Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1593
Chương 1593 : Chương 1593RỐT CUỘC LÀ GÌ?
Chương 1593RỐT CUỘC LÀ GÌ?
“Không phải tháp nước?” Triệu Ngọc mở tấm ảnh chụp màn hình liên quan đến tháp nước trong đoạn video quay cảnh Ngụy Kỳ Kỳ bị hại ra, chăm chú quan sát.
“Cũng đúng nhỉ...” Thôi Lệ Châu đến gần, nói: “Tôi từng nghe cha tôi nói rằng mục đích xây dựng tháp nước trước đây là bởi vì nước máy vẫn chưa phổ biến, cư dân cần giải quyết vấn đề nước uống, nên mới xây dựng tháp nước.”
“Nó dùng để lấy nước ngầm, còn để chứa nước gì gì đó...”
“Cho nên.” Triệu Ngọc gật đầu: “Tháp nước thông thường đều sẽ được xây ở nơi có người tụ tập, nơi mà dân cư phân bố tương đối đông đúc, hơn nữa còn là nơi gặp khó khăn trong việc lấy nước!”
“Nhưng mà khu vực vịnh Đại Nguyệt vốn có phân bố nước dày đặc.” Thôi Lệ Châu trình bày: “Căn bản không cần phải xây tháp nước! Mọi người chỉ cần đến bên sông là có thể dễ dàng lấy nước. Hơn nữa, nơi này trước sau gì cũng không phải là nơi có dân cư đông đúc!”
“Vân Đóa Nhi không thể lựa chọn nơi dân cư đông đúc để ra tay, cho nên, có lẽ chúng ta lầm rồi...”
“Kiến trúc trong video này thực sự quá mơ hồ, chỉ lóe qua trong video, khoảng cách khá xa, hơn nữa còn là trong đêm tối...” Triệu Ngọc chỉ vào bức ảnh trong điện thoại: “Nếu như nó không phải là tháp nước, vậy thì... còn có thể là gì?”
“Điều này mà còn cần phải hỏi nữa sao?” Thôi Lệ Châu nói không chút do dự: “Không phải tháp nước, vậy thì chỉ có thể là hải đăng thôi! Tỉnh Tây Giang mặc dù không gần biển, nhưng lại là nơi sông nước ao hồ dày đặc nhất nước ta, vận tải đường thủy phát triển, thứ trong video rất có thể là ngọn hải đăng chỉ phương hướng cho tàu bè!”
“Cũng tức là...” Triệu Ngọc nói: “Vân Đóa Nhi giết hại Ngụy Kỳ Kỳ ở nơi có con sông sao? Hay là... bên bờ hồ?”
“Nói thật nhé.” Thôi Lệ Châu nhíu mày nói: “Nếu như không thể nhận ra ngọn hải đăng này ở đâu thì chúng ta không thể thu nhỏ phạm vi lục soát cụ thể được nhiều đâu!”
“Lấy Bắc Thương làm ví dụ đi, chỉ riêng ao hồ lớn nhỏ thôi cũng đã có hơn trăm cái, làm sao mà tìm được?”
“Có lẽ... vẫn có cơ hội mà?” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, nói: “Bất kể là sông ngòi hay là ao hồ, hải đăng phải xây ở nơi gần bến đò mới được! Chúng ta chỉ cần lục soát cửa sông trước, chẳng phải là có thể tìm thấy rồi sao?”
“Cũng phải...” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Số lượng hải đăng dù sao cũng ít hơn tháp nước nhỉ? Chúng ta tìm từng ngọn, còn sợ tra không ra hay sao?”
“Đúng vậy!”
Triệu Ngọc nhìn máy theo dõi tàng hình trong đầu, đã hết hạn sử dụng từ lâu.
Số lượng đạo cụ này dù sao cũng có hạn, nếu như có thể thu nhỏ phạm vi rồi mới sử dụng máy theo dõi để tìm kiếm thì sẽ có hiệu quả hơn.
Thế là Triệu Ngọc lập tức bảo Thôi Lệ Châu về, ngay mai tìm tiếp.
Không ngờ lại gặp xui xẻo, xe cạn sạch điện, hai người đành liên lạc với cảnh sát địa phương, khi họ từ vùng hoang dã quay trở về sở Giang Tây thì trời cũng gần sáng rồi.
...
