Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-164.txt
Chương 164: TÔI LÀ NGƯỜI CHUYÊN NGHIỆP
Không nghi ngờ gì nữa, mấy tên dị hợm này nhất định là do những ông chủ bất động sản tâm địa đen tối kia thuê đến quấy phá việc làm ăn của quán.
Triệu Ngọc đã quá quen với cái kiểu diễn này rồi, chỉ liếc sơ qua một vòng là đã hiểu rõ. Bọn chúng quả thật rất giỏi, không cần giận dữ, không2cần đập bàn phá ghế, chỉ dựa vào cách ăn mặc, trang điểm, bề ngoài quái dị của mình để đuổi khách, chúng dùng cách này vừa an toàn lại không tốn sức.
Anh báo cảnh sát hả, bọn chúng có phạm pháp gì đâu chứ!
Kêu bọn chúng chọn món, chúng lại nói là đang đợi người, sau đó cứ ngồi đó nhất định không đi,8khiến cho anh có muốn chửi cũng không xong.
Đấy xem kìa, lúc bọn đó đến ngồi cạnh khách, khách còn ăn gì nổi chứ, lần lượt từng người thanh toán tiền sớm rồi về, có người thậm chí mới vừa ăn được vài miếng là cũng bỏ về luôn!
Chỉ trong chốc lát, bên trong nhà hàng to như vậy chỉ còn sót lại ba người6của bàn Triệu Ngọc.
Cô gái tóc xanh ngồi đối diện Triệu Ngọc, môi của cô ta cũng màu xanh, bên trên còn xuyên thêm một cái vòng, trên cái áo màu đen còn in hình một cái đầu lâu thật lớn, nhìn là đủ thấy sợ rồi!
Nhìn thấy một cô gái như vậy ngồi cạnh mình, theo bản năng, Diêu Giai xích lại gần Triệu3Ngọc, vẻ mặt sợ hãi.
Lúc này, ông chủ đã thanh toán tiền xong cho những người khác, liền đến trước mặt bọn họ.
Vẻ mặt khó xử của ông ta lúc đó ít nhất đã nói lên hai điều, thứ nhất: Ông ta muốn hỏi Tô Dương, các anh thì sao, có phải cũng muốn thanh toán tiền rồi đi luôn không? Còn ý thứ hai,5giống như đang chất vấn Tô Dương, không phải anh nói các anh có thể giúp tôi hả? Bây giờ bọn khốn đó đến đây rồi, chuyện này, các anh còn dám giúp không đây?
Tô Dương có thể hiểu được ý của chủ tiệm, liền nhìn sang Triệu Ngọc. Nhưng hắn lại không phản ứng gì cả, vẫn tiếp tục ăn, giống như chẳng có việc gì xảy ra vậy.
“Này? Này...” Tô Dương lay cánh tay hắn: “Triệu Ngọc... Đừng ăn nữa... Triệu Ngọc...”
“Có chuyện gì sao?” Triệu Ngọc rõ ràng đã biết nhưng vẫn cố tình hỏi.
Tô Dương dùng khẩu hình miệng ám chỉ cô gái dị hợm ngồi bên cạnh, nhỏ giọng thúc giục: “Người này... Cậu giải quyết nhanh đi?”
“Gì chứ hả!” Triệu Ngọc cười, nói nhỏ: “Anh chỉ cần gọi điện cho Cục trưởng Cục Cảnh sát, chỉ một lát sau là có cả mấy xe cảnh sát xông vào ấy chứ, còn cần đến tôi làm gì hả?”
“Trời ạ! Cậu lại sai rồi!” Tô Dương xua tay, ghé sát vào tai Triệu Ngọc, nói khẽ: “Vừa rồi có vài chuyện tôi vẫn chưa nói kỹ với cậu đó! Cậu biết không? Ông chủ tiệm bị đám lưu manh quấy rối, đã báo cảnh sát rất nhiều lần! Nhưng cuối cùng thì sao chứ? Chẳng những không có một cảnh sát nào đến xử lý, trái lại họ còn nói ông ấy báo án giả nữa đấy!”
