Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-385.txt
Chương 385: Chùa kim phật
Núi nhấp nhô trúc xanh rì, hoa cỏ thấp thoáng.
Triệu Ngọc và Lương Hoan men theo một con đường nhỏ trong núi hướng thẳng đến chùa Kim Phật nằm trên sườn núi.
Cái gọi là biện pháp nhưng cũng không phải là biện pháp của Triệu Ngọc chính là đến chùa Kim Phật xem thử, tìm kiếm linh cảm mà thôi. Kiến thức về lịch sử và đồ cổ của hắn quá ít, cho2nên hắn kéo theo Lương Hoan đến đây để làm cán bộ tham mưu cao cấp cho mình.
“Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn*!” Lương Hoan cảm nhận được bầu không khí tươi mát, liền duỗi lưng nói: “Suốt ngày tất bật điều tra vụ án, bây giờ hai chúng ta lại có cơ hội lên chùa trên núi dạo chơi như vầy!”
* Một câu trong bài thơ “Lên núi” của Lý Thiệp,8nghĩa là: trộm được nửa ngày thanh nhàn giữa cõi đời này.
“Ý của anh là tôi có làm cũng vô dụng thôi?” Triệu Ngọc lườm anh ta một cái.
“Người anh em à, không phải tôi phủ nhận sự nhiệt tình của cậu, nhưng chùa Kim Phật chỉ là một nơi tham quan du lịch mà thôi!” Lương Hoan nói: “Chùa miếu mà chúng ta nhìn thấy bây giờ chỉ được xây vào những6năm 70, những di tích cổ trước đây đã bị phá hủy từ lâu rồi! Các học giả về di tích lịch sử cũng đã thăm dò toàn bộ chỗ này, chẳng lẽ cậu cho rằng mười hai tượng Phật bằng vàng sẽ được giấu ở đây sao?”
“Không phải!” Triệu Ngọc đáp: “Thật ra tôi đến đây chỉ để tìm hiểu lịch sử một chút mà thôi. Đợi lát nữa, tôi sẽ tìm3người hướng dẫn hoặc người có hiểu biết một chút để lắng nghe những kiến thức lịch sử liên quan đến chùa Kim Phật! Tôi nghĩ, liên quan đến truyền thuyết về mười hai pho tượng Phật, có lẽ bọn họ cũng biết được ít nhiều! Nói không chừng sẽ có trợ giúp cho vụ án của chúng ta!”
“Tôi phục cậu luôn!” Lương Hoan lắc đầu: “Con đường tra án của cậu thật5đúng là ngược đời!”
“Đúng rồi!” Triệu Ngọc sực nhớ ra điều gì đó, vội hỏi: “Anh Lương, tôi nghe nói Tần Sơn thời xưa được gọi là Lư Nha, mà phủ Lư Nha cũng không phải ở Tần Sơn mà là huyện Vân Dương, có sự tích này sao?”
“Có!” Lương Hoan khẳng định: “Nói chính xác là khu vực phía Tây cách huyện Vân Dương hơn hai mươi cây số. Ở đó đào được không ít đồ cổ, bây giờ đã có thể xác định chính xác rồi! Chữ “Lư” trong Lư Nha chính là đại diện cho sông Lô Thủy trước đây, cũng là sông Tần bây giờ. Mặt khác, toàn bộ dãy núi Tần Sơn có hình giống trăng lưỡi liềm**, vì thế nó mới có tên là Lư Nha.”
** Trăng lưỡi liềm trong Hán Việt là “nguyệt nha”.
“Về phần Tần Sơn, sau khi Tần Quốc công của triều Đại Thanh đóng tại nơi này, khi đó mới sửa lại tên gọi!”
“À...” Triệu Ngọc buồn bực: “Kiến thức của anh rộng thật đấy! Mà thế thì tại sao chùa Kim Phật lại xây dựng ở đây mà không phải ở huyện Vân Dương? Có phải hơi xa hay không?”
