Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-408.txt
Chương 408: Bộ đàm
“Sau Già Lăng Thập A Kinh là Bán Bộ Ma Sa Na Kinh, Vương Thái Minh nói tiếp: “Bộ kinh này đã bị thất truyền gần hết, mà những tư liệu hiện có ở Cục Văn hóa Khảo cổ vẫn chưa được chỉnh lý xong! Nhưng tôi và ông Điền biết rằng dưới hồ sen cổ trong chùa Kim Phật có bản khắc của quyển kinh này, nên chúng tôi mới đi2cùng với họ đến hồ sen cổ, đồng thời rút bớt nước trong hồ ra!”
“Làm ơn đi, đã là giờ nào rồi!” Triệu Ngọc sốt ruột thúc giục: “Nhanh nhanh nói cho tôi biết, rốt cuộc ông đã tìm thấy manh mối gì?”
“Cuối cùng, theo những gợi ý trên bản đồ kho báu.” Điền Đông Dân vội vàng trả lời: “Chúng tôi lại tìm ra ba chữ ‘Dốc Ngọc Thạch’!”
“Dốc Ngọc Thạch?”8Triệu Ngọc cau mày, hỏi: “Nghĩa là sao?”
“Nếu nối các manh mối với nhau, có lẽ là Dốc Ngọc Thạch ở Tướng Quân Lĩnh.” Điền Đông Dân nói: “Chân núi phía nam và chân núi phía bắc của Tướng Quân Lĩnh đều có một sơn cốc, tôi đoán rằng Dốc Ngọc Thạch này có thể là một vị trí cụ thể ở Tướng Quân Lĩnh! Nhưng trên sách cổ không có đề6cập đến, đám người đạo trưởng cũng đã hỏi những người dân xung quanh núi nhưng họ đều không biết!”
“Có điều,” Vương Thái Minh bổ sung thêm: “Chúng tôi biết rằng vào thời cổ đại, sơn cốc phía nam Tướng Quân Lĩnh được gọi là Dốc Lộc Vĩ. Nên nếu phỏng đoán theo hướng này thì rất có khả năng Dốc Ngọc Thạch là chỉ chân núi phía bắc của Tướng Quân3Lĩnh!”.
“Ồ... có vẻ phạm vi đã được thu hẹp thêm một chút!” Mắt Triệu Ngọc sáng lên, hắn vội hỏi: “Vậy manh mối thứ ba thì sao? Nó viết gì?”
“Cây tùng ngàn năm!” Lần này, Vương Thái Minh nói thẳng đáp án ra luôn: “Manh mối này được tìm thấy trong bản ‘Phúc Nghiệp Trường Thọ Kinh’ không hoàn chỉnh trên tấm bia đá của kho báu.”
“Cây tùng ngàn năm?” Hai mắt5Triệu Ngọc xoay tròn: “Vậy là chỉ cần tìm thấy cây tùng cổ ở sườn phía bắc Tướng Quân Lĩnh là được rồi, không phải sao? Nhưng… mấy người các ông… trông không giống như đã tìm được tượng Phật bằng vàng? Nếu đã tìm được thì sao mà các ông còn sống đến tận bây giờ cơ chứ?”
“Đúng vậy! Là cây tùng ngàn năm này đã cứu mạng chúng tôi!” Điền Đông Dân bồi hồi đáp lại: “Bọn họ đã tìm khắp sườn phía bắc của Tướng Quân Lĩnh nhưng vẫn không tìm thấy cây tùng ngàn năm này. Chúng tôi ngờ rằng có lẽ cây tùng ấy đã bị người ta chặt mất, hoặc là đã chết rồi, nên không thể nào tìm thấy nữa!”
“Cũng phải!” Triệu Ngọc cũng khá là tán thành: “Vào thời nhà Minh mà đã được gọi là tùng ngàn năm, vậy thì khả năng nó sống được tới hôm nay thật sự không lớn lắm!”
“Chính vì vậy nên mấy người đạo trưởng thậm chí còn cách hack trang thông tin của Cục Kiểm lâm để lấy bản đồ phân bố thực vật ở khu vực Tướng Quân Lĩnh. Bọn họ muốn xem xem cây tùng ngàn năm có thể sống được ở vùng nào trong khu vực này? Nhưng tiếc là Cục Kiểm lâm của chúng ta chưa đạt đến trình độ này, nên không có hồ sơ dữ liệu chi tiết!”
