Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-379.txt
Chương 379: Bậc thầy này lợi hại thật!
“Tuyệt đối không phải người Tần Sơn làm!” Lý Tu Sinh khẳng định một cách chắc chắn với Triệu Ngọc. Nhưng sau khi nói xong, ông ta lập tức nhận ra mình lỡ lời, sắc mặt2càng thêm khó coi.
“Vì sao?” Triệu Ngọc vội hỏi dồn: “Tần Sơn chúng ta là thành cổ ngàn năm, số lượng trộm mộ cũng không ít mà?”
“Không phải... mà là...” Lý Tu Sinh thở dài: “Tôi8không gạt gì cậu, nếu người địa phương động vào mộ Thái thú, tôi chắc chắn sẽ nắm được tin tức! Nhưng tôi đã hỏi rồi, không ai chịu thừa nhận cả! Cho nên, theo tôi6nghĩ, đám trộm mộ này nhất định là từ nơi khác đến!”
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc tiếc rẻ: “Nói như vậy, rất có thể đám trộm mộ đã vận chuyển đồ cổ đến nơi khác để phi3tang?”
“Cái này... cũng không chắc!” Lý Tu Sinh nói: “Cho dù là người từ nơi khác tới, cũng không thể nào vận chuyển bấy nhiêu đồ cổ ra ngoài ngay dưới mí mắt tôi, ừm… ý5tôi là trong tình huống mà tôi không biết!”
“Ồ!?”
Triệu Ngọc không khỏi quan sát Lý Tu Sinh một cách cẩn thận, nhưng hắn chỉ thấy ông ta mặc một bộ quần áo thoải mái, lông mày hình chữ bát, mặt to. Mặc dù tuổi tác hơi lớn nhưng sắc mặt hồng nhuận, tinh thần quắc thước.
Lý Manh Kỳ nói không sai, Lý Tu Sinh không phải người bình thường.
“Xem ra tôi đã tìm đúng người rồi!” Triệu Ngọc xắn tay áo lên, thúc giục: “Vậy ông nói cho tôi nghe thử, đống đồ cổ kia sẽ bị giấu ở chỗ nào? Còn nữa, đám trộm mộ đó chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp? Bọn họ có thể đến từ chỗ nào? Với lại, tại sao bọn họ lại giết người? Lại còn giấu xác trong quan tài nữa?”
“Cái gì? Quan tài? Không thể nào?” Lần này đến lượt Lý Tu Sinh kinh ngạc, ông ta vội nói: “Cậu cảnh sát, cậu khoan hẵng vội... ừm…” Ông ta cẩn thận suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không thì như thế này, tôi cũng liều vậy! Nếu cậu muốn tôi giúp cậu, cậu hãy dẫn tôi đến hiện trường xem qua một chút. Đồng thời, cậu hãy nói cho tôi biết vụ án giết người đó diễn ra như thế nào! Xem tôi có thể tìm ra manh mối nào hay không?”
Ý kiến hay!
Triệu Ngọc thầm khen. Đôi khi để phá những vụ án thế này thì buộc phải làm vậy, thay vì hỏi ý kiến của các chuyên gia, chi bằng tìm mấy tên tội phạm có thâm niên thì phù hợp hơn.
Lý Tu Sinh trước mặt chính là một cuốn từ điển sống về một cổ và đồ cổ. Chẳng những ông ta biết rõ về thị trường tiêu thụ, mà còn am hiểu nội tình trong ngành nghề. Nếu có ông ta giúp đỡ, dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn!
“Nhưng...” Thấy Triệu Ngọc gật đầu, Lý Tu Sinh thở dài: “Cậu cảnh sát, chúng ta nói lời thì phải giữ lấy lời. Bảo bối mà cậu đang ôm, tôi có thể tặng cho cậu! Nhưng chỉ cần tôi có thể giúp cậu phá án, hi vọng cậu không nên nuốt lời! Sau này..”
“Dĩ nhiên không thành vấn đề!” Triệu Ngọc gật đầu: “Nhiều oan gia nhiều bức tường! Có thể làm bạn với ông chủ Lý, tôi tất nhiên cầu còn không được! Ha ha ha...”
