Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-354.txt
Chương 354: Không cửa
Có lẽ vì đang có tâm sự riêng nên khi Miêu Anh cho Triệu Ngọc ăn uống xong, hai người cũng thôi không liếc mắt đưa tình, đẩy qua đẩy lại gì nữa mà bắt đầu thảo luận tình tiết vụ án.
Thông qua những gì Miêu Anh nói, Triệu Ngọc mới biết được, những camera mà hắn phát hiện trên bãi đất trống đằng sau tiệm bánh ngọt không chỉ dùng để quay phim, mà chúng còn là hệ thống cảnh báo tiên2tiến nhất trên cả nước!
Những cái camera đó có thể bắt được những tình trạng dị thường một cách nhanh nhạy và chuẩn xác, nhất là khi có người đi ngang qua, nó sẽ tự động phát ra cảnh báo. Chỉ cần bên ngoài có bất cứ một hiện tượng nhỏ nào, người trong kho hàng đều sẽ kịp thời phát hiện.
Ví dụ như khi Triệu Ngọc bị điện giật bất tỉnh, bị đám tội phạm kia mang đến nhà kho, người bên8trong thậm chí có thể biết rõ trên mấy tầng lầu gần đó có người đang đứng cạnh cửa sổ hay không, có nhìn thấy hành động của họ hay không... Những thiết bị này thật sự rất đẳng cấp, rất thông minh.
Chính vì có hệ thống cảnh báo hiện đại như vậy nên cảnh sát mới không đoán ra được hang ổ của bọn chúng nằm ở ngay đó!
Triệu Ngọc đoán, lần trước khi hắn vô tình phát hiện mấy cái camera6trên bãi đất trống, chúng nó đều bị tắt hết cả, chứng tỏ nhóm tội phạm này từng rời khỏi đó một lần rồi!
Mà khoảng thời gian đó lại vừa đúng lúc cảnh sát phát hiện tiệm bánh ngọt có vấn đề và đến giám sát.
Nói cách khác, bởi vì cái chết của Triệu Khánh, nhóm tội phạm lo lắng hang ổ bị phát hiện, cho nên mới bỏ không một khoảng thời gian. Nhưng bởi vì có tên gián điệp Trần Đạc3gia nhập, bọn chúng nhanh chóng biết được cảnh sát chỉ tập trung vào mỗi tiệm bánh thôi chứ không biết đằng sau nơi đó mới là căn cứ bí mật.
Chính vì vậy, nhóm tội phạm mới quay về đây, ngày ngày trốn ngay dưới mí mắt cảnh sát, tiếp tục những hoạt động tội ác của mình!
Nếu không phải bị Triệu Ngọc chen vào, mặc kệ là La Tiểu Hổ hay là Châu An Đông và những người có liên quan đến5cái chết của Dư Soái, chắc chắn đều sẽ bị chúng làm hại!
“Này...” Hai người trò chuyện với nhau được một lúc thì Miêu Anh như hiểu ra chuyện gì đó. Cô chỉ tay vào trán Triệu Ngọc, nói: “Tôi đang nghĩ, có phải giữa bọn họ đã xảy ra cuộc chiến nội bộ, nhờ vậy anh mới có cơ hội thừa nước đục thả câu?”
Thật không ngờ Miêu Anh vẫn cứ bám mãi lấy chủ đề “làm sao Triệu Ngọc có thể trở về từ cõi chết” này.
“Không có mà! Ái chà, sao mãi mà cô chẳng chịu tin nhỉ!” Triệu Ngọc buồn bực giải thích: “Bọn họ cứ đòi phải đấu tay đôi với tôi, xong lúc mà tôi đấu với người đầu tiên thì cướp được súng của gã, sau đó dùng khẩu súng ấy đấu với bọn chúng! Cuối cùng, tôi hạ gục hết cả một ổ, chỉ đơn giản như vậy thôi!”
“No... no... no...” Đột nhiên Miêu Anh thốt ra vài câu tiếng Anh: “Dù tên nhóc nhà anh chịu đựng giỏi cỡ nào thì cũng không thể đánh bại nhiều người như thế được! Thôi! Anh không nói cũng không sao, mấy tên tội phạm đó sắp tỉnh rồi. Đến lúc đó đi lấy khẩu cung là tôi biết hết mọi chuyện thôi mà!”