“Ha ha ha.” Lương Hoan trả lời: “Đúng nhỉ? Chính là vì câu “núi không cần cao, có tiên ắt sẽ nổi” đấy! Ai nói chùa miếu thì phải được xây dựng trong thành phố chứ? Phật đã nói thanh tĩnh vô vi***. Trước đây, chùa Kim Phật vốn được xây dựng ở nơi vắng vẻ! Cậu nhìn xem, nơi này non xanh nước biếc, phong cảnh rất đẹp!”
*** Vô vi: không làm gì cả, để thuận theo tự nhiên.
“Ờ…” Triệu Ngọc gật đầu xong thì bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, vội nói: “Đúng rồi, mấy ngày trước tôi có vớ được một bình gốm Quân Diêu thời Minh, có gì anh tìm giúp tôi một người trong nghề để bán nhé!”
“Tư duy của cậu nhảy lung tung quá nhỉ!” Lương Hoan nói xong, bỗng nhiên ngẫm ra được gì đó, bèn lắc đầu cười nói: “Ha ha ha, tiểu Triệu à, cậu đừng đùa tôi nữa! Cậu có biết một bình gốm Quân Diêu thời Minh giá bao nhiêu không? Cậu bảo cậu vớ được á, vớ được ở đâu? Bao nhiêu tiền? Trên đó có viết chữ ‘dùng được cho lò vi sóng’ không?”
“Tin hay không tùy anh, nhưng anh phải nhớ kỹ chuyện này đấy. Tôi nhất định phải bán nó nhanh một chút, để ở nhà không an toàn!”
“Được, được...” Mặc dù Lương Hoan đồng ý nhưng sao mà tin tưởng bình hoa của Triệu Ngọc là hàng thật?
Sau đó, hai người lại tiếp tục thảo luận chuyện có liên quan đến vụ án xác chết nữ mặc trang phục cổ. Lương Hoan nói, Trương Cảnh Phong đã trổ hết mọi tài nghệ ra để tìm tin tức của “Cách Cách”. Anh ta hoài nghi khi Cách Cách còn sống, cô ta rất có thể đã giấu giếm thân phận thật của mình, cho nên mới không cách nào xác nhận được thân phận nạn nhân.
Có điều, căn cứ theo manh mối mà Lý Manh Kỳ cung cấp, bọn họ đã bắt đầu điều tra những tên giang hồ kỳ cựu từng tiếp xúc với Cách Cách. Chỉ là bọn họ người thì chết, kẻ thì bỏ trốn, muốn tìm được cần phải tốn chút thời gian!
Nhưng bất kể thế nào, bây giờ đã có manh mối về Cách Cách, ít ra còn có hướng để điều tra, không còn mơ hồ như trước kia.
Khi đang trò chuyện, hai người đã đến cổng chính chùa Kim Phật.
Mặc dù cánh cổng sơn bằng vàng toát ra vẻ trang nghiêm cổ kính, nhưng thật ra tất cả đều được xây dựng lại gần đây.
Thật ra, đừng tưởng nơi này có tên là chùa Kim Phật, nhưng điểm tham quan nổi tiếng nhất ở đây vẫn là hồ sen bên trong chùa. Trong hồ trồng đủ loại hoa sen, ngoại trừ cung cấp địa điểm tham quan cho khách du lịch, nó còn là nơi chụp ảnh rất đẹp cho những kẻ thích sống ảo.
Hơn nữa, trong chùa còn có một khu vực với rất nhiều bia đá cổ xưa, bên trên khắc các loại kinh Phật... khiến những kẻ yêu thích điêu khắc thư pháp chạy theo như vịt.
Vé vào cửa là hai mươi lăm đồng, Triệu Ngọc và Lương Hoan tất nhiên không cần mua vé. Bọn họ chỉ cần móc thẻ cảnh sát, nói với người bán vé mình đến đây tra án, đồng thời muốn hỏi trực tiếp người phụ trách khu du lịch là được.
