Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-273.txt
Chương 273: Mười sáu người khả nghi
9 giờ tối, các cảnh sát điều tra vốn đã làm việc bận rộn suốt mấy ngày vẫn đang đứng xung quanh bảng trắng để bàn bạc về vụ án.
“Theo như đoạn băng ghi hình cho thấy, đêm trước khi xảy ra vụ cướp, chiếc xe này đã chạy vào2khu phố cổ.” Bành Hân đang giới thiệu cho mọi người nghe về thông tin mới nhất: “Không biết cụ thể chiếc xe chạy đến từ nơi nào, chỉ biết là nó đến từ hướng Nam, còn lại thì không thể nào tìm ra dấu vết.”
“Chắc là chiếc xe đó8đã đậu trong con hẻm suốt đêm hôm ấy. Chúng tôi đã đi hỏi thăm rồi, có người dân nói là lúc đi vệ sinh từng nhìn thấy chiếc xe đó, nhưng vì nó trông khá bình thường nên cũng không để ý gì nhiều!”
“Kì lạ! Chẳng lẽ... chúng ở6trên xe suốt cả đêm? Hay là đến khuya chúng đã về nhà để ngủ nghỉ, rồi trước khi cướp ngân hàng lại quay trở lại đó?” Có người lên tiếng hỏi.
“Trên xe chắc là không có ai!” Bành Hân nói: “Chỗ đó cách nhà vệ sinh rất gần, không3gian trong xe lại khá chật chội, năm người không thể ngồi chen chúc trên xe suốt cả đêm được. Vả lại, theo như lời của người chứng kiến thì trông không giống là có người trên xe!”
“Nếu vậy thì chúng ta phải bắt tay điều tra từ các đoạn5băng ghi hình thôi. Bảo các nhân viên điều tra dò tìm kĩ lại xem có thể tìm được đối tượng khả nghi nào không!” Miêu Anh ra lệnh.
“Cục phó Loan đã điều động khá nhiều người từ các phòng ban khác đến giúp đỡ rồi!” Bành Hân nói tiếp: “Tổ trưởng Miêu, sau khi đi hỏi thăm, chúng tôi đã lần lượt xác nhận được danh tính của sáu mươi sáu người khả nghi xuất hiện ở gần khu phố cổ vào khoảng thời gian đó. Hầu hết những người này đều là cư dân sống ở khu vực đó!”
“Có điều trước mắt vẫn còn mười sáu người lai lịch không rõ ràng, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được!” Bành Hân chỉ vào điện thoại và nói: “Băng ghi hình của mười sáu người này, tôi đã chia sẻ cho mọi người rồi! Mọi người có thể xem thử!”
“Chúng tôi đã hỏi thăm người dân ở đó, họ đều không quen biết với mười sáu người này. Bây giờ chúng tôi đã đưa cho phòng Điều tra mất tích so sánh đối chiếu rồi. Có lẽ nghi phạm nằm ngay trong số những người ấy!”
“Mười sáu người chọn ra năm người, tỉ lệ này chắc là không thấp đâu nhỉ?” Trương Diệu Huy vỗ tay một cái. Sau mấy đêm thức trắng cực khổ làm việc, trong mắt anh ta đầy tơ máu.
“Đừng khẳng định chắc nịch sớm như thế!” Lan Bác lắc đầu, nói: “Bọn cướp này rất gian manh. Lỡ như chúng tìm được điểm mù của camera giám sát, vậy chúng ta coi như là làm việc công cốc rồi!”
“Lan Bác, đừng bi quan như thế.” Tiểu Lưu lên tiếng an ủi: “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Tôi không tin là bọn cướp này có bản lĩnh tài ba như Bộ Tứ Kỵ Sĩ trong phim ‘Phi vụ thế kỷ’. Bọn chúng chắc chắn không thể chạy thoát được!”