“Có nhiều người nói, sau khi mấy người kia quyết muốn mua nhà hàng của ông ấy thì từ bộ Công thương, chi cục Thuế, thậm chí cả bộ An toàn vệ sinh thực phẩm đã nhiều lần đến tìm ông ấy kiếm chuyện, nào là cái này không đạt yêu cầu, cái kia không thích hợp, chèn ép để ông ấy phải đóng cửa!”
“Điều này nói lên điều gì? Đó là chắc chắn người đứng sau màn kịch ấy đã thao túng bộ phận chấp hành pháp luật chúng ta, khiến những người đó phục vụ cho bọn họ, cậu có biết không hả?”
“Cứ để tiếp diễn như vậy có được không hả? Đến khi quyền lực của bọn chúng lớn dần lên, thì bọn chúng sẽ càng thêm lộng hành, sẽ càng xem nhẹ người dân hơn nữa!”
“Triệu Ngọc, cậu nhìn ông chủ tiệm mà xem, cậu thấy rồi chứ? Trên mặt ông ấy, hiện rõ mấy chữ ‘Thỏa hiệp’, ‘Cam chịu số phận’, rồi ‘Cúi đầu’. Ông ấy đã bị ức hiếp đến khiếp sợ rồi! Ông ấy đã coi loại áp bức này thành một thói quen rồi cậu có biết không hả?”
“Lẽ nào, với tư cách một cảnh sát có lương tâm có tri thức, cậu không nghĩ chúng ta nên làm chút gì sao? Nếu như để bọn chúng tiếp tục điên cuồng ngang ngược như vậy nữa thì thử hỏi pháp luật ở đâu, công lý ở đâu chứ?”
“Bà nó...” Triệu Ngọc vỗ vai Tô Dương, khen ngợi: “Đại ca, những lời của anh cảm động lòng người quá đấy! Quả đúng là muốn làm lãnh đạo cũng phải có một ít tài năng! Ngay cả tôi mà cũng bị anh làm cho ‘sôi máu’ luôn rồi, đã như vậy, thì tôi sẽ dùng cách của tôi giải quyết vấn đề đấy nhé?”
“Cách của cậu?” Tô Dương lo lắng: “Này? Triệu Ngọc, cậu phải cẩn thận đó, chúng ta là cảnh sát! Bọn họ chỉ nhìn người khác đến ăn cơm thôi, không gây ra chuyện phạm pháp gì! Cậu không được ra tay bậy bạ đâu đấy!”
Tô Dương nói xong, Triệu Ngọc không nhịn được đã cười một cách gian tà. Hắn kéo Tô Dương lại, cúi xuống nói nhỏ vào tai: “Đại ca, tôi nói rồi, tôi muốn dùng cách của tôi giải quyết, anh đừng có bận tâm làm gì! Hai chúng ta đã nói, vì bảo vệ hòa bình thế giới, an ninh xã hội, anh xử lý việc lớn, còn những việc vặt này, cứ giao cho tôi đi! Yên tâm, tôi chỉ uy hiếp bọn quỷ sứ này thôi, về mặt này, tôi được coi là chuyên nghiệp đấy!”
“Ờ... Cậu...” Ánh mắt Tô Dương nhìn Triệu Ngọc đã thay đổi hoàn toàn. Anh ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc Triệu Ngọc sẽ xử lý việc này như thế nào?
Triệu Ngọc buông Tô Dương ra, làm ra vẻ nghiêm túc quan sát cô gái đối diện mình. Mà cô gái tóc xanh cũng không phải dạng vừa, vừa thấy Triệu Ngọc nhìn mình, cô ta liền khinh thường khạc nước bọt ra đất!
Diêu Giai giật nảy mình, càng dịch lại gần Triệu Ngọc hơn.
Triệu Ngọc ra hiệu với Diêu Giai, hai người ngay lập tức đổi vị trí cho nhau.