Kết quả, sau khi người bán vé nghe nói hai người bọn họ là cảnh sát, ánh mắt bỗng trở nên kỳ lạ, cũng không nói để bọn họ vào hay đi tìm người phụ trách.
Triệu Ngọc tức giận, quát vào mặt người bán vé: “Chị nhìn cái gì? Phá án đấy! Chị muốn cản trở người thi hành công vụ à?”
“Không phải... không phải...” Người bán vé cau mày, chỉ vào bên trong khu du lịch, nói: “Vừa nãy cũng có một nhóm cảnh sát đến, tại sao bây giờ lại thêm một nhóm cảnh sát khác?”
Cái gì!?
Triệu Ngọc sững người, theo bản năng cảnh giác hơn. Chẳng lẽ... còn có nhân viên điều tra nào đến đây tra án sao? Đừng nói là Phó Kiếm Tinh chứ?
“Là sao? Hết nhóm này đến nhóm khác?” Lương Hoan cũng không suy nghĩ quá nhiều, vội vàng thúc giục: “Mau lên, ai là người phụ trách ở đây?”
“Chờ một chút!”
Triệu Ngọc vội vàng cản Lương Hoan lại rồi ra hiệu với người bán vé, sau đó mới kéo Lương Hoan lặng lẽ tiến vào trong chùa.
Theo hướng người bán vé chỉ, chẳng mấy chốc hai người bọn họ đã nhìn thấy một phòng làm việc bên trong khu du lịch, lúc này đang có hai người mặc đồng phục cảnh sát đứng đó tra hỏi.
Ban đầu, Triệu Ngọc còn núp đằng sau một cây đại thụ. Sau khi nhìn thấy rõ hai người kia, hắn mới bình tĩnh lại. Thì ra bộ đồng phục mà hai người họ mặc là của đồn công an, chắc là cảnh sát nhân dân chứ không phải cảnh sát hình sự.
Phù...
Giằng co cả buổi trời, hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió!
Thấy vậy, Triệu Ngọc mới dẫn theo Lương Hoan đi thẳng đến đó, nhìn thấy hai cảnh sát nhân dân đang cầm bản ghi chép, viết thông tin gì đó. Ngay cửa còn có một người đeo mắt kính, mặc áo thun đang trả lời.
“Chào anh!”
Triệu Ngọc cầm thẻ cảnh sát, tiến lên chào một câu.
“Cái gì? Cảnh sát hình sự? Phân cục nào vậy?” Hai cảnh sát nhân dân kia sững người, dường như bất ngờ trước sự xuất hiện của hai người Triệu Ngọc.
“Phân cục Dung Dương, chúng tôi tìm người phụ trách nơi này hỏi ít chuyện!” Triệu Ngọc nói ra ý định của mình.
“Là tôi, tôi là quản lý của khu du lịch này! Xin hỏi...”
Người đàn ông đeo mắt kính lại càng bất ngờ hơn, nhưng anh ta còn chưa nói dứt câu đã bị một vị cảnh sát nhân dân cắt ngang.
“Chuyện gì vậy?” Cảnh sát nhân dân đó ngạc nhiên hỏi Triệu Ngọc: “Người anh em, tại sao cảnh sát hình sự lại đến đây? Không phải là lại xảy ra chuyện lớn gì chứ?”
“Sao? Xảy ra chuyện?” Triệu Ngọc cũng không hiểu, hỏi ngược lại một câu: “Có chuyện sao?”
“Đúng vậy!” Một cảnh sát nhân dân khác nói: “Không xảy ra án mạng, cũng không mất đồ, đâu phải là chuyện lớn gì? Các người... ồ... à…” Hai vị cảnh sát nhân dân sực hiểu ra: “Chẳng lẽ... các người đến điều tra vụ án khác?”
“Cái gì, vụ án khác!?” Triệu Ngọc bị những lời này xoay mòng mòng, hắn tò mò hỏi: “Không lẽ… ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?”
