Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1614
Chương 1614 : Chương 1614ĐẾN TỪ ĐÂU?
Chương 1614ĐẾN TỪ ĐÂU?
Đêm hôm ấy, tại góc phố nào đó ở phía Tây quảng trường Giải Phóng.
Triệu Ngọc ngồi trên chiếc xe Land Rover của Jacob, vừa quan sát hình ảnh từ trên không được UAV* gửi về, vừa than phiền: “Tôi nói này, có phải tỷ lệ phạm tội ở chỗ các anh rất thấp không? Vì sao cảnh sát của các anh lại lười biếng như vậy?”
* Phương tiện bay không người lái hay máy bay không người lái, viết tắt tiếng Anh là UAV, là tên gọi chỉ chung cho các loại máy bay mà không có người lái ở buồng lái, hoạt động tự lập và thường được điều khiển từ xa từ trung tâm hay máy điều khiển.
“Kia...” Hắn chỉ vào công trình trong bức ảnh: “Chẳng phải chỉ cần lắp camera quay toàn cảnh ở chuông lớn nhà thờ là giám sát được mọi thứ ư?”
“Nếu làm vậy thì không đến nỗi không bắt được cái bóng của nghi phạm!”
“Ừm...” Jacob gãi đầu: “Cái này đâu liên quan gì đến tôi! Vẫn là câu nói đó thôi, đối với đất nước và nhân dân thường nằm trong nguy cơ chiến tranh, không biết lúc nào sẽ bùng nổ chiến tranh liên miên, thì sao có thể rảnh rỗi quản lý vấn đề dân sinh chứ?”
“Trong áp lực, ai ai cũng nguy hiểm, mỗi người đều có thể quản lý tốt bản thân, có thể sống sót đã là may mắn rồi! Ài!” Jacob bất lực thở dài: “Tôi mong ước được sinh ra trên mảnh đất phồn vinh, thái bình như Trung Quốc của cậu biết bao!”
“Dù nói thế nào thì...” Triệu Ngọc nói: “Tốt nhất các anh hãy tiếp thu kiến nghị của tôi. Tôi có dự cảm chẳng lành, chưa chắc tướng quân của các anh đã là nạn nhân cuối cùng đâu!”
“Nếu vụ án ví tiền giết người tiếp tục xuất hiện, hơn nữa nạn nhân vẫn bị hung thủ giết ở quảng trường Giải Phóng thì chắc chắn các anh khó mà trốn khỏi trách nhiệm!”
“Cậu nói có lý!” Jacob gật đầu: “Trên thực tế, tôi đã phái người giám sát rồi! Hơn nữa, là lấy danh nghĩa tư nhân nên tôi không muốn tranh cãi với đám người ở Cục Hình sự, nếu không phải thủ tướng ủy thác thì tôi tuyệt đối không nhảy vào vũng nước đục này đâu!”
“Jacob... Anh xem...” Triệu Ngọc chỉ vào hình ảnh mà UAV gửi về: “Tuy xung quanh quảng trường thông tới bốn phương tám hướng, nhưng hình như lộ tuyến khả thi của hung thủ không có nhiều.”
“Anh xem, chỗ này... chỗ này... còn cả chỗ này nữa...” Triệu Ngọc nêu ý kiến: “Nếu hung thủ lái ô tô thì chắc chắn sẽ bị camera quay được!”
“Còn nếu hắn ta đi quanh ngõ hẻm thì...”
“Thì không bị camera giám sát ở các cửa hàng quay được!” Jacob gật đầu: “Đây cũng là một trong những vấn đề khiến tôi đau đầu nhất.”
“Như vậy, chúng ta không có manh mối về đường đi của hung thủ, căn bản không thể suy đoán được!”
“Vậy...” Triệu Ngọc lại hỏi: “Liệu sẽ có chênh lệch về thời gian không? Hung thủ xuất hiện trong camera giám sát từ sớm nên không làm cảnh sát chú ý tới?”
“Tôi không rõ về hai nạn nhân trước, nhưng vào đêm hôm tướng quân bị sát hại, ông ta bị bắt cóc từ Rashtina và bị sát hại vào ngay đêm đó tại quảng trường Giải Phóng!” Jacob giải thích: “Nơi đó cách quảng trường 12 cây số, khi tính thời gian thì hung thủ không thể tạo ra chênh lệch thời gian với chúng tôi chứ?”