“À, bởi vì không tìm thấy cây tùng, nên không thể tìm thấy kho báu!” Triệu Ngọc lại hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Còn có manh mối nào khác không?”
“Trên miếng ngọc cổ có tổng cộng sáu manh mối, mà chúng tôi chẳng thể nào tìm ra được manh mối thứ tư sau Tướng Quân Lĩnh, Dốc Ngọc Thạch và cây tùng ngàn năm! Hiện giờ bộ kinh ấy đã hoàn toàn thất truyền, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn không tìm ra được!” Vương Thái Minh trả lời: “Nhưng hai manh mối còn lại thì chúng tôi đã tìm được rồi, manh mối thứ năm là hố Nguyệt Nha*, manh mối thứ sáu là đá Vũ Tích**.”
* Nguyệt nha: hình trăng lưỡi liềm.
** Vũ tích: nghĩa là giọt mưa.
“Ồ?” Nghe đến đây, Miêu Anh bất giác nhíu mày. Thật không ngờ sau cây tùng ngàn năm còn có ba manh mối khác nữa! Như vậy đã đủ để thấy rõ, muốn tìm được kho báu này nhất định phải vượt qua những khó khăn rất lớn.
Mà Triệu Ngọc cũng có cảm giác tương tự, hắn lắc đầu nói: “Thật quá phiền phức! Hố Nguyệt Nha rất có thể là một cái hố lớn, bên cạnh cây tùng ngàn năm có một cái hố lớn, bọn họ mang kho báu chôn dưới một khối đá có hình dạng giống như giọt mưa! Chỉ có điều, đã qua vài trăm năm, e là cái hố kia đã sớm bị lấp đi rồi?”
“Chúng tôi cũng nghĩ vậy.” Điền Đông Dân nói: “Nhưng mà Khâu Thành thông minh đến thế, chắc chắn ông ta sẽ tìm một nơi an toàn, vững chãi để giấu, chứ sao có thể chôn đại một kho báu quan trọng như vậy trong một cái hố được?”
“Mấy ngày qua, đám người đạo trưởng đã lùng sục khắp sơn cốc này mấy lần rồi.” Vương Thái Minh nói: “Bất kể là cây tùng ngàn năm, hố Nguyệt Nha hay là đá Vũ Tích, bọn chúng đều không tìm được nơi nào có điều kiện tương tự như thế! Vì thế, bọn chúng định ngày mai sẽ đi đến chân núi phía nam để kiểm tra! Nào ngờ sáng sớm hôm nay lại xảy ra sự việc thảm khốc kia! Lại còn... chết nhiều người như thế!”
“Đúng rồi!” Miêu Anh vội hỏi: “Rốt cuộc sáng sớm hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Vụ nổ kia....”
“Haizz!” Điền Đông Dân thở dài: “Gã đạo trưởng này làm việc cực kỳ cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng chừa sẵn đường lui cho mình!”
“Bởi vì trong quá trình tìm kho báu có thể cần phải phá đá cho nên bọn chúng đã mang theo không ít thuốc nổ!”
“Mỗi tối, vào lúc hạ trại, bọn chúng sẽ dùng đá để chôn một bao thuốc nổ ở phía ngoài lều trại, phòng ngừa lỡ có chuyện gì xảy ra.”
“Sáng sớm hôm nay, trong lúc chúng tôi còn đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy hình như có người bao vây lều trại của đám người đạo trưởng. Hơn nữa, nghe tiếng nói thì có vẻ đều là cảnh sát!”
“Lúc ấy chúng tôi còn tưởng là hai người chúng tôi được cứu rồi! Bởi vì cảnh sát ập tới rất đột ngột, hơn nữa những kẻ trộm mộ vẫn đang ngủ say, không kịp đề phòng, nên có lẽ cảnh sát sẽ dễ dàng chế ngự được bọn họ!”
“Ban đầu quả thật mọi chuyện đều rất thuận lợi, cảnh sát đều được trang bị súng nên đã nhanh chóng bao vây những kẻ trộm mộ!”
“Lúc ấy lều của chúng tôi ở sát ngay bờ sông, cách chỗ đó khá xa. Tôi và lão Vương vốn định lao ra kêu cứu, nhưng trong lều vẫn có người canh gác nên không dám cựa quậy.”
Một lát sau, đội cảnh sát bắt đầu quát to, bảo những kẻ trộm mộ giơ hai tay lên cao quá đầu, yêu cầu chúng quