Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-166.txt
Chương 166: KHẢ NĂNG THỨ BA
Trại giam Tần Nam là trại giam lớn nhất và cao cấp nhất của thành phố Tần Sơn, gần như tất cả các tội phạm hình sự nghiêm trọng nhất của thành phố đều bị giam ở nơi này.
Do Triệu Ngọc đã liên hệ từ trước, cho nên cảnh sát cai ngục đã chuẩn bị cho hắn một phòng thẩm vấn riêng, chứ không phải là ô cửa sổ thăm ngục như bình thường.
Người mà Triệu Ngọc sắp gặp mặt là một tù nhân tên Tiêu Hải. Tù nhân này năm nay đã 65 tuổi, hơn mười năm trước,2ông ta cùng đồng bọn đã tham gia vào một vụ án bắt cóc giết người! Sau khi bị cảnh sát bắt, ông ta bị tuyên án chờ tử hình, sau đó nhờ cải tạo tốt và nhiều nguyên nhân khác, cho nên được giảm thành án tù chung thân.
Còn hai người đồng bọn của ông ta, năm đó bị cảnh sát bắn chết ngay tại chỗ!
Bây giờ đã là ba giờ chiều, Triệu Ngọc lo âu thấp thỏm chờ đợi, đi qua đi lại trong căn phòng thẩm vấn chật hẹp này.
Hắn hỏi đi hỏi lại chính bản8thân mình, rốt cuộc người này... có phải là mục tiêu mà mình cần tìm hay không?
Liệu vụ án bắt cóc ở Miên Lĩnh làm chấn động cả thành phố Tần Sơn kia, có liên quan đến người này hay không?
Thì ra, trong mấy ngày điều tra vừa qua, có một câu hỏi luôn lảng vảng trong đầu Triệu Ngọc. Đó chính là rốt cuộc, bọn bắt cóc năm đứa trẻ và tài xế Ngưu Vĩ Quang năm xưa có phải là dân bắt cóc chuyên nghiệp hay không?
Ngần ấy năm trôi qua, do manh mối vụ án quá6ít ỏi, cảnh sát cứ nghĩ rằng bọn bắt cóc đã lên kế hoạch tỉ mỉ, chuẩn bị kỹ lưỡng, chắc chắn đều là “dân chuyên nghiệp”!
Tuy nhiên, thông qua những hiểu biết của Triệu Ngọc về nghề này, hắn lại có suy nghĩ khác, cho rằng rất có thể bọn bắt cóc này chỉ là bỗng chốc nảy ra ý định, quá trình bắt cóc cũng chỉ bắt nguồn từ chuyện ngoài ý muốn mà thôi!
Vậy thì... rốt cuộc suy đoán của người nào mới là chính xác?
Hôm nay, khi Tô Dương đột nhiên khen ngợi Triệu Ngọc3là “chuyên gia”, hắn lại bất giác nhớ tới chuyện này! Sau lần nhắc nhở này, Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng phấn chấn, như là đột nhiên tìm được lối ra.
Nhớ lại trước kia, khi hắn và Khúc Bình cùng bàn bạc về vụ án đã từng nói rằng, do tiền chuộc không bị người ta lấy đi, nên hắn cho rằng bọn bắt cóc của vụ án Miên Lĩnh hoặc là đã chết, hoặc là sống rất tốt, không cần dùng tới số tiền đó.
Tuy nhiên, sau khi hai từ “chuyên gia” này xâm nhập vào trong5đầu hắn, hắn bỗng nảy ra suy nghĩ, ngoài hai khả năng này, liệu có còn khả năng thứ ba nào khác chăng?
Có!
Không những có, mà hơn nữa, có thể khả năng thứ ba này chiếm tỷ lệ rất lớn!
Theo suy đoán của Triệu Ngọc, lúc ban đầu, ý tưởng bắt cóc năm đứa trẻ và tài xế ở Miên Lĩnh rất có thể chỉ khởi nguồn từ một sự cố ngoài ý muốn, mà khi đó bọn chúng cũng không phải là dân “chuyên nghiệp”!