Núi nhấp nhô trúc xanh rì, hoa cỏ thấp thoáng.
Triệu Ngọc và Lương Hoan men theo một con đường nhỏ trong núi hướng thẳng đến chùa Kim Phật nằm trên sườn núi.
Cái gọi là biện pháp nhưng cũng không phải là biện pháp của Triệu Ngọc chính là đến chùa Kim Phật xem thử, tìm kiếm linh cảm mà thôi. Kiến thức về lịch sử và đồ cổ của hắn quá ít, cho2nên hắn kéo theo Lương Hoan đến đây để làm cán bộ tham mưu cao cấp cho mình.
“Thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn*!” Lương Hoan cảm nhận được bầu không khí tươi mát, liền duỗi lưng nói: “Suốt ngày tất bật điều tra vụ án, bây giờ hai chúng ta lại có cơ hội lên chùa trên núi dạo chơi như vầy!”
* Một câu trong bài thơ “Lên núi” của Lý Thiệp,8nghĩa là: trộm được nửa ngày thanh nhàn giữa cõi đời này.
“Ý của anh là tôi có làm cũng vô dụng thôi?” Triệu Ngọc lườm anh ta một cái.
“Người anh em à, không phải tôi phủ nhận sự nhiệt tình của cậu, nhưng chùa Kim Phật chỉ là một nơi tham quan du lịch mà thôi!” Lương Hoan nói: “Chùa miếu mà chúng ta nhìn thấy bây giờ chỉ được xây vào những6năm 70, những di tích cổ trước đây đã bị phá hủy từ lâu rồi! Các học giả về di tích lịch sử cũng đã thăm dò toàn bộ chỗ này, chẳng lẽ cậu cho rằng mười hai tượng Phật bằng vàng sẽ được giấu ở đây sao?”
“Không phải!” Triệu Ngọc đáp: “Thật ra tôi đến đây chỉ để tìm hiểu lịch sử một chút mà thôi. Đợi lát nữa, tôi sẽ tìm3người hướng dẫn hoặc người có hiểu biết một chút để lắng nghe những kiến thức lịch sử liên quan đến chùa Kim Phật! Tôi nghĩ, liên quan đến truyền thuyết về mười hai pho tượng Phật, có lẽ bọn họ cũng biết được ít nhiều! Nói không chừng sẽ có trợ giúp cho vụ án của chúng ta!”
“Tôi phục cậu luôn!” Lương Hoan lắc đầu: “Con đường tra án của cậu thật5đúng là ngược đời!”
“Đúng rồi!” Triệu Ngọc sực nhớ ra điều gì đó, vội hỏi: “Anh Lương, tôi nghe nói Tần Sơn thời xưa được gọi là Lư Nha, mà phủ Lư Nha cũng không phải ở Tần Sơn mà là huyện Vân Dương, có sự tích này sao?”
“Có!” Lương Hoan khẳng định: “Nói chính xác là khu vực phía Tây cách huyện Vân Dương hơn hai mươi cây số. Ở đó đào được không ít đồ cổ, bây giờ đã có thể xác định chính xác rồi! Chữ “Lư” trong Lư Nha chính là đại diện cho sông Lô Thủy trước đây, cũng là sông Tần bây giờ. Mặt khác, toàn bộ dãy núi Tần Sơn có hình giống trăng lưỡi liềm**, vì thế nó mới có tên là Lư Nha.”
** Trăng lưỡi liềm trong Hán Việt là “nguyệt nha”.
“Về phần Tần Sơn, sau khi Tần Quốc công của triều Đại Thanh đóng tại nơi này, khi đó mới sửa lại tên gọi!”
“À...” Triệu Ngọc buồn bực: “Kiến thức của anh rộng thật đấy! Mà thế thì tại sao chùa Kim Phật lại xây dựng ở đây mà không phải ở huyện Vân Dương? Có phải hơi xa hay không?”