“Ha ha ha ha...” Lúc vừa đến ngồi cạnh cô gái tóc xanh kia, hắn lập tức cười phá lên với giọng điệu khiến người khác nghe là nổi cả da gà, cặp mắt nhìn chằm chằm vào ngực cô ta, cất cao giọng nói: “Nào, em gái, cho anh đây vui vẻ một chút nhé? Không chịu à, vậy anh đây sẽ cho em vui nhé?! Khà khà khà...”
Triệu Ngọc cười lộ ra hết cả hàm răng.
Sau tiếng cười là một bầu không khí yên lặng.
Tô Dương ngây người há hốc miệng, thì thầm trong bụng, cái chuyên nghiệp mà cậu ta nói, là cái này sao?
Diêu Giai cũng ngây người, cô chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Triệu Ngọc. Cô nhanh chóng di chuyển ghế ra đằng sau, cứ như kiểu lo lắng máu sẽ bắn tung tóe cả người mình vậy!
Cô gái tóc xanh kia cũng ngây người ra! Ngỡ ngàng nhìn Triệu Ngọc một hồi, lúc này cô ta mới nhớ ra là mình phải tức giận.
“Đồ thần kinh!”
“Khà khà khà khà...” Triệu Ngọc vẫn cứ bày ra bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người khác như vậy, cười rồi nói: “Anh ấy mà, chỉ thích mấy em gái ngực phẳng! Em nhìn em giống như đàn ông vậy, hợp sở thích của anh quá đi mất! Như vầy nhé, cho em hai mươi đồng, đi với anh ra ngoài xe, thế nào?”
“Khốn nạn!” Cô gái kia đập bàn một cái thật mạnh, tóc cũng như xù hết lên, quát Triệu Ngọc: “Đồ khốn, mày muốn chết hả?!”
Cô ta vừa đập bàn, những tên khác liền xông lại, tất cả đều như muốn giết người!
“Này, đừng tức giận mà!” Triệu Ngọc cũng đứng dậy, chỉ vào cô gái tóc xanh, nói: “Anh biết rồi, hai chục nhiều quá đúng không? Hàng của em, chỉ đáng giá năm đồng mới đúng!”
“A a a a!”
Cô gái tóc xanh kia tức điên lên, chỉ tay vào mũi Triệu Ngọc, vừa định mở miệng chửi gì đó, thì Triệu Ngọc đã bất ngờ tóm chặt tóc cô ta!
Hắn kéo xuống một cái thật mạnh, cô gái kia liền ngồi phịch xuống nền nhà, miệng kêu lên sợ hãi!
“Á!?” Tất cả những tên lưu manh còn lại đều giật mình ngạc nhiên, bọn chúng không thể nào ngờ được người trước mặt lại hung hăng ngang ngược như thế, cả đám lập tức xông về hướng Triệu Ngọc.
“Đừng động đậy!” Triệu Ngọc lại giật mạnh tóc cô gái kia, quát: “Tao nói rồi, mẹ nó, ngồi im cho tao!!”
“A... A... Ui da...” Cô gái tóc xanh liên tục đập tay vào cổ tay Triệu Ngọc, nhưng càng đập thì tóc càng bị siết chặt, cô ta không chịu nổi, kêu gào thảm thiết.
Cứ như vậy, bọn lưu manh đó đã bị Triệu Ngọc đe dọa, không còn tên nào dám xông lên.
“Đám bụi đời tụi mày không hiểu phép tắc gì hết!” Triệu Ngọc nói với giọng chắc nịch: “Dám gây sự trên địa bàn của bố mày, vậy mà trước đó không chịu dập đầu chào hỏi đại ca một chút! Tụi mày biết đang trêu chọc ai không hả?! Hả?! Tụi mày không muốn sống nữa rồi có phải không hả?!”
Giọng Triệu Ngọc rền vang như sấm, dọa bọn chúng run cầm cập.
