Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-173.txt
Chương 173: RA TAY ĐIÊN CUỒNG
8 giờ tối, đêm vắng không một chút gió.
Ánh đèn neon của quán net Phi Đằng chiếu sáng con đường ướt nhẹp, vũng nước dơ bẩn phản chiếu một bóng người mờ ảo.
Đối diện quán net có một chiếc xe Jetta. Lúc này, Triệu Ngọc, Trương Diệu Huy, Lan Bác… tổng cộng có sáu người, đang lặng lẽ đứng bên cạnh cửa của chiếc xe Jetta, che khuất tầm nhìn từ trong xe vào trong quán2net.
Trên ghế lái và ghế phụ của xe Jetta, có hai người đàn ông mặc áo vest đang ngồi. Hai người này đều là cảnh sát của đồn cảnh sát Tây Hoàn, họ được giao nhiệm vụ chuyên phụ trách theo dõi bạn gái của Hầu Mãnh.
Lúc này, một cảnh sát lớn tuổi đang ngồi ngửa đầu dựa vào cửa xe chợt lên tiếng, mang theo vẻ mặt buồn rầu nói với mấy người Triệu Ngọc:8“Các anh em, các cậu làm thế này thật khiến chúng tôi khó xử! Chuyện này…” Ông ta hất cằm chỉ về phía quán net: “Các cậu làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?!”
Ai ngờ ông ta nói xong mà mặt của bọn họ vẫn lạnh băng, không chút cảm xúc. Họ quay lưng về phía quán net, mặc dù con mắt nhìn chằm chằm vào hai người ngồi trên xe nhưng ánh mắt6lại không tập trung, dường như đang đợi gì đó.
Vị cảnh sát vừa mới lên tiếng thấy không ai ngó ngàng tới mình, cảm thấy bối rối định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại cảm thấy bầu không khí kỳ lạ nên không dám lên tiếng. Kết quả, vị cảnh sát trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ không giữ được bình tĩnh, liền tháo dây an toàn, định xuống xe nói lý lẽ với họ.
Lan3Bác là người lanh lợi, khéo ăn nói, cậu ta vội bước ra khỏi hàng, sau đó cúi người chìa cả gói thuốc lá Trung Hoa ra, tươi cười nói: “Người anh em, người anh em! Mọi người đều vì công việc cả thôi, các anh vất vả rồi, vất vả rồi! Nào, làm một điếu trước đã…”
Vị cảnh sát lớn tuổi bất đắc dĩ nhận lấy điếu thuốc, còn vị cảnh sát trẻ tuổi thì5mặc dù bực bội nhưng cũng đành ngồi yên trở lại.
Lan Bác vội móc bật lửa ra, chuẩn bị châm lửa cho họ.
Không ngờ, đúng vào lúc này, trong quán net đột nhiên phát ra tiếng rầm rầm và tiếng kính vỡ loảng xoảng! Trong lúc hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết của một phụ nữ chợt vang lên!
“Thế này quả thật không được!” Vị cảnh sát lớn tuổi không thể ngồi yên, trên mặt đầy lo âu. Ông ta nói: “Chúng ta đều là người trong ngành, các cậu ít nhiều gì cũng phải làm theo quy định chứ? Các cậu quá đáng như vậy, nếu cấp trên trách tội xuống, chúng tôi phải làm thế nào?”
“Yên tâm, yên tâm, ha ha ha…” Lan Bác vội bật lửa, châm thuốc cho hai người họ rồi nói: “Hai đại ca xin cứ yên tâm, cảnh sát Triệu của chúng tôi nói, nhất định sẽ cho hai vị câu trả lời vừa ý! Tuyệt đối không để hai vị chịu liên lụy!”
Lan Bác vừa dứt lời, cánh cửa lớn của quán net bỗng bật tung ra. Một tên nhuộm tóc vàng cầm cây gậy bóng chày trên tay, dắt theo mấy tên đồng bọn nghênh ngang đi ra từ quán net.
