• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (14 Viewers)

  • cuong-tham-337.txt

Chương 337: Hạ quyết tâm cố gắng




Bởi vì hôm nay hắn được thăng chức, lại được thưởng hai mươi lăm ngàn tiền phá án, cho nên quẻ “Chấn Đoài” của Triệu Ngọc xem như cũng kết thúc mỹ mãn, độ hoàn thành đạt 93%. Đồng thời, hắn còn nhận thêm được một chiếc áo chống đạn tàng hình vô cùng hiếm có!



Hắn đã từng dùng áo chống đạn tàng hình hai lần, uy lực của thứ2đồ này quả thực không nhỏ. Sau khi sử dụng, tuy không thấy gì hết, thế nhưng lại có thể đạt đến mức đao thương bất xâm, ngay cả trên đầu cũng không cần phải lo lắng bị đạn bắn trúng.



Có điều, khuyết điểm duy nhất là thời gian sử dụng áo chống đạn lần này chỉ kéo dài có mười phút mà thôi, trong khi mấy cái lúc trước8hắn nhận được toàn là một tiếng.



Lúc trước Triệu Ngọc cũng từng gặp phải tình trạng giống vậy, ví dụ như máy nhìn xuyên thấu tàng hình, có cái thời gian kéo dài mười phút, cũng có cái chỉ được một phút.



Xem ra đạo cụ của hệ thống này cũng có phiên bản rút gọn!



Có điều, khi suy xét lại hắn thấy vậy cũng đúng. Chẳng hạn như máy dò6xét tàng hình, nếu đã có bản nâng cấp, vậy thì hiển nhiên cũng sẽ có bản rút gọn!



Dù sao, chỉ cần dùng được là được rồi!



Vì bây giờ đã quá nửa đêm, thế nên hắn dứt khoát bốc luôn một quẻ mới. Lần này hắn mở được quẻ “Đoài Ly”, Đoài đại biểu cho tiền tài, Ly đại biểu cho bạn bè.



Không biết trong ngày mới sắp tới, hắn3sẽ gặp được kỳ ngộ gì đây?



Bởi vì mấy ngày trước cứ mãi bận rộn phá án, nên Triệu Ngọc chẳng còn thời gian đâu mà xử lý chút chuyện của bản thân. Ví dụ như cặp tiền cũ kia, cả chuyện phải đầu tư như thế nào nữa.



Triệu Ngọc biết mặc dù bản thân mình đã có tài sản lên đến hàng triệu, nhưng khi mang ra so với5Miêu Anh thì họ vẫn cách nhau một trời một vực. Vì thế, hắn quyết định, bắt đầu từ ngày mai sẽ tiếp tục khảo sát đầu tư, chuẩn bị gây dựng chút thành tựu gì đó!



Sáng sớm hôm sau, cuộc sống của Triệu Ngọc cuối cùng cũng khôi phục lại như bình thường. Chuyện đầu tiên mà hắn làm chính là đến công viên chạy bộ cùng với Đại Hanh.



Lần này Đại Hanh đã có xích đeo, tình hình so với ngày trước cũng đỡ hơn rất nhiều. Các cụ ông cụ bà nhìn thấy nó cũng không còn sợ hãi như trước.



Chạy bộ xong, hắn về nhà đi tắm, mà sau khi tắm xong thì mẹ già nhà hắn cũng đã chuẩn bị bữa sáng đâu ra đấy cả rồi. Có thể ở nhà ăn một bữa sáng cũng là một chuyện vô cùng hạnh phúc.



Bà Triệu nói với Triệu Ngọc là hai người cậu khốn nạn kia vẫn chưa tìm ra được cuốn sách cổ đó! Bà định hai ngày nữa tự mình trở về tìm thử một chuyến.



Triệu Ngọc vội gật đầu nói rằng cuốn sách này quả thực rất quan trọng, nhất định phải nghĩ cách tìm ra!



Bà bảo hắn nếu như sau này thật sự lấy được năm trăm ngàn tệ thì nhất định phải nhớ đến công lao của bà!



Ăn xong bữa sáng, Triệu Ngọc liền dắt Đại Hanh đi làm.



Tuy hiện giờ không có vụ án khẩn cấp nào, thế nhưng đi làm cũng không được nhàn hạ. Những thủ tục giải quyết vụ cướp ngân hàng, vụ án giấu xác đều cần các cảnh sát điều tra hoàn thành.



Hơn nữa, vì Triệu Ngọc đã được thăng chức lên tổ trưởng nên cũng có rất nhiều công việc khác cần phải tham dự. Chẳng hạn như đón tiếp lãnh đạo, báo cáo tài liệu hay là ra mặt đối đáp trước công chúng… hắn đều phải tham gia cùng với Miêu Anh.



