Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-270.txt
Chương 270: Ghen thật rồi sao?
Miêu Anh và Lý Bối Ni đang trong tiệm sữa đậu nành Vĩnh Hoà dùng bữa sáng. Xuyên qua cái cửa sổ bằng kính siêu to, bọn họ có thể nhìn thấy Triệu Ngọc đang đứng ở ngoài châm thuốc một cách nghiêm túc.
Sau khi châm thuốc xong, Triệu Ngọc bắt đầu ho sặc sụa!
“Ui chao!” Lý Bối Ni thè lưỡi ra: “Hành động của sư huynh càng lúc càng2quái dị! Trước khi ăn sáng còn phải hút điếu thuốc? Bình thường hình như đâu có thấy anh ấy hút thuốc nhỉ?”
“Nhìn bộ dạng ho sặc sụa của anh ta kìa!” Miêu Anh tức giận liếc nhìn ra ngoài, nói với vẻ khinh bỉ: “Sao không sặc chết anh ta luôn đi!?”
“Ủa? Chị, chị nhìn này...” Lý Bối Ni chỉ về phía Triệu Ngọc, nói với vẻ ngạc nhiên:8“Tên này vừa mới hút được một hơi thì đã dập tắt luôn rồi. Còn... Còn nhét lại điếu thuốc vào trong hộp nữa? Như thế... biết hưởng thụ cuộc sống quá nhỉ?”
Miêu Anh cũng không hiểu gì cả, chỉ đành lắc đầu một cách bất lực.
Thế nhưng, kì lạ hơn là sau khi để hộp thuốc vào trong túi xong, Triệu Ngọc liền đưa tay sờ lên mái tóc6dài khoảng hai phân của mình trước, sau đó lại chắp tay lại, làm động tác lạy Phật!
“Tôi cược mười đồng!” Nhìn thấy cảnh tượng này, Miêu Anh lập tức nói với Lý Bối Ni: “Sau khi bước vào, câu đầu tiên mà Triệu Ngọc thốt ra chắc chắn sẽ có liên quan đến bốn chữ ‘anh em thần tiên’!”
“Ừ... Ừ...” Lý Bối Ni khẽ cắn môi, sau khi suy3nghĩ một hồi cũng gật đầu đồng ý: “Được thôi, cược đi!”
Thì ra, sở dĩ Triệu Ngọc làm động tác lạy Phật, đó là bởi vì hắn vừa mới mở ra được một quẻ “Chấn Cấn”.
Ui chao... Cám ơn trời đất!
Mở được quẻ bói như thế, Triệu Ngọc cuối cùng cũng đã thả lỏng tinh thần được rồi. Hai hôm nay, hắn xém chút nữa đã bị quẻ Khôn làm5cho điên cả đầu, bây giờ cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm!
Vả lại, không những không mở trúng quẻ Khôn nữa, mà hắn còn nhận được quẻ Cấn hằng mong ước. Chỉ cần quẻ Cấn có mặt, vậy tức là việc điều tra án của ngày hôm nay chắc chắn sẽ có tiến triển.
Vừa nghĩ đến vụ án thì Triệu Ngọc liền cảm thấy phấn khích vô cùng. Vì vậy, vừa mới bước vào quán ăn, hắn lập tức hỏi Miêu Anh: “Tổ trưởng Miêu, vụ án thế nào rồi, có tiến triển gì mới không?”
Miêu Anh không thèm đếm xỉa gì đến Triệu Ngọc, chỉ đưa mắt nhìn về phía Lý Bối Ni.
Lý Bối Ni vừa cười vừa vỗ tay, còn Miêu Anh thì lại móc mười đồng ra đưa cho cô một cách nhanh gọn...
...
Sau khi ăn sáng xong, cả ba người mau chóng quay về Cục Cảnh sát.
Tối hôm qua, Miêu Anh thật sự là đã quá mệt mỏi rồi. Mấy ông cảnh sát thì có thể tìm đại một chỗ nào đó là ngủ nghỉ được, nhưng cô và Lý Bối Ni thì lại không chịu được.
