Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-255.txt
Chương 255: Thi thể kỳ quặc
Cả con đường Ngọc Hoa đều nằm trong khu vực do phân cục Dung Dương quản lí, vì vụ cướp ngân hàng xảy ra ngay trên con đường này nên đương nhiên nó được giao cho Đội Trọng án phân cục Dung Dương giải quyết.
Theo như mệnh lệnh của Cục phó Loan thì Miêu Anh không cần quay về Cục Cảnh sát để chờ lệnh, mà phải2dẫn theo các đồng nghiệp đang đi ăn BBQ chạy thẳng đến hiện trường vụ án.
Thế nhưng do bọn họ đã đi sâu vào trong núi nên dù có tăng nhanh tốc độ cũng phải đi hết hơn một tiếng mới đến nơi.
Đối với một thành phố yên bình ấm êm như thành phố Tần Sơn, cướp ngân hàng chắc chắn là một sự kiện cực kỳ8nổi bật! Khi đám người Miêu Anh chạy đến hiện trường thì xung quanh ngân hàng đã bị vây kín toàn người với người. Ngoại trừ những nhân viên cảnh sát nhận nhiệm vụ điều tra, toàn bộ những người khác đều không được phép đi vào trong.
Các phóng viên hay tin chạy đến hiện trường cũng chỉ có thể đứng ở ngoài, đưa tin theo suy6đoán của cá nhân thôi. Không ai biết được là rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong ngân hàng?
Đúng y như Triệu Ngọc nghĩ, khi hắn đi theo Miêu Anh vào trong ngân hàng, ngoại trừ các cảnh sát điều tra quen thuộc ra, hắn còn gặp được một người quen cũ – Ông Đào!
Ông Đào là cổ đông của ngân hàng Tần Sơn, cũng3là một trong những người sáng lập ra ngân hàng. Bây giờ nơi này xảy ra chuyện lớn như thế, có lí nào mà ông ta không đến chứ?
Nói đến chuyện này cũng trùng hợp thật, hai trăm ngàn tiền giấy cũ của Triệu Ngọc chính là do ông Đào tặng cho hắn. Triệu Ngọc cất tiền ở ngân hàng của ông Đào, kết quả là ngân5hàng lại bị cướp! Mối quan hệ dây dưa trong đó đúng thật là quá phức tạp!
Nhưng hiện giờ ông Đào đang trả lời câu hỏi của cảnh sát nên không để ý đến sự có mặt của Triệu Ngọc.
Đối với phân cục Dung Dương mà nói thì bây giờ đang là lúc cực kỳ rối ren. Theo lí mà nói, người đầu tiên đến hiện trường để điều tra phải là đội trưởng Lưu Trường Hổ mới đúng chứ!
Nhưng lúc này đây, Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ đều đang nằm trong bệnh viện, còn Miêu Anh thì đang xin nghỉ phép. Vì vậy, Cục phó Loan phụ trách công việc cảnh sát điều tra chỉ đành đích thân đến hiện trường điều tra.
Có điều, vị nữ Cục phó dày dặn kinh nghiệm này cũng xuất thân là một cảnh sát hình sự, nên bà ta vẫn ra lệnh chỉ huy một cách bình tĩnh, đã giao hết nhiệm vụ cho cấp dưới rồi. Các cảnh sát vừa truy bắt hung thủ vừa cố gắng khôi phục lại hiện trường, điều tra kỹ về quá trình gây án, còn Khoa Giám định cũng đang cố gắng tìm kiếm những chứng cứ có liên quan.
Nhìn thấy Miêu Anh đã đến nơi, Cục phó Loan khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bà ta vội đi lên trước, nói với cô: “Đồng chí Miêu Anh, cuối cùng cô cũng đến rồi! Tôi mới vừa nhận được lệnh từ Cục trưởng Đường, vì bây giờ tình hình nhân sự trong cục khá đặc biệt nên sẽ giao cho cô đảm nhận vai trò chỉ huy trong vụ án lần này, quyền điều động nhân viên cảnh sát của hai tổ A và B cũng giao hết cho cô. Nhờ mọi người mau chóng phá án, bắt bọn cướp về quy án!”
“Vâng!” Miêu Anh lập tức làm động tác chào: “Lãnh đạo yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Cục phó Loan hài lòng gật đầu, sau đó mới kể lại cho họ nghe về diễn biến của vụ án.
