Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-386.txt
Chương 386: Suy đoán đen tối
“Khụ! Cũng không tính là chuyện lớn gì! Chỉ là nói ra thì hơi sợ…” Vị quản lý đeo kính của khu du lịch nói: “Là thế này, vào một tuần trước, công nhân phụ trách chăm sóc hoa sen chỗ chúng tôi2bỗng phát hiện hoa sen bên trong ao bị người ta đụng vào, hơn nữa còn có dấu hiệu bị hư hao đôi chút!”
“Chúng tôi cho rằng một du khách nào đó giở trò, nên muốn dùng camera giám sát để tìm được8người đó. Ai ngờ, khi chúng tôi xem lại đoạn băng ghi hình mới phát hiện ra, đoạn video quay lại thời điểm đó đã bị xóa mất!”
“Chúng tôi lo sẽ có vấn đề gì, cho nên mới báo cảnh sát!” Quản lý6cau mày nói: “Tuy nhiên, chúng tôi đã tìm khắp khu này mấy lượt nhưng lại phát hiện ra không mất cái gì hết! Mọi người nói xem có lạ hay không chứ?”
“Hôm nay chúng tôi đến đây là vì chuyện này.” Một3cảnh sát nhân dân nói: “Nhân viên kỹ thuật đã mang ổ cứng của camera giám sát về để kiểm tra, cuối cùng phát hiện đó lại là một cái ổ cứng mới tinh, không phải là ổ cứng vốn có của khu5du lịch này! Nói cách khác, có người đã tráo đổi ổ cứng rồi! Chúng cố tình xóa đoạn video kia đi!”
“Tuy rằng chuyện này không tạo thành ảnh hưởng nào nghiêm trọng, thế nhưng vẫn hơi kỳ lạ. Vì vậy…” Một cảnh sát nhân dân khác nói: “Hôm nay chúng tôi đến đây là để kiểm tra thử xem.” Anh ta quay sang nhìn quản lý, nói: “Có phải trong nội bộ khu du lịch của mấy người đã xảy ra chuyện gì không? Đánh nhau, trộm cắp hoặc là tình huống nào khác? Nếu không thì đâu có ai vô duyên vô cớ lại xóa mất đoạn video giám sát chứ? Hơn nữa… trên hồ sơ nói rõ là trong phòng giám sát vẫn luôn có người trông coi cơ mà!”
“Ôi chao, anh cảnh sát à, không thể nào có chuyện như thế đâu. Nếu giữa các công nhân viên xảy ra chuyện gì đó, sao có thể không báo lên trên chứ? Chúng tôi cũng đã cân nhắc đến chuyện này, đều đã hỏi bọn họ một lần rồi, không có vấn đề gì hết!” Quản lý nói: “Đúng, theo lý thuyết mà nói, bảo vệ ở mỗi phiên trực ban đêm đều sẽ luân phiên phụ trách việc tuần tra khu du lịch và trông coi trong phòng giám sát. Thế nhưng, ai trong chúng ta cũng hiểu, bên trong hồ chỉ có những đóa sen kia là còn có chút giá trị, ngoài ra đâu còn thứ gì có thể khiến cho bọn trộm để ý? Vì vậy…”
“Vì vậy đều đi ngủ một cách ngon lành? Không thèm tuần tra, mà trong phòng giám sát cũng không có người?”
Triệu Ngọc bỗng nhiên nói chen vào, làm cho quản lý phải đỏ hết cả mặt.
“Theo ý tôi, trong đây tuyệt đối có người đang làm chuyện gì đó!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Vô duyên vô cớ, tại sao phải đổi ổ cứng và xóa sạch video giám sát chứ?”
“Theo lý thì là vậy!” Quản lý khu du lịch nâng kính lên, nói: “Nhưng mà chúng tôi thật sự đã điều tra hết cả rồi, thật sự không có mất cái gì hết! Một đóa hoa sen cũng không thiếu! Vì vậy… không có chút ý nghĩa nào… lại còn… cảnh sát hình sự…”
Quản lý cho rằng hai người Triệu Ngọc cũng vì chuyện này mà đến đây nên có vẻ rất khó hiểu.
Triệu Ngọc và Lương Hoan nhìn thoáng qua nhau. Dường như Lương Hoan cũng không để ý lắm, thế nhưng Triệu Ngọc lại khác.
Một tuần trước, ổ cứng của camera giám sát trong chùa Kim Phật bị người ta tráo đổi!
Tại sao lại phải làm vậy chứ?
Đơn giản là vì không muốn để cho người ta biết vào lúc đó trong chùa Kim Phật đã xảy ra chuyện gì!
