Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1613
Chương 1613 : Chương 1613BẮT ĐẦU LẠI TỪ ĐẦU
Chương 1613BẮT ĐẦU LẠI TỪ ĐẦU
“Tôi đùa thôi, đùa thôi!” Triệu Ngọc uống hết cốc sữa bò thơm ngon rồi mới đỡ Jacob khỏe như trâu dậy. Hắn ngượng ngùng: “Sao thần thám bản lĩnh lớn như tôi có thể chưa nghĩ xong được?”
“Thực ra, tôi đã có mạch suy nghĩ mới lâu rồi.”
“Tôi cho rằng trước đó, các anh hao phí sức lực nhiều để điều tra vụ án này nhưng mãi vẫn không tra được manh mối gì. Nguyên nhân nhất định là do các anh đã sơ sót điều gì đó!”
“Gì cơ?” Mặt Jacob xám như tro tàn, cực kỳ khó coi: “Chúng tôi đã sơ sót điều gì đó?”
“Ừm... Cái này... Cái này ấy hả...” Triệu Ngọc xoa cằm mình, trầm ngâm nói: “Tôi thấy mấy phương hướng điều tra của vụ án này đều vào ngõ cụt rồi!”
“Nếu chúng ta muốn phá án thì phải bỏ qua quan niệm cố hữu, tìm tiếp một tuyến đường nữa! Đó là tuyến đường mà các anh chưa từng nghĩ tới, hoặc là không nghiêm túc điều tra về nó...”
“Ừm... bỏ qua quan niệm cố hữu?” Jacob đầu óc mơ hồ: “Vậy cậu cho rằng chúng tôi chưa nghiêm túc điều tra theo hướng nào?”
“Động cơ của kẻ giết người!” Giọng điệu của Triệu Ngọc trầm trọng hơn: “Tôi cho là các anh chưa điều tra rõ động cơ của kẻ giết người!”
“Đặt biệt là... quan hệ giữa ba nạn nhân!”
“Tôi vẫn luôn cảm thấy chắc chắn giữa ba người này có mối liên hệ gì đó, cho nên mới khiến hung thủ giết hại hàng loạt!”
“Nhưng...” Jacob thất vọng lắc đầu: “Chúng tôi đã điều tra rồi, họ thực sự không liên quan gì đến nhau mà? Chúa ơi, trong số các nạn nhân, có một người là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng của chúng tôi, là tướng quân tiền nhiệm, nghị viên thượng nghị viện. Chẳng lẽ cậu cho rằng có ai dám điều tra qua loa với vụ án quan trọng như vậy sao?”
“Không! Tôi không có ý này! Ý tôi là...” Triệu Ngọc nhún vai nói: “Các anh vẫn chưa điều tra đủ sâu!”
“Hả? Vẫn chưa đủ sâu ư?” Jacob khó hiểu: “Vậy theo cậu, thế nào gọi là đủ?”
“Tôi lấy một ví dụ cho anh nhé, lúc tôi mới hành nghề, tôi đã từng phá vụ án xác chết trong ngân hàng.”
“Trong vòng vài năm, hung thủ đã sát hại bảy người, đồng thời bọc kín thi thể trong túi chân không, sau đó lần lượt giấu vào két sắt ở các ngân hàng lớn... Chúng tôi đã tra ra thân phận của bảy nạn nhân, phát hiện bảy người này ngoài có một đôi vợ chồng ra thì không còn mối liên hệ gì khác!”
“Giới tính, tuổi tác, nơi ở, công việc, tướng mạo đều khác nhau. Theo lý, chúng tôi đã tưởng rằng đây là mục tiêu sát hại hàng loạt mà hung thủ đã lựa chọn ngẫu nhiên.”
“Nhưng, tới lúc kết án, chúng tôi mới phát hiện thì ra hung thủ và bảy người này đã từng cùng ngồi trên một chiếc xe đường dài, mà chiếc xe đó gặp tai nạn, bị kẹt trong đường hầm...”
Triệu Ngọc kể đơn giản vụ án xác chết trong ngân hàng cho Jacob nghe.
Trước giờ, Jacob chưa từng nghe nói về vụ án như vậy. Anh ta nghe đến mức trợn mắt, một hồi lâu sau mới hiểu ý của Triệu Ngọc: “Ý cậu là, vụ án ví tiền giết người tương tự như vụ án xác chết trong ngân hàng?”
“Ba nạn nhân từng đồng thời xuất hiện tại một nơi nào đó?”
“Mà ba người này... rất có thể đã từng làm chuyện không tốt với hung thủ, hoặc người nhà hung thủ. Cho nên mới dẫn đến sự báo thù của hung thủ...”
“Chuyện không tốt đó chắc chắn có liên quan đến ví tiền!” Triệu Ngọc khẳng định: “Nếu không, hung thủ không thể làm hành động vô nghĩa như thay tim nạn nhân thành ví tiền được!”
“Ồ...” Jacob đã dần hiểu được vấn đề.
“Mặt khác.” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Móc tim người ra chứng minh cho điều gì? Chứng minh rằng hung thủ muốn nói cho chúng ta rằng trái tim nạn nhân không lương thiện! Trái tim xấu xa hoặc là ác độc...”
“Ví tiền... Ví tiền...” Jacob nói: “Trước đó, chúng tôi từng suy đoán có phải ví tiền đó liên quan đến trộm không?”
“Eunice Shenke là đội trưởng Đội Hiến binh, từng tiếp xúc với trộm, cướp. Chúng tôi lập giả thuyết, có phải ông ta đã làm chuyện gì quá đáng với kẻ trộm, vì thế mới bị trả thù!”
“Nhưng chúng tôi đã điều tra tất cả phạm nhân ông ta từng bắt và không tìm thấy gì cả. Hơn nữa...” Jacob cau mày: “Nếu liên quan đến kẻ trộm thì lại không giải thích được về tướng quân Wilkorn và nhân viên quét sơn!”
“Ngài tướng quân chưa từng bắt trộm, cũng không tham dự vào vụ mất trộm nào. Còn nhân viên quét sơn kia cũng không liên quan gì đến trộm cắp, anh ta là một người rất thành thật, chưa từng trộm đồ, cũng chưa từng bị người khác lấy cắp cái gì...”
“Không ngừng giả dụ, không ngừng phủ định.” Triệu Ngọc dựng thẳng ngón trỏ lên: “Hết lần này đến lần khác tìm chân tướng của vụ án mới là niềm vui lớn nhất của thám tử!”
“Jacob.” Hắn híp mắt lại, vỗ bả vai của Jacob: “Kinh nghiệm của tôi nói với tôi rằng vụ án càng tới bước khó hiểu thì cũng là tới lúc khó khăn nhất, đây là thời khắc cách lúc phá án gần nhất!”
“Với vụ án ví tiền giết người này, tôi thậm chí đã thành lập một giả thiết đây là kiểu báo thù điển hình!”
“Chắc chắn giữa hung thủ và nạn nhân phải có thù sâu hận lớn khắc cốt ghi tâm, đủ để liên lụy đến sống chết thì hung thủ mới báo thù tàn khốc đến thế!”
“Do đó, nếu muốn phá án thì chúng ta phải tìm ra điểm mấu chốt như vụ án xác chết trong ngân hàng!!!”
Triệu Ngọc nói xong, căn phòng chìm vào yên lặng.
Hồi lâu sau, Jacob mới gật đầu như đã hiểu ra gì đó: “Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ phái người điều tra ba nạn nhân một lần nữa, xem có phải họ đã từng tiếp xúc trong một sự việc nào đó không?”
“Đúng đấy!” Triệu Ngọc nói: “Lần này, nhất định phải điều tra kỹ càng, đừng bỏ qua bất kỳ chi tiết nào!”
“Ừm... Tôi hiểu rồi!” Jacob gật đầu thật mạnh: “Tôi đi điều tra đây!”
Nói xong, Jacob vẫy tay về phía cửa phòng ăn, Ulrica đã chờ lâu vội vàng tiến lên.
“Mặt khác.” Triệu Ngọc hỏi Jacob: “Các anh đã cho người điều tra lai lịch của chiếc ví tiền đó chưa? Có kiến giải vì về ví tiền không?”
“Ừm... Chúng tôi đã điều tra rồi!” Jacob gật đầu: “Chúng tôi tìm đến rất nhiều chuyên gia chế tạo ví tiền, họ chỉ nói kiểu dáng của ví tiền đó khá cũ kỹ, hiện tại đã không còn phổ biến nữa...”
“Gì cơ!?” Ai ngờ, nghe vậy, Triệu Ngọc bỗng đứng phắt dậy, dọa Jacob và Ulrica sợ hết hồn: “Anh làm ăn thế nào vậy Jacob!? Tại sao không nói cho tôi manh mối quan trọng như thế?”
“Hả?” Jacob sững sờ: “Cậu có ý... ý gì? Manh mối này... rất quan trọng à? Sao tôi... sao tôi không thấy vậy?”
“Cái này mà vẫn không quan trọng à?” Suýt nữa thì Triệu Ngọc đã đập bàn rồi. Hắn lập tức nắm chặt tay, kích động nói: “Kiểu dáng của ví tiền cũ kĩ, tức là nguồn gốc của vụ án này rất xưa rồi!”
“Chẳng trách các anh vẫn chưa điều tra ra mối liên hệ giữa ba nạn nhân!”
“Nguồn gốc của vụ án mưu sát này không phải mới xảy ra gần đây, mà là rất lâu về trước, các anh phải điều tra ngược về quá khứ mới được!”
“Ồ, cái này... điều tra ngược về quá khứ?” Jacob lúng túng: “Phải điều tra về bao lâu trước kia?”
“Nếu anh là cấp dưới của tôi thì tôi đã đuổi việc anh lâu rồi đấy!” Triệu Ngọc rống lên đầy khí thế: “Điều tra lại từ lúc bắt đầu!!”
“Điều tra từ khi mỗi người họ ra đời! À không, điều tra từ lúc nằm trong bụng mẹ cho tôi!!!”
Chương 1613BẮT ĐẦU LẠI TỪ ĐẦU
“Tôi đùa thôi, đùa thôi!” Triệu Ngọc uống hết cốc sữa bò thơm ngon rồi mới đỡ Jacob khỏe như trâu dậy. Hắn ngượng ngùng: “Sao thần thám bản lĩnh lớn như tôi có thể chưa nghĩ xong được?”
“Thực ra, tôi đã có mạch suy nghĩ mới lâu rồi.”
“Tôi cho rằng trước đó, các anh hao phí sức lực nhiều để điều tra vụ án này nhưng mãi vẫn không tra được manh mối gì. Nguyên nhân nhất định là do các anh đã sơ sót điều gì đó!”
“Gì cơ?” Mặt Jacob xám như tro tàn, cực kỳ khó coi: “Chúng tôi đã sơ sót điều gì đó?”
“Ừm... Cái này... Cái này ấy hả...” Triệu Ngọc xoa cằm mình, trầm ngâm nói: “Tôi thấy mấy phương hướng điều tra của vụ án này đều vào ngõ cụt rồi!”
“Nếu chúng ta muốn phá án thì phải bỏ qua quan niệm cố hữu, tìm tiếp một tuyến đường nữa! Đó là tuyến đường mà các anh chưa từng nghĩ tới, hoặc là không nghiêm túc điều tra về nó...”
“Ừm... bỏ qua quan niệm cố hữu?” Jacob đầu óc mơ hồ: “Vậy cậu cho rằng chúng tôi chưa nghiêm túc điều tra theo hướng nào?”
“Động cơ của kẻ giết người!” Giọng điệu của Triệu Ngọc trầm trọng hơn: “Tôi cho là các anh chưa điều tra rõ động cơ của kẻ giết người!”
“Đặt biệt là... quan hệ giữa ba nạn nhân!”
“Tôi vẫn luôn cảm thấy chắc chắn giữa ba người này có mối liên hệ gì đó, cho nên mới khiến hung thủ giết hại hàng loạt!”
“Nhưng...” Jacob thất vọng lắc đầu: “Chúng tôi đã điều tra rồi, họ thực sự không liên quan gì đến nhau mà? Chúa ơi, trong số các nạn nhân, có một người là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng của chúng tôi, là tướng quân tiền nhiệm, nghị viên thượng nghị viện. Chẳng lẽ cậu cho rằng có ai dám điều tra qua loa với vụ án quan trọng như vậy sao?”
“Không! Tôi không có ý này! Ý tôi là...” Triệu Ngọc nhún vai nói: “Các anh vẫn chưa điều tra đủ sâu!”
“Hả? Vẫn chưa đủ sâu ư?” Jacob khó hiểu: “Vậy theo cậu, thế nào gọi là đủ?”
“Tôi lấy một ví dụ cho anh nhé, lúc tôi mới hành nghề, tôi đã từng phá vụ án xác chết trong ngân hàng.”
“Trong vòng vài năm, hung thủ đã sát hại bảy người, đồng thời bọc kín thi thể trong túi chân không, sau đó lần lượt giấu vào két sắt ở các ngân hàng lớn... Chúng tôi đã tra ra thân phận của bảy nạn nhân, phát hiện bảy người này ngoài có một đôi vợ chồng ra thì không còn mối liên hệ gì khác!”
“Giới tính, tuổi tác, nơi ở, công việc, tướng mạo đều khác nhau. Theo lý, chúng tôi đã tưởng rằng đây là mục tiêu sát hại hàng loạt mà hung thủ đã lựa chọn ngẫu nhiên.”
“Nhưng, tới lúc kết án, chúng tôi mới phát hiện thì ra hung thủ và bảy người này đã từng cùng ngồi trên một chiếc xe đường dài, mà chiếc xe đó gặp tai nạn, bị kẹt trong đường hầm...”
Triệu Ngọc kể đơn giản vụ án xác chết trong ngân hàng cho Jacob nghe.
Trước giờ, Jacob chưa từng nghe nói về vụ án như vậy. Anh ta nghe đến mức trợn mắt, một hồi lâu sau mới hiểu ý của Triệu Ngọc: “Ý cậu là, vụ án ví tiền giết người tương tự như vụ án xác chết trong ngân hàng?”
“Ba nạn nhân từng đồng thời xuất hiện tại một nơi nào đó?”
“Mà ba người này... rất có thể đã từng làm chuyện không tốt với hung thủ, hoặc người nhà hung thủ. Cho nên mới dẫn đến sự báo thù của hung thủ...”
“Chuyện không tốt đó chắc chắn có liên quan đến ví tiền!” Triệu Ngọc khẳng định: “Nếu không, hung thủ không thể làm hành động vô nghĩa như thay tim nạn nhân thành ví tiền được!”
“Ồ...” Jacob đã dần hiểu được vấn đề.
“Mặt khác.” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Móc tim người ra chứng minh cho điều gì? Chứng minh rằng hung thủ muốn nói cho chúng ta rằng trái tim nạn nhân không lương thiện! Trái tim xấu xa hoặc là ác độc...”
“Ví tiền... Ví tiền...” Jacob nói: “Trước đó, chúng tôi từng suy đoán có phải ví tiền đó liên quan đến trộm không?”
“Eunice Shenke là đội trưởng Đội Hiến binh, từng tiếp xúc với trộm, cướp. Chúng tôi lập giả thuyết, có phải ông ta đã làm chuyện gì quá đáng với kẻ trộm, vì thế mới bị trả thù!”
“Nhưng chúng tôi đã điều tra tất cả phạm nhân ông ta từng bắt và không tìm thấy gì cả. Hơn nữa...” Jacob cau mày: “Nếu liên quan đến kẻ trộm thì lại không giải thích được về tướng quân Wilkorn và nhân viên quét sơn!”
“Ngài tướng quân chưa từng bắt trộm, cũng không tham dự vào vụ mất trộm nào. Còn nhân viên quét sơn kia cũng không liên quan gì đến trộm cắp, anh ta là một người rất thành thật, chưa từng trộm đồ, cũng chưa từng bị người khác lấy cắp cái gì...”
