Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-403.txt
Chương 403: Cô biết leo cây không?
“Ư ư ư... ư ư ư...”
Hai vị chuyên gia bị đám trộm mộ lôi đến trước bụi cỏ, đồng thời bị đẩy ngã trên mặt đất. Miệng của họ đều bị dán băng dính, nói không ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.
Có lẽ hai người họ biết rằng mình khó mà giữ được tính mạng, thế nên gương mặt của cả hai đều toát ra vẻ sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Lúc này, người được gọi là Đại Ngưu đứng trước mặt hai người, trong tay còn nắm chặt một con dao! Có2điều, dù gã Đại Ngưu này rất cao to, thế nhưng tay cầm con dao thì lại lộ vẻ do dự khác thường.
“Đại Ngưu! Mau làm đi, có nhìn thấy không?” Một tên trộm mộ lớn tuổi ở bên cạnh động viên: “Bây giờ chúng ta đã giết nhiều cảnh sát như vậy, trước sau gì cũng mắc tội nghiêm trọng bị xử tử, có giết thêm một người cũng thế thôi! Mau tranh thủ thời gian luyện cho gan lớn lên đi!”
“Vâng... vâng...”
Đại Ngưu vừa run rẩy đồng ý vừa nhắm con dao vào một vị8chuyên gia.
Chuyên gia nọ sợ hãi vô cùng, kêu lên ư ư, lắc đầu liên tục.
Lúc này, trong bụi cỏ nơi hai người Triệu Ngọc đang núp, Miêu Anh đã không còn giữ được bình tĩnh nữa. Cô thầm thủ sẵn thế, chỉ chờ lao ra cứu người nữa thôi!
Triệu Ngọc thấy vậy, vội cản cô lại và lắc đầu quầy quậy. Đám trộm mộ kia kẻ nào cũng có súng, lúc này mà lao ra, chẳng những không cứu được người, ngược lại còn đẩy bản thân vào nguy hiểm!
Bọn chúng đã cho nổ chết nhiều6cảnh sát như vậy, chúng đã phát điên rồi! Một khi bị chọc trúng, bọn chúng tuyệt đối sẽ không nương tay.
Tất nhiên Miêu Anh hiểu rõ tình hình trước mắt, nhưng... nếu cứ trơ mắt nhìn hai vị chuyên gia bị giết chết thì cô thật sự không đành lòng, không thể chống lại chính bản thân mình được!
Gã thanh niên tên Đại Ngưu chắc chưa từng giết người, gã đã cầm dao một lúc rất lâu mà vẫn không thể nào xuống tay!
Thấy vậy, tên nhặt cây súng vừa nãy nói: “Này, Đại Ngưu, dao3cứng quá thì thử cái này đi! Mỗi người một viên, gọn gàng!”
Nói xong, gã ta ném cây súng về phía trước, Đại Ngưu vội vàng đón lấy bằng hai tay. Bởi vì quá khẩn trương nên cây súng lại bị rơi xuống đất, khiến đám trộm mộ cười vang.
“Yên tâm đi, bên trong chắc là còn không ít đạn! Nhanh một chút đi!” Đám trộm mộ đứng đằng xa thúc giục: “Mau tiễn mấy lão già đó đi đi, chúng ta cũng thanh tịnh hơn! Nếu không phải bọn họ cản trở thì chắc chúng ta5đã tìm được bảo bối rồi!”
Bị mọi người giật dây, Đại Ngưu hít sâu một hơi, cuối cùng cũng cầm khẩu súng nhắm ngay ngực một chuyên gia, ngón tay đặt vào cò súng.
“Ưm ưm ưm... Ưm ưm ưm...”
Vị chuyên gia nọ dùng ánh mắt khốn khổ cầu xin, nước mắt chảy ròng ròng, hoàn toàn tuyệt vọng.
Ai ngờ, gã Đại Ngưu kia hơi do dự một chút rồi bước ra đằng sau vị chuyên gia. Nhìn hành động của gã, ai cũng biết gã muốn nổ súng đằng sau, như vậy gã có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi được một chút!