Nói xong, Triệu Ngọc hớn hở vỗ vỗ món đồ quý trong ngực.
“Được rồi! Thế thì...” Lý Tu Sinh chỉ vào ô tô mình rồi lại chỉ tay ra ngoài.
Triệu Ngọc hiểu ngay lập tức. Trên xe Lý Tu Sinh đang có “hàng”, ông ta tất nhiên không thể lái chiếc BMW đầy quý giá này đến Vân Dương xem mộ được. Vì vậy, Triệu Ngọc vội vàng nhảy xuống, nói: “Đi, xe của tôi ở ngay đây thôi! Chúng ta đi bằng cái xe đó!”
Lúc này, Lý Tu Sinh mới gọi điện thoại dặn dò vợ ông ta vài câu, sau đó leo lên xe Triệu Ngọc, hai người cùng nhau đến huyện Vân Dương.
Trên đường, Triệu Ngọc nói bóng nói gió với Lý Tu Sinh rất nhiều chuyện. Nhưng người đàn ông này cũng là kẻ già đời, đối đáp cẩn thận đến nỗi một giọt nước cũng không lọt. Từ đầu đến cuối, ông ta vẫn không hề chủ động thừa nhận mình là nhân vật “tai to mặt lớn” trong giới đầu cơ trục lợi đồ cổ chuyên nghiệp.
Để không bỏ sót bất cứ một tin tức nào, sau khi nói chuyện, Triệu Ngọc còn cho Lý Tu Sinh nhìn tấm ảnh chụp xác chết nữ mặc đồ cổ năm xưa, đồng thời hỏi ông ta có biết một cô gái có biệt danh là “Cách Cách” hay không?
Lý Tu Sinh tỏ vẻ rằng mình không biết, nhưng khi nhìn tấm ảnh, ông ta liền nhận ra đó chính là nạn nhân nữ trong vụ án ở cầu Tần Hà năm xưa. Bởi vậy có thể thấy được vụ án này đã gây chấn động khắp thành phố Tần Sơn đến cỡ nào.
“Áo nhung Đối Khâm có thêu hoa!” Lý Tu Sinh chỉ vào bộ quần áo trên người xác chết nữ, nói: “Đây là một loại trang phục của phụ nữ dân tộc Hán thời kỳ cuối triều Thanh. Trên quần áo có thêu hoa hồng, chắc là quần áo đi kèm khi thiếu nữ xuất giá! Trang phục kiểu này khá lưu hành trong dân gian, cũng không nhất định phải là vật bồi táng được lấy ra từ mộ!”
Lợi hại! Lợi hại!
Triệu Ngọc gật đầu. Xem ra Lý Tu Sinh này đúng là nhân vật bậc thầy, không cần nhìn thấy vật thật, chỉ cần xem ảnh chụp đã có thể nói ra giống y hệt các chuyên gia.
“Cậu cảnh sát, cậu cho tôi xem cái này làm gì?” Lý Tu Sinh buồn bực: “Đây chính là vụ án của mười tám năm trước, đừng nói là cậu cũng đang điều tra đấy nhé? Cái này làm sao mà tra?”
“Cũng không còn cách nào...” Triệu Ngọc nói bừa: “Ai bảo tôi xui xẻo như vậy chứ! Làm gì không làm, sao lại cứ phải đi phụ trách mấy vụ án liên quan đến mộ cổ với di tích trong đội cảnh sát! Haiz!”
“Không thể nào? Cảnh sát hình sự mà cũng quản lý đồ cổ sao?” Lý Tu Sinh không tin.
“Không! Ông không hiểu rồi!” Triệu Ngọc nói: “Chỉ cần không chết người thì mộ cổ với đồ cổ đều nằm trong phạm vi quản lý của Phòng Bảo vệ Di tích Lịch sử, nhưng nếu có người chết thì lại khác. Nó sẽ liên quan đến chúng tôi, hiểu chưa? Cấp trên đã hạ lệnh bắt buộc cho chúng tôi, muốn chúng tôi phải phá án cho bằng được. Nếu con mẹ nó tôi không phá được, tôi sẽ giống như chó điên chạy khắp nơi cắn người! Cắn ai thì người đó chịu!”
