Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-184.txt
Chương 184: TRIỆU NGỌC NHẶT GIÀY
Khúc Bình là tổ trưởng tổ cảnh sát hình sự, lễ truy điệu của chị chắc chắn có quy mô không nhỏ, được tổ chức rất long trọng. Không chỉ có lãnh đạo và các đồng nghiệp ở phân cục đến tham dự, mà còn có các nhân viên cấp cao trên Cục Cảnh sát thành2phố đến đây.
Bầu không khí trong nhà tang lễ rất trang nghiêm. Những người đến tham dự lễ truy điệu, không ai là không buồn bã, đau lòng cả.
Một là do tổ trưởng Khúc Bình còn quá trẻ, việc chị chết sớm như thế thật sự khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.
Hai là, dù là8ở cấp huyện hay ở phân cục, Khúc Bình vẫn luôn cố gắng phấn đấu hết mình vì ngành cảnh sát, có thành tích xuất sắc, luôn là đối tượng được các cấp lãnh đạo chọn để bồi dưỡng. Nếu như không phải do tai họa lần này, chắc chắn chị sẽ có một tương lai6xán lạn.
Trong buổi lễ truy điệu, sau khi người chủ trì nói lời mở màn xong, trong tiếng nhạc buồn bã, toàn thể mọi người mặc niệm ba phút, các cảnh sát có mặt ở đó đồng loạt giơ tay chào tổ trưởng Khúc Bình.
Lúc đó, Triệu Ngọc đứng ở gần linh cữu, vừa vặn có3thể nghe được tiếng nói chuyện của con gái Khúc Bình. Khúc Bình và chồng là Bạch Dương sinh được một trai một gái, đứa con trai cả học nội trú ở một trường trung học phổ thông, đứa con gái mới chỉ có bốn tuổi, được mẹ của Khúc Bình chăm sóc.
Do mọi người đều5đang mặc niệm, có rất nhiều người nghe rõ được giọng nói non nớt của con gái Khúc Bình. Đứa trẻ đó quỳ bên di thể mẹ mình, cứ mãi dùng tay khều anh mình rồi hỏi: “Anh ơi, sao mẹ còn chưa ngủ dậy? Anh gọi mẹ dậy đi, em muốn mẹ chơi Gấu Tinh Nghịch cùng em! Có được không?”
Người anh nghe thấy lời này của em gái thì bật khóc nức nở. Cậu ôm lấy vai em gái mình, nói ra những lời tàn nhẫn: “A Hinh, mẹ chết rồi, mẹ không tỉnh lại nữa đâu, không bao giờ tỉnh nữa, hức...”
“Mẹ... Mẹ... Hức...” Đứa trẻ nhìn thấy anh mình bật khóc, nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra: “Em muốn mẹ... Hức...”
Khi nghe thấy tiếng khóc nức nở của hai đứa trẻ này, những người có mặt ở đó không một ai không cảm thấy đau lòng cả. Lúc đó, trong lòng Triệu Ngọc cũng có chút chua xót, cảm giác khoé mắt cay cay!
Trong giây phút đó, trong đầu hắn bỗng hiện lên dáng vẻ, mặt mũi, nụ cười của Khúc Bình lúc còn sốn và cả sự kiên trì trong lúc phá án của chị ấy.
Tổ trưởng Khúc!
Triệu Ngọc nghĩ thầm trong lòng, mong chị ra đi thanh thản! Xin chị hãy yên tâm, dù cho phía trước có bao nhiêu chông gai, tôi nhất định sẽ giúp chị hoàn thành những tâm nguyện mà chị chưa hoàn thành được, bước tiếp trên con đường mà chị mong muốn!
Cũng chính vào giây phút đó, Triệu Ngọc đã hạ quyết tâm. Dù phải dùng cách gì đi nữa, mình cũng phải mau chóng quay về đội cảnh sát! Chỉ có như thế mới có thể tiếp tục điều tra về chân tướng cái chết của Khúc Bình, mới có thể tiếp tục điều tra vụ án Miên Lĩnh gây chấn động Tần Sơn kia!
Sau khi lễ truy điệu kết thúc, di thể được hoả táng, sau đó tro cốt sẽ được mai táng ở nghĩa trang. Triệu Ngọc đi theo suốt cả quá trình, tiễn tổ trưởng Khúc đi hết đoạn đường cuối cùng này.