Vì thế, Miêu Anh mới quyết định đến nhà Triệu Ngọc ngủ nhờ một đêm.
Đương nhiên Miêu Anh không hề thiếu tiền, cô hoàn toàn có thể đi đến khách sạn cao cấp ở gần đây để thuê phòng ngủ. Sở dĩ cô lựa chọn đến nhà Triệu Ngọc, thật ra cũng vì có suy nghĩ riêng của mình.
Bởi vì trước giờ, dù điều tra bất cứ một vụ án nào, Triệu Ngọc luôn có thể nghĩ ra được những chi tiết bất ngờ, trông giống như được sự giúp đỡ của thần tiên vậy, cuối cùng phá được vụ án!
Vì thế, Miêu Anh mới quyết định đi đến nhà hắn, xem thử coi hắn có nghĩ ra được manh mối bất ngờ gì không? Nào ngờ, manh mối thì chưa thấy đâu, trái lại thấy được cảnh Triệu Ngọc giở trò đồi bại, vì thế mới xảy ra những chuyện tiếp theo này.
Thật ra, vì giận Triệu Ngọc nên tối hôm qua Miêu Anh không hề ngủ ngon gì cả.
Bản thân cô cũng không hiểu nổi tại sao mình lại cáu giận như thế nữa?
Trong lòng cô biết rõ là Triệu Ngọc làm bậy với cô gái khác không hề liên quan gì đến mình cả. Nhưng không biết tại sao cô cứ luôn cảm thấy không được thoải mái trong lòng.
Không phải chứ?
Miêu Anh bắt đầu hơi lo lắng, chẳng lẽ... mình thật sự đã thích cái tên khốn khiếp vô lương này rồi sao? Thật sự đang ghen đấy à?
...
Quay trở về với thực tại, khi ba người Miêu Anh vừa mới quay về phòng làm việc, Cục phó Loan liền ra lệnh, yêu cầu toàn bộ các cảnh sát điều tra của Đội Trọng án lập tức mở một cuộc họp khẩn cấp.
Không cần phải nói gì cũng biết, chắc chắn cuộc họp này là để bàn về vụ án giấu xác trong ngân hàng! Số lượng nạn nhân đã vượt quá năm người, đã đủ để cấu thành một vụ án lớn, nên đương nhiên lãnh đạo cấp cao không thể bỏ mặc làm lơ được.
Quả đúng là như thế, có rất nhiều lãnh đạo ở Cục Cảnh sát thành phố đến tham dự buổi họp này, ngay cả Cục phó Liêu Cảnh Hiền cũng có mặt!
Do tình hình vụ án giấu xác lần này khá đặc biệt, dù cho là lãnh đạo cấp cao hay là các cảnh sát điều tra, tất cả đều cho rằng vụ án này cần phải được giữ bí mật, tuyệt đối không thể công khai ra ngoài.
Thứ nhất, một khi công khai một vụ án lớn kinh khủng như thế ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến người dân hoảng sợ bất an.
Thứ hai, vụ án lần này đã được xác định là một vụ án giết người liên hoàn. Một khi hung thủ hay tin, rất có thể hắn ta sẽ trốn chạy biệt tăm, khó mà bắt lại được.
Vì thế, trong buổi họp ngày hôm nay, các cảnh sát điều tra đều đặt bút kí vào bản cam kết giữ kín bí mật, kể cả với người nhà của mình.
Ngoài ra, Cục phó Liêu còn nói rằng, vì phân cục Dung Dương có biểu hiện xuất sắc trong vụ án Miên Lĩnh nên các lãnh đạo đã nhất trí quyết định, vụ án giấu xác trong ngân hàng lần này và cả vụ cướp ngân hàng đều giao cho phân cục Dung Dương phụ trách điều tra. Những phân cục khác thì phải dốc hết toàn lực để hỗ trợ phá án.
Tiếp theo nữa chính là phần phát biểu rất hình thức của Đường Triệu Long và Cục phó Loan. Đầu tiên là cám ơn lãnh đạo đã coi trọng phân cục Dung Dương, tiếp theo là đảm bảo rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ gian nan này, cuối cùng là động viên khích lệ các cảnh sát điều tra!