Tuy nhiên, trong vòng ba ngày, bọn chúng đã lên kế hoạch kỹ lưỡng, cuối cùng đã thực hiện thành công lần bắt cóc này, lấy được một khoản tiền lớn, phất lên nhờ khoản tiền phi pháp.
Vậy thì... Có khi nào do vậy mà đâm ra nghiện bắt cóc?
Qua vụ án Miên Lĩnh, bọn chúng nghĩ rằng đây là món nghề có thể làm giàu. Từ đó, chúng trở thành dân bắt cóc “chuyên nghiệp”! Thậm chí cao hơn một bậc, trở thành “chuyên gia”!?
Nếu đúng như những gì mà hắn suy đoán, vậy thì cùng với việc khoa học kỹ thuật của cảnh sát ngày càng phát triển, cộng thêm quy luật đi đêm lắm có ngày gặp ma, có khi nào bọn chúng đã bị cảnh sát tóm rồi hay không?
Biết đâu được, mấy năm nay, chúng đang sống trong trại giam rồi chăng?!
Có hy vọng!
Bởi vậy, Triệu Ngọc lại càng nghĩ rằng khả năng này rất lớn, tuy bọn chúng đã bị bắt, nhưng chỉ cần chúng không khai ra vụ án Miên Lĩnh thì cảnh sát cũng không thể nào nghi ngờ chúng được!
Cũng chính vì bọn chúng bị giam giữ trong ngục, cho nên mới không có cơ hội quay lại hầm mỏ nhặt lại cặp tiền chuộc kia!
Đúng đúng đúng!
Ai mà ngờ được, đường đường là hung thủ của vụ án Miên Lĩnh, hóa ra đã bị giam giữ trong tù?!
Bất chợt, Triệu Ngọc vô cùng kích động, có cảm giác mình đã gần chạm vào sự thật!
Nếu như suy đoán của mình là chính xác, vậy thì có phải chỉ cần sàng lọc hết tất cả các tội phạm ở trong tù phù hợp với điều kiện phạm tội, như vậy là có thể nhanh chóng có được đáp án mong mỏi từ lâu?
Vì thế, Triệu Ngọc vội vàng rời khỏi quán lẩu, gấp rút chạy về cục cảnh sát để điều tra manh mối này.
Theo lý mà nói, bây giờ Mao Vĩ đã quay lại làm tổ trưởng tổ A, tất nhiên Triệu Ngọc nên báo cáo với anh ta một tiếng mới phải. Nhưng Triệu Ngọc thấy Mao Vĩ thân thiết với Lưu Trường Hổ, lại xa cách với mình. Hơn nữa anh ta vừa trở về, có vẻ vẫn chưa nắm rõ về tình hình vụ án Miên Lĩnh.
Do vậy, suy đi tính lại, cuối cùng Triệu Ngọc đi thẳng tới chỗ tổ trưởng Khúc Bình, nói cho chị ta biết suy đoán của mình.
Sau khi Triệu Ngọc nói xong, Khúc Bình mới vỡ lẽ ra, vô cùng coi trọng khả năng này. Chị ta lập tức cử người giỏi nhất đi thu thập hồ sơ trại giam, tìm kiếm mục tiêu phù hợp.
Người mà họ muốn tìm khoảng trên 40 tuổi, do phạm tội bắt cóc mà ngồi tù, hơn nữa, là người vẫn đang bị giam giữ, đặc biệt là những tội phạm có thủ đoạn gây án tương tự như vụ án Miên Lĩnh!
Sau cùng, qua một hồi sàng lọc từ tất cả các trại giam ở Tần Sơn, họ tìm được sáu phạm nhân có đặc tính phù hợp với điều kiện đưa ra!
Tuy nhiên, qua bước điều tra tiếp theo, họ nhanh chóng loại ra được ba người, sau cùng chỉ còn lại một nửa.
