Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-329.txt
Chương 329: Bàn tay tội ác
Mùa đông năm 2000.
Trời rét buốt, đất lạnh căm, tuyết phủ trắng Tần Sơn.
Đường hầm Tần Sơn chính là con đường phải đi qua nếu muốn từ thành phố Tần Sơn đến huyện Đồng Dương. Đường hầm này dài 6.7 cây số, là đường hầm dài nhất trên cả đoạn đường.
Thế nhưng, trong đường hầm mà xe cộ luôn qua lại như thoi đưa ngày trước, vào giờ phút này lại phun ra ánh lửa, tiếng nổ như sấm rền, những khối đất đá khổng2lồ rơi xuống không ngừng.
Trong khung cảnh ồn ào ấy, một chiếc xe khách đường dài đụng vào vách tường của đường hầm! Ngay sau đó, một tảng đá lớn trên nóc đường hầm rơi xuống, đập nát đuôi xe, mà những mảnh đá vỡ khác lập tức chôn vùi chiếc xe buýt ở trong đó!
Khụ khụ khụ...
Khụ khụ khụ...
Ah...
Ưm...
Trong làn khói bụi mù mịt, trên chiếc xe khách truyền đến tiếng ho khan sặc sụa của mọi người, tiếng rên rỉ kêu đau, cùng8với tiếng khóc than đầy bất lực...
Khụ khụ khụ...
Trên mặt tài xế Trương Hồng Nhiên toàn là máu, anh ta bò từ đầu xe ra, cất to giọng gọi các hành khách ở đằng sau: “Mọi người... khụ khụ... mọi người đừng rối loạn, đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ! Ban nãy có chiếc xe bồn bị nổ, dẫn đến đường hầm sụp đổ. Mọi người cố gắng một chút, đội cứu viện sẽ tới đây cứu chúng ta nhanh thôi!”
“Vợ à! Vợ à!! Em6tỉnh lại, tỉnh lại đi... không...” Thiệu Chấn Giang không ngừng lôi kéo cô gái đang bị kẹp ở trên ghế ngồi, thân thể của cô đã bị mấy chiếc ghế đan chéo vào nhau đè nát, sớm đã không còn hô hấp.
“Con à, con à!? A...” Lúc Thiệu Chấn Giang nhìn vào bên trong thì thấy con trai mình đã bị quăng ra khỏi buồng xe bể vỡ, đập vào một tảng đá lớn bị rơi xuống!
“A...” Thiệu Chấn Giang giống như kẻ điên,3cố gắng bò ra ngoài cửa sổ xe. Thế nhưng ở phía trước bỗng nhiên tóe lửa khắp bốn phía, theo sau đó là một tiếng nổ. Ngọn lửa nóng rực khiến ông ta phải lùi trở về.
“Mẹ! A! A a a a.... mẹ....” Một bên khác ở trong xe, bé gái tên Đông Vân đang gào khóc khàn cả giọng. Thế nhưng, mẹ của cô bé cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
“Bé con, bé con, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa!” Bà5của Đông Vân vội che mắt cô bé lại, một tay khác không ngừng lau đi máu tươi lẫn với bụi cát trên trán mình.
“Ông à, ông... ông thế nào rồi...” Buồng xe là nơi chịu thiệt hại nhẹ nhất, Cung Tú Trân lay lay chồng mình. Khi nhìn thấy Đoàn Đại Thành không bị thương tổn chút nào, lúc này bà ta mới an tâm.
“Làm sao vậy, thế này là sao?” Ở một nơi hơi chếch về phía sau một chút, giọng nói của Tôn Nghệ Hàm truyền tới: “Sao đường hầm lại bị sập? Là bị động đất à? Điện thoại, điện thoại, điện thoại của tôi...”
Nói xong, cô ta vội lôi điện thoại ra, bấm gọi ra bên ngoài. Thật không ngờ điện thoại vẫn còn kết nối được, cô ta vội bấm 110, nói rõ tình trạng tại đây với bên ngoài.
“Con à... Con trai à...”
Trong lúc Tôn Nghệ Hàm đang gọi điện thoại, đằng cuối xe chợt truyền tới giọng nói suy yếu của một người phụ nữ. Nhìn theo hướng phát ra giọng nói ấy, chỉ thấy một người phụ nữ toàn thân bụi đất đang ôm chặt một cậu bé trai.