“Mọi người xem này...” Bành Hân bật màn hình điện tử ở bên cạnh lên, trên đó xuất hiện một tấm bản đồ: “Đây là bản đồ của khu phố cổ, những chỗ kí hiệu màu đỏ chính là những nơi mà cảnh khuyển từng đuổi theo. Nhìn vào bản đồ ta có thể thấy rằng, bọn cướp đã chia nhau ra chạy về các hướng khác nhau trong khu phố cổ. Mãi cho đến khu vực đông người náo nhiệt thì cảnh khuyển không thể đuổi theo tiếp được nữa!”
“Mà khu vực những loại mùi này biến mất đều nằm trong phạm vi giám sát của camera. Vì vậy, khả năng bọn cướp nằm trong số mười sáu người còn lại này là rất lớn!”
“Ừ!” Miêu Anh gật đầu, quay sang nói với Trương Cảnh Phong: “Anh Trương, anh là người trong nghề, công việc tìm kiếm người khả nghi sẽ giao cho anh phụ trách, hơn nữa anh cũng có quen với bên phòng Điều tra mất tích!”
Trương Cảnh Phong gật đầu.
Lúc này, Đại Phi đột nhiên chạy vọt vào trong phòng làm việc. Còn chưa kịp đứng vững, anh ta đã vội vã nói với vẻ gấp gáp: “Mọi người, mọi người, tin mới, tin mới nhất! Ngân hàng Đồng Xuyên khác với ngân hàng Tần Sơn. Băng ghi hình camera giám sát của họ được bảo quản rất tốt, chúng tôi đã tìm được người giấu xác của Thiệu Chấn Giang vào trong két sắt cách đây bốn năm rồi!”
Hả!?
Mọi người nghe xong, cảm thấy vô cùng sửng sốt.
“Ngay trong USB này!” Đại Phi vội cắm USB vào trong máy chiếu, bật đoạn băng ghi hình lên.
Trong đoạn clip có một người mặc bộ đồ màu xám, vóc dáng không cao lắm. Kẻ đó đang kéo theo một cái vali màu trắng đi vào trong đại sảnh ngân hàng.
Lúc này đang là mùa đông, người này mặc một chiếc áo lông màu xám, mũ của áo lông cũng được trùm lên. Vả lại, đúng y như những gì nhân viên ở ngân hàng Tần Sơn đã nói, kẻ đó không chỉ đeo một cặp kính râm to mà còn đeo cả khẩu trang nữa.
Chỉ nhìn từ trong đoạn clip này thật sự là quá khó để nhận ra được người này là nam hay nữ, có cảm giác như trung tính vậy.
Theo như đoạn video, người nọ đã đi thẳng đến chỗ quầy dịch vụ két sắt để đăng kí. Trong thời gian ở tại quầy, kẻ đó không những đã xuất trình thẻ chứng minh nhân dân, mà còn kí tên trên đơn đăng kí nữa.
Mà càng khiến người ta ngạc nhiên hơn là người nọ vừa nói gì đó với nhân viên vừa đưa tay chỉ vào cái vali của mình, trông giống như đang hỏi nhân viên là liệu két sắt của ngân hàng có chứa được cái vali của mình không!
Mặt khác, nhân viên kia đã đi lên trước đưa tay sờ vài cái lên vali. Mãi cho đến khi cô ta gật đầu đồng ý, hai người họ mới cùng nhau đi về phía kho két sắt của ngân hàng.
“Cái vali này...” Từ lúc bắt đầu đến giờ, Miêu Anh vẫn luôn nghiên cứu vụ án này rất kỹ. Cô vội bấm dừng đoạn clip lại, sau đó dùng tay ước chừng kích cỡ của cái vali trong đoạn clip rồi nói: “Hình như nó to hơn mấy cái khác một chút phải không?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Lý Bối Ni vội chỉ vào số liệu trên bảng trắng, nói: “Cái vali đựng xác Thiệu Chấn Giang đúng thật là lớn hơn một size so với những cái khác!”
“À... Tôi hiểu rồi!” Bành Hân lên tiếng: “Trong năm người này, thân hình của Thiệu Chấn Giang lớn nhất, chắc là két sắt ở ngân hàng Tần Sơn không thể chứa được! Vì vậy hung thủ mới đổi sang một ngân hàng khác!”