Sau khi tan họp, quẻ Chấn của Triệu Ngọc đã ứng nghiệm trước.
Cục phó Liêu không thèm nói chuyện với Đường Triệu Long mà gọi Triệu Ngọc vào trong phòng làm việc của Cục trưởng. Càng quá đáng hơn là ông ta bảo Triệu Ngọc đi vào trong, rồi lại đuổi Đường Triệu Long ra ngoài đứng đợi.
Lần này, Đường Triệu Long lại càng cảm thấy hoảng hốt hơn! Lúc trước mới xuất hiện một Miêu Anh có gia cảnh hiển hách, bây giờ lại có thêm một Triệu Ngọc với người chống lưng hùng mạnh. Hai người này... thật sự là không thể chọc!
Sau khi đóng cửa lại, Liêu Cảnh Hiền liền nói thẳng cho Triệu Ngọc biết rằng mình đã nhận được tin nhắn, vả lại ngay lúc đó cũng đã thông báo cho đội điều tra đặc biệt rồi.
Tuy nhiên, mặc dù đã tìm được cái bánh kem ở trước cổng trung tâm thương mại, nhưng sau khi kiểm tra xong thì thấy nó không có vấn đề gì cả. Cục phó Liêu nói rằng đó chỉ là một bánh kem mousse bình thường thôi, không giấu thứ gì ở bên trong hết.
Ồ?
Triệu Ngọc khẽ chau mày lại, xem ra mình và Miêu Anh đã đoán nhầm rồi, cái bánh kem không hề có vấn đề gì cả.
“Nhưng mà cô cậu có thể yên tâm.” Cục trưởng Liêu nói rất tự tin: “Thông qua các nguồn tình báo, bây giờ tổ chuyên án đã điều tra ra được một số manh mối rồi. Những người ra tay hại chết tổ trưởng Khúc đã dần lộ diện, bây giờ chỉ còn chờ thu lưới thôi! Vì vậy, về chuyện này, hai người không cần phải lo lắng gì nữa. Việc quan trọng trước mắt là phải điều tra cho xong hai vụ án giấu xác trong ngân hàng và cướp ngân hàng này!”
Triệu Ngọc cũng không còn gì để nói nữa, chỉ đành gật đầu lia lịa. Nếu như vụ án Khúc Bình đã có manh mối, vậy thì áp lực trên người hắn cũng sẽ được giảm bớt đi. Có đội điều tra đặc biệt trông chừng những tên tội phạm gian ác kia, bọn chúng chắc chắn không thể làm gì được mình với đồng nghiệp nữa rồi!
“Tôi nghe Cục phó Loan nói,” Sau đó Liêu Cảnh Hiền lại báo cho Triệu Ngọc biết một tin nội bộ: “bà ấy vốn định để mỗi tổ A, B điều tra một vụ án khác nhau, nhưng Miêu Anh không đồng ý. Cô ấy nói rằng, bởi vì tình hình thay đổi nên bây giờ không thể loại trừ khả năng hai vụ án này có liên quan với nhau được, vì thế hai vụ án này phải được tiến hành điều tra cùng lúc!”.
“Ừ, cũng đúng!” Triệu Ngọc gật đầu: “Càng ngày tôi càng cảm thấy hai vụ án này không phải trùng hợp gì đâu!”
“Có phải trùng hợp hay không thì tôi không biết. Tôi chỉ biết là tôi nói xong câu tiếp theo này, cậu sẽ lại mắng chửi bà nội nhà nó cho coi!” Liêu Cảnh Hiền vừa cười vừa nói: “Ban đầu, cục phó Loan vốn định để cậu thay vị trí của Mao Vĩ! Cậu phụ trách tổ A, Miêu Anh phụ trách tổ B, sau đó...”
“Hả? Cô ta... Bà nội nhà nó...” Triệu Ngọc mắng chửi một cách giận dữ.