Trưa ngày hôm sau, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu uống một chén trà nóng, mới cảm thấy cơ thể ấm lên một chút.
Buổi tối hôm qua, hai người vừa mệt vừa lạnh, chịu không ít khổ cực.
“Không đúng cho lắm!” Lúc này, Miêu Anh cũng không ngủ cả một đêm, đi đến trước mặt hai người, đưa một phần tài liệu cho Triệu Ngọc và nói: “Đêm qua, bọn em đã điều tra tư liệu của tất cả hải đăng trong nội thành thành phố Bắc Thương rồi, nhưng...”
“Mọi người xem...” Miêu Anh chỉ vào trang báo cáo cuối cùng của tư liệu, nói: “Bất kể là độ cao hay là hình dạng, tất cả đều có sự khác biệt rất lớn so với kiến trúc trong video!”
“Hả?”
Triệu Ngọc cẩn thận xem báo cáo. Quả thật, hải đăng của con sông ở tỉnh Tây Giang thông thường đều cao trên 10 mét, cao hơn kiến trúc trong video rất nhiều.
Hơn nữa, đa số hải đăng đều có hình trụ thẳng tắp, rõ ràng khác với kiến trúc trong video.
“Chuyên gia bản địa nói với bọn em.” Miêu Anh nói: “Đừng thấy tỉnh Tây Giang sông ngòi dày đặc, nhưng người đi thuyền đều truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, nơi cần hải đăng vốn không nhiều.”
“Chỉ có mấy tuyến đường thủy trống trải ở gần hồ Bà Dương mới dùng, cho nên...” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Khả năng là ngọn hải đăng rất nhỏ!”
“Từ hình dạng cho thấy, xác suất là tháp nước vẫn rất là lớn!”
“Nếu đã như vậy...” Triệu Ngọc nhíu chặt chân mày suy đoán: “Có khi nào lại có trường hợp này không? Thứ đó thực ra là một tháp nước, vốn được xây ở nơi dân cư đông đúc.”
“Nhưng mà, sau này bởi vì hoàn cảnh địa lý nên nơi dân cư đông đúc đó biến mất, tháp nước cũng theo đó mà bị bỏ hoang?”
“Mọi người xem...” Triệu Ngọc chỉ vào bức ảnh và nói: “Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy một đường viền, nhưng mà... dường như có thể nhìn ra thứ đó đã rất cũ rồi... nói không chừng, tháp nước được xây trước khi giải phóng?”
“Ừm...” Miêu Anh suy ngẫm một hồi rồi nói: “Nếu như vậy thì phải tìm một vài chuyên gia lịch sử đến, kiểm tra kỹ càng một phen! Xem thử xem ở gần Bắc Thương, ở đâu có nơi tụ tập đông người bị bỏ hoang, hoặc là nhà xưởng cỡ lớn các kiểu...”
“Này? Đợi đã!” Đột nhiên, Thôi Lệ Châu đứng bật dậy, giật lấy điện thoại trong tay Triệu Ngọc, sau đó chỉ vào bức ảnh trên đó và nói: “Thứ này... thứ này, không phải là cái kia đấy chứ?”
“Hửm? Cái nào? Cái gì chứ?” Triệu Ngọc híp mắt.
“Ban nãy, không phải anh đã nói rồi đó sao, trông giống trước khi giải phóng ấy?” Thôi Lệ Châu nói: “Mọi người nói xem, có khi nào thứ này lại là một… tháp canh không!?”
“What!?” Triệu Ngọc và Miêu Anh cùng chấn động, Triệu Ngọc buột miệng nói: “Tháp canh?”
“Đúng vậy, tỉnh Tây Giang là khu cách mạng cũ...” Thôi Lệ Châu nói: “Có một tháp canh cũng đâu phải chuyện lạ gì? Mọi người biết không? Trước đây lúc ở Nam Giang, cha tôi bị người ta truy sát, còn từng dẫn theo tôi sống ở tháp canh!”
“Cái này...” Triệu Ngọc liếc nhìn Miêu Anh, cảm thấy có chút bất ngờ.
“Tôi cảm thấy có khả năng lắm!” Thôi Lệ Châu nói: “Mọi người nhìn kĩ hình dạng của thứ này lần nữa xem, có phải rất giống một quả lựu đạn cỡ lớn không? Không phải tháp canh đều có dạng này hay sao?”