“Nếu như... tên nhóc nhà anh dám gạt tôi... hừ hừ... anh cứ chờ đó, tôi cam đoan sẽ khiến anh xem bệnh viện là nhà!”
“Đừng... đừng vậy mà...”
Triệu Ngọc muốn giải thích thêm vài câu nhưng điện thoại của Miêu Anh đột nhiên reo vang, chắc là đồng nghiệp trong cục gọi đến. Cô trò chuyện một lúc rất lâu mới cúp điện thoại.
“Triệu Ngọc!” Miêu Anh đặt điện thoại xuống, vẻ mặt nghiêm trọng: “Mặc dù tội phạm đã bị bắt, nhưng bởi vì vẫn chưa tìm ra được tung tích của Dư Phù Sinh, nên chúng ta nhất định phải chuẩn bị cho thật chu toàn! Một là phải canh giữ nhóm tội phạm, hai là phải bảo vệ an toàn cho anh! Tôi đã báo cáo với cục rồi, tối nay bọn họ sẽ phái người đến!”
“Với lại, chúng tôi cũng đã thương lượng với phía bệnh viện, sau khi nhóm tội phạm kia giải phẫu xong là sẽ chuyển luôn về đây. Chúng ta sẽ tiến hành giới nghiêm hết một nửa phòng bệnh nơi này!”
“Chính xác chính xác, lo trước khỏi họa!” Triệu Ngọc nói: “Cho dù tên Dư Phù Sinh chạy trốn, cũng khó đảm bảo mấy tên lính đặc nhiệm kia không có đồng bọn!”
“Đúng vậy! Cho nên...” Miêu Anh nói: “Chúng ta không thể kéo dài mãi. Một khi nhóm tội phạm đó tỉnh lại, chúng ta cần thẩm vấn ngay lập tức, không cho chúng có bất cứ thời gian nghỉ ngơi nào!”
Nghe đến đây, Triệu Ngọc lập tức xìu xuống. Thẩm vấn càng sớm, hắn lại càng bại lộ sớm hơn. Đến lúc đó, một khi áo tàng hình và áo chống đạn bị lôi ra, hắn sẽ rất khó mà giải thích. Với lại, chắc chắn Miêu Anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn!
Chậc chậc...
Phải làm sao bây giờ?
Thật ra, Triệu Ngọc cũng từng nghĩ đến chuyện khai báo hết mọi việc với Miêu Anh, kể rõ về đạo cụ và hệ thống. Nhưng cứ cho là cô sẽ tin lời hắn đi, vậy còn những người khác thì sao? Đến lúc đó, hắn chỉ có hai kết quả. Một là bị người ta xem như mắc bệnh tâm thần, hai là bị người ta xem như quái vật, rốt cuộc không thể nào sống cuộc sống của người bình thường được nữa!
Vì thế, có đánh chết hắn cũng không thể nói ra chuyện hệ thống!
Trong lúc Triệu Ngọc đang rầu rĩ thì cửa phòng bỗng mở ra. Liêu Cảnh Hiền và Loan Tiêu Tiêu cùng nhau bước vào, mà đằng sau họ còn có không ít cảnh sát đặc nhiệm được trang bị vũ khí đầy đủ!
Cả nhóm đặc nhiệm đều ôm súng đứng canh giữ ngoài phòng bệnh.
“Cục phó Liêu, Cục phó Loan!” Miêu Anh vội đứng dậy chào hỏi hai vị lãnh đạo.
“Triệu Ngọc, thế nào rồi?” Liêu Cảnh Hiền bước đến trước mặt Triệu Ngọc, hỏi thăm một câu.
“Nhờ phúc của ngài, còn chưa chết được!”
Triệu Ngọc nói đùa một câu. Liêu Cảnh Hiền mỉm cười, nhưng Loan Tiêu Tiêu thì không biết quan hệ giữa bọn họ, bèn lên tiếng trách móc: “Triệu Ngọc, tại sao cậu lại ăn nói như vậy?”
“Không sao, không sao đâu. Là do tôi sơ suất mà. Thật hổ thẹn, hổ thẹn quá!” Liêu Cảnh Hiền tự kiểm điểm: “Triệu Ngọc, cũng may mà cậu phát hiện được tên phản bội Trần Đạc, không thì hậu quả sẽ rất lớn! Lần này, Triệu Ngọc cậu làm quá xuất sắc! Tôi xin thay mặt Cục Cảnh sát thành phố dành tặng lời khen cho cậu!”
“Khen ngợi thì không thành vấn đề, mọi người có lòng tốt thì phát cho tôi ít tiền thưởng đi. Dù gì tôi cũng mang mạng ra để chơi, suýt thì mất luôn rồi!” Triệu Ngọc dõng dạc nói, khiến cho Cục phó Loan phải trừng mắt nhìn hắn.
“Được, cậu cứ yên tâm dưỡng thương đi!” Liêu Cảnh Hiền chỉ ra ngoài cửa: “Tôi đã điều đội đặc nhiệm đến đây rồi, nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho mọi người! Ừm... Đội trưởng Miêu….”
Liêu Cảnh Hiền cau mày, ngượng ngùng nói với Miêu Anh: “Tôi biết trong việc này, chúng tôi khó mà thoát khỏi trách nhiệm! Nhưng hi vọng cô nể mặt Cục phó Loan, trao lại quyền điều tra cho chúng tôi!”
“Quả thật chúng tôi đã rất sơ suất. Trong vụ án của Khúc Bình, chúng tôi chỉ đặt trọng điểm lên những tin tình báo thu được, hòng tóm gọn kẻ cầm đầu là Dư Phù Sinh, cuối cùng lại bỏ qua người bên cạnh mình! Đã có bài học này, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc kỷ luật, tự sửa chữa sai lầm! Cho nên... ừm….”
Liêu Cảnh Hiền nhìn Loan Tiêu Tiêu. Cục phó Loan vội vàng gật đầu, nói với Miêu Anh: “Đúng vậy, đội trưởng Miêu, hiện giờ phân cục Dung Dương chúng ta đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Bao nhiêu vụ trọng án xảy ra liên tiếp như vậy, chúng ta đã bận tối mắt tối mũi rồi! Cô hãy nghe tôi, nên để cho Cục phó Liêu xử lý chuyện này đi!”
“Vẫn là câu nói kia, sở dĩ Dư Phù Sinh ngông cuồng như vậy là có nguyên nhân!” Liêu Cảnh Hiền phụ họa: “Điều tra vụ án này nhất định sẽ lôi ra rất nhiều vụ bê bối! Cho nên hãy để đội đặc nhiệm xử lý đi, như vậy mọi chuyện mới ổn thỏa được! Haiz, đội trưởng Miêu, không phải tôi lấy địa vị chức trách ra để ép uổng gì cô đâu, nhưng mà đây thực sự là ý của các vị lãnh đạo bên trên! Cô xem…”
Trong lúc Liêu Cảnh Hiền nói chuyện, Loan Tiêu Tiêu không ngừng nháy mắt với Miêu Anh. Ý của bà ta rất rõ ràng, người ta là lãnh đạo Cục Cảnh sát thành phố, lại còn mang theo ý của lãnh đạo cấp trên đến, căn bản ngăn không được! Bây giờ người ta hỏi ý kiến của mình chỉ vì tôn trọng mình thôi. Nhiêu đó là đủ rồi, mau đồng ý đi!
Cũng trong lúc đó, hai mắt Triệu Ngọc sáng bừng lên. Hắn nghĩ, nếu đổi lại thành người của Liêu Cảnh Hiền đến thẩm vấn tội phạm, có khi nào chuyện áo tàng hình và áo chống đạn sẽ nhạt đi một chút hay không? Có khi nào hắn sẽ lừa gạt được bọn họ hay không?!!
Nhưng, điều khiến người ta ngạc nhiên là Miêu Anh lại rất kiên quyết lắc đầu, chẳng khách sáo nhả ra mấy chữ: “Không có cửa đâu!”