“Đúng, đúng!” Lý Bối Ni vội mở thông tin chi tiết lên: “Két sắt ở ngân hàng Đồng Xuyên to hơn, vả lại giá cũng đắt hơn rất nhiều!”
“Một cái vali nặng như thế, hung thủ khiêng đi được sao?” Lan Bác hỏi.
“Được chứ!” Trương Diệu Huy nói: “Nạn nhân đã bị bỏ đói đến chết, cơ thể bị mất nước nghiêm trọng nên cân nặng sẽ giảm đi rất nhiều! Với lại, đó là một cái vali kéo mà!”
“Đây là bút tích của người khả nghi!” Đại Phi lấy một tờ đơn ra và nói: “Trên đây có chữ kí của kẻ đó! Còn nữa, người nhân viên bốn năm trước bây giờ vẫn còn làm việc ở ngân hàng Đồng Xuyên. Cô ta bảo rằng số người đến ngân hàng để gửi một cái vali to như thế này rất hiếm, vì vậy vẫn còn ấn tượng với chuyện này!”
“Cô nhân viên ấy nói, giọng của người đó nghe giống như con trai, với lại còn khá trẻ. Thế nhưng trên giấy chứng minh nhân dân lại để là giới tính nữ. Vì thế, lúc đó cô ta định kêu người này tháo kính râm ra để đối chiếu với chứng minh nhân dân. Nhưng mà đối phương kiên quyết không chịu tháo kính, nói là nếu như không thể gửi vào két thì thôi vậy! Cuối cùng, cô nhân viên thấy hắn ta chọn gửi đến mười năm mới thôi không tiếp tục giằng co nữa, vẫn đăng kí mở két sắt cho hắn ta.”
“Vậy chắc hẳn hung thủ chắc là nam rồi!” Miêu Anh chau mày lại, hỏi: “Đại Phi, vậy... có lấy được băng ghi hình ở cổng ngân hàng chưa? Có nhìn thấy được lúc đó người khả nghi đến như thế nào không?”
“Tìm rồi, tìm rồi!” Đại Phi vội nói: “Đáng tiếc là việc sao lưu những đoạn băng ghi hình ngoài cổng ngân hàng không được nghiêm ngặt lắm, nên không lấy được!”
“Vậy... Lương Hoan.” Miêu Anh lại hỏi: “Về thông tin chi tiết của năm nạn nhân, anh đã điều tra thế nào rồi? Giữa họ có mối liên quan gì không?”
“Trước mắt vẫn chưa tìm được.” Lương Hoan lắc đầu, nói: “Ngoại trừ Cung Tú Trân và Đoàn Đại Thành là vợ chồng ra, dường như không ai có quan hệ gì khác nữa. Nhưng mà bây giờ đưa ra kết luận gì thì vẫn còn quá sớm, mọi người đều đang điều tra!”
“Nếu nói vậy thì chẳng lẽ hung thủ thật sự chỉ chọn lựa nạn nhân một cách ngẫu nhiên thôi sao?” Một cảnh sát điều tra nào đó lên tiếng hỏi.
“Nếu thật vậy thì nói không chừng chính là nguyên tắc lân cận!” Tiểu Lưu lên tiếng: “Hai vợ chồng Cung Tú Trân đều mất tích ở huyện Đồng Dương, những người khác thì lại bị mất tích ở Tần Sơn. Vậy chẳng phải đã chứng tỏ được rằng trước đây hung thủ cũng sống ở huyện Đồng Dương, sau đó lại dọn đến Tần Sơn?”
“Đúng vậy! Chúng ta có thể móc nối những địa điểm mất tích của năm người này lại, xem coi có thể tra ra được gì không!” Miêu Anh nói xong thì liếc nhìn Triệu Ngọc với vẻ hơi gượng gạo. Cô nói: “Nhưng mà, phỏng đoán của Triệu Ngọc cũng rất có lí! Có lẽ năm người này đã đắc tội với tên hung thủ tại năm thời điểm khác nhau, vì vậy hung thủ mới muốn giết chết bọn họ! Nếu như có thể điều tra được nguyên nhân, vậy thì có lẽ chúng ta lại càng gần với câu trả lời hơn rồi!”