Bận rộn cả một buổi sáng, mãi đến lúc đi ăn cơm trưa, Triệu Ngọc mới tìm thấy chút thời gian cho bản thân mình.



Vừa mới tan ca, hắn liền vội vã rời khỏi Cục Cảnh sát, đi đến một nhà hàng thanh vắng ở khu phía tây.



Trước đó hắn đã hẹn gặp một người ở đây rồi.



Người này không phải ai khác mà chính là ông Đào của ngân hàng Tần Sơn.



Khi nãy ông Đào đã gọi xong món cho Triệu Ngọc, hắn vừa ngồi xuống thì hai người liền cụng ly với nhau, ôn lại chuyện cũ.



“Cảnh sát Triệu, có lúc tôi vẫn thường nghĩ, cậu chính là quý nhân của tôi!” Ông Đào cảm khái: “Chuyện của con tôi đã phiền cậu một lần rồi! Thật không ngờ chuyện của ngân hàng cũng lại toàn dựa vào sự giúp đỡ của cậu, nhờ cậu mà chúng tôi mới có thể rút chân ra khỏi vũng bùn được!”



“Quá khen rồi!” Triệu Ngọc khách khí nói: “Thân làm cảnh sát, đều là chức trách cả thôi, hiển nhiên phải tận tâm tận lực mà!”



“Không không không!” Ông Đào khoát tay nói: “Tôi đều nghe nói cả rồi, lúc phá vụ án giấu xác trong két sắt quả thực rất nguy hiểm! Nghe nói các cậu còn đấu súng nữa mà! Chưa kể tên hung thủ đó còn sử dụng khói gây mê, haizz! Bởi vì sơ sót của chúng tôi mới khiến cậu một mình xông pha mạo hiểm như vậy, quả thật vô cùng áy náy!”



“Ông Đào, hai chúng ta cũng coi như bạn cũ, nói chuyện đừng cứng nhắc như vậy, nếu không thì da gà da vịt của tôi cũng muốn dựng lên cả rồi!” Triệu Ngọc khẽ cười.



“Ha ha, cảnh sát Triệu quả là dí dỏm!” Ông Đào khen ngợi một câu rồi nói: “Thực ra, giữa tôi và cha mẹ của tên hung thủ kia đúng là có quen biết sơ sơ! Thật không ngờ đứa trẻ đó lại là hung thủ của vụ án giấu xác! Thật sự là... quá bất ngờ!”



“Ồ? Mấy người quen biết nhau ư?” Triệu Ngọc cũng không ngờ tới.



“Đúng vậy!” Ông Đào giải thích: “Mẹ của đứa trẻ kia cũng là một trong những cổ đông ban đầu của ngân hàng chúng tôi, chẳng qua mục tiêu của bà ấy cao hơn, không bao lâu sau liền chuyển đến ngân hàng trung tâm rồi! Hơn nữa tất cả các nghiệp vụ về két sắt của ngân hàng đều do bà ấy chủ trì mở rộng! Người phụ nữ ấy quả thực rất có năng lực!”



“Chồng của bà ấy là thương nhân bất động sản, bởi vì tôi từng mua nhà chỗ ông ấy, cho nên cũng quen biết với nhau! Tôi vẫn còn nhớ, trong ấn tượng của tôi thì tôi từng gặp đứa trẻ đó rồi!” Ông Đào nhấp một ngụm trà, cảm khái nói: “Đúng là sự đời khó đoán, không ngờ đứa trẻ đó lại trở thành một tên hung thủ giết người! Nếu như không có vụ tai nạn xe đó, có lẽ cậu ta cũng sẽ trở thành một nhân vật có tiếng trong giới thương nhân ở Tần Sơn hiện nay! Đáng tiếc, quả thực đáng tiếc...”



“Đúng vậy, sự đời khó đoán! Đằng sau mỗi một tội ác đều có một lít nước mắt!” Triệu Ngọc chợt lôi danh ngôn của đội trưởng Kim ra, sau đó liền cạn cốc trà với ông Đào.



Không ngờ câu nói này lại khiến ông Đào bị rung động, ông ta vội thỉnh giáo Triệu Ngọc ý nghĩa trong đó. Sau khi Triệu Ngọc giải thích cho ông ta xong, ông Đào mới ngợi khen không ngớt: “Thật không ngờ, cảnh sát Triệu không những giỏi phá án, mà còn hiểu rõ triết lý sâu xa như vậy. Quả thật hiếm thấy, hiếm thấy mà... À, đúng rồi...” Nói xong, ông Đào lôi ra một tấm chi phiếu, đưa cho hắn: “Cảnh sát Triệu, những thứ khác không nói nữa! Tôi từng đáp ứng cậu, nếu cậu có thể giúp ngân hàng chúng tôi giải vây, chúng tôi sẽ không bạc đãi cậu! Một triệu này là tâm ý của các cổ đông chúng tôi, mong cậu có thể nhận lấy!”