“Cũng đúng nhỉ...” Triệu Ngọc cân nhắc, nói: “Bởi vì quá giống tháp nước cho nên sau khi chúng ta vừa nhìn thấy, tất cả đều cho rằng đó là một tháp nước! Nhưng trên thực tế...”
“Ồ... Nếu như là tháp canh...” Miêu Anh nói: “Vậy thì dễ tìm rồi! Người dân và chính phủ đều có tổ chức nghiên cứu chuyên môn, em sẽ đi liên lạc với họ ngay...”
Nói xong, Miêu Anh vội vàng rời khỏi phòng làm việc.
“A...” Thôi Lệ Châu hưng phấn nói: “Sếp à, nếu như tôi đoán đúng thì chẳng phải tôi lập được công lớn rồi sao?”
“Vui mừng sớm quá rồi đấy! Chuyện vẫn chưa đâu ra đâu cả!” Triệu Ngọc thở dài nói: “Tìm được tháp canh rồi thì còn phải tìm ra được hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ, tìm ra hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ rồi còn phải tìm được chứng cứ chứng minh Vân Đóa Nhi phạm tội, con đường phía trước của chúng ta vẫn còn mịt mù lắm!”
“Ừm...” Thôi Lệ Châu nắm chặt hai tay cầu nguyện: “Ngụy Kỳ Kỳ à, cô nhất định đừng chịu thua! Chúng tôi nhận lời với cô rằng sẽ cố gắng hết sức tìm được cô, nhưng, cũng mong rằng cô có thể đem đến niềm vui cho chúng tôi! Chúng ta hãy cùng nhau bắt trói tên hung thủ hại chết cô, báo thù cho cô...”
Nhìn thấy vẻ mặt thành kính của Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc còn muốn nói thêm vài câu, nhưng điện thoại trong tay chợt báo có tin nhắn mới được gửi tới.
Lần này là Nhiễm Đào ở thủ đô gửi tin đến.
Nhiễm Đào nói với Triệu Ngọc rằng họ đã dựa theo lời căn dặn của Triệu Ngọc, cùng Ngô Tú Mẫn đến trường trung học trực thuộc Thanh Hoa, hỏi thăm con trai của vợ chồng Lý Phi Phàm là Lý Hưng Hồng.
Triệu Ngọc cho rằng, mặc dù Lý Hưng Hồng vẫn còn là một học sinh trung học mười lăm tuổi, nhưng họ tuyệt đối không thể xem nhẹ đương sự cực kỳ quan trọng này.
.
Cho nên, hắn bảo Nhiễm Đào vào Ngô Tú Mẫn đi đến ngôi trường mà Lý Hưng Hồng đang theo học để hỏi thăm kỹ càng.
Có điều, kết quả của cuộc hỏi thăm này không được như mong muốn.
Từ năm lớp bốn tiểu học trở đi, Lý Hưng Hồng bắt đầu sống ở ký túc xá trường học, ngày nghỉ cũng bị rất nhiều lớp bồi dưỡng chiếm trọn thời gian, chỉ có những dịp lễ tết hoặc những ngày đặc biệt mới trở về nhà, thời gian ở bên vợ chồng Lý Phi Phàm không dài.
Đứa trẻ đã chứng thật tình cảm của cha mẹ đã rạn nứt, hai bên chỉ là đang duy trì gia đình này một cách hình thức hóa, để người ngoài cho rằng gia đình họ hòa thuận mà thôi.
Còn về những tình huống khác thì đứa trẻ hoàn toàn không biết.
Lý Hưng Hồng bày tỏ, bản thân từ trước đến giờ chưa từng thấy mẹ sử dụng máy quay phim nào, hoặc là phát hiện Vân Đóa Nhi có tình huống đặc biệt gì.
Vì thế, đối với vụ án này mà nói, Lý Hưng Hồng cũng không cung cấp được manh mối quan trọng nào...
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới xem xong tin tức mà Nhiễm Đào gửi đến cho hắn thì Miêu Anh lại gọi điện đến: “A lô, tổ trưởng.” Miêu Anh hưng phấn nói: “Bây giờ, anh đến phòng kỹ thuật một chuyến đi! Kiến trúc trong video rất có thể là một tháp canh, nói không chừng... chúng ta đã biết Ngụy Kỳ Kỳ rốt cuộc bị chôn ở đâu rồi...”
