Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1597
Chương 1597 : Chương 1597SỚM MUỘN GÌ CŨNG PHẢI TRẢ LẠI!
Chương 1597SỚM MUỘN GÌ CŨNG PHẢI TRẢ LẠI!
Trong phòng thẩm vấn, dưới ánh đèn u ám, Vân Đóa Nhi đeo kính lão nằm úp sấp trên một cái bàn, đang tập trung vẽ gì đó.
“Chỗ này... Có một cây cầu nhỏ màu trắng, làm từ đá tảng, ô tô có thể chạy qua cầu...” Bà ta vừa vẽ, vừa kể cho Ngô Tú Mẫn bên cạnh: “Tôi còn nhớ tôi đã qua cầu nhỏ, lái về hướng Bắc chừng năm, sáu phút, sau đó ra tay ở trong cánh rừng bên tay phải...”
“Tôi thật sự... không nhớ rõ tên cô gái đó là gì, hình như trong tên có chữ Sa thì phải, còn nữa, cô ta là một hướng dẫn viên du lịch, là nữ diễn viên trong đoạn quảng cáo các khu du lịch thành phố Kim Hải mà chúng tôi quay chụp...”
“Sau khi giết người xong, tôi chôn cô ta trong khu rừng đó luôn, chỗ đó có một cây tùng mọc nghiêng nghiêng...”
“...”
“Chỗ chôn Ngô Ngạo San là khu rừng sâu phía Tây thành phố Hải Lan, nơi đó có một cái miếu Mụ Tổ không quá lớn, cách miếu Mụ Tổ về phía Tây chừng hơn hai trăm mét có một khối đất trũng...”
“...”
“Mục Tử Tuyền là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, tôi chôn cô ta trong khu rừng phía sau bệnh viện bảo vệ sức khoẻ mẹ và bé của thành phố An Hương, nơi đó không có vật dấu hiệu rõ ràng, tôi không biết có thể tìm ra vị trí cụ thể hay không...”
“...”
“Có điều, thi thể của Tào Nhạc Kiều thì sợ là các người không thể tìm thấy đâu...” Sau khi vẻ lạnh lùng và khinh thường kiêu ngạo biến mất, Vân Đóa Nhi lộ vẻ già nua, giống như chỉ trong một đêm đã biến thành một cụ già trên tám mươi tuổi vậy. Mắt bà ta cụp xuống, khóe miệng rung rung nói: “Tôi chôn cô ta trong một mảnh đất hoang của tỉnh Việt Châu, nhưng bây giờ, mảnh đất hoang đó đã biến thành cao ốc tài chính trung tâm Việt Châu...”
Lúc Vân Đóa Nhi khai báo địa điểm chôn thi thể, Triệu Ngọc và Miêu Anh, Thôi Lệ Châu đang ngồi trên một đoàn tàu cao tốc Tây Giang đi đến thủ đô.
Bởi vì chuyện Vân Đóa Nhi nhận tội vô cùng quan trọng, cho nên phòng cảnh sát thủ đô đã phá lệ mà gửi video clip thẩm vấn vào di động của Triệu Ngọc, để hắn có thể nắm giữ tiến triển của vụ án.
“Wow...” Sau khi thấy Vân Đóa Nhi khai báo hành vi phạm tội của mình, Thôi Lệ Châu bĩu môi nói: “Nói như vậy thì chúng ta có cần phải lập tức liên lạc với cảnh sát Việt Châu hay không?”
“Mặc kệ thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải tìm ra Tào Nhạc Kiều...”
“Suỵt...” Miêu Anh nhìn xung quanh, cho dù nơi này là khoang hạng nhất, nhưng dù sao cũng không phải ghế lô riêng tư gì, bên cạnh có không ít hành khách. Cô nhỏ giọng dặn dò Thôi Lệ Châu: “Nói nhỏ một chút!”