“Mẹ... Con không sao, con không sao!” Cậu con trai cũng ôm chặt mẹ mình, thế nhưng khi cậu ngẩng đầu lên, lại sợ hãi phát hiện, trên lưng mẹ lại bị một cái ống sắt cắm vào!!
Do vị trí của hai mẹ con họ hơi lùi về sau, khối đá lớn đè lên sau xe đã khiến hình dạng xe trở nên biến dạng. Tuy họ vẫn còn sống, nhưng lại đều bị mắc kẹt ở trên chỗ ngồi.
“Mẹ! Lưng, lưng của mẹ...” Cậu con trai bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
“Tân Dương, đừng sợ! Tân Dương ngoan, mẹ không sao, không sao...” Người mẹ đã biết bản thân mình bị thương nặng nhưng vẫn cố gắng nhịn đau, bắt đầu an ủi đứa trẻ.
“Được rồi! Được rồi!” Lúc này, Tôn Nghệ Hàm đã gọi điện thoại xong, vội an ủi các hành khách ở trong xe: “110 nói, bọn họ đã biết sự cố của chúng ta, bọn họ sẽ lập tức cử người đến cứu chúng ta! Mong mọi người hãy cố chịu đựng!”
“Tốt quá rồi, mẹ!” Cầu Tân Dương lo lắng nói: “Mẹ nhất định phải cố chịu đựng!”
“Ừ...” Người mẹ khó khăn gật đầu, thế nhưng cơn đau đến từ sau lưng lại khiến bà lo lắng lạ thường...
...
Mọi người vốn tràn đầy lòng tin cho rằng, không bao lâu nữa là bọn họ sẽ thoát ra khỏi buồng xe chật hẹp này thôi. Thế nhưng, bảy ngày qua đi mà bên ngoài vẫn không hề có động tĩnh gì.
Về sau, nhờ liên lạc điện thoại, mọi người mới biết được, do vụ nổ quá lớn nên các tuyến đường bên ngoài đều bị hư hại nghiêm trọng. Đội công trình gặp phải khó khăn lúc thi công, rất có thể bọn họ vẫn phải ở đây tiếp tục chờ đợi!
Lúc đó, Trương Hồng Nhiên từng định chui ra khỏi xe tìm lối thoát, thế nhưng do bên ngoài sạt lở nghiêm trọng, cuối cùng cũng không thể tìm được đường ra.
Tuy đang vào đúng tháng chạp trời đông giá rét, thế nhưng thi thể ở trong xe vẫn xuất hiện dấu hiệu bốc mùi. Mà nghiêm trọng hơn nữa là vấn đề sinh tồn của mọi người. Trong những ngày tới, bọn họ sẽ ăn gì, uống gì?
Lúc mới đầu, bởi vì đa số mọi người ở trên xe đều về huyện Đồng Dương ăn Tết nên ít nhiều gì cũng có vài món đồ Tết để ăn. Thế nhưng, mọi người cũng không ngờ rằng mình sẽ bị mắc kẹt lâu đến vậy, cho nên mấy ngày trước đã ăn gần hết những thứ này rồi!
Lúc này bụng sôi ùng ục, càng khó chống đỡ.
“Mẹ... Mẹ...” Trong chiếc xe chở khách yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói non nớt của Cầu Tân Dương. Cậu ta đang cầm một túi sữa ăn sáng, đút cho mẹ mình uống: “Mẹ uống thêm chút nữa đi! Trong bụng mẹ còn có em trai nữa! Mẹ...”
Dưới tiếng kêu nhỏ nhẹ của đứa trẻ, người mẹ hơi mở mắt ra. Do vết thương đằng sau lưng ngày càng nghiêm trọng, tình trạng của bà ấy đã cực kỳ không lạc quan. Nhìn thấy con trai đưa sữa đến bên miệng mình, lúc này bà mới gắng gượng ngậm lấy ống hút, hút một ngụm.
“Bà...” Lúc này, Đông Vân ở một bên dán chặt mắt vào bịch sữa ấy. Cô bé nói với bà mình: “Bà... cháu cũng muốn uống... cháu đói...”