9 giờ tối, các cảnh sát điều tra vốn đã làm việc bận rộn suốt mấy ngày vẫn đang đứng xung quanh bảng trắng để bàn bạc về vụ án.
“Theo như đoạn băng ghi hình cho thấy, đêm trước khi xảy ra vụ cướp, chiếc xe này đã chạy vào2khu phố cổ.” Bành Hân đang giới thiệu cho mọi người nghe về thông tin mới nhất: “Không biết cụ thể chiếc xe chạy đến từ nơi nào, chỉ biết là nó đến từ hướng Nam, còn lại thì không thể nào tìm ra dấu vết.”
“Chắc là chiếc xe đó8đã đậu trong con hẻm suốt đêm hôm ấy. Chúng tôi đã đi hỏi thăm rồi, có người dân nói là lúc đi vệ sinh từng nhìn thấy chiếc xe đó, nhưng vì nó trông khá bình thường nên cũng không để ý gì nhiều!”
“Kì lạ! Chẳng lẽ... chúng ở6trên xe suốt cả đêm? Hay là đến khuya chúng đã về nhà để ngủ nghỉ, rồi trước khi cướp ngân hàng lại quay trở lại đó?” Có người lên tiếng hỏi.
“Trên xe chắc là không có ai!” Bành Hân nói: “Chỗ đó cách nhà vệ sinh rất gần, không3gian trong xe lại khá chật chội, năm người không thể ngồi chen chúc trên xe suốt cả đêm được. Vả lại, theo như lời của người chứng kiến thì trông không giống là có người trên xe!”
“Nếu vậy thì chúng ta phải bắt tay điều tra từ các đoạn5băng ghi hình thôi. Bảo các nhân viên điều tra dò tìm kĩ lại xem có thể tìm được đối tượng khả nghi nào không!” Miêu Anh ra lệnh.
“Cục phó Loan đã điều động khá nhiều người từ các phòng ban khác đến giúp đỡ rồi!” Bành Hân nói tiếp: “Tổ trưởng Miêu, sau khi đi hỏi thăm, chúng tôi đã lần lượt xác nhận được danh tính của sáu mươi sáu người khả nghi xuất hiện ở gần khu phố cổ vào khoảng thời gian đó. Hầu hết những người này đều là cư dân sống ở khu vực đó!”
“Có điều trước mắt vẫn còn mười sáu người lai lịch không rõ ràng, đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được!” Bành Hân chỉ vào điện thoại và nói: “Băng ghi hình của mười sáu người này, tôi đã chia sẻ cho mọi người rồi! Mọi người có thể xem thử!”
“Chúng tôi đã hỏi thăm người dân ở đó, họ đều không quen biết với mười sáu người này. Bây giờ chúng tôi đã đưa cho phòng Điều tra mất tích so sánh đối chiếu rồi. Có lẽ nghi phạm nằm ngay trong số những người ấy!”
“Mười sáu người chọn ra năm người, tỉ lệ này chắc là không thấp đâu nhỉ?” Trương Diệu Huy vỗ tay một cái. Sau mấy đêm thức trắng cực khổ làm việc, trong mắt anh ta đầy tơ máu.
“Đừng khẳng định chắc nịch sớm như thế!” Lan Bác lắc đầu, nói: “Bọn cướp này rất gian manh. Lỡ như chúng tìm được điểm mù của camera giám sát, vậy chúng ta coi như là làm việc công cốc rồi!”
“Lan Bác, đừng bi quan như thế.” Tiểu Lưu lên tiếng an ủi: “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Tôi không tin là bọn cướp này có bản lĩnh tài ba như Bộ Tứ Kỵ Sĩ trong phim ‘Phi vụ thế kỷ’. Bọn chúng chắc chắn không thể chạy thoát được!”
“Mọi người xem này...” Bành Hân bật màn hình điện tử ở bên cạnh lên, trên đó xuất hiện một tấm bản đồ: “Đây là bản đồ của khu phố cổ, những chỗ kí hiệu màu đỏ chính là những nơi mà cảnh khuyển từng đuổi theo. Nhìn vào bản đồ ta có thể thấy rằng, bọn cướp đã chia nhau ra chạy về các hướng khác nhau trong khu phố cổ. Mãi cho đến khu vực đông người náo nhiệt thì cảnh khuyển không thể đuổi theo tiếp được nữa!”