“Vả lại, chúng tôi đã mở rộng khoảng thời gian điều tra các đoạn video giám sát rồi, hầu như đã điều tra hết camera giám sát trong hai ngày!”
“Vậy... lẽ nào không phải ô tô?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Chỗ các anh còn phương tiện giao thông nào khác phù hợp không? Xích lô? Xe ngựa?”
“Theo như lời cậu nói thì phàm là phương tiện giao thông có thể chở người, chúng tôi đều điều tra hết rồi!” Jacob nói với vẻ mặt khó coi: “Nếu không, tình thế của chúng tôi đã không khó xử đến vậy.”
“Tôi có cảm giác như hung thủ biết bay ấy!”
Lời Jacob nói khiến Triệu Ngọc bỗng nhớ tới chuyện đêm qua mình bay, lẻn vào căn cứ của trang web người lớn để hack. Sắc mặt hắn lập tức căng thẳng, không biết Jacob vô tình hay cố ý?
“Nhưng...” Song, Jacob hoàn toàn đang nghĩ về vụ án, anh ta tiếp tục nhập tâm: “Sao có thể di chuyển trên trời được? Hung thủ không chỉ có một mình, hắn ta còn mang theo một nạn nhân nên chắc chắn không thể làm vậy!”
“Thế còn... nhân viên nội bộ thì sao?” Triệu Ngọc hỏi tiếp: “Ví dụ như hung thủ chính là người trong nội bộ cảnh sát các anh? Hắn ta lợi dụng xe cảnh sát hoặc xe tuần tra để gây án, hắn ta giết người xong không đi mà giấu mình ở quảng trường?”
“Đợi đến khi có người báo án, hắn ta thuận tiện xuất hiện trên quảng trường rồi từ đó tránh khỏi camera giám sát?”
“Chúng tôi cũng đã nghĩ tới khả năng này!” Jacob đáp: “Tôi đã thanh tra nội bộ N lần! Đã xác minh tất cả những chiếc xe làm nhiệm vụ ở gần quảng trường Giải Phóng và cũng đã loại bỏ hết hiềm nghi!”
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc nhìn màn hình điện tử, liên tục chép miệng. Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao vụ án này lại làm khó Jacob rồi.
Hung thủ xuất quỷ nhập thần, không để lại dấu vết, quả thực khó mà tưởng tượng được.
Thậm chí, Triệu Ngọc đã bắt đầu nghi ngờ liệu có phải kẻ này cũng có đạo cụ hệ thống giống mình không? Sử dụng áo tàng hình hoặc là máy phản camera?
Có lẽ chỉ những người có hệ thống như mình mới có thể gây ra vụ án như vậy chăng?
Thế giới rộng lớn, thực sự sẽ có người giống như mình ư?
Đệch đệch đệch...
Mình nghĩ gì vậy!
Triệu Ngọc vỗ vỗ gò má, để bản thân tỉnh táo lại rồi tiếp tục chuyên tâm quan sát bản đồ điện tử.
Điện thoại của Jacob bỗng vang lên.
Vì để Triệu Ngọc nhận được tình báo đầu tiên, anh ta đã mở loa ngoài ngay tại đó, đồng thời bảo người gọi sử dụng tiếng Anh.
“Ông chủ!” Người gọi điện chính là Ulrica, gã báo cáo với Jacob: “Chúng tôi đã điều tra lại từ đầu! Nhưng anh cũng biết nước ta đã trải qua điều gì trong những năm 90 của thế kỷ trước rồi đấy. Bởi vậy, có rất nhiều tư liệu còn thiếu.”
“Nếu muốn điều tra kỹ càng thì phải đến tận nơi ba người này sinh ra để tìm kiếm, e rằng sẽ phải tốn rất nhiều thời gian!”
“Hơn nữa, tướng quân sinh ra tại Belgrade*, hơn 60 năm trôi qua, nơi đó đã cảnh còn người mất, không thể tìm thấy bất cứ thứ gì...”
* Belgrade: thủ đô Nam Tư.
“Đệch!” Nghe vậy, Triệu Ngọc vỗ đầu, tức giận la ầm lên: “Trong mắt các anh chỉ có mình tướng quân thôi à? Tôi đã bảo các anh điều tra lại từ đầu, điều tra từ khi họ sinh ra thì đương nhiên các anh phải bắt tay vào từ người trẻ nhất chứ?”
