Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-187.txt
Chương 187: GIẢ THẦN GIẢ QUỶ
Bốn giờ chiều, tại quán trà Quảng Nguyên.
Triệu Ngọc ngồi an vị trên ghế bành ở trong quán trà, trên tay cầm một hộp trà tinh xảo. Hắn chỉ vào chữ trên hộp trà, đọc lên: “Thiết Quan Âm An Khê!” Hắn khẽ ngẩng đầu lên, hỏi cái người đang chống nạng và liếc hắn chằm chằm kia – Quý Xuân Hoa: “Ông chủ Quý, trà này có đắt không? Tôi muốn mua một hộp để tặng cho Cục trưởng đại nhân của chúng tôi!”
Ngoại trừ nhân viên bán trà ra,2còn có thêm ba bốn người dáng vẻ hung tợn đi theo Quý Xuân Hoa. Những người này đều lộ ra ánh mắt muốn giết người, chỉ muốn xông lên phía trước xé toạc Triệu Ngọc ra ngay lập tức.
“Tên họ Triệu kia!” Quý Xuân Hoa gõ cây nạng xuống đất, nghiến chặt răng: “Mày cũng gan đấy, tao còn chưa đi tìm mày mà bây giờ mày lại tự tìm đến đây? Mày đừng tưởng mày là cảnh sát thì hay lắm, nói cho mày biết, tao đạp chết mày8dễ như việc đạp chết một con kiến vậy! Mày cứ đợi mà xem!”
“Ui chao...” Triệu Ngọc tiếp tục ngắm nghía hộp trà trên tay, nói với vẻ bất cần: “Tôi sợ quá... Ông chủ Quý, hay là vậy đi, hôm nay tôi rất có thành ý đến đây, hai chúng ta cũng khá hợp tính với nhau, sau này làm bạn rồi bỏ hết hận thù đi, được chứ? Cùng lắm thì tôi đứng ra mời ông ăn cơm!”
“Hừ!” Quý Xuân Hoa tức điên người, hắn ta chống nạng đi6hai bước về phía Triệu Ngọc, nói với vẻ dữ tợn: “Muốn làm bạn với tao cũng không khó đâu! Bây giờ để tao đánh gãy chân mày, sau đó mày dập đầu nhận tội với tao, nếu vậy thì có thể tao sẽ suy nghĩ lại về những lời mày nói lúc nãy!”
Nghe Quý Xuân Hoa nói như thế xong, đám côn đồ đi theo hắn ta đều đắc ý khoanh tay lại.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc bật cười, khẽ thở dài rồi nói tiếp: “Được thôi, nếu ông đã3nói như thế, tức là không có gì đáng thương lượng nữa! Được rồi...” Triệu Ngọc đặt mạnh hộp trà xuống bàn, bật ra hai chữ lạnh tanh: “Khai chiến!”
Sau khi nói xong, bầu không khí ở đó bỗng lạnh hẳn đi. Quý Xuân Hoa cảm nhận được sát khí một cách rõ ràng, khẽ lùi về phía sau vài bước. Cùng lúc đó, những tên côn đồ kia cũng mau chóng xông lên phía trước, vây xung quanh Triệu Ngọc.
“Triệu Ngọc, ở chỗ này có rất nhiều camera.” Quý Xuân5Hoa lên tiếng: “Chỉ cần mày dám động tay, bọn tao dám đánh trả! Có giỏi thì mày bắn thêm một phát súng đi! Để xem lần này hậu quả như thế nào!”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc đứng thẳng người dậy, vừa cười vừa đáp lại thờ ơ: “Ông chủ Quý, đừng căng thẳng! Hôm nay tôi đến đây là để mua trà. Thiết Quan Âm này, ông bán bao nhiêu tiền vậy?”
Nào ngờ, Triệu Ngọc vừa mới hỏi xong thì điện thoại của Quý Xuân Hoa liền reo lên. Sau khi bắt máy nghe xong, sắc mặt hắn ta bỗng tối sầm lại. Thì ra có thuộc hạ báo cho hắn ta biết rằng tiệm bán hải sản của bọn họ đã bị cảnh sát khám xét, nói là có người tố cáo bọn họ giấu hàng cấm trong cá!
Sau đó lại có một người trông như thư kí chạy vội vào báo cho Quý Xuân Hoa biết là, quán karaoke của hắn ta đã bị cảnh sát khám xét, nghi ngờ rằng trong đó đang che giấu tội phạm!