“Mà khu vực những loại mùi này biến mất đều nằm trong phạm vi giám sát của camera. Vì vậy, khả năng bọn cướp nằm trong số mười sáu người còn lại này là rất lớn!”
“Ừ!” Miêu Anh gật đầu, quay sang nói với Trương Cảnh Phong: “Anh Trương, anh là người trong nghề, công việc tìm kiếm người khả nghi sẽ giao cho anh phụ trách, hơn nữa anh cũng có quen với bên phòng Điều tra mất tích!”
Trương Cảnh Phong gật đầu.
Lúc này, Đại Phi đột nhiên chạy vọt vào trong phòng làm việc. Còn chưa kịp đứng vững, anh ta đã vội vã nói với vẻ gấp gáp: “Mọi người, mọi người, tin mới, tin mới nhất! Ngân hàng Đồng Xuyên khác với ngân hàng Tần Sơn. Băng ghi hình camera giám sát của họ được bảo quản rất tốt, chúng tôi đã tìm được người giấu xác của Thiệu Chấn Giang vào trong két sắt cách đây bốn năm rồi!”
Hả!?
Mọi người nghe xong, cảm thấy vô cùng sửng sốt.
“Ngay trong USB này!” Đại Phi vội cắm USB vào trong máy chiếu, bật đoạn băng ghi hình lên.
Trong đoạn clip có một người mặc bộ đồ màu xám, vóc dáng không cao lắm. Kẻ đó đang kéo theo một cái vali màu trắng đi vào trong đại sảnh ngân hàng.
Lúc này đang là mùa đông, người này mặc một chiếc áo lông màu xám, mũ của áo lông cũng được trùm lên. Vả lại, đúng y như những gì nhân viên ở ngân hàng Tần Sơn đã nói, kẻ đó không chỉ đeo một cặp kính râm to mà còn đeo cả khẩu trang nữa.
Chỉ nhìn từ trong đoạn clip này thật sự là quá khó để nhận ra được người này là nam hay nữ, có cảm giác như trung tính vậy.
Theo như đoạn video, người nọ đã đi thẳng đến chỗ quầy dịch vụ két sắt để đăng kí. Trong thời gian ở tại quầy, kẻ đó không những đã xuất trình thẻ chứng minh nhân dân, mà còn kí tên trên đơn đăng kí nữa.
Mà càng khiến người ta ngạc nhiên hơn là người nọ vừa nói gì đó với nhân viên vừa đưa tay chỉ vào cái vali của mình, trông giống như đang hỏi nhân viên là liệu két sắt của ngân hàng có chứa được cái vali của mình không!
Mặt khác, nhân viên kia đã đi lên trước đưa tay sờ vài cái lên vali. Mãi cho đến khi cô ta gật đầu đồng ý, hai người họ mới cùng nhau đi về phía kho két sắt của ngân hàng.
“Cái vali này...” Từ lúc bắt đầu đến giờ, Miêu Anh vẫn luôn nghiên cứu vụ án này rất kỹ. Cô vội bấm dừng đoạn clip lại, sau đó dùng tay ước chừng kích cỡ của cái vali trong đoạn clip rồi nói: “Hình như nó to hơn mấy cái khác một chút phải không?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Lý Bối Ni vội chỉ vào số liệu trên bảng trắng, nói: “Cái vali đựng xác Thiệu Chấn Giang đúng thật là lớn hơn một size so với những cái khác!”
“À... Tôi hiểu rồi!” Bành Hân lên tiếng: “Trong năm người này, thân hình của Thiệu Chấn Giang lớn nhất, chắc là két sắt ở ngân hàng Tần Sơn không thể chứa được! Vì vậy hung thủ mới đổi sang một ngân hàng khác!”
“Đúng, đúng!” Lý Bối Ni vội mở thông tin chi tiết lên: “Két sắt ở ngân hàng Đồng Xuyên to hơn, vả lại giá cũng đắt hơn rất nhiều!”
