Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-364.txt
Chương 364: Lời đồn thật đáng sợ
“A… anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em…”
Trong giây phút quan trọng này, điện thoại của Triệu Ngọc lại còn tham gia góp vui, reo vang ầm ĩ.
Chết tiệt!
Hắn vội vàng tắt điện thoại di động, sau đó bước nhanh đến trước cửa. Cùng lúc đó, Phó Kiếm Tinh bên kia dường như cũng nghe được cái gì nên thôi không nói nữa.
“Mở cửa đi, đi vệ sinh mà khóa cửa cái gì? Tôi đang gấp muốn chết đây!” Người phụ nữ ngoài cửa hiển nhiên đang rất sốt ruột.
Chậc chậc...
Triệu2Ngọc nôn nóng đến độ trán đổ đầy mồ hôi. Hắn sực nhớ ra mấy ngày trước hắn nhận được một đạo cụ của hệ thống, có tên là máy đổi giọng tàng hình, sau khi sử dụng có thể thay đổi giọng nói của mình.
Trong tình thế cấp bách, Triệu Ngọc lập tức khởi động máy, chuyển sang giọng nữ rồi nói vọng ra ngoài: “Bác gái, cháu đau bụng quá không chịu nổi. Không phải trong này vẫn còn có nhà vệ sinh khác sao?”
“A, cũng phải!” Người phụ nữ bên ngoài8nghe được giọng nữ truyền ra từ bên trong, vội ôm bụng xuống lầu. Nhưng vừa mới đi được một nửa, bà bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó: “Ơ, không đúng? Cả cái khách sạn này chỉ có một mình mình là nữ, sao bây giờ lại lòi ra thêm một đứa trong nhà vệ sinh? Còn nữa, dưới lầu có nhà vệ sinh nhưng là chỗ dành cho đàn ông đi tiểu, ngay cả hố xí cũng không có, mình xuống dưới làm gì?”
Nghĩ đến đây, bà ta lại ôm bụng chạy6lên. Nhưng khi đến trước cửa nhà vệ sinh nữ, bà ta lại phát hiện cửa nhà vệ sinh đã mở, bên trong không có ai cả!
“Ủa, người đâu? Chẳng lẽ là... ảo giác?” Bác gái thoáng do dự một chút, nhưng bụng lại đau quá rồi nên đành bước đại vào trong.
Bà ta vừa mới chui vào, cửa nhà vệ sinh nam bên cạnh cũng mở ra. Sắc mặt Phó Kiếm Tinh đượm vẻ nghi hoặc, hắn ta bước từ bên trong ra, có vẻ như đã nhận ra điều gì đó?
Thế nhưng3hắn ta đưa mắt nhìn xung quanh một lượt mà cũng chẳng thấy bất cứ ai, không thể nào tra xét thêm được gì nữa nên đành phải quay về phòng của mình.
Ôi đệt!
Triệu Ngọc đã vọt thẳng về phòng của mình nhanh như một tia chớp rồi. Giờ phút này, khắp người hắn ướt đẫm mồ hôi. Cũng may mà đầu óc của hắn linh hoạt, kịp thời sử dụng đạo cụ.
Nhưng Triệu Ngọc lại mơ hồ cảm thấy, Phó Kiếm Tinh khôn khéo như vậy, chắc là đã cảm nhận được điều5gì đó rồi?
Miêu Anh nói không sai, người này đúng là rất lợi hại. Chẳng những là cao thủ phá án giỏi nhất, mà ánh mắt lại còn rất độc. Tại sao hắn ta có thể nhìn ra, chỉ có Triệu Ngọc ông đây mới là đối thủ của hắn ta chứ?
Hừ hừ hừ...
Triệu Ngọc khịt mũi vài tiếng, trong lòng thầm nói, Phó Kiếm Tinh ơi Phó Kiếm Tinh, trước tiên ông đây phải nghĩ biện pháp chỉnh anh một chút, loại anh ra khỏi cuộc chơi này mới được! Bằng không, giữ lại một cao thủ như anh, chỉ sợ nguyện vọng muốn phá án sớm của ông sẽ khó mà thành hiện thực!