Trong ba người còn lại, chỉ có một người tên Tiêu Hải là đáng nghi nhất! Gia đình người này sống ở thôn Lộc Tuyền, giáp ranh với thôn Miên Lĩnh. Hơn nữa, hai đồng bọn bị bắn chết của ông ta, một tên từng làm cảnh sát phụ trợ, một người từng làm công nhân xây dựng!
Điều kiện này hoàn toàn phù hợp với mục tiêu mà Triệu Ngọc đang tìm kiếm!
Lẽ nào, vụ án kinh thiên động địa kia do ba người này gây ra?!
Thử suy luận xem, đồng bọn của Tiêu Hải đã chết, vậy thì ông ta càng không cần thiết phải khai vụ án Miên Lĩnh nữa đúng không? Giờ ông ta đã chịu án tù chung thân, nếu vụ án này bị phơi bày ra, vậy thì cái mạng già của ông ta cũng coi như chấm hết!
Ngay lúc Triệu Ngọc sốt ruột chờ đợi, suy đi nghĩ lại những suy đoán trong đầu, thì tiếng mở cửa sắt chợt vang lên, các cai ngục đã áp giải Tiêu Hải tới phòng thẩm vấn.
Mặc dù mới chỉ 65 tuổi, nhưng do sống trong tù nhiều năm cho nên Tiêu Hải trông già hơn tuổi thật nhiều.
Cũng vì tuổi tác đã cao, cho nên cai ngục chỉ còng tay ông ta, chứ không dùng những công cụ hình sự khác. Sau khi ngồi xuống, Tiêu Hải e dè nhìn Triệu Ngọc đang mặc đồng phục cảnh sát trên người, dường như đang lo lắng điều gì đó.
Triệu Ngọc không lo ông ta không chịu khai ra sự thật! Bởi vì hắn còn tới hai chiếc máy kiểm tra nói dối tàng hình đã được thưởng lúc trước!
Chỉ cần sử dụng thiết bị thần kỳ này, cho dù trong lòng đối phương có bất kỳ bí mật nào đi chăng nữa, cho dù là cả bản thân họ cũng không biết, thì vẫn không thể qua mắt được ông đây, ha ha ha...
Để mau chóng biết được đáp án hắn mong chờ đã lâu kia, Triệu Ngọc không vòng vo, mà yêu cầu Tiêu Hải dùng “phải” hoặc “không phải” để trả lời câu hỏi của mình!
Mặc dù Tiêu Hải không hiểu có chuyện gì, nhưng cuộc sống trong tù nhiều năm đã bào mòn sức kháng cự của ông ta, ông ta lập tức gật đầu đồng ý.
Triệu Ngọc đi thẳng vào vấn đề, hỏi ông ta: “Tiêu Hải, tôi hỏi ông, có phải ông có liên quan tới vụ đại án bắt cóc ở Miên Lĩnh vào hai mươi sáu năm trước hay không?”
Nghe thấy Triệu Ngọc hỏi một cách nghiêm nghị, Tiêu Hải bất ngờ kinh ngạc, lắc đầu liên tục.
Triệu Ngọc liền nhắc, yêu cầu ông ta nói “phải” hoặc “không phải”. Nhằm để Tiêu Hải phối hợp nhanh chóng, Triệu Ngọc dọa nạt Tiêu Hải, nói rằng ông nói dối cũng được!
Vừa dứt lời, những cảnh sát cai ngục ngồi nghe bên cạnh đều ngạc nhiên khó hiểu, họ chưa từng thấy vị cảnh sát hình sự nào thẩm vấn phạm nhân như vậy cả!
“Không phải!” Sau vài giây suy nghĩ, cuối cùng Tiêu Hải cũng nói ra được một đáp án.
Đèn xanh sáng lên.
Nói thật.
Ố ồ!
Triệu Ngọc rất bất ngờ, vội hỏi tiếp: “Ngưu Vĩ Quang, Lương Mỹ Lệ, Đào Hiểu... hai mươi sáu năm trước, có phải ông đã bắt cóc họ trên đường cao tốc Miên Lĩnh không?”
“Không phải.”
Đèn xanh lại sáng.
“Có phải ông từng giết hại họ?”
“Không phải!”
