Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-353.txt
Chương 353: Liếc mắt đưa tình
“Ngay cả tôi còn chưa rõ nữa mà, sao lại hỏi tôi...” Mặc dù Triệu Ngọc còn chưa kịp nghĩ ra lý do nhưng vẫn có thể thuật lại đại khái tình huống lúc ấy: “Ban đầu tôi chỉ dạo phố thôi!2Dạo dạo một hồi thế quái nào lại đi ngang qua cửa hàng bán bánh ngọt đó. Tôi mới nghĩ thầm, dù sao bây giờ cũng không có vụ án nào, thôi thì vào xem thử bên phía lão Liêu có tìm8ra được manh mối mới nào không? Có cần tôi hỗ trợ gì hay không?”
“Nhưng lúc đến tiệm bánh đó, tôi chẳng tìm thấy xe của bọn họ đâu cả, nên mới tưởng là họ rút lui rồi! Ờ, sau đó... tôi6mới nghĩ hay là mình đi dạo một vòng đằng sau tiệm bánh. Kết quả, cô đoán thử xem... Cái tên kia, cái tên Trần Đạc đó, hự, chĩa súng thẳng vào người tôi thế này này!”
Triệu Ngọc chỉ chỉ ra đằng3sau lưng mình, nói: “Mà tôi đâu phải loại dễ xơi, liền quay lại bộp cho gã một phát, khẩu súng cũng rớt luôn! Vậy mà chẳng hiểu đám đám lính đặc nhiệm kia từ đâu xông tới, dùng súng kích điện5chích tôi làm tôi ngất xỉu, sau đó còn kéo tôi vào trong kho hàng nữa! Mà đúng là bất ngờ thật, hóa ra căn cứ của bọn chúng lại nằm ngay đằng sau tiệm bánh ngọt. Đám người này gian xảo thật đấy!”
“Sau đó thì sao?” Miêu Anh hăng hái xoa tay.
“Sau đó, sau đó…” Đôi mắt Triệu Ngọc xoay tròn: “Sau đó thì tôi tỉnh lại chứ sao! Đám khỉ kia chê là giết tôi ngay thì không đã, cứ nhất định muốn đấu tay đôi với tôi! Mà bản lĩnh của tôi, lẽ nào cô còn chưa rõ? Trực tiếp nhào vô thôi, a ha ha ha… ha ha...”
Tiếng cười ha hả của Triệu Ngọc rõ ràng là chẳng có chút sức nào.
“Ngô Sương, xuất thân từ đội đặc nhiệm Hồng Bát, sát thủ chuyên nghiệp…” Miêu Anh nhìn Triệu Ngọc không chớp mắt: “La Vũ Thành, biệt hiệu Thái Sơn, từng là lính đánh thuê, có thể đập nát đá chỉ bằng tay không. Thôi Nham, hacker máy tính, từng được huấn luyện giết người bài bản. Nhậm Tương Vũ, lính đặc nhiệm, đã từng giành giải vô địch bắn súng quốc gia!”
“Triệu Ngọc, nếu không phải nể mặt anh đang nằm trên giường bệnh, tôi thật sự muốn bóp cổ cho anh chết, sau đó rút lưỡi của anh ra! Trong số năm người kia, anh tiếp được hai chiêu của Trần Đạc thì tôi còn miễn cưỡng tin được! Còn bốn người còn lại, người nào cũng có thể đưa anh vào chỗ chết dễ như trở bàn tay!”
“Chậc chậc… nếu cô không tin, vậy thì hãy để sự thật lên tiếng đi!” Triệu Ngọc là lợn chết không sợ bỏng, tiếp tục khoe khoang: “Thật ra, tôi cũng buồn bực lắm chứ. Cô nói xem, làm sao mà tôi thắng được vậy? Đúng là không tin nổi mà! Là do bọn họ quá khinh địch hay là tôi quá lợi hại?”
“Vậy còn súng?” Miêu Anh giơ nắm đấm trước mặt Triệu Ngọc, hung dữ hỏi: “Tại hiện trường, mọi người phát hiện tất cả súng đều đã bắn hết đạn! Thậm chí còn có một cây súng bắn điện nữa! Trong không gian thu hẹp như vậy, năm người cùng bắn về phía anh, vậy mà chẳng lẽ một cọng lông anh cũng không mất? Theo tôi thấy, trường hợp đó anh phải chết đến một trăm lần rồi!”