Tên tóc vàng này tên là Châu Dương, chính là tên du côn lần trước tới Cục Cảnh sát vòi tiền Triệu Ngọc. Đồng bọn đi theo sau gã đều là đám du côn trong hẻm Ngọc Khê.
Triệu Ngọc nhìn thấy tên tóc vàng này đi ra, bèn rời khỏi chiếc xe Jetta, đi sang bên đó.
“Đại ca!” Tên tóc vàng vội vọt đến gần Triệu Ngọc, cúi đầu khom lưng nói: “Ả kia khai rồi! Nói là sáng hôm nay Hầu Mãnh có gọi điện thoại cho ả, bảo chắc là mình đã gây ra chút chuyện, phải trốn một thời gian! Có lẽ gã sẽ đi tìm một người tên là Quý Xuân Hoa để nhờ giúp đỡ!”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu, hỏi: “Thế nào? Gãy chưa?”
“Gãy rồi! Gãy rồi! Chắc chắn phải gãy! Con ả này cứng mồm lắm, không đánh gãy chân thì ả nhất quyết không khai ra đâu!” Tên tóc vàng nói một cách nghiêm túc.
“Được!” Triệu Ngọc cũng chẳng thèm ngước mắt lên một cái, chỉ gật đầu: “Việc tiếp theo, biết phải làm thế nào rồi chứ? Yên tâm, tôi sẽ mau chóng đưa các cậu ra ngoài! Tuyệt đối không để các cậu chịu thiệt thòi!”
Tên tóc vàng vỗ ngực nói: “Đại ca đã lên tiếng, dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng thì các anh em cũng không chối từ! Nào…” Gã vẫy tay nói: “Đi thôi, các anh em!”
Đám du côn cùng nhau cúi đầu chào Triệu Ngọc, sau đó đi tới trước xe Jetta, ngoan ngoãn quỳ xuống đất, đưa hai tay lên ôm đầu!
Lộc cộc… gậy bóng chày rơi xuống đất.
Triệu Ngọc hung dữ trừng hai vị cảnh sát trong xe Jetta, sau đó nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi mới quay lưng dẫn người đi.
Hai vị cảnh sát chợt cảm thấy lạnh xương sống, không dám nói thêm một chữ nào!
“He he he…” Lan Bác tươi cười cúi chào hai người họ rồi nói: “Hai vị đại ca, lần này… hai vị có thể để ăn nói được với cấp trên rồi đó? Phiền hai vị xử lý chỗ này một chút nhé! Bái bai…”
…
Thì ra, màn kịch lúc nãy là kế sách mà Triệu Ngọc dùng để bắt tên Hầu Mãnh kia!
Để moi thông tin từ miệng của bạn gái Hầu Mãnh, hắn đã bất chấp mọi thủ đoạn, thuê đám người của Tóc Vàng đi đánh gãy chân cô ta!
Trước khi xuyên không, công việc chủ yếu của Triệu Ngọc chính là làm việc xấu thay cho người khác, cho nên bây giờ làm những chuyện như vậy, đương nhiên hắn rất rành. Có điều, mục đích của lần này lại hoàn toàn khác!
Hắn vốn định đích thân ra tay, nhưng ngặt một nỗi hiện giờ hắn có thân phận đặc biệt, cho nên mới phải nhờ đám người kia ra mặt giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ ép cung.
Sau khi đánh xong, đám người của Tóc Vàng cũng không chạy trốn, mà chủ động tới trước mặt hai vị cảnh sát phụ trách theo dõi kia nhận tội, để hai bên đều có thể ăn nói được với cấp trên. Cả quá trình vừa khác người lại vừa theo quy củ.
Đến giờ, cái chết của Khúc Bình đã đả kích Triệu Ngọc rất nặng, trong đầu hắn không còn quan niệm đúng sai gì nữa, chỉ một lòng muốn mau chóng bắt được tên hung thủ giết người, trả thù cho Khúc Bình!