Chỉ một thoáng sau, các cuộc điện thoại lần lượt gọi đến, toàn bộ đều có liên quan đến việc những cơ sở làm ăn của Quý Xuân Hoa bị cảnh sát khám xét.
Mồ hôi lạnh tuôn ra liên tục từ trên trán Quý Xuân Hoa, hắn ta liếc Triệu Ngọc, vẫn nói với vẻ hung hăng: “Tên họ Triệu kia, mày đừng tưởng giở chút thủ đoạn này thì có thể dọa được tao! Bây giờ tao chỉ cần gọi một cú điện thoại thôi, những người giúp mày sẽ phải ngoan ngoãn ra về ngay!”
Nào ngờ, Quý Xuân Hoa còn chưa kịp nói hết lời thì bỗng có một đám cảnh sát chạy vào, người dẫn đầu chính là chủ nhiệm Lục Thiệu Hồng của tổ Phòng chống tệ nạn xã hội.
“Đứng yên hết cho tôi!” Lục Thiệu Hồng quát lên: “Bây giờ có người tố cáo là quán trà của các ông đang tổ chức tụ tập phi pháp, vả lại còn tàng trữ chất cấm. Chúng tôi đến đây để điều tra, mời mọi người cho kiểm tra chứng minh nhân dân, hợp tác với chúng tôi!”
“Sếp!” Quý Xuân Hoa nhìn Lục Thiệu Hồng, hỏi với vẻ dữ tợn: “Lệnh khám xét đâu? Mấy người đừng có giả bộ nữa! Không có lệnh khám xét thì hãy mau cút đi cho tôi!”
“Chúng tôi đến kiểm tra định kỳ chứ không phải khám xét!” Lục Thiệu Hồng bắt lỗi: “Làm việc nhanh gọn chút đi!”
“Hừ...” Quý Xuân Hoa tức đến đỏ cả mặt, chỉ về phía Triệu Ngọc và Lục Thiệu Hồng: “Tụi bay... Tụi bay đợi đó, tao chắc chắn sẽ bắt tụi bay trả giá cho chuyện này!”
“Đừng có nói nhiều nữa!” Lục Thiệu Hồng không hề khách sáo chút nào: “Mau lên, đưa chứng minh nhân dân đây! Đừng nói với tôi là không mang theo, ai không mang theo thì dẫn hết về Cục Cảnh sát!”
Bây giờ cho dù Quý Xuân Hoa có không phục đi chăng nữa, thì cuối cùng vẫn phải để đám người Lục Thiệu Hồng kiểm tra một lượt chứng minh nhân dân.
“Ồ...” Sau khi kiểm tra xong, Lục Thiệu Hồng gật đầu với vẻ hài lòng, nói với mấy cấp dưới của mình: “Xem ra có sai sót gì đó rồi, những người này không có vấn đề, về thôi!”
Sau khi nói xong, đám người này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ thoáng chốc thôi đã không còn thấy bóng người nào cả.
Mọi việc giống như đều đã được lên kế hoạch sẵn, Lục Thiệu Hồng vừa mới đi thì điện thoại của Quý Xuân Hoa lại reo lên. Thuộc hạ của hắn ta báo lại rằng đám cảnh sát khám xét chỗ làm ăn của bọn họ đều ra về hết rồi.
“Hừ!” Quý Xuân Hoa đi về phía Triệu Ngọc rồi nói với vẻ lạnh nhạt: “Sao, muốn thị uy với tao à? Có phải rất không biết tự lượng sức mình không? Đừng nói bản lĩnh của mày chỉ nhiêu đó thôi chứ?”
Triệu Ngọc không nói gì cả, chỉ bình thản mở điện thoại lên, cho Quý Xuân Hoa nghe một đoạn ghi âm.
Đây chính là một đoạn khẩu cung của Hầu Mãnh, trong đó có nhắc đến Quý Xuân Hoa một cách rõ ràng. Gã nói là Quý Xuân Hoa đã giúp gã ẩn náu, vả lại còn có ý định giúp gã đào tẩu, còn nói rằng những công ty đa cấp đó đều là do Quý Xuân Hoa lập ra.