“Cái này… cái này…” Hiển nhiên, dù có bị đánh chết hắn cũng không thể khai thật, đành tiếp tục già mồm: “Là do trình độ bắn súng của họ quá kém thôi! Với lại, vết dao trên lưng tôi làm sao mà có chứ? Tôi suýt bị cô gái kia đâm chết đấy! Thật sự là ngàn cân treo sợi tóc, chín phần chết một phần sống đấy! Nguy hiểm cực kỳ!”
“Anh…” Miêu Anh lắc đầu liên tục: “Triệu Ngọc, đến lúc này rồi, anh có thể nói thật hay không?”
“Đội trưởng Miêu, tất cả những gì tôi nói đều là thật. Cô đừng xem thường tôi như vậy, được không?” Triệu Ngọc giang tay ra: “Tôi đã như vậy rồi thì còn nói dối cô làm gì? Tôi có bị thần kinh đâu? Khụ khụ khụ…”
Vì quá kích động, Triệu Ngọc nhịn không được liền ho khan.
“Anh… cái tên khốn kiếp này…” Miệng thì mắng nhưng Miêu Anh vẫn nhanh chóng đưa ly nước qua cho hắn.
Triệu Ngọc nhấp một ngụm, trầm giọng nói: “Nói gì đi chăng nữa thì cuối cùng tôi cũng vẫn còn sống, trong khi mấy tên tội phạm đều bị tóm gọn. Đây không phải chuyện tốt sao? Không phải tất cả đều vui vẻ à?”
“Nhưng chân tướng sự thật cũng cần phải được làm rõ chứ! Với lại, anh còn mạng trở về như vậy thật sự là một kỳ tích! Chuyện này quả thật quá nguy hiểm! Xin anh đấy, về sau gặp chuyện lớn như vậy, nhất định phải cho tôi biết, được không!? Hơn nữa, anh biết đám người kia lợi hại như vậy, anh phải lo chạy chứ, tại sao lại đi đánh với bọn họ?” Miêu Anh oán trách.
“Biết rồi, biết rồi. Cô sắp giống mẹ tôi rồi đấy.” Ai ngờ, khi nhắc đến mẹ, Triệu Ngọc bỗng dưng mở to mắt, nắm chặt tay Miêu Anh:
“Này, đội trưởng Miêu, cô không nói chuyện này cho mẹ tôi biết đấy chứ? Bà ấy mà biết thì phiền lắm!”
“Không, làm gì có! Tôi đâu có ngốc như vậy?” Miêu Anh nói: “Khi Mã Uy đến nhà của anh, mẹ anh không có ở đó!”
“Làm tôi sợ muốn chết!” Người Triệu Ngọc ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn vội nói: “Mẹ tôi về quê rồi! Thấy tôi tìm được một con dâu tốt như vậy, bà cũng cảm thấy an ủi!”
“Ừm…” Nhớ đến hôm làm sủi cảo, Miêu Anh bỗng chốc đỏ mặt.
“Đúng rồi, tôi muốn hỏi cô một chuyện! Tôi vẫn còn đang chờ cô hô hấp nhân tạo cho tôi đây!” Triệu Ngọc cười một cách gian xảo: “Trong kho hàng còn chưa kịp hành động, hay là bây giờ bù cho tôi nhé?”
“Dẹp, dẹp, đừng chi li như thế!” Miêu Anh vặn nắp bình cháo, cầm muỗng lên khuấy đều: “Nào, ăn một ít cháo đi! Trong bụng có thức ăn mới có sức mà dưỡng thương chứ!”
“Thật ra, hô hấp nhân tạo còn có sức hơn!” Triệu Ngọc lại cười xấu xa, đưa tay cầm lấy phích giữ nhiệt. Thật ra ngay cả y tá mà hắn còn chọc ghẹo được thì ăn cơm đâu phải là vấn đề gì to tát. Nhưng Triệu Ngọc không phải là người thành thật gì, cánh tay vừa mới nhấc lên, hắn liền tỏ vẻ như bị đau lắm!