“Ừm...” Thôi Lệ Châu mấp máy miệng, lại hỏi Triệu Ngọc: “Sếp à, tôi không hiểu, vì sao lúc Vân Đóa Nhi biết chúng ta tìm thấy ADN của bà ta trong răng nanh của Ngụy Kỳ Kỳ thì bà ta lại hoàn toàn suy sụp vậy?”
“Trước đó tôi còn lo là bà ta sẽ tiếp tục nói láo cơ! Ví dụ như...” Thôi Lệ Châu hạ giọng nói: “Bà ta có thể nói rằng trước kia mình từng xảy ra xung đột với Ngụy Kỳ Kỳ cho nên Ngụy Kỳ Kỳ đã cắn bà ta!”
“Còn việc Ngụy Kỳ Kỳ bị bắt cóc và tử vong thì không liên quan gì tới bà ta cả!”
“Nếu nói như vậy, chẳng phải chúng ta không thể làm gì bà ta rồi sao?”
“Câu hỏi này của cô không sai.” Triệu Ngọc vô cảm, nói: “Tôi cũng thắc mắc lắm!”
“Thôi mà...” Thôi Lệ Châu nheo mắt lại: “Ánh mắt của anh đã sớm bán đứng anh rồi!”
“Tiểu Thôi à.” Miêu Anh lại nhìn bốn phía, đợi đến lúc phát hiện không có ai chú ý bọn họ mới thấp giọng nói: “Việc phát hiện ra ADN của Vân Đóa Nhi trong răng nanh của Ngụy Kỳ Kỳ đã chứng minh hai người họ có liên hệ trực tiếp, như vậy thì có thể liên kết tất cả chứng cứ của chúng ta lại!”
“Sau này, lúc lấy ra làm vật chứng trên tòa án, cho dù Vân Đóa Nhi có thề thốt nói sạo, cự tuyệt không thừa nhận như thế nào đi nữa cũng vô ích thôi! Thông qua chứng cứ đầy đủ, cuối cùng toà án vẫn sẽ tuyên án Vân Đóa Nhi có tội.”
“Đương nhiên Vân Đóa Nhi biết rõ đạo lý này, cho nên không chống cự nữa!”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc phụ họa: “Nước đi này của chúng ta quá đúng! Tôi đã sớm nhận ra trong việc thẩm vấn Vân Đóa Nhi, chúng ta tuyệt đối không thể bày mưu, lừa gạt giống như trước nữa...”
“Chỉ có tìm ra chứng cứ thật sự thì chúng ta mới có thể đánh sụp người phụ nữ thông minh gian xảo này.”
“Tiểu Thôi à, bây giờ cô nghĩ thử xem.” Ngón tay Triệu Ngọc chỉ vào Vân Đóa Nhi trên màn hình điện thoại di động và nói: “Lúc chúng ta nói cho Vân Đóa Nhi nghe những điều mà chúng ta phát hiện trên người Ngụy Kỳ Kỳ, trong lòng Vân Đóa Nhi đã hiểu rõ mọi chuyện.”
“Bà ta biết Ngụy Kỳ Kỳ được chôn ở chỗ nào, cũng biết lúc trước, Ngụy Kỳ Kỳ từng cắn bà ta một cái, cho nên bà ta biết chúng ta không hề lừa gạt bà ta!”
“Tôi nghĩ rằng điều bà ta vẫn đang lo lắng chính là điểm này.”
“Chẳng qua, bởi vì đã qua nhiều năm nên bà ta mới trông chờ vào may mắn mà thôi. Bà ta cho rằng chúng ta không thể tìm thấy thi thể của Ngụy Kỳ Kỳ; thứ hai, bà ta cho rằng dù có tìm ra thi thể thì cũng không thể tìm thấy chứng cứ gì.”
“Nhưng mà...” Triệu Ngọc cười với vẻ nghiền ngẫm: “Cả hai điều may mắn mà bà ta trông chờ đều bị chúng ta phủ định cho nên bà ta có kiên trì đi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Có lẽ...” Hắn ngẩng đầu lên than một tiếng, nói: “Đối với Vân Đóa Nhi thì đây là một ván cược! Có lẽ bà ta đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, chỉ cần chúng ta không điều tra ra việc Ngụy Kỳ Kỳ từng cắn bà ta một cái thì bà ta sẽ tiếp tục chống cự.”