“Một cái vali nặng như thế, hung thủ khiêng đi được sao?” Lan Bác hỏi.
“Được chứ!” Trương Diệu Huy nói: “Nạn nhân đã bị bỏ đói đến chết, cơ thể bị mất nước nghiêm trọng nên cân nặng sẽ giảm đi rất nhiều! Với lại, đó là một cái vali kéo mà!”
“Đây là bút tích của người khả nghi!” Đại Phi lấy một tờ đơn ra và nói: “Trên đây có chữ kí của kẻ đó! Còn nữa, người nhân viên bốn năm trước bây giờ vẫn còn làm việc ở ngân hàng Đồng Xuyên. Cô ta bảo rằng số người đến ngân hàng để gửi một cái vali to như thế này rất hiếm, vì vậy vẫn còn ấn tượng với chuyện này!”
“Cô nhân viên ấy nói, giọng của người đó nghe giống như con trai, với lại còn khá trẻ. Thế nhưng trên giấy chứng minh nhân dân lại để là giới tính nữ. Vì thế, lúc đó cô ta định kêu người này tháo kính râm ra để đối chiếu với chứng minh nhân dân. Nhưng mà đối phương kiên quyết không chịu tháo kính, nói là nếu như không thể gửi vào két thì thôi vậy! Cuối cùng, cô nhân viên thấy hắn ta chọn gửi đến mười năm mới thôi không tiếp tục giằng co nữa, vẫn đăng kí mở két sắt cho hắn ta.”
“Vậy chắc hẳn hung thủ chắc là nam rồi!” Miêu Anh chau mày lại, hỏi: “Đại Phi, vậy... có lấy được băng ghi hình ở cổng ngân hàng chưa? Có nhìn thấy được lúc đó người khả nghi đến như thế nào không?”
“Tìm rồi, tìm rồi!” Đại Phi vội nói: “Đáng tiếc là việc sao lưu những đoạn băng ghi hình ngoài cổng ngân hàng không được nghiêm ngặt lắm, nên không lấy được!”
“Vậy... Lương Hoan.” Miêu Anh lại hỏi: “Về thông tin chi tiết của năm nạn nhân, anh đã điều tra thế nào rồi? Giữa họ có mối liên quan gì không?”
“Trước mắt vẫn chưa tìm được.” Lương Hoan lắc đầu, nói: “Ngoại trừ Cung Tú Trân và Đoàn Đại Thành là vợ chồng ra, dường như không ai có quan hệ gì khác nữa. Nhưng mà bây giờ đưa ra kết luận gì thì vẫn còn quá sớm, mọi người đều đang điều tra!”
“Nếu nói vậy thì chẳng lẽ hung thủ thật sự chỉ chọn lựa nạn nhân một cách ngẫu nhiên thôi sao?” Một cảnh sát điều tra nào đó lên tiếng hỏi.
“Nếu thật vậy thì nói không chừng chính là nguyên tắc lân cận!” Tiểu Lưu lên tiếng: “Hai vợ chồng Cung Tú Trân đều mất tích ở huyện Đồng Dương, những người khác thì lại bị mất tích ở Tần Sơn. Vậy chẳng phải đã chứng tỏ được rằng trước đây hung thủ cũng sống ở huyện Đồng Dương, sau đó lại dọn đến Tần Sơn?”
“Đúng vậy! Chúng ta có thể móc nối những địa điểm mất tích của năm người này lại, xem coi có thể tra ra được gì không!” Miêu Anh nói xong thì liếc nhìn Triệu Ngọc với vẻ hơi gượng gạo. Cô nói: “Nhưng mà, phỏng đoán của Triệu Ngọc cũng rất có lí! Có lẽ năm người này đã đắc tội với tên hung thủ tại năm thời điểm khác nhau, vì vậy hung thủ mới muốn giết chết bọn họ! Nếu như có thể điều tra được nguyên nhân, vậy thì có lẽ chúng ta lại càng gần với câu trả lời hơn rồi!”
Bình luận facebook