Ban ngày trong chùa Kim Phật vẫn có du khách, vì vậy nếu có chuyện gì cũng phải xảy ra vào buổi tối!
Vậy thì… sẽ là chuyện gì đây?
Các công nhân viên trông coi đã ăn trộm?
Đánh nhau ẩu đả?
Hay là muốn che giấu điều gì đó?
Hơn nữa… liệu có khi nào lại liên quan đến… vụ án mà mình đang điều tra không?
Triệu Ngọc biết, tuy rằng ý nghĩ này có vẻ rất miễn cưỡng, nhưng bởi vì hôm nay hắn mở được quẻ Cấn, nên dù thế nào thì hắn cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này!
Chỉ cần có một chút manh mối, hắn cũng phải thử một lần.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc móc thẻ cảnh sát của mình ra lần nữa, nói với quản lý khu du lịch: “Hôm nay chúng tôi đến đây cũng không phải vì điều tra chút chuyện nhỏ này của mấy người. Chúng tôi đang điều tra một vụ án lớn. Vì vậy… chúng tôi cần mấy người phối hợp một chút!”
“Vụ… Vụ án lớn? Vụ án gì?”
Quản lý mờ mịt, hai cảnh sát nhân dân cũng rất khó hiểu.
“Đồng chí… ý của anh là chuyện ổ cứng còn có nguyên nhân khác… Vậy…” Một cảnh sát nhân dân trợn to hai mắt, có vẻ rất tò mò.
“Được rồi, chỗ này không có chuyện của các anh!” Triệu Ngọc không khách sáo đuổi họ đi: “Vụ án mà chúng tôi đang điều tra là tuyệt mật. Các anh đều biết quy định, phiền các anh phối hợp với chúng tôi!”
“Anh!” Tuy rằng hai cảnh sát nhân dân kia rất không vui, thế nhưng họ cũng không dám cản trở cảnh sát hình sự phá án, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ mà lui sang một bên.
“Triệu Ngọc…” Lương Hoan lại nhân cơ hội này mà kéo hắn lại, hỏi với vẻ khó xử: “Cậu… đang làm gì vậy?”
Triệu Ngọc không để ý đến anh ta, trực tiếp ra lệnh với quản lý khu du lịch: “Nhanh lên, gọi hai bảo vệ trông coi đêm đó và tất cả nhân viên phát hiện ra chuyện lạ trong hồ sen đến đây. Tôi có chuyện muốn hỏi!”
Triệu Ngọc nói với vẻ vô cùng không khách sáo, quản lý khu du lịch bị thái độ hùng hổ của hắn dọa cho, lập tức túa mồ hôi chạy đi gọi người.
“Này, tiểu Triệu, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì thế? Không lẽ cậu cho là chuyện này có liên quan đến vụ án ngôi mộ cổ?” Người vừa đi khỏi, Lương Hoan nhanh chóng lắc đầu phản đối: “Sao có thể chứ? Chúng ta đừng có lãng phí thời gian ở đây được không?”
Lần này, Triệu Ngọc vẫn không để ý đến Lương Hoan. Hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, tỉ mỉ quan sát tình hình ở đây một lần.
Bên trong khu du lịch, cây cổ thụ mọc san sát, hoàn cảnh tĩnh mịch. Thông qua con đường lát đá ở giữa, có thể nhìn thấy bảo điện to lớn của chùa Kim Phật và bảo tháp đứng sừng sững ở bên phải đằng xa.
Có người nói, tuy rằng chùa Kim Phật được xây lại, thế nhưng lúc xây dựng đã mời các chuyên gia đến thiết kế, cơ bản đều được xây dựng dựa theo kiểu dáng ban đầu của nó.
Bảo tháp bên cạnh đã có từ lâu đời. Vốn dĩ nó cũng có một cái tên riêng, thế nhưng theo mọi người truyền miệng qua bao đời, nó được gọi luôn là tháp Kim Phật!
Hồ sen cổ nằm ngay dưới tháp Kim Phật. Tương truyền, trong cả chùa Kim Phật này, chỉ có cái hồ sen này mới thật sự là di tích cổ!
“Được rồi tiểu Triệu, coi như là giải sầu thôi, đừng xem là thật!” Lương Hoan vẫn còn đang khuyên nhủ: “Như vậy đi, bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết chuyện cái video giám sát là thế nào!”
“Sao hả? Anh biết?” Triệu Ngọc dùng ánh mắt hoài nghi mà liếc nhìn Lương Hoan.
