Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-204.txt
Chương 204: CẬU HỌ
“Bọn họ cùng đi lính chung, là đồng đội của nhau đó!” Lý Bối Ni hưng phấn nói: “Nếu Hách Cương và Hám Văn Quân là đồng đội, vậy thì…”.
“Công ty, công ty!” Lương Hoan2giơ tay ra hiệu từ một máy tính khác: “Mới đầu, công ty kim loại màu của Hám Văn Quân là công ty con của Tập đoàn Dung Thiên. Sau đó khi Tập đoàn Dung8Thiên bắt đầu phát hành chứng khoán ra thị trường, thì nó mới trở thành công ty độc lập. Nói trắng ra thì trước đó, Hám Văn Quân chả khác nào làm việc cho Hách6Cương!”
“Mẹ nó!” Trương Cảnh Phong nói: “Cái cái cái cái… vụ này quá là ghê gớm! Hách Cương 57 tuổi, Hám Văn Quân 56 tuổi, hai người vừa là đồng đội, vừa là cộng sự3hợp tác làm ăn. Mối quan hệ này không phải là tầm thường đâu! Hơn nữa, Hám Văn Quân lại hiểu rõ khu vực khai thác mỏ, biết kích nổ. Còn Hách Cương từng là5cảnh sát, hiểu rõ cách phá án của cảnh sát. Vậy… vậy… vậy là… là… là…”
“Không đúng!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Hai người thì không thể nào làm ra một vụ bắt cóc lớn như vụ Miên Lĩnh được. Chắc hẳn phải còn ai đó… Bối Ni! Mau điều tra đồng đội của bọn họ, xem còn ai khả nghi nữa không!”.
“Được!” Lý Bối Ni lập tức đi tìm.
“Anh Ngọc, tổ trưởng Miêu!” Lý Bối Ni vừa mới ngồi xuống thì Tiểu Lưu ở phía bên kia liền giơ tay lên: “Tôi đã điều tra nguồn vốn khởi nghiệp của Hách Cương, nghe đâu là vay vốn ngân hàng, nhưng khi tôi tìm thì lại không thấy biên bản vay vốn. Ngoài ra, điều kiện của ông ta cũng không phù hợp với các thủ tục vay vốn hợp lệ, cho dù có vay thì cũng không thể vay một khoản lớn như vậy được!”
“À, trên một kênh thông tin không chính thức, tôi còn tìm thấy một tin liên quan. Có người nói, rất có thể nguồn vốn khởi nghiệp năm đó của Hách Cương là vay nặng lãi!”
“Vay nặng lãi!?”
Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ tới Trình Tam Lý. Lúc Trình Tam Lý đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, cũng từng làm nghề cho vay nặng lãi, vậy thì… có lẽ nào… vốn vay nặng lãi của Hách Cương là từ Trình Tam Lý? Hơn nữa, có khi nào mối thù giữa bọn họ cũng có liên quan đến chuyện cho vay nặng lãi này không?
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc lập tức mở miệng nói: “Cậu mau điều tra xem tại sao Hách Cương và Trình Tam Lý lại có mối thù thâm sâu đến vậy?”
Ai ngờ, đúng lúc Triệu Ngọc lên tiếng thì Miêu Anh cũng nói gần như cùng lúc: “Cậu mau điều tra xem Hách Cương và Trình Tam Lý có thù gì?”
Tốc độ, nhịp nói và giọng điệu của hai người bọn họ đều nhất trí với nhau từ đầu chí cuối, khiến Tiểu Lưu sững người ra một lúc mới hiểu được, vội vàng tiếp tục gõ máy tính.
Triệu Ngọc quay lại nhìn Miêu Anh, bản thân cô cũng cảm thấy thú vị. Đây không phải là lần đầu. Trong việc điều tra phá án, hai người dường như rất ăn ý với nhau, thường nghĩ đến cùng một vấn đề.