Miêu Anh và Lý Bối Ni đang trong tiệm sữa đậu nành Vĩnh Hoà dùng bữa sáng. Xuyên qua cái cửa sổ bằng kính siêu to, bọn họ có thể nhìn thấy Triệu Ngọc đang đứng ở ngoài châm thuốc một cách nghiêm túc.
Sau khi châm thuốc xong, Triệu Ngọc bắt đầu ho sặc sụa!
“Ui chao!” Lý Bối Ni thè lưỡi ra: “Hành động của sư huynh càng lúc càng2quái dị! Trước khi ăn sáng còn phải hút điếu thuốc? Bình thường hình như đâu có thấy anh ấy hút thuốc nhỉ?”
“Nhìn bộ dạng ho sặc sụa của anh ta kìa!” Miêu Anh tức giận liếc nhìn ra ngoài, nói với vẻ khinh bỉ: “Sao không sặc chết anh ta luôn đi!?”
“Ủa? Chị, chị nhìn này...” Lý Bối Ni chỉ về phía Triệu Ngọc, nói với vẻ ngạc nhiên:8“Tên này vừa mới hút được một hơi thì đã dập tắt luôn rồi. Còn... Còn nhét lại điếu thuốc vào trong hộp nữa? Như thế... biết hưởng thụ cuộc sống quá nhỉ?”
Miêu Anh cũng không hiểu gì cả, chỉ đành lắc đầu một cách bất lực.
Thế nhưng, kì lạ hơn là sau khi để hộp thuốc vào trong túi xong, Triệu Ngọc liền đưa tay sờ lên mái tóc6dài khoảng hai phân của mình trước, sau đó lại chắp tay lại, làm động tác lạy Phật!
“Tôi cược mười đồng!” Nhìn thấy cảnh tượng này, Miêu Anh lập tức nói với Lý Bối Ni: “Sau khi bước vào, câu đầu tiên mà Triệu Ngọc thốt ra chắc chắn sẽ có liên quan đến bốn chữ ‘anh em thần tiên’!”
“Ừ... Ừ...” Lý Bối Ni khẽ cắn môi, sau khi suy3nghĩ một hồi cũng gật đầu đồng ý: “Được thôi, cược đi!”
Thì ra, sở dĩ Triệu Ngọc làm động tác lạy Phật, đó là bởi vì hắn vừa mới mở ra được một quẻ “Chấn Cấn”.
Ui chao... Cám ơn trời đất!
Mở được quẻ bói như thế, Triệu Ngọc cuối cùng cũng đã thả lỏng tinh thần được rồi. Hai hôm nay, hắn xém chút nữa đã bị quẻ Khôn làm5cho điên cả đầu, bây giờ cuối cùng cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm!
Vả lại, không những không mở trúng quẻ Khôn nữa, mà hắn còn nhận được quẻ Cấn hằng mong ước. Chỉ cần quẻ Cấn có mặt, vậy tức là việc điều tra án của ngày hôm nay chắc chắn sẽ có tiến triển.
Vừa nghĩ đến vụ án thì Triệu Ngọc liền cảm thấy phấn khích vô cùng. Vì vậy, vừa mới bước vào quán ăn, hắn lập tức hỏi Miêu Anh: “Tổ trưởng Miêu, vụ án thế nào rồi, có tiến triển gì mới không?”
Miêu Anh không thèm đếm xỉa gì đến Triệu Ngọc, chỉ đưa mắt nhìn về phía Lý Bối Ni.
Lý Bối Ni vừa cười vừa vỗ tay, còn Miêu Anh thì lại móc mười đồng ra đưa cho cô một cách nhanh gọn...
...
Sau khi ăn sáng xong, cả ba người mau chóng quay về Cục Cảnh sát.
Tối hôm qua, Miêu Anh thật sự là đã quá mệt mỏi rồi. Mấy ông cảnh sát thì có thể tìm đại một chỗ nào đó là ngủ nghỉ được, nhưng cô và Lý Bối Ni thì lại không chịu được.
