Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-333.txt
Chương 333: Bát quái quỷ công
“Cái gì!?” Triệu Ngọc vội đặt đũa xuống, hỏi: “Mẹ hiểu mấy lời bói quẻ này sao?”
Thứ mà mẹ hắn đang chỉ vào chính là những quẻ bói tối nghĩa mà Triệu Ngọc ghi chép lại từ hệ thống. Hắn đã từng cố gắng tìm hiểu bao lâu nay nhưng vẫn không gặp được người nào hiểu biết mấy thứ này.
Đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng2thấy, đến khi tìm được chẳng phí công!
Thật không ngờ người biết về quẻ bói này lại ở gần ngay trước mắt hắn, lại còn là mẹ của hắn!
Bà mẹ nó chứ, nếu có thể giải được mấy quẻ bói này, chắc chắn sẽ rất có ích cho việc hoàn thành các kỳ ngộ trong tương lai!
“Mẹ cũng không dám xác định.” Bà cụ cau mày, nói: “Mấy8thứ mà con ghi chép này này, mẹ đã từng nhìn thấy trong một quyển sách ở nhà ông ngoại con. Đó là một bản chép tay, tên là Thuật Bát Quái Cực Lạc! Mẹ còn hỏi ông ngoại con nữa đấy, ông ngoại con nói rằng quẻ này còn được gọi là Bát Quái Quỷ Công, là một bí thuật thượng cổ đã bị thất truyền từ6lâu! Ông cụ nói về nó nghe tà dị lắm, ha ha ha…”
“Con trai, mẹ không hiểu tại sao con lại có mấy quẻ bói này?”
“Con….” Triệu Ngọc vội nghĩ ra lý do: “Tra án, đúng vậy! Là dùng cho việc tra án! Trong lúc con điều tra vụ án thì vô tình tìm được! Mẹ, nếu mẹ có thể giúp con giải được mấy thứ này, nói3không chừng sẽ trợ giúp cho việc điều tra vụ án đấy! Mẹ, mau nói cho con biết đi!”
“Ừm...” Bà cụ dùng tay vuốt ve những chữ viết trên màn hình laptop, dường như cố gắng nhớ lại điều gì đó. Mất một lúc lâu sau, bà mới lên tiếng: “Quẻ bói này hình như… hình như ý nghĩa không nằm trong những lời bói! Cho nên, biết5hay không biết chữ cũng chẳng liên quan gì, chủ yếu là nhìn phương vị bốn góc của chữ ấy, còn có năm âm hình bên trong…”
“Ừm… haiz!” Mẹ Triệu vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên thở dài: “Nếu ông ngoại của con còn sống thì tốt biết mấy! Hồi đó mẹ chỉ tò mò nhìn xem mấy lần thôi chứ không có cẩn thận nghiên cứu! Với lại, thứ này đã thất truyền từ lâu, không dễ phá giải đâu!”
“Không thể nào?” Triệu Ngọc phiền muộn nói: “Thế... hai người cậu của con thì sao? Bọn họ có biết không?”
“Hừ!” Bà cụ bĩu môi: “Đừng nhắc đến mấy người khiến người ta bực bội đó có được hay không. Chẳng đứa nào làm được việc gì cho đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết đắp bùn nghịch đất, làm ông ngoại con phải mất mặt! Còn không bằng một nửa mẹ ấy chứ! Ít ra vẫn có mắt nhìn con dâu!”
“Mẹ…” Triệu Ngọc vội vàng kéo cánh tay của mẹ mình: “Mẹ, mẹ nhớ lại kỹ một chút đi, xem có thể tìm cách giải quẻ bói hay không. Chuyện này rất quan trọng đấy!”
“Con trai!” Bà mẹ cố gắng suy nghĩ, nói: “Mẹ nhớ mang máng ông ngoại con từng nói là Bát Quái Quỷ Công được ghi chép trong quyển sách cổ đó rất thần kỳ. Hình như… có thể dự báo cả tương lai! Đây này…” Bà mẹ chỉ vào hàng chữ trên laptop, nói: “Bên trong quẻ văn này có bốn chữ hợp thành một tổ, tổng cộng có bốn tổ, trong đó bao hàm mọi Âm Dương Ngũ Hành, biến hóa đủ cách khôn lường. Nếu có thể học được hết thì chỉ cần thông qua thời gian, phương vị này nọ, ta có thể dự đoán được việc mà một người có thể gặp phải! Nói chung là rất tà quái!”