Có lẽ vì đang có tâm sự riêng nên khi Miêu Anh cho Triệu Ngọc ăn uống xong, hai người cũng thôi không liếc mắt đưa tình, đẩy qua đẩy lại gì nữa mà bắt đầu thảo luận tình tiết vụ án.
Thông qua những gì Miêu Anh nói, Triệu Ngọc mới biết được, những camera mà hắn phát hiện trên bãi đất trống đằng sau tiệm bánh ngọt không chỉ dùng để quay phim, mà chúng còn là hệ thống cảnh báo tiên2tiến nhất trên cả nước!
Những cái camera đó có thể bắt được những tình trạng dị thường một cách nhanh nhạy và chuẩn xác, nhất là khi có người đi ngang qua, nó sẽ tự động phát ra cảnh báo. Chỉ cần bên ngoài có bất cứ một hiện tượng nhỏ nào, người trong kho hàng đều sẽ kịp thời phát hiện.
Ví dụ như khi Triệu Ngọc bị điện giật bất tỉnh, bị đám tội phạm kia mang đến nhà kho, người bên8trong thậm chí có thể biết rõ trên mấy tầng lầu gần đó có người đang đứng cạnh cửa sổ hay không, có nhìn thấy hành động của họ hay không... Những thiết bị này thật sự rất đẳng cấp, rất thông minh.
Chính vì có hệ thống cảnh báo hiện đại như vậy nên cảnh sát mới không đoán ra được hang ổ của bọn chúng nằm ở ngay đó!
Triệu Ngọc đoán, lần trước khi hắn vô tình phát hiện mấy cái camera6trên bãi đất trống, chúng nó đều bị tắt hết cả, chứng tỏ nhóm tội phạm này từng rời khỏi đó một lần rồi!
Mà khoảng thời gian đó lại vừa đúng lúc cảnh sát phát hiện tiệm bánh ngọt có vấn đề và đến giám sát.
Nói cách khác, bởi vì cái chết của Triệu Khánh, nhóm tội phạm lo lắng hang ổ bị phát hiện, cho nên mới bỏ không một khoảng thời gian. Nhưng bởi vì có tên gián điệp Trần Đạc3gia nhập, bọn chúng nhanh chóng biết được cảnh sát chỉ tập trung vào mỗi tiệm bánh thôi chứ không biết đằng sau nơi đó mới là căn cứ bí mật.
Chính vì vậy, nhóm tội phạm mới quay về đây, ngày ngày trốn ngay dưới mí mắt cảnh sát, tiếp tục những hoạt động tội ác của mình!
Nếu không phải bị Triệu Ngọc chen vào, mặc kệ là La Tiểu Hổ hay là Châu An Đông và những người có liên quan đến5cái chết của Dư Soái, chắc chắn đều sẽ bị chúng làm hại!
“Này...” Hai người trò chuyện với nhau được một lúc thì Miêu Anh như hiểu ra chuyện gì đó. Cô chỉ tay vào trán Triệu Ngọc, nói: “Tôi đang nghĩ, có phải giữa bọn họ đã xảy ra cuộc chiến nội bộ, nhờ vậy anh mới có cơ hội thừa nước đục thả câu?”
Thật không ngờ Miêu Anh vẫn cứ bám mãi lấy chủ đề “làm sao Triệu Ngọc có thể trở về từ cõi chết” này.
“Không có mà! Ái chà, sao mãi mà cô chẳng chịu tin nhỉ!” Triệu Ngọc buồn bực giải thích: “Bọn họ cứ đòi phải đấu tay đôi với tôi, xong lúc mà tôi đấu với người đầu tiên thì cướp được súng của gã, sau đó dùng khẩu súng ấy đấu với bọn chúng! Cuối cùng, tôi hạ gục hết cả một ổ, chỉ đơn giản như vậy thôi!”
“No... no... no...” Đột nhiên Miêu Anh thốt ra vài câu tiếng Anh: “Dù tên nhóc nhà anh chịu đựng giỏi cỡ nào thì cũng không thể đánh bại nhiều người như thế được! Thôi! Anh không nói cũng không sao, mấy tên tội phạm đó sắp tỉnh rồi. Đến lúc đó đi lấy khẩu cung là tôi biết hết mọi chuyện thôi mà!”