“Ông chủ Quý.” Triệu Ngọc nói: “Hầu Mãnh đã khai là ông đã giúp đỡ gã ta. Ông phạm tội che giấu tội phạm và tội không tố giác tội phạm. Tuy rằng trước đó do ông ngụy biện nên không bị kết tội, nhưng có được đoạn khẩu cung này, chúng tôi vẫn sẽ khởi tố ông, ông chuẩn bị cho tốt đi!”
“...”
Quý Xuân Hoa nhìn Triệu Ngọc với ánh mắt lạnh nhạt, tròng mắt đảo qua đảo lại không ngừng, giống như đang suy nghĩ về độ đáng tin của đoạn khẩu cung này. Sau một lúc lâu, hắn ta mới như hạ được quyết tâm gì đó, đột nhiên bật cười ha hả rồi nói với Triệu Ngọc: “Tên họ Triệu, tao còn tưởng mày giỏi cỡ nào! Được, kiện tao đi, tao có rất nhiều tiền và luật sư, để xem chỉ dựa vào đoạn ghi âm này có kiện thắng tao được không? Thậm chí tao còn nghi ngờ là, chắc chắn bên phía cảnh sát sẽ không khởi tố tao, vì làm như thế chỉ đơn thuần là tốn tiền thuế của người dân thôi!”
“Hừ, tên họ Triệu kia, tao biết mục đích mày đến tìm tao là gì! Nói cho mày biết, trừ khi để tao đánh gãy chân mày, nếu không chắc chắn tao sẽ kiện mày đến cùng, cho đến khi mày bị cho thôi việc, vào tù bóc lịch!”
“Ha ha ha ha...” Nào ngờ, khi thấy Quý Xuân Hoa vẫn hung hăng như thế, Triệu Ngọc lại bật cười. Hắn ngắm nghía hộp trà trên tay, mắt liếc nhìn Quý Xuân Hoa, vừa cười vừa nói: “Được thôi, ông chủ Quý, là do ông ép tôi phải ra tay mạnh bạo đó! Thật ra cho đến lúc này, ông vẫn còn chưa biết ông đã chọc phải thứ gì đâu!”
Khi Triệu Ngọc vừa nói xong, một chuyện khiến mọi người bất ngờ và bối rối bỗng nhiên xảy ra.
Chỉ thấy Triệu Ngọc lắc lắc hai tay, trong miệng lẩm bẩm: “Thiên linh linh địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân đến hiển linh! Ta yểm bùa chú lên người Quý Xuân Hoa, để hắn nghe theo lời ta! Úm ba la ba la...”
Triệu Ngọc nhắm mắt lại, cứ đung đưa lắc lư hai tay trông giống như bị ma nhập, còn liên tục chỉ vào người Quý Xuân Hoa.
Sau khi “bị nhập” hết hai phút, hắn mới mở mắt ra, làm một động tác thu quyền.
“Ha ha...” Triệu Ngọc cười với vẻ thoả mãn: “Ông chủ Quý, đại thánh hiển linh rồi, tôi đã nắm giữ được một hồn và một phách của ông! Biết điều thì đừng có mà chọc tôi nữa, nếu không, hậu quả rất nghiêm trọng đấy! Ha ha...”
Vừa nói xong, Triệu Ngọc cầm theo hộp trà đó, hiên ngang đi ra ngoài cửa.
Lúc nãy khi hắn “bị nhập”, cả quán trà bỗng trở nên im ắng hẳn. Toàn bộ mọi người, trong đó có cả Quý Xuân Hoa đều sững người ra!
Mãi cho đến khi Triệu Ngọc đi xa rồi, đám người này mới hoàn hồn lại!
“Mẹ nó chứ!” Có một người nói với Quý Xuân Hoa: “Ông chủ, có phải tên cảnh sát đó bị khùng rồi không? Trốn ra từ trại tâm thần sao?”
“Hừ! Giả thần giả quỷ!” Quý Xuân Hoa cười lạnh: “Xem ra là bị tao dọa cho sợ rồi!”
“Không... Không đúng!” Có một cô nhân viên bỗng nghĩ ra gì đó, vội nói với Quý Xuân Hoa: “Ông... Ông chủ, hộp Thiết Quan Âm đó có giá hơn một ngàn đồng! Anh ta... Anh ta còn chưa trả tiền!”
Mẹ nó!
Trong quán trà bỗng tràn ngập những tiếng chửi rủa không ngừng...