Nào ngờ, sau khi an táng Khúc Bình xong, lúc đi theo dòng người ra khỏi nghĩa trang, điện thoại của hắn bỗng reo lên.
Trên điện thoại hiện ra một dãy số lạ, khi Triệu Ngọc vừa bắt máy, người ở đầu dây bên kia không thèm chào hỏi gì cả mà lập tức lên tiếng ra lệnh cho hắn: “Triệu Ngọc, có một chiếc xe Buick đang dừng ở hướng 11 giờ của cậu, mau qua đây, chỉ một mình cậu thôi!”
Triệu Ngọc còn chưa kịp phản ứng gì thì điện thoại đã tắt cái rụp.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy đúng thật có một chiếc xe Buick màu xanh lam đang dừng trước cổng nghĩa trang. Tuy rằng người ở đầu dây bên kia nói với tốc độ rất nhanh, nhưng Triệu Ngọc cũng đã đoán ra được là ai gọi đến rồi.
Trong lòng hắn hơi buồn bực. Kỳ lạ, cái ông khùng khùng điên điên này tìm mình làm gì nhỉ?
Triệu Ngọc chào tạm biệt các đồng nghiệp trong đội cảnh sát rồi đi về phía chiếc xe Buick. Hắn vừa mới đi lại gần thì cửa xe liền tự động mở ra, Cục phó Cục Cảnh sát thành phố Liêu Cảnh Hiền bước vội xuống xe.
Cuộc điện thoại lúc nãy chính là do ông ta gọi cho Triệu Ngọc!
“Ủa? Sếp!” Triệu Ngọc vừa lắc đầu vừa hỏi: “Ngài có gì cần dặn dò à, đây là... Sao làm như đặc vụ gặp nhau vậy? Ngài...”
Triệu Ngọc còn chưa kịp nói xong thì Cục phó Liêu liền làm động tác bảo hắn im lặng, khiến hắn giật nảy mình tưởng là có chuyện gì nguy hiểm.
Cục phó Liêu vẫn như thế, khi đối diện với Triệu Ngọc, ông ta cứ như một người câm vậy, không lên tiếng nói gì cả. Ông ta nhìn xung quanh một lượt, đợi khi thấy không bị ai chú ý thì mới đưa tay mở cửa xe ra.
Kết quả là, Triệu Ngọc vừa nhìn vào trong xe thì bỗng sững người ra!
Trong xe có một chiếc xe lăn sáng loáng, còn có một ông già tóc hoa râm đang ngồi kế bên xe lăn.
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc trừng to mắt, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Đội... Đội trưởng Kim, sao lại là ông?”
Do không gian trong xe hơi tối, Triệu Ngọc không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt đội trưởng Kim. Lúc định quan sát kĩ hơn thì hắn bỗng nghe thấy tiếng quát tháo của ông ta: “Tên nhóc kia, đứng đó làm gì? Mau khiêng tôi xuống!”
“Hả?” Triệu Ngọc sững người trong chốc lát rồi mới hiểu đội trưởng Kim nói gì. Hắn vội khiêng cái xe lăn xuống trước, sau đó định đỡ ông ta xuống xe.
Tuy nhiên, điều khiến hắn bất ngờ là hai chân của đội trưởng Kim bị tê liệt hoàn toàn. Đến cuối cùng, hắn gần như phải dùng hết sức mới ẵm được ông ta xuống xe!
Còn chưa ngồi vững trên xe lăn, đội trưởng Kim đã quay về phía Liêu Cảnh Hiền, quát lên: “Lão Liêu, ông cũng không phụ đỡ tôi xuống xe! Mau lên, mang hoa xuống đây!”
Liêu Cảnh Hiền là một vị lãnh đạo cấp cao của Cục Cảnh sát thành phố, thế mà bây giờ lại trở thành tên sai vặt của đội trưởng Kim. Có điều, Cục phó Liêu lại không hề tỏ vẻ phàn nàn gì, lập tức lấy một bó hoa từ trong xe ra, đưa cho đội trưởng Kim đang ngồi trên xe lăn.