Đám lưu manh bị mấy lời của Triệu Ngọc làm giật mình, hoàn toàn chẳng hiểu gì. Chúng có lòng muốn xông lại đánh hắn một trận, nhưng thấy Triệu Ngọc tuôn ra một mạch toàn tiếng lóng giới giang hồ, thì ai nấy cũng đều hoang mang khiếp sợ!
“Con mẹ nó! Cái đồ lông bông chúng mày, con nít ranh, dám giở trò ở chỗ bố mày! Thật là chán sống hết rồi! Này, mày đó!” Triệu Ngọc quát vào mặt một tên cao gầy ở đối diện mình: “Mày qua đây cho tao, qua đây!”
“Hả?” Tên cao gầy chớp mắt, chân không dám động đậy.
“Mẹ!” Triệu Ngọc nổi giận chửi, vung tay quăng cô gái tóc xanh tới gầm bàn, đụng ghế đổ lạch cạch!
Tiếp theo, Triệu Ngọc sải bước lên phía trước, tóm lấy cổ áo tên cao gầy rồi quát: “Mở to mắt chó chúng mày ra xem! Tao là anh Thiên Bá ở đường Thuận Phong đây! Hai người đang ngồi bên kia...” Hắn chỉ tay về hướng Tô Dương và Diêu Giai: “Một người là Tô gia mặt Quan Công của Đại Kim Sơn, một người là Thập Tam Muội của Bách Thắng Môn! Nhìn thấy chưa? Con mẹ nó chúng mày ăn gan báo rồi hả?”
Ơ?!
Triệu Ngọc vừa nói ra liền khiến bọn lưu manh kia càng thêm nhốn nha nhốn nháo, tất cả đều dồn mắt nhìn Tô Dương và Diêu Giai.
Diêu Giai sợ đến nỗi mặt trắng bệch, tay run lên cầm cập.
“Đừng run, ổn định lại!” Tô Dương lập tức động viên tinh thần Diêu Giai, còn bản thân suýt chút nữa nhịn không được mà cười phá lên. Trong bụng anh ta nghĩ thầm, Triệu Ngọc à, vở diễn này của cậu thật quá là… Tuyệt!!
Không nghi ngờ gì nữa, mấy tên dị hợm này nhất định là do những ông chủ bất động sản tâm địa đen tối kia thuê đến quấy phá việc làm ăn của quán.
Triệu Ngọc đã quá quen với cái kiểu diễn này rồi, chỉ liếc sơ qua một vòng là đã hiểu rõ. Bọn chúng quả thật rất giỏi, không cần giận dữ, không2cần đập bàn phá ghế, chỉ dựa vào cách ăn mặc, trang điểm, bề ngoài quái dị của mình để đuổi khách, chúng dùng cách này vừa an toàn lại không tốn sức.
Anh báo cảnh sát hả, bọn chúng có phạm pháp gì đâu chứ!
Kêu bọn chúng chọn món, chúng lại nói là đang đợi người, sau đó cứ ngồi đó nhất định không đi,8khiến cho anh có muốn chửi cũng không xong.
Đấy xem kìa, lúc bọn đó đến ngồi cạnh khách, khách còn ăn gì nổi chứ, lần lượt từng người thanh toán tiền sớm rồi về, có người thậm chí mới vừa ăn được vài miếng là cũng bỏ về luôn!
Chỉ trong chốc lát, bên trong nhà hàng to như vậy chỉ còn sót lại ba người6của bàn Triệu Ngọc.
Cô gái tóc xanh ngồi đối diện Triệu Ngọc, môi của cô ta cũng màu xanh, bên trên còn xuyên thêm một cái vòng, trên cái áo màu đen còn in hình một cái đầu lâu thật lớn, nhìn là đủ thấy sợ rồi!
Nhìn thấy một cô gái như vậy ngồi cạnh mình, theo bản năng, Diêu Giai xích lại gần Triệu3Ngọc, vẻ mặt sợ hãi.
Lúc này, ông chủ đã thanh toán tiền xong cho những người khác, liền đến trước mặt bọn họ.