Mà lúc đó, Triệu Ngọc và Miêu Anh lại đang ở ngay sau lưng hai vị chuyên gia. Sau khi Đại Ngưu di chuyển, gã ta vừa vặn đứng ở trước mặt hai người. Miêu Anh thấy vậy, lập tức thay đổi chủ ý, dùng tay ra hiệu với Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc hiểu, Miêu Anh muốn hắn thu hút sự chú ý của kẻ địch, sau đó cô sẽ lao ra đoạt súng cứu người! Chỉ cần Miêu Anh có súng trong tay, tình hình có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng đối mặt với bao nhiêu tên trộm mộ hung ác như vậy, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy việc này quá mạo hiểm, vẫn muốn khuyên Miêu Anh chờ thêm một lát.
Tuy nhiên, khi thấy hai vị chuyên gia sắp bỏ mạng, Miêu Anh rốt cuộc không kiềm chế được nữa, muốn ra tay trước.
Triệu Ngọc chẳng còn cách nào khác, đành phải cầm một cục đá dưới đất lên, quẳng vào dòng sông.
Tõm!
Đám trộm mộ đột nhiên nghe được tiếng động vang lên từ dòng sông, tất cả đều giật bắn người, quay ngoắt đầu sang nhìn con sông kia.
Miêu Anh lợi dụng cơ hội này xông ra, dùi cui điện trong tay cô lóe lên, đâm thẳng vào chính giữa lưng Đại Ngưu!
Tạch tạch tạch...
Lửa điện lấp lóe...
Đại Ngưu hoàn toàn không chú ý rằng có người đang núp đằng sau mình. Vừa bị dùi cui điện đánh trúng, cả người gã run lên bần bật, súng cũng rơi xuống đất!
Ơ!?
Lúc này, đám trộm mộ mới nhận ra có người đánh lén, vội quay đầu nhìn lại.
Nhưng Miêu Anh và Triệu Ngọc phối hợp quá ăn ý. Triệu Ngọc hai tay kéo hai vị chuyên gia vào trong bụi cỏ, còn Miêu Anh thì xông lên nhặt lấy khẩu súng của Đại Ngưu, đồng thời bóp cò.
Kỹ thuật bắn súng của Miêu Anh rất chuẩn, phát thứ nhất trúng ngay vào đùi tên trộm mộ già gần họ nhất, phát thứ hai thì trúng vào vai gã đạo trưởng thủ lĩnh!
A!
Đạo trưởng kêu lên một tiếng, ngã xuống đất, miệng không ngừng chửi bậy.
“Con mẹ nó, chuyện gì xảy ra thế? Ui cha... A...”
Đạo trưởng vừa ngã xuống, đám trộm mộ lập tức phân tán ra, tìm chỗ có thể che chắn cho mình, còn ai đứng gần rừng cây thì chui vào rừng cây, sau đó lập tức nổ súng phản kích Miêu Anh.
Trong tay đám người này có đủ các loại súng, súng bắn chim, súng săn, còn có súng ngắn!
Trên bãi đất trống bỗng chốc vang lên tiếng đấu súng ầm ĩ loạn xạ.
Miêu Anh thấy đối phương người đông thế mạnh, không kịp bắn phát súng thứ ba thì đã tranh thủ bật người một cái như con cá, lộn nhào lao về phía trước!
“Đi!”
Triệu Ngọc vội vàng kéo hai vị chuyên gia lui lại, tiếng súng bắn đùng đoàn vang lên khắp xung quanh. Hắn dùng dao cắt đứt dây trói hai chuyên gia, sau đó tiếp tục kéo họ lùi sâu vào trong.
Pằng...
Đùng...
Đạn bay xuyên qua bụi cỏ, dọa hai lão chuyên gia phải kêu lên oai oái.
Miêu Anh bất ngờ nổ hai phát súng về phía đám trộm mộ. Mặc dù không bắn trúng người nhưng có thể áp chế đối phương được một chút.
