Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-381.txt
Chương 381: Rốt cuộc là sai ở đâu?
“Phân cục Mạt Dương đúng là lợi hại!” Trong điện thoại, Lý Bối Ni khen nức nở: “Chúng ta đã xem qua đoạn băng video giao thông huyện Vân Dương không biết bao nhiêu lần cũng không nhìn ra được cái gì. Vậy mà, một nhân viên điều tra già dặn của phân cục bọn họ lại có thể nhận ra vấn đề rất nhanh!”
Nhân viên điều tra già dặn, chẳng lẽ là… Phó Kiếm Tinh!?
“Anh có đoán được không, đàn anh?” Lý Bối Ni có vẻ ganh tị: “Xe2buýt trường học! Anh không nghĩ đến đúng không? Không ngờ trộm mộ lại dùng xe buýt trường học vận chuyển hàng ra khỏi huyện!”
“Cái gì? Xe buýt trường học? Thần kỳ đến vậy à?” Triệu Ngọc giật mình.
“Đúng vậy! Đám Tiểu Lưu đã xem rất nhiều lần rồi mà cũng không chú ý đến!” Lý Bối Ni nói tiếp: “Nhưng nhân viên điều tra già dặn của phân cục Mạt Dương lại nhìn ra được! Anh ta đã lật lại ghi chép của huyện Vân Dương, phát hiện trong8cả huyện Vân Dương này không có chiếc xe buýt trường học nào! Khi xem lại đoạn video, anh ta phát hiện một chiếc xe buýt trường học đã được sửa lại, hơn nữa còn mang biển số xe giả!”
Lợi hại!
Triệu Ngọc thở dài trong lòng. Đám trộm mộ đúng là cao thủ! Ngay cả việc dùng xe buýt trường học để vận chuyển tang vật cũng có thể nghĩ ra được? Mặc kệ là cảnh sát giao thông hay là cảnh sát hình sự, ai lại lưu ý xe6buýt trường học có vấn đề chứ?
Giỏi!
Thật sự là rất giỏi!
Nhưng giỏi hơn vẫn là vị Phó Kiếm Tinh kia. Thật không ngờ ngay cả việc ngụy trang như thế mà hắn ta cũng có thể nhìn ra, thật sự không thẹn với danh xưng “thần thám”!
“Nhưng biển số xe là giả, vậy làm sao bọn họ tìm được đồ đào trộm?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Cái này thì đơn giản!” Lý Bối Ni trả lời: “Bởi vì là xe buýt trường học, cho nên mới dễ nhận ra! Bọn họ3điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát của phân cục Mạt Dương, trích suất toàn bộ camera an ninh những nơi mà xe buýt đi ngang qua. Nhờ vậy, bọn họ mới lần đến được một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô Tần Sơn! Sau đó, chuyện tìm được đồ cổ chẳng khác nào nước chảy thành sông!”
“Bối Ni! Đồ cổ đã tìm được, vậy có bắt được đám trộm mộ không?” Triệu Ngọc vội vàng hỏi: “Còn tượng Phật nữa, trong số các tang vật tịch thu5được, có cái nào đề cập đến tượng Phật bằng vàng không?”
“Tượng Phật bằng vàng? Là cái gì vậy? Em không biết!” Lý Bối Ni đáp: “Trước mắt em vẫn chưa nghe thấy tin tức bắt được người. Đội trưởng Miêu đã phái đám người Trương Diệu Huy đến hiện trường rồi! Giờ thì hay lắm, những vất vả và cố gắng của chúng ta trước đây xem như đổ sông đổ biển hết cả!”
“Đừng nói những chuyện này nữa! Nếu có tin tức gì mới, lập tức nói cho anh biết!” Triệu Ngọc dặn dò một câu cuối cùng rồi cúp điện thoại.
Đột nhiên hình ảnh lúc gặp được Phó Kiếm Tinh trước cổng mộ cổ lại thoáng hiện ra trong đầu hắn.
Thật kỳ lạ!?
Theo lý, lúc này Phó Kiếm Tinh phải cùng với đồng đội của mình đi tìm đồ cổ mới đúng. Nhưng... vì sao hắn ta lại quay về mộ cổ?