Chỉ có điều, vừa nãy mới có người gọi cho hắn, vẫn nên lấy ra xem là ai.
Hắn mở điện thoại ra thì thấy là Lan Bác gọi đến. Vừa mới gọi ngược lại cho cậu ta, Triệu Ngọc lập tức nghe được âm thanh ầm ĩ khắp nơi: “Anh Ngọc, mấy anh em chúng tôi đang kiểm tra các đoạn băng giám sát của Cục Giao thông Vân Dương! Ở đây giống như cái chợ ấy, đông nghìn nghịt! Xem ra, người muốn xem đoạn băng cũng không chỉ có một mình chúng ta đâu! Cảnh sát của các phân cục khác cũng đã đến cả rồi!”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc bĩu môi, trong lòng thầm nhủ, xem ra những nhân viên điều tra của vụ án ngôi mộ cổ này chẳng có ai là kém cỏi cả. Nghĩ đến đây, hắn vội dặn dò: “Lan Bác, cho dù phải cướp, mấy cậu cũng phải cướp bằng được đoạn video cho tôi! Bằng không, người khiến phân cục Dung Dương của chúng ta mất mặt chính là các cậu đấy!”
“Em biết, em biết rồi!” Lan Bác vội trả lời: “Nhưng mà ở Cục Giao thông Vân Dương đang rất lộn xộn, bọn họ đang phải báo cáo về cho Cục Cảnh sát thành phố! Vừa rồi em còn nghe có người nói, bọn họ đã chép riêng ra một phần video rồi. Em đoán chắc là mỗi phân cục cảnh sát sẽ được phát một bản copy nhỉ? Yên tâm đi, nhất định là chúng ta sẽ lấy được!”
“Được, vậy các cậu cứ ở đó theo dõi cho tôi! Còn nữa...” Triệu Ngọc nhớ đến Phó Kiếm Tinh, vội dặn dò: “Sau khi có được đoạn băng, mọi người chủ yếu phải kiểm tra xem có chiếc xe khả nghi nào ra vào Vân Dương khoảng hai mươi đến ba mươi ngày trước không, hiểu chưa?”
“Vâng, em hiểu rồi!”
Nói xong, Lan Bác cúp điện thoại.
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là bảy rưỡi tối, sắc trời cũng đã đen lại.
Theo như phỏng đoán của Phó Kiếm Tinh thì không bao lâu sau, báo cáo khám nghiệm tử thi của Phòng Giám định pháp y thành phố sẽ được gửi vào điện thoại của từng người. Một khi xác nhận được thân phận của người chết, súng lệnh của giải thi đấu phá án cũng chính thức vang lên!
Nhưng mặc kệ nạn nhân có phải là dân trộm mộ hay không, hắn cảm thấy hắn không cần thiết phải chờ trong khách sạn nữa, chi bằng trở lại thành phố sớm, nói không chừng còn có thể nhanh hơn người ta một bước.
Đừng nhìn Triệu Ngọc bình thường rất kiêu ngạo phách lối, nhưng thực chất vẫn rất biết mình biết ta. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cái gì là thần thám thật sự, sâu trong thâm tâm cảm thấy bị đả kích.
Bởi vậy hắn cho rằng, so với các thần thám kia, ưu thế duy nhất của hắn chính là tuổi trẻ, chạy nhanh hơn bọn họ. Vì vậy, hắn phải lợi dụng ưu thế của mình, tranh thủ thời gian hành động.
Giông tố vẫn vần vũ không ngừng, trong huyện Vân Dương vắng vẻ này rất khó tìm được xe. Triệu Ngọc vốn định đến thẳng Cục Giao thông huyện Vân Dương tìm đám người Lan Bác nhưng lại cảm thấy không ổn cho lắm. Cuối cùng, hắn đành phải dùng mạng gọi grab đến đón mình.
Hơn mười phút sau, một chiếc xe Ford Fox màu trắng đậu ngay cổng khách sạn. Triệu Ngọc bước lên xe rồi mới biết tài xế là một cô gái ăn mặc rất thời thượng!