“Thế mà các anh cứ khăng khăng chọn người già nhất! Não bị úng nước à?”
“...” Ulrica bị mắng tới mức sững sờ.
“...” Jacob cũng đang cố theo kịp tiết tấu của Triệu Ngọc.
“Nếu ba người này từng gặp nhau thì ít nhất cũng phải gặp nhau khi còn sống đúng không?” Triệu Ngọc giải thích: “Đương nhiên phải điều tra từ người trẻ nhất rồi còn gì?”
“À... Người trẻ nhất...” Ulrica vội vàng bảo: “Người trẻ nhất là nhân viên quét sơn Lin Croff, anh ta... anh ta sinh ra tại Walikana, ừm... Từ khi sinh ra đã sống ở đó, chưa từng sang vùng khác...”
“Mãi đến khi mười tám tuổi, anh ta mới cùng đồng hương tới Pristina, làm thuê cho người khác...”
“Ồ, thế có phải dễ xử lý hơn không!?” Triệu Ngọc nói: “Các anh hãy mang ví tiền tới đó để tìm kiếm manh mối. Nếu lúc đầu từng xảy ra chuyện gì thì tất nhiên sẽ liên quan đến ví tiền!”
“Vâng, vâng ạ!” Tuy Triệu Ngọc không phải cấp trên của mình nhưng Ulrica vẫn bị áp đảo bởi khí thế cuồng thám của Triệu Ngọc. Gã vội vàng gật đầu dạ vâng.
Sau khi cúp điện thoại, Jacob cũng nhìn Triệu Ngọc với cặp mắt khác xưa, trong mắt anh ta tràn đầy sự nể phục.
“Anh đừng ngẩn người nữa!” Triệu Ngọc ra lệnh không hề khách sáo: “Anh lập tức phái người điều tra xem liệu hồi còn trẻ, đội trưởng Đội Hiến binh và tướng quân có liên quan đến Ka... Wa... À...”
“Walikana!”
“Y như vè đọc nhịu ấy!” Triệu Ngọc hùng hổ nói to: “Tóm lại, các anh mau chóng đi điều tra xem hai nạn nhân khác có từng xuất hiện ở đó không!”
Chương 1614ĐẾN TỪ ĐÂU?
Đêm hôm ấy, tại góc phố nào đó ở phía Tây quảng trường Giải Phóng.
Triệu Ngọc ngồi trên chiếc xe Land Rover của Jacob, vừa quan sát hình ảnh từ trên không được UAV* gửi về, vừa than phiền: “Tôi nói này, có phải tỷ lệ phạm tội ở chỗ các anh rất thấp không? Vì sao cảnh sát của các anh lại lười biếng như vậy?”
* Phương tiện bay không người lái hay máy bay không người lái, viết tắt tiếng Anh là UAV, là tên gọi chỉ chung cho các loại máy bay mà không có người lái ở buồng lái, hoạt động tự lập và thường được điều khiển từ xa từ trung tâm hay máy điều khiển.
“Kia...” Hắn chỉ vào công trình trong bức ảnh: “Chẳng phải chỉ cần lắp camera quay toàn cảnh ở chuông lớn nhà thờ là giám sát được mọi thứ ư?”
“Nếu làm vậy thì không đến nỗi không bắt được cái bóng của nghi phạm!”
“Ừm...” Jacob gãi đầu: “Cái này đâu liên quan gì đến tôi! Vẫn là câu nói đó thôi, đối với đất nước và nhân dân thường nằm trong nguy cơ chiến tranh, không biết lúc nào sẽ bùng nổ chiến tranh liên miên, thì sao có thể rảnh rỗi quản lý vấn đề dân sinh chứ?”
“Trong áp lực, ai ai cũng nguy hiểm, mỗi người đều có thể quản lý tốt bản thân, có thể sống sót đã là may mắn rồi! Ài!” Jacob bất lực thở dài: “Tôi mong ước được sinh ra trên mảnh đất phồn vinh, thái bình như Trung Quốc của cậu biết bao!”
“Dù nói thế nào thì...” Triệu Ngọc nói: “Tốt nhất các anh hãy tiếp thu kiến nghị của tôi. Tôi có dự cảm chẳng lành, chưa chắc tướng quân của các anh đã là nạn nhân cuối cùng đâu!”
“Nếu vụ án ví tiền giết người tiếp tục xuất hiện, hơn nữa nạn nhân vẫn bị hung thủ giết ở quảng trường Giải Phóng thì chắc chắn các anh khó mà trốn khỏi trách nhiệm!”
“Cậu nói có lý!” Jacob gật đầu: “Trên thực tế, tôi đã phái người giám sát rồi! Hơn nữa, là lấy danh nghĩa tư nhân nên tôi không muốn tranh cãi với đám người ở Cục Hình sự, nếu không phải thủ tướng ủy thác thì tôi tuyệt đối không nhảy vào vũng nước đục này đâu!”
“Jacob... Anh xem...” Triệu Ngọc chỉ vào hình ảnh mà UAV gửi về: “Tuy xung quanh quảng trường thông tới bốn phương tám hướng, nhưng hình như lộ tuyến khả thi của hung thủ không có nhiều.”
“Anh xem, chỗ này... chỗ này... còn cả chỗ này nữa...” Triệu Ngọc nêu ý kiến: “Nếu hung thủ lái ô tô thì chắc chắn sẽ bị camera quay được!”
“Còn nếu hắn ta đi quanh ngõ hẻm thì...”
“Thì không bị camera giám sát ở các cửa hàng quay được!” Jacob gật đầu: “Đây cũng là một trong những vấn đề khiến tôi đau đầu nhất.”
“Như vậy, chúng ta không có manh mối về đường đi của hung thủ, căn bản không thể suy đoán được!”
“Vậy...” Triệu Ngọc lại hỏi: “Liệu sẽ có chênh lệch về thời gian không? Hung thủ xuất hiện trong camera giám sát từ sớm nên không làm cảnh sát chú ý tới?”
“Tôi không rõ về hai nạn nhân trước, nhưng vào đêm hôm tướng quân bị sát hại, ông ta bị bắt cóc từ Rashtina và bị sát hại vào ngay đêm đó tại quảng trường Giải Phóng!” Jacob giải thích: “Nơi đó cách quảng trường 12 cây số, khi tính thời gian thì hung thủ không thể tạo ra chênh lệch thời gian với chúng tôi chứ?”
“Vả lại, chúng tôi đã mở rộng khoảng thời gian điều tra các đoạn video giám sát rồi, hầu như đã điều tra hết camera giám sát trong hai ngày!”
“Vậy... lẽ nào không phải ô tô?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Chỗ các anh còn phương tiện giao thông nào khác phù hợp không? Xích lô? Xe ngựa?”
“Theo như lời cậu nói thì phàm là phương tiện giao thông có thể chở người, chúng tôi đều điều tra hết rồi!” Jacob nói với vẻ mặt khó coi: “Nếu không, tình thế của chúng tôi đã không khó xử đến vậy.”
“Tôi có cảm giác như hung thủ biết bay ấy!”
Lời Jacob nói khiến Triệu Ngọc bỗng nhớ tới chuyện đêm qua mình bay, lẻn vào căn cứ của trang web người lớn để hack. Sắc mặt hắn lập tức căng thẳng, không biết Jacob vô tình hay cố ý?
“Nhưng...” Song, Jacob hoàn toàn đang nghĩ về vụ án, anh ta tiếp tục nhập tâm: “Sao có thể di chuyển trên trời được? Hung thủ không chỉ có một mình, hắn ta còn mang theo một nạn nhân nên chắc chắn không thể làm vậy!”
“Thế còn... nhân viên nội bộ thì sao?” Triệu Ngọc hỏi tiếp: “Ví dụ như hung thủ chính là người trong nội bộ cảnh sát các anh? Hắn ta lợi dụng xe cảnh sát hoặc xe tuần tra để gây án, hắn ta giết người xong không đi mà giấu mình ở quảng trường?”
“Đợi đến khi có người báo án, hắn ta thuận tiện xuất hiện trên quảng trường rồi từ đó tránh khỏi camera giám sát?”
“Chúng tôi cũng đã nghĩ tới khả năng này!” Jacob đáp: “Tôi đã thanh tra nội bộ N lần! Đã xác minh tất cả những chiếc xe làm nhiệm vụ ở gần quảng trường Giải Phóng và cũng đã loại bỏ hết hiềm nghi!”
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc nhìn màn hình điện tử, liên tục chép miệng. Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao vụ án này lại làm khó Jacob rồi.