Hơn nữa, bên cạnh hắn ta còn có mấy vị tóc bạc, thoạt nhìn rất giống các chuyên gia khảo cổ. Chẳng lẽ... chẳng lẽ Phó Kiếm Tinh cũng phát hiện được vấn đề của ngôi mộ này?
Hắn ta phát hiện những món đồ trong mộ cổ không bị đám trộm mộ mang đi, từ đó liên tưởng đến mười hai bức tượng Phật bằng vàng!?
Ôi chao, lần này không dễ chơi rồi!
Xem ra, vì sự hiện diện của Phó Kiếm Tinh mà trong trận đấu phá án lần này, phân cục Mạt Dương đã vượt mặt các phân cục khác, chỉ còn cách đích đến một bước nữa thôi!
Phù....
Triệu Ngọc thở ra một hơi, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, đầu hơi nặng.
Lúc này hắn mới nhớ đến, từ trận đại chiến với đám người Phì Tràng trong mưa tối hôm qua, hắn đã một ngày một đêm không ngủ. Hôm nay, từ sáng sớm đến bây giờ, nếu hắn không đến trại tạm giam thì cũng là đi với Lý Tu Sinh, vẫn chưa được nghỉ ngơi chút nào.
“Thế nào, đã tìm được đồ cổ chưa?” Lý Tu Sinh đã nghe được nội dung cuộc điện thoại, liền hỏi một câu.
Triệu Ngọc cũng không giấu giếm mà kể hết tình hình cho ông ta biết. Lý Tu Sinh nghe xong, gật đầu nói: “Vậy thì lại càng chứng minh chuyện này là do người nơi khác làm! Người địa phương sẽ không bao giờ giấu hàng đào trộm trong một nhà máy. Cậu cảnh sát, thế tượng Phật bằng vàng...”
Triệu Ngọc lắc đầu, nói trước mắt còn chưa có cách nào xác định.
Chuyện đã đến nước này, hai người cũng không cần thiết phải chờ ở mộ cổ nữa, Triệu Ngọc bèn lái thẳng xe về Tần Sơn.
Trên đường trở về, Triệu Ngọc lại nhận được tin về vụ án lần nữa.
Thật không ngờ, mặc dù cảnh sát phân cục Mạt Dương tìm được đồ cổ bị mất trộm trong mộ Thái thú, nhưng vẫn chưa phát hiện được tung tích của đám trộm mộ. Trong kho hàng cất giữ đồ đào trộm ấy chẳng có bóng ai cả!
Ngoài ra, Trương Diệu Huy đã khẳng định rằng trong số các đồ cổ tìm được, tuyệt đối không có tượng Phật bằng vàng!
Triệu Ngọc biết những bức tượng này chính là di sản văn hóa cấp quốc bảo, nếu thật sự phát hiện được thì chắc chắn đã có tin tức được truyền ra rồi. Sở dĩ vẫn chưa phát hiện được, cũng không ngoài ba nguyên nhân sau:
Nguyên nhân thứ nhất, cũng là nguyên nhân xấu nhất, chính là đám trộm mộ tìm được tượng Phật trong ngôi mộ. Nhưng vì cấp bậc của tượng Phật quá cao, bọn chúng không thể giấu cùng với các đồ cổ khác, vì thế đã thông qua con đường khác mà chuyển đi! Nếu quả thật như vậy, muốn tìm tượng Phật về, độ khó sẽ rất cao!
Nguyên nhân thứ hai, trong mộ cổ không có tượng Phật bằng vàng gì cả, đám tội phạm vốn không tìm được tượng Phật.
Nguyên nhân thứ ba cũng tương tự như nguyên nhân thứ hai, cả vụ án này có lẽ không liên quan gì đến tượng Phật bằng vàng. Đó chẳng qua chỉ là một truyền thuyết mà thôi!
Tuy nhiên, không tìm được tượng Phật, cũng không bắt được trộm mộ, điều này đồng nghĩa với việc chưa thể kết án vụ án giết người trong mộ cổ! Trận đấu giữa các phân Cục Cảnh sát vẫn còn đang tiếp tục!
Vế mặt lý thuyết, phân cục Dung Dương bọn họ vẫn còn cơ hội!
Khi Triệu Ngọc chở Lý Tu Sinh về lại phố Chợ Hoa, sắc trời đã tối.