Vẫn là đèn xanh sáng lên.
“Ông... Ông có quen biết với bọn họ phải không?”
“Không phải!”
Lại tiếp tục là đèn xanh.
“Vậy... Vậy vậy vậy... Ông có quen biết với bọn bắt cóc của vụ án Miên Lĩnh đúng không?” Triệu Ngọc vẫn không bỏ cuộc.
“Không phải!”
Lại vẫn là đèn xanh.
“Phù...”
Triệu Ngọc thầm mắng bà nội nhà nó, hắn cũng không biết phải hỏi gì nữa! Mặc dù chỉ hỏi mấy câu ngắn gọn, nhưng đã đủ để chúng minh Tiêu Hải không có liên quan gì tới vụ án Miên Lĩnh!
Hỏng bét, tìm sai người rồi!
Triệu Ngọc bực bội trong lòng, không những tìm sai người, mà còn lãng phí hết mất một thiết bị kiểm tra nói dối của ông đây! Bây giờ chỉ còn lại một cái nữa thôi! Thật tiếc đứt ruột...
“Ờ... Miên Lĩnh...” Tiêu Hải ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên nói: “Ngài cảnh sát, tôi biết chỗ này! Miên Lĩnh cách nhà tôi không xa, cái ngài nói là vụ án bắt cóc Miên Lĩnh kia sao? Một lúc bắt cóc cả mấy đứa trẻ đó hả? À!? Ngài... Không phải là ngài đang nghi ngờ vụ án đó do tôi làm đấy chứ?”
Dường như Tiêu Hải đang lo lắng điều gì đó, vội vàng giải thích: “Cảnh sát, ngài phải điều tra cho rõ ràng đấy, vụ án đó đã xảy ra từ bao nhiêu năm về trước rồi. Tôi nhớ, năm xưa, khi xảy ra vụ án, tôi... À, đúng rồi! Tôi đi tới tỉnh Đông Sơn thu mua táo, rồi ở đó cả mấy năm trời! Nếu ngài không tin, thì có thể đi điều tra! Quả thật không liên quan tới tôi! Tôi cầu xin ngài đây, thật sự không liên quan tới tôi...”
Nói tới đây, Tiêu Hải càng lúc càng kích động, trên trán toát hết mồ hôi, thậm chí nước mắt tràn ra.
Không phải chứ?!
Kích động tới vậy sao?
Trong lòng Triệu Ngọc hiểu rõ, người này không liên quan tới vụ án Miên Lĩnh, nhưng... Tại sao ông ta lại kích động đến vậy? Có phải ông ta mắc phải hội chứng sợ hãi chăng?
Ngẫm nghĩ một lát, Triệu Ngọc đã hiểu ra. Người này hẳn là đang lo mình lôi ông ta vào vụ án Miên Lĩnh, sau đó bị ép phải nhận tội hay gì đó, bắt ông ta gánh tội chết thay cho hung thủ vụ án này!
Haiz!
Xem ra, ngồi tù bao nhiêu năm như vậy, ông ta đã nếm chịu không ít khổ sở! Kiếp trước Triệu Ngọc là khách quen của trại giam, cho nên rất thấu hiểu, chỉ khi bản thân bị nhốt vào bốn bức tường cao kia thì mới thấm thía được tự do đáng quý đến nhường nào!
“Được rồi, tôi hỏi xong rồi! Không có gì nữa, ông đi đi!”
Triệu Ngọc xoay người gọi cảnh sát cai ngục lại, ai ngờ, Tiêu Hải lại khóc òa lên, không ngừng lẩm bẩm rằng vụ án Miên Lĩnh không liên quan tới ông ta, có cho ông ta thêm mười lá gan thì ông ta cũng không dám gây ra vụ án lớn như vậy!
Cảnh sát cai ngục vội tới kéo ông ta đi về phía cửa.
“A? Khoan đã!” Triệu Ngọc đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vội gọi cảnh sát cai ngục lại, nói: “Đồng chí, đồng chí, thật xin lỗi, tôi còn có chút chuyện muốn hỏi ông ta!”
