Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-248.txt
Chương 248: Chệch đường ray
Triệu Ngọc vốn tưởng rằng bản thân mình thi triển ngón nghề tàng hình này thì có thể dễ dàng bắt được Triệu Khánh, khiến hắn ta game over. Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng Triệu Khánh vốn không hề có ý định sống mái với mình, mà chỉ muốn lập tức thoát khỏi phiền phức. Vì vậy sau khi gạt chân Triệu Ngọc xong, hắn ta liền đứng dậy chạy đến cửa thang máy của bãi đỗ xe hòng tẩu2thoát.
Má nó!
Triệu Ngọc thật không ngờ rằng khó khăn lắm mình mới tàng hình được, vậy mà tên Triệu Khánh kia lại còn không thèm liếc nhìn mình lấy một cái. Ừm… không đúng… Hình như nói vậy không hợp logic cho lắm. Lẽ ra Triệu Khánh phải cảm thấy bối rối khó hiểu vì không nhìn thấy mình, nhưng tại sao hắn ta lại không thèm nhìn chứ?
Thấy hắn ta định tẩu thoát, đương nhiên Triệu Ngọc không thể ra8vẻ mãi được. Cái áo tàng hình này chỉ có công hiệu ngắn ngủi trong vòng một phút, bỏ qua lần này thì không còn cơ hội nào nữa, không đuổi bắt thì còn đợi cái gì?
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc liền vội vã đuổi theo. Còn bên kia, sau khi bấm thang máy loạn cả lên, Triệu Khánh mới phát hiện ra là thang máy vốn không xuống tới tầng hầm để xe. Mặc dù hắn ta quay đầu lại thì6không nhìn thấy Triệu Ngọc, nhưng vẫn không chịu đứng yên một chỗ mà lại đẩy cánh cửa thoát hiểm ở bên cạnh, men theo cầu thang bộ chạy lên trên!
Bà nội nó!
Triệu Ngọc quýnh đến nỗi muốn chửi thề, bất chấp tất cả đuổi theo phía sau. Trong lòng hắn lại cảm thấy đáng tiếc, ôi giời ơi áo tàng hình của tôi, chẳng lẽ lãng phí như vậy sao?
Trực giác của Triệu Khánh vô cùng nhạy bén, mặc dù3không nhìn thấy Triệu Ngọc đang đuổi tới nhưng bản năng cho thấy nguy hiểm chưa hề chấm dứt, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này mới được.
Vì vậy, hắn ta men theo cầu thang chạy lên hai tầng rồi đẩy cửa ra tầng trệt. Không ngờ, đây lại là một tầng lầu của trung tâm thương mại phức hợp, bên ngoài chen chúc toàn là người.
Triệu Khánh cũng rất biết tính toán, hắn ta nghĩ rằng nếu bây5giờ tiếp tục chạy men theo lầu một, không chừng lại đụng phải cái tên điên mới đuổi mình hồi nãy. Chi bằng bây giờ mình dùng phương thức đánh lừa, cứ chạy thẳng lên lầu ba!
Nghĩ tới đây, Triệu Khánh nhanh chóng chạy đến thang cuốn, đứng trên bậc thang đang từ từ cuộn lên trên. Vào lúc này, Triệu Khánh cũng đứng thở hồng hộc, gần như thở không ra hơi. Hắn ta vịn lên tay cầm cầu thang, cố gắng hít thật sâu.
Ở bên này, Triệu Ngọc vẫn bám sát theo Triệu Khánh, chỉ còn cách hắn khoảng mười mét. Vừa nhìn thấy hắn ta bước lên thang cuốn, hắn liền vội vã đuổi lên theo.
Kết quả là, khi Triệu Ngọc vừa đuổi tới thang cuốn thì áo tàng hình hết công hiệu, hắn bỗng lừ lừ hiện hình ngay trên bậc thang.
Cảnh tượng này cũng khá là đáng sợ!
Trong khi đó, Triệu Khánh vẫn luôn ngoái đầu nhìn xuống phía dưới dò xét! Sau khi không thấy tung tích Triệu Ngọc, hắn ta mới mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm, lau lau mồ hôi. Nhưng khi vừa quay đầu lại, hắn ta lại bỗng thấy Triệu Ngọc xuất hiện trên cùng một thang cuốn với mình, hệt như có ma thuật vậy!!
Mẹ kiếp…
Triệu Khánh bị dọa cho một phen hết hồn, suýt chút nữa thì ngồi bệt luôn xuống bậc thang. Hắn ta không tài nào hiểu được rốt cuộc Triệu Ngọc bay từ đâu ra!
A…
Lúc này, Triệu Ngọc vừa bị lãng phí hết một cái áo tàng hình nên hết sức cáu giận. Hắn vội vã đẩy mọi người ra, hùng hổ đuổi tới!.
Éc éc éc…
Triệu Khánh hết hồn, nhanh chóng đứng dậy rồi lại hùng hục tháo chạy.
Chẳng mấy chốc đã đến lầu hai, Triệu Khánh vội vàng chạy tới thang cuốn tiếp theo để lên lầu ba, còn Triệu Ngọc thì đuổi sát theo sau.
Cứ như vậy, hai người bọn họ đã lao vào một cuộc chiến rượt đuổi ngoạn mục trên thang cuốn, nháy mắt đã lên đến tận tầng chín. Tòa nhà này có tổng cộng mười tầng, chỉ còn một tầng nữa là đã lên tới đỉnh.
Hừm!
Triệu Ngọc mệt đến há hốc miệng, trong lòng thầm nghĩ, cháu trai à, sắp tới tầng cao nhất rồi, để ông nội xem thử lúc đó cháu chạy đi đằng nào!
Lúc này, Triệu Khánh vẫn chạy thục mạng lên thang cuốn dẫn đến lầu mười, Triệu Ngọc cũng chạy theo. Ai ngờ, Triệu Khánh lại giở trò! Lúc thang cuốn lên được một nửa, hắn ta đột nhiên lật người nhảy qua thang cuốn đi xuống ở bên kia, tiếp tục chạy xuống!
Bà nội nó!
Triệu Ngọc vịn tay vịn, vừa đúng lúc đối mặt với Triệu Khánh. Trong tích tắc, hắn trừng mắt phẫn nộ, hăng hái quên mình nhảy vọt lên, từ cầu thang bên này bồ nhào lên người hắn ta!
Triệu Khánh không ngờ hắn lại liều mạng đến vậy. Sau khi Triệu Ngọc bổ nhào sang, hai người họ lăn xuống thang cuốn hệt như quả bóng, trong lúc đó còn va phải nhiều khách hàng khác.
Lộp bộp lộp bộp…
Sau một hồi lăn lung tung, hai người bọn họ đều té xuống nền nhà lầu chín. Triệu Ngọc cảm thấy mình như sắp rụng xương đến nơi, trời đất lại quay cuồng lần nữa, ong đầu ù tai. Tuy nhiên, sau lần lăn lông lốc như bóng này, Triệu Khánh đã thực sự phát cáu!
Hắn ta loạng choạng đứng dậy, vốn dĩ đã có thể tiếp tục tháo chạy, nhưng nãy giờ cứ bị Triệu Ngọc quấn lấy mãi, lửa giận cũng theo đó mà bốc lên ngùn ngụt.
Trong mắt lóe lên vẻ hung ác, hắn ta bước từng bước tiến gần tới chỗ Triệu Ngọc. Khi Triệu Ngọc vẫn đang trong trạng thái hoa mắt quay cuồng thì hắn ta bỗng dùng khuỷu tay kẹp chặt cổ hắn.
A…
Ngay lập tức, Triệu Ngọc bị ngạt thở, mặt đỏ bừng hết cả. Tuy nhiên, sức lực của hắn cũng không phải dạng tầm thường. Trong lúc nguy cấp, hắn vác Triệu Khánh lên chạy loạn xạ khắp nơi rồi đâm trúng một tấm gương lớn. Tấm gương bể xoảng một cái, còn Triệu Khánh bị đụng đến sắp hộc máu.
Tuy nhiên, Triệu Khánh đã hạ quyết tâm phải hạ được Triệu Ngọc. Dưới sự va đập lớn như vậy, hắn ta vẫn ghì chặt cổ hắn, không để cho hắn có cơ hội thở.
Triệu Ngọc thấy đâm vào cột nhà thì không ổn, bèn vác Triệu Khánh chạy loạn xạ khắp nơi. Tầng chín là khu vui chơi trẻ em, ở đây toàn là đồ chơi của con nít.
Đầu tiên Triệu Ngọc vác Triệu Khánh đập vào cạnh của máy chơi điện tử, định dùng thứ này để thoát khỏi sự khống chế của hắn ta. Tuy nhiên, hắn ta bị va đập mạnh đến nỗi kêu lên oai oái mà vẫn sống chết không buông tay.
Vì không thở được trong một thời gian dài, chẳng mấy chốc Triệu Ngọc đã bị xuống sức. Tuy hắn vác Triệu Khánh va đập được vài cái, nhưng cũng không đủ để trở thành mối đe dọa của hắn ta.
Ôi…
Mặt Triệu Ngọc đỏ bừng, con ngươi lồi ra ngoài, đã đến giai đoạn không chịu nổi nữa…
Ngay vào giây phút mấu chốt ấy, rốt cuộc những điều mà trước kia Triệu Ngọc cẩn thận âm thầm học thuộc lòng cũng phát huy tác dụng. Hắn đột nhiên nhớ ra, trong số các đạo cụ của mình có vài bình dưỡng khí tàng hình có thể tự cung cấp ôxy cho bản thân mình!
Lúc này đang rất nguy cấp, hắn không dám sơ suất, lập tức lấy ra sử dụng một cái.
Trong tích tắc, hắn lập tức cảm thấy hô hấp của mình thông suốt lạ thường. Mặc dù cổ họng vẫn bị Triệu Khánh liều chết kẹp chặt, nhưng cảm giác nghẹt thở đã biến mất chỉ trong nháy mắt.
Cháu trai khá lắm!
Triệu Ngọc nghĩ trong bụng, mày cứ ghì tiếp đi! Xem tao va đụng chết mày luôn nè con!
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc liền nhấc người lên lần nữa, vác Triệu Khánh đụng tiếp vào mấy thứ trong khu vui chơi. Lần này, Triệu Ngọc thấy cái gì là đụng luôn vào cái đó, nhiễu loạn khu vui chơi đến long trời lở đất.
Những đứa trẻ đang chơi và các vị phụ huynh nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh hãi bỏ chạy. Tiếng la hét vang khắp khu này, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Lần này, Triệu Khánh cũng thấy khó hiểu.
Chuyện gì thế này?
Mình đã ghì chặt cổ hắn lâu như vậy rồi, tại sao cái tên này vẫn còn sức lực đến vậy? Chẳng lẽ… người này tu luyện công pháp nín thở gì sao?
Không được, không thể cứ kẹp cổ hắn mãi thế này. Triệu Khánh cảm thấy lưng mình bị va đập đến nỗi tan nát luôn rồi. Nếu cứ như vậy thì hắn chưa chết, mình đã toi trước rồi!
Nghĩ tới đây, Triệu Khánh bèn nới lỏng tay ra. Tuy nhiên, trong lúc va đụng lung tung, Triệu Ngọc đã tới gần một cái hồ câu cá trẻ em.
Vừa nhìn thấy hồ cá, Triệu Ngọc lập tức nghĩ ra kế sách. Hê hê… Bây giờ tao có chìm cũng không chết, nhưng mà… thằng oắt con nhà mày thì sao?
Nghĩ vậy, hắn bèn ngửa người lại, cùng với Triệu Khánh lộn nhào vào trong hồ cá!
Ào ào…
Nước bắn tung tóe, cá vàng tung bay.
Triệu Khánh bị Triệu Ngọc đè ở dưới, cả gương mặt đều chìm trong nước. Hắn ta đành phải buông tay ra, định ngoi lên.
Ngay lúc này, Triệu Ngọc tận dụng cơ hội, lật người lại đấm ra vài cú!
Bụp bụp bụp…
Nắm đấm đập liên tục vào mặt Triệu Khánh khiến hắn ta lộn vòng trong nước. Triệu Ngọc thừa dịp cưỡi lên người hắn ta, định nhấn hắn ta xuống nước, không cho hắn ta ngóc đầu lên thở.
Ai ngờ, Triệu Ngọc đã đánh giá thấp các kĩ năng của tên lính đặc công này. Trong giây phút nguy cấp như vậy mà Triệu Khánh không hề hoảng loạn, mặc dù bị trúng mấy cú đấm liên tiếp lên mặt nhưng hắn ta chỉ lặn sâu xuống hồ cá rồi chui qua giữa hai chân Triệu Ngọc, ngoi lên mặt nước từ sau lưng hắn.
Triệu Ngọc kinh hoảng, vội vã xoay người lại, nhưng lần này Triệu Khánh xuống tay rất tàn ác. Vừa mới ngoi lên khỏi mặt nước, hắn ta lại lập tức bổ nhào lên người Triệu Ngọc, túm lấy hắn cùng ngụp lặn dưới nước.
Sức lực của Triệu Ngọc không mạnh bằng Triệu Khánh, trong lúc đấu dưới nước hắn gặp rất nhiều bất lợi. Cuối cùng, hắn bị Triệu Khánh đè lên người, đầu thì bị hắn ta dùng hết sức lực nhấn sâu dưới nước.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc lại chẳng có lý do gì mà phải hoảng loạn cả. Bây giờ hắn đã có bình dưỡng khí tàng hình bên người, thời gian của món đạo cụ này kéo dài được tới mười phút. Cho nên trong vòng mười phút này, Triệu Khánh không thể nào dìm chết được hắn.
Vì vậy, Triệu Ngọc dứt khoát không thèm phản kháng nữa. Hắn thầm tính toán trong bụng, được rồi, mày thích nhấn thì cứ nhấn, để tao coi mày nhấn được tới khi nào? Tao á, chỉ cần nằm nghỉ ngơi trong nước một lúc, đợi lát nữa mày nhấn mệt rồi, nới lỏng tay ra thì tao lại đột nhiên trồi dậy, cho mày nếm thử mùi vị bị ngộp nước là như nào…
Vốn dĩ kế hoạch của Triệu Ngọc rất hoàn hảo!
Nhưng lần này lại có kẻ xuất hiện làm kế hoạch của hắn chệch khỏi đường ray.
Triệu Ngọc đang đợi ngoi lên phản công thì đột nhiên cảm thấy phía trên người nhẹ bẫng! Cái tên Triệu Khánh đang đè trên người hắn biến đâu mất tiêu!
Mẹ kiếp!
Đừng nói là tên khốn ấy lại chuồn đi mất rồi chứ?
Triệu Ngọc vội vã ngồi dậy. Sau khi gạt hết nước trên mặt xuống đồng thời nhổ ra một con cá vàng trong miệng, hắn mới vô cùng sửng sốt nhìn thấy Triệu Khánh đang vật lộn với một người khác!
Mà người đang vật lộn với hắn ta cũng không phải ai xa lạ, chính là một kẻ còn đang đắp mặt nạ trên mặt - Miêu Anh!!!
Triệu Ngọc vốn tưởng rằng bản thân mình thi triển ngón nghề tàng hình này thì có thể dễ dàng bắt được Triệu Khánh, khiến hắn ta game over. Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng Triệu Khánh vốn không hề có ý định sống mái với mình, mà chỉ muốn lập tức thoát khỏi phiền phức. Vì vậy sau khi gạt chân Triệu Ngọc xong, hắn ta liền đứng dậy chạy đến cửa thang máy của bãi đỗ xe hòng tẩu2thoát.
Má nó!
Triệu Ngọc thật không ngờ rằng khó khăn lắm mình mới tàng hình được, vậy mà tên Triệu Khánh kia lại còn không thèm liếc nhìn mình lấy một cái. Ừm… không đúng… Hình như nói vậy không hợp logic cho lắm. Lẽ ra Triệu Khánh phải cảm thấy bối rối khó hiểu vì không nhìn thấy mình, nhưng tại sao hắn ta lại không thèm nhìn chứ?
Thấy hắn ta định tẩu thoát, đương nhiên Triệu Ngọc không thể ra8vẻ mãi được. Cái áo tàng hình này chỉ có công hiệu ngắn ngủi trong vòng một phút, bỏ qua lần này thì không còn cơ hội nào nữa, không đuổi bắt thì còn đợi cái gì?
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc liền vội vã đuổi theo. Còn bên kia, sau khi bấm thang máy loạn cả lên, Triệu Khánh mới phát hiện ra là thang máy vốn không xuống tới tầng hầm để xe. Mặc dù hắn ta quay đầu lại thì6không nhìn thấy Triệu Ngọc, nhưng vẫn không chịu đứng yên một chỗ mà lại đẩy cánh cửa thoát hiểm ở bên cạnh, men theo cầu thang bộ chạy lên trên!
Bà nội nó!
Triệu Ngọc quýnh đến nỗi muốn chửi thề, bất chấp tất cả đuổi theo phía sau. Trong lòng hắn lại cảm thấy đáng tiếc, ôi giời ơi áo tàng hình của tôi, chẳng lẽ lãng phí như vậy sao?
Trực giác của Triệu Khánh vô cùng nhạy bén, mặc dù3không nhìn thấy Triệu Ngọc đang đuổi tới nhưng bản năng cho thấy nguy hiểm chưa hề chấm dứt, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này mới được.
Vì vậy, hắn ta men theo cầu thang chạy lên hai tầng rồi đẩy cửa ra tầng trệt. Không ngờ, đây lại là một tầng lầu của trung tâm thương mại phức hợp, bên ngoài chen chúc toàn là người.
Triệu Khánh cũng rất biết tính toán, hắn ta nghĩ rằng nếu bây5giờ tiếp tục chạy men theo lầu một, không chừng lại đụng phải cái tên điên mới đuổi mình hồi nãy. Chi bằng bây giờ mình dùng phương thức đánh lừa, cứ chạy thẳng lên lầu ba!
Nghĩ tới đây, Triệu Khánh nhanh chóng chạy đến thang cuốn, đứng trên bậc thang đang từ từ cuộn lên trên. Vào lúc này, Triệu Khánh cũng đứng thở hồng hộc, gần như thở không ra hơi. Hắn ta vịn lên tay cầm cầu thang, cố gắng hít thật sâu.
Ở bên này, Triệu Ngọc vẫn bám sát theo Triệu Khánh, chỉ còn cách hắn khoảng mười mét. Vừa nhìn thấy hắn ta bước lên thang cuốn, hắn liền vội vã đuổi lên theo.
Kết quả là, khi Triệu Ngọc vừa đuổi tới thang cuốn thì áo tàng hình hết công hiệu, hắn bỗng lừ lừ hiện hình ngay trên bậc thang.
Cảnh tượng này cũng khá là đáng sợ!
Trong khi đó, Triệu Khánh vẫn luôn ngoái đầu nhìn xuống phía dưới dò xét! Sau khi không thấy tung tích Triệu Ngọc, hắn ta mới mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm, lau lau mồ hôi. Nhưng khi vừa quay đầu lại, hắn ta lại bỗng thấy Triệu Ngọc xuất hiện trên cùng một thang cuốn với mình, hệt như có ma thuật vậy!!
Mẹ kiếp…
Triệu Khánh bị dọa cho một phen hết hồn, suýt chút nữa thì ngồi bệt luôn xuống bậc thang. Hắn ta không tài nào hiểu được rốt cuộc Triệu Ngọc bay từ đâu ra!
A…
Lúc này, Triệu Ngọc vừa bị lãng phí hết một cái áo tàng hình nên hết sức cáu giận. Hắn vội vã đẩy mọi người ra, hùng hổ đuổi tới!.
Éc éc éc…
Triệu Khánh hết hồn, nhanh chóng đứng dậy rồi lại hùng hục tháo chạy.
Chẳng mấy chốc đã đến lầu hai, Triệu Khánh vội vàng chạy tới thang cuốn tiếp theo để lên lầu ba, còn Triệu Ngọc thì đuổi sát theo sau.
Cứ như vậy, hai người bọn họ đã lao vào một cuộc chiến rượt đuổi ngoạn mục trên thang cuốn, nháy mắt đã lên đến tận tầng chín. Tòa nhà này có tổng cộng mười tầng, chỉ còn một tầng nữa là đã lên tới đỉnh.
Hừm!
Triệu Ngọc mệt đến há hốc miệng, trong lòng thầm nghĩ, cháu trai à, sắp tới tầng cao nhất rồi, để ông nội xem thử lúc đó cháu chạy đi đằng nào!
Lúc này, Triệu Khánh vẫn chạy thục mạng lên thang cuốn dẫn đến lầu mười, Triệu Ngọc cũng chạy theo. Ai ngờ, Triệu Khánh lại giở trò! Lúc thang cuốn lên được một nửa, hắn ta đột nhiên lật người nhảy qua thang cuốn đi xuống ở bên kia, tiếp tục chạy xuống!
Bà nội nó!
Triệu Ngọc vịn tay vịn, vừa đúng lúc đối mặt với Triệu Khánh. Trong tích tắc, hắn trừng mắt phẫn nộ, hăng hái quên mình nhảy vọt lên, từ cầu thang bên này bồ nhào lên người hắn ta!
Triệu Khánh không ngờ hắn lại liều mạng đến vậy. Sau khi Triệu Ngọc bổ nhào sang, hai người họ lăn xuống thang cuốn hệt như quả bóng, trong lúc đó còn va phải nhiều khách hàng khác.
Lộp bộp lộp bộp…
Sau một hồi lăn lung tung, hai người bọn họ đều té xuống nền nhà lầu chín. Triệu Ngọc cảm thấy mình như sắp rụng xương đến nơi, trời đất lại quay cuồng lần nữa, ong đầu ù tai. Tuy nhiên, sau lần lăn lông lốc như bóng này, Triệu Khánh đã thực sự phát cáu!
Hắn ta loạng choạng đứng dậy, vốn dĩ đã có thể tiếp tục tháo chạy, nhưng nãy giờ cứ bị Triệu Ngọc quấn lấy mãi, lửa giận cũng theo đó mà bốc lên ngùn ngụt.
Trong mắt lóe lên vẻ hung ác, hắn ta bước từng bước tiến gần tới chỗ Triệu Ngọc. Khi Triệu Ngọc vẫn đang trong trạng thái hoa mắt quay cuồng thì hắn ta bỗng dùng khuỷu tay kẹp chặt cổ hắn.
A…
Ngay lập tức, Triệu Ngọc bị ngạt thở, mặt đỏ bừng hết cả. Tuy nhiên, sức lực của hắn cũng không phải dạng tầm thường. Trong lúc nguy cấp, hắn vác Triệu Khánh lên chạy loạn xạ khắp nơi rồi đâm trúng một tấm gương lớn. Tấm gương bể xoảng một cái, còn Triệu Khánh bị đụng đến sắp hộc máu.
Tuy nhiên, Triệu Khánh đã hạ quyết tâm phải hạ được Triệu Ngọc. Dưới sự va đập lớn như vậy, hắn ta vẫn ghì chặt cổ hắn, không để cho hắn có cơ hội thở.
Triệu Ngọc thấy đâm vào cột nhà thì không ổn, bèn vác Triệu Khánh chạy loạn xạ khắp nơi. Tầng chín là khu vui chơi trẻ em, ở đây toàn là đồ chơi của con nít.
Đầu tiên Triệu Ngọc vác Triệu Khánh đập vào cạnh của máy chơi điện tử, định dùng thứ này để thoát khỏi sự khống chế của hắn ta. Tuy nhiên, hắn ta bị va đập mạnh đến nỗi kêu lên oai oái mà vẫn sống chết không buông tay.
Vì không thở được trong một thời gian dài, chẳng mấy chốc Triệu Ngọc đã bị xuống sức. Tuy hắn vác Triệu Khánh va đập được vài cái, nhưng cũng không đủ để trở thành mối đe dọa của hắn ta.
Ôi…
Mặt Triệu Ngọc đỏ bừng, con ngươi lồi ra ngoài, đã đến giai đoạn không chịu nổi nữa…
Ngay vào giây phút mấu chốt ấy, rốt cuộc những điều mà trước kia Triệu Ngọc cẩn thận âm thầm học thuộc lòng cũng phát huy tác dụng. Hắn đột nhiên nhớ ra, trong số các đạo cụ của mình có vài bình dưỡng khí tàng hình có thể tự cung cấp ôxy cho bản thân mình!
Lúc này đang rất nguy cấp, hắn không dám sơ suất, lập tức lấy ra sử dụng một cái.
Trong tích tắc, hắn lập tức cảm thấy hô hấp của mình thông suốt lạ thường. Mặc dù cổ họng vẫn bị Triệu Khánh liều chết kẹp chặt, nhưng cảm giác nghẹt thở đã biến mất chỉ trong nháy mắt.
Cháu trai khá lắm!
Triệu Ngọc nghĩ trong bụng, mày cứ ghì tiếp đi! Xem tao va đụng chết mày luôn nè con!
Nghĩ vậy, Triệu Ngọc liền nhấc người lên lần nữa, vác Triệu Khánh đụng tiếp vào mấy thứ trong khu vui chơi. Lần này, Triệu Ngọc thấy cái gì là đụng luôn vào cái đó, nhiễu loạn khu vui chơi đến long trời lở đất.
Những đứa trẻ đang chơi và các vị phụ huynh nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh hãi bỏ chạy. Tiếng la hét vang khắp khu này, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Lần này, Triệu Khánh cũng thấy khó hiểu.
Chuyện gì thế này?
Mình đã ghì chặt cổ hắn lâu như vậy rồi, tại sao cái tên này vẫn còn sức lực đến vậy? Chẳng lẽ… người này tu luyện công pháp nín thở gì sao?
Không được, không thể cứ kẹp cổ hắn mãi thế này. Triệu Khánh cảm thấy lưng mình bị va đập đến nỗi tan nát luôn rồi. Nếu cứ như vậy thì hắn chưa chết, mình đã toi trước rồi!
Nghĩ tới đây, Triệu Khánh bèn nới lỏng tay ra. Tuy nhiên, trong lúc va đụng lung tung, Triệu Ngọc đã tới gần một cái hồ câu cá trẻ em.
Vừa nhìn thấy hồ cá, Triệu Ngọc lập tức nghĩ ra kế sách. Hê hê… Bây giờ tao có chìm cũng không chết, nhưng mà… thằng oắt con nhà mày thì sao?
Nghĩ vậy, hắn bèn ngửa người lại, cùng với Triệu Khánh lộn nhào vào trong hồ cá!
Ào ào…
Nước bắn tung tóe, cá vàng tung bay.
Triệu Khánh bị Triệu Ngọc đè ở dưới, cả gương mặt đều chìm trong nước. Hắn ta đành phải buông tay ra, định ngoi lên.
Ngay lúc này, Triệu Ngọc tận dụng cơ hội, lật người lại đấm ra vài cú!
Bụp bụp bụp…
Nắm đấm đập liên tục vào mặt Triệu Khánh khiến hắn ta lộn vòng trong nước. Triệu Ngọc thừa dịp cưỡi lên người hắn ta, định nhấn hắn ta xuống nước, không cho hắn ta ngóc đầu lên thở.
Ai ngờ, Triệu Ngọc đã đánh giá thấp các kĩ năng của tên lính đặc công này. Trong giây phút nguy cấp như vậy mà Triệu Khánh không hề hoảng loạn, mặc dù bị trúng mấy cú đấm liên tiếp lên mặt nhưng hắn ta chỉ lặn sâu xuống hồ cá rồi chui qua giữa hai chân Triệu Ngọc, ngoi lên mặt nước từ sau lưng hắn.
Triệu Ngọc kinh hoảng, vội vã xoay người lại, nhưng lần này Triệu Khánh xuống tay rất tàn ác. Vừa mới ngoi lên khỏi mặt nước, hắn ta lại lập tức bổ nhào lên người Triệu Ngọc, túm lấy hắn cùng ngụp lặn dưới nước.
Sức lực của Triệu Ngọc không mạnh bằng Triệu Khánh, trong lúc đấu dưới nước hắn gặp rất nhiều bất lợi. Cuối cùng, hắn bị Triệu Khánh đè lên người, đầu thì bị hắn ta dùng hết sức lực nhấn sâu dưới nước.
Tuy nhiên, Triệu Ngọc lại chẳng có lý do gì mà phải hoảng loạn cả. Bây giờ hắn đã có bình dưỡng khí tàng hình bên người, thời gian của món đạo cụ này kéo dài được tới mười phút. Cho nên trong vòng mười phút này, Triệu Khánh không thể nào dìm chết được hắn.
Vì vậy, Triệu Ngọc dứt khoát không thèm phản kháng nữa. Hắn thầm tính toán trong bụng, được rồi, mày thích nhấn thì cứ nhấn, để tao coi mày nhấn được tới khi nào? Tao á, chỉ cần nằm nghỉ ngơi trong nước một lúc, đợi lát nữa mày nhấn mệt rồi, nới lỏng tay ra thì tao lại đột nhiên trồi dậy, cho mày nếm thử mùi vị bị ngộp nước là như nào…
Vốn dĩ kế hoạch của Triệu Ngọc rất hoàn hảo!
Nhưng lần này lại có kẻ xuất hiện làm kế hoạch của hắn chệch khỏi đường ray.
Triệu Ngọc đang đợi ngoi lên phản công thì đột nhiên cảm thấy phía trên người nhẹ bẫng! Cái tên Triệu Khánh đang đè trên người hắn biến đâu mất tiêu!
Mẹ kiếp!
Đừng nói là tên khốn ấy lại chuồn đi mất rồi chứ?
Triệu Ngọc vội vã ngồi dậy. Sau khi gạt hết nước trên mặt xuống đồng thời nhổ ra một con cá vàng trong miệng, hắn mới vô cùng sửng sốt nhìn thấy Triệu Khánh đang vật lộn với một người khác!
Mà người đang vật lộn với hắn ta cũng không phải ai xa lạ, chính là một kẻ còn đang đắp mặt nạ trên mặt - Miêu Anh!!!
Bình luận facebook