Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-257.txt
Chương 257: Có mục đích khác?
Mặt trời đỏ như lửa, ánh nắng chói chang.
Trên trán của Triệu Ngọc lấm tấm mồ hôi, hắn cảm thấy hơi buồn bực. Hắn ngẩng đầu lên uống cạn một chai nước khoáng nhưng vẫn cảm thấy miệng khô khốc khó chịu.
Lúc này, hắn và Lan Bác2đang đứng trong một con hẻm nhỏ ở khu phố cổ, điều tra về chiếc xe bị bọn cướp bỏ lại.
Khu phố cổ có rất nhiều nhà một tầng này khác hoàn toàn so với khu vực Miếu Tướng Quân. Khu vực này gần với trung tâm8thành phố, những người sống ở đây đều là cư dân ban đầu của Tần Sơn.
Đã từng có rất nhiều nhà đầu tư nhắm trúng mảnh đất này, nhưng do các nguyên nhân khác nhau, đến cuối cùng vẫn không có bị tháo dỡ. Suốt thời gian6dài, vì khu này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến vẻ đẹp của thành phố nên luôn là một vấn đề khiến chính phủ đau đầu.
Bọn cướp bỏ chiếc xe ở lại một chỗ vừa thoáng đãng vừa hẻo lánh, ở kế bên còn có một nhà3vệ sinh công cộng hôi thối, ruồi bay vo ve.
Chiếc xe đó là một chiếc Nissan kiểu cũ, nhìn có vẻ khá cũ kĩ. Không gian trong xe vốn cũng không to lắm, chắc chắn năm tên cướp cùng ngồi lên xe sẽ vô cùng chật chội.
Theo5như những gì mà các nhân viên cảnh sát đã điều tra ra được, chiếc xe hơi này mới vừa bị đánh cắp tối hôm trước, chủ nhân đã trình báo rồi! Rõ ràng đây là chiếc xe mà bọn cướp trộm lấy để gây án.
Đồng nghiệp bên Khoa Giám định nói là đã phát hiện được rất nhiều dấu vân tay trên xe, nhưng rất khó để xác định được đó có phải là do bọn cướp để lại hay không. Vì thông qua đoạn băng ghi hình của camera giám sát, có thể nhìn thấy rõ ràng là năm tên cướp đều đeo găng tay cả, khả năng để lại dấu vân tay rất thấp.
Ngoài ra, trong xe còn có rất nhiều bộ quân phục ngụy trang, thậm chí ngay cả mặt nạ da người mà bọn cướp đeo cũng bị vứt lại ở đó. sau khi nhìn thấy những mặt nạ này, các đồng nghiệp bên Khoa Giám định rất mừng rỡ, vì rất có thể sẽ tìm được thành phần da và ADN hữu hiệu dính trên mặt nạ.
Khi họ mở cốp sau xe ra thì thấy vũ khí bọn cướp sử dụng đều được để hết ở trong đó.
Thế nhưng, điều khiến người ta bất ngờ là những cây súng này đều là súng giả, thậm chí còn không được tính như súng mô phỏng!
Chậc chậc...
Các cảnh sát điều tra đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng khâm phục sự liều lĩnh của bọn cướp. Không ngờ chúng dám cầm thứ này đi để lừa hết mọi người trong ngân hàng!
Không biết tại sao mà khi nhìn thấy những thứ trước mặt này, Triệu Ngọc lại có cảm giác bức bối trong người. Cũng không biết có phải do mấy hôm trước quá mệt mỏi hay vì lý do nào khác, mà lúc này hắn không tài nào tập trung tinh thần được, không thể suy nghĩ vấn đề một cách cẩn thận được.
Hắn cứ có cảm giác là vụ cướp ngân hàng này có điều gì đó bất thường, hình như có rất nhiều chỗ bất hợp lí.
Ví dụ, nếu hắn là tên cướp ngân hàng, khi đã cướp được rồi thì đương nhiên phải chạy càng xa càng tốt chứ? Nhưng tại sao chúng lại chạy đến chỗ này? Nơi này gần như nằm kế bên ngân hàng bị cướp, nếu như lái xe đi, có khi còn chưa tốn đến một phút.
Đám người này... rốt cuộc nghĩ gì vậy?
Là do ở đây có chỗ để chúng ẩn náu sao? Hay là do bọn chúng cũng giống như Lý Đan trong vụ án chặt tay, vốn là người dân sống ở đây? Chẳng lẽ bây giờ bọn cướp vẫn chưa có chạy đi đâu xa sao?