Ồ…
Qua những lời vừa rồi của bà, Triệu Ngọc dường như đã lĩnh ngộ ra được điều gì đó. Xem ra, những quẻ bói này cũng không phải do hệ thống thuận miệng nói lung tung mà thật sự ẩn chứa những điều huyền bí thâm ảo.
Có khi trong những lời bói đó còn đề cập đến cả tình huống, thời gian, địa điểm cùng với đối tượng của những kỳ ngộ mà hắn đã, đang và sẽ gặp!
Nếu có thể giải ra được, không những hắn có thể nâng cao tỷ lệ hoàn thành kỳ ngộ, mà còn có thể giảm bớt độ nguy hiểm khi gặp được kỳ ngộ. Đây tuyệt đối là một chuyện rất có lợi.
“Mẹ nói này…” Bà Triệu cau mày: “Mẹ thật sự hồ đồ rồi, tại sao con lại thay đổi tính nết như vậy chứ? Mẹ nhớ hồi trước mỗi lần mẹ đề cập đến mấy cái thể loại kiểu tinh tướng Bát Quái, xem tướng xem tay gì đó… là con đều cáu gắt gạt đi! Lại còn nói mấy thứ đó chỉ là lời nói vô căn cứ, phải tin vào khoa học! Tại sao bây giờ con lại… có hứng thú thế?”
“Nếu con thật sự cảm thấy hứng thú, chi bằng con đi theo mẹ học xem tướng đi! Mẹ không học được những thứ gì khác từ ông ngoại, nhưng thuật xem tướng thì bảo đảm là số một. Nếu con học được, ông ngoại ở trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy sung sướng!”
“Ừm… cái này… để sau này hẵng nói đi!” Đời nào Triệu Ngọc chịu bỏ chủ đề này qua một bên như thế, bèn tiếp tục nài nỉ: “Mẹ, không phải vừa nãy mẹ bảo là ông ngoại có bản viết tay liên quan đến Bát Quái Quỷ Công à? Mẹ hãy nhớ lại xem liệu còn tìm được không?”
“Cũng khó nói lắm, không biết đã bị hai ông cậu phá sản của con làm gì rồi!” Bà mẹ lắc đầu thở dài.
“Mẹ, mai mẹ gọi cho mấy cậu, bảo bọn họ tìm lại thử xem!” Triệu Ngọc lay lay cánh tay bà Triệu: “Mẹ, điều này rất quan trọng đối với con đấy!”
“Quan trọng, quan trọng! Cục Cảnh sát cho con uống thuốc mê gì vậy?” Bà mẹ vừa thu dọn bát đũa, vừa khinh thường, oán giận nói: “Ngày nào cũng chỉ nghĩ đến công việc, đến phá án, ngay cả nhà cũng không về! Con nhìn con này, đầu gì mà trọc lóc hết cả rồi! Cũng không biết tóc có dài nổi không nữa, haiz!”
“Mẹ…” Đầu óc Triệu Ngọc rất nhanh nhạy, thấy mẹ mình không chịu phối hợp là lập tức nảy ra chủ ý khác. Hắn vội kéo bà Triệu lại, nói: “Mẹ, phá được án thì có tiền thưởng! Năm trăm ngàn lận đấy!”
Cạch cạch…
Bát đũa đột nhiên rơi xuống mặt bàn, bà Triệu suýt thì nhảy dựng lên.
“Cái gì? Năm… năm năm năm… năm trăm ngàn!?” Bà cụ ngồi phịch xuống ghế, ngạc nhiên mở to mắt nhìn Triệu Ngọc: “Con trai, con… con con con… sao lại không nói sớm chứ? Con xem chuyện này…”
Nói xong, bà vội vàng quơ lấy điện thoại, ngay lập tức gọi cho hai đứa em trai của mình. Cho dù Triệu Ngọc nhắc bà rằng bây giờ đã là một giờ rưỡi đêm rồi nhưng bà cũng không để ý…
…
Một tiếng sau.