Thừa dịp này, bốn người bọn họ dốc hết toàn lực chạy lên núi.
“Đuổi theo! Đuổi theo! Mẹ nó, đuổi theo cho tao!” Trên bãi đất trống vang lên tiếng hét của gã đạo trưởng: “Một người cũng không được buông tha, giết chết hết cho tao! Ai ui... đau quá...”
Nghe mệnh lệnh của đạo trưởng, đám trộm mộ lập tức xông ra, vọt tới chỗ bốn người Triệu Ngọc.
Bốn người bọn họ liều mạng chạy xuyên qua khu rừng nhơ nhớp bùn đất hòng tránh thoát sự truy đuổi của đám trộm mộ.
Miêu Anh vừa rút lui vừa yểm trợ, thỉnh thoảng nổ súng về phía đám trộm mộ. Kết quả, cô chỉ mới bắn thêm được hai phát thì súng đã hết đạn!
Mà càng xui xẻo hơn là họ vừa mới chạy được bốn năm phút thì hai vị chuyên gia già cả kia rốt cuộc chạy không nổi nữa. Thứ nhất, tuổi tác của bọn họ đã cao, đi đứng không tiện. Thứ hai, gần đây bọn họ bị đám trộm mộ ngược đãi, nào còn sức để chạy chứ?
Triệu Ngọc kéo hai người họ chạy thêm được một đoạn, sau đó có làm thế nào bọn họ cũng không nhúc nhích nổi nữa.
“Hay là... chúng ta trốn một lát?” Triệu Ngọc nhìn vào trong rừng, định tìm chỗ có thể ẩn thân.
“Trốn không được đâu!” Miêu Anh tháo băng đạn ra xem, quả thật đã hết đạn. Cô chỉ vào con đường bùn đằng trước, nói với Triệu Ngọc: “Trời vừa mới mưa xong, chúng ta đi đến đâu cũng sẽ lưu lại dấu chân! Không cách nào che giấu được!”
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc vừa tặc lưỡi vừa nhanh chóng kiểm tra những món đạo cụ trong đầu. Thế nhưng, hắn đã sớm dùng hết áo chống đạn với áo tàng hình rồi, còn lại cũng chỉ có máy nhìn xuyên đêm, kính viễn vọng... hoàn toàn chẳng có gì hữu dụng!
Bây giờ... phải làm sao?
“Hai cô cậu trẻ tuổi, đừng quan tâm đến chúng tôi!” Đột nhiên, vị chuyên gia tên Điền Đông Dân xé băng dính trên miệng xuống, nói với hai người Triệu Ngọc: “Ý tốt của cô cậu, chúng tôi xin nhận, nhưng hai người không cần phí tính mạng cho chúng tôi. Hai người đi nhanh đi!”
“Như vậy sao được!?” Miêu Anh lắc đầu: “Không thể nào!”
“Có thể! Có thể!” Nào ngờ, Triệu Ngọc bỗng kích động nói với Miêu Anh: “Tôi có chủ ý này, đội trưởng Miêu! Chúng ta đừng quan tâm đến bọn họ nữa! Cô mau đi cùng với tôi!”
Nói xong, Triệu Ngọc liền kéo Miêu Anh đi.
“Triệu Ngọc, anh... anh định làm gì vậy!?” Miêu Anh hất tay Triệu Ngọc ra.
“Đội trưởng Miêu...” Triệu Ngọc lại giữ chặt cô, trừng mắt lên, nói: “Không phải cô nói bọn họ đi theo dấu chân của chúng ta sao? Cô không thấy trời đã tạnh mưa rồi à! Trên đường còn có vũng nước đấy!”
“Trời tạnh? Vũng nước?” Miêu Anh quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy trên đường có không ít vũng nước, ánh mắt lập tức sáng lên: “Ý của anh là...”
“Đội trưởng Miêu, cô nhìn đi!” Triệu Ngọc chỉ vào một chạc cây bên trên vũng nước, hỏi: “Cô... biết leo cây không?”
“Ư ư ư... ư ư ư...”
Hai vị chuyên gia bị đám trộm mộ lôi đến trước bụi cỏ, đồng thời bị đẩy ngã trên mặt đất. Miệng của họ đều bị dán băng dính, nói không ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm.
Có lẽ hai người họ biết rằng mình khó mà giữ được tính mạng, thế nên gương mặt của cả hai đều toát ra vẻ sợ hãi, toàn thân run rẩy.
Lúc này, người được gọi là Đại Ngưu đứng trước mặt hai người, trong tay còn nắm chặt một con dao! Có2điều, dù gã Đại Ngưu này rất cao to, thế nhưng tay cầm con dao thì lại lộ vẻ do dự khác thường.
“Đại Ngưu! Mau làm đi, có nhìn thấy không?” Một tên trộm mộ lớn tuổi ở bên cạnh động viên: “Bây giờ chúng ta đã giết nhiều cảnh sát như vậy, trước sau gì cũng mắc tội nghiêm trọng bị xử tử, có giết thêm một người cũng thế thôi! Mau tranh thủ thời gian luyện cho gan lớn lên đi!”
“Vâng... vâng...”
Đại Ngưu vừa run rẩy đồng ý vừa nhắm con dao vào một vị8chuyên gia.
Chuyên gia nọ sợ hãi vô cùng, kêu lên ư ư, lắc đầu liên tục.
Lúc này, trong bụi cỏ nơi hai người Triệu Ngọc đang núp, Miêu Anh đã không còn giữ được bình tĩnh nữa. Cô thầm thủ sẵn thế, chỉ chờ lao ra cứu người nữa thôi!
Triệu Ngọc thấy vậy, vội cản cô lại và lắc đầu quầy quậy. Đám trộm mộ kia kẻ nào cũng có súng, lúc này mà lao ra, chẳng những không cứu được người, ngược lại còn đẩy bản thân vào nguy hiểm!
Bọn chúng đã cho nổ chết nhiều6cảnh sát như vậy, chúng đã phát điên rồi! Một khi bị chọc trúng, bọn chúng tuyệt đối sẽ không nương tay.
Tất nhiên Miêu Anh hiểu rõ tình hình trước mắt, nhưng... nếu cứ trơ mắt nhìn hai vị chuyên gia bị giết chết thì cô thật sự không đành lòng, không thể chống lại chính bản thân mình được!
Gã thanh niên tên Đại Ngưu chắc chưa từng giết người, gã đã cầm dao một lúc rất lâu mà vẫn không thể nào xuống tay!
Thấy vậy, tên nhặt cây súng vừa nãy nói: “Này, Đại Ngưu, dao3cứng quá thì thử cái này đi! Mỗi người một viên, gọn gàng!”
Nói xong, gã ta ném cây súng về phía trước, Đại Ngưu vội vàng đón lấy bằng hai tay. Bởi vì quá khẩn trương nên cây súng lại bị rơi xuống đất, khiến đám trộm mộ cười vang.
“Yên tâm đi, bên trong chắc là còn không ít đạn! Nhanh một chút đi!” Đám trộm mộ đứng đằng xa thúc giục: “Mau tiễn mấy lão già đó đi đi, chúng ta cũng thanh tịnh hơn! Nếu không phải bọn họ cản trở thì chắc chúng ta5đã tìm được bảo bối rồi!”
Bị mọi người giật dây, Đại Ngưu hít sâu một hơi, cuối cùng cũng cầm khẩu súng nhắm ngay ngực một chuyên gia, ngón tay đặt vào cò súng.
“Ưm ưm ưm... Ưm ưm ưm...”
Vị chuyên gia nọ dùng ánh mắt khốn khổ cầu xin, nước mắt chảy ròng ròng, hoàn toàn tuyệt vọng.
Ai ngờ, gã Đại Ngưu kia hơi do dự một chút rồi bước ra đằng sau vị chuyên gia. Nhìn hành động của gã, ai cũng biết gã muốn nổ súng đằng sau, như vậy gã có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi được một chút!
Mà lúc đó, Triệu Ngọc và Miêu Anh lại đang ở ngay sau lưng hai vị chuyên gia. Sau khi Đại Ngưu di chuyển, gã ta vừa vặn đứng ở trước mặt hai người. Miêu Anh thấy vậy, lập tức thay đổi chủ ý, dùng tay ra hiệu với Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc hiểu, Miêu Anh muốn hắn thu hút sự chú ý của kẻ địch, sau đó cô sẽ lao ra đoạt súng cứu người! Chỉ cần Miêu Anh có súng trong tay, tình hình có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng đối mặt với bao nhiêu tên trộm mộ hung ác như vậy, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy việc này quá mạo hiểm, vẫn muốn khuyên Miêu Anh chờ thêm một lát.
Tuy nhiên, khi thấy hai vị chuyên gia sắp bỏ mạng, Miêu Anh rốt cuộc không kiềm chế được nữa, muốn ra tay trước.
Triệu Ngọc chẳng còn cách nào khác, đành phải cầm một cục đá dưới đất lên, quẳng vào dòng sông.
Tõm!
Đám trộm mộ đột nhiên nghe được tiếng động vang lên từ dòng sông, tất cả đều giật bắn người, quay ngoắt đầu sang nhìn con sông kia.
Miêu Anh lợi dụng cơ hội này xông ra, dùi cui điện trong tay cô lóe lên, đâm thẳng vào chính giữa lưng Đại Ngưu!
Tạch tạch tạch...
Lửa điện lấp lóe...
Đại Ngưu hoàn toàn không chú ý rằng có người đang núp đằng sau mình. Vừa bị dùi cui điện đánh trúng, cả người gã run lên bần bật, súng cũng rơi xuống đất!
Ơ!?
Lúc này, đám trộm mộ mới nhận ra có người đánh lén, vội quay đầu nhìn lại.
Nhưng Miêu Anh và Triệu Ngọc phối hợp quá ăn ý. Triệu Ngọc hai tay kéo hai vị chuyên gia vào trong bụi cỏ, còn Miêu Anh thì xông lên nhặt lấy khẩu súng của Đại Ngưu, đồng thời bóp cò.
Kỹ thuật bắn súng của Miêu Anh rất chuẩn, phát thứ nhất trúng ngay vào đùi tên trộm mộ già gần họ nhất, phát thứ hai thì trúng vào vai gã đạo trưởng thủ lĩnh!
A!
Đạo trưởng kêu lên một tiếng, ngã xuống đất, miệng không ngừng chửi bậy.
“Con mẹ nó, chuyện gì xảy ra thế? Ui cha... A...”
Đạo trưởng vừa ngã xuống, đám trộm mộ lập tức phân tán ra, tìm chỗ có thể che chắn cho mình, còn ai đứng gần rừng cây thì chui vào rừng cây, sau đó lập tức nổ súng phản kích Miêu Anh.
Trong tay đám người này có đủ các loại súng, súng bắn chim, súng săn, còn có súng ngắn!
Trên bãi đất trống bỗng chốc vang lên tiếng đấu súng ầm ĩ loạn xạ.
Miêu Anh thấy đối phương người đông thế mạnh, không kịp bắn phát súng thứ ba thì đã tranh thủ bật người một cái như con cá, lộn nhào lao về phía trước!
“Đi!”
Triệu Ngọc vội vàng kéo hai vị chuyên gia lui lại, tiếng súng bắn đùng đoàn vang lên khắp xung quanh. Hắn dùng dao cắt đứt dây trói hai chuyên gia, sau đó tiếp tục kéo họ lùi sâu vào trong.
Pằng...
Đùng...
Đạn bay xuyên qua bụi cỏ, dọa hai lão chuyên gia phải kêu lên oai oái.
Miêu Anh bất ngờ nổ hai phát súng về phía đám trộm mộ. Mặc dù không bắn trúng người nhưng có thể áp chế đối phương được một chút.
Thừa dịp này, bốn người bọn họ dốc hết toàn lực chạy lên núi.