Trước khi đi, Lý Tu Sinh lại chắp tay ôm quyền nói với Triệu Ngọc lần nữa, bảo rằng mặc dù đã tìm được đồ cổ, nhưng người vẫn còn chưa bắt được. Một khi ông ta có được tin tức nội bộ gì, ông ta nhất định sẽ thông báo cho Triệu Ngọc biết.
Triệu Ngọc cũng khách sáo ôm quyền đáp lễ, đồng ý với Lý Tu Sinh rằng hắn sẽ giữ lời hứa.
Sau khi rời khỏi phố Chợ Hoa, Triệu Ngọc thật sự chịu không nổi nữa, đôi mắt gần như mở không lên. Vì thế, hắn không tiếp tục đến Cục Cảnh sát báo cáo mà lái thẳng xe về nhà, ngay cả xe cảnh sát và súng cũng không trả lại.
Khi Triệu Ngọc đậu xe đi lên lầu, hệ thống trong đầu rốt cuộc cũng truyền đến âm thanh báo kết thúc. Bởi vì quẻ bói này mở ra từ rạng sáng hôm qua nên Triệu Ngọc có cảm giác như thời gian trôi qua rất lâu!
Hệ thống nói cho Triệu Ngọc biết, độ hoàn thành kỳ ngộ lần này là 89%. Hắn nhận được một thiết bị mới, tên là loa phóng thanh tàng hình.
Sở dĩ nó có tên là loa phóng thanh tàng hình, là bởi vì sau khi sử dụng, hắn không cần dùng loa cũng có thể khuếch đại âm thanh của mình lên.
Triệu Ngọc cảm thấy hết sức buồn bực. Đúng là không thể hiểu nổi mà! Tối hôm qua hắn chiến một trận lớn với đám người Phì Tràng, hôm nay lại bỏ công bỏ sức phá án như thế, vậy mà cuối cùng hắn chỉ nhận được một thiết bị vô bổ như vậy! Độ hoàn thành kỳ ngộ cũng thấp, đúng là không vui nổi!
Rốt cuộc là bị sai chỗ nào chứ?
Không phải là quẻ “Đoái Khảm” sao?
Đối với quẻ Đoái, hôm nay mình đã nhận được một món đồ sứ Quân Diêu rồi, thế không phải là phát tài à?
Còn quẻ Khảm, mình đã dũng mãnh phi thường cứu được Hoa Hoa, thế không phải là có tiếp xúc thân mật với phụ nữ sao? Chẳng lẽ... phải làm việc kia mới được xem là hoàn hảo?
Nhưng khi Triệu Ngọc cẩn thận ngẫm lại thì dường như lĩnh ngộ ra được điều gì đó.
Thứ nhất, món đồ sứ hắn “mua” được từ Lý Tu Sinh thực ra là lừa đảo mà có, nghe mùi không được đường hoàng cho lắm.
Thứ hai, chuyện Hoa Hoa vốn có thể giải quyết một cách hòa bình, nhưng hắn vẫn cứ thích ra vẻ anh hùng, đánh cho đám người kia thiếu chút nữa tàn phế, dường như hơi có khuynh hướng bạo lực.
Thứ ba, mặc dù hắn rất chuyên tâm tra án, nhưng bởi vì chưa mở ra quẻ Cấn, cho nên nó hoàn toàn không liên quan. Cho dù hắn có phá được án, độ hoàn thành cũng sẽ không tăng lên.
Xem ra, hệ thống vẫn kiên trì nguyên tắc cũ, chỉ cần hắn làm việc tốt là được!
Làm việc tốt, làm việc tốt!
Triệu Ngọc càu nhàu trong bụng, làm gì có nhiều chuyện tốt để làm chứ? Có khi đối phó với người xấu, hắn còn phải xấu hơn cả người xấu mới được! Giống như đám Phì Tràng phách lối tối hôm qua, nếu không ăn miếng trả miếng, ông đây sao mà thoải mái được!?
Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc một tay ôm bình hoa, một tay cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, cánh cửa đối diện đột nhiên mở ra.