Để đạt được mục đích này, hắn có thể không màng tới bất cứ giá nào! Cho dù bạn gái của Hầu Mãnh không biết gì, hắn cũng sẽ lạnh lùng đánh gãy chân cô ta! Không chỉ cô ta thôi, mà hễ là người có quan hệ với Hầu Mãnh đều nằm trong mục tiêu tấn công của Triệu Ngọc! Dù cho phải đánh gãy hết chân của họ thì hắn cũng không thương tiếc!
Lúc này, thù hận đã ăn sâu vào cơ thể hắn như một khối u, biến hắn trở thành một tên ác ma hung bạo ngang ngược!
Chiếc xe cảnh sát chở đám người Triệu Ngọc lao nhanh như bay.
Trương Diệu Huy, Lan Bác và các cảnh sát điều tra khác đều lén liếc nhìn Triệu Ngọc. Vừa nãy, sự tàn nhẫn khi đám người của tên Tóc Vàng kia đối xử với bạn gái của Hầu Mãnh và cả sự cung kính của chúng dành cho Triệu Ngọc, họ đều nhìn thấy. Điều này khiến họ càng có ấn tượng sâu đậm hơn đối với vị cảnh sát lưu manh trong truyền thuyết này!
Tất cả những hành vi của Triệu Ngọc khi nãy, đều là những điều mà trước kia thậm chí họ còn không dám nghĩ tới. Vậy mà, điều khiến họ bất ngờ nhất đó là, sự tàn bạo của Triệu Ngọc lại mang về hiệu quả ngay tức khắc.
Bạn gái của Hầu Mãnh quả nhiên đã nói dối với cảnh sát, thì ra sau khi giết Khúc Bình, tên Hầu Mãnh vẫn liên lạc với cô ta!
Dựa vào lời khai của cô ta, đám người Triệu Ngọc đã nắm được đầu mối. Tất cả đều nhắm vào người anh em có quan hệ tốt với Hầu Mãnh - Quý Xuân Hoa!
Lúc này, xe cảnh sát đang chạy về một phòng trà ở vành đai phía Bắc. Ông chủ của phòng trà này chính là Quý Xuân Hoa. Theo tình báo, lúc này hắn ta đang uống trà, nói chuyện phiếm cùng bạn bè ở đó.
Trong xe cảnh sát, không ai lên tiếng, bầu không khí vô cùng căng thẳng và đông cứng.
Theo tư liệu, tên Quý Xuân Hoa này không phải là một nhân vật tầm thường. Dù là trong giới giang hồ hay là quan chức nhà nước, hắn ta đều có thế lực nhất định. Có thể biết được, trong phòng trà của hắn ta không thể thiếu những tên tùy tùng và trợ thủ của hắn.
Đám người Triệu Ngọc không có lệnh lục soát và lệnh bắt giữ, theo lý mà nói, họ chỉ được hỏi thôi chứ không được dùng vũ lực. Một khi hai bên xảy ra xung đột, thì sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường!
“Anh… anh Ngọc…” Lan Bác cầm điện thoại, nói với Triệu Ngọc: “Người phụ trách giám sát Quý Xuân Hoa là Đại Phi và Lưu Học Sơn của tổ các anh! Đều là người của ta cả, đến khi đó… bảo họ đi cùng chúng ta luôn được không?”
Rõ ràng, Lan Bác đang lo ngại rằng nếu thật sự xảy ra xung đột thì bên mình sẽ gặp bất lợi.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc chỉ mải nhìn ra bên ngoài xe, không lên tiếng.
Lúc này, cậu cảnh sát điều tra tên Tiểu Lưu lo lắng hỏi: “Trước kia bọn tôi cũng từng thẩm vấn Quý Xuân Hoa rồi, nhưng hắn ta luôn miệng bảo rằng không có liên lạc gì với Hầu Mãnh! Nếu hôm nay chúng ta tới, hắn ta vẫn không chịu khai ra, vậy phải làm sao? Cũng đâu thể…”
Tiểu Lưu hỏi thế, khiến mọi người lại đưa mắt nhìn Triệu Ngọc.
Lần này, Triệu Ngọc không im lặng nữa, mà lạnh lùng hỏi bọn họ một câu: “Các cậu, ai mang súng?!”
