Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-202.txt
Chương 202: HẬN THÙ THÂM SÂU
Vài ngày sau, Triệu Ngọc quay lại trại giam Tần Nam lần nữa.
Lần này, đối tượng điều tra đã đổi thành một người tên Trình Quang Minh.
Trình Quang Minh, 50 tuổi, người ở thôn Mã Phường, con trai của Trình Tam Lý. Tuy2rằng Trình Tam Lý có nhiều con ngoài giá thú, nhưng trước mắt thì đây chính là đứa con trai chính thống duy nhất.
Hóa ra, một người khác cần phải điều tra trong lời của Miêu Anh chính là người này. Gã là8con trai ruột của Trình Tam Lý, vậy thì ắt hẳn phải hiểu rất rõ tình hình. Hơn nữa, vào 26 năm trước, người này cũng đã trưởng thành, chắc chắn biết được không ít chuyện.
“Giết người không thành, bị kết án ba6mươi năm tù!?” Trong phòng thẩm vấn, Miêu Anh xem hồ sơ của Trình Quang Minh, ngạc nhiên hỏi Triệu Ngọc: “Không phải anh nói gã bị đưa vào đây vì tội gây thương tích cho người khác sao?”.
“Làm ơn đi!” Triệu Ngọc3cau mày: “Lúc đó tôi cũng chỉ là nghe tin đồn thôi! Còn không bị nhầm tên là tốt lắm rồi!”.
“Ba mươi năm, cũng khá nặng đó!” Miêu Anh nhìn hồ sơ, đọc lên: “Vì ám sát thương nhân Hách Cương nên vào5tù. Ở chốn đông người, đâm nhiều nhát dao liên tiếp khiến Hách Cương bị thủng lá lách, vỡ đại tràng, tình trạng sức khỏe nghiêm trọng!”
“Bà nội nhà nó!” Triệu Ngọc lè lưỡi: “Thật đúng là giết người không thành, cái này chẳng phải là muốn chạy đến cướp mạng người khác sao! Lại còn ra tay ‘ở chốn đông người’ nữa chứ, thù cũng bự phết đấy! Ấy... đợi đã... thương nhân Hách Cương? Sao nghe có vẻ quen quen nhỉ?”
“Hả! Chuyện này mà anh cũng không biết à? Tổng giám đốc Tập đoàn Dung Thiên đó!” Miêu Anh cười nói: “Tôi mới nhớ lại một chuyện, lúc đó hình như tôi mới vào cấp ba thì phải, vụ tổng giám đốc Tập đoàn Dung Thiên bị đâm là một tin hot ở Tần Sơn. Nghe nói mạng của Hách Cương cũng lớn lắm, thiếu chút nữa là chết không kịp ngáp rồi! Có thể thấy, bị kết án ba mươi năm tù cũng chẳng phải là nhiều!”.
À…
Bấy giờ Triệu Ngọc mới nhớ ra, thì ra Hách Cương chính là cha của Hách Gia Tuấn.
“Tôi thật không hiểu nổi.” Miêu Anh lắc đầu: “Tại sao Trình Quang Minh lại cầm dao đi đâm Hách Cương chứ? Đây rõ ràng là muốn chết cùng nhau mà!”.
“Còn vì sao nữa?” Triệu Ngọc vừa định thốt ra hai chữ “có thù” thì ngay lúc đó cánh cửa sắt mở ra, Trình Quang Minh bị quản giáo trại giam dẫn vào.
Điều khiến Triệu Ngọc kinh ngạc chính là một bên mắt của gã ta đã bị mù. Miêu Anh cũng khá ngạc nhiên, vội lướt mắt qua hồ sơ mới biết, thì ra năm thứ hai vào tù thì gã đã bị một tên tù nhân khác chọc mù mắt!
Miêu Anh nhanh chóng ra hiệu cho Triệu Ngọc, hắn xem xong thì cười cười. Rất rõ ràng, chắc chắn chuyện đôi mắt của Trình Quang Minh không phải là một tai nạn, mà chính Hách Cương đã thuê người làm chuyện đó!
Xem ra mối thù của hai người này vô cùng thâm sâu!
Tuy nhiên, Triệu Ngọc cho rằng, dù hai người bọn họ có mối thù lớn bằng trời đi chăng nữa thì cũng không liên quan đến vụ án Miên Lĩnh mà hắn đang điều tra. Vì vậy, hắn vẫn nên nhanh chóng thẩm vấn vào vấn đề chính thì hơn.
Do đó, ngay khi Trình Quang Minh vừa ngồi vào ghế thì cuộc thẩm vấn liền chính thức bắt đầu. Chủ đề thẩm vấn của Triệu Ngọc và Miêu Anh đương nhiên là xoay quanh khu vực khai thác mỏ ở trấn Ngân Bàn.
Tuy nhiên, mặc dù Trình Quang Minh rất hợp tác, nhưng vì cách đây ba mươi năm, gã thuộc tầng lớp những cậu ấm cô chiêu siêu giàu có, chỉ biết ăn chơi gái gú cờ bạc, vốn dĩ chưa từng đến khu mỏ gì cả.
Hơn nữa, gã đã bị Trình Tam Lý nuông chiều đến hư hỏng. Ông ta vốn chẳng nói gì với gã về những việc làm ăn kinh doanh của mình, chỉ biết cho hắn tiền, tiền và tiền!
Vì vậy, hai người họ hỏi hết cả buổi trời, nhưng Trình Quang Minh lại không hề biết có những ai làm việc cho cha mình, cũng chẳng biết Hám Văn Quân là ai.
Thấy cuộc thẩm vấn tới đây là hết, phí công vô ích, Miêu Anh lại đột nhiên hỏi đến một tình tiết chẳng liên quan gì. Cô hỏi về việc Trình Quang Minh bị vào tù, muốn biết tại sao gã lại muốn giết Hách Cương.
Ai ngờ, vừa nhắc tới vấn đề này, Trình Quang Minh đột nhiên nổi giận đùng đùng, cực kì kích động nói: “Thằng lai tạp khốn nạn Hách Cương! Chính nó đã hại gia đình tôi nhà tan cửa nát!!!”.
Thì ra, việc kinh doanh của Trình Tam Lý ở Tần Sơn vẫn luôn phất lên như diều gặp gió, nhưng sau đó gia đình lụn bại, thậm chí qua đời trong buồn thảm, tất cả đều là “nhờ ơn” của Hách Cương!
Trình Quang Minh nói, Hách Cương cũng khởi nghiệp từ vật liệu xây dựng. Vì muốn đánh bại gia đình họ mà ông ta làm đủ mọi loại chuyện xấu, không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Có lúc, ông ta thà mất một khoản tiền lớn cũng nhất định phải cướp được khách hàng của gia đình họ. Hơn nữa, thế lực của Hách Cương cũng không phải là nhỏ, từ ngoài sáng cho đến thế giới ngầm đều có. Chính nhờ vậy, ông ta mới có thể ép Trình Tam Lý đi vào bước đường cùng, cuối cùng đóng cửa lụn bại!
Tuy nhiên, nếu chỉ vì tranh chấp trong kinh doanh thì làm tới đây cũng được rồi. Vậy mà sau khi Trình Tam Lý sụp đổ, Hách Cương vẫn liên tục đòi nợ, không ngừng tính toán gài bẫy Trình Tam Lý, ba ngày năm lượt phái chủ nợ đến quấy rối, ẩu đả, đập phá đồ đạc.
Mà càng kinh tởm hơn là ông ta còn thuê người đến cưỡng bức chị gái của gã! Sau đó chị gái gã bị tai nạn giao thông, trong vụ này cũng tiềm ẩn nhiều điều vô cùng khả nghi.
