Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-336.txt
Chương 336: Nỗi lòng của triệu ngọc
Do các cảnh sát điều tra đều đi thẳng từ Cục Cảnh sát đến nhà hàng sang trọng này, mà trước đó cũng không có chuẩn bị gì, cho nên trang phục của mọi người không phù hợp với hoàn cảnh này lắm, thậm chí có người còn mặc cả cảnh phục.
Mà hôm nay2Miêu Anh cũng không mặc đồ gì cầu kỳ, cô chỉ đổi sang một chiếc váy màu nâu yểu điệu, đơn giản, còn dưới chân là một đôi giày cao gót màu trắng.
Mặc dù không đeo trang sức hào nhoáng, thế nhưng tối nay Miêu Anh lại là người tỏa sáng nhất trong đoàn8người! Dưới ánh đèn êm dịu, cô trông hệt như một nàng công chúa cao quý, mắt ngọc mày ngài, trò chuyện vui vẻ, chiếm cứ ánh mắt của mọi người.
Rượu ngon, thức ăn ngon, bàn ăn tựa như bức họa.
Thế nhưng nếm món ngon trước mắt, uống thứ rượu vang không gọi nổi6tên, trong lòng Triệu Ngọc lại không rõ là tư vị gì.
Thì ra từ đầu đến cuối hắn đều quên mất một vấn đề quan trọng, đó chính là… khoảng cách!
Hắn vốn cho rằng mình chỉ cần cố gắng là có thể lấy được sự coi trọng của tiểu thư Miêu, có thể cùng3cô ấy sinh ra mối quan hệ ái muội, thậm chí còn có thể phát triển thêm một bước nữa.
Song, bữa tiệc tối nay đã khiến hắn thấy rõ chênh lệch khoảng cách giữa hắn và Miêu Anh. Không chỉ là vấn đề về tiền bạc, mà ngay cả trình độ cũng khác biệt5một trời một vực!
Người ta vừa mở miệng liền bla bla một tràng ngoại ngữ, còn hiểu biết rành rẽ về những thứ thoạt nhìn vô cùng cao cấp. Mà bản thân hắn thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là tên nhà quê chất phác mà thôi!
Miêu Anh trước mặt này, ngoại trừ tính cách có hơi hợp cạ với hắn ra, thì những thứ khác hắn đều không bì kịp!
Giây phút này cuối cùng Triệu Ngọc cũng ý thức được rằng Miêu Anh chính là Miêu Anh, chứ không phải là cái bóng của ai khác. Tuy rằng Diêu Giai của kiếp trước đanh đá phóng khoáng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là con gái bình thường chốn dân gian mà thôi!
Trong khi đó, Miêu Anh trước mắt hắn thì lại không xuất thân từ nhà dân bình thường...
Bỗng nhiên trong lòng Triệu Ngọc chợt dâng lên cảm giác tự ti trước nay chưa từng có, nên thái độ của hắn trong bữa ăn cũng có vẻ hơi thất thường. Hắn không còn ngông cuồng tự đại như ngày trước mà giống như một con hổ mắc bệnh, ủ rũ ỉu xìu.
“Triệu Ngọc, không phải là anh bị khói mê của Cầu Tân Dương làm cho hỏng luôn rồi đấy chứ?” Dường như Miêu Anh đã chú ý đến vẻ khác thường của Triệu Ngọc, bèn nâng ly rượu lên với hắn: “Nào, biểu diễn bản lĩnh của mình ra cho tôi được rửa mắt đi chứ, cạn ly nào?”
Triệu Ngọc còn chưa nói gì thì Trương Cảnh Phong đã uống quá chén lại vỗ tay thúc giục: “Rượu này phải cạn đó! Thư Hùng Song Sát của phân cục Dung Dương, ai gặp cũng phải nể sợ, ha ha ha...”
Thực ra, đối với sự tích về Triệu Ngọc và Miêu Anh, không chỉ riêng phân cục Dung Dương mà cả giới cảnh sát Tần Sơn đều đã lan truyền ra rồi.
Thư Hùng Song Sát chính là biệt hiệu mà mọi người đặt cho hai người họ.
Có điều, dù sao đó cũng chỉ là biệt hiệu, nói ra ngay trước mặt đương sự vẫn có hơi không phải phép. Lương Hoan vừa nghe thấy, vội bịt chặt mồm Trương Cảnh Phong lại.
Miêu Anh cũng không quá để ý, vẫn bưng ly rượu đợi Triệu Ngọc.
Về phần Triệu Ngọc, tuy trong lòng hắn có tâm sự, nhưng trước nay chưa từng sợ uống rượu. Thế là hắn lập tức cầm ly rượu lên cụng với Miêu Anh rồi ngửa cổ uống cạn.
Nói thực lòng, rượu này thoạt nhìn quý báu như vậy, thế nhưng lúc uống vào, Triệu Ngọc vẫn cứ thấy không sảng khoái bằng bia tươi.
Miêu Anh cũng hào sảng uống một hơi cạn sạch.
“Hay!”
Các cảnh sát điều tra cúi đầu tỏ vẻ khoái trá. Nhìn thấy hai vị tổ trưởng của mình không câu nệ gì như vậy, họ cũng coi rượu vang quý giá như bia tươi, đều một hơi uống cạn, thậm chí có người còn oẳn tù tì, bày trò phạt rượu.
Mà không phải nói, các vị cảnh sát này cũng thật giỏi. Sau khi uống được vài ly, cả bữa tiệc tao nhã đắt tiền này cứ thế bị họ biến thành bàn nhậu ở quán ven đường, chẳng còn vẻ sang trọng gò bó gì nữa.
Hôm nay Miêu Anh cũng uống không ít, đôi gò má đỏ ửng càng tôn thêm tính cách hào sảng phóng khoáng của cô. Không những nói chuyện thân mật xưng huynh gọi đệ với các cảnh sát điều tra còn lại, mà thậm chí cô còn vén tay váy lên đến vai, lộ ra bờ vai trắng như tuyết...
Thế là bữa dạ tiệc thịnh soạn quý phái này đột ngột rẽ ngoặt sang một hình thức khác.
Khi mới bước vào đây, các cảnh sát điều tra đều trợn mắt há mồm, thế nhưng đến cuối bữa ăn, người phải trợn mắt há mồm lại là mấy nhân viên phục vụ! Đây là lần đầu tiên họ trông thấy khách hàng ăn cơm Tây mà có thể ăn đến mức thỏa chí quên mình như thế.
Sau khi bữa tiệc tối kết thúc, mọi người vốn đã uống không ít, song khi có người đề nghị đi hát karaoke thì toàn thể các cảnh sát điều tra cũng đều nhất trí hưởng ứng.
Thế là mọi người lại lái xe đến quán karaoke hạng sang gần đó.
Trong đám người, Triệu Ngọc lại là người tỉnh táo nhất. Bởi từ đầu đến giờ hắn vẫn luôn nghĩ suy đến những tâm sự của riêng mình, nghĩ đến quá trình gian nan tiếp cận Miêu Anh, cho nên hắn không bị thấm men rượu.
Hơn nữa, hắn vẫn luôn chú ý đến một chi tiết. Từ đầu đến cuối buổi tiệc, Miêu Anh vốn chẳng hề thanh toán gì cả, thậm chí ngay cả những thứ như ví tiền hay thẻ tín dụng cũng chưa từng lấy ra.
Vậy mà bên phía nhà hàng lại không có bất kỳ dị nghị gì, giống như Miêu Anh đến đây ăn cơm vốn không cần phải tiêu tiền vậy.
Chậc chậc...
Xem ra, Triệu Ngọc bất giác lại tìm ra thêm một chênh lệch khác với cô ấy rồi. Người ta ngoài tiền bạc, trình độ, còn có cả quyền lợi nữa. Thế này... haizz...
Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang thở ngắn than dài, Miêu Anh ngồi phịch xuống ngay bên cạnh hắn.
Gò má cô đỏ ửng, có vẻ như đã ngấm say rồi. Cô thoải mái vỗ một cái lên vai Triệu Ngọc, nói: “Sao hôm nay tên nhóc nhà anh trông mất hứng thế? Tôi vẫn còn đợi anh nói bậy chọc vui đây này! Thế mà sao anh lại… hiền lành thế? Nói mau, có phải phạm lỗi gì rồi không?”
Cảm nhận được nhiệt độ của cô gần kề ngay bên mình, trái tim của Triệu Ngọc nổi trống thình thịch: “Lại bị đội trưởng Miêu phát hiện ra rồi! Tôi lén chụp trộm ảnh khỏa thân của cô, không cẩn thận đăng lên trang cá nhân mất rồi!”