“Không ngừng giả dụ, không ngừng phủ định.” Triệu Ngọc dựng thẳng ngón trỏ lên: “Hết lần này đến lần khác tìm chân tướng của vụ án mới là niềm vui lớn nhất của thám tử!”
“Jacob.” Hắn híp mắt lại, vỗ bả vai của Jacob: “Kinh nghiệm của tôi nói với tôi rằng vụ án càng tới bước khó hiểu thì cũng là tới lúc khó khăn nhất, đây là thời khắc cách lúc phá án gần nhất!”
“Với vụ án ví tiền giết người này, tôi thậm chí đã thành lập một giả thiết đây là kiểu báo thù điển hình!”
“Chắc chắn giữa hung thủ và nạn nhân phải có thù sâu hận lớn khắc cốt ghi tâm, đủ để liên lụy đến sống chết thì hung thủ mới báo thù tàn khốc đến thế!”
“Do đó, nếu muốn phá án thì chúng ta phải tìm ra điểm mấu chốt như vụ án xác chết trong ngân hàng!!!”
Triệu Ngọc nói xong, căn phòng chìm vào yên lặng.
Hồi lâu sau, Jacob mới gật đầu như đã hiểu ra gì đó: “Tôi hiểu rồi! Tôi sẽ phái người điều tra ba nạn nhân một lần nữa, xem có phải họ đã từng tiếp xúc trong một sự việc nào đó không?”
“Đúng đấy!” Triệu Ngọc nói: “Lần này, nhất định phải điều tra kỹ càng, đừng bỏ qua bất kỳ chi tiết nào!”
“Ừm... Tôi hiểu rồi!” Jacob gật đầu thật mạnh: “Tôi đi điều tra đây!”
Nói xong, Jacob vẫy tay về phía cửa phòng ăn, Ulrica đã chờ lâu vội vàng tiến lên.
“Mặt khác.” Triệu Ngọc hỏi Jacob: “Các anh đã cho người điều tra lai lịch của chiếc ví tiền đó chưa? Có kiến giải vì về ví tiền không?”
“Ừm... Chúng tôi đã điều tra rồi!” Jacob gật đầu: “Chúng tôi tìm đến rất nhiều chuyên gia chế tạo ví tiền, họ chỉ nói kiểu dáng của ví tiền đó khá cũ kỹ, hiện tại đã không còn phổ biến nữa...”
“Gì cơ!?” Ai ngờ, nghe vậy, Triệu Ngọc bỗng đứng phắt dậy, dọa Jacob và Ulrica sợ hết hồn: “Anh làm ăn thế nào vậy Jacob!? Tại sao không nói cho tôi manh mối quan trọng như thế?”
“Hả?” Jacob sững sờ: “Cậu có ý... ý gì? Manh mối này... rất quan trọng à? Sao tôi... sao tôi không thấy vậy?”
“Cái này mà vẫn không quan trọng à?” Suýt nữa thì Triệu Ngọc đã đập bàn rồi. Hắn lập tức nắm chặt tay, kích động nói: “Kiểu dáng của ví tiền cũ kĩ, tức là nguồn gốc của vụ án này rất xưa rồi!”
“Chẳng trách các anh vẫn chưa điều tra ra mối liên hệ giữa ba nạn nhân!”
“Nguồn gốc của vụ án mưu sát này không phải mới xảy ra gần đây, mà là rất lâu về trước, các anh phải điều tra ngược về quá khứ mới được!”
“Ồ, cái này... điều tra ngược về quá khứ?” Jacob lúng túng: “Phải điều tra về bao lâu trước kia?”
“Nếu anh là cấp dưới của tôi thì tôi đã đuổi việc anh lâu rồi đấy!” Triệu Ngọc rống lên đầy khí thế: “Điều tra lại từ lúc bắt đầu!!”
“Điều tra từ khi mỗi người họ ra đời! À không, điều tra từ lúc nằm trong bụng mẹ cho tôi!!!”