Bốn giờ chiều, tại quán trà Quảng Nguyên.
Triệu Ngọc ngồi an vị trên ghế bành ở trong quán trà, trên tay cầm một hộp trà tinh xảo. Hắn chỉ vào chữ trên hộp trà, đọc lên: “Thiết Quan Âm An Khê!” Hắn khẽ ngẩng đầu lên, hỏi cái người đang chống nạng và liếc hắn chằm chằm kia – Quý Xuân Hoa: “Ông chủ Quý, trà này có đắt không? Tôi muốn mua một hộp để tặng cho Cục trưởng đại nhân của chúng tôi!”
Ngoại trừ nhân viên bán trà ra,2còn có thêm ba bốn người dáng vẻ hung tợn đi theo Quý Xuân Hoa. Những người này đều lộ ra ánh mắt muốn giết người, chỉ muốn xông lên phía trước xé toạc Triệu Ngọc ra ngay lập tức.
“Tên họ Triệu kia!” Quý Xuân Hoa gõ cây nạng xuống đất, nghiến chặt răng: “Mày cũng gan đấy, tao còn chưa đi tìm mày mà bây giờ mày lại tự tìm đến đây? Mày đừng tưởng mày là cảnh sát thì hay lắm, nói cho mày biết, tao đạp chết mày8dễ như việc đạp chết một con kiến vậy! Mày cứ đợi mà xem!”
“Ui chao...” Triệu Ngọc tiếp tục ngắm nghía hộp trà trên tay, nói với vẻ bất cần: “Tôi sợ quá... Ông chủ Quý, hay là vậy đi, hôm nay tôi rất có thành ý đến đây, hai chúng ta cũng khá hợp tính với nhau, sau này làm bạn rồi bỏ hết hận thù đi, được chứ? Cùng lắm thì tôi đứng ra mời ông ăn cơm!”
“Hừ!” Quý Xuân Hoa tức điên người, hắn ta chống nạng đi6hai bước về phía Triệu Ngọc, nói với vẻ dữ tợn: “Muốn làm bạn với tao cũng không khó đâu! Bây giờ để tao đánh gãy chân mày, sau đó mày dập đầu nhận tội với tao, nếu vậy thì có thể tao sẽ suy nghĩ lại về những lời mày nói lúc nãy!”
Nghe Quý Xuân Hoa nói như thế xong, đám côn đồ đi theo hắn ta đều đắc ý khoanh tay lại.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc bật cười, khẽ thở dài rồi nói tiếp: “Được thôi, nếu ông đã3nói như thế, tức là không có gì đáng thương lượng nữa! Được rồi...” Triệu Ngọc đặt mạnh hộp trà xuống bàn, bật ra hai chữ lạnh tanh: “Khai chiến!”
Sau khi nói xong, bầu không khí ở đó bỗng lạnh hẳn đi. Quý Xuân Hoa cảm nhận được sát khí một cách rõ ràng, khẽ lùi về phía sau vài bước. Cùng lúc đó, những tên côn đồ kia cũng mau chóng xông lên phía trước, vây xung quanh Triệu Ngọc.
“Triệu Ngọc, ở chỗ này có rất nhiều camera.” Quý Xuân5Hoa lên tiếng: “Chỉ cần mày dám động tay, bọn tao dám đánh trả! Có giỏi thì mày bắn thêm một phát súng đi! Để xem lần này hậu quả như thế nào!”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc đứng thẳng người dậy, vừa cười vừa đáp lại thờ ơ: “Ông chủ Quý, đừng căng thẳng! Hôm nay tôi đến đây là để mua trà. Thiết Quan Âm này, ông bán bao nhiêu tiền vậy?”
Nào ngờ, Triệu Ngọc vừa mới hỏi xong thì điện thoại của Quý Xuân Hoa liền reo lên. Sau khi bắt máy nghe xong, sắc mặt hắn ta bỗng tối sầm lại. Thì ra có thuộc hạ báo cho hắn ta biết rằng tiệm bán hải sản của bọn họ đã bị cảnh sát khám xét, nói là có người tố cáo bọn họ giấu hàng cấm trong cá!
Sau đó lại có một người trông như thư kí chạy vội vào báo cho Quý Xuân Hoa biết là, quán karaoke của hắn ta đã bị cảnh sát khám xét, nghi ngờ rằng trong đó đang che giấu tội phạm!