Nghe thấy lời của Đông Vân, các hành khách khác cũng khó mà che giấu, cắn chặt môi mình. Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào bịch sữa trong tay Cầu Tân Dương.
Thế nhưng, do bị thương nghiêm trọng, mẹ của Cầu Tân Dương đã trong trạng thái hấp hối. Bà chỉ mới hút vào mấy ngụm thì không thể uống tiếp được nữa.
Người mẹ chán nản lắc đầu, nhìn Cầu Tân Dương bằng ánh mắt từ ái. Trong lòng bà muốn nói gì đó, thế nhưng lại không còn sức lực để nói ra.
“Mẹ... nghe con đi, uống thêm chút nữa, chúng ta sẽ nhanh được cứu thôi...” Cầu Tân Dương không hề tin tưởng vào sự thật là tính mạng của mẹ mình đang bị đe dọa, vẫn đang không ngừng khuyên nhủ.
“Cháu à, cháu à...” Cuối cùng, bà của Đông Vân không nhịn được mà nói: “Mẹ cháu mệt rồi, hay là để cho cô ấy nghỉ ngơi chút đi! Cháu à, cháu xem, em gái...” Cụ già chỉ vào Đông Vân: “Em gái đã rất lâu chưa được ăn gì, cháu có thể cho em ấy uống một ngụm sữa được không? Chỉ một ngụm thôi, được không? Xin cháu đấy!”
“Ừm...”
Cầu Tân Dương rõ ràng đang do dự, ngập ngừng nhìn mẹ mình. Người mẹ tuy đã rất yếu ớt, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Cầu Tân Dương mới đưa sữa cho bà của Đông Vân.
“Cảm ơn! Cảm ơn! Hức... Cháu thật là một đứa trẻ tốt bụng...” Cụ già nhận lấy bịch sữa đưa cho Đông Vân, trong mắt đã ngập tràn ánh lệ.
Thế nhưng, Đông Vân chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ chỉ có 11 tuổi, đã đói đến hốt hoảng rồi. Đột nhiên được uống sữa ngon như vậy, cô bé liền liều mạng uống.
“Đừng... đừng... đừng uống nhiều như vậy, cái này là của anh. Vân Nhi, đừng uống nữa... đừng uống nữa...” Tuy cụ già đã cố gắng giành lấy, thế nhưng một túi sữa hầu như đều bị Đông Vân uống sạch.
“Cầu xin mấy người, cho tôi, cho tôi uống một chút đi!” Lúc này, Tôn Nghệ Hàm lúc trước gọi điện thoại cũng nói: “Tôi đang mang thai, trong bụng tôi còn có con nhỏ! Xin mấy người!”
Bà của Đông Vân thấy vậy, chỉ đành đưa bịch sữa chẳng còn dư lại là bao cho Tôn Nghệ Hàm, thế nhưng cô ta nắn bóp túi sữa mãi nhưng lại không nặn ra được giọt nào.
“Hu...” Đói khát cực độ khiến cho Tôn Nghệ Hàm lặng lẽ rơi lệ.
Trong giây phút đó, một luồng hơi thở chết chóc bỗng bao phủ lấy toàn bộ buồng xe.
“Dì à! Dì đừng khóc, đừng khóc...” Ai ngờ, Cầu Tân Dương trẻ người non dạ cũng không thấy tiếc cho bịch sữa kia, ngược lại khom người lấy ra một bịch sữa khác từ trong túi xách bên chân mẹ mình.
“Dì à, dì uống đi. Cháu biết trong bụng có em bé rất vất vả! Mẹ cháu cũng có em bé...”
“Hả?” Tôn Nghệ Hàm gần như là bò đến bên người Cầu Tân Dương. Cô ta nhận lấy túi sữa, nước mắt rơi như mưa: “Cảm ơn, cảm ơn cháu, cháu bé...”
Ai ngờ, ngay trong lúc Tôn Nghệ Hàm khóc lóc sướt mướt, có mội đôi mắt đã sớm nhìn chằm chằm vào túi xách bên chân mẹ Cầu Tân Dương.
Kết quả, khi Tôn Nghệ Hàm vừa xé bịch sữa ra chuẩn bị uống, Đoàn Đại Thành ở một bên lại đột nhiên chạy tới, giơ bàn tay tội ác ra, hướng về phía chiếc túi kia...