“Buổi tối hôm nào đó, có một nam một nữ vì muốn theo đuổi sự kích thích, cho nên đã leo tường đến bên cạnh hồ sen cổ để đánh dã chiến, kết quả lại bị bảo vệ trong khu du lịch phát hiện. Trong lúc chạy trốn thì hai người lọt vào trong hồ, làm hỏng hoa sen!” Lương Hoan nói rất chắc chắn và có trật tự: “Sau khi bị bắt, bảo vệ muốn đưa bọn họ vào cơ quan chức năng! Tiếp đó, đôi tình nhân này mua chuộc bảo vệ bằng một số tiền lớn để anh ta tha cho bọn họ, đồng thời còn khiến bảo vệ tráo đổi ổ cứng của camera giám sát. Ầy… Chuyện đã xảy ra chỉ đơn giản như thế thôi!”
“Mịa nó, nói giống như thật vậy.” Triệu Ngọc khinh thường: “Lẽ nào… người nam đánh dã chiến kia chính là anh? Còn nữ lại không phải là chị dâu?”
“Thôi thôi thôi…” Lương Hoan nở nụ cười: “Chỉ có bảo vệ mới có thể vào phòng giám sát, vì vậy chuyện camera giám sát chắc chắn là do bọn họ giở trò!”
“Chưa chắc.” Triệu Ngọc phản bác: “Anh biết rõ ở đó có camera giám sát, vậy mà còn có thể đánh dã chiến ở đó hay sao?”
“Chuyện này… vậy người đánh dã chiến chính là bảo vệ!” Lương Hoan lại đoán tiếp: “Anh ta tùy tiện tìm một người nữ ở bên ngoài, sau đó lại làm chuyện đó ở bên cạnh hồ sen. Tiếp đó vì muốn tiêu hủy chứng cứ nên mới xóa video đi!”
“Anh Lương, không ngờ suy nghĩ của anh còn đen tối hơn tôi đó.” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nếu là bảo vệ thì anh ta tắt camera đi là được rồi mà? Còn nữa, sao cứ phải chơi bên cạnh hồ sen thế? Có bệnh à?”
“Có thể là anh ta có sở thích này thì sao?” Lương Hoan không phục: “Nếu không thì hai ta đánh cược đi! Hãy chờ xem, chắc chắn đây chỉ là một chuyện nhỏ xíu thôi! Vì vậy chúng ta cũng đừng có ở chỗ này lãng phí thời gian nữa!”
“Khụ! Cũng không tính là chuyện lớn gì! Chỉ là nói ra thì hơi sợ…” Vị quản lý đeo kính của khu du lịch nói: “Là thế này, vào một tuần trước, công nhân phụ trách chăm sóc hoa sen chỗ chúng tôi2bỗng phát hiện hoa sen bên trong ao bị người ta đụng vào, hơn nữa còn có dấu hiệu bị hư hao đôi chút!”
“Chúng tôi cho rằng một du khách nào đó giở trò, nên muốn dùng camera giám sát để tìm được8người đó. Ai ngờ, khi chúng tôi xem lại đoạn băng ghi hình mới phát hiện ra, đoạn video quay lại thời điểm đó đã bị xóa mất!”
“Chúng tôi lo sẽ có vấn đề gì, cho nên mới báo cảnh sát!” Quản lý6cau mày nói: “Tuy nhiên, chúng tôi đã tìm khắp khu này mấy lượt nhưng lại phát hiện ra không mất cái gì hết! Mọi người nói xem có lạ hay không chứ?”
“Hôm nay chúng tôi đến đây là vì chuyện này.” Một3cảnh sát nhân dân nói: “Nhân viên kỹ thuật đã mang ổ cứng của camera giám sát về để kiểm tra, cuối cùng phát hiện đó lại là một cái ổ cứng mới tinh, không phải là ổ cứng vốn có của khu5du lịch này! Nói cách khác, có người đã tráo đổi ổ cứng rồi! Chúng cố tình xóa đoạn video kia đi!”
“Tuy rằng chuyện này không tạo thành ảnh hưởng nào nghiêm trọng, thế nhưng vẫn hơi kỳ lạ. Vì vậy…” Một cảnh sát nhân dân khác nói: “Hôm nay chúng tôi đến đây là để kiểm tra thử xem.” Anh ta quay sang nhìn quản lý, nói: “Có phải trong nội bộ khu du lịch của mấy người đã xảy ra chuyện gì không? Đánh nhau, trộm cắp hoặc là tình huống nào khác? Nếu không thì đâu có ai vô duyên vô cớ lại xóa mất đoạn video giám sát chứ? Hơn nữa… trên hồ sơ nói rõ là trong phòng giám sát vẫn luôn có người trông coi cơ mà!”