“Ha ha ha.” Lương Hoan trả lời: “Đúng nhỉ? Chính là vì câu “núi không cần cao, có tiên ắt sẽ nổi” đấy! Ai nói chùa miếu thì phải được xây dựng trong thành phố chứ? Phật đã nói thanh tĩnh vô vi***. Trước đây, chùa Kim Phật vốn được xây dựng ở nơi vắng vẻ! Cậu nhìn xem, nơi này non xanh nước biếc, phong cảnh rất đẹp!”
*** Vô vi: không làm gì cả, để thuận theo tự nhiên.
“Ờ…” Triệu Ngọc gật đầu xong thì bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, vội nói: “Đúng rồi, mấy ngày trước tôi có vớ được một bình gốm Quân Diêu thời Minh, có gì anh tìm giúp tôi một người trong nghề để bán nhé!”
“Tư duy của cậu nhảy lung tung quá nhỉ!” Lương Hoan nói xong, bỗng nhiên ngẫm ra được gì đó, bèn lắc đầu cười nói: “Ha ha ha, tiểu Triệu à, cậu đừng đùa tôi nữa! Cậu có biết một bình gốm Quân Diêu thời Minh giá bao nhiêu không? Cậu bảo cậu vớ được á, vớ được ở đâu? Bao nhiêu tiền? Trên đó có viết chữ ‘dùng được cho lò vi sóng’ không?”
“Tin hay không tùy anh, nhưng anh phải nhớ kỹ chuyện này đấy. Tôi nhất định phải bán nó nhanh một chút, để ở nhà không an toàn!”
“Được, được...” Mặc dù Lương Hoan đồng ý nhưng sao mà tin tưởng bình hoa của Triệu Ngọc là hàng thật?
Sau đó, hai người lại tiếp tục thảo luận chuyện có liên quan đến vụ án xác chết nữ mặc trang phục cổ. Lương Hoan nói, Trương Cảnh Phong đã trổ hết mọi tài nghệ ra để tìm tin tức của “Cách Cách”. Anh ta hoài nghi khi Cách Cách còn sống, cô ta rất có thể đã giấu giếm thân phận thật của mình, cho nên mới không cách nào xác nhận được thân phận nạn nhân.
Có điều, căn cứ theo manh mối mà Lý Manh Kỳ cung cấp, bọn họ đã bắt đầu điều tra những tên giang hồ kỳ cựu từng tiếp xúc với Cách Cách. Chỉ là bọn họ người thì chết, kẻ thì bỏ trốn, muốn tìm được cần phải tốn chút thời gian!
Nhưng bất kể thế nào, bây giờ đã có manh mối về Cách Cách, ít ra còn có hướng để điều tra, không còn mơ hồ như trước kia.
Khi đang trò chuyện, hai người đã đến cổng chính chùa Kim Phật.
Mặc dù cánh cổng sơn bằng vàng toát ra vẻ trang nghiêm cổ kính, nhưng thật ra tất cả đều được xây dựng lại gần đây.
Thật ra, đừng tưởng nơi này có tên là chùa Kim Phật, nhưng điểm tham quan nổi tiếng nhất ở đây vẫn là hồ sen bên trong chùa. Trong hồ trồng đủ loại hoa sen, ngoại trừ cung cấp địa điểm tham quan cho khách du lịch, nó còn là nơi chụp ảnh rất đẹp cho những kẻ thích sống ảo.
Hơn nữa, trong chùa còn có một khu vực với rất nhiều bia đá cổ xưa, bên trên khắc các loại kinh Phật... khiến những kẻ yêu thích điêu khắc thư pháp chạy theo như vịt.
Vé vào cửa là hai mươi lăm đồng, Triệu Ngọc và Lương Hoan tất nhiên không cần mua vé. Bọn họ chỉ cần móc thẻ cảnh sát, nói với người bán vé mình đến đây tra án, đồng thời muốn hỏi trực tiếp người phụ trách khu du lịch là được.