12 giờ 05 trưa hôm nay, có một toán cướp bịt mặt đột nhiên xông vào trong ngân hàng. Bọn chúng cầm súng Shotgun và súng AK trên tay, lập tức khống chế được bảo vệ, khách hàng và cả nhân viên trong đại sảnh.
Nhưng điều kỳ lạ là bọn chúng không hề ra tay cướp tiền mặt trong quầy, cũng không có ý định cướp kho vàng, mà lại nhắm vào khu vực két sắt xếp ngang hàng với kho vàng đặt ở phía Tây đại sảnh.
Bọn chúng đã dùng những thủ đoạn mạnh bạo để cạy mở mười mấy cái két sắt, vả lại còn cướp những thứ quý giá cất trong đó một cách có chọn lọc!
Dịch vụ thuê két sắt là một dịch vụ được ngân hàng Tần Sơn lập ra vào mười năm trước. Mục đích của nó là cung cấp cho khách hàng một chỗ để cất giữ những thứ quý giá của họ một cách an toàn, còn ngân hàng thì thu tiền thuê từ việc này.
Hiện nay ở trong nước vẫn chưa phổ biến loại dịch vụ này, các ngân hàng lớn đều không có, chỉ có một số ngân hàng tư nhân mới cung cấp dịch vụ này.
Két sắt của ngân hàng Tần Sơn được đặt trong một căn phòng kín rộng hơn tám mươi mét vuông được bảo vệ nghiêm ngặt. Khách hàng đến cất hoặc lấy đồ đều có tính bảo mật rất cao, trong phòng kín không hề lắp camera gì cả.
Lúc khách hàng đang cất đồ hoặc lấy đồ cũng không có sự có mặt của bất kì người nào khác.
Điều đó cũng có nghĩa là ngoại trừ bản thân khách hàng ra, không ai biết được trong két sắt của người đó chứa những thứ gì.
Sau khi khách hàng đăng kí xong chỉ cần giữ cẩn thận hai thứ: một là chìa khoá, hai là mật khẩu. Chỉ cần có hai thứ này thì họ có thể đến đây để cất hoặc lấy đồ bất cứ lúc nào.
Két sắt cũng có chia kích cỡ, không gian càng lớn thì tiền thuê càng đắt. Ví dụ như với cái cặp da của Triệu Ngọc, hắn chỉ có thể lựa chọn một cái két sắt cỡ vừa, tiền thuê mỗi tháng gần ba trăm đồng, có thể nói là một cái giá khá cao.
Từ xưa tới nay chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, đây chính là vụ cướp két sắt ngân hàng đầu tiên trong lịch sử Tần Sơn.
Chính vì thế nên vụ việc lần này cũng vô cùng khó khăn. Những cái két sắt đó đều thuộc phạm vi cất giữ cá nhân, một mặt thì ngân hàng không biết bọn cướp đã cướp những thứ gì. Mà mặt khác, sau này nếu dính đến việc bồi thường thì ngân hàng sẽ phải đối mặt với rất nhiều rắc rối. Một khi khách hàng hét giá trên trời, bọn họ khó mà có thể bồi thường được!
Tuy rằng chỉ có mười mấy cái két sắt bị cướp, nhưng nếu thật sự kiện tụng ra toà, ngân hàng thậm chí còn có thể bị phá sản nữa!
Chính vì vậy mà bây giờ ông Đào đang cảm thấy vô cùng sốt ruột, cầu mong bên phía cảnh sát có thể bắt được bọn cướp trong thời gian sớm nhất, lấy lại được những thứ bị mất.
Đương nhiên hiện giờ Triệu Ngọc còn khẩn trương hơn cả ông Đào nữa. Hắn còn chưa kịp nghe hết diễn biến của vụ án thì đã chạy vọt đến kho két sắt để kiểm tra thử.
Không biết là do cố tình thiết kế hay sao mà ánh đèn trong phòng kín hơi mờ tối, trông vô cùng ghê rợn.
Lúc này, trong phòng kín vô cùng lộn xộn, đồ vật rơi vương vãi đầy đất. Trong số đó có rất nhiều hộp đựng trang sức, những chiếc rương tinh xảo, còn có một số trang sức châu báu linh tinh.
Có thể là do động tác của bọn cướp hơi mạnh bạo nên có một sợi dây chuyền trân châu bị giựt đứt, những viên trân châu to như hạt đậu rơi vương vãi khắp nơi.
Các đồng nghiệp bên Khoa Giám định đang tìm kiếm manh mối một cách cẩn thận tỉ mỉ. Thân là người đứng đầu Khoa Giám định nên hiển nhiên trưởng khoa Vương Phi cũng có mặt ở đó.
Thế nhưng, điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ là những nhân viên thu thập vật chứng đều trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng, không ai lên tiếng gì cả. Bầu không khí nơi đây khá căng thẳng.
Hơn nữa, với trưởng khoa Vương Phi dẫn đầu, tất cả nhân viên thu thập chứng cứ đều đang đứng trước một cái két sắt, kiểm tra thứ gì đó một cách rất tỉ mỉ!
Triệu Ngọc cũng không quan tâm đến họ lắm, hắn vội chạy đến trước cái két sắt mà mình để cặp tiền giấy cũ. Kết quả là hắn chỉ vừa mới nhìn lướt qua thôi đã cảm thấy lạnh cả người, xém chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Hắn thấy cái két sắt của mình quả nhiên cũng đã bị bọn cướp cạy khoá, đang trong trạng thái nửa đóng nửa mở.
Ui chao!
Bọn cướp chết tiệt này! Ở đây có mấy trăm cái két sắt, bọn bay chỉ cạy mở mười mấy cái, thế mà trong đó có cả két của ông đây! Ông hận chết bọn bay! Bọn bay cứ đợi đấy cho ông, xem ông có bắt hết bọn bay không...
Triệu Ngọc vừa kích động suy nghĩ vừa vươn tay mở cửa tủ ra. Thế nhưng, hắn lại cực kỳ ngạc nhiên khi thấy cái cặp da ông Đào đưa cho mình vẫn nằm yên trong két sắt, vả lại vẫn còn phồng lên như lúc trước.
Trời đất...
Không phải chứ?
Hắn vội cúi người xuống, mở cặp da ra xem. Kết quả là, tiền trong đó vẫn không hề thay đổi gì!
Ui chao, bà nội nhà nó...
Trong thoáng chốc, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy hơi bối rối. Sao lại có thể như thế được? Đối mặt với một số tiền lớn như thế mà bọn cướp lại dễ dàng bỏ qua sao?
Điều này...
Sao nghe bất hợp lý thế nhỉ?
Chẳng lẽ... bọn cướp chê hai trăm ngàn này của mình sao? Chê ít?
“Này! Triệu Ngọc!” Ngay lúc này trưởng khoa Vương Phi nhìn thấy hành động của Triệu Ngọc, vội lên tiếng ngăn lại: “Đừng có sờ mó lung tung đấy! Chỗ này là hiện trường vụ án, đừng có gây rối!”
“Tôi... Cái này của tôi!” Triệu Ngọc chỉ vào cái cặp da và nói: “Tôi cũng cất đồ ở chỗ này!”
“Ui chao, sao ở đâu cũng có mặt của cậu vậy...” Trưởng khoa Vương Phi chau mày lại: “Cậu đi ra ngoài đi, bên chỗ chúng tôi còn đang loạn hết cả lên đây này! Phải để cái cặp đó lại, nói không chừng trên đó có dấu vân tay đấy!”
“Được được được...” Đương nhiên Triệu Ngọc biết rõ cái lợi và cái hại trong chuyện này, vội để lại cặp tiền vào trong két sắt.
Ồ...
Để cặp tiền vào két xong, Triệu Ngọc mới nhớ ra là tại sao vẻ mặt của các nhân viên thu thập bằng chứng lại nghiêm trọng như thế? Theo như Tiểu Lưu nói, trong tài liệu vụ án có ghi là trong kho két sắt này xuất hiện một thi thể kỳ quặc!
Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng kì lạ, tại sao lại có một thi thể xuất hiện ở đây chứ?
Chẳng lẽ... là do bọn cướp đã xảy ra mâu thuẫn trong việc chia tiền?
Do quá tò mò nên Triệu Ngọc rón rén bước lại gần đám người Vương Phi. Kết quả là sau khi hắn nhìn thấy rõ bộ dạng của cái xác rồi thì bị dọa cho rùng cả mình...
Cả con đường Ngọc Hoa đều nằm trong khu vực do phân cục Dung Dương quản lí, vì vụ cướp ngân hàng xảy ra ngay trên con đường này nên đương nhiên nó được giao cho Đội Trọng án phân cục Dung Dương giải quyết.
Theo như mệnh lệnh của Cục phó Loan thì Miêu Anh không cần quay về Cục Cảnh sát để chờ lệnh, mà phải2dẫn theo các đồng nghiệp đang đi ăn BBQ chạy thẳng đến hiện trường vụ án.
Thế nhưng do bọn họ đã đi sâu vào trong núi nên dù có tăng nhanh tốc độ cũng phải đi hết hơn một tiếng mới đến nơi.
Đối với một thành phố yên bình ấm êm như thành phố Tần Sơn, cướp ngân hàng chắc chắn là một sự kiện cực kỳ8nổi bật! Khi đám người Miêu Anh chạy đến hiện trường thì xung quanh ngân hàng đã bị vây kín toàn người với người. Ngoại trừ những nhân viên cảnh sát nhận nhiệm vụ điều tra, toàn bộ những người khác đều không được phép đi vào trong.
Các phóng viên hay tin chạy đến hiện trường cũng chỉ có thể đứng ở ngoài, đưa tin theo suy6đoán của cá nhân thôi. Không ai biết được là rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong ngân hàng?
Đúng y như Triệu Ngọc nghĩ, khi hắn đi theo Miêu Anh vào trong ngân hàng, ngoại trừ các cảnh sát điều tra quen thuộc ra, hắn còn gặp được một người quen cũ – Ông Đào!
Ông Đào là cổ đông của ngân hàng Tần Sơn, cũng3là một trong những người sáng lập ra ngân hàng. Bây giờ nơi này xảy ra chuyện lớn như thế, có lí nào mà ông ta không đến chứ?
Nói đến chuyện này cũng trùng hợp thật, hai trăm ngàn tiền giấy cũ của Triệu Ngọc chính là do ông Đào tặng cho hắn. Triệu Ngọc cất tiền ở ngân hàng của ông Đào, kết quả là ngân5hàng lại bị cướp! Mối quan hệ dây dưa trong đó đúng thật là quá phức tạp!
Nhưng hiện giờ ông Đào đang trả lời câu hỏi của cảnh sát nên không để ý đến sự có mặt của Triệu Ngọc.
Đối với phân cục Dung Dương mà nói thì bây giờ đang là lúc cực kỳ rối ren. Theo lí mà nói, người đầu tiên đến hiện trường để điều tra phải là đội trưởng Lưu Trường Hổ mới đúng chứ!
Nhưng lúc này đây, Lưu Trường Hổ và Mao Vĩ đều đang nằm trong bệnh viện, còn Miêu Anh thì đang xin nghỉ phép. Vì vậy, Cục phó Loan phụ trách công việc cảnh sát điều tra chỉ đành đích thân đến hiện trường điều tra.
Có điều, vị nữ Cục phó dày dặn kinh nghiệm này cũng xuất thân là một cảnh sát hình sự, nên bà ta vẫn ra lệnh chỉ huy một cách bình tĩnh, đã giao hết nhiệm vụ cho cấp dưới rồi. Các cảnh sát vừa truy bắt hung thủ vừa cố gắng khôi phục lại hiện trường, điều tra kỹ về quá trình gây án, còn Khoa Giám định cũng đang cố gắng tìm kiếm những chứng cứ có liên quan.
Nhìn thấy Miêu Anh đã đến nơi, Cục phó Loan khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bà ta vội đi lên trước, nói với cô: “Đồng chí Miêu Anh, cuối cùng cô cũng đến rồi! Tôi mới vừa nhận được lệnh từ Cục trưởng Đường, vì bây giờ tình hình nhân sự trong cục khá đặc biệt nên sẽ giao cho cô đảm nhận vai trò chỉ huy trong vụ án lần này, quyền điều động nhân viên cảnh sát của hai tổ A và B cũng giao hết cho cô. Nhờ mọi người mau chóng phá án, bắt bọn cướp về quy án!”
“Vâng!” Miêu Anh lập tức làm động tác chào: “Lãnh đạo yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Cục phó Loan hài lòng gật đầu, sau đó mới kể lại cho họ nghe về diễn biến của vụ án.
12 giờ 05 trưa hôm nay, có một toán cướp bịt mặt đột nhiên xông vào trong ngân hàng. Bọn chúng cầm súng Shotgun và súng AK trên tay, lập tức khống chế được bảo vệ, khách hàng và cả nhân viên trong đại sảnh.
Nhưng điều kỳ lạ là bọn chúng không hề ra tay cướp tiền mặt trong quầy, cũng không có ý định cướp kho vàng, mà lại nhắm vào khu vực két sắt xếp ngang hàng với kho vàng đặt ở phía Tây đại sảnh.
Bọn chúng đã dùng những thủ đoạn mạnh bạo để cạy mở mười mấy cái két sắt, vả lại còn cướp những thứ quý giá cất trong đó một cách có chọn lọc!
Dịch vụ thuê két sắt là một dịch vụ được ngân hàng Tần Sơn lập ra vào mười năm trước. Mục đích của nó là cung cấp cho khách hàng một chỗ để cất giữ những thứ quý giá của họ một cách an toàn, còn ngân hàng thì thu tiền thuê từ việc này.
Hiện nay ở trong nước vẫn chưa phổ biến loại dịch vụ này, các ngân hàng lớn đều không có, chỉ có một số ngân hàng tư nhân mới cung cấp dịch vụ này.
Két sắt của ngân hàng Tần Sơn được đặt trong một căn phòng kín rộng hơn tám mươi mét vuông được bảo vệ nghiêm ngặt. Khách hàng đến cất hoặc lấy đồ đều có tính bảo mật rất cao, trong phòng kín không hề lắp camera gì cả.
Lúc khách hàng đang cất đồ hoặc lấy đồ cũng không có sự có mặt của bất kì người nào khác.
Điều đó cũng có nghĩa là ngoại trừ bản thân khách hàng ra, không ai biết được trong két sắt của người đó chứa những thứ gì.
Sau khi khách hàng đăng kí xong chỉ cần giữ cẩn thận hai thứ: một là chìa khoá, hai là mật khẩu. Chỉ cần có hai thứ này thì họ có thể đến đây để cất hoặc lấy đồ bất cứ lúc nào.
Két sắt cũng có chia kích cỡ, không gian càng lớn thì tiền thuê càng đắt. Ví dụ như với cái cặp da của Triệu Ngọc, hắn chỉ có thể lựa chọn một cái két sắt cỡ vừa, tiền thuê mỗi tháng gần ba trăm đồng, có thể nói là một cái giá khá cao.
Từ xưa tới nay chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, đây chính là vụ cướp két sắt ngân hàng đầu tiên trong lịch sử Tần Sơn.
Chính vì thế nên vụ việc lần này cũng vô cùng khó khăn. Những cái két sắt đó đều thuộc phạm vi cất giữ cá nhân, một mặt thì ngân hàng không biết bọn cướp đã cướp những thứ gì. Mà mặt khác, sau này nếu dính đến việc bồi thường thì ngân hàng sẽ phải đối mặt với rất nhiều rắc rối. Một khi khách hàng hét giá trên trời, bọn họ khó mà có thể bồi thường được!
Tuy rằng chỉ có mười mấy cái két sắt bị cướp, nhưng nếu thật sự kiện tụng ra toà, ngân hàng thậm chí còn có thể bị phá sản nữa!
Chính vì vậy mà bây giờ ông Đào đang cảm thấy vô cùng sốt ruột, cầu mong bên phía cảnh sát có thể bắt được bọn cướp trong thời gian sớm nhất, lấy lại được những thứ bị mất.
Đương nhiên hiện giờ Triệu Ngọc còn khẩn trương hơn cả ông Đào nữa. Hắn còn chưa kịp nghe hết diễn biến của vụ án thì đã chạy vọt đến kho két sắt để kiểm tra thử.
Không biết là do cố tình thiết kế hay sao mà ánh đèn trong phòng kín hơi mờ tối, trông vô cùng ghê rợn.
Lúc này, trong phòng kín vô cùng lộn xộn, đồ vật rơi vương vãi đầy đất. Trong số đó có rất nhiều hộp đựng trang sức, những chiếc rương tinh xảo, còn có một số trang sức châu báu linh tinh.
Có thể là do động tác của bọn cướp hơi mạnh bạo nên có một sợi dây chuyền trân châu bị giựt đứt, những viên trân châu to như hạt đậu rơi vương vãi khắp nơi.
Các đồng nghiệp bên Khoa Giám định đang tìm kiếm manh mối một cách cẩn thận tỉ mỉ. Thân là người đứng đầu Khoa Giám định nên hiển nhiên trưởng khoa Vương Phi cũng có mặt ở đó.
Thế nhưng, điều khiến Triệu Ngọc bất ngờ là những nhân viên thu thập vật chứng đều trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng, không ai lên tiếng gì cả. Bầu không khí nơi đây khá căng thẳng.
Hơn nữa, với trưởng khoa Vương Phi dẫn đầu, tất cả nhân viên thu thập chứng cứ đều đang đứng trước một cái két sắt, kiểm tra thứ gì đó một cách rất tỉ mỉ!
Triệu Ngọc cũng không quan tâm đến họ lắm, hắn vội chạy đến trước cái két sắt mà mình để cặp tiền giấy cũ. Kết quả là hắn chỉ vừa mới nhìn lướt qua thôi đã cảm thấy lạnh cả người, xém chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Hắn thấy cái két sắt của mình quả nhiên cũng đã bị bọn cướp cạy khoá, đang trong trạng thái nửa đóng nửa mở.
Ui chao!
Bọn cướp chết tiệt này! Ở đây có mấy trăm cái két sắt, bọn bay chỉ cạy mở mười mấy cái, thế mà trong đó có cả két của ông đây! Ông hận chết bọn bay! Bọn bay cứ đợi đấy cho ông, xem ông có bắt hết bọn bay không...
Triệu Ngọc vừa kích động suy nghĩ vừa vươn tay mở cửa tủ ra. Thế nhưng, hắn lại cực kỳ ngạc nhiên khi thấy cái cặp da ông Đào đưa cho mình vẫn nằm yên trong két sắt, vả lại vẫn còn phồng lên như lúc trước.
Trời đất...
Không phải chứ?
Hắn vội cúi người xuống, mở cặp da ra xem. Kết quả là, tiền trong đó vẫn không hề thay đổi gì!
Ui chao, bà nội nhà nó...
Trong thoáng chốc, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy hơi bối rối. Sao lại có thể như thế được? Đối mặt với một số tiền lớn như thế mà bọn cướp lại dễ dàng bỏ qua sao?
Điều này...
Sao nghe bất hợp lý thế nhỉ?
Chẳng lẽ... bọn cướp chê hai trăm ngàn này của mình sao? Chê ít?
“Này! Triệu Ngọc!” Ngay lúc này trưởng khoa Vương Phi nhìn thấy hành động của Triệu Ngọc, vội lên tiếng ngăn lại: “Đừng có sờ mó lung tung đấy! Chỗ này là hiện trường vụ án, đừng có gây rối!”
“Tôi... Cái này của tôi!” Triệu Ngọc chỉ vào cái cặp da và nói: “Tôi cũng cất đồ ở chỗ này!”
“Ui chao, sao ở đâu cũng có mặt của cậu vậy...” Trưởng khoa Vương Phi chau mày lại: “Cậu đi ra ngoài đi, bên chỗ chúng tôi còn đang loạn hết cả lên đây này! Phải để cái cặp đó lại, nói không chừng trên đó có dấu vân tay đấy!”
“Được được được...” Đương nhiên Triệu Ngọc biết rõ cái lợi và cái hại trong chuyện này, vội để lại cặp tiền vào trong két sắt.
Ồ...
Để cặp tiền vào két xong, Triệu Ngọc mới nhớ ra là tại sao vẻ mặt của các nhân viên thu thập bằng chứng lại nghiêm trọng như thế? Theo như Tiểu Lưu nói, trong tài liệu vụ án có ghi là trong kho két sắt này xuất hiện một thi thể kỳ quặc!
Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng kì lạ, tại sao lại có một thi thể xuất hiện ở đây chứ?
Chẳng lẽ... là do bọn cướp đã xảy ra mâu thuẫn trong việc chia tiền?
Do quá tò mò nên Triệu Ngọc rón rén bước lại gần đám người Vương Phi. Kết quả là sau khi hắn nhìn thấy rõ bộ dạng của cái xác rồi thì bị dọa cho rùng cả mình...