“Triệu Ngọc!” Sau khi cầm chắc bó hoa trên tay, đội trưởng Kim khẽ phẩy tay, ra lệnh cho Triệu Ngọc: “Đi thôi, đẩy tôi đi dâng hoa cho Khúc Bình!”
“Đội... Đội trưởng Kim...” Triệu Ngọc vốn định hỏi gì đó, nhưng khi nhìn thấy đội trưởng Kim trợn mắt lên, thì hắn chỉ đành đẩy chiếc xe lăn, đưa ông ta vào trong nghĩa trang.
Cục phó Liêu thấy vậy cũng không đi theo, không nói gì mà lại bước lên xe.
Ánh nắng hôm nay thật ấm áp, Triệu Ngọc đẩy chiếc xe lăn, bỗng phát hiện đội trưởng Kim bây giờ khác nhiều so với trước đây, không những già hơn trước nhiều mà còn gầy hẳn đi. Ông ta ngồi co cụm trên chiếc xe lăn, trông có vẻ khá yếu ớt.
Có chuyện gì vậy?
Trong lòng Triệu Ngọc có rất nhiều thắc mắc, không biết đội trưởng Kim đã xảy ra chuyện gì? Và càng khó hiểu hơn là, tại sao Cục phó Liêu lại xuất hiện chung với đội trưởng Kim?
“Đội trưởng Kim... Ông...” Một lúc sau, Triệu Ngọc không kìm lòng được mà lên tiếng hỏi thăm: “Ông sao vậy? Bị bệnh thật sao?”
“Hỏi thừa, không bệnh thì tôi ngồi xe lăn làm gì?” Đội trưởng Kim trả lời với vẻ khó chịu.
“Gì... Bệnh gì vậy? Nghiêm trọng không?” Triệu Ngọc vội hỏi tiếp.
Nào ngờ khi hắn còn chưa nói hết lời thì bỗng phát hiện có một chiếc giày của đội trưởng Kim đã rơi xuống đất.
Triệu Ngọc thấy vậy liền đứng lại, cúi người xuống nhặt chiếc giày lên rồi đeo vào cho ông ta.
“Tôi hỏi cậu, Khúc Bình chết như thế nào?” Đội trưởng Kim không trả lời câu hỏi của Triệu Ngọc mà hỏi ngược lại hắn.
“Là do một tên cướp tên Hầu Mãnh!”
Triệu Ngọc vừa trả lời xong thì lại thấy chiếc giày của đội trưởng Kim lại rơi ra nữa rồi! Hơn nữa do hắn không để ý nên bánh xe lăn đã cán qua chiếc giày.
Hắn vội đứng lại, cúi người xuống nhặt chiếc giày lên, phủi sạch lớp đất cát trên giày rồi mới đeo lại vào chân ông ta. Bấy giờ hắn mới phát hiện, chiếc giày rơi ra vẫn là chiếc bên phải.
Lúc này đội trưởng Kim không nói gì nữa, mà chỉ ngơ ngác nhìn những ngôi mộ xung quanh. Trong khi đó, Triệu Ngọc tập trung quan sát, thấy ông ta đang dùng mũi chân trái đạp lên gót giày của chiếc bên phải, cố tình đạp cho chiếc giày rơi ra.
Trời!?
Triệu Ngọc chau mày lại, hoàn toàn không hiểu đội trưởng Kim đang làm gì.
Kết quả là, còn chưa đi được bao xa thì chiếc giày lại bị ông ta đạp cho rơi xuống đất. Lần này, sau khi Triệu Ngọc nhặt chiếc giày lên xong, hắn không đeo vào chân ông ta nữa mà cầm chặt trên tay, định tí nữa sẽ đeo cho ông ta sau.
Nào ngờ đội trưởng Kim bỗng trừng mắt quát lên: “Triệu Ngọc, đeo vào cho tôi! Mau!”
“Ông!?” Triệu Ngọc cũng thấy hơi bực mình, nhưng đối mặt với một người lớn tuổi ngồi trên xe lăn, sao hắn có thể nổi nóng được chứ. Hắn chỉ đành kìm nén lửa giận trong lòng, cúi xuống đeo giày cho ông ta.
Cuối cùng, ngay khi Triệu Ngọc vừa cúi đầu xuống, đội trưởng Kim đột nhiên quơ bó hoa trong tay lên, đập thẳng vào đầu của hắn!!!