Dương Hồng và Hoa Hoa từ trong nhà đi ra, Hoa Hoa quỳ “bộp” một cái ngay trước mặt hắn…
“Phân cục Mạt Dương đúng là lợi hại!” Trong điện thoại, Lý Bối Ni khen nức nở: “Chúng ta đã xem qua đoạn băng video giao thông huyện Vân Dương không biết bao nhiêu lần cũng không nhìn ra được cái gì. Vậy mà, một nhân viên điều tra già dặn của phân cục bọn họ lại có thể nhận ra vấn đề rất nhanh!”
Nhân viên điều tra già dặn, chẳng lẽ là… Phó Kiếm Tinh!?
“Anh có đoán được không, đàn anh?” Lý Bối Ni có vẻ ganh tị: “Xe2buýt trường học! Anh không nghĩ đến đúng không? Không ngờ trộm mộ lại dùng xe buýt trường học vận chuyển hàng ra khỏi huyện!”
“Cái gì? Xe buýt trường học? Thần kỳ đến vậy à?” Triệu Ngọc giật mình.
“Đúng vậy! Đám Tiểu Lưu đã xem rất nhiều lần rồi mà cũng không chú ý đến!” Lý Bối Ni nói tiếp: “Nhưng nhân viên điều tra già dặn của phân cục Mạt Dương lại nhìn ra được! Anh ta đã lật lại ghi chép của huyện Vân Dương, phát hiện trong8cả huyện Vân Dương này không có chiếc xe buýt trường học nào! Khi xem lại đoạn video, anh ta phát hiện một chiếc xe buýt trường học đã được sửa lại, hơn nữa còn mang biển số xe giả!”
Lợi hại!
Triệu Ngọc thở dài trong lòng. Đám trộm mộ đúng là cao thủ! Ngay cả việc dùng xe buýt trường học để vận chuyển tang vật cũng có thể nghĩ ra được? Mặc kệ là cảnh sát giao thông hay là cảnh sát hình sự, ai lại lưu ý xe6buýt trường học có vấn đề chứ?
Giỏi!
Thật sự là rất giỏi!
Nhưng giỏi hơn vẫn là vị Phó Kiếm Tinh kia. Thật không ngờ ngay cả việc ngụy trang như thế mà hắn ta cũng có thể nhìn ra, thật sự không thẹn với danh xưng “thần thám”!
“Nhưng biển số xe là giả, vậy làm sao bọn họ tìm được đồ đào trộm?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Cái này thì đơn giản!” Lý Bối Ni trả lời: “Bởi vì là xe buýt trường học, cho nên mới dễ nhận ra! Bọn họ3điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát của phân cục Mạt Dương, trích suất toàn bộ camera an ninh những nơi mà xe buýt đi ngang qua. Nhờ vậy, bọn họ mới lần đến được một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô Tần Sơn! Sau đó, chuyện tìm được đồ cổ chẳng khác nào nước chảy thành sông!”
“Bối Ni! Đồ cổ đã tìm được, vậy có bắt được đám trộm mộ không?” Triệu Ngọc vội vàng hỏi: “Còn tượng Phật nữa, trong số các tang vật tịch thu5được, có cái nào đề cập đến tượng Phật bằng vàng không?”
“Tượng Phật bằng vàng? Là cái gì vậy? Em không biết!” Lý Bối Ni đáp: “Trước mắt em vẫn chưa nghe thấy tin tức bắt được người. Đội trưởng Miêu đã phái đám người Trương Diệu Huy đến hiện trường rồi! Giờ thì hay lắm, những vất vả và cố gắng của chúng ta trước đây xem như đổ sông đổ biển hết cả!”
“Đừng nói những chuyện này nữa! Nếu có tin tức gì mới, lập tức nói cho anh biết!” Triệu Ngọc dặn dò một câu cuối cùng rồi cúp điện thoại.
Đột nhiên hình ảnh lúc gặp được Phó Kiếm Tinh trước cổng mộ cổ lại thoáng hiện ra trong đầu hắn.
Thật kỳ lạ!?
Theo lý, lúc này Phó Kiếm Tinh phải cùng với đồng đội của mình đi tìm đồ cổ mới đúng. Nhưng... vì sao hắn ta lại quay về mộ cổ?