Vẻ mặt khó xử của ông ta lúc đó ít nhất đã nói lên hai điều, thứ nhất: Ông ta muốn hỏi Tô Dương, các anh thì sao, có phải cũng muốn thanh toán tiền rồi đi luôn không? Còn ý thứ hai,5giống như đang chất vấn Tô Dương, không phải anh nói các anh có thể giúp tôi hả? Bây giờ bọn khốn đó đến đây rồi, chuyện này, các anh còn dám giúp không đây?
Tô Dương có thể hiểu được ý của chủ tiệm, liền nhìn sang Triệu Ngọc. Nhưng hắn lại không phản ứng gì cả, vẫn tiếp tục ăn, giống như chẳng có việc gì xảy ra vậy.
“Này? Này...” Tô Dương lay cánh tay hắn: “Triệu Ngọc... Đừng ăn nữa... Triệu Ngọc...”
“Có chuyện gì sao?” Triệu Ngọc rõ ràng đã biết nhưng vẫn cố tình hỏi.
Tô Dương dùng khẩu hình miệng ám chỉ cô gái dị hợm ngồi bên cạnh, nhỏ giọng thúc giục: “Người này... Cậu giải quyết nhanh đi?”
“Gì chứ hả!” Triệu Ngọc cười, nói nhỏ: “Anh chỉ cần gọi điện cho Cục trưởng Cục Cảnh sát, chỉ một lát sau là có cả mấy xe cảnh sát xông vào ấy chứ, còn cần đến tôi làm gì hả?”
“Trời ạ! Cậu lại sai rồi!” Tô Dương xua tay, ghé sát vào tai Triệu Ngọc, nói khẽ: “Vừa rồi có vài chuyện tôi vẫn chưa nói kỹ với cậu đó! Cậu biết không? Ông chủ tiệm bị đám lưu manh quấy rối, đã báo cảnh sát rất nhiều lần! Nhưng cuối cùng thì sao chứ? Chẳng những không có một cảnh sát nào đến xử lý, trái lại họ còn nói ông ấy báo án giả nữa đấy!”
“Có nhiều người nói, sau khi mấy người kia quyết muốn mua nhà hàng của ông ấy thì từ bộ Công thương, chi cục Thuế, thậm chí cả bộ An toàn vệ sinh thực phẩm đã nhiều lần đến tìm ông ấy kiếm chuyện, nào là cái này không đạt yêu cầu, cái kia không thích hợp, chèn ép để ông ấy phải đóng cửa!”
“Điều này nói lên điều gì? Đó là chắc chắn người đứng sau màn kịch ấy đã thao túng bộ phận chấp hành pháp luật chúng ta, khiến những người đó phục vụ cho bọn họ, cậu có biết không hả?”
“Cứ để tiếp diễn như vậy có được không hả? Đến khi quyền lực của bọn chúng lớn dần lên, thì bọn chúng sẽ càng thêm lộng hành, sẽ càng xem nhẹ người dân hơn nữa!”
“Triệu Ngọc, cậu nhìn ông chủ tiệm mà xem, cậu thấy rồi chứ? Trên mặt ông ấy, hiện rõ mấy chữ ‘Thỏa hiệp’, ‘Cam chịu số phận’, rồi ‘Cúi đầu’. Ông ấy đã bị ức hiếp đến khiếp sợ rồi! Ông ấy đã coi loại áp bức này thành một thói quen rồi cậu có biết không hả?”
“Lẽ nào, với tư cách một cảnh sát có lương tâm có tri thức, cậu không nghĩ chúng ta nên làm chút gì sao? Nếu như để bọn chúng tiếp tục điên cuồng ngang ngược như vậy nữa thì thử hỏi pháp luật ở đâu, công lý ở đâu chứ?”
“Bà nó...” Triệu Ngọc vỗ vai Tô Dương, khen ngợi: “Đại ca, những lời của anh cảm động lòng người quá đấy! Quả đúng là muốn làm lãnh đạo cũng phải có một ít tài năng! Ngay cả tôi mà cũng bị anh làm cho ‘sôi máu’ luôn rồi, đã như vậy, thì tôi sẽ dùng cách của tôi giải quyết vấn đề đấy nhé?”