Triệu Ngọc nói như vậy chính là đang hù dọa Lý Tu Sinh. Mặc kệ làm nghề gì, tất cả đều sợ loại người vừa không cần thể diện cũng không cần mạng sống như chó lên cơn dại kiểu này!
Triệu Ngọc lái xe rất nhanh, chưa đầy hai tiếng sau, hai người đã chạy đến hiện trường mộ cổ. Lúc này, thi thể của người chết đã sớm được mang đi, nhưng ở đây vẫn còn rất nhiều nhân viên khảo cổ đang tiến hành công việc khai quật.
Điều khiến cho Triệu Ngọc bất ngờ là khi sắp tiến vào mộ cổ, hắn bỗng nhìn thấy Phó Kiếm Tinh của phân cục Mạt Dương! Lúc này, Phó Kiếm Tinh đang thảo luận chuyện gì đó với mấy chuyên gia tóc bạc, hình như là liên quan đến vấn đề ngôi mộ.
Là hắn ta!?
Bỗng nhiên gặp Phó Kiếm Tinh ở đây, Triệu Ngọc chợt thấy kỳ quái. Bây giờ mà đến hiện trường phát hiện vụ án, hình như không được bình thường cho lắm?
Chẳng lẽ… Phó Kiếm Tinh lại có manh mối mới?
Ngược lại, khi Phó Kiếm Tinh nhìn thấy Triệu Ngọc, hắn ta cũng sinh ra cảm giác tương tự. Thậm chí ngay cả câu chào hỏi hắn ta cũng không thèm nói, mà kéo thẳng các chuyên gia đi đến chỗ khác.
Chậc chậc...
Thật mờ ám....
Triệu Ngọc nheo mắt nhìn theo bóng lưng của hắn ta, luôn cảm thấy có cái gì đó không được thích hợp cho lắm.
Ai ngờ, khi hắn đang định tiến vào trong mộ thì thấy bậc thầy Lý Tu Sinh cũng không nôn nóng đi vào trong. Ông ta tìm một đống đất khá cao, đứng bên trên quan sát cái gì đó!
“Thầy Lý, chuyện gì vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt quái lạ của Lý Tu Sinh, Triệu Ngọc tò mò hỏi một câu.
Nhưng ông ta không trả lời mà chỉ lắc đầu, sau đó nhảy xuống tiến vào trong mộ cổ cùng với Triệu Ngọc. Đến khi họ vào bên trong rồi, Triệu Ngọc mới bắt đầu thuật lại tình huống lúc đó cho Lý Tu Sinh nghe, nói rõ thi thể nằm ở đâu, chết thê thảm như thế nào...
Lý Tu Sinh vừa nghe hắn nói chuyện vừa cẩn thận quan sát những người đang thu dọn đồ cổ. Ông ta nhìn rất cẩn thận, thậm chí ngay cả cái hang do trộm mộ đào cũng quan sát tỉ mỉ, chỉ thiếu điều chưa chui vào trong thôi.
Nhưng càng đi sâu vào trong mộ hơn, vẻ mặt của ông ta càng thêm phức tạp…
Kết quả, khi Triệu Ngọc dẫn ông ta đến quan sát bộ xương khô còn sót lại của chủ nhân ngôi mộ, Lý Tu Sinh bỗng sực nhớ đến cái gì đó. Ông ta vội vàng há hốc miệng, mở to mắt, nói bằng giọng run run: “Trời ạ! Chẳng… chẳng lẽ....” Ông ta vừa thốt ra một câu đầy kinh ngạc vừa xoay tròn đôi mắt, cuối cùng cả cơ thể cũng trở nên run rẩy: “Chuyện này quá ghê gớm rồi! Ông trời ơi! Truyền thuyết là có thật! Cậu cảnh sát, chúng ta... các người nhất định phải bắt được đám trộm mộ này! Chuyện này thật quá ghê gớm!!!”