Hơn nữa, bên cạnh hắn ta còn có mấy vị tóc bạc, thoạt nhìn rất giống các chuyên gia khảo cổ. Chẳng lẽ... chẳng lẽ Phó Kiếm Tinh cũng phát hiện được vấn đề của ngôi mộ này?
Hắn ta phát hiện những món đồ trong mộ cổ không bị đám trộm mộ mang đi, từ đó liên tưởng đến mười hai bức tượng Phật bằng vàng!?
Ôi chao, lần này không dễ chơi rồi!
Xem ra, vì sự hiện diện của Phó Kiếm Tinh mà trong trận đấu phá án lần này, phân cục Mạt Dương đã vượt mặt các phân cục khác, chỉ còn cách đích đến một bước nữa thôi!
Phù....
Triệu Ngọc thở ra một hơi, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, đầu hơi nặng.
Lúc này hắn mới nhớ đến, từ trận đại chiến với đám người Phì Tràng trong mưa tối hôm qua, hắn đã một ngày một đêm không ngủ. Hôm nay, từ sáng sớm đến bây giờ, nếu hắn không đến trại tạm giam thì cũng là đi với Lý Tu Sinh, vẫn chưa được nghỉ ngơi chút nào.
“Thế nào, đã tìm được đồ cổ chưa?” Lý Tu Sinh đã nghe được nội dung cuộc điện thoại, liền hỏi một câu.
Triệu Ngọc cũng không giấu giếm mà kể hết tình hình cho ông ta biết. Lý Tu Sinh nghe xong, gật đầu nói: “Vậy thì lại càng chứng minh chuyện này là do người nơi khác làm! Người địa phương sẽ không bao giờ giấu hàng đào trộm trong một nhà máy. Cậu cảnh sát, thế tượng Phật bằng vàng...”
Triệu Ngọc lắc đầu, nói trước mắt còn chưa có cách nào xác định.
Chuyện đã đến nước này, hai người cũng không cần thiết phải chờ ở mộ cổ nữa, Triệu Ngọc bèn lái thẳng xe về Tần Sơn.
Trên đường trở về, Triệu Ngọc lại nhận được tin về vụ án lần nữa.
Thật không ngờ, mặc dù cảnh sát phân cục Mạt Dương tìm được đồ cổ bị mất trộm trong mộ Thái thú, nhưng vẫn chưa phát hiện được tung tích của đám trộm mộ. Trong kho hàng cất giữ đồ đào trộm ấy chẳng có bóng ai cả!
Ngoài ra, Trương Diệu Huy đã khẳng định rằng trong số các đồ cổ tìm được, tuyệt đối không có tượng Phật bằng vàng!
Triệu Ngọc biết những bức tượng này chính là di sản văn hóa cấp quốc bảo, nếu thật sự phát hiện được thì chắc chắn đã có tin tức được truyền ra rồi. Sở dĩ vẫn chưa phát hiện được, cũng không ngoài ba nguyên nhân sau:
Nguyên nhân thứ nhất, cũng là nguyên nhân xấu nhất, chính là đám trộm mộ tìm được tượng Phật trong ngôi mộ. Nhưng vì cấp bậc của tượng Phật quá cao, bọn chúng không thể giấu cùng với các đồ cổ khác, vì thế đã thông qua con đường khác mà chuyển đi! Nếu quả thật như vậy, muốn tìm tượng Phật về, độ khó sẽ rất cao!
Nguyên nhân thứ hai, trong mộ cổ không có tượng Phật bằng vàng gì cả, đám tội phạm vốn không tìm được tượng Phật.
Nguyên nhân thứ ba cũng tương tự như nguyên nhân thứ hai, cả vụ án này có lẽ không liên quan gì đến tượng Phật bằng vàng. Đó chẳng qua chỉ là một truyền thuyết mà thôi!
Tuy nhiên, không tìm được tượng Phật, cũng không bắt được trộm mộ, điều này đồng nghĩa với việc chưa thể kết án vụ án giết người trong mộ cổ! Trận đấu giữa các phân Cục Cảnh sát vẫn còn đang tiếp tục!
Vế mặt lý thuyết, phân cục Dung Dương bọn họ vẫn còn cơ hội!
Khi Triệu Ngọc chở Lý Tu Sinh về lại phố Chợ Hoa, sắc trời đã tối.