“Còn nếu ngược lại thì sẽ nhận tội, khai báo mọi chuyện...”
“Cho nên, nếu chúng ta nói dối thì bà ta sẽ phát hiện ngay, làm vậy sẽ phá hủy chuyện lớn!”
“Ái chà...” Thôi Lệ Châu nói: “Hóa ra, trong vụ này còn dùng chiến thuật tâm lý nữa cơ à! Tôi phục anh sát đất luôn đó sếp à! Xem xét thời thế, đối với những tội phạm khác nhau thì sử dụng những phương pháp khác nhau, anh ghê gớm thật đấy!”
“Anh đúng là tên khốn... A... Không, thần thám trời sinh chứ!”
“Nói cái gì vậy chứ!” Triệu Ngọc nghiêm mặt nói: “Một câu ‘thần thám trời sinh’ mà đủ để hình dung tôi à? Sao cô chẳng biết tâng bốc người khác gì cả? Lắc lư vũ trụ, điên đảo càn khôn gì gì đó sao không nói ra? Tiếp tục, tiếp tục đi...”
“...” Thôi Lệ Châu hí mắt khinh bỉ.
“Có điều...” Lúc này, Miêu Anh bỗng nhiên nói: “Chúng ta cũng may thật đấy! Nghe bên pháp y nói, trong điều kiện hoàn cảnh tệ đến như thế mà ADN của Vân Đóa Nhi lại có thể tồn lại giữa kẽ răng nanh của Ngụy Kỳ Kỳ, đúng là kỳ tích, xác suất vô cùng nhỏ!”
“Đúng đấy!” Thôi Lệ Châu phụ họa: “Thi cốt ngâm trong nước một thời gian dài như vậy mà lại không hủy diệt chứng cứ, đúng là vô cùng may mắn!”
“Tôi nghĩ, có lẽ bởi vì tỷ lệ này quá nhỏ cho nên Vân Đóa Nhi mới không sợ hãi gì đúng không?”
“Trương Bồi Bồi từng nói với tôi...” Triệu Ngọc nói: “Ngụy Kỳ Kỳ là một cô gái dũng cảm, vết cắn mà cô ấy cắn Vân Đóa Nhi lúc trước đúng là không đơn giản chút nào, vết cắn đó chắc chắn đã khiến Vân Đóa Nhi phải nhớ kĩ!”
“Vết máu còn sót lại không chỉ thấm vào trong răng hàm mà còn thấm vào tận trong tủy răng nanh của Ngụy Kỳ Kỳ! Tuy thi cốt bị ngâm trong nước suốt một thời gian dài nhưng bởi vì có áp lực nên nước bùn không ảnh hưởng đến chút máu còn sót lại đó của Vân Đóa Nhi...”
“Tôi nghĩ, chắc đây chính là minh chứng cho câu người ta thường nói ‘không phải không có báo ứng, mà là chưa tới lúc’ nhỉ?” Triệu Ngọc buồn bã thở dài: “Nếu đã phạm tội thì sớm muộn gì cũng phải trả lại thôi! Chỉ là sớm hay muộn...”
“Đúng, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!” Thôi Lệ Châu nói: “Những lời này cũng là lời Triệu đại thần thám thường treo trên môi!”
“Suỵt...” Bởi vì Thôi Lệ Châu nói quá to nên Miêu Anh lại phải nhắc nhở tiếp.
Lúc này, video clip trong di động của Triệu Ngọc đã phát xong đoạn Vân Đóa Nhi khai địa điểm chôn thi thể, bắt đầu đến đoạn bà ta khai ra tất cả những tội lỗi mà mình đã phạm phải.
Triệu Ngọc, Miêu Anh và Thôi Lệ Châu không nói lời nào, tất cả đều nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại di động...
Chương 1597SỚM MUỘN GÌ CŨNG PHẢI TRẢ LẠI!
Trong phòng thẩm vấn, dưới ánh đèn u ám, Vân Đóa Nhi đeo kính lão nằm úp sấp trên một cái bàn, đang tập trung vẽ gì đó.
“Chỗ này... Có một cây cầu nhỏ màu trắng, làm từ đá tảng, ô tô có thể chạy qua cầu...” Bà ta vừa vẽ, vừa kể cho Ngô Tú Mẫn bên cạnh: “Tôi còn nhớ tôi đã qua cầu nhỏ, lái về hướng Bắc chừng năm, sáu phút, sau đó ra tay ở trong cánh rừng bên tay phải...”
“Tôi thật sự... không nhớ rõ tên cô gái đó là gì, hình như trong tên có chữ Sa thì phải, còn nữa, cô ta là một hướng dẫn viên du lịch, là nữ diễn viên trong đoạn quảng cáo các khu du lịch thành phố Kim Hải mà chúng tôi quay chụp...”
“Sau khi giết người xong, tôi chôn cô ta trong khu rừng đó luôn, chỗ đó có một cây tùng mọc nghiêng nghiêng...”
“...”
“Chỗ chôn Ngô Ngạo San là khu rừng sâu phía Tây thành phố Hải Lan, nơi đó có một cái miếu Mụ Tổ không quá lớn, cách miếu Mụ Tổ về phía Tây chừng hơn hai trăm mét có một khối đất trũng...”
“...”
“Mục Tử Tuyền là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư, tôi chôn cô ta trong khu rừng phía sau bệnh viện bảo vệ sức khoẻ mẹ và bé của thành phố An Hương, nơi đó không có vật dấu hiệu rõ ràng, tôi không biết có thể tìm ra vị trí cụ thể hay không...”
“...”
“Có điều, thi thể của Tào Nhạc Kiều thì sợ là các người không thể tìm thấy đâu...” Sau khi vẻ lạnh lùng và khinh thường kiêu ngạo biến mất, Vân Đóa Nhi lộ vẻ già nua, giống như chỉ trong một đêm đã biến thành một cụ già trên tám mươi tuổi vậy. Mắt bà ta cụp xuống, khóe miệng rung rung nói: “Tôi chôn cô ta trong một mảnh đất hoang của tỉnh Việt Châu, nhưng bây giờ, mảnh đất hoang đó đã biến thành cao ốc tài chính trung tâm Việt Châu...”
Lúc Vân Đóa Nhi khai báo địa điểm chôn thi thể, Triệu Ngọc và Miêu Anh, Thôi Lệ Châu đang ngồi trên một đoàn tàu cao tốc Tây Giang đi đến thủ đô.
Bởi vì chuyện Vân Đóa Nhi nhận tội vô cùng quan trọng, cho nên phòng cảnh sát thủ đô đã phá lệ mà gửi video clip thẩm vấn vào di động của Triệu Ngọc, để hắn có thể nắm giữ tiến triển của vụ án.
“Wow...” Sau khi thấy Vân Đóa Nhi khai báo hành vi phạm tội của mình, Thôi Lệ Châu bĩu môi nói: “Nói như vậy thì chúng ta có cần phải lập tức liên lạc với cảnh sát Việt Châu hay không?”
“Mặc kệ thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải tìm ra Tào Nhạc Kiều...”
“Suỵt...” Miêu Anh nhìn xung quanh, cho dù nơi này là khoang hạng nhất, nhưng dù sao cũng không phải ghế lô riêng tư gì, bên cạnh có không ít hành khách. Cô nhỏ giọng dặn dò Thôi Lệ Châu: “Nói nhỏ một chút!”
“Ừm...” Thôi Lệ Châu mấp máy miệng, lại hỏi Triệu Ngọc: “Sếp à, tôi không hiểu, vì sao lúc Vân Đóa Nhi biết chúng ta tìm thấy ADN của bà ta trong răng nanh của Ngụy Kỳ Kỳ thì bà ta lại hoàn toàn suy sụp vậy?”