“Ha ha ha... Anh ấy!” Miêu Anh nở một nụ cười làm say lòng người: “Lưu manh! Một ngày không mắng anh vài lần thật sự thấy không thoải mái ha! Nào...”
Nói xong, cô đưa lon bia đã khui nắp cho Triệu Ngọc, lại cụng với hắn.
“Đội trưởng Miêu, hôm nay cô uống cũng kha khá rồi, bớt lại đi thôi!” Triệu Ngọc sợ Miêu Anh uống nhiều quá, bèn khuyên một câu.
“Anh...” Cô lại dùng ngón trỏ chọt lên trán hắn mười mấy cái liên tiếp, một lúc lâu sau mới nói: “Triệu Ngọc, anh xem...”
Cô vừa nói vừa túm lấy phần đuôi tóc sau gáy mình, dịu dàng hỏi: “Nếu như tôi để tóc cột đuôi ngựa, có phải sẽ đẹp hơn chút không?”
Lúc cột tóc, Miêu Anh cố ý để lộ ra hai tai của mình.
Triệu Ngọc là hạng người nào chứ, vừa thấy trên tai cô đeo đôi bông tai mình tặng là lập tức hiểu rõ ý đồ của cô ấy. Người ta đổi kiểu tóc là giả, muốn để lộ hoa tai ra mới là thật!
Thoáng chốc, cả người hắn như bị điện giật, trong lòng nổi lên từng cơn sóng lớn. Nhìn Miêu Anh kiều diễm xinh đẹp trước mắt, hắn thật sự chỉ muốn kéo cô vào lòng ôm thật chặt.
Thế nhưng dù sao hiện tại còn có nhiều người như vậy, vả lại trong lòng hắn còn có một cái nút thắt làm sao cũng không cởi được. Vì vậy, hắn chỉ thuận miệng nói: “Hay là thôi đi, đầu nấm rất đẹp mà!”
“Ừ...” Miêu Anh tỏ ra hơi thất vọng, lúc này mời từ từ thả tóc mình xuống, trở về với kiểu đầu nấm xưa nay.
“Tổ trưởng Miêu, mau mau mau, đến lượt chị rồi!”
Lúc này, Tiểu Lưu cầm micro gào lên một tiếng.
Miêu Anh lại liếc nhìn Triệu Ngọc một cái rồi mới quay đi nhập vào cuộc vui...
...
Khi buổi karaoke kết thúc thì đã đến nửa đêm.
Triệu Ngọc thấy Miêu Anh đã uống quá nhiều, bèn chủ động lái con xe Phaeton của cô đưa cô về nhà.
Tuy Miêu Anh uống không ít, thế nhưng vẫn chưa đến mức bất tỉnh nhân sự. Cô vốn đã tìm tài xế lái thuê đến, có điều người ta lại bị Triệu Ngọc đuổi đi mất.
Triệu Ngọc vốn tưởng Miêu Anh sẽ sống ở khu nhà giàu hay trang viên, biệt thự gì đó. Ai ngờ, khi hắn lái xe đến nơi mới biết, ở đó cũng chỉ là một chung cư nhỏ bình thường mà thôi. Căn phòng đắt nhất ở đây cũng không sánh được với chiếc Phaeton của cô.
“Cô sống ở đây à?”
Triệu Ngọc lái xe đến cổng chung cư, lúc chuẩn bị lái xuống tầng hầm đỗ xe thì hỏi một câu.
“Tầng sáu, cửa sổ thứ tư đếm từ bên trái qua!” Miêu Anh lại chỉ vào tòa nhà trước mặt, nói: “Đợi chút nữa nhìn thấy đèn bên trong sáng thì anh có thể đi được rồi! Anh lái xe của tôi về đi, ngày mai tôi đón xe cũng được. Muộn như vậy rồi, anh cũng không tiện đi về!”
“Ừ...”
Triệu Ngọc định nói gì nhưng Miêu Anh lại cướp lời nói trước: “Sau khi về đến nhà, nhớ nhắn Wechat cho tôi! Anh cũng uống không ít rồi, lái xe chậm chút.”
“Ừ...”
Triệu Ngọc còn muốn nói gì đó, song Miêu Anh lại khẽ cười: “Sao thế? Có phải còn đang suy nghĩ xem nên lừa tôi lên giường lăn lộn thế nào hả? Cô cùng cháu gái của tôi đều đang ở trên đó đấy!”
“Hả, cái đó… Không phải, không phải!” Triệu Ngọc vội giải thích: “Sớm biết như vậy còn không bằng đến nhà tôi! Ừ... thôi được rồi... đùa thôi...”
“Ha ha... Dù có nói gì thì bộ dạng vô sỉ của anh quả thực đáng yêu lắm!” Nói xong, Miêu Anh đẩy cửa xe ra, từ bên trong bước ra ngoài.
Triệu Ngọc gục trên tay lái chờ đợi, vài phút sau, đèn bên trong cánh cửa sổ đó quả nhiên sáng lên. Không những thế, Miêu Anh còn đứng bên cạnh cửa vẫy tay với hắn.
Hắn lặng lẽ nhìn bóng dáng xinh đẹp chiếu trên khung cửa sổ, trong lòng càng bùi ngùi xúc động. Hắn nghĩ thầm, nếu như khi nãy lái xe thẳng về nhà mình thì tốt biết mấy?
Ừm... Không đúng!
Bấy giờ hắn mới sực nhớ ra ở nhà mình cũng không được, còn có mẹ già cơ mà!
Khụ!
Xem đầu óc mình này, bây giờ cũng đâu có thiếu tiền, khi nãy chạy thẳng đến khách sạn không phải xong rồi sao?
Có điều, nghĩ thì nghĩ thế, Triệu Ngọc vẫn tự biết mình. Tuy hắn kiêu căng vô kỷ luật, nhưng một khi đã động lòng thật sự thì lối suy nghĩ lại hoàn toàn khác hẳn!
Mặc dù Miêu Anh luôn miệng nói bộ dạng vô sỉ của hắn rất đáng yêu, song Triệu Ngọc vẫn luôn cảm nhận được khoảng cách rõ rệt giữa đôi bên.
Vì thế, trên đường lái con xe Phaeton về đường Thuận Phong, cuối cùng Triệu Ngọc cũng đưa ra quyết định: Miêu Anh à Miêu Anh, ông đây theo đuổi em chắc rồi!
Về sau mình sẽ cố gắng hơn nữa, cố gắng kiếm tiền, cố gắng làm việc, cố gắng giảm bớt khoảng cách giữa chúng ta. Em đợi đó, rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ theo đuổi em một cách quang minh chính đại!!!
Do các cảnh sát điều tra đều đi thẳng từ Cục Cảnh sát đến nhà hàng sang trọng này, mà trước đó cũng không có chuẩn bị gì, cho nên trang phục của mọi người không phù hợp với hoàn cảnh này lắm, thậm chí có người còn mặc cả cảnh phục.
Mà hôm nay2Miêu Anh cũng không mặc đồ gì cầu kỳ, cô chỉ đổi sang một chiếc váy màu nâu yểu điệu, đơn giản, còn dưới chân là một đôi giày cao gót màu trắng.
Mặc dù không đeo trang sức hào nhoáng, thế nhưng tối nay Miêu Anh lại là người tỏa sáng nhất trong đoàn8người! Dưới ánh đèn êm dịu, cô trông hệt như một nàng công chúa cao quý, mắt ngọc mày ngài, trò chuyện vui vẻ, chiếm cứ ánh mắt của mọi người.
Rượu ngon, thức ăn ngon, bàn ăn tựa như bức họa.
Thế nhưng nếm món ngon trước mắt, uống thứ rượu vang không gọi nổi6tên, trong lòng Triệu Ngọc lại không rõ là tư vị gì.
Thì ra từ đầu đến cuối hắn đều quên mất một vấn đề quan trọng, đó chính là… khoảng cách!
Hắn vốn cho rằng mình chỉ cần cố gắng là có thể lấy được sự coi trọng của tiểu thư Miêu, có thể cùng3cô ấy sinh ra mối quan hệ ái muội, thậm chí còn có thể phát triển thêm một bước nữa.
Song, bữa tiệc tối nay đã khiến hắn thấy rõ chênh lệch khoảng cách giữa hắn và Miêu Anh. Không chỉ là vấn đề về tiền bạc, mà ngay cả trình độ cũng khác biệt5một trời một vực!
Người ta vừa mở miệng liền bla bla một tràng ngoại ngữ, còn hiểu biết rành rẽ về những thứ thoạt nhìn vô cùng cao cấp. Mà bản thân hắn thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là tên nhà quê chất phác mà thôi!
Miêu Anh trước mặt này, ngoại trừ tính cách có hơi hợp cạ với hắn ra, thì những thứ khác hắn đều không bì kịp!