“Nếu như... tên nhóc nhà anh dám gạt tôi... hừ hừ... anh cứ chờ đó, tôi cam đoan sẽ khiến anh xem bệnh viện là nhà!”
“Đừng... đừng vậy mà...”
Triệu Ngọc muốn giải thích thêm vài câu nhưng điện thoại của Miêu Anh đột nhiên reo vang, chắc là đồng nghiệp trong cục gọi đến. Cô trò chuyện một lúc rất lâu mới cúp điện thoại.
“Triệu Ngọc!” Miêu Anh đặt điện thoại xuống, vẻ mặt nghiêm trọng: “Mặc dù tội phạm đã bị bắt, nhưng bởi vì vẫn chưa tìm ra được tung tích của Dư Phù Sinh, nên chúng ta nhất định phải chuẩn bị cho thật chu toàn! Một là phải canh giữ nhóm tội phạm, hai là phải bảo vệ an toàn cho anh! Tôi đã báo cáo với cục rồi, tối nay bọn họ sẽ phái người đến!”
“Với lại, chúng tôi cũng đã thương lượng với phía bệnh viện, sau khi nhóm tội phạm kia giải phẫu xong là sẽ chuyển luôn về đây. Chúng ta sẽ tiến hành giới nghiêm hết một nửa phòng bệnh nơi này!”
“Chính xác chính xác, lo trước khỏi họa!” Triệu Ngọc nói: “Cho dù tên Dư Phù Sinh chạy trốn, cũng khó đảm bảo mấy tên lính đặc nhiệm kia không có đồng bọn!”
“Đúng vậy! Cho nên...” Miêu Anh nói: “Chúng ta không thể kéo dài mãi. Một khi nhóm tội phạm đó tỉnh lại, chúng ta cần thẩm vấn ngay lập tức, không cho chúng có bất cứ thời gian nghỉ ngơi nào!”
Nghe đến đây, Triệu Ngọc lập tức xìu xuống. Thẩm vấn càng sớm, hắn lại càng bại lộ sớm hơn. Đến lúc đó, một khi áo tàng hình và áo chống đạn bị lôi ra, hắn sẽ rất khó mà giải thích. Với lại, chắc chắn Miêu Anh cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn!
Chậc chậc...
Phải làm sao bây giờ?
Thật ra, Triệu Ngọc cũng từng nghĩ đến chuyện khai báo hết mọi việc với Miêu Anh, kể rõ về đạo cụ và hệ thống. Nhưng cứ cho là cô sẽ tin lời hắn đi, vậy còn những người khác thì sao? Đến lúc đó, hắn chỉ có hai kết quả. Một là bị người ta xem như mắc bệnh tâm thần, hai là bị người ta xem như quái vật, rốt cuộc không thể nào sống cuộc sống của người bình thường được nữa!
Vì thế, có đánh chết hắn cũng không thể nói ra chuyện hệ thống!
Trong lúc Triệu Ngọc đang rầu rĩ thì cửa phòng bỗng mở ra. Liêu Cảnh Hiền và Loan Tiêu Tiêu cùng nhau bước vào, mà đằng sau họ còn có không ít cảnh sát đặc nhiệm được trang bị vũ khí đầy đủ!
Cả nhóm đặc nhiệm đều ôm súng đứng canh giữ ngoài phòng bệnh.
“Cục phó Liêu, Cục phó Loan!” Miêu Anh vội đứng dậy chào hỏi hai vị lãnh đạo.
“Triệu Ngọc, thế nào rồi?” Liêu Cảnh Hiền bước đến trước mặt Triệu Ngọc, hỏi thăm một câu.
“Nhờ phúc của ngài, còn chưa chết được!”
Triệu Ngọc nói đùa một câu. Liêu Cảnh Hiền mỉm cười, nhưng Loan Tiêu Tiêu thì không biết quan hệ giữa bọn họ, bèn lên tiếng trách móc: “Triệu Ngọc, tại sao cậu lại ăn nói như vậy?”