“Trước đó tôi còn lo là bà ta sẽ tiếp tục nói láo cơ! Ví dụ như...” Thôi Lệ Châu hạ giọng nói: “Bà ta có thể nói rằng trước kia mình từng xảy ra xung đột với Ngụy Kỳ Kỳ cho nên Ngụy Kỳ Kỳ đã cắn bà ta!”
“Còn việc Ngụy Kỳ Kỳ bị bắt cóc và tử vong thì không liên quan gì tới bà ta cả!”
“Nếu nói như vậy, chẳng phải chúng ta không thể làm gì bà ta rồi sao?”
“Câu hỏi này của cô không sai.” Triệu Ngọc vô cảm, nói: “Tôi cũng thắc mắc lắm!”
“Thôi mà...” Thôi Lệ Châu nheo mắt lại: “Ánh mắt của anh đã sớm bán đứng anh rồi!”
“Tiểu Thôi à.” Miêu Anh lại nhìn bốn phía, đợi đến lúc phát hiện không có ai chú ý bọn họ mới thấp giọng nói: “Việc phát hiện ra ADN của Vân Đóa Nhi trong răng nanh của Ngụy Kỳ Kỳ đã chứng minh hai người họ có liên hệ trực tiếp, như vậy thì có thể liên kết tất cả chứng cứ của chúng ta lại!”
“Sau này, lúc lấy ra làm vật chứng trên tòa án, cho dù Vân Đóa Nhi có thề thốt nói sạo, cự tuyệt không thừa nhận như thế nào đi nữa cũng vô ích thôi! Thông qua chứng cứ đầy đủ, cuối cùng toà án vẫn sẽ tuyên án Vân Đóa Nhi có tội.”
“Đương nhiên Vân Đóa Nhi biết rõ đạo lý này, cho nên không chống cự nữa!”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc phụ họa: “Nước đi này của chúng ta quá đúng! Tôi đã sớm nhận ra trong việc thẩm vấn Vân Đóa Nhi, chúng ta tuyệt đối không thể bày mưu, lừa gạt giống như trước nữa...”
“Chỉ có tìm ra chứng cứ thật sự thì chúng ta mới có thể đánh sụp người phụ nữ thông minh gian xảo này.”
“Tiểu Thôi à, bây giờ cô nghĩ thử xem.” Ngón tay Triệu Ngọc chỉ vào Vân Đóa Nhi trên màn hình điện thoại di động và nói: “Lúc chúng ta nói cho Vân Đóa Nhi nghe những điều mà chúng ta phát hiện trên người Ngụy Kỳ Kỳ, trong lòng Vân Đóa Nhi đã hiểu rõ mọi chuyện.”
“Bà ta biết Ngụy Kỳ Kỳ được chôn ở chỗ nào, cũng biết lúc trước, Ngụy Kỳ Kỳ từng cắn bà ta một cái, cho nên bà ta biết chúng ta không hề lừa gạt bà ta!”
“Tôi nghĩ rằng điều bà ta vẫn đang lo lắng chính là điểm này.”
“Chẳng qua, bởi vì đã qua nhiều năm nên bà ta mới trông chờ vào may mắn mà thôi. Bà ta cho rằng chúng ta không thể tìm thấy thi thể của Ngụy Kỳ Kỳ; thứ hai, bà ta cho rằng dù có tìm ra thi thể thì cũng không thể tìm thấy chứng cứ gì.”
“Nhưng mà...” Triệu Ngọc cười với vẻ nghiền ngẫm: “Cả hai điều may mắn mà bà ta trông chờ đều bị chúng ta phủ định cho nên bà ta có kiên trì đi nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Có lẽ...” Hắn ngẩng đầu lên than một tiếng, nói: “Đối với Vân Đóa Nhi thì đây là một ván cược! Có lẽ bà ta đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, chỉ cần chúng ta không điều tra ra việc Ngụy Kỳ Kỳ từng cắn bà ta một cái thì bà ta sẽ tiếp tục chống cự.”