Giây phút này cuối cùng Triệu Ngọc cũng ý thức được rằng Miêu Anh chính là Miêu Anh, chứ không phải là cái bóng của ai khác. Tuy rằng Diêu Giai của kiếp trước đanh đá phóng khoáng, nhưng chẳng qua cũng chỉ là con gái bình thường chốn dân gian mà thôi!
Trong khi đó, Miêu Anh trước mắt hắn thì lại không xuất thân từ nhà dân bình thường...
Bỗng nhiên trong lòng Triệu Ngọc chợt dâng lên cảm giác tự ti trước nay chưa từng có, nên thái độ của hắn trong bữa ăn cũng có vẻ hơi thất thường. Hắn không còn ngông cuồng tự đại như ngày trước mà giống như một con hổ mắc bệnh, ủ rũ ỉu xìu.
“Triệu Ngọc, không phải là anh bị khói mê của Cầu Tân Dương làm cho hỏng luôn rồi đấy chứ?” Dường như Miêu Anh đã chú ý đến vẻ khác thường của Triệu Ngọc, bèn nâng ly rượu lên với hắn: “Nào, biểu diễn bản lĩnh của mình ra cho tôi được rửa mắt đi chứ, cạn ly nào?”
Triệu Ngọc còn chưa nói gì thì Trương Cảnh Phong đã uống quá chén lại vỗ tay thúc giục: “Rượu này phải cạn đó! Thư Hùng Song Sát của phân cục Dung Dương, ai gặp cũng phải nể sợ, ha ha ha...”
Thực ra, đối với sự tích về Triệu Ngọc và Miêu Anh, không chỉ riêng phân cục Dung Dương mà cả giới cảnh sát Tần Sơn đều đã lan truyền ra rồi.
Thư Hùng Song Sát chính là biệt hiệu mà mọi người đặt cho hai người họ.
Có điều, dù sao đó cũng chỉ là biệt hiệu, nói ra ngay trước mặt đương sự vẫn có hơi không phải phép. Lương Hoan vừa nghe thấy, vội bịt chặt mồm Trương Cảnh Phong lại.
Miêu Anh cũng không quá để ý, vẫn bưng ly rượu đợi Triệu Ngọc.
Về phần Triệu Ngọc, tuy trong lòng hắn có tâm sự, nhưng trước nay chưa từng sợ uống rượu. Thế là hắn lập tức cầm ly rượu lên cụng với Miêu Anh rồi ngửa cổ uống cạn.
Nói thực lòng, rượu này thoạt nhìn quý báu như vậy, thế nhưng lúc uống vào, Triệu Ngọc vẫn cứ thấy không sảng khoái bằng bia tươi.
Miêu Anh cũng hào sảng uống một hơi cạn sạch.
“Hay!”
Các cảnh sát điều tra cúi đầu tỏ vẻ khoái trá. Nhìn thấy hai vị tổ trưởng của mình không câu nệ gì như vậy, họ cũng coi rượu vang quý giá như bia tươi, đều một hơi uống cạn, thậm chí có người còn oẳn tù tì, bày trò phạt rượu.
Mà không phải nói, các vị cảnh sát này cũng thật giỏi. Sau khi uống được vài ly, cả bữa tiệc tao nhã đắt tiền này cứ thế bị họ biến thành bàn nhậu ở quán ven đường, chẳng còn vẻ sang trọng gò bó gì nữa.
Hôm nay Miêu Anh cũng uống không ít, đôi gò má đỏ ửng càng tôn thêm tính cách hào sảng phóng khoáng của cô. Không những nói chuyện thân mật xưng huynh gọi đệ với các cảnh sát điều tra còn lại, mà thậm chí cô còn vén tay váy lên đến vai, lộ ra bờ vai trắng như tuyết...
Thế là bữa dạ tiệc thịnh soạn quý phái này đột ngột rẽ ngoặt sang một hình thức khác.
Khi mới bước vào đây, các cảnh sát điều tra đều trợn mắt há mồm, thế nhưng đến cuối bữa ăn, người phải trợn mắt há mồm lại là mấy nhân viên phục vụ! Đây là lần đầu tiên họ trông thấy khách hàng ăn cơm Tây mà có thể ăn đến mức thỏa chí quên mình như thế.
Sau khi bữa tiệc tối kết thúc, mọi người vốn đã uống không ít, song khi có người đề nghị đi hát karaoke thì toàn thể các cảnh sát điều tra cũng đều nhất trí hưởng ứng.
Thế là mọi người lại lái xe đến quán karaoke hạng sang gần đó.
Trong đám người, Triệu Ngọc lại là người tỉnh táo nhất. Bởi từ đầu đến giờ hắn vẫn luôn nghĩ suy đến những tâm sự của riêng mình, nghĩ đến quá trình gian nan tiếp cận Miêu Anh, cho nên hắn không bị thấm men rượu.
Hơn nữa, hắn vẫn luôn chú ý đến một chi tiết. Từ đầu đến cuối buổi tiệc, Miêu Anh vốn chẳng hề thanh toán gì cả, thậm chí ngay cả những thứ như ví tiền hay thẻ tín dụng cũng chưa từng lấy ra.
Vậy mà bên phía nhà hàng lại không có bất kỳ dị nghị gì, giống như Miêu Anh đến đây ăn cơm vốn không cần phải tiêu tiền vậy.
Chậc chậc...
Xem ra, Triệu Ngọc bất giác lại tìm ra thêm một chênh lệch khác với cô ấy rồi. Người ta ngoài tiền bạc, trình độ, còn có cả quyền lợi nữa. Thế này... haizz...
Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang thở ngắn than dài, Miêu Anh ngồi phịch xuống ngay bên cạnh hắn.
Gò má cô đỏ ửng, có vẻ như đã ngấm say rồi. Cô thoải mái vỗ một cái lên vai Triệu Ngọc, nói: “Sao hôm nay tên nhóc nhà anh trông mất hứng thế? Tôi vẫn còn đợi anh nói bậy chọc vui đây này! Thế mà sao anh lại… hiền lành thế? Nói mau, có phải phạm lỗi gì rồi không?”
Cảm nhận được nhiệt độ của cô gần kề ngay bên mình, trái tim của Triệu Ngọc nổi trống thình thịch: “Lại bị đội trưởng Miêu phát hiện ra rồi! Tôi lén chụp trộm ảnh khỏa thân của cô, không cẩn thận đăng lên trang cá nhân mất rồi!”
“Ha ha ha... Anh ấy!” Miêu Anh nở một nụ cười làm say lòng người: “Lưu manh! Một ngày không mắng anh vài lần thật sự thấy không thoải mái ha! Nào...”
Nói xong, cô đưa lon bia đã khui nắp cho Triệu Ngọc, lại cụng với hắn.
“Đội trưởng Miêu, hôm nay cô uống cũng kha khá rồi, bớt lại đi thôi!” Triệu Ngọc sợ Miêu Anh uống nhiều quá, bèn khuyên một câu.
“Anh...” Cô lại dùng ngón trỏ chọt lên trán hắn mười mấy cái liên tiếp, một lúc lâu sau mới nói: “Triệu Ngọc, anh xem...”
Cô vừa nói vừa túm lấy phần đuôi tóc sau gáy mình, dịu dàng hỏi: “Nếu như tôi để tóc cột đuôi ngựa, có phải sẽ đẹp hơn chút không?”
Lúc cột tóc, Miêu Anh cố ý để lộ ra hai tai của mình.
Triệu Ngọc là hạng người nào chứ, vừa thấy trên tai cô đeo đôi bông tai mình tặng là lập tức hiểu rõ ý đồ của cô ấy. Người ta đổi kiểu tóc là giả, muốn để lộ hoa tai ra mới là thật!
Thoáng chốc, cả người hắn như bị điện giật, trong lòng nổi lên từng cơn sóng lớn. Nhìn Miêu Anh kiều diễm xinh đẹp trước mắt, hắn thật sự chỉ muốn kéo cô vào lòng ôm thật chặt.
Thế nhưng dù sao hiện tại còn có nhiều người như vậy, vả lại trong lòng hắn còn có một cái nút thắt làm sao cũng không cởi được. Vì vậy, hắn chỉ thuận miệng nói: “Hay là thôi đi, đầu nấm rất đẹp mà!”
“Ừ...” Miêu Anh tỏ ra hơi thất vọng, lúc này mời từ từ thả tóc mình xuống, trở về với kiểu đầu nấm xưa nay.
“Tổ trưởng Miêu, mau mau mau, đến lượt chị rồi!”
Lúc này, Tiểu Lưu cầm micro gào lên một tiếng.
Miêu Anh lại liếc nhìn Triệu Ngọc một cái rồi mới quay đi nhập vào cuộc vui...
...
Khi buổi karaoke kết thúc thì đã đến nửa đêm.
Triệu Ngọc thấy Miêu Anh đã uống quá nhiều, bèn chủ động lái con xe Phaeton của cô đưa cô về nhà.
Tuy Miêu Anh uống không ít, thế nhưng vẫn chưa đến mức bất tỉnh nhân sự. Cô vốn đã tìm tài xế lái thuê đến, có điều người ta lại bị Triệu Ngọc đuổi đi mất.
Triệu Ngọc vốn tưởng Miêu Anh sẽ sống ở khu nhà giàu hay trang viên, biệt thự gì đó. Ai ngờ, khi hắn lái xe đến nơi mới biết, ở đó cũng chỉ là một chung cư nhỏ bình thường mà thôi. Căn phòng đắt nhất ở đây cũng không sánh được với chiếc Phaeton của cô.
“Cô sống ở đây à?”
Triệu Ngọc lái xe đến cổng chung cư, lúc chuẩn bị lái xuống tầng hầm đỗ xe thì hỏi một câu.
“Tầng sáu, cửa sổ thứ tư đếm từ bên trái qua!” Miêu Anh lại chỉ vào tòa nhà trước mặt, nói: “Đợi chút nữa nhìn thấy đèn bên trong sáng thì anh có thể đi được rồi! Anh lái xe của tôi về đi, ngày mai tôi đón xe cũng được. Muộn như vậy rồi, anh cũng không tiện đi về!”
“Ừ...”
Triệu Ngọc định nói gì nhưng Miêu Anh lại cướp lời nói trước: “Sau khi về đến nhà, nhớ nhắn Wechat cho tôi! Anh cũng uống không ít rồi, lái xe chậm chút.”
“Ừ...”
Triệu Ngọc còn muốn nói gì đó, song Miêu Anh lại khẽ cười: “Sao thế? Có phải còn đang suy nghĩ xem nên lừa tôi lên giường lăn lộn thế nào hả? Cô cùng cháu gái của tôi đều đang ở trên đó đấy!”
“Hả, cái đó… Không phải, không phải!” Triệu Ngọc vội giải thích: “Sớm biết như vậy còn không bằng đến nhà tôi! Ừ... thôi được rồi... đùa thôi...”
“Ha ha... Dù có nói gì thì bộ dạng vô sỉ của anh quả thực đáng yêu lắm!” Nói xong, Miêu Anh đẩy cửa xe ra, từ bên trong bước ra ngoài.
Triệu Ngọc gục trên tay lái chờ đợi, vài phút sau, đèn bên trong cánh cửa sổ đó quả nhiên sáng lên. Không những thế, Miêu Anh còn đứng bên cạnh cửa vẫy tay với hắn.
Hắn lặng lẽ nhìn bóng dáng xinh đẹp chiếu trên khung cửa sổ, trong lòng càng bùi ngùi xúc động. Hắn nghĩ thầm, nếu như khi nãy lái xe thẳng về nhà mình thì tốt biết mấy?
Ừm... Không đúng!
Bấy giờ hắn mới sực nhớ ra ở nhà mình cũng không được, còn có mẹ già cơ mà!
Khụ!
Xem đầu óc mình này, bây giờ cũng đâu có thiếu tiền, khi nãy chạy thẳng đến khách sạn không phải xong rồi sao?
Có điều, nghĩ thì nghĩ thế, Triệu Ngọc vẫn tự biết mình. Tuy hắn kiêu căng vô kỷ luật, nhưng một khi đã động lòng thật sự thì lối suy nghĩ lại hoàn toàn khác hẳn!
Mặc dù Miêu Anh luôn miệng nói bộ dạng vô sỉ của hắn rất đáng yêu, song Triệu Ngọc vẫn luôn cảm nhận được khoảng cách rõ rệt giữa đôi bên.
Vì thế, trên đường lái con xe Phaeton về đường Thuận Phong, cuối cùng Triệu Ngọc cũng đưa ra quyết định: Miêu Anh à Miêu Anh, ông đây theo đuổi em chắc rồi!
Về sau mình sẽ cố gắng hơn nữa, cố gắng kiếm tiền, cố gắng làm việc, cố gắng giảm bớt khoảng cách giữa chúng ta. Em đợi đó, rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ theo đuổi em một cách quang minh chính đại!!!