“Cách của cậu?” Tô Dương lo lắng: “Này? Triệu Ngọc, cậu phải cẩn thận đó, chúng ta là cảnh sát! Bọn họ chỉ nhìn người khác đến ăn cơm thôi, không gây ra chuyện phạm pháp gì! Cậu không được ra tay bậy bạ đâu đấy!”
Tô Dương nói xong, Triệu Ngọc không nhịn được đã cười một cách gian tà. Hắn kéo Tô Dương lại, cúi xuống nói nhỏ vào tai: “Đại ca, tôi nói rồi, tôi muốn dùng cách của tôi giải quyết, anh đừng có bận tâm làm gì! Hai chúng ta đã nói, vì bảo vệ hòa bình thế giới, an ninh xã hội, anh xử lý việc lớn, còn những việc vặt này, cứ giao cho tôi đi! Yên tâm, tôi chỉ uy hiếp bọn quỷ sứ này thôi, về mặt này, tôi được coi là chuyên nghiệp đấy!”
“Ờ... Cậu...” Ánh mắt Tô Dương nhìn Triệu Ngọc đã thay đổi hoàn toàn. Anh ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc Triệu Ngọc sẽ xử lý việc này như thế nào?
Triệu Ngọc buông Tô Dương ra, làm ra vẻ nghiêm túc quan sát cô gái đối diện mình. Mà cô gái tóc xanh cũng không phải dạng vừa, vừa thấy Triệu Ngọc nhìn mình, cô ta liền khinh thường khạc nước bọt ra đất!
Diêu Giai giật nảy mình, càng dịch lại gần Triệu Ngọc hơn.
Triệu Ngọc ra hiệu với Diêu Giai, hai người ngay lập tức đổi vị trí cho nhau.
“Ha ha ha ha...” Lúc vừa đến ngồi cạnh cô gái tóc xanh kia, hắn lập tức cười phá lên với giọng điệu khiến người khác nghe là nổi cả da gà, cặp mắt nhìn chằm chằm vào ngực cô ta, cất cao giọng nói: “Nào, em gái, cho anh đây vui vẻ một chút nhé? Không chịu à, vậy anh đây sẽ cho em vui nhé?! Khà khà khà...”
Triệu Ngọc cười lộ ra hết cả hàm răng.
Sau tiếng cười là một bầu không khí yên lặng.
Tô Dương ngây người há hốc miệng, thì thầm trong bụng, cái chuyên nghiệp mà cậu ta nói, là cái này sao?
Diêu Giai cũng ngây người, cô chưa bao giờ thấy bộ dạng này của Triệu Ngọc. Cô nhanh chóng di chuyển ghế ra đằng sau, cứ như kiểu lo lắng máu sẽ bắn tung tóe cả người mình vậy!
Cô gái tóc xanh kia cũng ngây người ra! Ngỡ ngàng nhìn Triệu Ngọc một hồi, lúc này cô ta mới nhớ ra là mình phải tức giận.
“Đồ thần kinh!”
“Khà khà khà khà...” Triệu Ngọc vẫn cứ bày ra bộ dạng muốn ăn tươi nuốt sống người khác như vậy, cười rồi nói: “Anh ấy mà, chỉ thích mấy em gái ngực phẳng! Em nhìn em giống như đàn ông vậy, hợp sở thích của anh quá đi mất! Như vầy nhé, cho em hai mươi đồng, đi với anh ra ngoài xe, thế nào?”
“Khốn nạn!” Cô gái kia đập bàn một cái thật mạnh, tóc cũng như xù hết lên, quát Triệu Ngọc: “Đồ khốn, mày muốn chết hả?!”
Cô ta vừa đập bàn, những tên khác liền xông lại, tất cả đều như muốn giết người!
“Này, đừng tức giận mà!” Triệu Ngọc cũng đứng dậy, chỉ vào cô gái tóc xanh, nói: “Anh biết rồi, hai chục nhiều quá đúng không? Hàng của em, chỉ đáng giá năm đồng mới đúng!”