Trại giam Tần Nam là trại giam lớn nhất và cao cấp nhất của thành phố Tần Sơn, gần như tất cả các tội phạm hình sự nghiêm trọng nhất của thành phố đều bị giam ở nơi này.
Do Triệu Ngọc đã liên hệ từ trước, cho nên cảnh sát cai ngục đã chuẩn bị cho hắn một phòng thẩm vấn riêng, chứ không phải là ô cửa sổ thăm ngục như bình thường.
Người mà Triệu Ngọc sắp gặp mặt là một tù nhân tên Tiêu Hải. Tù nhân này năm nay đã 65 tuổi, hơn mười năm trước,2ông ta cùng đồng bọn đã tham gia vào một vụ án bắt cóc giết người! Sau khi bị cảnh sát bắt, ông ta bị tuyên án chờ tử hình, sau đó nhờ cải tạo tốt và nhiều nguyên nhân khác, cho nên được giảm thành án tù chung thân.
Còn hai người đồng bọn của ông ta, năm đó bị cảnh sát bắn chết ngay tại chỗ!
Bây giờ đã là ba giờ chiều, Triệu Ngọc lo âu thấp thỏm chờ đợi, đi qua đi lại trong căn phòng thẩm vấn chật hẹp này.
Hắn hỏi đi hỏi lại chính bản8thân mình, rốt cuộc người này... có phải là mục tiêu mà mình cần tìm hay không?
Liệu vụ án bắt cóc ở Miên Lĩnh làm chấn động cả thành phố Tần Sơn kia, có liên quan đến người này hay không?
Thì ra, trong mấy ngày điều tra vừa qua, có một câu hỏi luôn lảng vảng trong đầu Triệu Ngọc. Đó chính là rốt cuộc, bọn bắt cóc năm đứa trẻ và tài xế Ngưu Vĩ Quang năm xưa có phải là dân bắt cóc chuyên nghiệp hay không?
Ngần ấy năm trôi qua, do manh mối vụ án quá6ít ỏi, cảnh sát cứ nghĩ rằng bọn bắt cóc đã lên kế hoạch tỉ mỉ, chuẩn bị kỹ lưỡng, chắc chắn đều là “dân chuyên nghiệp”!
Tuy nhiên, thông qua những hiểu biết của Triệu Ngọc về nghề này, hắn lại có suy nghĩ khác, cho rằng rất có thể bọn bắt cóc này chỉ là bỗng chốc nảy ra ý định, quá trình bắt cóc cũng chỉ bắt nguồn từ chuyện ngoài ý muốn mà thôi!
Vậy thì... rốt cuộc suy đoán của người nào mới là chính xác?
Hôm nay, khi Tô Dương đột nhiên khen ngợi Triệu Ngọc3là “chuyên gia”, hắn lại bất giác nhớ tới chuyện này! Sau lần nhắc nhở này, Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng phấn chấn, như là đột nhiên tìm được lối ra.
Nhớ lại trước kia, khi hắn và Khúc Bình cùng bàn bạc về vụ án đã từng nói rằng, do tiền chuộc không bị người ta lấy đi, nên hắn cho rằng bọn bắt cóc của vụ án Miên Lĩnh hoặc là đã chết, hoặc là sống rất tốt, không cần dùng tới số tiền đó.
Tuy nhiên, sau khi hai từ “chuyên gia” này xâm nhập vào trong5đầu hắn, hắn bỗng nảy ra suy nghĩ, ngoài hai khả năng này, liệu có còn khả năng thứ ba nào khác chăng?
Có!
Không những có, mà hơn nữa, có thể khả năng thứ ba này chiếm tỷ lệ rất lớn!
Theo suy đoán của Triệu Ngọc, lúc ban đầu, ý tưởng bắt cóc năm đứa trẻ và tài xế ở Miên Lĩnh rất có thể chỉ khởi nguồn từ một sự cố ngoài ý muốn, mà khi đó bọn chúng cũng không phải là dân “chuyên nghiệp”!
Tuy nhiên, trong vòng ba ngày, bọn chúng đã lên kế hoạch kỹ lưỡng, cuối cùng đã thực hiện thành công lần bắt cóc này, lấy được một khoản tiền lớn, phất lên nhờ khoản tiền phi pháp.
Vậy thì... Có khi nào do vậy mà đâm ra nghiện bắt cóc?
Qua vụ án Miên Lĩnh, bọn chúng nghĩ rằng đây là món nghề có thể làm giàu. Từ đó, chúng trở thành dân bắt cóc “chuyên nghiệp”! Thậm chí cao hơn một bậc, trở thành “chuyên gia”!?
Nếu đúng như những gì mà hắn suy đoán, vậy thì cùng với việc khoa học kỹ thuật của cảnh sát ngày càng phát triển, cộng thêm quy luật đi đêm lắm có ngày gặp ma, có khi nào bọn chúng đã bị cảnh sát tóm rồi hay không?
Biết đâu được, mấy năm nay, chúng đang sống trong trại giam rồi chăng?!
Có hy vọng!
Bởi vậy, Triệu Ngọc lại càng nghĩ rằng khả năng này rất lớn, tuy bọn chúng đã bị bắt, nhưng chỉ cần chúng không khai ra vụ án Miên Lĩnh thì cảnh sát cũng không thể nào nghi ngờ chúng được!
Cũng chính vì bọn chúng bị giam giữ trong ngục, cho nên mới không có cơ hội quay lại hầm mỏ nhặt lại cặp tiền chuộc kia!
Đúng đúng đúng!
Ai mà ngờ được, đường đường là hung thủ của vụ án Miên Lĩnh, hóa ra đã bị giam giữ trong tù?!
Bất chợt, Triệu Ngọc vô cùng kích động, có cảm giác mình đã gần chạm vào sự thật!
Nếu như suy đoán của mình là chính xác, vậy thì có phải chỉ cần sàng lọc hết tất cả các tội phạm ở trong tù phù hợp với điều kiện phạm tội, như vậy là có thể nhanh chóng có được đáp án mong mỏi từ lâu?
Vì thế, Triệu Ngọc vội vàng rời khỏi quán lẩu, gấp rút chạy về cục cảnh sát để điều tra manh mối này.
Theo lý mà nói, bây giờ Mao Vĩ đã quay lại làm tổ trưởng tổ A, tất nhiên Triệu Ngọc nên báo cáo với anh ta một tiếng mới phải. Nhưng Triệu Ngọc thấy Mao Vĩ thân thiết với Lưu Trường Hổ, lại xa cách với mình. Hơn nữa anh ta vừa trở về, có vẻ vẫn chưa nắm rõ về tình hình vụ án Miên Lĩnh.
Do vậy, suy đi tính lại, cuối cùng Triệu Ngọc đi thẳng tới chỗ tổ trưởng Khúc Bình, nói cho chị ta biết suy đoán của mình.
Sau khi Triệu Ngọc nói xong, Khúc Bình mới vỡ lẽ ra, vô cùng coi trọng khả năng này. Chị ta lập tức cử người giỏi nhất đi thu thập hồ sơ trại giam, tìm kiếm mục tiêu phù hợp.
Người mà họ muốn tìm khoảng trên 40 tuổi, do phạm tội bắt cóc mà ngồi tù, hơn nữa, là người vẫn đang bị giam giữ, đặc biệt là những tội phạm có thủ đoạn gây án tương tự như vụ án Miên Lĩnh!
Sau cùng, qua một hồi sàng lọc từ tất cả các trại giam ở Tần Sơn, họ tìm được sáu phạm nhân có đặc tính phù hợp với điều kiện đưa ra!
Tuy nhiên, qua bước điều tra tiếp theo, họ nhanh chóng loại ra được ba người, sau cùng chỉ còn lại một nửa.
Trong ba người còn lại, chỉ có một người tên Tiêu Hải là đáng nghi nhất! Gia đình người này sống ở thôn Lộc Tuyền, giáp ranh với thôn Miên Lĩnh. Hơn nữa, hai đồng bọn bị bắn chết của ông ta, một tên từng làm cảnh sát phụ trợ, một người từng làm công nhân xây dựng!