“Đuổi theo! Đuổi theo! Mẹ nó, đuổi theo cho tao!” Trên bãi đất trống vang lên tiếng hét của gã đạo trưởng: “Một người cũng không được buông tha, giết chết hết cho tao! Ai ui... đau quá...”
Nghe mệnh lệnh của đạo trưởng, đám trộm mộ lập tức xông ra, vọt tới chỗ bốn người Triệu Ngọc.
Bốn người bọn họ liều mạng chạy xuyên qua khu rừng nhơ nhớp bùn đất hòng tránh thoát sự truy đuổi của đám trộm mộ.
Miêu Anh vừa rút lui vừa yểm trợ, thỉnh thoảng nổ súng về phía đám trộm mộ. Kết quả, cô chỉ mới bắn thêm được hai phát thì súng đã hết đạn!
Mà càng xui xẻo hơn là họ vừa mới chạy được bốn năm phút thì hai vị chuyên gia già cả kia rốt cuộc chạy không nổi nữa. Thứ nhất, tuổi tác của bọn họ đã cao, đi đứng không tiện. Thứ hai, gần đây bọn họ bị đám trộm mộ ngược đãi, nào còn sức để chạy chứ?
Triệu Ngọc kéo hai người họ chạy thêm được một đoạn, sau đó có làm thế nào bọn họ cũng không nhúc nhích nổi nữa.
“Hay là... chúng ta trốn một lát?” Triệu Ngọc nhìn vào trong rừng, định tìm chỗ có thể ẩn thân.
“Trốn không được đâu!” Miêu Anh tháo băng đạn ra xem, quả thật đã hết đạn. Cô chỉ vào con đường bùn đằng trước, nói với Triệu Ngọc: “Trời vừa mới mưa xong, chúng ta đi đến đâu cũng sẽ lưu lại dấu chân! Không cách nào che giấu được!”
“Chậc chậc...” Triệu Ngọc vừa tặc lưỡi vừa nhanh chóng kiểm tra những món đạo cụ trong đầu. Thế nhưng, hắn đã sớm dùng hết áo chống đạn với áo tàng hình rồi, còn lại cũng chỉ có máy nhìn xuyên đêm, kính viễn vọng... hoàn toàn chẳng có gì hữu dụng!
Bây giờ... phải làm sao?
“Hai cô cậu trẻ tuổi, đừng quan tâm đến chúng tôi!” Đột nhiên, vị chuyên gia tên Điền Đông Dân xé băng dính trên miệng xuống, nói với hai người Triệu Ngọc: “Ý tốt của cô cậu, chúng tôi xin nhận, nhưng hai người không cần phí tính mạng cho chúng tôi. Hai người đi nhanh đi!”
“Như vậy sao được!?” Miêu Anh lắc đầu: “Không thể nào!”
“Có thể! Có thể!” Nào ngờ, Triệu Ngọc bỗng kích động nói với Miêu Anh: “Tôi có chủ ý này, đội trưởng Miêu! Chúng ta đừng quan tâm đến bọn họ nữa! Cô mau đi cùng với tôi!”
Nói xong, Triệu Ngọc liền kéo Miêu Anh đi.
“Triệu Ngọc, anh... anh định làm gì vậy!?” Miêu Anh hất tay Triệu Ngọc ra.
“Đội trưởng Miêu...” Triệu Ngọc lại giữ chặt cô, trừng mắt lên, nói: “Không phải cô nói bọn họ đi theo dấu chân của chúng ta sao? Cô không thấy trời đã tạnh mưa rồi à! Trên đường còn có vũng nước đấy!”
“Trời tạnh? Vũng nước?” Miêu Anh quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy trên đường có không ít vũng nước, ánh mắt lập tức sáng lên: “Ý của anh là...”
“Đội trưởng Miêu, cô nhìn đi!” Triệu Ngọc chỉ vào một chạc cây bên trên vũng nước, hỏi: “Cô... biết leo cây không?”
Bình luận facebook