Sau khi nhìn thấy cô gái này, Triệu Ngọc lập tức nhớ đến quẻ bói mà hắn mở sáng nay, đó là một quẻ Cấn Khảm. Có khi nào cô ta chính là cô gái hắn gặp trong kỳ ngộ lần này?
Cô gái này thật sự nói rất nhiều, vừa lái xe vừa trò chuyện trên trời dưới đất với Triệu Ngọc, chẳng bao lâu sau đã trở nên quen thuộc.
Thì ra quê quán của cô ta ở huyện Vân Dương. Hôm nay cô ta về nhà có tang, nhưng bởi vì công ty tăng ca khẩn cấp, cho nên mới phải đi suốt đêm về Tần Sơn. Vừa vặn lúc này lại thấy Triệu Ngọc gọi nên cô ta tiện thể đón hắn để kiếm thêm thu nhập.
Nhưng hiện giờ trong lòng Triệu Ngọc đang có chuyện, cứ liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại mãi. Hắn đang chờ bản báo cáo khám nghiệm tử thi của Cục thành phố. Thậm chí hắn còn đang nghĩ đến việc nhờ Lan Bác hỏi ông bố làm quan ở Cục Cảnh sát thành phố, đi cửa sau để sớm nhận được tin tức nữa kìa!
“Đúng rồi, anh có nghe tin tức gì không? Người ta phát hiện một ngôi mộ cổ ở phía Tây núi Ngưu Lĩnh! Từ triều Minh đấy! Nó đã được các nhà khảo cổ khai quật!” Trong lúc vô tình, cô gái lại nhắc đến đề tài này: “Tôi nói cho anh nghe này, bây giờ phố lớn ngõ nhỏ đều đồn ầm lên rồi. Đúng là thiên hạ rộng lớn không thiếu chuyện lạ gì mà! Anh đoán xem, sau khi quan tài mở ra, bên trong quan tài lại là một người sống sờ sờ! Bây giờ đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi, không biết có cứu được không nữa? Anh nói xem, có thần kỳ không?”
Mẹ nó...
Triệu Ngọc cau mày, rốt cuộc hiểu rõ thế nào là chân lý “lời đồn đáng sợ”.
“Tôi không có nói phét đâu! Một người anh họ của tôi đang làm việc cho mấy nhà khảo cổ. Anh ấy tận mắt nhìn thấy việc này!” Cô gái nói: “Đây chính là ngôi mộ cổ thời Minh đo! Có xác chết bên trong thì đã từng nghe nói rồi, nhưng người sống lại là lần đầu tiên nghe thấy! Chẳng khác nào đóng phim!”
Sau đó, cô gái nhiều chuyện kia lại kể cho Triệu Ngọc nghe về lịch sử của huyện Vân Dương, nói thành phố Tần Sơn lúc trước được gọi là Lư Nha. Nhưng theo các chuyên gia khảo chứng thì vị trí cụ thể của Lư Nha không phải Tần Sơn ngày nay, mà chính là huyện Vân Dương của cô ta. Ngoài ra, cô ta còn nói về mấy cái bia đá, di tích nào chứng minh cho việc này…
Triệu Ngọc nghe câu được câu mất, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ về vụ án.
Bỗng nhiên, hắn bất giác nhớ đến lời nói của Phó Kiếm Tinh khi nãy, rằng hắn ta hoài nghi hung thủ giết người trong vụ án mộ cổ này là một người quái gở, tâm lý rối loạn. Sở dĩ hung thủ giấu xác vào trong quan tài chỉ vì thích vậy mà thôi. Hơn nữa, hung thủ ra tay tàn nhẫn, dứt khoát, lại còn là người có tiền án!
Bất chợt, khi Triệu Ngọc lưu ý đến hai chữ “tiền án” lần nữa, suy nghĩ kỳ quái trước đó lại xuất hiện trong đầu hắn.
Trước mắt, vụ án giết người nơi mộ cổ chỉ đơn giản là: trong một quan tài của một ngôi mộ triều Minh lại có một thi thể của người hiện đại, mặc trang phục của người hiện đại!
Nhưng trong ấn tượng của hắn, dường như vẫn còn có một vụ án kỳ quặc hoàn toàn trái ngược…
“A… anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em…”
Trong giây phút quan trọng này, điện thoại của Triệu Ngọc lại còn tham gia góp vui, reo vang ầm ĩ.
Chết tiệt!
Hắn vội vàng tắt điện thoại di động, sau đó bước nhanh đến trước cửa. Cùng lúc đó, Phó Kiếm Tinh bên kia dường như cũng nghe được cái gì nên thôi không nói nữa.
“Mở cửa đi, đi vệ sinh mà khóa cửa cái gì? Tôi đang gấp muốn chết đây!” Người phụ nữ ngoài cửa hiển nhiên đang rất sốt ruột.
Chậc chậc...
Triệu2Ngọc nôn nóng đến độ trán đổ đầy mồ hôi. Hắn sực nhớ ra mấy ngày trước hắn nhận được một đạo cụ của hệ thống, có tên là máy đổi giọng tàng hình, sau khi sử dụng có thể thay đổi giọng nói của mình.
Trong tình thế cấp bách, Triệu Ngọc lập tức khởi động máy, chuyển sang giọng nữ rồi nói vọng ra ngoài: “Bác gái, cháu đau bụng quá không chịu nổi. Không phải trong này vẫn còn có nhà vệ sinh khác sao?”
“A, cũng phải!” Người phụ nữ bên ngoài8nghe được giọng nữ truyền ra từ bên trong, vội ôm bụng xuống lầu. Nhưng vừa mới đi được một nửa, bà bỗng nhiên nghĩ ra chuyện gì đó: “Ơ, không đúng? Cả cái khách sạn này chỉ có một mình mình là nữ, sao bây giờ lại lòi ra thêm một đứa trong nhà vệ sinh? Còn nữa, dưới lầu có nhà vệ sinh nhưng là chỗ dành cho đàn ông đi tiểu, ngay cả hố xí cũng không có, mình xuống dưới làm gì?”
Nghĩ đến đây, bà ta lại ôm bụng chạy6lên. Nhưng khi đến trước cửa nhà vệ sinh nữ, bà ta lại phát hiện cửa nhà vệ sinh đã mở, bên trong không có ai cả!
“Ủa, người đâu? Chẳng lẽ là... ảo giác?” Bác gái thoáng do dự một chút, nhưng bụng lại đau quá rồi nên đành bước đại vào trong.
Bà ta vừa mới chui vào, cửa nhà vệ sinh nam bên cạnh cũng mở ra. Sắc mặt Phó Kiếm Tinh đượm vẻ nghi hoặc, hắn ta bước từ bên trong ra, có vẻ như đã nhận ra điều gì đó?
Thế nhưng3hắn ta đưa mắt nhìn xung quanh một lượt mà cũng chẳng thấy bất cứ ai, không thể nào tra xét thêm được gì nữa nên đành phải quay về phòng của mình.
Ôi đệt!
Triệu Ngọc đã vọt thẳng về phòng của mình nhanh như một tia chớp rồi. Giờ phút này, khắp người hắn ướt đẫm mồ hôi. Cũng may mà đầu óc của hắn linh hoạt, kịp thời sử dụng đạo cụ.
Nhưng Triệu Ngọc lại mơ hồ cảm thấy, Phó Kiếm Tinh khôn khéo như vậy, chắc là đã cảm nhận được điều5gì đó rồi?
Miêu Anh nói không sai, người này đúng là rất lợi hại. Chẳng những là cao thủ phá án giỏi nhất, mà ánh mắt lại còn rất độc. Tại sao hắn ta có thể nhìn ra, chỉ có Triệu Ngọc ông đây mới là đối thủ của hắn ta chứ?
Hừ hừ hừ...
Triệu Ngọc khịt mũi vài tiếng, trong lòng thầm nói, Phó Kiếm Tinh ơi Phó Kiếm Tinh, trước tiên ông đây phải nghĩ biện pháp chỉnh anh một chút, loại anh ra khỏi cuộc chơi này mới được! Bằng không, giữ lại một cao thủ như anh, chỉ sợ nguyện vọng muốn phá án sớm của ông sẽ khó mà thành hiện thực!
Chỉ có điều, vừa nãy mới có người gọi cho hắn, vẫn nên lấy ra xem là ai.
Hắn mở điện thoại ra thì thấy là Lan Bác gọi đến. Vừa mới gọi ngược lại cho cậu ta, Triệu Ngọc lập tức nghe được âm thanh ầm ĩ khắp nơi: “Anh Ngọc, mấy anh em chúng tôi đang kiểm tra các đoạn băng giám sát của Cục Giao thông Vân Dương! Ở đây giống như cái chợ ấy, đông nghìn nghịt! Xem ra, người muốn xem đoạn băng cũng không chỉ có một mình chúng ta đâu! Cảnh sát của các phân cục khác cũng đã đến cả rồi!”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc bĩu môi, trong lòng thầm nhủ, xem ra những nhân viên điều tra của vụ án ngôi mộ cổ này chẳng có ai là kém cỏi cả. Nghĩ đến đây, hắn vội dặn dò: “Lan Bác, cho dù phải cướp, mấy cậu cũng phải cướp bằng được đoạn video cho tôi! Bằng không, người khiến phân cục Dung Dương của chúng ta mất mặt chính là các cậu đấy!”
“Em biết, em biết rồi!” Lan Bác vội trả lời: “Nhưng mà ở Cục Giao thông Vân Dương đang rất lộn xộn, bọn họ đang phải báo cáo về cho Cục Cảnh sát thành phố! Vừa rồi em còn nghe có người nói, bọn họ đã chép riêng ra một phần video rồi. Em đoán chắc là mỗi phân cục cảnh sát sẽ được phát một bản copy nhỉ? Yên tâm đi, nhất định là chúng ta sẽ lấy được!”
“Được, vậy các cậu cứ ở đó theo dõi cho tôi! Còn nữa...” Triệu Ngọc nhớ đến Phó Kiếm Tinh, vội dặn dò: “Sau khi có được đoạn băng, mọi người chủ yếu phải kiểm tra xem có chiếc xe khả nghi nào ra vào Vân Dương khoảng hai mươi đến ba mươi ngày trước không, hiểu chưa?”
“Vâng, em hiểu rồi!”
Nói xong, Lan Bác cúp điện thoại.
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là bảy rưỡi tối, sắc trời cũng đã đen lại.
Theo như phỏng đoán của Phó Kiếm Tinh thì không bao lâu sau, báo cáo khám nghiệm tử thi của Phòng Giám định pháp y thành phố sẽ được gửi vào điện thoại của từng người. Một khi xác nhận được thân phận của người chết, súng lệnh của giải thi đấu phá án cũng chính thức vang lên!
Nhưng mặc kệ nạn nhân có phải là dân trộm mộ hay không, hắn cảm thấy hắn không cần thiết phải chờ trong khách sạn nữa, chi bằng trở lại thành phố sớm, nói không chừng còn có thể nhanh hơn người ta một bước.
Đừng nhìn Triệu Ngọc bình thường rất kiêu ngạo phách lối, nhưng thực chất vẫn rất biết mình biết ta. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cái gì là thần thám thật sự, sâu trong thâm tâm cảm thấy bị đả kích.
Bởi vậy hắn cho rằng, so với các thần thám kia, ưu thế duy nhất của hắn chính là tuổi trẻ, chạy nhanh hơn bọn họ. Vì vậy, hắn phải lợi dụng ưu thế của mình, tranh thủ thời gian hành động.
Giông tố vẫn vần vũ không ngừng, trong huyện Vân Dương vắng vẻ này rất khó tìm được xe. Triệu Ngọc vốn định đến thẳng Cục Giao thông huyện Vân Dương tìm đám người Lan Bác nhưng lại cảm thấy không ổn cho lắm. Cuối cùng, hắn đành phải dùng mạng gọi grab đến đón mình.
Hơn mười phút sau, một chiếc xe Ford Fox màu trắng đậu ngay cổng khách sạn. Triệu Ngọc bước lên xe rồi mới biết tài xế là một cô gái ăn mặc rất thời thượng!
Sau khi nhìn thấy cô gái này, Triệu Ngọc lập tức nhớ đến quẻ bói mà hắn mở sáng nay, đó là một quẻ Cấn Khảm. Có khi nào cô ta chính là cô gái hắn gặp trong kỳ ngộ lần này?
Cô gái này thật sự nói rất nhiều, vừa lái xe vừa trò chuyện trên trời dưới đất với Triệu Ngọc, chẳng bao lâu sau đã trở nên quen thuộc.
Thì ra quê quán của cô ta ở huyện Vân Dương. Hôm nay cô ta về nhà có tang, nhưng bởi vì công ty tăng ca khẩn cấp, cho nên mới phải đi suốt đêm về Tần Sơn. Vừa vặn lúc này lại thấy Triệu Ngọc gọi nên cô ta tiện thể đón hắn để kiếm thêm thu nhập.
Nhưng hiện giờ trong lòng Triệu Ngọc đang có chuyện, cứ liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại mãi. Hắn đang chờ bản báo cáo khám nghiệm tử thi của Cục thành phố. Thậm chí hắn còn đang nghĩ đến việc nhờ Lan Bác hỏi ông bố làm quan ở Cục Cảnh sát thành phố, đi cửa sau để sớm nhận được tin tức nữa kìa!
“Đúng rồi, anh có nghe tin tức gì không? Người ta phát hiện một ngôi mộ cổ ở phía Tây núi Ngưu Lĩnh! Từ triều Minh đấy! Nó đã được các nhà khảo cổ khai quật!” Trong lúc vô tình, cô gái lại nhắc đến đề tài này: “Tôi nói cho anh nghe này, bây giờ phố lớn ngõ nhỏ đều đồn ầm lên rồi. Đúng là thiên hạ rộng lớn không thiếu chuyện lạ gì mà! Anh đoán xem, sau khi quan tài mở ra, bên trong quan tài lại là một người sống sờ sờ! Bây giờ đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu rồi, không biết có cứu được không nữa? Anh nói xem, có thần kỳ không?”
Mẹ nó...
Triệu Ngọc cau mày, rốt cuộc hiểu rõ thế nào là chân lý “lời đồn đáng sợ”.
“Tôi không có nói phét đâu! Một người anh họ của tôi đang làm việc cho mấy nhà khảo cổ. Anh ấy tận mắt nhìn thấy việc này!” Cô gái nói: “Đây chính là ngôi mộ cổ thời Minh đo! Có xác chết bên trong thì đã từng nghe nói rồi, nhưng người sống lại là lần đầu tiên nghe thấy! Chẳng khác nào đóng phim!”
Sau đó, cô gái nhiều chuyện kia lại kể cho Triệu Ngọc nghe về lịch sử của huyện Vân Dương, nói thành phố Tần Sơn lúc trước được gọi là Lư Nha. Nhưng theo các chuyên gia khảo chứng thì vị trí cụ thể của Lư Nha không phải Tần Sơn ngày nay, mà chính là huyện Vân Dương của cô ta. Ngoài ra, cô ta còn nói về mấy cái bia đá, di tích nào chứng minh cho việc này…
Triệu Ngọc nghe câu được câu mất, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ về vụ án.
Bỗng nhiên, hắn bất giác nhớ đến lời nói của Phó Kiếm Tinh khi nãy, rằng hắn ta hoài nghi hung thủ giết người trong vụ án mộ cổ này là một người quái gở, tâm lý rối loạn. Sở dĩ hung thủ giấu xác vào trong quan tài chỉ vì thích vậy mà thôi. Hơn nữa, hung thủ ra tay tàn nhẫn, dứt khoát, lại còn là người có tiền án!
Bất chợt, khi Triệu Ngọc lưu ý đến hai chữ “tiền án” lần nữa, suy nghĩ kỳ quái trước đó lại xuất hiện trong đầu hắn.
Trước mắt, vụ án giết người nơi mộ cổ chỉ đơn giản là: trong một quan tài của một ngôi mộ triều Minh lại có một thi thể của người hiện đại, mặc trang phục của người hiện đại!
Nhưng trong ấn tượng của hắn, dường như vẫn còn có một vụ án kỳ quặc hoàn toàn trái ngược…