Triệu Ngọc đột nhiên hỏi tới súng, khiến mọi người sợ hãi run rẩy trong lòng.
“Cái đó… cái đó…” Tiểu Lưu bỗng nhớ tới gì đó, vội nói với Trương Diệu Huy: “Diệu Huy, chẳng phải hôm nay anh nhận súng rồi sao? Súng đâu?”
“Bị thu lại rồi!” Trương Diệu Huy lắc đầu nói: “Tổ trưởng Khúc xảy ra chuyện, cấp trên biết tâm trạng mọi người tổ B chúng ta không ổn, cho nên đã lấy lại hết rồi!”
“Không sao! Không sao!” Lan Bác vội nói với Triệu Ngọc: “Đại Phi và Lưu Học Sơn đang làm nhiệm vụ, mục tiêu giám sát lại là mục tiêu quan trọng, chắc là họ có đấy?!”
“Ừm!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Tôi hỏi các cậu, các cậu còn muốn trả thù cho tổ trưởng Khúc Bình hay không?”
“Anh nói vậy là sao?” Trương Diệu Huy nổi cáu, mắt đỏ ngầu, hỏi ngược lại: “Điều này còn phải hỏi sao?!”
“Đúng thế!” Tiểu Lưu hùa theo: “Đương nhiên là muốn!”
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ một tiếng rồi hỏi: “Có sợ bị phạt không?”
“Không sợ!” Tất cả cảnh sát điều tra trên xe gần như đồng thanh đáp lại: “Sợ bị xử phạt thì hôm nay đã không đi cùng anh!”
“Được!” Triệu Ngọc cười lạnh, nói: “Nếu đã vậy thì lát nữa tới phòng trà, các cậu phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, làm theo lời tôi nói!”
Cả đám ra sức gật đầu.
Mặc dù lúc nói, Triệu Ngọc trông có vẻ vừa bình thản vừa bình tĩnh, nhưng từ trong ánh mắt sắc lạnh của hắn, các cảnh sát điều tra có thể cảm nhận rõ được ý đồ muốn đại khai sát giới!
8 giờ tối, đêm vắng không một chút gió.
Ánh đèn neon của quán net Phi Đằng chiếu sáng con đường ướt nhẹp, vũng nước dơ bẩn phản chiếu một bóng người mờ ảo.
Đối diện quán net có một chiếc xe Jetta. Lúc này, Triệu Ngọc, Trương Diệu Huy, Lan Bác… tổng cộng có sáu người, đang lặng lẽ đứng bên cạnh cửa của chiếc xe Jetta, che khuất tầm nhìn từ trong xe vào trong quán2net.
Trên ghế lái và ghế phụ của xe Jetta, có hai người đàn ông mặc áo vest đang ngồi. Hai người này đều là cảnh sát của đồn cảnh sát Tây Hoàn, họ được giao nhiệm vụ chuyên phụ trách theo dõi bạn gái của Hầu Mãnh.
Lúc này, một cảnh sát lớn tuổi đang ngồi ngửa đầu dựa vào cửa xe chợt lên tiếng, mang theo vẻ mặt buồn rầu nói với mấy người Triệu Ngọc:8“Các anh em, các cậu làm thế này thật khiến chúng tôi khó xử! Chuyện này…” Ông ta hất cằm chỉ về phía quán net: “Các cậu làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?!”
Ai ngờ ông ta nói xong mà mặt của bọn họ vẫn lạnh băng, không chút cảm xúc. Họ quay lưng về phía quán net, mặc dù con mắt nhìn chằm chằm vào hai người ngồi trên xe nhưng ánh mắt6lại không tập trung, dường như đang đợi gì đó.
Vị cảnh sát vừa mới lên tiếng thấy không ai ngó ngàng tới mình, cảm thấy bối rối định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại cảm thấy bầu không khí kỳ lạ nên không dám lên tiếng. Kết quả, vị cảnh sát trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ không giữ được bình tĩnh, liền tháo dây an toàn, định xuống xe nói lý lẽ với họ.