Điều kiện này hoàn toàn phù hợp với mục tiêu mà Triệu Ngọc đang tìm kiếm!
Lẽ nào, vụ án kinh thiên động địa kia do ba người này gây ra?!
Thử suy luận xem, đồng bọn của Tiêu Hải đã chết, vậy thì ông ta càng không cần thiết phải khai vụ án Miên Lĩnh nữa đúng không? Giờ ông ta đã chịu án tù chung thân, nếu vụ án này bị phơi bày ra, vậy thì cái mạng già của ông ta cũng coi như chấm hết!
Ngay lúc Triệu Ngọc sốt ruột chờ đợi, suy đi nghĩ lại những suy đoán trong đầu, thì tiếng mở cửa sắt chợt vang lên, các cai ngục đã áp giải Tiêu Hải tới phòng thẩm vấn.
Mặc dù mới chỉ 65 tuổi, nhưng do sống trong tù nhiều năm cho nên Tiêu Hải trông già hơn tuổi thật nhiều.
Cũng vì tuổi tác đã cao, cho nên cai ngục chỉ còng tay ông ta, chứ không dùng những công cụ hình sự khác. Sau khi ngồi xuống, Tiêu Hải e dè nhìn Triệu Ngọc đang mặc đồng phục cảnh sát trên người, dường như đang lo lắng điều gì đó.
Triệu Ngọc không lo ông ta không chịu khai ra sự thật! Bởi vì hắn còn tới hai chiếc máy kiểm tra nói dối tàng hình đã được thưởng lúc trước!
Chỉ cần sử dụng thiết bị thần kỳ này, cho dù trong lòng đối phương có bất kỳ bí mật nào đi chăng nữa, cho dù là cả bản thân họ cũng không biết, thì vẫn không thể qua mắt được ông đây, ha ha ha...
Để mau chóng biết được đáp án hắn mong chờ đã lâu kia, Triệu Ngọc không vòng vo, mà yêu cầu Tiêu Hải dùng “phải” hoặc “không phải” để trả lời câu hỏi của mình!
Mặc dù Tiêu Hải không hiểu có chuyện gì, nhưng cuộc sống trong tù nhiều năm đã bào mòn sức kháng cự của ông ta, ông ta lập tức gật đầu đồng ý.
Triệu Ngọc đi thẳng vào vấn đề, hỏi ông ta: “Tiêu Hải, tôi hỏi ông, có phải ông có liên quan tới vụ đại án bắt cóc ở Miên Lĩnh vào hai mươi sáu năm trước hay không?”
Nghe thấy Triệu Ngọc hỏi một cách nghiêm nghị, Tiêu Hải bất ngờ kinh ngạc, lắc đầu liên tục.
Triệu Ngọc liền nhắc, yêu cầu ông ta nói “phải” hoặc “không phải”. Nhằm để Tiêu Hải phối hợp nhanh chóng, Triệu Ngọc dọa nạt Tiêu Hải, nói rằng ông nói dối cũng được!
Vừa dứt lời, những cảnh sát cai ngục ngồi nghe bên cạnh đều ngạc nhiên khó hiểu, họ chưa từng thấy vị cảnh sát hình sự nào thẩm vấn phạm nhân như vậy cả!
“Không phải!” Sau vài giây suy nghĩ, cuối cùng Tiêu Hải cũng nói ra được một đáp án.
Đèn xanh sáng lên.
Nói thật.
Ố ồ!
Triệu Ngọc rất bất ngờ, vội hỏi tiếp: “Ngưu Vĩ Quang, Lương Mỹ Lệ, Đào Hiểu... hai mươi sáu năm trước, có phải ông đã bắt cóc họ trên đường cao tốc Miên Lĩnh không?”
“Không phải.”
Đèn xanh lại sáng.
“Có phải ông từng giết hại họ?”
“Không phải!”
Vẫn là đèn xanh sáng lên.