Trước khi đi, Lý Tu Sinh lại chắp tay ôm quyền nói với Triệu Ngọc lần nữa, bảo rằng mặc dù đã tìm được đồ cổ, nhưng người vẫn còn chưa bắt được. Một khi ông ta có được tin tức nội bộ gì, ông ta nhất định sẽ thông báo cho Triệu Ngọc biết.
Triệu Ngọc cũng khách sáo ôm quyền đáp lễ, đồng ý với Lý Tu Sinh rằng hắn sẽ giữ lời hứa.
Sau khi rời khỏi phố Chợ Hoa, Triệu Ngọc thật sự chịu không nổi nữa, đôi mắt gần như mở không lên. Vì thế, hắn không tiếp tục đến Cục Cảnh sát báo cáo mà lái thẳng xe về nhà, ngay cả xe cảnh sát và súng cũng không trả lại.
Khi Triệu Ngọc đậu xe đi lên lầu, hệ thống trong đầu rốt cuộc cũng truyền đến âm thanh báo kết thúc. Bởi vì quẻ bói này mở ra từ rạng sáng hôm qua nên Triệu Ngọc có cảm giác như thời gian trôi qua rất lâu!
Hệ thống nói cho Triệu Ngọc biết, độ hoàn thành kỳ ngộ lần này là 89%. Hắn nhận được một thiết bị mới, tên là loa phóng thanh tàng hình.
Sở dĩ nó có tên là loa phóng thanh tàng hình, là bởi vì sau khi sử dụng, hắn không cần dùng loa cũng có thể khuếch đại âm thanh của mình lên.
Triệu Ngọc cảm thấy hết sức buồn bực. Đúng là không thể hiểu nổi mà! Tối hôm qua hắn chiến một trận lớn với đám người Phì Tràng, hôm nay lại bỏ công bỏ sức phá án như thế, vậy mà cuối cùng hắn chỉ nhận được một thiết bị vô bổ như vậy! Độ hoàn thành kỳ ngộ cũng thấp, đúng là không vui nổi!
Rốt cuộc là bị sai chỗ nào chứ?
Không phải là quẻ “Đoái Khảm” sao?
Đối với quẻ Đoái, hôm nay mình đã nhận được một món đồ sứ Quân Diêu rồi, thế không phải là phát tài à?
Còn quẻ Khảm, mình đã dũng mãnh phi thường cứu được Hoa Hoa, thế không phải là có tiếp xúc thân mật với phụ nữ sao? Chẳng lẽ... phải làm việc kia mới được xem là hoàn hảo?
Nhưng khi Triệu Ngọc cẩn thận ngẫm lại thì dường như lĩnh ngộ ra được điều gì đó.
Thứ nhất, món đồ sứ hắn “mua” được từ Lý Tu Sinh thực ra là lừa đảo mà có, nghe mùi không được đường hoàng cho lắm.
Thứ hai, chuyện Hoa Hoa vốn có thể giải quyết một cách hòa bình, nhưng hắn vẫn cứ thích ra vẻ anh hùng, đánh cho đám người kia thiếu chút nữa tàn phế, dường như hơi có khuynh hướng bạo lực.
Thứ ba, mặc dù hắn rất chuyên tâm tra án, nhưng bởi vì chưa mở ra quẻ Cấn, cho nên nó hoàn toàn không liên quan. Cho dù hắn có phá được án, độ hoàn thành cũng sẽ không tăng lên.
Xem ra, hệ thống vẫn kiên trì nguyên tắc cũ, chỉ cần hắn làm việc tốt là được!
Làm việc tốt, làm việc tốt!
Triệu Ngọc càu nhàu trong bụng, làm gì có nhiều chuyện tốt để làm chứ? Có khi đối phó với người xấu, hắn còn phải xấu hơn cả người xấu mới được! Giống như đám Phì Tràng phách lối tối hôm qua, nếu không ăn miếng trả miếng, ông đây sao mà thoải mái được!?
Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc một tay ôm bình hoa, một tay cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, cánh cửa đối diện đột nhiên mở ra.
Dương Hồng và Hoa Hoa từ trong nhà đi ra, Hoa Hoa quỳ “bộp” một cái ngay trước mặt hắn…
Bình luận facebook