Trình Quang Minh còn nói, sau khi chị gái gã gặp chuyện, Trình Tam Lý vô cùng sợ hãi, liền vội vàng gom hết tiền của rồi gửi gã đến nơi khác lánh nạn.
Tuy nhiên, không lâu sau khi rời khỏi Tần Sơn, Trình Quang Minh nghe tin những người thân yêu của mình lần lượt ra đi. Cha gã bệnh nặng mà chết, mẹ gã treo cổ tự sát!
Trình Quang Minh biết, gia đình mình bị nhà tan cửa nát đều tại cái tên Hách Cương mà ra. Mối hận thù thâm sâu ấy đã khiến gã nảy ra ý nghĩ giết người, nên mới có vụ ám sát ngay chốn đông người kia.
Vốn dĩ gã muốn cùng chết với Hách Cương, nhưng cuối cùng không ngờ mạng của ông ta lại lớn đến thế, bị gã đâm như vậy mà không chết!
Không cần phải nói, Hách Cương đâu thể dễ dàng tha cho gã được! Không những ông ta dùng tiền và thủ đoạn khiến gã bị kết án nặng, mà còn thuê người chọc mù luôn con mắt của gã!
Sau khi nghe xong, Triệu Ngọc và Miêu Anh bất giác nhìn nhau không nói nên lời. Thật không ngờ bên trong còn ẩn chứa một câu chuyện như thế này.
“Đúng vậy!” Miêu Anh cúi đầu nói thầm với Triệu Ngọc: “Trước đây tôi từng nghe nói, có tin đồn là tên Hách Cương này là một thương nhân cực đoan, trước đây có dính líu tới những vụ cạnh tranh không chính đáng trong kinh doanh. Tuy nhiên, người này có quyền lực lớn, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết với đám quan chức. Từ nhiều năm nay, đã không ai có thể lung lay ông ta nổi!”
“À…” Triệu Ngọc cười khẽ, trong lòng lại nghĩ, chuyện này chưa chắc đâu à! Thật trùng hợp, trong số những doanh nghiệp mà Tô Dương đang điều tra, tập đoàn tên “Dung Thiên” này cũng nằm trong danh sách.
Hừ hừ hừ... đừng tưởng bây giờ làm loạn được mà ngon, coi chừng mai mốt có kẻ tìm đến tính sổ!
“Nhưng mà…” Ai ngờ, Miêu Anh lại nhanh chóng chìm trong suy tư, nói với giọng điệu đầy nghi hoặc: “Cũng không đúng lắm, nếu chỉ là cạnh tranh trong kinh doanh thì có thể nói là đã xong chuyện rồi. Thế nhưng sau đó còn cưỡng bức con gái nhà người ta, đuổi cùng giết tận, đây rõ ràng là đang trả thù cá nhân mà!”
Nghĩ tới đây, Miêu Anh lập tức cao giọng hỏi Trình Quang Minh: “Nếu những gì ông nói là sự thật, vậy có phải Hách Cương đối xử với gia đình ông như vậy là vì cha ông đã đắc tội gì với ông ta không? Hoặc có mâu thuẫn riêng với ông ta?”
“Chuyện này… hình như là… không có?” Trình Quang Minh nhớ lại nói: “Tôi chưa từng nghe cha tôi nhắc tới cái tên này? Có thể có thù gì chứ? Cho dù là có thù, thì cũng không đến nỗi đuổi cùng giết tận như vậy!?”
“Chậc chậc…” Miêu Anh tặc lưỡi lắc đầu, nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc: “Thôi, bây giờ chỉ có lời khai một phía từ Trình Quang Minh, chứ không có bằng chứng! Nếu quả thật Hách Cương đã làm chuyện phạm pháp thì ông ta đã sớm bị bắt rồi!”