Hung thủ xuất quỷ nhập thần, không để lại dấu vết, quả thực khó mà tưởng tượng được.
Thậm chí, Triệu Ngọc đã bắt đầu nghi ngờ liệu có phải kẻ này cũng có đạo cụ hệ thống giống mình không? Sử dụng áo tàng hình hoặc là máy phản camera?
Có lẽ chỉ những người có hệ thống như mình mới có thể gây ra vụ án như vậy chăng?
Thế giới rộng lớn, thực sự sẽ có người giống như mình ư?
Đệch đệch đệch...
Mình nghĩ gì vậy!
Triệu Ngọc vỗ vỗ gò má, để bản thân tỉnh táo lại rồi tiếp tục chuyên tâm quan sát bản đồ điện tử.
Điện thoại của Jacob bỗng vang lên.
Vì để Triệu Ngọc nhận được tình báo đầu tiên, anh ta đã mở loa ngoài ngay tại đó, đồng thời bảo người gọi sử dụng tiếng Anh.
“Ông chủ!” Người gọi điện chính là Ulrica, gã báo cáo với Jacob: “Chúng tôi đã điều tra lại từ đầu! Nhưng anh cũng biết nước ta đã trải qua điều gì trong những năm 90 của thế kỷ trước rồi đấy. Bởi vậy, có rất nhiều tư liệu còn thiếu.”
“Nếu muốn điều tra kỹ càng thì phải đến tận nơi ba người này sinh ra để tìm kiếm, e rằng sẽ phải tốn rất nhiều thời gian!”
“Hơn nữa, tướng quân sinh ra tại Belgrade*, hơn 60 năm trôi qua, nơi đó đã cảnh còn người mất, không thể tìm thấy bất cứ thứ gì...”
* Belgrade: thủ đô Nam Tư.
“Đệch!” Nghe vậy, Triệu Ngọc vỗ đầu, tức giận la ầm lên: “Trong mắt các anh chỉ có mình tướng quân thôi à? Tôi đã bảo các anh điều tra lại từ đầu, điều tra từ khi họ sinh ra thì đương nhiên các anh phải bắt tay vào từ người trẻ nhất chứ?”
“Thế mà các anh cứ khăng khăng chọn người già nhất! Não bị úng nước à?”
“...” Ulrica bị mắng tới mức sững sờ.
“...” Jacob cũng đang cố theo kịp tiết tấu của Triệu Ngọc.
“Nếu ba người này từng gặp nhau thì ít nhất cũng phải gặp nhau khi còn sống đúng không?” Triệu Ngọc giải thích: “Đương nhiên phải điều tra từ người trẻ nhất rồi còn gì?”
“À... Người trẻ nhất...” Ulrica vội vàng bảo: “Người trẻ nhất là nhân viên quét sơn Lin Croff, anh ta... anh ta sinh ra tại Walikana, ừm... Từ khi sinh ra đã sống ở đó, chưa từng sang vùng khác...”
“Mãi đến khi mười tám tuổi, anh ta mới cùng đồng hương tới Pristina, làm thuê cho người khác...”
“Ồ, thế có phải dễ xử lý hơn không!?” Triệu Ngọc nói: “Các anh hãy mang ví tiền tới đó để tìm kiếm manh mối. Nếu lúc đầu từng xảy ra chuyện gì thì tất nhiên sẽ liên quan đến ví tiền!”
“Vâng, vâng ạ!” Tuy Triệu Ngọc không phải cấp trên của mình nhưng Ulrica vẫn bị áp đảo bởi khí thế cuồng thám của Triệu Ngọc. Gã vội vàng gật đầu dạ vâng.
Sau khi cúp điện thoại, Jacob cũng nhìn Triệu Ngọc với cặp mắt khác xưa, trong mắt anh ta tràn đầy sự nể phục.
“Anh đừng ngẩn người nữa!” Triệu Ngọc ra lệnh không hề khách sáo: “Anh lập tức phái người điều tra xem liệu hồi còn trẻ, đội trưởng Đội Hiến binh và tướng quân có liên quan đến Ka... Wa... À...”
“Walikana!”
“Y như vè đọc nhịu ấy!” Triệu Ngọc hùng hổ nói to: “Tóm lại, các anh mau chóng đi điều tra xem hai nạn nhân khác có từng xuất hiện ở đó không!”
Bình luận facebook