Lan3Bác là người lanh lợi, khéo ăn nói, cậu ta vội bước ra khỏi hàng, sau đó cúi người chìa cả gói thuốc lá Trung Hoa ra, tươi cười nói: “Người anh em, người anh em! Mọi người đều vì công việc cả thôi, các anh vất vả rồi, vất vả rồi! Nào, làm một điếu trước đã…”
Vị cảnh sát lớn tuổi bất đắc dĩ nhận lấy điếu thuốc, còn vị cảnh sát trẻ tuổi thì5mặc dù bực bội nhưng cũng đành ngồi yên trở lại.
Lan Bác vội móc bật lửa ra, chuẩn bị châm lửa cho họ.
Không ngờ, đúng vào lúc này, trong quán net đột nhiên phát ra tiếng rầm rầm và tiếng kính vỡ loảng xoảng! Trong lúc hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết của một phụ nữ chợt vang lên!
“Thế này quả thật không được!” Vị cảnh sát lớn tuổi không thể ngồi yên, trên mặt đầy lo âu. Ông ta nói: “Chúng ta đều là người trong ngành, các cậu ít nhiều gì cũng phải làm theo quy định chứ? Các cậu quá đáng như vậy, nếu cấp trên trách tội xuống, chúng tôi phải làm thế nào?”
“Yên tâm, yên tâm, ha ha ha…” Lan Bác vội bật lửa, châm thuốc cho hai người họ rồi nói: “Hai đại ca xin cứ yên tâm, cảnh sát Triệu của chúng tôi nói, nhất định sẽ cho hai vị câu trả lời vừa ý! Tuyệt đối không để hai vị chịu liên lụy!”
Lan Bác vừa dứt lời, cánh cửa lớn của quán net bỗng bật tung ra. Một tên nhuộm tóc vàng cầm cây gậy bóng chày trên tay, dắt theo mấy tên đồng bọn nghênh ngang đi ra từ quán net.
Tên tóc vàng này tên là Châu Dương, chính là tên du côn lần trước tới Cục Cảnh sát vòi tiền Triệu Ngọc. Đồng bọn đi theo sau gã đều là đám du côn trong hẻm Ngọc Khê.
Triệu Ngọc nhìn thấy tên tóc vàng này đi ra, bèn rời khỏi chiếc xe Jetta, đi sang bên đó.
“Đại ca!” Tên tóc vàng vội vọt đến gần Triệu Ngọc, cúi đầu khom lưng nói: “Ả kia khai rồi! Nói là sáng hôm nay Hầu Mãnh có gọi điện thoại cho ả, bảo chắc là mình đã gây ra chút chuyện, phải trốn một thời gian! Có lẽ gã sẽ đi tìm một người tên là Quý Xuân Hoa để nhờ giúp đỡ!”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu, hỏi: “Thế nào? Gãy chưa?”
“Gãy rồi! Gãy rồi! Chắc chắn phải gãy! Con ả này cứng mồm lắm, không đánh gãy chân thì ả nhất quyết không khai ra đâu!” Tên tóc vàng nói một cách nghiêm túc.
“Được!” Triệu Ngọc cũng chẳng thèm ngước mắt lên một cái, chỉ gật đầu: “Việc tiếp theo, biết phải làm thế nào rồi chứ? Yên tâm, tôi sẽ mau chóng đưa các cậu ra ngoài! Tuyệt đối không để các cậu chịu thiệt thòi!”
Tên tóc vàng vỗ ngực nói: “Đại ca đã lên tiếng, dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng thì các anh em cũng không chối từ! Nào…” Gã vẫy tay nói: “Đi thôi, các anh em!”
Đám du côn cùng nhau cúi đầu chào Triệu Ngọc, sau đó đi tới trước xe Jetta, ngoan ngoãn quỳ xuống đất, đưa hai tay lên ôm đầu!
Lộc cộc… gậy bóng chày rơi xuống đất.
Triệu Ngọc hung dữ trừng hai vị cảnh sát trong xe Jetta, sau đó nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi mới quay lưng dẫn người đi.
Hai vị cảnh sát chợt cảm thấy lạnh xương sống, không dám nói thêm một chữ nào!