Vì thế, Miêu Anh mới quyết định đến nhà Triệu Ngọc ngủ nhờ một đêm.
Đương nhiên Miêu Anh không hề thiếu tiền, cô hoàn toàn có thể đi đến khách sạn cao cấp ở gần đây để thuê phòng ngủ. Sở dĩ cô lựa chọn đến nhà Triệu Ngọc, thật ra cũng vì có suy nghĩ riêng của mình.
Bởi vì trước giờ, dù điều tra bất cứ một vụ án nào, Triệu Ngọc luôn có thể nghĩ ra được những chi tiết bất ngờ, trông giống như được sự giúp đỡ của thần tiên vậy, cuối cùng phá được vụ án!
Vì thế, Miêu Anh mới quyết định đi đến nhà hắn, xem thử coi hắn có nghĩ ra được manh mối bất ngờ gì không? Nào ngờ, manh mối thì chưa thấy đâu, trái lại thấy được cảnh Triệu Ngọc giở trò đồi bại, vì thế mới xảy ra những chuyện tiếp theo này.
Thật ra, vì giận Triệu Ngọc nên tối hôm qua Miêu Anh không hề ngủ ngon gì cả.
Bản thân cô cũng không hiểu nổi tại sao mình lại cáu giận như thế nữa?
Trong lòng cô biết rõ là Triệu Ngọc làm bậy với cô gái khác không hề liên quan gì đến mình cả. Nhưng không biết tại sao cô cứ luôn cảm thấy không được thoải mái trong lòng.
Không phải chứ?
Miêu Anh bắt đầu hơi lo lắng, chẳng lẽ... mình thật sự đã thích cái tên khốn khiếp vô lương này rồi sao? Thật sự đang ghen đấy à?
...
Quay trở về với thực tại, khi ba người Miêu Anh vừa mới quay về phòng làm việc, Cục phó Loan liền ra lệnh, yêu cầu toàn bộ các cảnh sát điều tra của Đội Trọng án lập tức mở một cuộc họp khẩn cấp.
Không cần phải nói gì cũng biết, chắc chắn cuộc họp này là để bàn về vụ án giấu xác trong ngân hàng! Số lượng nạn nhân đã vượt quá năm người, đã đủ để cấu thành một vụ án lớn, nên đương nhiên lãnh đạo cấp cao không thể bỏ mặc làm lơ được.
Quả đúng là như thế, có rất nhiều lãnh đạo ở Cục Cảnh sát thành phố đến tham dự buổi họp này, ngay cả Cục phó Liêu Cảnh Hiền cũng có mặt!
Do tình hình vụ án giấu xác lần này khá đặc biệt, dù cho là lãnh đạo cấp cao hay là các cảnh sát điều tra, tất cả đều cho rằng vụ án này cần phải được giữ bí mật, tuyệt đối không thể công khai ra ngoài.
Thứ nhất, một khi công khai một vụ án lớn kinh khủng như thế ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến người dân hoảng sợ bất an.
Thứ hai, vụ án lần này đã được xác định là một vụ án giết người liên hoàn. Một khi hung thủ hay tin, rất có thể hắn ta sẽ trốn chạy biệt tăm, khó mà bắt lại được.
Vì thế, trong buổi họp ngày hôm nay, các cảnh sát điều tra đều đặt bút kí vào bản cam kết giữ kín bí mật, kể cả với người nhà của mình.
Ngoài ra, Cục phó Liêu còn nói rằng, vì phân cục Dung Dương có biểu hiện xuất sắc trong vụ án Miên Lĩnh nên các lãnh đạo đã nhất trí quyết định, vụ án giấu xác trong ngân hàng lần này và cả vụ cướp ngân hàng đều giao cho phân cục Dung Dương phụ trách điều tra. Những phân cục khác thì phải dốc hết toàn lực để hỗ trợ phá án.
Tiếp theo nữa chính là phần phát biểu rất hình thức của Đường Triệu Long và Cục phó Loan. Đầu tiên là cám ơn lãnh đạo đã coi trọng phân cục Dung Dương, tiếp theo là đảm bảo rằng sẽ hoàn thành nhiệm vụ gian nan này, cuối cùng là động viên khích lệ các cảnh sát điều tra!