Phù…
Triệu Ngọc nằm trên giường, nặng nề thở ra một hơi. Lúc này, bà Triệu cũng đã quăng điện thoại đi ngủ luôn rồi.
Rốt cuộc trong phòng đã khôi phục lại sự yên tĩnh.
Mặc dù đã rất khuya rồi, thế nhưng tế bào não của Triệu Ngọc vẫn chìm trong sự hưng phấn cao độ.
Mấy phút trước, âm thanh thông báo kết thúc của hệ thống đã vang lên. Lần này, độ hoàn thành kỳ ngộ của hắn đã đạt đến tỷ lệ 110% trước nay chưa từng có!
Hệ thống tặng cho hắn một lượt cả hai đạo cụ cấp một. Một cái được gọi là máy hồi tưởng ký ức, có thể giúp tìm lại những ký ức trong quá khứ đã bị quên lãng hoặc rất mơ hồ.
Một đạo cụ khác có tên là thuốc cầm máu tàng hình, có tác dụng trong việc cầm máu vết thương, cho dù là nội thương hay ngoại thương thì đều sử dụng được. Đây có thể nói là một thần khí giúp giữ mạng cực kỳ tốt!
Cho đến lúc này, Triệu Ngọc đã hiểu sâu hơn về những đạo cụ mà hệ thống tặng thưởng. Nhìn vào các đạo cụ khác nhau trong thanh đạo cụ, dù mỗi một món đều rất thần kỳ nhưng lại không có thứ nào có tác dụng để tấn công cả!
Chẳng những không có những loại mang tính tấn công như súng ngắn vạn năng hay cây chích điện tàng hình, mà thậm chí những đạo cụ có công năng phá hư cũng chưa từng xuất hiện.
Tất cả những món mà hắn nhận được đều chỉ có tính hỗ trợ hoặc cấp cứu chữa bệnh. Mấy đạo cụ này có thể giúp Triệu Ngọc hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể cứu người nhưng lại không thể làm kẻ khác bị thương!
Xem ra, hệ thống cũng có một nguyên tắc nào đó, nó sẽ không cung cấp những đạo cụ nguy hiểm và khó kiểm soát.
Tuy nhiên, dù mấy đạo cụ này chỉ có tính phụ trợ nhưng cũng giúp Triệu Ngọc rất nhiều, khiến hắn như hổ được thêm cánh. Bởi vì thu hoạch rất khá nên tất nhiên hắn cực kỳ thỏa mãn.
Bây giờ, rốt cuộc hắn cũng tìm được chút manh mối liên quan đến quẻ bói, điều này càng khiến cho hắn hưng phấn lạ thường. Nếu có một ngày hắn thật sự có thể giải được quẻ bói đó, nói không chừng hắn sẽ nhận được những đạo cụ lợi hại hơn nữa!
Nghĩ xong mấy chuyện này, hắn lại không khỏi nhớ đến vụ án giết người giấu xác trong ngân hàng phá được ngày hôm nay, cũng như Miêu Anh mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Tiếp xúc càng nhiều, Triệu Ngọc lại càng thích tổ trưởng Miêu có tính cách mạnh mẽ, trọng tình trọng nghĩa này. Hắn cảm thấy, Miêu Anh chính là hình mẫu lý tưởng của hắn, không ai có thể thay thế được!
Triệu Ngọc nằm trên giường mà không một giây nào là không nhớ đến từng cái nhăn mày và từng nụ cười của Miêu Anh, triệu chứng này hệt như bệnh tương tư trong truyền thuyết. Cho dù đang nằm trong chăn, hắn vẫn còn ngâm nga một câu hát: “Dẫu biết rằng tương tư là đau khổ, nhưng vẫn cứ nhớ em da diết. Dẫu bao lần dằn vặt suy nghĩ, anh vẫn nguyện chịu đựng nỗi khổ này…”
“Cái gì!?” Triệu Ngọc vội đặt đũa xuống, hỏi: “Mẹ hiểu mấy lời bói quẻ này sao?”