“Tuyệt đối không phải người Tần Sơn làm!” Lý Tu Sinh khẳng định một cách chắc chắn với Triệu Ngọc. Nhưng sau khi nói xong, ông ta lập tức nhận ra mình lỡ lời, sắc mặt2càng thêm khó coi.
“Vì sao?” Triệu Ngọc vội hỏi dồn: “Tần Sơn chúng ta là thành cổ ngàn năm, số lượng trộm mộ cũng không ít mà?”
“Không phải... mà là...” Lý Tu Sinh thở dài: “Tôi8không gạt gì cậu, nếu người địa phương động vào mộ Thái thú, tôi chắc chắn sẽ nắm được tin tức! Nhưng tôi đã hỏi rồi, không ai chịu thừa nhận cả! Cho nên, theo tôi6nghĩ, đám trộm mộ này nhất định là từ nơi khác đến!”
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc tiếc rẻ: “Nói như vậy, rất có thể đám trộm mộ đã vận chuyển đồ cổ đến nơi khác để phi3tang?”
“Cái này... cũng không chắc!” Lý Tu Sinh nói: “Cho dù là người từ nơi khác tới, cũng không thể nào vận chuyển bấy nhiêu đồ cổ ra ngoài ngay dưới mí mắt tôi, ừm… ý5tôi là trong tình huống mà tôi không biết!”
“Ồ!?”
Triệu Ngọc không khỏi quan sát Lý Tu Sinh một cách cẩn thận, nhưng hắn chỉ thấy ông ta mặc một bộ quần áo thoải mái, lông mày hình chữ bát, mặt to. Mặc dù tuổi tác hơi lớn nhưng sắc mặt hồng nhuận, tinh thần quắc thước.
Lý Manh Kỳ nói không sai, Lý Tu Sinh không phải người bình thường.
“Xem ra tôi đã tìm đúng người rồi!” Triệu Ngọc xắn tay áo lên, thúc giục: “Vậy ông nói cho tôi nghe thử, đống đồ cổ kia sẽ bị giấu ở chỗ nào? Còn nữa, đám trộm mộ đó chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp? Bọn họ có thể đến từ chỗ nào? Với lại, tại sao bọn họ lại giết người? Lại còn giấu xác trong quan tài nữa?”
“Cái gì? Quan tài? Không thể nào?” Lần này đến lượt Lý Tu Sinh kinh ngạc, ông ta vội nói: “Cậu cảnh sát, cậu khoan hẵng vội... ừm…” Ông ta cẩn thận suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không thì như thế này, tôi cũng liều vậy! Nếu cậu muốn tôi giúp cậu, cậu hãy dẫn tôi đến hiện trường xem qua một chút. Đồng thời, cậu hãy nói cho tôi biết vụ án giết người đó diễn ra như thế nào! Xem tôi có thể tìm ra manh mối nào hay không?”
Ý kiến hay!
Triệu Ngọc thầm khen. Đôi khi để phá những vụ án thế này thì buộc phải làm vậy, thay vì hỏi ý kiến của các chuyên gia, chi bằng tìm mấy tên tội phạm có thâm niên thì phù hợp hơn.
Lý Tu Sinh trước mặt chính là một cuốn từ điển sống về một cổ và đồ cổ. Chẳng những ông ta biết rõ về thị trường tiêu thụ, mà còn am hiểu nội tình trong ngành nghề. Nếu có ông ta giúp đỡ, dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn!
“Nhưng...” Thấy Triệu Ngọc gật đầu, Lý Tu Sinh thở dài: “Cậu cảnh sát, chúng ta nói lời thì phải giữ lấy lời. Bảo bối mà cậu đang ôm, tôi có thể tặng cho cậu! Nhưng chỉ cần tôi có thể giúp cậu phá án, hi vọng cậu không nên nuốt lời! Sau này..”
“Dĩ nhiên không thành vấn đề!” Triệu Ngọc gật đầu: “Nhiều oan gia nhiều bức tường! Có thể làm bạn với ông chủ Lý, tôi tất nhiên cầu còn không được! Ha ha ha...”