Khúc Bình là tổ trưởng tổ cảnh sát hình sự, lễ truy điệu của chị chắc chắn có quy mô không nhỏ, được tổ chức rất long trọng. Không chỉ có lãnh đạo và các đồng nghiệp ở phân cục đến tham dự, mà còn có các nhân viên cấp cao trên Cục Cảnh sát thành2phố đến đây.
Bầu không khí trong nhà tang lễ rất trang nghiêm. Những người đến tham dự lễ truy điệu, không ai là không buồn bã, đau lòng cả.
Một là do tổ trưởng Khúc Bình còn quá trẻ, việc chị chết sớm như thế thật sự khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.
Hai là, dù là8ở cấp huyện hay ở phân cục, Khúc Bình vẫn luôn cố gắng phấn đấu hết mình vì ngành cảnh sát, có thành tích xuất sắc, luôn là đối tượng được các cấp lãnh đạo chọn để bồi dưỡng. Nếu như không phải do tai họa lần này, chắc chắn chị sẽ có một tương lai6xán lạn.
Trong buổi lễ truy điệu, sau khi người chủ trì nói lời mở màn xong, trong tiếng nhạc buồn bã, toàn thể mọi người mặc niệm ba phút, các cảnh sát có mặt ở đó đồng loạt giơ tay chào tổ trưởng Khúc Bình.
Lúc đó, Triệu Ngọc đứng ở gần linh cữu, vừa vặn có3thể nghe được tiếng nói chuyện của con gái Khúc Bình. Khúc Bình và chồng là Bạch Dương sinh được một trai một gái, đứa con trai cả học nội trú ở một trường trung học phổ thông, đứa con gái mới chỉ có bốn tuổi, được mẹ của Khúc Bình chăm sóc.
Do mọi người đều5đang mặc niệm, có rất nhiều người nghe rõ được giọng nói non nớt của con gái Khúc Bình. Đứa trẻ đó quỳ bên di thể mẹ mình, cứ mãi dùng tay khều anh mình rồi hỏi: “Anh ơi, sao mẹ còn chưa ngủ dậy? Anh gọi mẹ dậy đi, em muốn mẹ chơi Gấu Tinh Nghịch cùng em! Có được không?”
Người anh nghe thấy lời này của em gái thì bật khóc nức nở. Cậu ôm lấy vai em gái mình, nói ra những lời tàn nhẫn: “A Hinh, mẹ chết rồi, mẹ không tỉnh lại nữa đâu, không bao giờ tỉnh nữa, hức...”
“Mẹ... Mẹ... Hức...” Đứa trẻ nhìn thấy anh mình bật khóc, nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra: “Em muốn mẹ... Hức...”
Khi nghe thấy tiếng khóc nức nở của hai đứa trẻ này, những người có mặt ở đó không một ai không cảm thấy đau lòng cả. Lúc đó, trong lòng Triệu Ngọc cũng có chút chua xót, cảm giác khoé mắt cay cay!
Trong giây phút đó, trong đầu hắn bỗng hiện lên dáng vẻ, mặt mũi, nụ cười của Khúc Bình lúc còn sốn và cả sự kiên trì trong lúc phá án của chị ấy.
Tổ trưởng Khúc!
Triệu Ngọc nghĩ thầm trong lòng, mong chị ra đi thanh thản! Xin chị hãy yên tâm, dù cho phía trước có bao nhiêu chông gai, tôi nhất định sẽ giúp chị hoàn thành những tâm nguyện mà chị chưa hoàn thành được, bước tiếp trên con đường mà chị mong muốn!
Cũng chính vào giây phút đó, Triệu Ngọc đã hạ quyết tâm. Dù phải dùng cách gì đi nữa, mình cũng phải mau chóng quay về đội cảnh sát! Chỉ có như thế mới có thể tiếp tục điều tra về chân tướng cái chết của Khúc Bình, mới có thể tiếp tục điều tra vụ án Miên Lĩnh gây chấn động Tần Sơn kia!
Sau khi lễ truy điệu kết thúc, di thể được hoả táng, sau đó tro cốt sẽ được mai táng ở nghĩa trang. Triệu Ngọc đi theo suốt cả quá trình, tiễn tổ trưởng Khúc đi hết đoạn đường cuối cùng này.