Mùa đông năm 2000.
Trời rét buốt, đất lạnh căm, tuyết phủ trắng Tần Sơn.
Đường hầm Tần Sơn chính là con đường phải đi qua nếu muốn từ thành phố Tần Sơn đến huyện Đồng Dương. Đường hầm này dài 6.7 cây số, là đường hầm dài nhất trên cả đoạn đường.
Thế nhưng, trong đường hầm mà xe cộ luôn qua lại như thoi đưa ngày trước, vào giờ phút này lại phun ra ánh lửa, tiếng nổ như sấm rền, những khối đất đá khổng2lồ rơi xuống không ngừng.
Trong khung cảnh ồn ào ấy, một chiếc xe khách đường dài đụng vào vách tường của đường hầm! Ngay sau đó, một tảng đá lớn trên nóc đường hầm rơi xuống, đập nát đuôi xe, mà những mảnh đá vỡ khác lập tức chôn vùi chiếc xe buýt ở trong đó!
Khụ khụ khụ...
Khụ khụ khụ...
Ah...
Ưm...
Trong làn khói bụi mù mịt, trên chiếc xe khách truyền đến tiếng ho khan sặc sụa của mọi người, tiếng rên rỉ kêu đau, cùng8với tiếng khóc than đầy bất lực...
Khụ khụ khụ...
Trên mặt tài xế Trương Hồng Nhiên toàn là máu, anh ta bò từ đầu xe ra, cất to giọng gọi các hành khách ở đằng sau: “Mọi người... khụ khụ... mọi người đừng rối loạn, đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ! Ban nãy có chiếc xe bồn bị nổ, dẫn đến đường hầm sụp đổ. Mọi người cố gắng một chút, đội cứu viện sẽ tới đây cứu chúng ta nhanh thôi!”
“Vợ à! Vợ à!! Em6tỉnh lại, tỉnh lại đi... không...” Thiệu Chấn Giang không ngừng lôi kéo cô gái đang bị kẹp ở trên ghế ngồi, thân thể của cô đã bị mấy chiếc ghế đan chéo vào nhau đè nát, sớm đã không còn hô hấp.
“Con à, con à!? A...” Lúc Thiệu Chấn Giang nhìn vào bên trong thì thấy con trai mình đã bị quăng ra khỏi buồng xe bể vỡ, đập vào một tảng đá lớn bị rơi xuống!
“A...” Thiệu Chấn Giang giống như kẻ điên,3cố gắng bò ra ngoài cửa sổ xe. Thế nhưng ở phía trước bỗng nhiên tóe lửa khắp bốn phía, theo sau đó là một tiếng nổ. Ngọn lửa nóng rực khiến ông ta phải lùi trở về.
“Mẹ! A! A a a a.... mẹ....” Một bên khác ở trong xe, bé gái tên Đông Vân đang gào khóc khàn cả giọng. Thế nhưng, mẹ của cô bé cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
“Bé con, bé con, đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa!” Bà5của Đông Vân vội che mắt cô bé lại, một tay khác không ngừng lau đi máu tươi lẫn với bụi cát trên trán mình.
“Ông à, ông... ông thế nào rồi...” Buồng xe là nơi chịu thiệt hại nhẹ nhất, Cung Tú Trân lay lay chồng mình. Khi nhìn thấy Đoàn Đại Thành không bị thương tổn chút nào, lúc này bà ta mới an tâm.
“Làm sao vậy, thế này là sao?” Ở một nơi hơi chếch về phía sau một chút, giọng nói của Tôn Nghệ Hàm truyền tới: “Sao đường hầm lại bị sập? Là bị động đất à? Điện thoại, điện thoại, điện thoại của tôi...”
Nói xong, cô ta vội lôi điện thoại ra, bấm gọi ra bên ngoài. Thật không ngờ điện thoại vẫn còn kết nối được, cô ta vội bấm 110, nói rõ tình trạng tại đây với bên ngoài.
“Con à... Con trai à...”
Trong lúc Tôn Nghệ Hàm đang gọi điện thoại, đằng cuối xe chợt truyền tới giọng nói suy yếu của một người phụ nữ. Nhìn theo hướng phát ra giọng nói ấy, chỉ thấy một người phụ nữ toàn thân bụi đất đang ôm chặt một cậu bé trai.