“Tìm ra rồi, tìm ra rồi!” Sức mạnh của tập thể quả là to lớn, chỉ một lát sau, Lý Bối Ni lại tìm thấy một thông tin quan trọng: “Ở đây có một người tên Cao Dương, cũng là đồng đội của Hách Cương và Hám Văn Quân, cũng là người Tần Sơn! Hơn nữa… hơn nữa… Ôi mẹ ơi!” Lý Bối Ni thốt lên kinh ngạc: “Ông ta… ông ta là người Miên Lĩnh!”
Hả?!
Nghe đến thông tin này, tất cả các cảnh sát có mặt tại đó đều đồng loạt nhổm dậy.
Bằng tốc độ như sét đánh, thông tin và hình ảnh của Cao Dương liền được Lý Bối Ni in ra. Theo như tài liệu, người này đích thực là người thôn Miên Lĩnh. Sau khi xuất ngũ, ông ta vẫn luôn không có nghề nghiệp chính thức, chỉ biết là năm nay ông ta 56 tuổi, lại không có ghi chép về công việc liên quan và thông tin chi tiết về gia đình.
Trương Cảnh Phong thấy vậy, liền lao tới trước máy tính của Lý Bối Ni, miệng thốt ra năm chữ: “Hãy đợi tôi năm phút!”
Kết quả là, chưa đầy ba phút, Trương Cảnh Phong đã vừa gõ bàn phím vừa đọc: “Cao Dương chưa từng kết hôn, Cục Dân số không hề có ghi chép gì. Người này chỉ có hồ sơ lưu trữ về một lần nhập viện. Woa, không phải chứ? Tuy rằng chỉ nhập viện một lần nhưng bây giờ vẫn còn trong bệnh viện, hơn nữa… hơn nữa lại là bệnh viện tâm thần!”
Cái gì?!
Bệnh viện tâm thần?
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Không sai! Rối loạn tinh thần.” Trương Cảnh Phong đọc: “Đã vào bệnh viện tâm thần được bảy năm! Về phần tình hình gia đình của ông ta, cha mẹ không còn nữa, là con trai một, không kết hôn, không con không cái. Trời ơi, đây là một kẻ đã bị lãng quên!”.
“Không phải ông ta!” Lương Hoan quay qua nói thầm với cảnh sát bên cạnh: “Nếu đúng là kẻ bắt cóc tống tiền, chẳng lẽ có nhiều tiền như vậy mà còn không kết hôn? Với lại sao có thể bị điên được? Người này chắc chắn không phải!”
“Đợi đã, trên sổ khám bệnh có một chữ ký. À… Cao Dương có một người chị họ, để tôi xem xem…” Trương Cảnh Phong nhanh chóng gõ bàn phím, ngay sau đó đã tìm thấy thông tin liên quan: “Chị họ ông ta tên là Cao Thiến, cũng là người Miên Lĩnh, điện thoại là…”.
Trương Diệu Huy nhanh chóng ghi lại số điện thoại, lập tức quay số gọi thăm dò.
“Chao ôi!” Ai ngờ, Triệu Ngọc – người biết rõ tình tiết vụ án lại bỗng nhớ ra điều gì, vội vã đi tới một trong hai tấm bảng. Hắn chỉ vào một cái tên, nói: “Cao Thiến à Cao Thiến, chẳng phải là đây sao?”
Miêu Anh kinh ngạc, vội vàng chạy tới bên cạnh hắn để kiểm tra, thấy trên tấm bảng trắng quả thực có đánh dấu tên Cao Thiến. Cô nhìn kĩ lại lần nữa, thì ra Cao Thiến chính là mẹ của Lưu Hồng Tường, mà Lưu Hồng Tường chính là một trong những nạn nhân của vụ án Miên Lĩnh! Năm đó Lưu Hồng Tường mới chỉ 10 tuổi.
“À...” Miêu Anh nói: “Thì ra tên Cao Dương này là cậu họ của Lưu Hồng Tường! Vậy…”
Mọi người đều cảm thấy hơi khó hiểu, không biết đây chỉ là sự trùng hợp hay còn có mối liên hệ bí ẩn nào chăng?