“He he he…” Lan Bác tươi cười cúi chào hai người họ rồi nói: “Hai vị đại ca, lần này… hai vị có thể để ăn nói được với cấp trên rồi đó? Phiền hai vị xử lý chỗ này một chút nhé! Bái bai…”
…
Thì ra, màn kịch lúc nãy là kế sách mà Triệu Ngọc dùng để bắt tên Hầu Mãnh kia!
Để moi thông tin từ miệng của bạn gái Hầu Mãnh, hắn đã bất chấp mọi thủ đoạn, thuê đám người của Tóc Vàng đi đánh gãy chân cô ta!
Trước khi xuyên không, công việc chủ yếu của Triệu Ngọc chính là làm việc xấu thay cho người khác, cho nên bây giờ làm những chuyện như vậy, đương nhiên hắn rất rành. Có điều, mục đích của lần này lại hoàn toàn khác!
Hắn vốn định đích thân ra tay, nhưng ngặt một nỗi hiện giờ hắn có thân phận đặc biệt, cho nên mới phải nhờ đám người kia ra mặt giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ ép cung.
Sau khi đánh xong, đám người của Tóc Vàng cũng không chạy trốn, mà chủ động tới trước mặt hai vị cảnh sát phụ trách theo dõi kia nhận tội, để hai bên đều có thể ăn nói được với cấp trên. Cả quá trình vừa khác người lại vừa theo quy củ.
Đến giờ, cái chết của Khúc Bình đã đả kích Triệu Ngọc rất nặng, trong đầu hắn không còn quan niệm đúng sai gì nữa, chỉ một lòng muốn mau chóng bắt được tên hung thủ giết người, trả thù cho Khúc Bình!
Để đạt được mục đích này, hắn có thể không màng tới bất cứ giá nào! Cho dù bạn gái của Hầu Mãnh không biết gì, hắn cũng sẽ lạnh lùng đánh gãy chân cô ta! Không chỉ cô ta thôi, mà hễ là người có quan hệ với Hầu Mãnh đều nằm trong mục tiêu tấn công của Triệu Ngọc! Dù cho phải đánh gãy hết chân của họ thì hắn cũng không thương tiếc!
Lúc này, thù hận đã ăn sâu vào cơ thể hắn như một khối u, biến hắn trở thành một tên ác ma hung bạo ngang ngược!
Chiếc xe cảnh sát chở đám người Triệu Ngọc lao nhanh như bay.
Trương Diệu Huy, Lan Bác và các cảnh sát điều tra khác đều lén liếc nhìn Triệu Ngọc. Vừa nãy, sự tàn nhẫn khi đám người của tên Tóc Vàng kia đối xử với bạn gái của Hầu Mãnh và cả sự cung kính của chúng dành cho Triệu Ngọc, họ đều nhìn thấy. Điều này khiến họ càng có ấn tượng sâu đậm hơn đối với vị cảnh sát lưu manh trong truyền thuyết này!
Tất cả những hành vi của Triệu Ngọc khi nãy, đều là những điều mà trước kia thậm chí họ còn không dám nghĩ tới. Vậy mà, điều khiến họ bất ngờ nhất đó là, sự tàn bạo của Triệu Ngọc lại mang về hiệu quả ngay tức khắc.
Bạn gái của Hầu Mãnh quả nhiên đã nói dối với cảnh sát, thì ra sau khi giết Khúc Bình, tên Hầu Mãnh vẫn liên lạc với cô ta!
Dựa vào lời khai của cô ta, đám người Triệu Ngọc đã nắm được đầu mối. Tất cả đều nhắm vào người anh em có quan hệ tốt với Hầu Mãnh - Quý Xuân Hoa!
Lúc này, xe cảnh sát đang chạy về một phòng trà ở vành đai phía Bắc. Ông chủ của phòng trà này chính là Quý Xuân Hoa. Theo tình báo, lúc này hắn ta đang uống trà, nói chuyện phiếm cùng bạn bè ở đó.