Chương 1593RỐT CUỘC LÀ GÌ?
“Không phải tháp nước?” Triệu Ngọc mở tấm ảnh chụp màn hình liên quan đến tháp nước trong đoạn video quay cảnh Ngụy Kỳ Kỳ bị hại ra, chăm chú quan sát.
“Cũng đúng nhỉ...” Thôi Lệ Châu đến gần, nói: “Tôi từng nghe cha tôi nói rằng mục đích xây dựng tháp nước trước đây là bởi vì nước máy vẫn chưa phổ biến, cư dân cần giải quyết vấn đề nước uống, nên mới xây dựng tháp nước.”
“Nó dùng để lấy nước ngầm, còn để chứa nước gì gì đó...”
“Cho nên.” Triệu Ngọc gật đầu: “Tháp nước thông thường đều sẽ được xây ở nơi có người tụ tập, nơi mà dân cư phân bố tương đối đông đúc, hơn nữa còn là nơi gặp khó khăn trong việc lấy nước!”
“Nhưng mà khu vực vịnh Đại Nguyệt vốn có phân bố nước dày đặc.” Thôi Lệ Châu trình bày: “Căn bản không cần phải xây tháp nước! Mọi người chỉ cần đến bên sông là có thể dễ dàng lấy nước. Hơn nữa, nơi này trước sau gì cũng không phải là nơi có dân cư đông đúc!”
“Vân Đóa Nhi không thể lựa chọn nơi dân cư đông đúc để ra tay, cho nên, có lẽ chúng ta lầm rồi...”
“Kiến trúc trong video này thực sự quá mơ hồ, chỉ lóe qua trong video, khoảng cách khá xa, hơn nữa còn là trong đêm tối...” Triệu Ngọc chỉ vào bức ảnh trong điện thoại: “Nếu như nó không phải là tháp nước, vậy thì... còn có thể là gì?”
“Điều này mà còn cần phải hỏi nữa sao?” Thôi Lệ Châu nói không chút do dự: “Không phải tháp nước, vậy thì chỉ có thể là hải đăng thôi! Tỉnh Tây Giang mặc dù không gần biển, nhưng lại là nơi sông nước ao hồ dày đặc nhất nước ta, vận tải đường thủy phát triển, thứ trong video rất có thể là ngọn hải đăng chỉ phương hướng cho tàu bè!”
“Cũng tức là...” Triệu Ngọc nói: “Vân Đóa Nhi giết hại Ngụy Kỳ Kỳ ở nơi có con sông sao? Hay là... bên bờ hồ?”
“Nói thật nhé.” Thôi Lệ Châu nhíu mày nói: “Nếu như không thể nhận ra ngọn hải đăng này ở đâu thì chúng ta không thể thu nhỏ phạm vi lục soát cụ thể được nhiều đâu!”
“Lấy Bắc Thương làm ví dụ đi, chỉ riêng ao hồ lớn nhỏ thôi cũng đã có hơn trăm cái, làm sao mà tìm được?”
“Có lẽ... vẫn có cơ hội mà?” Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, nói: “Bất kể là sông ngòi hay là ao hồ, hải đăng phải xây ở nơi gần bến đò mới được! Chúng ta chỉ cần lục soát cửa sông trước, chẳng phải là có thể tìm thấy rồi sao?”
“Cũng phải...” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Số lượng hải đăng dù sao cũng ít hơn tháp nước nhỉ? Chúng ta tìm từng ngọn, còn sợ tra không ra hay sao?”
“Đúng vậy!”
Triệu Ngọc nhìn máy theo dõi tàng hình trong đầu, đã hết hạn sử dụng từ lâu.
Số lượng đạo cụ này dù sao cũng có hạn, nếu như có thể thu nhỏ phạm vi rồi mới sử dụng máy theo dõi để tìm kiếm thì sẽ có hiệu quả hơn.
Thế là Triệu Ngọc lập tức bảo Thôi Lệ Châu về, ngay mai tìm tiếp.
Không ngờ lại gặp xui xẻo, xe cạn sạch điện, hai người đành liên lạc với cảnh sát địa phương, khi họ từ vùng hoang dã quay trở về sở Giang Tây thì trời cũng gần sáng rồi.
...
Trưa ngày hôm sau, Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu uống một chén trà nóng, mới cảm thấy cơ thể ấm lên một chút.