“Hả? Cô nói sao? Sao lại như vậy chứ!?” Lúc này, tiếng nói chuyện điện thoại của Trương Diệu Huy đột nhiên cắt đứt mạch suy nghĩ của mọi người. Sau khi gác máy, anh ta lập tức quay lại nói: “Tôi vừa mới hỏi Cao Thiến, bà ta nói Cao Dương đã chết vì bệnh tim ở bệnh viện tâm thần cách đây sáu năm rồi!”.
Hả?!
Cái gì?
Chết rồi!?
“Không thể nào!” Trương Cảnh Phong chỉ vào màn hình máy tính, nói: “Trên hồ sơ rõ ràng chưa hề hủy bỏ đăng kí cư trú mà! Chuyện quỷ quái gì vậy chứ?”
“Đừng sốt ruột!” Dù sao Miêu Anh cũng từng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cô lập tức trấn an mọi người: “Trước tiên mọi người đừng rối loạn, cứ tiến tới từng bước một! Bệnh viện tâm thần không hề có ghi chép về việc Cao Dương đã chết, nhưng Cao Thiến lại bảo ông ta chết rồi, chuyện này ắt hẳn có vấn đề!”
“Bà ta còn nói…” Trương Diệu Huy vội vàng bổ sung thêm: “Tuy cả nhà Cao Dương đều là người Miên Lĩnh, nhưng nhà ông ta mấy đời làm nghề thuốc, phần lớn thời gian đều cư trú ở huyện Mã Lĩnh. Vì huyện Mã Lĩnh gần rừng sâu, tiện cho họ hái thuốc.”
Trương Diệu Huy vừa dứt lời, Triệu Ngọc đã không nhịn nổi mà hét lớn lên một tiếng. Hắn dùng hai tay xoa xoa cái đầu trọc của mình, sau đó lập tức đi đến trước một hình vẽ bản đồ trên một tấm bảng trắng khác. Hắn chỉ vào một vị trí trong đó, nói: “Mọi người nhìn xem, đây là Mã Lĩnh, còn đây… chính là vách núi nơi bọn bắt cóc năm đó lấy tiền chuộc!”
Wow!
Lời nói vừa dứt, tất cả cảnh sát ở đây đều dựng hết tóc gáy, sững người đờ đẫn.
“Đã thấy được mối liên hệ giữa ba người bọn họ rồi!” Miêu Anh cũng há miệng ngạc nhiên, nói: “Cao Dương quen thuộc địa hình giao tiền chuộc năm đó, dễ dàng cho bọn họ trốn thoát! Hám Văn Quân hiểu rõ khu vực khai thác mỏ, biết cách gây nổ! Hách Cương từng làm cảnh sát, hiểu rõ cách phá án của cảnh sát, có thế phá bỏ thiết bị theo dõi! Ba người này đều là đồng đội, tuổi tác phù hợp, thân phận phù hợp, tính cách... tính cách…”
“Tổ trưởng Miêu!” Tiểu Lưu nói: “Cao Dương là cậu họ của Lưu Hồng Tường mà, lẽ nào ông ta lại bắt cóc tống tiền chính cháu họ của mình, hơn nữa lại còn giết luôn cả con tin? Như vậy quá là… mất nhân tính rồi chăng?”.
“Sao lại không thể?” Lương Hoan lập tức đưa ra ý kiến: “Nếu không, tại sao Cao Dương lại hóa điên?”
“Nhưng mà... hình như vẫn còn một chút gì đó không đúng lắm?” Tiểu Lưu không đồng ý: “Ba người này thật sự gan to bằng trời, đã làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy mà vẫn còn dám ở lại Tần Sơn sao?”
“Đương nhiên rồi!” Trương Cảnh Phong lại nói: “Nếu như bỏ chạy, ngược lại càng làm tăng thêm hoài nghi!”
Tuy mọi người đều gật gù, nhưng lại cảm thấy càng lúc càng rối.