Nói xong, Triệu Ngọc hớn hở vỗ vỗ món đồ quý trong ngực.
“Được rồi! Thế thì...” Lý Tu Sinh chỉ vào ô tô mình rồi lại chỉ tay ra ngoài.
Triệu Ngọc hiểu ngay lập tức. Trên xe Lý Tu Sinh đang có “hàng”, ông ta tất nhiên không thể lái chiếc BMW đầy quý giá này đến Vân Dương xem mộ được. Vì vậy, Triệu Ngọc vội vàng nhảy xuống, nói: “Đi, xe của tôi ở ngay đây thôi! Chúng ta đi bằng cái xe đó!”
Lúc này, Lý Tu Sinh mới gọi điện thoại dặn dò vợ ông ta vài câu, sau đó leo lên xe Triệu Ngọc, hai người cùng nhau đến huyện Vân Dương.
Trên đường, Triệu Ngọc nói bóng nói gió với Lý Tu Sinh rất nhiều chuyện. Nhưng người đàn ông này cũng là kẻ già đời, đối đáp cẩn thận đến nỗi một giọt nước cũng không lọt. Từ đầu đến cuối, ông ta vẫn không hề chủ động thừa nhận mình là nhân vật “tai to mặt lớn” trong giới đầu cơ trục lợi đồ cổ chuyên nghiệp.
Để không bỏ sót bất cứ một tin tức nào, sau khi nói chuyện, Triệu Ngọc còn cho Lý Tu Sinh nhìn tấm ảnh chụp xác chết nữ mặc đồ cổ năm xưa, đồng thời hỏi ông ta có biết một cô gái có biệt danh là “Cách Cách” hay không?
Lý Tu Sinh tỏ vẻ rằng mình không biết, nhưng khi nhìn tấm ảnh, ông ta liền nhận ra đó chính là nạn nhân nữ trong vụ án ở cầu Tần Hà năm xưa. Bởi vậy có thể thấy được vụ án này đã gây chấn động khắp thành phố Tần Sơn đến cỡ nào.
“Áo nhung Đối Khâm có thêu hoa!” Lý Tu Sinh chỉ vào bộ quần áo trên người xác chết nữ, nói: “Đây là một loại trang phục của phụ nữ dân tộc Hán thời kỳ cuối triều Thanh. Trên quần áo có thêu hoa hồng, chắc là quần áo đi kèm khi thiếu nữ xuất giá! Trang phục kiểu này khá lưu hành trong dân gian, cũng không nhất định phải là vật bồi táng được lấy ra từ mộ!”
Lợi hại! Lợi hại!
Triệu Ngọc gật đầu. Xem ra Lý Tu Sinh này đúng là nhân vật bậc thầy, không cần nhìn thấy vật thật, chỉ cần xem ảnh chụp đã có thể nói ra giống y hệt các chuyên gia.
“Cậu cảnh sát, cậu cho tôi xem cái này làm gì?” Lý Tu Sinh buồn bực: “Đây chính là vụ án của mười tám năm trước, đừng nói là cậu cũng đang điều tra đấy nhé? Cái này làm sao mà tra?”
“Cũng không còn cách nào...” Triệu Ngọc nói bừa: “Ai bảo tôi xui xẻo như vậy chứ! Làm gì không làm, sao lại cứ phải đi phụ trách mấy vụ án liên quan đến mộ cổ với di tích trong đội cảnh sát! Haiz!”
“Không thể nào? Cảnh sát hình sự mà cũng quản lý đồ cổ sao?” Lý Tu Sinh không tin.
“Không! Ông không hiểu rồi!” Triệu Ngọc nói: “Chỉ cần không chết người thì mộ cổ với đồ cổ đều nằm trong phạm vi quản lý của Phòng Bảo vệ Di tích Lịch sử, nhưng nếu có người chết thì lại khác. Nó sẽ liên quan đến chúng tôi, hiểu chưa? Cấp trên đã hạ lệnh bắt buộc cho chúng tôi, muốn chúng tôi phải phá án cho bằng được. Nếu con mẹ nó tôi không phá được, tôi sẽ giống như chó điên chạy khắp nơi cắn người! Cắn ai thì người đó chịu!”