“Sao vậy? Đau à?” Miêu Anh dùng ánh mắt miệt thị nhìn hắn, nhưng tay vẫn múc một muỗng cháo đưa đến miệng Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc vội vươn cổ ra húp, nhưng đúng lúc này Miêu Anh lại chợt thu muỗng lại, khiến hắn đớp hụt.
“Ừm...” Miêu Anh đưa muỗng lên trước miệng mình, nhẹ nhàng thổi một chút, làm bộ nói: “Cháo nóng quá, sẽ làm anh bị phỏng, để tôi thổi nguội một chút...”
Dù nói vậy nhưng bản thân cô vẫn thấy chuyện này rất buồn cười, thế là bật cười thành tiếng.
“Không phỏng, không phỏng, tôi không ngại phỏng…” Nói xong, Triệu Ngọc lồm cồm bò dậy, ghé sát mặt Miêu Anh, dùng cái miệng ngoạm lấy cái muỗng!
Miêu Anh cố tình đưa cái muỗng ra xa, không cho Triệu Ngọc đụng vào. Nhưng mục tiêu của Triệu Ngọc không phải cái muỗng, mà chuyển từ cái muỗng sang mặt Miêu Anh, hôn lên mặt cô một cái!
“Anh…” Mặt cô đỏ bừng lên, sau đó lập tức đen lại: “Lại bị mắc bẫy anh rồi! Đúng là chẳng bao giờ đề phòng anh nổi... Được, để xem tôi thu thập anh thế nào!”
Nói xong, Miêu Anh vung tay lên, bóp lấy cằm Triệu Ngọc rồi cắm thẳng cái muỗng vào trong miệng hắn.
“Ưm ưm ưm...”
Triệu Ngọc không thể vùng ra được, cuối cùng đành phải uống hết muỗng cháo. Thế nhưng vừa nuốt xuống, hắn bỗng cảm thấy mặt mình đau đến tê tái, lập tức rùng mình một cái.
“Ôi chao!” Lúc này Miêu Anh mới nhớ tới xương mũi và xương gò má của Triệu Ngọc bị thương nặng, không thể sơ ý đụng lung tung. Cô vội thu tay lại, đau lòng hỏi: “Tôi vô ý quá, làm anh đau à? Ai bảo anh không thành thật chứ!”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Được rồi, được rồi!” Miêu Anh cầm lấy phích giữ nhiệt lần nữa, nói: “Kiếp trước thiếu nợ anh hay sao đấy, đã nấu cho anh ăn, lại còn phải đút cho anh nữa hả?”
Nghe cô nói vậy, Triệu Ngọc mới miễn cưỡng dễ chịu một chút.
Cứ như vậy, Miêu Anh bắt đầu đút cho hắn ăn từng muỗng cháo. Mãi đến khi hắn ăn no rồi, cô mới nhớ đến một chuyện.
Ô hay? Chỉ cần húp cháo thôi mà, đâu phải ăn cơm! Mình chỉ cần đổ cháo vào trong chén, sau đó đưa cho anh ta uống chẳng phải xong rồi sao? Tại sao lại còn phải đút cho anh ta uống từng muỗng như thế chứ?
Khi Miêu Anh đang ảo não, Triệu Ngọc cũng không phải đang hưởng thụ hoàn toàn. Trong đầu hắn bắt đầu lo lắng một việc.
Không ổn rồi!
Sau khi mấy tên lính đặc nhiệm kia phẫu thuật xong tỉnh lại, cảnh sát sẽ bắt đầu lấy lời khai của bọn chúng!
Đến lúc đó, nếu bọn chúng nhắc đến chuyện áo tàng hình, áo chống đạn, mình phải giải thích như thế nào đây? Hồi trước lúc đuổi bắt Hầu Mãnh, mình cũng từng sử dụng áo tàng hình. Nhưng lúc đó đang là ban đêm, Hầu Mãnh cũng chỉ có một mình, mà bản thân gã còn tưởng mình bị hoa mắt, nên tất nhiên cảnh sát lại càng không tin!!
“Ngay cả tôi còn chưa rõ nữa mà, sao lại hỏi tôi...” Mặc dù Triệu Ngọc còn chưa kịp nghĩ ra lý do nhưng vẫn có thể thuật lại đại khái tình huống lúc ấy: “Ban đầu tôi chỉ dạo phố thôi!2Dạo dạo một hồi thế quái nào lại đi ngang qua cửa hàng bán bánh ngọt đó. Tôi mới nghĩ thầm, dù sao bây giờ cũng không có vụ án nào, thôi thì vào xem thử bên phía lão Liêu có tìm8ra được manh mối mới nào không? Có cần tôi hỗ trợ gì hay không?”
“Nhưng lúc đến tiệm bánh đó, tôi chẳng tìm thấy xe của bọn họ đâu cả, nên mới tưởng là họ rút lui rồi! Ờ, sau đó... tôi6mới nghĩ hay là mình đi dạo một vòng đằng sau tiệm bánh. Kết quả, cô đoán thử xem... Cái tên kia, cái tên Trần Đạc đó, hự, chĩa súng thẳng vào người tôi thế này này!”
Triệu Ngọc chỉ chỉ ra đằng3sau lưng mình, nói: “Mà tôi đâu phải loại dễ xơi, liền quay lại bộp cho gã một phát, khẩu súng cũng rớt luôn! Vậy mà chẳng hiểu đám đám lính đặc nhiệm kia từ đâu xông tới, dùng súng kích điện5chích tôi làm tôi ngất xỉu, sau đó còn kéo tôi vào trong kho hàng nữa! Mà đúng là bất ngờ thật, hóa ra căn cứ của bọn chúng lại nằm ngay đằng sau tiệm bánh ngọt. Đám người này gian xảo thật đấy!”
“Sau đó thì sao?” Miêu Anh hăng hái xoa tay.
“Sau đó, sau đó…” Đôi mắt Triệu Ngọc xoay tròn: “Sau đó thì tôi tỉnh lại chứ sao! Đám khỉ kia chê là giết tôi ngay thì không đã, cứ nhất định muốn đấu tay đôi với tôi! Mà bản lĩnh của tôi, lẽ nào cô còn chưa rõ? Trực tiếp nhào vô thôi, a ha ha ha… ha ha...”
Tiếng cười ha hả của Triệu Ngọc rõ ràng là chẳng có chút sức nào.
“Ngô Sương, xuất thân từ đội đặc nhiệm Hồng Bát, sát thủ chuyên nghiệp…” Miêu Anh nhìn Triệu Ngọc không chớp mắt: “La Vũ Thành, biệt hiệu Thái Sơn, từng là lính đánh thuê, có thể đập nát đá chỉ bằng tay không. Thôi Nham, hacker máy tính, từng được huấn luyện giết người bài bản. Nhậm Tương Vũ, lính đặc nhiệm, đã từng giành giải vô địch bắn súng quốc gia!”
“Triệu Ngọc, nếu không phải nể mặt anh đang nằm trên giường bệnh, tôi thật sự muốn bóp cổ cho anh chết, sau đó rút lưỡi của anh ra! Trong số năm người kia, anh tiếp được hai chiêu của Trần Đạc thì tôi còn miễn cưỡng tin được! Còn bốn người còn lại, người nào cũng có thể đưa anh vào chỗ chết dễ như trở bàn tay!”
“Chậc chậc… nếu cô không tin, vậy thì hãy để sự thật lên tiếng đi!” Triệu Ngọc là lợn chết không sợ bỏng, tiếp tục khoe khoang: “Thật ra, tôi cũng buồn bực lắm chứ. Cô nói xem, làm sao mà tôi thắng được vậy? Đúng là không tin nổi mà! Là do bọn họ quá khinh địch hay là tôi quá lợi hại?”
“Vậy còn súng?” Miêu Anh giơ nắm đấm trước mặt Triệu Ngọc, hung dữ hỏi: “Tại hiện trường, mọi người phát hiện tất cả súng đều đã bắn hết đạn! Thậm chí còn có một cây súng bắn điện nữa! Trong không gian thu hẹp như vậy, năm người cùng bắn về phía anh, vậy mà chẳng lẽ một cọng lông anh cũng không mất? Theo tôi thấy, trường hợp đó anh phải chết đến một trăm lần rồi!”
“Cái này… cái này…” Hiển nhiên, dù có bị đánh chết hắn cũng không thể khai thật, đành tiếp tục già mồm: “Là do trình độ bắn súng của họ quá kém thôi! Với lại, vết dao trên lưng tôi làm sao mà có chứ? Tôi suýt bị cô gái kia đâm chết đấy! Thật sự là ngàn cân treo sợi tóc, chín phần chết một phần sống đấy! Nguy hiểm cực kỳ!”
“Anh…” Miêu Anh lắc đầu liên tục: “Triệu Ngọc, đến lúc này rồi, anh có thể nói thật hay không?”
“Đội trưởng Miêu, tất cả những gì tôi nói đều là thật. Cô đừng xem thường tôi như vậy, được không?” Triệu Ngọc giang tay ra: “Tôi đã như vậy rồi thì còn nói dối cô làm gì? Tôi có bị thần kinh đâu? Khụ khụ khụ…”
Vì quá kích động, Triệu Ngọc nhịn không được liền ho khan.
“Anh… cái tên khốn kiếp này…” Miệng thì mắng nhưng Miêu Anh vẫn nhanh chóng đưa ly nước qua cho hắn.
Triệu Ngọc nhấp một ngụm, trầm giọng nói: “Nói gì đi chăng nữa thì cuối cùng tôi cũng vẫn còn sống, trong khi mấy tên tội phạm đều bị tóm gọn. Đây không phải chuyện tốt sao? Không phải tất cả đều vui vẻ à?”
“Nhưng chân tướng sự thật cũng cần phải được làm rõ chứ! Với lại, anh còn mạng trở về như vậy thật sự là một kỳ tích! Chuyện này quả thật quá nguy hiểm! Xin anh đấy, về sau gặp chuyện lớn như vậy, nhất định phải cho tôi biết, được không!? Hơn nữa, anh biết đám người kia lợi hại như vậy, anh phải lo chạy chứ, tại sao lại đi đánh với bọn họ?” Miêu Anh oán trách.
“Biết rồi, biết rồi. Cô sắp giống mẹ tôi rồi đấy.” Ai ngờ, khi nhắc đến mẹ, Triệu Ngọc bỗng dưng mở to mắt, nắm chặt tay Miêu Anh:
“Này, đội trưởng Miêu, cô không nói chuyện này cho mẹ tôi biết đấy chứ? Bà ấy mà biết thì phiền lắm!”
“Không, làm gì có! Tôi đâu có ngốc như vậy?” Miêu Anh nói: “Khi Mã Uy đến nhà của anh, mẹ anh không có ở đó!”
“Làm tôi sợ muốn chết!” Người Triệu Ngọc ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn vội nói: “Mẹ tôi về quê rồi! Thấy tôi tìm được một con dâu tốt như vậy, bà cũng cảm thấy an ủi!”
“Ừm…” Nhớ đến hôm làm sủi cảo, Miêu Anh bỗng chốc đỏ mặt.
“Đúng rồi, tôi muốn hỏi cô một chuyện! Tôi vẫn còn đang chờ cô hô hấp nhân tạo cho tôi đây!” Triệu Ngọc cười một cách gian xảo: “Trong kho hàng còn chưa kịp hành động, hay là bây giờ bù cho tôi nhé?”
“Dẹp, dẹp, đừng chi li như thế!” Miêu Anh vặn nắp bình cháo, cầm muỗng lên khuấy đều: “Nào, ăn một ít cháo đi! Trong bụng có thức ăn mới có sức mà dưỡng thương chứ!”
“Thật ra, hô hấp nhân tạo còn có sức hơn!” Triệu Ngọc lại cười xấu xa, đưa tay cầm lấy phích giữ nhiệt. Thật ra ngay cả y tá mà hắn còn chọc ghẹo được thì ăn cơm đâu phải là vấn đề gì to tát. Nhưng Triệu Ngọc không phải là người thành thật gì, cánh tay vừa mới nhấc lên, hắn liền tỏ vẻ như bị đau lắm!