“Cô cảnh sát à, tôi biết là không có bằng chứng!” Nào ngờ, mắt Trình Quang Minh kém nhưng tai lại cực kì thính, gã ta vội vã nói: “Nhưng mà tôi có thể lấy mạng mình ra đảm bảo, tất cả những sự việc nhắm vào gia đình tôi lúc đó đều do Hách Cương làm! Vốn dĩ cha tôi có không ít bạn bè, cho dù gia đình chúng tôi có làm ăn thua lỗ đi nữa, cũng tuyệt đối không thể đi đến bước đường nát nhà tan cửa này! Rõ ràng Hách Cương muốn gia đình tôi tuyệt tông tuyệt tử!”
“Chuyện này đâu có dễ!” Triệu Ngọc không ngước mắt lên, buông ra một câu: “Cha ông có nhiều con ngoài giá thú như vậy, bây giờ chắc đã đẻ con đẻ cháu luôn rồi, nói gì đến chuyện tuyệt tông tuyệt tử!”.
“Anh!” Mới đầu Trình Quang Minh rất giận, nhưng ngay sau đó lại tha thiết khẩn cầu lần nữa: “Hai vị cảnh sát, tôi cầu xin hai vị đó, xin hai vị hãy tin tôi. Hách Cương tuyệt đối không phải là người tốt, hắn ta vô cùng nham hiểm, chắc chắn đã làm ra rất nhiều chuyện xấu xa! Tôi cầu xin hai vị hãy điều tra hắn ta kĩ càng, không thể để loại người như vậy làm loạn mãi được...”
Cái gì?
Nham hiểm...
Đột nhiên, Triệu Ngọc chú ý đến hai chữ “nham hiểm” này. Dường như nó nhắc hắn nhớ đến điều gì đó.
Ừm... Nếu như Hách Cương thật sự giống như lời Trình Quang Minh nói, là người cay độc tàn nhẫn, nham hiểm xảo trá, vậy... phải chăng... vẫn còn một khả năng nào khác?
Đột nhiên, Triệu Ngọc như vừa nảy ra được ý nghĩ gì đó, vội vàng hỏi: “Trình Quang Minh, tôi hỏi ông, Hách Cương giàu lên từ khi nào? Có phải ông ta phất lên khá là đường đột không?”
Vài ngày sau, Triệu Ngọc quay lại trại giam Tần Nam lần nữa.
Lần này, đối tượng điều tra đã đổi thành một người tên Trình Quang Minh.
Trình Quang Minh, 50 tuổi, người ở thôn Mã Phường, con trai của Trình Tam Lý. Tuy2rằng Trình Tam Lý có nhiều con ngoài giá thú, nhưng trước mắt thì đây chính là đứa con trai chính thống duy nhất.
Hóa ra, một người khác cần phải điều tra trong lời của Miêu Anh chính là người này. Gã là8con trai ruột của Trình Tam Lý, vậy thì ắt hẳn phải hiểu rất rõ tình hình. Hơn nữa, vào 26 năm trước, người này cũng đã trưởng thành, chắc chắn biết được không ít chuyện.
“Giết người không thành, bị kết án ba6mươi năm tù!?” Trong phòng thẩm vấn, Miêu Anh xem hồ sơ của Trình Quang Minh, ngạc nhiên hỏi Triệu Ngọc: “Không phải anh nói gã bị đưa vào đây vì tội gây thương tích cho người khác sao?”.
“Làm ơn đi!” Triệu Ngọc3cau mày: “Lúc đó tôi cũng chỉ là nghe tin đồn thôi! Còn không bị nhầm tên là tốt lắm rồi!”.
“Ba mươi năm, cũng khá nặng đó!” Miêu Anh nhìn hồ sơ, đọc lên: “Vì ám sát thương nhân Hách Cương nên vào5tù. Ở chốn đông người, đâm nhiều nhát dao liên tiếp khiến Hách Cương bị thủng lá lách, vỡ đại tràng, tình trạng sức khỏe nghiêm trọng!”
“Bà nội nhà nó!” Triệu Ngọc lè lưỡi: “Thật đúng là giết người không thành, cái này chẳng phải là muốn chạy đến cướp mạng người khác sao! Lại còn ra tay ‘ở chốn đông người’ nữa chứ, thù cũng bự phết đấy! Ấy... đợi đã... thương nhân Hách Cương? Sao nghe có vẻ quen quen nhỉ?”