“Không sao, không sao đâu. Là do tôi sơ suất mà. Thật hổ thẹn, hổ thẹn quá!” Liêu Cảnh Hiền tự kiểm điểm: “Triệu Ngọc, cũng may mà cậu phát hiện được tên phản bội Trần Đạc, không thì hậu quả sẽ rất lớn! Lần này, Triệu Ngọc cậu làm quá xuất sắc! Tôi xin thay mặt Cục Cảnh sát thành phố dành tặng lời khen cho cậu!”
“Khen ngợi thì không thành vấn đề, mọi người có lòng tốt thì phát cho tôi ít tiền thưởng đi. Dù gì tôi cũng mang mạng ra để chơi, suýt thì mất luôn rồi!” Triệu Ngọc dõng dạc nói, khiến cho Cục phó Loan phải trừng mắt nhìn hắn.
“Được, cậu cứ yên tâm dưỡng thương đi!” Liêu Cảnh Hiền chỉ ra ngoài cửa: “Tôi đã điều đội đặc nhiệm đến đây rồi, nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho mọi người! Ừm... Đội trưởng Miêu….”
Liêu Cảnh Hiền cau mày, ngượng ngùng nói với Miêu Anh: “Tôi biết trong việc này, chúng tôi khó mà thoát khỏi trách nhiệm! Nhưng hi vọng cô nể mặt Cục phó Loan, trao lại quyền điều tra cho chúng tôi!”
“Quả thật chúng tôi đã rất sơ suất. Trong vụ án của Khúc Bình, chúng tôi chỉ đặt trọng điểm lên những tin tình báo thu được, hòng tóm gọn kẻ cầm đầu là Dư Phù Sinh, cuối cùng lại bỏ qua người bên cạnh mình! Đã có bài học này, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc kỷ luật, tự sửa chữa sai lầm! Cho nên... ừm….”
Liêu Cảnh Hiền nhìn Loan Tiêu Tiêu. Cục phó Loan vội vàng gật đầu, nói với Miêu Anh: “Đúng vậy, đội trưởng Miêu, hiện giờ phân cục Dung Dương chúng ta đang đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Bao nhiêu vụ trọng án xảy ra liên tiếp như vậy, chúng ta đã bận tối mắt tối mũi rồi! Cô hãy nghe tôi, nên để cho Cục phó Liêu xử lý chuyện này đi!”
“Vẫn là câu nói kia, sở dĩ Dư Phù Sinh ngông cuồng như vậy là có nguyên nhân!” Liêu Cảnh Hiền phụ họa: “Điều tra vụ án này nhất định sẽ lôi ra rất nhiều vụ bê bối! Cho nên hãy để đội đặc nhiệm xử lý đi, như vậy mọi chuyện mới ổn thỏa được! Haiz, đội trưởng Miêu, không phải tôi lấy địa vị chức trách ra để ép uổng gì cô đâu, nhưng mà đây thực sự là ý của các vị lãnh đạo bên trên! Cô xem…”
Trong lúc Liêu Cảnh Hiền nói chuyện, Loan Tiêu Tiêu không ngừng nháy mắt với Miêu Anh. Ý của bà ta rất rõ ràng, người ta là lãnh đạo Cục Cảnh sát thành phố, lại còn mang theo ý của lãnh đạo cấp trên đến, căn bản ngăn không được! Bây giờ người ta hỏi ý kiến của mình chỉ vì tôn trọng mình thôi. Nhiêu đó là đủ rồi, mau đồng ý đi!
Cũng trong lúc đó, hai mắt Triệu Ngọc sáng bừng lên. Hắn nghĩ, nếu đổi lại thành người của Liêu Cảnh Hiền đến thẩm vấn tội phạm, có khi nào chuyện áo tàng hình và áo chống đạn sẽ nhạt đi một chút hay không? Có khi nào hắn sẽ lừa gạt được bọn họ hay không?!!
Nhưng, điều khiến người ta ngạc nhiên là Miêu Anh lại rất kiên quyết lắc đầu, chẳng khách sáo nhả ra mấy chữ: “Không có cửa đâu!”