Triệu Ngọc nói như vậy chính là đang hù dọa Lý Tu Sinh. Mặc kệ làm nghề gì, tất cả đều sợ loại người vừa không cần thể diện cũng không cần mạng sống như chó lên cơn dại kiểu này!
Triệu Ngọc lái xe rất nhanh, chưa đầy hai tiếng sau, hai người đã chạy đến hiện trường mộ cổ. Lúc này, thi thể của người chết đã sớm được mang đi, nhưng ở đây vẫn còn rất nhiều nhân viên khảo cổ đang tiến hành công việc khai quật.
Điều khiến cho Triệu Ngọc bất ngờ là khi sắp tiến vào mộ cổ, hắn bỗng nhìn thấy Phó Kiếm Tinh của phân cục Mạt Dương! Lúc này, Phó Kiếm Tinh đang thảo luận chuyện gì đó với mấy chuyên gia tóc bạc, hình như là liên quan đến vấn đề ngôi mộ.
Là hắn ta!?
Bỗng nhiên gặp Phó Kiếm Tinh ở đây, Triệu Ngọc chợt thấy kỳ quái. Bây giờ mà đến hiện trường phát hiện vụ án, hình như không được bình thường cho lắm?
Chẳng lẽ… Phó Kiếm Tinh lại có manh mối mới?
Ngược lại, khi Phó Kiếm Tinh nhìn thấy Triệu Ngọc, hắn ta cũng sinh ra cảm giác tương tự. Thậm chí ngay cả câu chào hỏi hắn ta cũng không thèm nói, mà kéo thẳng các chuyên gia đi đến chỗ khác.
Chậc chậc...
Thật mờ ám....
Triệu Ngọc nheo mắt nhìn theo bóng lưng của hắn ta, luôn cảm thấy có cái gì đó không được thích hợp cho lắm.
Ai ngờ, khi hắn đang định tiến vào trong mộ thì thấy bậc thầy Lý Tu Sinh cũng không nôn nóng đi vào trong. Ông ta tìm một đống đất khá cao, đứng bên trên quan sát cái gì đó!
“Thầy Lý, chuyện gì vậy?” Nhìn thấy vẻ mặt quái lạ của Lý Tu Sinh, Triệu Ngọc tò mò hỏi một câu.
Nhưng ông ta không trả lời mà chỉ lắc đầu, sau đó nhảy xuống tiến vào trong mộ cổ cùng với Triệu Ngọc. Đến khi họ vào bên trong rồi, Triệu Ngọc mới bắt đầu thuật lại tình huống lúc đó cho Lý Tu Sinh nghe, nói rõ thi thể nằm ở đâu, chết thê thảm như thế nào...
Lý Tu Sinh vừa nghe hắn nói chuyện vừa cẩn thận quan sát những người đang thu dọn đồ cổ. Ông ta nhìn rất cẩn thận, thậm chí ngay cả cái hang do trộm mộ đào cũng quan sát tỉ mỉ, chỉ thiếu điều chưa chui vào trong thôi.
Nhưng càng đi sâu vào trong mộ hơn, vẻ mặt của ông ta càng thêm phức tạp…
Kết quả, khi Triệu Ngọc dẫn ông ta đến quan sát bộ xương khô còn sót lại của chủ nhân ngôi mộ, Lý Tu Sinh bỗng sực nhớ đến cái gì đó. Ông ta vội vàng há hốc miệng, mở to mắt, nói bằng giọng run run: “Trời ạ! Chẳng… chẳng lẽ....” Ông ta vừa thốt ra một câu đầy kinh ngạc vừa xoay tròn đôi mắt, cuối cùng cả cơ thể cũng trở nên run rẩy: “Chuyện này quá ghê gớm rồi! Ông trời ơi! Truyền thuyết là có thật! Cậu cảnh sát, chúng ta... các người nhất định phải bắt được đám trộm mộ này! Chuyện này thật quá ghê gớm!!!”