“Hả! Chuyện này mà anh cũng không biết à? Tổng giám đốc Tập đoàn Dung Thiên đó!” Miêu Anh cười nói: “Tôi mới nhớ lại một chuyện, lúc đó hình như tôi mới vào cấp ba thì phải, vụ tổng giám đốc Tập đoàn Dung Thiên bị đâm là một tin hot ở Tần Sơn. Nghe nói mạng của Hách Cương cũng lớn lắm, thiếu chút nữa là chết không kịp ngáp rồi! Có thể thấy, bị kết án ba mươi năm tù cũng chẳng phải là nhiều!”.
À…
Bấy giờ Triệu Ngọc mới nhớ ra, thì ra Hách Cương chính là cha của Hách Gia Tuấn.
“Tôi thật không hiểu nổi.” Miêu Anh lắc đầu: “Tại sao Trình Quang Minh lại cầm dao đi đâm Hách Cương chứ? Đây rõ ràng là muốn chết cùng nhau mà!”.
“Còn vì sao nữa?” Triệu Ngọc vừa định thốt ra hai chữ “có thù” thì ngay lúc đó cánh cửa sắt mở ra, Trình Quang Minh bị quản giáo trại giam dẫn vào.
Điều khiến Triệu Ngọc kinh ngạc chính là một bên mắt của gã ta đã bị mù. Miêu Anh cũng khá ngạc nhiên, vội lướt mắt qua hồ sơ mới biết, thì ra năm thứ hai vào tù thì gã đã bị một tên tù nhân khác chọc mù mắt!
Miêu Anh nhanh chóng ra hiệu cho Triệu Ngọc, hắn xem xong thì cười cười. Rất rõ ràng, chắc chắn chuyện đôi mắt của Trình Quang Minh không phải là một tai nạn, mà chính Hách Cương đã thuê người làm chuyện đó!
Xem ra mối thù của hai người này vô cùng thâm sâu!
Tuy nhiên, Triệu Ngọc cho rằng, dù hai người bọn họ có mối thù lớn bằng trời đi chăng nữa thì cũng không liên quan đến vụ án Miên Lĩnh mà hắn đang điều tra. Vì vậy, hắn vẫn nên nhanh chóng thẩm vấn vào vấn đề chính thì hơn.
Do đó, ngay khi Trình Quang Minh vừa ngồi vào ghế thì cuộc thẩm vấn liền chính thức bắt đầu. Chủ đề thẩm vấn của Triệu Ngọc và Miêu Anh đương nhiên là xoay quanh khu vực khai thác mỏ ở trấn Ngân Bàn.
Tuy nhiên, mặc dù Trình Quang Minh rất hợp tác, nhưng vì cách đây ba mươi năm, gã thuộc tầng lớp những cậu ấm cô chiêu siêu giàu có, chỉ biết ăn chơi gái gú cờ bạc, vốn dĩ chưa từng đến khu mỏ gì cả.
Hơn nữa, gã đã bị Trình Tam Lý nuông chiều đến hư hỏng. Ông ta vốn chẳng nói gì với gã về những việc làm ăn kinh doanh của mình, chỉ biết cho hắn tiền, tiền và tiền!
Vì vậy, hai người họ hỏi hết cả buổi trời, nhưng Trình Quang Minh lại không hề biết có những ai làm việc cho cha mình, cũng chẳng biết Hám Văn Quân là ai.
Thấy cuộc thẩm vấn tới đây là hết, phí công vô ích, Miêu Anh lại đột nhiên hỏi đến một tình tiết chẳng liên quan gì. Cô hỏi về việc Trình Quang Minh bị vào tù, muốn biết tại sao gã lại muốn giết Hách Cương.
Ai ngờ, vừa nhắc tới vấn đề này, Trình Quang Minh đột nhiên nổi giận đùng đùng, cực kì kích động nói: “Thằng lai tạp khốn nạn Hách Cương! Chính nó đã hại gia đình tôi nhà tan cửa nát!!!”.
Thì ra, việc kinh doanh của Trình Tam Lý ở Tần Sơn vẫn luôn phất lên như diều gặp gió, nhưng sau đó gia đình lụn bại, thậm chí qua đời trong buồn thảm, tất cả đều là “nhờ ơn” của Hách Cương!
Trình Quang Minh nói, Hách Cương cũng khởi nghiệp từ vật liệu xây dựng. Vì muốn đánh bại gia đình họ mà ông ta làm đủ mọi loại chuyện xấu, không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Có lúc, ông ta thà mất một khoản tiền lớn cũng nhất định phải cướp được khách hàng của gia đình họ. Hơn nữa, thế lực của Hách Cương cũng không phải là nhỏ, từ ngoài sáng cho đến thế giới ngầm đều có. Chính nhờ vậy, ông ta mới có thể ép Trình Tam Lý đi vào bước đường cùng, cuối cùng đóng cửa lụn bại!
Tuy nhiên, nếu chỉ vì tranh chấp trong kinh doanh thì làm tới đây cũng được rồi. Vậy mà sau khi Trình Tam Lý sụp đổ, Hách Cương vẫn liên tục đòi nợ, không ngừng tính toán gài bẫy Trình Tam Lý, ba ngày năm lượt phái chủ nợ đến quấy rối, ẩu đả, đập phá đồ đạc.
Mà càng kinh tởm hơn là ông ta còn thuê người đến cưỡng bức chị gái của gã! Sau đó chị gái gã bị tai nạn giao thông, trong vụ này cũng tiềm ẩn nhiều điều vô cùng khả nghi.
Trình Quang Minh còn nói, sau khi chị gái gã gặp chuyện, Trình Tam Lý vô cùng sợ hãi, liền vội vàng gom hết tiền của rồi gửi gã đến nơi khác lánh nạn.
Tuy nhiên, không lâu sau khi rời khỏi Tần Sơn, Trình Quang Minh nghe tin những người thân yêu của mình lần lượt ra đi. Cha gã bệnh nặng mà chết, mẹ gã treo cổ tự sát!
Trình Quang Minh biết, gia đình mình bị nhà tan cửa nát đều tại cái tên Hách Cương mà ra. Mối hận thù thâm sâu ấy đã khiến gã nảy ra ý nghĩ giết người, nên mới có vụ ám sát ngay chốn đông người kia.
Vốn dĩ gã muốn cùng chết với Hách Cương, nhưng cuối cùng không ngờ mạng của ông ta lại lớn đến thế, bị gã đâm như vậy mà không chết!
Không cần phải nói, Hách Cương đâu thể dễ dàng tha cho gã được! Không những ông ta dùng tiền và thủ đoạn khiến gã bị kết án nặng, mà còn thuê người chọc mù luôn con mắt của gã!
Sau khi nghe xong, Triệu Ngọc và Miêu Anh bất giác nhìn nhau không nói nên lời. Thật không ngờ bên trong còn ẩn chứa một câu chuyện như thế này.
“Đúng vậy!” Miêu Anh cúi đầu nói thầm với Triệu Ngọc: “Trước đây tôi từng nghe nói, có tin đồn là tên Hách Cương này là một thương nhân cực đoan, trước đây có dính líu tới những vụ cạnh tranh không chính đáng trong kinh doanh. Tuy nhiên, người này có quyền lực lớn, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết với đám quan chức. Từ nhiều năm nay, đã không ai có thể lung lay ông ta nổi!”
“À…” Triệu Ngọc cười khẽ, trong lòng lại nghĩ, chuyện này chưa chắc đâu à! Thật trùng hợp, trong số những doanh nghiệp mà Tô Dương đang điều tra, tập đoàn tên “Dung Thiên” này cũng nằm trong danh sách.