“A a a a!”
Cô gái tóc xanh kia tức điên lên, chỉ tay vào mũi Triệu Ngọc, vừa định mở miệng chửi gì đó, thì Triệu Ngọc đã bất ngờ tóm chặt tóc cô ta!
Hắn kéo xuống một cái thật mạnh, cô gái kia liền ngồi phịch xuống nền nhà, miệng kêu lên sợ hãi!
“Á!?” Tất cả những tên lưu manh còn lại đều giật mình ngạc nhiên, bọn chúng không thể nào ngờ được người trước mặt lại hung hăng ngang ngược như thế, cả đám lập tức xông về hướng Triệu Ngọc.
“Đừng động đậy!” Triệu Ngọc lại giật mạnh tóc cô gái kia, quát: “Tao nói rồi, mẹ nó, ngồi im cho tao!!”
“A... A... Ui da...” Cô gái tóc xanh liên tục đập tay vào cổ tay Triệu Ngọc, nhưng càng đập thì tóc càng bị siết chặt, cô ta không chịu nổi, kêu gào thảm thiết.
Cứ như vậy, bọn lưu manh đó đã bị Triệu Ngọc đe dọa, không còn tên nào dám xông lên.
“Đám bụi đời tụi mày không hiểu phép tắc gì hết!” Triệu Ngọc nói với giọng chắc nịch: “Dám gây sự trên địa bàn của bố mày, vậy mà trước đó không chịu dập đầu chào hỏi đại ca một chút! Tụi mày biết đang trêu chọc ai không hả?! Hả?! Tụi mày không muốn sống nữa rồi có phải không hả?!”
Giọng Triệu Ngọc rền vang như sấm, dọa bọn chúng run cầm cập.
Đám lưu manh bị mấy lời của Triệu Ngọc làm giật mình, hoàn toàn chẳng hiểu gì. Chúng có lòng muốn xông lại đánh hắn một trận, nhưng thấy Triệu Ngọc tuôn ra một mạch toàn tiếng lóng giới giang hồ, thì ai nấy cũng đều hoang mang khiếp sợ!
“Con mẹ nó! Cái đồ lông bông chúng mày, con nít ranh, dám giở trò ở chỗ bố mày! Thật là chán sống hết rồi! Này, mày đó!” Triệu Ngọc quát vào mặt một tên cao gầy ở đối diện mình: “Mày qua đây cho tao, qua đây!”
“Hả?” Tên cao gầy chớp mắt, chân không dám động đậy.
“Mẹ!” Triệu Ngọc nổi giận chửi, vung tay quăng cô gái tóc xanh tới gầm bàn, đụng ghế đổ lạch cạch!
Tiếp theo, Triệu Ngọc sải bước lên phía trước, tóm lấy cổ áo tên cao gầy rồi quát: “Mở to mắt chó chúng mày ra xem! Tao là anh Thiên Bá ở đường Thuận Phong đây! Hai người đang ngồi bên kia...” Hắn chỉ tay về hướng Tô Dương và Diêu Giai: “Một người là Tô gia mặt Quan Công của Đại Kim Sơn, một người là Thập Tam Muội của Bách Thắng Môn! Nhìn thấy chưa? Con mẹ nó chúng mày ăn gan báo rồi hả?”
Ơ?!
Triệu Ngọc vừa nói ra liền khiến bọn lưu manh kia càng thêm nhốn nha nhốn nháo, tất cả đều dồn mắt nhìn Tô Dương và Diêu Giai.
Diêu Giai sợ đến nỗi mặt trắng bệch, tay run lên cầm cập.
“Đừng run, ổn định lại!” Tô Dương lập tức động viên tinh thần Diêu Giai, còn bản thân suýt chút nữa nhịn không được mà cười phá lên. Trong bụng anh ta nghĩ thầm, Triệu Ngọc à, vở diễn này của cậu thật quá là… Tuyệt!!