“Sao vậy? Đau à?” Miêu Anh dùng ánh mắt miệt thị nhìn hắn, nhưng tay vẫn múc một muỗng cháo đưa đến miệng Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc vội vươn cổ ra húp, nhưng đúng lúc này Miêu Anh lại chợt thu muỗng lại, khiến hắn đớp hụt.
“Ừm...” Miêu Anh đưa muỗng lên trước miệng mình, nhẹ nhàng thổi một chút, làm bộ nói: “Cháo nóng quá, sẽ làm anh bị phỏng, để tôi thổi nguội một chút...”
Dù nói vậy nhưng bản thân cô vẫn thấy chuyện này rất buồn cười, thế là bật cười thành tiếng.
“Không phỏng, không phỏng, tôi không ngại phỏng…” Nói xong, Triệu Ngọc lồm cồm bò dậy, ghé sát mặt Miêu Anh, dùng cái miệng ngoạm lấy cái muỗng!
Miêu Anh cố tình đưa cái muỗng ra xa, không cho Triệu Ngọc đụng vào. Nhưng mục tiêu của Triệu Ngọc không phải cái muỗng, mà chuyển từ cái muỗng sang mặt Miêu Anh, hôn lên mặt cô một cái!
“Anh…” Mặt cô đỏ bừng lên, sau đó lập tức đen lại: “Lại bị mắc bẫy anh rồi! Đúng là chẳng bao giờ đề phòng anh nổi... Được, để xem tôi thu thập anh thế nào!”
Nói xong, Miêu Anh vung tay lên, bóp lấy cằm Triệu Ngọc rồi cắm thẳng cái muỗng vào trong miệng hắn.
“Ưm ưm ưm...”
Triệu Ngọc không thể vùng ra được, cuối cùng đành phải uống hết muỗng cháo. Thế nhưng vừa nuốt xuống, hắn bỗng cảm thấy mặt mình đau đến tê tái, lập tức rùng mình một cái.
“Ôi chao!” Lúc này Miêu Anh mới nhớ tới xương mũi và xương gò má của Triệu Ngọc bị thương nặng, không thể sơ ý đụng lung tung. Cô vội thu tay lại, đau lòng hỏi: “Tôi vô ý quá, làm anh đau à? Ai bảo anh không thành thật chứ!”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Được rồi, được rồi!” Miêu Anh cầm lấy phích giữ nhiệt lần nữa, nói: “Kiếp trước thiếu nợ anh hay sao đấy, đã nấu cho anh ăn, lại còn phải đút cho anh nữa hả?”
Nghe cô nói vậy, Triệu Ngọc mới miễn cưỡng dễ chịu một chút.
Cứ như vậy, Miêu Anh bắt đầu đút cho hắn ăn từng muỗng cháo. Mãi đến khi hắn ăn no rồi, cô mới nhớ đến một chuyện.
Ô hay? Chỉ cần húp cháo thôi mà, đâu phải ăn cơm! Mình chỉ cần đổ cháo vào trong chén, sau đó đưa cho anh ta uống chẳng phải xong rồi sao? Tại sao lại còn phải đút cho anh ta uống từng muỗng như thế chứ?
Khi Miêu Anh đang ảo não, Triệu Ngọc cũng không phải đang hưởng thụ hoàn toàn. Trong đầu hắn bắt đầu lo lắng một việc.
Không ổn rồi!
Sau khi mấy tên lính đặc nhiệm kia phẫu thuật xong tỉnh lại, cảnh sát sẽ bắt đầu lấy lời khai của bọn chúng!
Đến lúc đó, nếu bọn chúng nhắc đến chuyện áo tàng hình, áo chống đạn, mình phải giải thích như thế nào đây? Hồi trước lúc đuổi bắt Hầu Mãnh, mình cũng từng sử dụng áo tàng hình. Nhưng lúc đó đang là ban đêm, Hầu Mãnh cũng chỉ có một mình, mà bản thân gã còn tưởng mình bị hoa mắt, nên tất nhiên cảnh sát lại càng không tin!!
Bình luận facebook