Trong xe cảnh sát, không ai lên tiếng, bầu không khí vô cùng căng thẳng và đông cứng.
Theo tư liệu, tên Quý Xuân Hoa này không phải là một nhân vật tầm thường. Dù là trong giới giang hồ hay là quan chức nhà nước, hắn ta đều có thế lực nhất định. Có thể biết được, trong phòng trà của hắn ta không thể thiếu những tên tùy tùng và trợ thủ của hắn.
Đám người Triệu Ngọc không có lệnh lục soát và lệnh bắt giữ, theo lý mà nói, họ chỉ được hỏi thôi chứ không được dùng vũ lực. Một khi hai bên xảy ra xung đột, thì sẽ dẫn đến hậu quả khôn lường!
“Anh… anh Ngọc…” Lan Bác cầm điện thoại, nói với Triệu Ngọc: “Người phụ trách giám sát Quý Xuân Hoa là Đại Phi và Lưu Học Sơn của tổ các anh! Đều là người của ta cả, đến khi đó… bảo họ đi cùng chúng ta luôn được không?”
Rõ ràng, Lan Bác đang lo ngại rằng nếu thật sự xảy ra xung đột thì bên mình sẽ gặp bất lợi.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc chỉ mải nhìn ra bên ngoài xe, không lên tiếng.
Lúc này, cậu cảnh sát điều tra tên Tiểu Lưu lo lắng hỏi: “Trước kia bọn tôi cũng từng thẩm vấn Quý Xuân Hoa rồi, nhưng hắn ta luôn miệng bảo rằng không có liên lạc gì với Hầu Mãnh! Nếu hôm nay chúng ta tới, hắn ta vẫn không chịu khai ra, vậy phải làm sao? Cũng đâu thể…”
Tiểu Lưu hỏi thế, khiến mọi người lại đưa mắt nhìn Triệu Ngọc.
Lần này, Triệu Ngọc không im lặng nữa, mà lạnh lùng hỏi bọn họ một câu: “Các cậu, ai mang súng?!”
Triệu Ngọc đột nhiên hỏi tới súng, khiến mọi người sợ hãi run rẩy trong lòng.
“Cái đó… cái đó…” Tiểu Lưu bỗng nhớ tới gì đó, vội nói với Trương Diệu Huy: “Diệu Huy, chẳng phải hôm nay anh nhận súng rồi sao? Súng đâu?”
“Bị thu lại rồi!” Trương Diệu Huy lắc đầu nói: “Tổ trưởng Khúc xảy ra chuyện, cấp trên biết tâm trạng mọi người tổ B chúng ta không ổn, cho nên đã lấy lại hết rồi!”
“Không sao! Không sao!” Lan Bác vội nói với Triệu Ngọc: “Đại Phi và Lưu Học Sơn đang làm nhiệm vụ, mục tiêu giám sát lại là mục tiêu quan trọng, chắc là họ có đấy?!”
“Ừm!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Tôi hỏi các cậu, các cậu còn muốn trả thù cho tổ trưởng Khúc Bình hay không?”
“Anh nói vậy là sao?” Trương Diệu Huy nổi cáu, mắt đỏ ngầu, hỏi ngược lại: “Điều này còn phải hỏi sao?!”
“Đúng thế!” Tiểu Lưu hùa theo: “Đương nhiên là muốn!”
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ một tiếng rồi hỏi: “Có sợ bị phạt không?”
“Không sợ!” Tất cả cảnh sát điều tra trên xe gần như đồng thanh đáp lại: “Sợ bị xử phạt thì hôm nay đã không đi cùng anh!”
“Được!” Triệu Ngọc cười lạnh, nói: “Nếu đã vậy thì lát nữa tới phòng trà, các cậu phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, làm theo lời tôi nói!”
Cả đám ra sức gật đầu.
Mặc dù lúc nói, Triệu Ngọc trông có vẻ vừa bình thản vừa bình tĩnh, nhưng từ trong ánh mắt sắc lạnh của hắn, các cảnh sát điều tra có thể cảm nhận rõ được ý đồ muốn đại khai sát giới!
Bình luận facebook