“Ông... Ông có quen biết với bọn họ phải không?”
“Không phải!”
Lại tiếp tục là đèn xanh.
“Vậy... Vậy vậy vậy... Ông có quen biết với bọn bắt cóc của vụ án Miên Lĩnh đúng không?” Triệu Ngọc vẫn không bỏ cuộc.
“Không phải!”
Lại vẫn là đèn xanh.
“Phù...”
Triệu Ngọc thầm mắng bà nội nhà nó, hắn cũng không biết phải hỏi gì nữa! Mặc dù chỉ hỏi mấy câu ngắn gọn, nhưng đã đủ để chúng minh Tiêu Hải không có liên quan gì tới vụ án Miên Lĩnh!
Hỏng bét, tìm sai người rồi!
Triệu Ngọc bực bội trong lòng, không những tìm sai người, mà còn lãng phí hết mất một thiết bị kiểm tra nói dối của ông đây! Bây giờ chỉ còn lại một cái nữa thôi! Thật tiếc đứt ruột...
“Ờ... Miên Lĩnh...” Tiêu Hải ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng đầu lên nói: “Ngài cảnh sát, tôi biết chỗ này! Miên Lĩnh cách nhà tôi không xa, cái ngài nói là vụ án bắt cóc Miên Lĩnh kia sao? Một lúc bắt cóc cả mấy đứa trẻ đó hả? À!? Ngài... Không phải là ngài đang nghi ngờ vụ án đó do tôi làm đấy chứ?”
Dường như Tiêu Hải đang lo lắng điều gì đó, vội vàng giải thích: “Cảnh sát, ngài phải điều tra cho rõ ràng đấy, vụ án đó đã xảy ra từ bao nhiêu năm về trước rồi. Tôi nhớ, năm xưa, khi xảy ra vụ án, tôi... À, đúng rồi! Tôi đi tới tỉnh Đông Sơn thu mua táo, rồi ở đó cả mấy năm trời! Nếu ngài không tin, thì có thể đi điều tra! Quả thật không liên quan tới tôi! Tôi cầu xin ngài đây, thật sự không liên quan tới tôi...”
Nói tới đây, Tiêu Hải càng lúc càng kích động, trên trán toát hết mồ hôi, thậm chí nước mắt tràn ra.
Không phải chứ?!
Kích động tới vậy sao?
Trong lòng Triệu Ngọc hiểu rõ, người này không liên quan tới vụ án Miên Lĩnh, nhưng... Tại sao ông ta lại kích động đến vậy? Có phải ông ta mắc phải hội chứng sợ hãi chăng?
Ngẫm nghĩ một lát, Triệu Ngọc đã hiểu ra. Người này hẳn là đang lo mình lôi ông ta vào vụ án Miên Lĩnh, sau đó bị ép phải nhận tội hay gì đó, bắt ông ta gánh tội chết thay cho hung thủ vụ án này!
Haiz!
Xem ra, ngồi tù bao nhiêu năm như vậy, ông ta đã nếm chịu không ít khổ sở! Kiếp trước Triệu Ngọc là khách quen của trại giam, cho nên rất thấu hiểu, chỉ khi bản thân bị nhốt vào bốn bức tường cao kia thì mới thấm thía được tự do đáng quý đến nhường nào!
“Được rồi, tôi hỏi xong rồi! Không có gì nữa, ông đi đi!”
Triệu Ngọc xoay người gọi cảnh sát cai ngục lại, ai ngờ, Tiêu Hải lại khóc òa lên, không ngừng lẩm bẩm rằng vụ án Miên Lĩnh không liên quan tới ông ta, có cho ông ta thêm mười lá gan thì ông ta cũng không dám gây ra vụ án lớn như vậy!
Cảnh sát cai ngục vội tới kéo ông ta đi về phía cửa.
“A? Khoan đã!” Triệu Ngọc đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vội gọi cảnh sát cai ngục lại, nói: “Đồng chí, đồng chí, thật xin lỗi, tôi còn có chút chuyện muốn hỏi ông ta!”
Bình luận facebook