Thứ mà mẹ hắn đang chỉ vào chính là những quẻ bói tối nghĩa mà Triệu Ngọc ghi chép lại từ hệ thống. Hắn đã từng cố gắng tìm hiểu bao lâu nay nhưng vẫn không gặp được người nào hiểu biết mấy thứ này.
Đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng2thấy, đến khi tìm được chẳng phí công!
Thật không ngờ người biết về quẻ bói này lại ở gần ngay trước mắt hắn, lại còn là mẹ của hắn!
Bà mẹ nó chứ, nếu có thể giải được mấy quẻ bói này, chắc chắn sẽ rất có ích cho việc hoàn thành các kỳ ngộ trong tương lai!
“Mẹ cũng không dám xác định.” Bà cụ cau mày, nói: “Mấy8thứ mà con ghi chép này này, mẹ đã từng nhìn thấy trong một quyển sách ở nhà ông ngoại con. Đó là một bản chép tay, tên là Thuật Bát Quái Cực Lạc! Mẹ còn hỏi ông ngoại con nữa đấy, ông ngoại con nói rằng quẻ này còn được gọi là Bát Quái Quỷ Công, là một bí thuật thượng cổ đã bị thất truyền từ6lâu! Ông cụ nói về nó nghe tà dị lắm, ha ha ha…”
“Con trai, mẹ không hiểu tại sao con lại có mấy quẻ bói này?”
“Con….” Triệu Ngọc vội nghĩ ra lý do: “Tra án, đúng vậy! Là dùng cho việc tra án! Trong lúc con điều tra vụ án thì vô tình tìm được! Mẹ, nếu mẹ có thể giúp con giải được mấy thứ này, nói3không chừng sẽ trợ giúp cho việc điều tra vụ án đấy! Mẹ, mau nói cho con biết đi!”
“Ừm...” Bà cụ dùng tay vuốt ve những chữ viết trên màn hình laptop, dường như cố gắng nhớ lại điều gì đó. Mất một lúc lâu sau, bà mới lên tiếng: “Quẻ bói này hình như… hình như ý nghĩa không nằm trong những lời bói! Cho nên, biết5hay không biết chữ cũng chẳng liên quan gì, chủ yếu là nhìn phương vị bốn góc của chữ ấy, còn có năm âm hình bên trong…”
“Ừm… haiz!” Mẹ Triệu vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên thở dài: “Nếu ông ngoại của con còn sống thì tốt biết mấy! Hồi đó mẹ chỉ tò mò nhìn xem mấy lần thôi chứ không có cẩn thận nghiên cứu! Với lại, thứ này đã thất truyền từ lâu, không dễ phá giải đâu!”
“Không thể nào?” Triệu Ngọc phiền muộn nói: “Thế... hai người cậu của con thì sao? Bọn họ có biết không?”
“Hừ!” Bà cụ bĩu môi: “Đừng nhắc đến mấy người khiến người ta bực bội đó có được hay không. Chẳng đứa nào làm được việc gì cho đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết đắp bùn nghịch đất, làm ông ngoại con phải mất mặt! Còn không bằng một nửa mẹ ấy chứ! Ít ra vẫn có mắt nhìn con dâu!”
“Mẹ…” Triệu Ngọc vội vàng kéo cánh tay của mẹ mình: “Mẹ, mẹ nhớ lại kỹ một chút đi, xem có thể tìm cách giải quẻ bói hay không. Chuyện này rất quan trọng đấy!”
“Con trai!” Bà mẹ cố gắng suy nghĩ, nói: “Mẹ nhớ mang máng ông ngoại con từng nói là Bát Quái Quỷ Công được ghi chép trong quyển sách cổ đó rất thần kỳ. Hình như… có thể dự báo cả tương lai! Đây này…” Bà mẹ chỉ vào hàng chữ trên laptop, nói: “Bên trong quẻ văn này có bốn chữ hợp thành một tổ, tổng cộng có bốn tổ, trong đó bao hàm mọi Âm Dương Ngũ Hành, biến hóa đủ cách khôn lường. Nếu có thể học được hết thì chỉ cần thông qua thời gian, phương vị này nọ, ta có thể dự đoán được việc mà một người có thể gặp phải! Nói chung là rất tà quái!”