Kết quả, sau khi người bán vé nghe nói hai người bọn họ là cảnh sát, ánh mắt bỗng trở nên kỳ lạ, cũng không nói để bọn họ vào hay đi tìm người phụ trách.
Triệu Ngọc tức giận, quát vào mặt người bán vé: “Chị nhìn cái gì? Phá án đấy! Chị muốn cản trở người thi hành công vụ à?”
“Không phải... không phải...” Người bán vé cau mày, chỉ vào bên trong khu du lịch, nói: “Vừa nãy cũng có một nhóm cảnh sát đến, tại sao bây giờ lại thêm một nhóm cảnh sát khác?”
Cái gì!?
Triệu Ngọc sững người, theo bản năng cảnh giác hơn. Chẳng lẽ... còn có nhân viên điều tra nào đến đây tra án sao? Đừng nói là Phó Kiếm Tinh chứ?
“Là sao? Hết nhóm này đến nhóm khác?” Lương Hoan cũng không suy nghĩ quá nhiều, vội vàng thúc giục: “Mau lên, ai là người phụ trách ở đây?”
“Chờ một chút!”
Triệu Ngọc vội vàng cản Lương Hoan lại rồi ra hiệu với người bán vé, sau đó mới kéo Lương Hoan lặng lẽ tiến vào trong chùa.
Theo hướng người bán vé chỉ, chẳng mấy chốc hai người bọn họ đã nhìn thấy một phòng làm việc bên trong khu du lịch, lúc này đang có hai người mặc đồng phục cảnh sát đứng đó tra hỏi.
Ban đầu, Triệu Ngọc còn núp đằng sau một cây đại thụ. Sau khi nhìn thấy rõ hai người kia, hắn mới bình tĩnh lại. Thì ra bộ đồng phục mà hai người họ mặc là của đồn công an, chắc là cảnh sát nhân dân chứ không phải cảnh sát hình sự.
Phù...
Giằng co cả buổi trời, hóa ra chỉ là sợ bóng sợ gió!
Thấy vậy, Triệu Ngọc mới dẫn theo Lương Hoan đi thẳng đến đó, nhìn thấy hai cảnh sát nhân dân đang cầm bản ghi chép, viết thông tin gì đó. Ngay cửa còn có một người đeo mắt kính, mặc áo thun đang trả lời.
“Chào anh!”
Triệu Ngọc cầm thẻ cảnh sát, tiến lên chào một câu.
“Cái gì? Cảnh sát hình sự? Phân cục nào vậy?” Hai cảnh sát nhân dân kia sững người, dường như bất ngờ trước sự xuất hiện của hai người Triệu Ngọc.
“Phân cục Dung Dương, chúng tôi tìm người phụ trách nơi này hỏi ít chuyện!” Triệu Ngọc nói ra ý định của mình.
“Là tôi, tôi là quản lý của khu du lịch này! Xin hỏi...”
Người đàn ông đeo mắt kính lại càng bất ngờ hơn, nhưng anh ta còn chưa nói dứt câu đã bị một vị cảnh sát nhân dân cắt ngang.
“Chuyện gì vậy?” Cảnh sát nhân dân đó ngạc nhiên hỏi Triệu Ngọc: “Người anh em, tại sao cảnh sát hình sự lại đến đây? Không phải là lại xảy ra chuyện lớn gì chứ?”
“Sao? Xảy ra chuyện?” Triệu Ngọc cũng không hiểu, hỏi ngược lại một câu: “Có chuyện sao?”
“Đúng vậy!” Một cảnh sát nhân dân khác nói: “Không xảy ra án mạng, cũng không mất đồ, đâu phải là chuyện lớn gì? Các người... ồ... à…” Hai vị cảnh sát nhân dân sực hiểu ra: “Chẳng lẽ... các người đến điều tra vụ án khác?”
“Cái gì, vụ án khác!?” Triệu Ngọc bị những lời này xoay mòng mòng, hắn tò mò hỏi: “Không lẽ… ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?”
Bình luận facebook