Buổi tối hôm qua, hai người vừa mệt vừa lạnh, chịu không ít khổ cực.
“Không đúng cho lắm!” Lúc này, Miêu Anh cũng không ngủ cả một đêm, đi đến trước mặt hai người, đưa một phần tài liệu cho Triệu Ngọc và nói: “Đêm qua, bọn em đã điều tra tư liệu của tất cả hải đăng trong nội thành thành phố Bắc Thương rồi, nhưng...”
“Mọi người xem...” Miêu Anh chỉ vào trang báo cáo cuối cùng của tư liệu, nói: “Bất kể là độ cao hay là hình dạng, tất cả đều có sự khác biệt rất lớn so với kiến trúc trong video!”
“Hả?”
Triệu Ngọc cẩn thận xem báo cáo. Quả thật, hải đăng của con sông ở tỉnh Tây Giang thông thường đều cao trên 10 mét, cao hơn kiến trúc trong video rất nhiều.
Hơn nữa, đa số hải đăng đều có hình trụ thẳng tắp, rõ ràng khác với kiến trúc trong video.
“Chuyên gia bản địa nói với bọn em.” Miêu Anh nói: “Đừng thấy tỉnh Tây Giang sông ngòi dày đặc, nhưng người đi thuyền đều truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, nơi cần hải đăng vốn không nhiều.”
“Chỉ có mấy tuyến đường thủy trống trải ở gần hồ Bà Dương mới dùng, cho nên...” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Khả năng là ngọn hải đăng rất nhỏ!”
“Từ hình dạng cho thấy, xác suất là tháp nước vẫn rất là lớn!”
“Nếu đã như vậy...” Triệu Ngọc nhíu chặt chân mày suy đoán: “Có khi nào lại có trường hợp này không? Thứ đó thực ra là một tháp nước, vốn được xây ở nơi dân cư đông đúc.”
“Nhưng mà, sau này bởi vì hoàn cảnh địa lý nên nơi dân cư đông đúc đó biến mất, tháp nước cũng theo đó mà bị bỏ hoang?”
“Mọi người xem...” Triệu Ngọc chỉ vào bức ảnh và nói: “Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy một đường viền, nhưng mà... dường như có thể nhìn ra thứ đó đã rất cũ rồi... nói không chừng, tháp nước được xây trước khi giải phóng?”
“Ừm...” Miêu Anh suy ngẫm một hồi rồi nói: “Nếu như vậy thì phải tìm một vài chuyên gia lịch sử đến, kiểm tra kỹ càng một phen! Xem thử xem ở gần Bắc Thương, ở đâu có nơi tụ tập đông người bị bỏ hoang, hoặc là nhà xưởng cỡ lớn các kiểu...”
“Này? Đợi đã!” Đột nhiên, Thôi Lệ Châu đứng bật dậy, giật lấy điện thoại trong tay Triệu Ngọc, sau đó chỉ vào bức ảnh trên đó và nói: “Thứ này... thứ này, không phải là cái kia đấy chứ?”
“Hửm? Cái nào? Cái gì chứ?” Triệu Ngọc híp mắt.
“Ban nãy, không phải anh đã nói rồi đó sao, trông giống trước khi giải phóng ấy?” Thôi Lệ Châu nói: “Mọi người nói xem, có khi nào thứ này lại là một… tháp canh không!?”
“What!?” Triệu Ngọc và Miêu Anh cùng chấn động, Triệu Ngọc buột miệng nói: “Tháp canh?”
“Đúng vậy, tỉnh Tây Giang là khu cách mạng cũ...” Thôi Lệ Châu nói: “Có một tháp canh cũng đâu phải chuyện lạ gì? Mọi người biết không? Trước đây lúc ở Nam Giang, cha tôi bị người ta truy sát, còn từng dẫn theo tôi sống ở tháp canh!”
“Cái này...” Triệu Ngọc liếc nhìn Miêu Anh, cảm thấy có chút bất ngờ.
“Tôi cảm thấy có khả năng lắm!” Thôi Lệ Châu nói: “Mọi người nhìn kĩ hình dạng của thứ này lần nữa xem, có phải rất giống một quả lựu đạn cỡ lớn không? Không phải tháp canh đều có dạng này hay sao?”
“Cũng đúng nhỉ...” Triệu Ngọc cân nhắc, nói: “Bởi vì quá giống tháp nước cho nên sau khi chúng ta vừa nhìn thấy, tất cả đều cho rằng đó là một tháp nước! Nhưng trên thực tế...”
“Ồ... Nếu như là tháp canh...” Miêu Anh nói: “Vậy thì dễ tìm rồi! Người dân và chính phủ đều có tổ chức nghiên cứu chuyên môn, em sẽ đi liên lạc với họ ngay...”
Nói xong, Miêu Anh vội vàng rời khỏi phòng làm việc.
“A...” Thôi Lệ Châu hưng phấn nói: “Sếp à, nếu như tôi đoán đúng thì chẳng phải tôi lập được công lớn rồi sao?”
“Vui mừng sớm quá rồi đấy! Chuyện vẫn chưa đâu ra đâu cả!” Triệu Ngọc thở dài nói: “Tìm được tháp canh rồi thì còn phải tìm ra được hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ, tìm ra hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ rồi còn phải tìm được chứng cứ chứng minh Vân Đóa Nhi phạm tội, con đường phía trước của chúng ta vẫn còn mịt mù lắm!”
“Ừm...” Thôi Lệ Châu nắm chặt hai tay cầu nguyện: “Ngụy Kỳ Kỳ à, cô nhất định đừng chịu thua! Chúng tôi nhận lời với cô rằng sẽ cố gắng hết sức tìm được cô, nhưng, cũng mong rằng cô có thể đem đến niềm vui cho chúng tôi! Chúng ta hãy cùng nhau bắt trói tên hung thủ hại chết cô, báo thù cho cô...”
Nhìn thấy vẻ mặt thành kính của Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc còn muốn nói thêm vài câu, nhưng điện thoại trong tay chợt báo có tin nhắn mới được gửi tới.
Lần này là Nhiễm Đào ở thủ đô gửi tin đến.
Nhiễm Đào nói với Triệu Ngọc rằng họ đã dựa theo lời căn dặn của Triệu Ngọc, cùng Ngô Tú Mẫn đến trường trung học trực thuộc Thanh Hoa, hỏi thăm con trai của vợ chồng Lý Phi Phàm là Lý Hưng Hồng.
Triệu Ngọc cho rằng, mặc dù Lý Hưng Hồng vẫn còn là một học sinh trung học mười lăm tuổi, nhưng họ tuyệt đối không thể xem nhẹ đương sự cực kỳ quan trọng này.
.
Cho nên, hắn bảo Nhiễm Đào vào Ngô Tú Mẫn đi đến ngôi trường mà Lý Hưng Hồng đang theo học để hỏi thăm kỹ càng.
Có điều, kết quả của cuộc hỏi thăm này không được như mong muốn.
Từ năm lớp bốn tiểu học trở đi, Lý Hưng Hồng bắt đầu sống ở ký túc xá trường học, ngày nghỉ cũng bị rất nhiều lớp bồi dưỡng chiếm trọn thời gian, chỉ có những dịp lễ tết hoặc những ngày đặc biệt mới trở về nhà, thời gian ở bên vợ chồng Lý Phi Phàm không dài.
Đứa trẻ đã chứng thật tình cảm của cha mẹ đã rạn nứt, hai bên chỉ là đang duy trì gia đình này một cách hình thức hóa, để người ngoài cho rằng gia đình họ hòa thuận mà thôi.
Còn về những tình huống khác thì đứa trẻ hoàn toàn không biết.
Lý Hưng Hồng bày tỏ, bản thân từ trước đến giờ chưa từng thấy mẹ sử dụng máy quay phim nào, hoặc là phát hiện Vân Đóa Nhi có tình huống đặc biệt gì.
Vì thế, đối với vụ án này mà nói, Lý Hưng Hồng cũng không cung cấp được manh mối quan trọng nào...
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới xem xong tin tức mà Nhiễm Đào gửi đến cho hắn thì Miêu Anh lại gọi điện đến: “A lô, tổ trưởng.” Miêu Anh hưng phấn nói: “Bây giờ, anh đến phòng kỹ thuật một chuyến đi! Kiến trúc trong video rất có thể là một tháp canh, nói không chừng... chúng ta đã biết Ngụy Kỳ Kỳ rốt cuộc bị chôn ở đâu rồi...”
Bình luận facebook