Sau khi tan họp, quẻ Chấn của Triệu Ngọc đã ứng nghiệm trước.
Cục phó Liêu không thèm nói chuyện với Đường Triệu Long mà gọi Triệu Ngọc vào trong phòng làm việc của Cục trưởng. Càng quá đáng hơn là ông ta bảo Triệu Ngọc đi vào trong, rồi lại đuổi Đường Triệu Long ra ngoài đứng đợi.
Lần này, Đường Triệu Long lại càng cảm thấy hoảng hốt hơn! Lúc trước mới xuất hiện một Miêu Anh có gia cảnh hiển hách, bây giờ lại có thêm một Triệu Ngọc với người chống lưng hùng mạnh. Hai người này... thật sự là không thể chọc!
Sau khi đóng cửa lại, Liêu Cảnh Hiền liền nói thẳng cho Triệu Ngọc biết rằng mình đã nhận được tin nhắn, vả lại ngay lúc đó cũng đã thông báo cho đội điều tra đặc biệt rồi.
Tuy nhiên, mặc dù đã tìm được cái bánh kem ở trước cổng trung tâm thương mại, nhưng sau khi kiểm tra xong thì thấy nó không có vấn đề gì cả. Cục phó Liêu nói rằng đó chỉ là một bánh kem mousse bình thường thôi, không giấu thứ gì ở bên trong hết.
Ồ?
Triệu Ngọc khẽ chau mày lại, xem ra mình và Miêu Anh đã đoán nhầm rồi, cái bánh kem không hề có vấn đề gì cả.
“Nhưng mà cô cậu có thể yên tâm.” Cục trưởng Liêu nói rất tự tin: “Thông qua các nguồn tình báo, bây giờ tổ chuyên án đã điều tra ra được một số manh mối rồi. Những người ra tay hại chết tổ trưởng Khúc đã dần lộ diện, bây giờ chỉ còn chờ thu lưới thôi! Vì vậy, về chuyện này, hai người không cần phải lo lắng gì nữa. Việc quan trọng trước mắt là phải điều tra cho xong hai vụ án giấu xác trong ngân hàng và cướp ngân hàng này!”
Triệu Ngọc cũng không còn gì để nói nữa, chỉ đành gật đầu lia lịa. Nếu như vụ án Khúc Bình đã có manh mối, vậy thì áp lực trên người hắn cũng sẽ được giảm bớt đi. Có đội điều tra đặc biệt trông chừng những tên tội phạm gian ác kia, bọn chúng chắc chắn không thể làm gì được mình với đồng nghiệp nữa rồi!
“Tôi nghe Cục phó Loan nói,” Sau đó Liêu Cảnh Hiền lại báo cho Triệu Ngọc biết một tin nội bộ: “bà ấy vốn định để mỗi tổ A, B điều tra một vụ án khác nhau, nhưng Miêu Anh không đồng ý. Cô ấy nói rằng, bởi vì tình hình thay đổi nên bây giờ không thể loại trừ khả năng hai vụ án này có liên quan với nhau được, vì thế hai vụ án này phải được tiến hành điều tra cùng lúc!”.
“Ừ, cũng đúng!” Triệu Ngọc gật đầu: “Càng ngày tôi càng cảm thấy hai vụ án này không phải trùng hợp gì đâu!”
“Có phải trùng hợp hay không thì tôi không biết. Tôi chỉ biết là tôi nói xong câu tiếp theo này, cậu sẽ lại mắng chửi bà nội nhà nó cho coi!” Liêu Cảnh Hiền vừa cười vừa nói: “Ban đầu, cục phó Loan vốn định để cậu thay vị trí của Mao Vĩ! Cậu phụ trách tổ A, Miêu Anh phụ trách tổ B, sau đó...”
“Hả? Cô ta... Bà nội nhà nó...” Triệu Ngọc mắng chửi một cách giận dữ.
Bình luận facebook