Nào ngờ, sau khi an táng Khúc Bình xong, lúc đi theo dòng người ra khỏi nghĩa trang, điện thoại của hắn bỗng reo lên.
Trên điện thoại hiện ra một dãy số lạ, khi Triệu Ngọc vừa bắt máy, người ở đầu dây bên kia không thèm chào hỏi gì cả mà lập tức lên tiếng ra lệnh cho hắn: “Triệu Ngọc, có một chiếc xe Buick đang dừng ở hướng 11 giờ của cậu, mau qua đây, chỉ một mình cậu thôi!”
Triệu Ngọc còn chưa kịp phản ứng gì thì điện thoại đã tắt cái rụp.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy đúng thật có một chiếc xe Buick màu xanh lam đang dừng trước cổng nghĩa trang. Tuy rằng người ở đầu dây bên kia nói với tốc độ rất nhanh, nhưng Triệu Ngọc cũng đã đoán ra được là ai gọi đến rồi.
Trong lòng hắn hơi buồn bực. Kỳ lạ, cái ông khùng khùng điên điên này tìm mình làm gì nhỉ?
Triệu Ngọc chào tạm biệt các đồng nghiệp trong đội cảnh sát rồi đi về phía chiếc xe Buick. Hắn vừa mới đi lại gần thì cửa xe liền tự động mở ra, Cục phó Cục Cảnh sát thành phố Liêu Cảnh Hiền bước vội xuống xe.
Cuộc điện thoại lúc nãy chính là do ông ta gọi cho Triệu Ngọc!
“Ủa? Sếp!” Triệu Ngọc vừa lắc đầu vừa hỏi: “Ngài có gì cần dặn dò à, đây là... Sao làm như đặc vụ gặp nhau vậy? Ngài...”
Triệu Ngọc còn chưa kịp nói xong thì Cục phó Liêu liền làm động tác bảo hắn im lặng, khiến hắn giật nảy mình tưởng là có chuyện gì nguy hiểm.
Cục phó Liêu vẫn như thế, khi đối diện với Triệu Ngọc, ông ta cứ như một người câm vậy, không lên tiếng nói gì cả. Ông ta nhìn xung quanh một lượt, đợi khi thấy không bị ai chú ý thì mới đưa tay mở cửa xe ra.
Kết quả là, Triệu Ngọc vừa nhìn vào trong xe thì bỗng sững người ra!
Trong xe có một chiếc xe lăn sáng loáng, còn có một ông già tóc hoa râm đang ngồi kế bên xe lăn.
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc trừng to mắt, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Đội... Đội trưởng Kim, sao lại là ông?”
Do không gian trong xe hơi tối, Triệu Ngọc không nhìn thấy được biểu cảm trên mặt đội trưởng Kim. Lúc định quan sát kĩ hơn thì hắn bỗng nghe thấy tiếng quát tháo của ông ta: “Tên nhóc kia, đứng đó làm gì? Mau khiêng tôi xuống!”
“Hả?” Triệu Ngọc sững người trong chốc lát rồi mới hiểu đội trưởng Kim nói gì. Hắn vội khiêng cái xe lăn xuống trước, sau đó định đỡ ông ta xuống xe.
Tuy nhiên, điều khiến hắn bất ngờ là hai chân của đội trưởng Kim bị tê liệt hoàn toàn. Đến cuối cùng, hắn gần như phải dùng hết sức mới ẵm được ông ta xuống xe!
Còn chưa ngồi vững trên xe lăn, đội trưởng Kim đã quay về phía Liêu Cảnh Hiền, quát lên: “Lão Liêu, ông cũng không phụ đỡ tôi xuống xe! Mau lên, mang hoa xuống đây!”
Liêu Cảnh Hiền là một vị lãnh đạo cấp cao của Cục Cảnh sát thành phố, thế mà bây giờ lại trở thành tên sai vặt của đội trưởng Kim. Có điều, Cục phó Liêu lại không hề tỏ vẻ phàn nàn gì, lập tức lấy một bó hoa từ trong xe ra, đưa cho đội trưởng Kim đang ngồi trên xe lăn.
“Triệu Ngọc!” Sau khi cầm chắc bó hoa trên tay, đội trưởng Kim khẽ phẩy tay, ra lệnh cho Triệu Ngọc: “Đi thôi, đẩy tôi đi dâng hoa cho Khúc Bình!”