“Theo tôi thấy thì cứ để sự thật lên tiếng đi!” Miêu Anh lập tức ra lệnh: “Trương Diệu Huy, bây giờ anh lập tức đi một chuyến đến bệnh viện tâm thần, điều tra rõ tình hình của Cao Dương, xem rốt cuộc ông ta đã xảy ra chuyện gì. Nhớ rõ, phải hỏi bác sĩ thật kĩ, hỏi mọi chi tiết.”
“Rõ!” Trương Diệu Huy lập tức nhận nhiệm vụ.
“Tiểu Lưu!” Miêu Anh lại nói với Tiểu Lưu: “Phiền cậu đi đến nhà Cao Thiến một chuyến, nhất thiết phải điều tra ra được tư liệu tỉ mỉ chính xác, đồng thời không được bỏ qua bất kì chi tiết nào!”.
“Đã rõ!” Tiểu Lưu lập tức thu dọn tài liệu chuẩn bị xuất phát.
“Anh Trương, Bối Ni!” Triệu Ngọc thấy Miêu Anh đã phân việc xong mới thay cô bổ sung thêm: “Xin nhờ hai người, nhất định phải làm rõ được mối quan hệ giữa ba người này, coi xem năm đó bọn họ có phải là anh em kết nghĩa không!? Còn nữa, mâu thuẫn giữa bọn họ và Trình Tam Lý cũng phải gấp rút điều tra rõ...”
“Đã rõ!” Hai người bọn họ nhận lệnh rồi ngay lập tức bắt đầu công việc.
Vì tình tiết vụ án có sự chuyển biến lớn, nên bầu không khí trong văn phòng trở nên vô cùng căng thẳng.
Triệu Ngọc quay người lại, thấy ly cà phê Lý Bôi Ni pha cho mình, liền cầm lên nhấp một ngụm, phát hiện cà phê đã nguội từ lâu. Do vậy, hắn bước đến phòng pha trà, định pha một ly khác.
Nào ngờ, hắn mới đi được hai bước đã nhìn thấy Miêu Anh đứng ở trước cửa phòng pha trà, đang gật đầu ra hiệu cho hắn.
Nhìn điệu bộ như vậy, dường như Miêu Anh có điều muốn nói!
“Bọn họ cùng đi lính chung, là đồng đội của nhau đó!” Lý Bối Ni hưng phấn nói: “Nếu Hách Cương và Hám Văn Quân là đồng đội, vậy thì…”.
“Công ty, công ty!” Lương Hoan2giơ tay ra hiệu từ một máy tính khác: “Mới đầu, công ty kim loại màu của Hám Văn Quân là công ty con của Tập đoàn Dung Thiên. Sau đó khi Tập đoàn Dung8Thiên bắt đầu phát hành chứng khoán ra thị trường, thì nó mới trở thành công ty độc lập. Nói trắng ra thì trước đó, Hám Văn Quân chả khác nào làm việc cho Hách6Cương!”
“Mẹ nó!” Trương Cảnh Phong nói: “Cái cái cái cái… vụ này quá là ghê gớm! Hách Cương 57 tuổi, Hám Văn Quân 56 tuổi, hai người vừa là đồng đội, vừa là cộng sự3hợp tác làm ăn. Mối quan hệ này không phải là tầm thường đâu! Hơn nữa, Hám Văn Quân lại hiểu rõ khu vực khai thác mỏ, biết kích nổ. Còn Hách Cương từng là5cảnh sát, hiểu rõ cách phá án của cảnh sát. Vậy… vậy… vậy là… là… là…”
“Không đúng!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Hai người thì không thể nào làm ra một vụ bắt cóc lớn như vụ Miên Lĩnh được. Chắc hẳn phải còn ai đó… Bối Ni! Mau điều tra đồng đội của bọn họ, xem còn ai khả nghi nữa không!”.
“Được!” Lý Bối Ni lập tức đi tìm.
“Anh Ngọc, tổ trưởng Miêu!” Lý Bối Ni vừa mới ngồi xuống thì Tiểu Lưu ở phía bên kia liền giơ tay lên: “Tôi đã điều tra nguồn vốn khởi nghiệp của Hách Cương, nghe đâu là vay vốn ngân hàng, nhưng khi tôi tìm thì lại không thấy biên bản vay vốn. Ngoài ra, điều kiện của ông ta cũng không phù hợp với các thủ tục vay vốn hợp lệ, cho dù có vay thì cũng không thể vay một khoản lớn như vậy được!”
