Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-404.txt
Chương 404: Nhắm bắn
Chạy đi đầu là hai tên trộm mộ một thấp một cao, bọn chúng đã lần theo dấu chân để đuổi theo mấy người Triệu Ngọc.
Nhưng khi bọn chúng đuổi tới một vũng nước, cả hai phát hiện dấu chân bên ngoài vũng nước bỗng nhiên ít đi!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Trong lúc cả hai đang tìm kiếm các nhánh cây trên đầu và bụi cỏ ở bên trái thì đột nhiên trông thấy hai vị chuyên gia già đang giơ tay đầu hàng2đằng trước!
“Chỗ này!”
Chúng thấy hai vị chuyên gia ở ngay trước mặt mình, bèn vội vàng nhấc chân định phóng qua vũng nước.
Kết quả, đúng lúc này, trong vũng nước đột nhiên xuất hiện một dòng điện màu xanh. Chỉ trong nháy mắt, dòng điện đã truyền khắp người hai tên trộm mộ.
Nhưng dòng điện màu xanh này cũng không tạo thành ảnh hưởng gì cho bọn chúng, cả hai chỉ cảm thấy hơi tê một chút thôi. Khi cúi đầu nhìn lại, bọn8chúng mới nhìn thấy có người đang nằm dưới đất, dùng dùi cui điện nhúng vào trong vũng nước!
Hơn nữa, tên đó còn mắng một câu: “Mẹ kiếp, tại sao lại không có tác dụng?”
Người này chính là Triệu Ngọc. Hai tên trộm mộ vội vàng hướng họng súng nhắm ngay hắn, nhưng khi bọn chúng định nổ súng, Miêu Anh đã từ trên cao nhảy xuống.
Cô đấm thẳng một quyền vào mặt một gã to con khiến gã ta ngã lăn ra đất.6Cùng lúc đó, đôi chân dài của cô vung ra, đá gã lùn lảo đảo!
Triệu Ngọc lao ra từ bụi cỏ, dùng gậy điện đâm thẳng vào lưng gã lùn.
Nhưng dùi cui điện gặp nước đã mất đi tác dụng, không có cách nào bắn điện được nữa. Triệu Ngọc quyết định xem nó như gậy thật, đập thẳng vào mặt gã lùn.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Sau cái đập thứ ba, mặt gã lùn đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả cha mẹ cũng nhìn không ra gương3mặt gã ta nữa! Nhưng Triệu Ngọc cảm thấy chưa được an toàn, lại đấm thêm mấy cú, mãi cho đến khi gã không còn động đậy nữa mới dừng tay.
Gã lùn cầm trong tay một khẩu súng ổ quay đời cũ, Triệu Ngọc tranh thủ giật lấy để xài.
Trong khi đó, Miêu Anh cũng đã giải quyết luôn gã cao, chẳng những đánh gã ta bất tỉnh mà còn đoạt luôn cây súng săn cũ trong tay gã.
Đùng....
Một viên đạn bắn lên từ5dưới núi, hai người Triệu Ngọc và Miêu Anh nhanh chóng núp đằng sau một cây đại thụ, còn hai vị chuyên gia già thì sợ hãi chui hẳn vào trong rừng cây.
Lạch cạch, Miêu Anh lên nòng cây súng săn. Cô vừa định quay lại nổ súng phản kích thì một làn đạn bắn tới, suýt thì bắn trúng người cô, cũng không biết ở dưới đó có bao nhiêu tên trộm mộ.
Mẹ nó!
Thấy Miêu Anh rơi vào nguy hiểm, Triệu Ngọc vội vàng nổ súng bắn loạn xạ. Nhưng hắn vừa mới ngoi đầu lên thì cũng lập tức gặp ngay một trận tập kích, bị dọa đến nỗi phải rụt trở về.
Cứ kéo dài thế này mãi cũng không ổn, bây giờ hai người bọn họ không biết bên dưới có bao nhiêu kẻ địch. Nếu có người bọc đánh từ trong bụi cỏ thì phiền lắm!
A!?
Đúng rồi!
Trong thời khắc quan trọng, Triệu Ngọc chợt nhớ đến máy dò xét tàng hình. Đạo cụ này có thể kiểm tra được thiết bị điện tử mà người ta mang theo, ví dụ như điện thoại!
Vậy thì hắn định vị được bọn chúng rồi, không phải sao?
Mặc dù Triệu Ngọc đã mở máy dò xét phiên bản nâng cấp rồi, nhưng độ chính xác của máy này hơi kém, chỉ có thể tìm ra được những thiết bị rõ ràng như camera, máy nghe trộm hoặc vật dụng cháy nổ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội mở máy dò xét tàng hình có thể duy trì được mười phút lên. Sau khi kích hoạt, tất cả các thiết bị trong phạm vi hai mươi mét đều được định vị một cách chính xác!
“Ơ!?” Triệu Ngọc đột nhiên nhìn thấy có một tín hiệu đang di chuyển đến chỗ Miêu Anh. Hắn vội vàng nhắc nhở: “Đội trưởng Miêu, cách bên phải cô khoảng mười tám mét có mai phục!”
“Bên tay phải? Hướng mấy giờ?” Miêu Anh lập tức nhìn về phía rừng cây.
“Ừm...” Triệu Ngọc quay sang, vội vàng nói: “8 giờ, hướng 8 giờ thì phải?”
Nghe hắn nói xong, Miêu Anh lập tức nâng cây súng săn lên, bắn về phía mục tiêu.
Uy lực của cây súng săn không nhỏ, một tiếng “đoàng” vang lên, trong bụi cỏ bỗng phun ra tia máu.
“A!” Có người kêu lên đau đớn, sau đó vội vàng bò vào trong bụi cỏ.
“Phù!” Triệu Ngọc vỗ ngực, trong lòng cảm thấy may mắn: “Cũng may mà nói đúng!”
Ai ngờ, hắn vừa mới nói xong thì lại phát hiện gần mình có một kẻ địch mới!
Mẹ kiếp!
Triệu Ngọc vội vàng hạ thấp người, hô to với Miêu Anh: “Đội trưởng Miêu, hướng 3 giờ phía tay trái của tôi, cách mười lăm mét!”
Nghe xong, Miêu Anh không chút do dự nổ súng về phía mục tiêu.
Đoàng...
Viên đạn mang theo uy lực to lớn găm vào một cái cây nhỏ nào đó, khiến kẻ đang núp đằng sau định đánh lén Triệu Ngọc bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, vội vàng lộn nhào qua một bên!
“Con bà nó!”
Triệu Ngọc bắn về phía người kia một phát súng, vừa vặn trúng ngay giày của người kia.
“Ai ui...” Gã ta hét thảm một tiếng rồi lao vào bụi cỏ.
“He he!” Triệu Ngọc mở to mắt, khoe khoang với Miêu Anh: “Thấy chưa? Tôi... tôi bắn trúng rồi đấy? Tất cả... tất cả là nhờ sư phụ biết cách dạy đó!”
“Anh đừng có mà đắc chí, còn nữa hay không?” Miêu Anh quát lên.
“À à!” Triệu Ngọc nhìn vào trong đầu lần nữa, sau đó quay sang nói với Miêu Anh: “Tôi thấy rồi, đằng sau cái cây đối diện với cô có một tên, khoảng một trăm bốn lăm mét!”
“Được! Triệu Ngọc!” Miêu Anh chỉ về hướng bên phải: “Tranh thủ nhảy ra ngoài đi!”
“Cái gì?” Mới đầu Triệu Ngọc hơi sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó đã hiểu ý của cô. Hắn vội vàng lăn sang một bên rồi lộn ra ngoài.
Gã trốn đằng sau cái cây nhìn thấy, lập tức giơ súng bắn, nhưng Miêu Anh đã lao ra từ đằng sau một cái cây bên trái, nhắm chuẩn rồi nổ súng. Viên đạn bay đi vun vút...
Ầm!
Viên đạn trúng vào cán súng của người kia, chẳng những bắn bay cây súng mà còn sượt qua gò má gã.
Á!
Gã ta sợ hãi hét lên, vội vàng ôm mông chạy xuống núi.
Đợi sau khi người này trốn mất, dưới núi bỗng trở nên yên tĩnh.
“Ồ? Rút lui rồi sao!?”
Triệu Ngọc chưa yên tâm nên bò qua bò lại dò xét một lúc lâu. Đến khi không thấy tín hiệu mới truyền đến nữa, lúc này hắn mới cảm thấy yên lòng một chút.
Miêu Anh cũng nắm chặt khẩu súng quan sát một hồi, phát hiện đối phương đã rút đi mới lấy điện thoại của mình ra.
“Chết tiệt!” Ai ngờ, sau một lúc lục lọi, Miêu Anh mới phát hiện di động của mình đã rơi từ lúc nào không biết!
“Không sao, không sao! Của tôi còn chưa rớt!”
Triệu Ngọc vội rút điện thoại của mình gọi về cho tổng Cục Cảnh sát, nhưng gọi cả một lúc lâu mà vẫn không liên lạc được. Thậm chí hắn còn nhấn nút gọi khẩn cấp, thế mà một chút phản ứng cũng không có.
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc mắng: “Không phải nói là tín hiệu vệ tinh à? Bây giờ là thế nào, bị hỏng rồi hả?”
Trong lòng hắn bỗng cuống lên, nếu bây giờ có máy tăng sóng thì quá tốt rồi. Đáng tiếc, trong đạo cụ lại không có cái nào.
“Hay là...” Hắn ngẩng đầu lên nói với Miêu Anh: “Chúng ta... chúng ta đổi chỗ khác thử xem, tìm một chỗ cao hơn!”
“Vậy... chúng ta về lều vải đi!” Miêu Anh nói: “Hôm qua tôi thu được tín hiệu ở đó, chắc có thể về đó để kêu cứu! Còn nữa, điện thoại của anh sắp hết pin rồi, trong lều vải có cục sạc đấy!”
“Được! Nhưng mà...” Triệu Ngọc chỉ chỉ hai ông chuyên gia già đằng sau: “Không biết bọn họ có chạy nổi hay không?”
“Không nổi cũng phải nổi!” Bởi vì không thể kết nối điện thoại, Miêu Anh cảm thấy lo lắng vô cùng: “Tôi cảm thấy đám người dưới núi tuyệt đối không từ bỏ ý định đâu!”
Triệu Ngọc cũng có suy nghĩ y như thế. Vừa rồi, hắn chẳng qua chỉ bất ngờ tập kích đối phương mà thôi. Nếu cẩn thận tính toán, thực lực của đám trộm mộ không hề nhỏ!
“Vậy... hai gã kia làm sao bây giờ?”
Khi hai người họ đã quyết định rời khỏi đó, Triệu Ngọc chỉ vào hai kẻ đang nằm dưới mặt đất.
“Mặc kệ bọn chúng đi!” Miêu Anh nói: “Gã cao đã bị tôi đánh gãy chân, cho dù trở về cũng chỉ vướng víu đối phương mà thôi!”
“Wow, lợi hại thật!” Triệu Ngọc khen một câu: “Cô chờ tôi một lát, để tôi đánh gãy chân gã lùn luôn!”
“Thôi thôi, đi nhanh đi! Mặt tên kia đã như vậy rồi, có tỉnh được hay không còn chưa biết! Đi mau!” Miêu Anh kéo Triệu Ngọc về.
Hai người thuật lại tình hình lúc này cho hai chuyên gia, mà hai ông cụ này thì tất nhiên chỉ có thể răm rắp nghe theo. Vì vậy, Miêu Anh và Triệu Ngọc mỗi người đỡ một cụ trở về lều vải của mình.