“Ôi chao, anh cảnh sát à, không thể nào có chuyện như thế đâu. Nếu giữa các công nhân viên xảy ra chuyện gì đó, sao có thể không báo lên trên chứ? Chúng tôi cũng đã cân nhắc đến chuyện này, đều đã hỏi bọn họ một lần rồi, không có vấn đề gì hết!” Quản lý nói: “Đúng, theo lý thuyết mà nói, bảo vệ ở mỗi phiên trực ban đêm đều sẽ luân phiên phụ trách việc tuần tra khu du lịch và trông coi trong phòng giám sát. Thế nhưng, ai trong chúng ta cũng hiểu, bên trong hồ chỉ có những đóa sen kia là còn có chút giá trị, ngoài ra đâu còn thứ gì có thể khiến cho bọn trộm để ý? Vì vậy…”
“Vì vậy đều đi ngủ một cách ngon lành? Không thèm tuần tra, mà trong phòng giám sát cũng không có người?”
Triệu Ngọc bỗng nhiên nói chen vào, làm cho quản lý phải đỏ hết cả mặt.
“Theo ý tôi, trong đây tuyệt đối có người đang làm chuyện gì đó!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Vô duyên vô cớ, tại sao phải đổi ổ cứng và xóa sạch video giám sát chứ?”
“Theo lý thì là vậy!” Quản lý khu du lịch nâng kính lên, nói: “Nhưng mà chúng tôi thật sự đã điều tra hết cả rồi, thật sự không có mất cái gì hết! Một đóa hoa sen cũng không thiếu! Vì vậy… không có chút ý nghĩa nào… lại còn… cảnh sát hình sự…”
Quản lý cho rằng hai người Triệu Ngọc cũng vì chuyện này mà đến đây nên có vẻ rất khó hiểu.
Triệu Ngọc và Lương Hoan nhìn thoáng qua nhau. Dường như Lương Hoan cũng không để ý lắm, thế nhưng Triệu Ngọc lại khác.
Một tuần trước, ổ cứng của camera giám sát trong chùa Kim Phật bị người ta tráo đổi!
Tại sao lại phải làm vậy chứ?
Đơn giản là vì không muốn để cho người ta biết vào lúc đó trong chùa Kim Phật đã xảy ra chuyện gì!
Ban ngày trong chùa Kim Phật vẫn có du khách, vì vậy nếu có chuyện gì cũng phải xảy ra vào buổi tối!
Vậy thì… sẽ là chuyện gì đây?
Các công nhân viên trông coi đã ăn trộm?
Đánh nhau ẩu đả?
Hay là muốn che giấu điều gì đó?
Hơn nữa… liệu có khi nào lại liên quan đến… vụ án mà mình đang điều tra không?
Triệu Ngọc biết, tuy rằng ý nghĩ này có vẻ rất miễn cưỡng, nhưng bởi vì hôm nay hắn mở được quẻ Cấn, nên dù thế nào thì hắn cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này!
Chỉ cần có một chút manh mối, hắn cũng phải thử một lần.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc móc thẻ cảnh sát của mình ra lần nữa, nói với quản lý khu du lịch: “Hôm nay chúng tôi đến đây cũng không phải vì điều tra chút chuyện nhỏ này của mấy người. Chúng tôi đang điều tra một vụ án lớn. Vì vậy… chúng tôi cần mấy người phối hợp một chút!”
“Vụ… Vụ án lớn? Vụ án gì?”
Quản lý mờ mịt, hai cảnh sát nhân dân cũng rất khó hiểu.
“Đồng chí… ý của anh là chuyện ổ cứng còn có nguyên nhân khác… Vậy…” Một cảnh sát nhân dân trợn to hai mắt, có vẻ rất tò mò.
“Được rồi, chỗ này không có chuyện của các anh!” Triệu Ngọc không khách sáo đuổi họ đi: “Vụ án mà chúng tôi đang điều tra là tuyệt mật. Các anh đều biết quy định, phiền các anh phối hợp với chúng tôi!”
“Anh!” Tuy rằng hai cảnh sát nhân dân kia rất không vui, thế nhưng họ cũng không dám cản trở cảnh sát hình sự phá án, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ mà lui sang một bên.
“Triệu Ngọc…” Lương Hoan lại nhân cơ hội này mà kéo hắn lại, hỏi với vẻ khó xử: “Cậu… đang làm gì vậy?”
Triệu Ngọc không để ý đến anh ta, trực tiếp ra lệnh với quản lý khu du lịch: “Nhanh lên, gọi hai bảo vệ trông coi đêm đó và tất cả nhân viên phát hiện ra chuyện lạ trong hồ sen đến đây. Tôi có chuyện muốn hỏi!”