“Mẹ... Con không sao, con không sao!” Cậu con trai cũng ôm chặt mẹ mình, thế nhưng khi cậu ngẩng đầu lên, lại sợ hãi phát hiện, trên lưng mẹ lại bị một cái ống sắt cắm vào!!
Do vị trí của hai mẹ con họ hơi lùi về sau, khối đá lớn đè lên sau xe đã khiến hình dạng xe trở nên biến dạng. Tuy họ vẫn còn sống, nhưng lại đều bị mắc kẹt ở trên chỗ ngồi.
“Mẹ! Lưng, lưng của mẹ...” Cậu con trai bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy.
“Tân Dương, đừng sợ! Tân Dương ngoan, mẹ không sao, không sao...” Người mẹ đã biết bản thân mình bị thương nặng nhưng vẫn cố gắng nhịn đau, bắt đầu an ủi đứa trẻ.
“Được rồi! Được rồi!” Lúc này, Tôn Nghệ Hàm đã gọi điện thoại xong, vội an ủi các hành khách ở trong xe: “110 nói, bọn họ đã biết sự cố của chúng ta, bọn họ sẽ lập tức cử người đến cứu chúng ta! Mong mọi người hãy cố chịu đựng!”
“Tốt quá rồi, mẹ!” Cầu Tân Dương lo lắng nói: “Mẹ nhất định phải cố chịu đựng!”
“Ừ...” Người mẹ khó khăn gật đầu, thế nhưng cơn đau đến từ sau lưng lại khiến bà lo lắng lạ thường...
...
Mọi người vốn tràn đầy lòng tin cho rằng, không bao lâu nữa là bọn họ sẽ thoát ra khỏi buồng xe chật hẹp này thôi. Thế nhưng, bảy ngày qua đi mà bên ngoài vẫn không hề có động tĩnh gì.
Về sau, nhờ liên lạc điện thoại, mọi người mới biết được, do vụ nổ quá lớn nên các tuyến đường bên ngoài đều bị hư hại nghiêm trọng. Đội công trình gặp phải khó khăn lúc thi công, rất có thể bọn họ vẫn phải ở đây tiếp tục chờ đợi!
Lúc đó, Trương Hồng Nhiên từng định chui ra khỏi xe tìm lối thoát, thế nhưng do bên ngoài sạt lở nghiêm trọng, cuối cùng cũng không thể tìm được đường ra.
Tuy đang vào đúng tháng chạp trời đông giá rét, thế nhưng thi thể ở trong xe vẫn xuất hiện dấu hiệu bốc mùi. Mà nghiêm trọng hơn nữa là vấn đề sinh tồn của mọi người. Trong những ngày tới, bọn họ sẽ ăn gì, uống gì?
Lúc mới đầu, bởi vì đa số mọi người ở trên xe đều về huyện Đồng Dương ăn Tết nên ít nhiều gì cũng có vài món đồ Tết để ăn. Thế nhưng, mọi người cũng không ngờ rằng mình sẽ bị mắc kẹt lâu đến vậy, cho nên mấy ngày trước đã ăn gần hết những thứ này rồi!
Lúc này bụng sôi ùng ục, càng khó chống đỡ.
“Mẹ... Mẹ...” Trong chiếc xe chở khách yên tĩnh đột nhiên vang lên giọng nói non nớt của Cầu Tân Dương. Cậu ta đang cầm một túi sữa ăn sáng, đút cho mẹ mình uống: “Mẹ uống thêm chút nữa đi! Trong bụng mẹ còn có em trai nữa! Mẹ...”
Dưới tiếng kêu nhỏ nhẹ của đứa trẻ, người mẹ hơi mở mắt ra. Do vết thương đằng sau lưng ngày càng nghiêm trọng, tình trạng của bà ấy đã cực kỳ không lạc quan. Nhìn thấy con trai đưa sữa đến bên miệng mình, lúc này bà mới gắng gượng ngậm lấy ống hút, hút một ngụm.
“Bà...” Lúc này, Đông Vân ở một bên dán chặt mắt vào bịch sữa ấy. Cô bé nói với bà mình: “Bà... cháu cũng muốn uống... cháu đói...”
Nghe thấy lời của Đông Vân, các hành khách khác cũng khó mà che giấu, cắn chặt môi mình. Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vào bịch sữa trong tay Cầu Tân Dương.
Thế nhưng, do bị thương nghiêm trọng, mẹ của Cầu Tân Dương đã trong trạng thái hấp hối. Bà chỉ mới hút vào mấy ngụm thì không thể uống tiếp được nữa.
Người mẹ chán nản lắc đầu, nhìn Cầu Tân Dương bằng ánh mắt từ ái. Trong lòng bà muốn nói gì đó, thế nhưng lại không còn sức lực để nói ra.
“Mẹ... nghe con đi, uống thêm chút nữa, chúng ta sẽ nhanh được cứu thôi...” Cầu Tân Dương không hề tin tưởng vào sự thật là tính mạng của mẹ mình đang bị đe dọa, vẫn đang không ngừng khuyên nhủ.
“Cháu à, cháu à...” Cuối cùng, bà của Đông Vân không nhịn được mà nói: “Mẹ cháu mệt rồi, hay là để cho cô ấy nghỉ ngơi chút đi! Cháu à, cháu xem, em gái...” Cụ già chỉ vào Đông Vân: “Em gái đã rất lâu chưa được ăn gì, cháu có thể cho em ấy uống một ngụm sữa được không? Chỉ một ngụm thôi, được không? Xin cháu đấy!”
“Ừm...”
Cầu Tân Dương rõ ràng đang do dự, ngập ngừng nhìn mẹ mình. Người mẹ tuy đã rất yếu ớt, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Cầu Tân Dương mới đưa sữa cho bà của Đông Vân.
“Cảm ơn! Cảm ơn! Hức... Cháu thật là một đứa trẻ tốt bụng...” Cụ già nhận lấy bịch sữa đưa cho Đông Vân, trong mắt đã ngập tràn ánh lệ.
Thế nhưng, Đông Vân chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ chỉ có 11 tuổi, đã đói đến hốt hoảng rồi. Đột nhiên được uống sữa ngon như vậy, cô bé liền liều mạng uống.
“Đừng... đừng... đừng uống nhiều như vậy, cái này là của anh. Vân Nhi, đừng uống nữa... đừng uống nữa...” Tuy cụ già đã cố gắng giành lấy, thế nhưng một túi sữa hầu như đều bị Đông Vân uống sạch.
“Cầu xin mấy người, cho tôi, cho tôi uống một chút đi!” Lúc này, Tôn Nghệ Hàm lúc trước gọi điện thoại cũng nói: “Tôi đang mang thai, trong bụng tôi còn có con nhỏ! Xin mấy người!”
Bà của Đông Vân thấy vậy, chỉ đành đưa bịch sữa chẳng còn dư lại là bao cho Tôn Nghệ Hàm, thế nhưng cô ta nắn bóp túi sữa mãi nhưng lại không nặn ra được giọt nào.
“Hu...” Đói khát cực độ khiến cho Tôn Nghệ Hàm lặng lẽ rơi lệ.
Trong giây phút đó, một luồng hơi thở chết chóc bỗng bao phủ lấy toàn bộ buồng xe.
“Dì à! Dì đừng khóc, đừng khóc...” Ai ngờ, Cầu Tân Dương trẻ người non dạ cũng không thấy tiếc cho bịch sữa kia, ngược lại khom người lấy ra một bịch sữa khác từ trong túi xách bên chân mẹ mình.
“Dì à, dì uống đi. Cháu biết trong bụng có em bé rất vất vả! Mẹ cháu cũng có em bé...”
“Hả?” Tôn Nghệ Hàm gần như là bò đến bên người Cầu Tân Dương. Cô ta nhận lấy túi sữa, nước mắt rơi như mưa: “Cảm ơn, cảm ơn cháu, cháu bé...”
Ai ngờ, ngay trong lúc Tôn Nghệ Hàm khóc lóc sướt mướt, có mội đôi mắt đã sớm nhìn chằm chằm vào túi xách bên chân mẹ Cầu Tân Dương.
Kết quả, khi Tôn Nghệ Hàm vừa xé bịch sữa ra chuẩn bị uống, Đoàn Đại Thành ở một bên lại đột nhiên chạy tới, giơ bàn tay tội ác ra, hướng về phía chiếc túi kia...
Bình luận facebook