“À, trên một kênh thông tin không chính thức, tôi còn tìm thấy một tin liên quan. Có người nói, rất có thể nguồn vốn khởi nghiệp năm đó của Hách Cương là vay nặng lãi!”
“Vay nặng lãi!?”
Triệu Ngọc đột nhiên nghĩ tới Trình Tam Lý. Lúc Trình Tam Lý đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, cũng từng làm nghề cho vay nặng lãi, vậy thì… có lẽ nào… vốn vay nặng lãi của Hách Cương là từ Trình Tam Lý? Hơn nữa, có khi nào mối thù giữa bọn họ cũng có liên quan đến chuyện cho vay nặng lãi này không?
Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc lập tức mở miệng nói: “Cậu mau điều tra xem tại sao Hách Cương và Trình Tam Lý lại có mối thù thâm sâu đến vậy?”
Ai ngờ, đúng lúc Triệu Ngọc lên tiếng thì Miêu Anh cũng nói gần như cùng lúc: “Cậu mau điều tra xem Hách Cương và Trình Tam Lý có thù gì?”
Tốc độ, nhịp nói và giọng điệu của hai người bọn họ đều nhất trí với nhau từ đầu chí cuối, khiến Tiểu Lưu sững người ra một lúc mới hiểu được, vội vàng tiếp tục gõ máy tính.
Triệu Ngọc quay lại nhìn Miêu Anh, bản thân cô cũng cảm thấy thú vị. Đây không phải là lần đầu. Trong việc điều tra phá án, hai người dường như rất ăn ý với nhau, thường nghĩ đến cùng một vấn đề.
“Tìm ra rồi, tìm ra rồi!” Sức mạnh của tập thể quả là to lớn, chỉ một lát sau, Lý Bối Ni lại tìm thấy một thông tin quan trọng: “Ở đây có một người tên Cao Dương, cũng là đồng đội của Hách Cương và Hám Văn Quân, cũng là người Tần Sơn! Hơn nữa… hơn nữa… Ôi mẹ ơi!” Lý Bối Ni thốt lên kinh ngạc: “Ông ta… ông ta là người Miên Lĩnh!”
Hả?!
Nghe đến thông tin này, tất cả các cảnh sát có mặt tại đó đều đồng loạt nhổm dậy.
Bằng tốc độ như sét đánh, thông tin và hình ảnh của Cao Dương liền được Lý Bối Ni in ra. Theo như tài liệu, người này đích thực là người thôn Miên Lĩnh. Sau khi xuất ngũ, ông ta vẫn luôn không có nghề nghiệp chính thức, chỉ biết là năm nay ông ta 56 tuổi, lại không có ghi chép về công việc liên quan và thông tin chi tiết về gia đình.
Trương Cảnh Phong thấy vậy, liền lao tới trước máy tính của Lý Bối Ni, miệng thốt ra năm chữ: “Hãy đợi tôi năm phút!”
Kết quả là, chưa đầy ba phút, Trương Cảnh Phong đã vừa gõ bàn phím vừa đọc: “Cao Dương chưa từng kết hôn, Cục Dân số không hề có ghi chép gì. Người này chỉ có hồ sơ lưu trữ về một lần nhập viện. Woa, không phải chứ? Tuy rằng chỉ nhập viện một lần nhưng bây giờ vẫn còn trong bệnh viện, hơn nữa… hơn nữa lại là bệnh viện tâm thần!”
Cái gì?!
Bệnh viện tâm thần?
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
“Không sai! Rối loạn tinh thần.” Trương Cảnh Phong đọc: “Đã vào bệnh viện tâm thần được bảy năm! Về phần tình hình gia đình của ông ta, cha mẹ không còn nữa, là con trai một, không kết hôn, không con không cái. Trời ơi, đây là một kẻ đã bị lãng quên!”.
“Không phải ông ta!” Lương Hoan quay qua nói thầm với cảnh sát bên cạnh: “Nếu đúng là kẻ bắt cóc tống tiền, chẳng lẽ có nhiều tiền như vậy mà còn không kết hôn? Với lại sao có thể bị điên được? Người này chắc chắn không phải!”
“Đợi đã, trên sổ khám bệnh có một chữ ký. À… Cao Dương có một người chị họ, để tôi xem xem…” Trương Cảnh Phong nhanh chóng gõ bàn phím, ngay sau đó đã tìm thấy thông tin liên quan: “Chị họ ông ta tên là Cao Thiến, cũng là người Miên Lĩnh, điện thoại là…”.
Trương Diệu Huy nhanh chóng ghi lại số điện thoại, lập tức quay số gọi thăm dò.
“Chao ôi!” Ai ngờ, Triệu Ngọc – người biết rõ tình tiết vụ án lại bỗng nhớ ra điều gì, vội vã đi tới một trong hai tấm bảng. Hắn chỉ vào một cái tên, nói: “Cao Thiến à Cao Thiến, chẳng phải là đây sao?”
Miêu Anh kinh ngạc, vội vàng chạy tới bên cạnh hắn để kiểm tra, thấy trên tấm bảng trắng quả thực có đánh dấu tên Cao Thiến. Cô nhìn kĩ lại lần nữa, thì ra Cao Thiến chính là mẹ của Lưu Hồng Tường, mà Lưu Hồng Tường chính là một trong những nạn nhân của vụ án Miên Lĩnh! Năm đó Lưu Hồng Tường mới chỉ 10 tuổi.
“À...” Miêu Anh nói: “Thì ra tên Cao Dương này là cậu họ của Lưu Hồng Tường! Vậy…”
Mọi người đều cảm thấy hơi khó hiểu, không biết đây chỉ là sự trùng hợp hay còn có mối liên hệ bí ẩn nào chăng?
“Hả? Cô nói sao? Sao lại như vậy chứ!?” Lúc này, tiếng nói chuyện điện thoại của Trương Diệu Huy đột nhiên cắt đứt mạch suy nghĩ của mọi người. Sau khi gác máy, anh ta lập tức quay lại nói: “Tôi vừa mới hỏi Cao Thiến, bà ta nói Cao Dương đã chết vì bệnh tim ở bệnh viện tâm thần cách đây sáu năm rồi!”.
Hả?!
Cái gì?
Chết rồi!?
“Không thể nào!” Trương Cảnh Phong chỉ vào màn hình máy tính, nói: “Trên hồ sơ rõ ràng chưa hề hủy bỏ đăng kí cư trú mà! Chuyện quỷ quái gì vậy chứ?”
“Đừng sốt ruột!” Dù sao Miêu Anh cũng từng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cô lập tức trấn an mọi người: “Trước tiên mọi người đừng rối loạn, cứ tiến tới từng bước một! Bệnh viện tâm thần không hề có ghi chép về việc Cao Dương đã chết, nhưng Cao Thiến lại bảo ông ta chết rồi, chuyện này ắt hẳn có vấn đề!”
“Bà ta còn nói…” Trương Diệu Huy vội vàng bổ sung thêm: “Tuy cả nhà Cao Dương đều là người Miên Lĩnh, nhưng nhà ông ta mấy đời làm nghề thuốc, phần lớn thời gian đều cư trú ở huyện Mã Lĩnh. Vì huyện Mã Lĩnh gần rừng sâu, tiện cho họ hái thuốc.”
Trương Diệu Huy vừa dứt lời, Triệu Ngọc đã không nhịn nổi mà hét lớn lên một tiếng. Hắn dùng hai tay xoa xoa cái đầu trọc của mình, sau đó lập tức đi đến trước một hình vẽ bản đồ trên một tấm bảng trắng khác. Hắn chỉ vào một vị trí trong đó, nói: “Mọi người nhìn xem, đây là Mã Lĩnh, còn đây… chính là vách núi nơi bọn bắt cóc năm đó lấy tiền chuộc!”