Triệu Ngọc nói với vẻ vô cùng không khách sáo, quản lý khu du lịch bị thái độ hùng hổ của hắn dọa cho, lập tức túa mồ hôi chạy đi gọi người.
“Này, tiểu Triệu, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì thế? Không lẽ cậu cho là chuyện này có liên quan đến vụ án ngôi mộ cổ?” Người vừa đi khỏi, Lương Hoan nhanh chóng lắc đầu phản đối: “Sao có thể chứ? Chúng ta đừng có lãng phí thời gian ở đây được không?”
Lần này, Triệu Ngọc vẫn không để ý đến Lương Hoan. Hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, tỉ mỉ quan sát tình hình ở đây một lần.
Bên trong khu du lịch, cây cổ thụ mọc san sát, hoàn cảnh tĩnh mịch. Thông qua con đường lát đá ở giữa, có thể nhìn thấy bảo điện to lớn của chùa Kim Phật và bảo tháp đứng sừng sững ở bên phải đằng xa.
Có người nói, tuy rằng chùa Kim Phật được xây lại, thế nhưng lúc xây dựng đã mời các chuyên gia đến thiết kế, cơ bản đều được xây dựng dựa theo kiểu dáng ban đầu của nó.
Bảo tháp bên cạnh đã có từ lâu đời. Vốn dĩ nó cũng có một cái tên riêng, thế nhưng theo mọi người truyền miệng qua bao đời, nó được gọi luôn là tháp Kim Phật!
Hồ sen cổ nằm ngay dưới tháp Kim Phật. Tương truyền, trong cả chùa Kim Phật này, chỉ có cái hồ sen này mới thật sự là di tích cổ!
“Được rồi tiểu Triệu, coi như là giải sầu thôi, đừng xem là thật!” Lương Hoan vẫn còn đang khuyên nhủ: “Như vậy đi, bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết chuyện cái video giám sát là thế nào!”
“Sao hả? Anh biết?” Triệu Ngọc dùng ánh mắt hoài nghi mà liếc nhìn Lương Hoan.
“Buổi tối hôm nào đó, có một nam một nữ vì muốn theo đuổi sự kích thích, cho nên đã leo tường đến bên cạnh hồ sen cổ để đánh dã chiến, kết quả lại bị bảo vệ trong khu du lịch phát hiện. Trong lúc chạy trốn thì hai người lọt vào trong hồ, làm hỏng hoa sen!” Lương Hoan nói rất chắc chắn và có trật tự: “Sau khi bị bắt, bảo vệ muốn đưa bọn họ vào cơ quan chức năng! Tiếp đó, đôi tình nhân này mua chuộc bảo vệ bằng một số tiền lớn để anh ta tha cho bọn họ, đồng thời còn khiến bảo vệ tráo đổi ổ cứng của camera giám sát. Ầy… Chuyện đã xảy ra chỉ đơn giản như thế thôi!”
“Mịa nó, nói giống như thật vậy.” Triệu Ngọc khinh thường: “Lẽ nào… người nam đánh dã chiến kia chính là anh? Còn nữ lại không phải là chị dâu?”
“Thôi thôi thôi…” Lương Hoan nở nụ cười: “Chỉ có bảo vệ mới có thể vào phòng giám sát, vì vậy chuyện camera giám sát chắc chắn là do bọn họ giở trò!”
“Chưa chắc.” Triệu Ngọc phản bác: “Anh biết rõ ở đó có camera giám sát, vậy mà còn có thể đánh dã chiến ở đó hay sao?”
“Chuyện này… vậy người đánh dã chiến chính là bảo vệ!” Lương Hoan lại đoán tiếp: “Anh ta tùy tiện tìm một người nữ ở bên ngoài, sau đó lại làm chuyện đó ở bên cạnh hồ sen. Tiếp đó vì muốn tiêu hủy chứng cứ nên mới xóa video đi!”
“Anh Lương, không ngờ suy nghĩ của anh còn đen tối hơn tôi đó.” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nếu là bảo vệ thì anh ta tắt camera đi là được rồi mà? Còn nữa, sao cứ phải chơi bên cạnh hồ sen thế? Có bệnh à?”
“Có thể là anh ta có sở thích này thì sao?” Lương Hoan không phục: “Nếu không thì hai ta đánh cược đi! Hãy chờ xem, chắc chắn đây chỉ là một chuyện nhỏ xíu thôi! Vì vậy chúng ta cũng đừng có ở chỗ này lãng phí thời gian nữa!”