Chạy đi đầu là hai tên trộm mộ một thấp một cao, bọn chúng đã lần theo dấu chân để đuổi theo mấy người Triệu Ngọc.
Nhưng khi bọn chúng đuổi tới một vũng nước, cả hai phát hiện dấu chân bên ngoài vũng nước bỗng nhiên ít đi!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Trong lúc cả hai đang tìm kiếm các nhánh cây trên đầu và bụi cỏ ở bên trái thì đột nhiên trông thấy hai vị chuyên gia già đang giơ tay đầu hàng2đằng trước!
“Chỗ này!”
Chúng thấy hai vị chuyên gia ở ngay trước mặt mình, bèn vội vàng nhấc chân định phóng qua vũng nước.
Kết quả, đúng lúc này, trong vũng nước đột nhiên xuất hiện một dòng điện màu xanh. Chỉ trong nháy mắt, dòng điện đã truyền khắp người hai tên trộm mộ.
Nhưng dòng điện màu xanh này cũng không tạo thành ảnh hưởng gì cho bọn chúng, cả hai chỉ cảm thấy hơi tê một chút thôi. Khi cúi đầu nhìn lại, bọn8chúng mới nhìn thấy có người đang nằm dưới đất, dùng dùi cui điện nhúng vào trong vũng nước!
Hơn nữa, tên đó còn mắng một câu: “Mẹ kiếp, tại sao lại không có tác dụng?”
Người này chính là Triệu Ngọc. Hai tên trộm mộ vội vàng hướng họng súng nhắm ngay hắn, nhưng khi bọn chúng định nổ súng, Miêu Anh đã từ trên cao nhảy xuống.
Cô đấm thẳng một quyền vào mặt một gã to con khiến gã ta ngã lăn ra đất.6Cùng lúc đó, đôi chân dài của cô vung ra, đá gã lùn lảo đảo!
Triệu Ngọc lao ra từ bụi cỏ, dùng gậy điện đâm thẳng vào lưng gã lùn.
Nhưng dùi cui điện gặp nước đã mất đi tác dụng, không có cách nào bắn điện được nữa. Triệu Ngọc quyết định xem nó như gậy thật, đập thẳng vào mặt gã lùn.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Sau cái đập thứ ba, mặt gã lùn đã hoàn toàn thay đổi, ngay cả cha mẹ cũng nhìn không ra gương3mặt gã ta nữa! Nhưng Triệu Ngọc cảm thấy chưa được an toàn, lại đấm thêm mấy cú, mãi cho đến khi gã không còn động đậy nữa mới dừng tay.
Gã lùn cầm trong tay một khẩu súng ổ quay đời cũ, Triệu Ngọc tranh thủ giật lấy để xài.
Trong khi đó, Miêu Anh cũng đã giải quyết luôn gã cao, chẳng những đánh gã ta bất tỉnh mà còn đoạt luôn cây súng săn cũ trong tay gã.
Đùng....
Một viên đạn bắn lên từ5dưới núi, hai người Triệu Ngọc và Miêu Anh nhanh chóng núp đằng sau một cây đại thụ, còn hai vị chuyên gia già thì sợ hãi chui hẳn vào trong rừng cây.
Lạch cạch, Miêu Anh lên nòng cây súng săn. Cô vừa định quay lại nổ súng phản kích thì một làn đạn bắn tới, suýt thì bắn trúng người cô, cũng không biết ở dưới đó có bao nhiêu tên trộm mộ.
Mẹ nó!
Thấy Miêu Anh rơi vào nguy hiểm, Triệu Ngọc vội vàng nổ súng bắn loạn xạ. Nhưng hắn vừa mới ngoi đầu lên thì cũng lập tức gặp ngay một trận tập kích, bị dọa đến nỗi phải rụt trở về.
Cứ kéo dài thế này mãi cũng không ổn, bây giờ hai người bọn họ không biết bên dưới có bao nhiêu kẻ địch. Nếu có người bọc đánh từ trong bụi cỏ thì phiền lắm!
A!?
Đúng rồi!
Trong thời khắc quan trọng, Triệu Ngọc chợt nhớ đến máy dò xét tàng hình. Đạo cụ này có thể kiểm tra được thiết bị điện tử mà người ta mang theo, ví dụ như điện thoại!
Vậy thì hắn định vị được bọn chúng rồi, không phải sao?
Mặc dù Triệu Ngọc đã mở máy dò xét phiên bản nâng cấp rồi, nhưng độ chính xác của máy này hơi kém, chỉ có thể tìm ra được những thiết bị rõ ràng như camera, máy nghe trộm hoặc vật dụng cháy nổ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội mở máy dò xét tàng hình có thể duy trì được mười phút lên. Sau khi kích hoạt, tất cả các thiết bị trong phạm vi hai mươi mét đều được định vị một cách chính xác!
“Ơ!?” Triệu Ngọc đột nhiên nhìn thấy có một tín hiệu đang di chuyển đến chỗ Miêu Anh. Hắn vội vàng nhắc nhở: “Đội trưởng Miêu, cách bên phải cô khoảng mười tám mét có mai phục!”
“Bên tay phải? Hướng mấy giờ?” Miêu Anh lập tức nhìn về phía rừng cây.
“Ừm...” Triệu Ngọc quay sang, vội vàng nói: “8 giờ, hướng 8 giờ thì phải?”
Nghe hắn nói xong, Miêu Anh lập tức nâng cây súng săn lên, bắn về phía mục tiêu.
Uy lực của cây súng săn không nhỏ, một tiếng “đoàng” vang lên, trong bụi cỏ bỗng phun ra tia máu.
“A!” Có người kêu lên đau đớn, sau đó vội vàng bò vào trong bụi cỏ.
“Phù!” Triệu Ngọc vỗ ngực, trong lòng cảm thấy may mắn: “Cũng may mà nói đúng!”
Ai ngờ, hắn vừa mới nói xong thì lại phát hiện gần mình có một kẻ địch mới!
Mẹ kiếp!
Triệu Ngọc vội vàng hạ thấp người, hô to với Miêu Anh: “Đội trưởng Miêu, hướng 3 giờ phía tay trái của tôi, cách mười lăm mét!”
Nghe xong, Miêu Anh không chút do dự nổ súng về phía mục tiêu.
Đoàng...
Viên đạn mang theo uy lực to lớn găm vào một cái cây nhỏ nào đó, khiến kẻ đang núp đằng sau định đánh lén Triệu Ngọc bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, vội vàng lộn nhào qua một bên!
“Con bà nó!”
Triệu Ngọc bắn về phía người kia một phát súng, vừa vặn trúng ngay giày của người kia.
“Ai ui...” Gã ta hét thảm một tiếng rồi lao vào bụi cỏ.
“He he!” Triệu Ngọc mở to mắt, khoe khoang với Miêu Anh: “Thấy chưa? Tôi... tôi bắn trúng rồi đấy? Tất cả... tất cả là nhờ sư phụ biết cách dạy đó!”
“Anh đừng có mà đắc chí, còn nữa hay không?” Miêu Anh quát lên.
“À à!” Triệu Ngọc nhìn vào trong đầu lần nữa, sau đó quay sang nói với Miêu Anh: “Tôi thấy rồi, đằng sau cái cây đối diện với cô có một tên, khoảng một trăm bốn lăm mét!”
“Được! Triệu Ngọc!” Miêu Anh chỉ về hướng bên phải: “Tranh thủ nhảy ra ngoài đi!”
“Cái gì?” Mới đầu Triệu Ngọc hơi sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó đã hiểu ý của cô. Hắn vội vàng lăn sang một bên rồi lộn ra ngoài.
Gã trốn đằng sau cái cây nhìn thấy, lập tức giơ súng bắn, nhưng Miêu Anh đã lao ra từ đằng sau một cái cây bên trái, nhắm chuẩn rồi nổ súng. Viên đạn bay đi vun vút...
Ầm!
Viên đạn trúng vào cán súng của người kia, chẳng những bắn bay cây súng mà còn sượt qua gò má gã.
Á!
Gã ta sợ hãi hét lên, vội vàng ôm mông chạy xuống núi.
Đợi sau khi người này trốn mất, dưới núi bỗng trở nên yên tĩnh.
“Ồ? Rút lui rồi sao!?”
Triệu Ngọc chưa yên tâm nên bò qua bò lại dò xét một lúc lâu. Đến khi không thấy tín hiệu mới truyền đến nữa, lúc này hắn mới cảm thấy yên lòng một chút.
Miêu Anh cũng nắm chặt khẩu súng quan sát một hồi, phát hiện đối phương đã rút đi mới lấy điện thoại của mình ra.
“Chết tiệt!” Ai ngờ, sau một lúc lục lọi, Miêu Anh mới phát hiện di động của mình đã rơi từ lúc nào không biết!
“Không sao, không sao! Của tôi còn chưa rớt!”
Triệu Ngọc vội rút điện thoại của mình gọi về cho tổng Cục Cảnh sát, nhưng gọi cả một lúc lâu mà vẫn không liên lạc được. Thậm chí hắn còn nhấn nút gọi khẩn cấp, thế mà một chút phản ứng cũng không có.
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc mắng: “Không phải nói là tín hiệu vệ tinh à? Bây giờ là thế nào, bị hỏng rồi hả?”
Trong lòng hắn bỗng cuống lên, nếu bây giờ có máy tăng sóng thì quá tốt rồi. Đáng tiếc, trong đạo cụ lại không có cái nào.
“Hay là...” Hắn ngẩng đầu lên nói với Miêu Anh: “Chúng ta... chúng ta đổi chỗ khác thử xem, tìm một chỗ cao hơn!”
“Vậy... chúng ta về lều vải đi!” Miêu Anh nói: “Hôm qua tôi thu được tín hiệu ở đó, chắc có thể về đó để kêu cứu! Còn nữa, điện thoại của anh sắp hết pin rồi, trong lều vải có cục sạc đấy!”
“Được! Nhưng mà...” Triệu Ngọc chỉ chỉ hai ông chuyên gia già đằng sau: “Không biết bọn họ có chạy nổi hay không?”
“Không nổi cũng phải nổi!” Bởi vì không thể kết nối điện thoại, Miêu Anh cảm thấy lo lắng vô cùng: “Tôi cảm thấy đám người dưới núi tuyệt đối không từ bỏ ý định đâu!”
Triệu Ngọc cũng có suy nghĩ y như thế. Vừa rồi, hắn chẳng qua chỉ bất ngờ tập kích đối phương mà thôi. Nếu cẩn thận tính toán, thực lực của đám trộm mộ không hề nhỏ!
“Vậy... hai gã kia làm sao bây giờ?”
Khi hai người họ đã quyết định rời khỏi đó, Triệu Ngọc chỉ vào hai kẻ đang nằm dưới mặt đất.
“Mặc kệ bọn chúng đi!” Miêu Anh nói: “Gã cao đã bị tôi đánh gãy chân, cho dù trở về cũng chỉ vướng víu đối phương mà thôi!”
“Wow, lợi hại thật!” Triệu Ngọc khen một câu: “Cô chờ tôi một lát, để tôi đánh gãy chân gã lùn luôn!”
“Thôi thôi, đi nhanh đi! Mặt tên kia đã như vậy rồi, có tỉnh được hay không còn chưa biết! Đi mau!” Miêu Anh kéo Triệu Ngọc về.
Hai người thuật lại tình hình lúc này cho hai chuyên gia, mà hai ông cụ này thì tất nhiên chỉ có thể răm rắp nghe theo. Vì vậy, Miêu Anh và Triệu Ngọc mỗi người đỡ một cụ trở về lều vải của mình.