Wow!
Lời nói vừa dứt, tất cả cảnh sát ở đây đều dựng hết tóc gáy, sững người đờ đẫn.
“Đã thấy được mối liên hệ giữa ba người bọn họ rồi!” Miêu Anh cũng há miệng ngạc nhiên, nói: “Cao Dương quen thuộc địa hình giao tiền chuộc năm đó, dễ dàng cho bọn họ trốn thoát! Hám Văn Quân hiểu rõ khu vực khai thác mỏ, biết cách gây nổ! Hách Cương từng làm cảnh sát, hiểu rõ cách phá án của cảnh sát, có thế phá bỏ thiết bị theo dõi! Ba người này đều là đồng đội, tuổi tác phù hợp, thân phận phù hợp, tính cách... tính cách…”
“Tổ trưởng Miêu!” Tiểu Lưu nói: “Cao Dương là cậu họ của Lưu Hồng Tường mà, lẽ nào ông ta lại bắt cóc tống tiền chính cháu họ của mình, hơn nữa lại còn giết luôn cả con tin? Như vậy quá là… mất nhân tính rồi chăng?”.
“Sao lại không thể?” Lương Hoan lập tức đưa ra ý kiến: “Nếu không, tại sao Cao Dương lại hóa điên?”
“Nhưng mà... hình như vẫn còn một chút gì đó không đúng lắm?” Tiểu Lưu không đồng ý: “Ba người này thật sự gan to bằng trời, đã làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy mà vẫn còn dám ở lại Tần Sơn sao?”
“Đương nhiên rồi!” Trương Cảnh Phong lại nói: “Nếu như bỏ chạy, ngược lại càng làm tăng thêm hoài nghi!”
Tuy mọi người đều gật gù, nhưng lại cảm thấy càng lúc càng rối.
“Theo tôi thấy thì cứ để sự thật lên tiếng đi!” Miêu Anh lập tức ra lệnh: “Trương Diệu Huy, bây giờ anh lập tức đi một chuyến đến bệnh viện tâm thần, điều tra rõ tình hình của Cao Dương, xem rốt cuộc ông ta đã xảy ra chuyện gì. Nhớ rõ, phải hỏi bác sĩ thật kĩ, hỏi mọi chi tiết.”
“Rõ!” Trương Diệu Huy lập tức nhận nhiệm vụ.
“Tiểu Lưu!” Miêu Anh lại nói với Tiểu Lưu: “Phiền cậu đi đến nhà Cao Thiến một chuyến, nhất thiết phải điều tra ra được tư liệu tỉ mỉ chính xác, đồng thời không được bỏ qua bất kì chi tiết nào!”.
“Đã rõ!” Tiểu Lưu lập tức thu dọn tài liệu chuẩn bị xuất phát.
“Anh Trương, Bối Ni!” Triệu Ngọc thấy Miêu Anh đã phân việc xong mới thay cô bổ sung thêm: “Xin nhờ hai người, nhất định phải làm rõ được mối quan hệ giữa ba người này, coi xem năm đó bọn họ có phải là anh em kết nghĩa không!? Còn nữa, mâu thuẫn giữa bọn họ và Trình Tam Lý cũng phải gấp rút điều tra rõ...”
“Đã rõ!” Hai người bọn họ nhận lệnh rồi ngay lập tức bắt đầu công việc.
Vì tình tiết vụ án có sự chuyển biến lớn, nên bầu không khí trong văn phòng trở nên vô cùng căng thẳng.
Triệu Ngọc quay người lại, thấy ly cà phê Lý Bôi Ni pha cho mình, liền cầm lên nhấp một ngụm, phát hiện cà phê đã nguội từ lâu. Do vậy, hắn bước đến phòng pha trà, định pha một ly khác.
Nào ngờ, hắn mới đi được hai bước đã nhìn thấy Miêu Anh đứng ở trước cửa phòng pha trà, đang gật đầu ra hiệu cho hắn.
Nhìn điệu bộ như vậy, dường như Miêu Anh có điều muốn nói!