“Đội... Đội trưởng Kim...” Triệu Ngọc vốn định hỏi gì đó, nhưng khi nhìn thấy đội trưởng Kim trợn mắt lên, thì hắn chỉ đành đẩy chiếc xe lăn, đưa ông ta vào trong nghĩa trang.
Cục phó Liêu thấy vậy cũng không đi theo, không nói gì mà lại bước lên xe.
Ánh nắng hôm nay thật ấm áp, Triệu Ngọc đẩy chiếc xe lăn, bỗng phát hiện đội trưởng Kim bây giờ khác nhiều so với trước đây, không những già hơn trước nhiều mà còn gầy hẳn đi. Ông ta ngồi co cụm trên chiếc xe lăn, trông có vẻ khá yếu ớt.
Có chuyện gì vậy?
Trong lòng Triệu Ngọc có rất nhiều thắc mắc, không biết đội trưởng Kim đã xảy ra chuyện gì? Và càng khó hiểu hơn là, tại sao Cục phó Liêu lại xuất hiện chung với đội trưởng Kim?
“Đội trưởng Kim... Ông...” Một lúc sau, Triệu Ngọc không kìm lòng được mà lên tiếng hỏi thăm: “Ông sao vậy? Bị bệnh thật sao?”
“Hỏi thừa, không bệnh thì tôi ngồi xe lăn làm gì?” Đội trưởng Kim trả lời với vẻ khó chịu.
“Gì... Bệnh gì vậy? Nghiêm trọng không?” Triệu Ngọc vội hỏi tiếp.
Nào ngờ khi hắn còn chưa nói hết lời thì bỗng phát hiện có một chiếc giày của đội trưởng Kim đã rơi xuống đất.
Triệu Ngọc thấy vậy liền đứng lại, cúi người xuống nhặt chiếc giày lên rồi đeo vào cho ông ta.
“Tôi hỏi cậu, Khúc Bình chết như thế nào?” Đội trưởng Kim không trả lời câu hỏi của Triệu Ngọc mà hỏi ngược lại hắn.
“Là do một tên cướp tên Hầu Mãnh!”
Triệu Ngọc vừa trả lời xong thì lại thấy chiếc giày của đội trưởng Kim lại rơi ra nữa rồi! Hơn nữa do hắn không để ý nên bánh xe lăn đã cán qua chiếc giày.
Hắn vội đứng lại, cúi người xuống nhặt chiếc giày lên, phủi sạch lớp đất cát trên giày rồi mới đeo lại vào chân ông ta. Bấy giờ hắn mới phát hiện, chiếc giày rơi ra vẫn là chiếc bên phải.
Lúc này đội trưởng Kim không nói gì nữa, mà chỉ ngơ ngác nhìn những ngôi mộ xung quanh. Trong khi đó, Triệu Ngọc tập trung quan sát, thấy ông ta đang dùng mũi chân trái đạp lên gót giày của chiếc bên phải, cố tình đạp cho chiếc giày rơi ra.
Trời!?
Triệu Ngọc chau mày lại, hoàn toàn không hiểu đội trưởng Kim đang làm gì.
Kết quả là, còn chưa đi được bao xa thì chiếc giày lại bị ông ta đạp cho rơi xuống đất. Lần này, sau khi Triệu Ngọc nhặt chiếc giày lên xong, hắn không đeo vào chân ông ta nữa mà cầm chặt trên tay, định tí nữa sẽ đeo cho ông ta sau.
Nào ngờ đội trưởng Kim bỗng trừng mắt quát lên: “Triệu Ngọc, đeo vào cho tôi! Mau!”
“Ông!?” Triệu Ngọc cũng thấy hơi bực mình, nhưng đối mặt với một người lớn tuổi ngồi trên xe lăn, sao hắn có thể nổi nóng được chứ. Hắn chỉ đành kìm nén lửa giận trong lòng, cúi xuống đeo giày cho ông ta.
Cuối cùng, ngay khi Triệu Ngọc vừa cúi đầu xuống, đội trưởng Kim đột nhiên quơ bó hoa trong tay lên, đập thẳng vào đầu của hắn!!!
Bình luận facebook