Ồ…
Qua những lời vừa rồi của bà, Triệu Ngọc dường như đã lĩnh ngộ ra được điều gì đó. Xem ra, những quẻ bói này cũng không phải do hệ thống thuận miệng nói lung tung mà thật sự ẩn chứa những điều huyền bí thâm ảo.
Có khi trong những lời bói đó còn đề cập đến cả tình huống, thời gian, địa điểm cùng với đối tượng của những kỳ ngộ mà hắn đã, đang và sẽ gặp!
Nếu có thể giải ra được, không những hắn có thể nâng cao tỷ lệ hoàn thành kỳ ngộ, mà còn có thể giảm bớt độ nguy hiểm khi gặp được kỳ ngộ. Đây tuyệt đối là một chuyện rất có lợi.
“Mẹ nói này…” Bà Triệu cau mày: “Mẹ thật sự hồ đồ rồi, tại sao con lại thay đổi tính nết như vậy chứ? Mẹ nhớ hồi trước mỗi lần mẹ đề cập đến mấy cái thể loại kiểu tinh tướng Bát Quái, xem tướng xem tay gì đó… là con đều cáu gắt gạt đi! Lại còn nói mấy thứ đó chỉ là lời nói vô căn cứ, phải tin vào khoa học! Tại sao bây giờ con lại… có hứng thú thế?”
“Nếu con thật sự cảm thấy hứng thú, chi bằng con đi theo mẹ học xem tướng đi! Mẹ không học được những thứ gì khác từ ông ngoại, nhưng thuật xem tướng thì bảo đảm là số một. Nếu con học được, ông ngoại ở trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy sung sướng!”
“Ừm… cái này… để sau này hẵng nói đi!” Đời nào Triệu Ngọc chịu bỏ chủ đề này qua một bên như thế, bèn tiếp tục nài nỉ: “Mẹ, không phải vừa nãy mẹ bảo là ông ngoại có bản viết tay liên quan đến Bát Quái Quỷ Công à? Mẹ hãy nhớ lại xem liệu còn tìm được không?”
“Cũng khó nói lắm, không biết đã bị hai ông cậu phá sản của con làm gì rồi!” Bà mẹ lắc đầu thở dài.
“Mẹ, mai mẹ gọi cho mấy cậu, bảo bọn họ tìm lại thử xem!” Triệu Ngọc lay lay cánh tay bà Triệu: “Mẹ, điều này rất quan trọng đối với con đấy!”
“Quan trọng, quan trọng! Cục Cảnh sát cho con uống thuốc mê gì vậy?” Bà mẹ vừa thu dọn bát đũa, vừa khinh thường, oán giận nói: “Ngày nào cũng chỉ nghĩ đến công việc, đến phá án, ngay cả nhà cũng không về! Con nhìn con này, đầu gì mà trọc lóc hết cả rồi! Cũng không biết tóc có dài nổi không nữa, haiz!”
“Mẹ…” Đầu óc Triệu Ngọc rất nhanh nhạy, thấy mẹ mình không chịu phối hợp là lập tức nảy ra chủ ý khác. Hắn vội kéo bà Triệu lại, nói: “Mẹ, phá được án thì có tiền thưởng! Năm trăm ngàn lận đấy!”
Cạch cạch…
Bát đũa đột nhiên rơi xuống mặt bàn, bà Triệu suýt thì nhảy dựng lên.
“Cái gì? Năm… năm năm năm… năm trăm ngàn!?” Bà cụ ngồi phịch xuống ghế, ngạc nhiên mở to mắt nhìn Triệu Ngọc: “Con trai, con… con con con… sao lại không nói sớm chứ? Con xem chuyện này…”
Nói xong, bà vội vàng quơ lấy điện thoại, ngay lập tức gọi cho hai đứa em trai của mình. Cho dù Triệu Ngọc nhắc bà rằng bây giờ đã là một giờ rưỡi đêm rồi nhưng bà cũng không để ý…
…
Một tiếng sau.
Phù…
Triệu Ngọc nằm trên giường, nặng nề thở ra một hơi. Lúc này, bà Triệu cũng đã quăng điện thoại đi ngủ luôn rồi.
Rốt cuộc trong phòng đã khôi phục lại sự yên tĩnh.
Mặc dù đã rất khuya rồi, thế nhưng tế bào não của Triệu Ngọc vẫn chìm trong sự hưng phấn cao độ.
Mấy phút trước, âm thanh thông báo kết thúc của hệ thống đã vang lên. Lần này, độ hoàn thành kỳ ngộ của hắn đã đạt đến tỷ lệ 110% trước nay chưa từng có!
Hệ thống tặng cho hắn một lượt cả hai đạo cụ cấp một. Một cái được gọi là máy hồi tưởng ký ức, có thể giúp tìm lại những ký ức trong quá khứ đã bị quên lãng hoặc rất mơ hồ.
Một đạo cụ khác có tên là thuốc cầm máu tàng hình, có tác dụng trong việc cầm máu vết thương, cho dù là nội thương hay ngoại thương thì đều sử dụng được. Đây có thể nói là một thần khí giúp giữ mạng cực kỳ tốt!
Cho đến lúc này, Triệu Ngọc đã hiểu sâu hơn về những đạo cụ mà hệ thống tặng thưởng. Nhìn vào các đạo cụ khác nhau trong thanh đạo cụ, dù mỗi một món đều rất thần kỳ nhưng lại không có thứ nào có tác dụng để tấn công cả!
Chẳng những không có những loại mang tính tấn công như súng ngắn vạn năng hay cây chích điện tàng hình, mà thậm chí những đạo cụ có công năng phá hư cũng chưa từng xuất hiện.
Tất cả những món mà hắn nhận được đều chỉ có tính hỗ trợ hoặc cấp cứu chữa bệnh. Mấy đạo cụ này có thể giúp Triệu Ngọc hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể cứu người nhưng lại không thể làm kẻ khác bị thương!
Xem ra, hệ thống cũng có một nguyên tắc nào đó, nó sẽ không cung cấp những đạo cụ nguy hiểm và khó kiểm soát.
Tuy nhiên, dù mấy đạo cụ này chỉ có tính phụ trợ nhưng cũng giúp Triệu Ngọc rất nhiều, khiến hắn như hổ được thêm cánh. Bởi vì thu hoạch rất khá nên tất nhiên hắn cực kỳ thỏa mãn.
Bây giờ, rốt cuộc hắn cũng tìm được chút manh mối liên quan đến quẻ bói, điều này càng khiến cho hắn hưng phấn lạ thường. Nếu có một ngày hắn thật sự có thể giải được quẻ bói đó, nói không chừng hắn sẽ nhận được những đạo cụ lợi hại hơn nữa!
Nghĩ xong mấy chuyện này, hắn lại không khỏi nhớ đến vụ án giết người giấu xác trong ngân hàng phá được ngày hôm nay, cũng như Miêu Anh mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Tiếp xúc càng nhiều, Triệu Ngọc lại càng thích tổ trưởng Miêu có tính cách mạnh mẽ, trọng tình trọng nghĩa này. Hắn cảm thấy, Miêu Anh chính là hình mẫu lý tưởng của hắn, không ai có thể thay thế được!
Triệu Ngọc nằm trên giường mà không một giây nào là không nhớ đến từng cái nhăn mày và từng nụ cười của Miêu Anh, triệu chứng này hệt như bệnh tương tư trong truyền thuyết. Cho dù đang nằm trong chăn, hắn vẫn còn ngâm nga một câu hát: “Dẫu biết rằng tương tư là đau khổ, nhưng vẫn cứ nhớ em da diết. Dẫu bao lần dằn vặt suy nghĩ, anh vẫn nguyện chịu đựng nỗi khổ này…”
Bình luận facebook