Chỉ một thoáng sau, các cuộc điện thoại lần lượt gọi đến, toàn bộ đều có liên quan đến việc những cơ sở làm ăn của Quý Xuân Hoa bị cảnh sát khám xét.
Mồ hôi lạnh tuôn ra liên tục từ trên trán Quý Xuân Hoa, hắn ta liếc Triệu Ngọc, vẫn nói với vẻ hung hăng: “Tên họ Triệu kia, mày đừng tưởng giở chút thủ đoạn này thì có thể dọa được tao! Bây giờ tao chỉ cần gọi một cú điện thoại thôi, những người giúp mày sẽ phải ngoan ngoãn ra về ngay!”
Nào ngờ, Quý Xuân Hoa còn chưa kịp nói hết lời thì bỗng có một đám cảnh sát chạy vào, người dẫn đầu chính là chủ nhiệm Lục Thiệu Hồng của tổ Phòng chống tệ nạn xã hội.
“Đứng yên hết cho tôi!” Lục Thiệu Hồng quát lên: “Bây giờ có người tố cáo là quán trà của các ông đang tổ chức tụ tập phi pháp, vả lại còn tàng trữ chất cấm. Chúng tôi đến đây để điều tra, mời mọi người cho kiểm tra chứng minh nhân dân, hợp tác với chúng tôi!”
“Sếp!” Quý Xuân Hoa nhìn Lục Thiệu Hồng, hỏi với vẻ dữ tợn: “Lệnh khám xét đâu? Mấy người đừng có giả bộ nữa! Không có lệnh khám xét thì hãy mau cút đi cho tôi!”
“Chúng tôi đến kiểm tra định kỳ chứ không phải khám xét!” Lục Thiệu Hồng bắt lỗi: “Làm việc nhanh gọn chút đi!”
“Hừ...” Quý Xuân Hoa tức đến đỏ cả mặt, chỉ về phía Triệu Ngọc và Lục Thiệu Hồng: “Tụi bay... Tụi bay đợi đó, tao chắc chắn sẽ bắt tụi bay trả giá cho chuyện này!”
“Đừng có nói nhiều nữa!” Lục Thiệu Hồng không hề khách sáo chút nào: “Mau lên, đưa chứng minh nhân dân đây! Đừng nói với tôi là không mang theo, ai không mang theo thì dẫn hết về Cục Cảnh sát!”
Bây giờ cho dù Quý Xuân Hoa có không phục đi chăng nữa, thì cuối cùng vẫn phải để đám người Lục Thiệu Hồng kiểm tra một lượt chứng minh nhân dân.
“Ồ...” Sau khi kiểm tra xong, Lục Thiệu Hồng gật đầu với vẻ hài lòng, nói với mấy cấp dưới của mình: “Xem ra có sai sót gì đó rồi, những người này không có vấn đề, về thôi!”
Sau khi nói xong, đám người này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ thoáng chốc thôi đã không còn thấy bóng người nào cả.
Mọi việc giống như đều đã được lên kế hoạch sẵn, Lục Thiệu Hồng vừa mới đi thì điện thoại của Quý Xuân Hoa lại reo lên. Thuộc hạ của hắn ta báo lại rằng đám cảnh sát khám xét chỗ làm ăn của bọn họ đều ra về hết rồi.
“Hừ!” Quý Xuân Hoa đi về phía Triệu Ngọc rồi nói với vẻ lạnh nhạt: “Sao, muốn thị uy với tao à? Có phải rất không biết tự lượng sức mình không? Đừng nói bản lĩnh của mày chỉ nhiêu đó thôi chứ?”
Triệu Ngọc không nói gì cả, chỉ bình thản mở điện thoại lên, cho Quý Xuân Hoa nghe một đoạn ghi âm.
Đây chính là một đoạn khẩu cung của Hầu Mãnh, trong đó có nhắc đến Quý Xuân Hoa một cách rõ ràng. Gã nói là Quý Xuân Hoa đã giúp gã ẩn náu, vả lại còn có ý định giúp gã đào tẩu, còn nói rằng những công ty đa cấp đó đều là do Quý Xuân Hoa lập ra.