“Còn nếu ngược lại thì sẽ nhận tội, khai báo mọi chuyện...”
“Cho nên, nếu chúng ta nói dối thì bà ta sẽ phát hiện ngay, làm vậy sẽ phá hủy chuyện lớn!”
“Ái chà...” Thôi Lệ Châu nói: “Hóa ra, trong vụ này còn dùng chiến thuật tâm lý nữa cơ à! Tôi phục anh sát đất luôn đó sếp à! Xem xét thời thế, đối với những tội phạm khác nhau thì sử dụng những phương pháp khác nhau, anh ghê gớm thật đấy!”
“Anh đúng là tên khốn... A... Không, thần thám trời sinh chứ!”
“Nói cái gì vậy chứ!” Triệu Ngọc nghiêm mặt nói: “Một câu ‘thần thám trời sinh’ mà đủ để hình dung tôi à? Sao cô chẳng biết tâng bốc người khác gì cả? Lắc lư vũ trụ, điên đảo càn khôn gì gì đó sao không nói ra? Tiếp tục, tiếp tục đi...”
“...” Thôi Lệ Châu hí mắt khinh bỉ.
“Có điều...” Lúc này, Miêu Anh bỗng nhiên nói: “Chúng ta cũng may thật đấy! Nghe bên pháp y nói, trong điều kiện hoàn cảnh tệ đến như thế mà ADN của Vân Đóa Nhi lại có thể tồn lại giữa kẽ răng nanh của Ngụy Kỳ Kỳ, đúng là kỳ tích, xác suất vô cùng nhỏ!”
“Đúng đấy!” Thôi Lệ Châu phụ họa: “Thi cốt ngâm trong nước một thời gian dài như vậy mà lại không hủy diệt chứng cứ, đúng là vô cùng may mắn!”
“Tôi nghĩ, có lẽ bởi vì tỷ lệ này quá nhỏ cho nên Vân Đóa Nhi mới không sợ hãi gì đúng không?”
“Trương Bồi Bồi từng nói với tôi...” Triệu Ngọc nói: “Ngụy Kỳ Kỳ là một cô gái dũng cảm, vết cắn mà cô ấy cắn Vân Đóa Nhi lúc trước đúng là không đơn giản chút nào, vết cắn đó chắc chắn đã khiến Vân Đóa Nhi phải nhớ kĩ!”
“Vết máu còn sót lại không chỉ thấm vào trong răng hàm mà còn thấm vào tận trong tủy răng nanh của Ngụy Kỳ Kỳ! Tuy thi cốt bị ngâm trong nước suốt một thời gian dài nhưng bởi vì có áp lực nên nước bùn không ảnh hưởng đến chút máu còn sót lại đó của Vân Đóa Nhi...”
“Tôi nghĩ, chắc đây chính là minh chứng cho câu người ta thường nói ‘không phải không có báo ứng, mà là chưa tới lúc’ nhỉ?” Triệu Ngọc buồn bã thở dài: “Nếu đã phạm tội thì sớm muộn gì cũng phải trả lại thôi! Chỉ là sớm hay muộn...”
“Đúng, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!” Thôi Lệ Châu nói: “Những lời này cũng là lời Triệu đại thần thám thường treo trên môi!”
“Suỵt...” Bởi vì Thôi Lệ Châu nói quá to nên Miêu Anh lại phải nhắc nhở tiếp.
Lúc này, video clip trong di động của Triệu Ngọc đã phát xong đoạn Vân Đóa Nhi khai địa điểm chôn thi thể, bắt đầu đến đoạn bà ta khai ra tất cả những tội lỗi mà mình đã phạm phải.
Triệu Ngọc, Miêu Anh và Thôi Lệ Châu không nói lời nào, tất cả đều nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại di động...
Bình luận facebook