“Không có đâu, chắc chắn không phải thế!” Nào ngờ, sau khi Triệu Ngọc trao đổi với Lan Bác xong, cậu ta lại lập tức bác bỏ suy nghĩ của hắn: “Anh Ngọc, anh không biết đấy thôi. Trước khi chúng ta đến, cảnh sát đã thả cảnh khuyển ra để lần theo dấu vết rồi! Nghe nói mùi vị phát tán rất rộng, cảnh khuyển chạy đến một khu sầm uất thì không lần theo dấu vết bọn cướp được nữa! Cũng tức là bọn cướp chia nhau ra chạy trốn, chắc chắn không còn ở gần đây nữa!”
Ồ...
Thì ra là thế...
“Đống quần áo này...” Lan Bác lại chỉ vào đống quần áo trong xe: “Đều là của bọn cướp mặc khi cướp ngân hàng. Nếu như chúng đã bỏ nó lại trên xe, vậy thì tức là bọn chúng đã thay đồ khác rồi! Anh Ngọc... Anh nhìn này, ở đây không có camera giám sát gì cả. Bọn chúng thay quần áo ở đây, rất có thể sẽ cải trang nữa. Nếu như bọn chúng thay sang bộ đồ bình thường, đợi khi chúng đi khỏi chỗ này và xuất hiện trên camera giám sát lần nữa, chúng ta sẽ rất khó để mà xác định được người nào mới là cướp!”
“Ồ... Bà nội nhà nó!” Triệu Ngọc tỏ vẻ không phục, mắng một tiếng rồi nói tiếp: “Xem ra bọn cướp này đã tập trước rất nhiều lần rồi, chắc chắn là chúng đã chuẩn bị kỹ càng!”
“Nhưng mà...” Lan Bác vừa suy nghĩ vừa nói: “Nếu như chúng ta có thể tìm được hết băng ghi hình của camera giám sát ở các con đường, kiểm tra lần lượt từng cái một, tôi cảm thấy chắc là vẫn có thể tìm được bọn chúng! Một là, khoảng thời gian đó vừa hay là giờ ăn trưa, số lượng người đi ra từ khu phố cổ chắc chắn sẽ không nhiều lắm, điều tra lần lượt từng người một chắc chắn sẽ tìm ra được gì đó! Hai là, dù cho bọn cướp có cải trang thành như thế nào đi nữa, nhưng bọn chúng đã cướp nhiều thứ như thế, chắc chắn phải có ba lô hay gì khác để đựng chứ? Vì vậy, chắc là có thể điều tra ra được...”
Tuy rằng Triệu Ngọc đang gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó?
Chẳng lẽ... là do hai trăm ngàn của mình không bị cướp đi?
Phải biết rằng, bên trong két sắt ở ngân hàng đều là đồ vật cá nhân cả. Đến bây giờ cũng không ai biết được rằng bọn cướp đã cướp những thứ gì?
Bọn chúng còn không thèm lấy hai trăm ngàn tiền cũ của mình, vậy thì sẽ cướp những thứ gì chứ? Nếu lỡ như bọn chúng không hề lấy đi thứ gì cả, chỉ làm cho hiện trường trở nên lộn xộn thôi thì sao?
Có thể như thế không?
Cướp ngân hàng không phải vì tiền? Mà là có mục đích khác!?
Chậc chậc...
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc lại nghĩ đến quẻ “Khôn Cấn” của ngày hôm nay. Nếu xét theo quẻ bói thì tiền của mình đã được giữ lại, điều đó chứng tỏ rằng quẻ Cấn không có gì đáng lo ngại.
Thế nhưng... Quẻ Khôn thì sao? Chẳng lẽ vụ cướp ngân hàng ngày hôm nay chính là chuyện lớn của quẻ Khôn sao? Hoặc là... nó đang muốn chỉ thi thể nhét trong túi hút chân không trong kho két sắt!?
...
Đột nhiên xảy ra một vụ cướp ngân hàng thế này, chắc chắn là sẽ gây chấn động Tần Sơn, thu hút được sự chú ý của người dân.
Trước giờ thành phố Tần Sơn luôn rất yên bình, hiếm khi xuất hiện những vụ án lớn như cướp ngân hàng như thế. Sau khi lãnh đạo Cục Cảnh sát thành phố nhận được báo cáo, đương nhiên vô cùng xem trọng vụ án này. Họ lập tức ra lệnh nâng cao mức độ phòng bị của toàn thành phố, thiết đặt chốt kiểm tra ở các con đường để tìm ra đối tượng khả nghi.
Thế nhưng, dù cho ngoài kia có động tĩnh lớn như thế nào thì nhiệm vụ triệt phá vụ án lần này vẫn được giao cho phân cục Dung Dương đảm nhận.
Suốt cả một buổi chiều, các cảnh sát điều tra ở phân cục Dung Dương đều bận rộn vô cùng. Mọi người luôn trong trạng thái tập trung cao độ, chạy đây chạy đó, điều tra cái này điều tra cái nọ, trông ai nấy đều vô cùng mệt mỏi, khẩn trương.
Mãi cho đến khi trời chập choạng tối, các cảnh sát mới làm xong công việc thu thập bằng chứng, quay về phân cục Dung Dương để xử lí. Đương nhiên bọn họ không có chút thời gian nghỉ ngơi nào, vừa về đến Cục Cảnh sát thì lập tức mở một buổi họp khẩn cấp để phân tích tình tiết vụ án.
Thân là Cục trưởng đứng đầu Cục Cảnh sát, Đường Triệu Long cũng cảm thấy vô cùng sửng sốt, không biết nên làm thế nào mới tốt!
Một là, vị Cục trưởng được điều đến từ Cục Cảnh sát huyện này chưa từng gặp phải chuyện như thế bao giờ. Trông ông ta rất e dè, không biết phải làm sao. Hai là, hôm qua ông ta đã gặp phải một chuyện rất kinh dị, cứ luôn khiến cho ông ta hoảng hốt và bất an.
Trước đây, ông ta có gặp phải chuyện kinh dị như thế bao giờ đâu? Giữa ban ngày ban mặt lại có thứ gì đó dùng cái tách ném ông ta, vả lại còn vỗ vào đầu ông ta nữa. Cảm giác ấy thật sự quá kinh khủng!
Nhưng cũng may là còn có Cục phó Loan dày dặn kinh nghiệm ra tay giúp đỡ. Bà ta dẫn theo ông ta đi gặp lãnh đạo cấp cao, sau đó gặp cổ đông của ngân hàng, sắp xếp mọi việc một cách ổn thoả, giải quyết khó khăn giúp Đường Triệu Long.
Chính vì như thế, trong buổi họp phân tích tình tiết vụ án, hầu như đều là do Cục phó Loan ra lệnh phân bổ nhiệm vụ, còn Đường Triệu Long chỉ biết gật đầu đồng ý, đến cuối buổi nói thêm vài câu cổ vũ tinh thần rồi thôi.
Sau khi các lãnh đạo đi khỏi, buổi họp chính thức bắt đầu.
Đương nhiên buổi họp này do tổ trưởng Miêu Anh chủ trì, đây cũng là lần đầu tiên cô chỉ huy điều tra án ở phân cục Dung Dương. Có điều, dù sao cô cũng từng giữ chức đội trưởng nhiều năm nên lúc này trông tự tin và thoải mái vô cùng.
Dưới sự chủ trì của cô, tấm bảng trắng dùng để phân tích vụ án được dựng lên. Các cảnh sát điều tra bắt đầu dựa vào các manh mối hiện có để dán tài liệu lên trên bảng.
Bây giờ cách thời điểm xảy ra vụ án hơn sáu tiếng rồi, tuy rằng vẫn chưa điều tra được thông tin cụ thể của bọn cướp, nhưng cũng đã có rất nhiều thông tin được gửi về.
Đầu tiên, bên phía ngân hàng đã đưa ra được danh sách một vài người khả nghi. Những người này đều rất quen thuộc với nội bộ ngân hàng và có thân phận đáng ngờ. Thế nhưng chỉ dựa vào một tờ danh sách này không thể kết luận được gì cả, cần phải tiến hành điều tra kĩ càng mới được.
Ngoài ra, lực lượng cảnh sát khám xét ở khu phố cổ cũng không phát hiện mục tiêu khả nghi nào. Bọn họ đã mang những đoạn băng ghi hình về Cục Cảnh sát, hiện đang sàng lọc từng cái một.
Đồng thời, cũng có người bắt đầu dựa vào đoạn băng ghi hình để suy đoán về hướng di chuyển của bọn cướp trước khi hành động, xem coi bọn chúng chạy đến từ đâu?
Cuối cùng, Khoa Giám định cũng báo tin tới, nói rằng thông qua việc đối chiếu ADN, họ đã tra ra được thân thế của thi thể hút chân không đó!
Mặt trời đỏ như lửa, ánh nắng chói chang.
Trên trán của Triệu Ngọc lấm tấm mồ hôi, hắn cảm thấy hơi buồn bực. Hắn ngẩng đầu lên uống cạn một chai nước khoáng nhưng vẫn cảm thấy miệng khô khốc khó chịu.
Lúc này, hắn và Lan Bác2đang đứng trong một con hẻm nhỏ ở khu phố cổ, điều tra về chiếc xe bị bọn cướp bỏ lại.
Khu phố cổ có rất nhiều nhà một tầng này khác hoàn toàn so với khu vực Miếu Tướng Quân. Khu vực này gần với trung tâm8thành phố, những người sống ở đây đều là cư dân ban đầu của Tần Sơn.
Đã từng có rất nhiều nhà đầu tư nhắm trúng mảnh đất này, nhưng do các nguyên nhân khác nhau, đến cuối cùng vẫn không có bị tháo dỡ. Suốt thời gian6dài, vì khu này làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến vẻ đẹp của thành phố nên luôn là một vấn đề khiến chính phủ đau đầu.
Bọn cướp bỏ chiếc xe ở lại một chỗ vừa thoáng đãng vừa hẻo lánh, ở kế bên còn có một nhà3vệ sinh công cộng hôi thối, ruồi bay vo ve.
Chiếc xe đó là một chiếc Nissan kiểu cũ, nhìn có vẻ khá cũ kĩ. Không gian trong xe vốn cũng không to lắm, chắc chắn năm tên cướp cùng ngồi lên xe sẽ vô cùng chật chội.
Theo5như những gì mà các nhân viên cảnh sát đã điều tra ra được, chiếc xe hơi này mới vừa bị đánh cắp tối hôm trước, chủ nhân đã trình báo rồi! Rõ ràng đây là chiếc xe mà bọn cướp trộm lấy để gây án.
Đồng nghiệp bên Khoa Giám định nói là đã phát hiện được rất nhiều dấu vân tay trên xe, nhưng rất khó để xác định được đó có phải là do bọn cướp để lại hay không. Vì thông qua đoạn băng ghi hình của camera giám sát, có thể nhìn thấy rõ ràng là năm tên cướp đều đeo găng tay cả, khả năng để lại dấu vân tay rất thấp.
Ngoài ra, trong xe còn có rất nhiều bộ quân phục ngụy trang, thậm chí ngay cả mặt nạ da người mà bọn cướp đeo cũng bị vứt lại ở đó. sau khi nhìn thấy những mặt nạ này, các đồng nghiệp bên Khoa Giám định rất mừng rỡ, vì rất có thể sẽ tìm được thành phần da và ADN hữu hiệu dính trên mặt nạ.
Khi họ mở cốp sau xe ra thì thấy vũ khí bọn cướp sử dụng đều được để hết ở trong đó.
Thế nhưng, điều khiến người ta bất ngờ là những cây súng này đều là súng giả, thậm chí còn không được tính như súng mô phỏng!
Chậc chậc...
Các cảnh sát điều tra đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng khâm phục sự liều lĩnh của bọn cướp. Không ngờ chúng dám cầm thứ này đi để lừa hết mọi người trong ngân hàng!
Không biết tại sao mà khi nhìn thấy những thứ trước mặt này, Triệu Ngọc lại có cảm giác bức bối trong người. Cũng không biết có phải do mấy hôm trước quá mệt mỏi hay vì lý do nào khác, mà lúc này hắn không tài nào tập trung tinh thần được, không thể suy nghĩ vấn đề một cách cẩn thận được.
Hắn cứ có cảm giác là vụ cướp ngân hàng này có điều gì đó bất thường, hình như có rất nhiều chỗ bất hợp lí.
Ví dụ, nếu hắn là tên cướp ngân hàng, khi đã cướp được rồi thì đương nhiên phải chạy càng xa càng tốt chứ? Nhưng tại sao chúng lại chạy đến chỗ này? Nơi này gần như nằm kế bên ngân hàng bị cướp, nếu như lái xe đi, có khi còn chưa tốn đến một phút.
Đám người này... rốt cuộc nghĩ gì vậy?
Là do ở đây có chỗ để chúng ẩn náu sao? Hay là do bọn chúng cũng giống như Lý Đan trong vụ án chặt tay, vốn là người dân sống ở đây? Chẳng lẽ bây giờ bọn cướp vẫn chưa có chạy đi đâu xa sao?
“Không có đâu, chắc chắn không phải thế!” Nào ngờ, sau khi Triệu Ngọc trao đổi với Lan Bác xong, cậu ta lại lập tức bác bỏ suy nghĩ của hắn: “Anh Ngọc, anh không biết đấy thôi. Trước khi chúng ta đến, cảnh sát đã thả cảnh khuyển ra để lần theo dấu vết rồi! Nghe nói mùi vị phát tán rất rộng, cảnh khuyển chạy đến một khu sầm uất thì không lần theo dấu vết bọn cướp được nữa! Cũng tức là bọn cướp chia nhau ra chạy trốn, chắc chắn không còn ở gần đây nữa!”
Ồ...
Thì ra là thế...
“Đống quần áo này...” Lan Bác lại chỉ vào đống quần áo trong xe: “Đều là của bọn cướp mặc khi cướp ngân hàng. Nếu như chúng đã bỏ nó lại trên xe, vậy thì tức là bọn chúng đã thay đồ khác rồi! Anh Ngọc... Anh nhìn này, ở đây không có camera giám sát gì cả. Bọn chúng thay quần áo ở đây, rất có thể sẽ cải trang nữa. Nếu như bọn chúng thay sang bộ đồ bình thường, đợi khi chúng đi khỏi chỗ này và xuất hiện trên camera giám sát lần nữa, chúng ta sẽ rất khó để mà xác định được người nào mới là cướp!”
“Ồ... Bà nội nhà nó!” Triệu Ngọc tỏ vẻ không phục, mắng một tiếng rồi nói tiếp: “Xem ra bọn cướp này đã tập trước rất nhiều lần rồi, chắc chắn là chúng đã chuẩn bị kỹ càng!”
“Nhưng mà...” Lan Bác vừa suy nghĩ vừa nói: “Nếu như chúng ta có thể tìm được hết băng ghi hình của camera giám sát ở các con đường, kiểm tra lần lượt từng cái một, tôi cảm thấy chắc là vẫn có thể tìm được bọn chúng! Một là, khoảng thời gian đó vừa hay là giờ ăn trưa, số lượng người đi ra từ khu phố cổ chắc chắn sẽ không nhiều lắm, điều tra lần lượt từng người một chắc chắn sẽ tìm ra được gì đó! Hai là, dù cho bọn cướp có cải trang thành như thế nào đi nữa, nhưng bọn chúng đã cướp nhiều thứ như thế, chắc chắn phải có ba lô hay gì khác để đựng chứ? Vì vậy, chắc là có thể điều tra ra được...”
Tuy rằng Triệu Ngọc đang gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó?
Chẳng lẽ... là do hai trăm ngàn của mình không bị cướp đi?
Phải biết rằng, bên trong két sắt ở ngân hàng đều là đồ vật cá nhân cả. Đến bây giờ cũng không ai biết được rằng bọn cướp đã cướp những thứ gì?
Bọn chúng còn không thèm lấy hai trăm ngàn tiền cũ của mình, vậy thì sẽ cướp những thứ gì chứ? Nếu lỡ như bọn chúng không hề lấy đi thứ gì cả, chỉ làm cho hiện trường trở nên lộn xộn thôi thì sao?
Có thể như thế không?
Cướp ngân hàng không phải vì tiền? Mà là có mục đích khác!?
Chậc chậc...
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc lại nghĩ đến quẻ “Khôn Cấn” của ngày hôm nay. Nếu xét theo quẻ bói thì tiền của mình đã được giữ lại, điều đó chứng tỏ rằng quẻ Cấn không có gì đáng lo ngại.
Thế nhưng... Quẻ Khôn thì sao? Chẳng lẽ vụ cướp ngân hàng ngày hôm nay chính là chuyện lớn của quẻ Khôn sao? Hoặc là... nó đang muốn chỉ thi thể nhét trong túi hút chân không trong kho két sắt!?
...
Đột nhiên xảy ra một vụ cướp ngân hàng thế này, chắc chắn là sẽ gây chấn động Tần Sơn, thu hút được sự chú ý của người dân.
Trước giờ thành phố Tần Sơn luôn rất yên bình, hiếm khi xuất hiện những vụ án lớn như cướp ngân hàng như thế. Sau khi lãnh đạo Cục Cảnh sát thành phố nhận được báo cáo, đương nhiên vô cùng xem trọng vụ án này. Họ lập tức ra lệnh nâng cao mức độ phòng bị của toàn thành phố, thiết đặt chốt kiểm tra ở các con đường để tìm ra đối tượng khả nghi.
Thế nhưng, dù cho ngoài kia có động tĩnh lớn như thế nào thì nhiệm vụ triệt phá vụ án lần này vẫn được giao cho phân cục Dung Dương đảm nhận.
Suốt cả một buổi chiều, các cảnh sát điều tra ở phân cục Dung Dương đều bận rộn vô cùng. Mọi người luôn trong trạng thái tập trung cao độ, chạy đây chạy đó, điều tra cái này điều tra cái nọ, trông ai nấy đều vô cùng mệt mỏi, khẩn trương.
Mãi cho đến khi trời chập choạng tối, các cảnh sát mới làm xong công việc thu thập bằng chứng, quay về phân cục Dung Dương để xử lí. Đương nhiên bọn họ không có chút thời gian nghỉ ngơi nào, vừa về đến Cục Cảnh sát thì lập tức mở một buổi họp khẩn cấp để phân tích tình tiết vụ án.
Thân là Cục trưởng đứng đầu Cục Cảnh sát, Đường Triệu Long cũng cảm thấy vô cùng sửng sốt, không biết nên làm thế nào mới tốt!
Một là, vị Cục trưởng được điều đến từ Cục Cảnh sát huyện này chưa từng gặp phải chuyện như thế bao giờ. Trông ông ta rất e dè, không biết phải làm sao. Hai là, hôm qua ông ta đã gặp phải một chuyện rất kinh dị, cứ luôn khiến cho ông ta hoảng hốt và bất an.
Trước đây, ông ta có gặp phải chuyện kinh dị như thế bao giờ đâu? Giữa ban ngày ban mặt lại có thứ gì đó dùng cái tách ném ông ta, vả lại còn vỗ vào đầu ông ta nữa. Cảm giác ấy thật sự quá kinh khủng!
Nhưng cũng may là còn có Cục phó Loan dày dặn kinh nghiệm ra tay giúp đỡ. Bà ta dẫn theo ông ta đi gặp lãnh đạo cấp cao, sau đó gặp cổ đông của ngân hàng, sắp xếp mọi việc một cách ổn thoả, giải quyết khó khăn giúp Đường Triệu Long.
Chính vì như thế, trong buổi họp phân tích tình tiết vụ án, hầu như đều là do Cục phó Loan ra lệnh phân bổ nhiệm vụ, còn Đường Triệu Long chỉ biết gật đầu đồng ý, đến cuối buổi nói thêm vài câu cổ vũ tinh thần rồi thôi.
Sau khi các lãnh đạo đi khỏi, buổi họp chính thức bắt đầu.
Đương nhiên buổi họp này do tổ trưởng Miêu Anh chủ trì, đây cũng là lần đầu tiên cô chỉ huy điều tra án ở phân cục Dung Dương. Có điều, dù sao cô cũng từng giữ chức đội trưởng nhiều năm nên lúc này trông tự tin và thoải mái vô cùng.
Dưới sự chủ trì của cô, tấm bảng trắng dùng để phân tích vụ án được dựng lên. Các cảnh sát điều tra bắt đầu dựa vào các manh mối hiện có để dán tài liệu lên trên bảng.
Bây giờ cách thời điểm xảy ra vụ án hơn sáu tiếng rồi, tuy rằng vẫn chưa điều tra được thông tin cụ thể của bọn cướp, nhưng cũng đã có rất nhiều thông tin được gửi về.
Đầu tiên, bên phía ngân hàng đã đưa ra được danh sách một vài người khả nghi. Những người này đều rất quen thuộc với nội bộ ngân hàng và có thân phận đáng ngờ. Thế nhưng chỉ dựa vào một tờ danh sách này không thể kết luận được gì cả, cần phải tiến hành điều tra kĩ càng mới được.
Ngoài ra, lực lượng cảnh sát khám xét ở khu phố cổ cũng không phát hiện mục tiêu khả nghi nào. Bọn họ đã mang những đoạn băng ghi hình về Cục Cảnh sát, hiện đang sàng lọc từng cái một.
Đồng thời, cũng có người bắt đầu dựa vào đoạn băng ghi hình để suy đoán về hướng di chuyển của bọn cướp trước khi hành động, xem coi bọn chúng chạy đến từ đâu?
Cuối cùng, Khoa Giám định cũng báo tin tới, nói rằng thông qua việc đối chiếu ADN, họ đã tra ra được thân thế của thi thể hút chân không đó!
Bình luận facebook