Hừ hừ hừ... đừng tưởng bây giờ làm loạn được mà ngon, coi chừng mai mốt có kẻ tìm đến tính sổ!
“Nhưng mà…” Ai ngờ, Miêu Anh lại nhanh chóng chìm trong suy tư, nói với giọng điệu đầy nghi hoặc: “Cũng không đúng lắm, nếu chỉ là cạnh tranh trong kinh doanh thì có thể nói là đã xong chuyện rồi. Thế nhưng sau đó còn cưỡng bức con gái nhà người ta, đuổi cùng giết tận, đây rõ ràng là đang trả thù cá nhân mà!”
Nghĩ tới đây, Miêu Anh lập tức cao giọng hỏi Trình Quang Minh: “Nếu những gì ông nói là sự thật, vậy có phải Hách Cương đối xử với gia đình ông như vậy là vì cha ông đã đắc tội gì với ông ta không? Hoặc có mâu thuẫn riêng với ông ta?”
“Chuyện này… hình như là… không có?” Trình Quang Minh nhớ lại nói: “Tôi chưa từng nghe cha tôi nhắc tới cái tên này? Có thể có thù gì chứ? Cho dù là có thù, thì cũng không đến nỗi đuổi cùng giết tận như vậy!?”
“Chậc chậc…” Miêu Anh tặc lưỡi lắc đầu, nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc: “Thôi, bây giờ chỉ có lời khai một phía từ Trình Quang Minh, chứ không có bằng chứng! Nếu quả thật Hách Cương đã làm chuyện phạm pháp thì ông ta đã sớm bị bắt rồi!”
“Cô cảnh sát à, tôi biết là không có bằng chứng!” Nào ngờ, mắt Trình Quang Minh kém nhưng tai lại cực kì thính, gã ta vội vã nói: “Nhưng mà tôi có thể lấy mạng mình ra đảm bảo, tất cả những sự việc nhắm vào gia đình tôi lúc đó đều do Hách Cương làm! Vốn dĩ cha tôi có không ít bạn bè, cho dù gia đình chúng tôi có làm ăn thua lỗ đi nữa, cũng tuyệt đối không thể đi đến bước đường nát nhà tan cửa này! Rõ ràng Hách Cương muốn gia đình tôi tuyệt tông tuyệt tử!”
“Chuyện này đâu có dễ!” Triệu Ngọc không ngước mắt lên, buông ra một câu: “Cha ông có nhiều con ngoài giá thú như vậy, bây giờ chắc đã đẻ con đẻ cháu luôn rồi, nói gì đến chuyện tuyệt tông tuyệt tử!”.
“Anh!” Mới đầu Trình Quang Minh rất giận, nhưng ngay sau đó lại tha thiết khẩn cầu lần nữa: “Hai vị cảnh sát, tôi cầu xin hai vị đó, xin hai vị hãy tin tôi. Hách Cương tuyệt đối không phải là người tốt, hắn ta vô cùng nham hiểm, chắc chắn đã làm ra rất nhiều chuyện xấu xa! Tôi cầu xin hai vị hãy điều tra hắn ta kĩ càng, không thể để loại người như vậy làm loạn mãi được...”
Cái gì?
Nham hiểm...
Đột nhiên, Triệu Ngọc chú ý đến hai chữ “nham hiểm” này. Dường như nó nhắc hắn nhớ đến điều gì đó.
Ừm... Nếu như Hách Cương thật sự giống như lời Trình Quang Minh nói, là người cay độc tàn nhẫn, nham hiểm xảo trá, vậy... phải chăng... vẫn còn một khả năng nào khác?
Đột nhiên, Triệu Ngọc như vừa nảy ra được ý nghĩ gì đó, vội vàng hỏi: “Trình Quang Minh, tôi hỏi ông, Hách Cương giàu lên từ khi nào? Có phải ông ta phất lên khá là đường đột không?”
Bình luận facebook