“Ông chủ Quý.” Triệu Ngọc nói: “Hầu Mãnh đã khai là ông đã giúp đỡ gã ta. Ông phạm tội che giấu tội phạm và tội không tố giác tội phạm. Tuy rằng trước đó do ông ngụy biện nên không bị kết tội, nhưng có được đoạn khẩu cung này, chúng tôi vẫn sẽ khởi tố ông, ông chuẩn bị cho tốt đi!”
“...”
Quý Xuân Hoa nhìn Triệu Ngọc với ánh mắt lạnh nhạt, tròng mắt đảo qua đảo lại không ngừng, giống như đang suy nghĩ về độ đáng tin của đoạn khẩu cung này. Sau một lúc lâu, hắn ta mới như hạ được quyết tâm gì đó, đột nhiên bật cười ha hả rồi nói với Triệu Ngọc: “Tên họ Triệu, tao còn tưởng mày giỏi cỡ nào! Được, kiện tao đi, tao có rất nhiều tiền và luật sư, để xem chỉ dựa vào đoạn ghi âm này có kiện thắng tao được không? Thậm chí tao còn nghi ngờ là, chắc chắn bên phía cảnh sát sẽ không khởi tố tao, vì làm như thế chỉ đơn thuần là tốn tiền thuế của người dân thôi!”
“Hừ, tên họ Triệu kia, tao biết mục đích mày đến tìm tao là gì! Nói cho mày biết, trừ khi để tao đánh gãy chân mày, nếu không chắc chắn tao sẽ kiện mày đến cùng, cho đến khi mày bị cho thôi việc, vào tù bóc lịch!”
“Ha ha ha ha...” Nào ngờ, khi thấy Quý Xuân Hoa vẫn hung hăng như thế, Triệu Ngọc lại bật cười. Hắn ngắm nghía hộp trà trên tay, mắt liếc nhìn Quý Xuân Hoa, vừa cười vừa nói: “Được thôi, ông chủ Quý, là do ông ép tôi phải ra tay mạnh bạo đó! Thật ra cho đến lúc này, ông vẫn còn chưa biết ông đã chọc phải thứ gì đâu!”
Khi Triệu Ngọc vừa nói xong, một chuyện khiến mọi người bất ngờ và bối rối bỗng nhiên xảy ra.
Chỉ thấy Triệu Ngọc lắc lắc hai tay, trong miệng lẩm bẩm: “Thiên linh linh địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân đến hiển linh! Ta yểm bùa chú lên người Quý Xuân Hoa, để hắn nghe theo lời ta! Úm ba la ba la...”
Triệu Ngọc nhắm mắt lại, cứ đung đưa lắc lư hai tay trông giống như bị ma nhập, còn liên tục chỉ vào người Quý Xuân Hoa.
Sau khi “bị nhập” hết hai phút, hắn mới mở mắt ra, làm một động tác thu quyền.
“Ha ha...” Triệu Ngọc cười với vẻ thoả mãn: “Ông chủ Quý, đại thánh hiển linh rồi, tôi đã nắm giữ được một hồn và một phách của ông! Biết điều thì đừng có mà chọc tôi nữa, nếu không, hậu quả rất nghiêm trọng đấy! Ha ha...”
Vừa nói xong, Triệu Ngọc cầm theo hộp trà đó, hiên ngang đi ra ngoài cửa.
Lúc nãy khi hắn “bị nhập”, cả quán trà bỗng trở nên im ắng hẳn. Toàn bộ mọi người, trong đó có cả Quý Xuân Hoa đều sững người ra!
Mãi cho đến khi Triệu Ngọc đi xa rồi, đám người này mới hoàn hồn lại!
“Mẹ nó chứ!” Có một người nói với Quý Xuân Hoa: “Ông chủ, có phải tên cảnh sát đó bị khùng rồi không? Trốn ra từ trại tâm thần sao?”
“Hừ! Giả thần giả quỷ!” Quý Xuân Hoa cười lạnh: “Xem ra là bị tao dọa cho sợ rồi!”
“Không... Không đúng!” Có một cô nhân viên bỗng nghĩ ra gì đó, vội nói với Quý Xuân Hoa: “Ông... Ông chủ, hộp Thiết Quan Âm đó có giá hơn một ngàn đồng! Anh ta... Anh ta còn chưa trả tiền!”
Mẹ nó!
Trong quán trà bỗng tràn ngập những tiếng chửi rủa không ngừng...
Bình luận facebook