“Ừm... Nếu cậu thấy không thích hợp thì tôi sẽ làm giống với ông Lương, lấy cho cậu một tờ giấy chứng nhận tặng cho!”



“Không không không.” Triệu Ngọc vội từ chối: “Ông Đào, ông hiểu lầm rồi! Lần này tôi hẹn ông ra là có chút chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ, chứ không phải là tới tranh công! Số tiền này tôi không nhận được đầu!”



Lần này Triệu Ngọc thật lòng từ chối, chứ không phải chỉ làm bộ.



“Hả? Tôi không hiểu, tôi có thể giúp gì cho cậu? Cậu cứ việc nói, tôi nhất định sẽ cố hết sức!” Ông Đào cũng cảm thấy khá tò mò.



“Là thế này,” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Tôi có người bạn muốn nhận thầu phòng tập gym Hít Thở Sâu ở tầng năm khu thương mại Hoa Bắc. Có điều do mấy ngày trước phòng gym đó xảy ra chút vấn đề, cho nên gặp phải trở ngại! Bây giờ dù làm thế nào cũng không móc nối được nữa, không biết ông có thể thúc đẩy chút được không!”.



“À...” Ông Đào suy nghĩ một lát, nói: “Chuyện này cũng không khó lắm, chủ tịch của Hoa Bắc từng gặp tôi vài lần. Muốn tìm người thì vẫn có thể nói chuyện được!”



“Vậy thì thật quá cảm ơn ông. Bạn tôi nói rồi, giá cả không thành vấn đề, chỉ cần có thể tiếp nhận phòng gym đó là được!”



“Ha ha ha...” Ông Đào bỗng bật cười: “Này cậu Triệu, cậu còn nói coi tôi là bạn bè cơ mà! Tôi hỏi cậu, có phải muốn dùng tiền ông Lương cho cậu để làm ăn buôn bán gì đó phải không?”



“Ha ha...” Tuy ngoài mặt Triệu Ngọc tươi cười nhưng thực chất trong lòng hắn đang nghĩ thầm, ông già này không hổ là lõi đời, vậy mà lại bị ông ta nhìn thấu rồi.



“Ha ha.” Ông Đào lại đẩy chi phiếu qua: “Nếu đã như vậy, chút tiền này coi như chúc cậu làm ăn thuận lợi, chút quà mọn mà thôi!”



“Không không không.” Triệu Ngọc vội từ chối: “Số tiền này thực sự tôi không nhận được đâu. Tôi biết, bởi vì lùm xùm vụ cướp cùng với vụ án giấu xác mà ngân hàng các ông đã phải chịu tổn thất nghiêm trọng rồi, bây giờ tôi còn cầm tiền của các ông thì đúng là quá vô đạo đức! Nói thực lòng, về sau tôi còn phải làm phiền đến ông Đào không ít! Số tiền này tuyệt đối không thể nhận được!”



“Ừm... Thôi được rồi! Vậy tôi thay mặt các cổ đông của ngân hàng cảm ơn cậu!” Ông Đào cất chi phiếu đi, trịnh trọng nói: “Cảnh sát Triệu này! Tổn thất nghiêm trọng chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng hơn là sau khi trải qua sự việc lần này, chúng tôi đã nhìn thấy rõ được thiếu sót của mình! Cậu yên tâm, phía ngân hàng chúng tôi đã và đang tích cực điều chỉnh, sau này nghiệp vụ két sắt chắc chắn sẽ nề nếp hơn, tuyệt đối sẽ không để cho các phần tử phạm tội có cơ hội len lỏi nữa!”



“Đúng! Nào, cạn ly!” Hai người lại uống cạn cốc trà.



“Có điều, nói đi cũng phải nói lại.” Cuối cùng, ông Đào lại bổ sung thêm: “Nếu cậu thật sự muốn đầu tư, ngân hàng chúng tôi bên này cũng có rất nhiều dự án không tồi! Nếu cậu thấy hứng thú, tôi sẽ để trợ thủ của mình giới thiệu cho cậu!”



“Ha ha ha, vậy thì thật quá cảm ơn ông!” Triệu Ngọc vội ngỏ lời cảm ơn: “Có điều, ăn một miếng không béo lên ngay được, thứ tôi muốn trước nhất chính là làm tốt chỗ phòng gym! Chỉ khi làm xong một việc, mới có thể làm thêm nhiều việc khác!”



“Được! Cảnh sát Triệu, tôi thật sự càng ngày càng bái phục cậu đấy! Chân đứng vững trên đất rồi mới có thể bước đi càng xa!” Ông Đào khen ngợi, lại nâng cốc trà lên: “Nào, cạn thêm lần nữa!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom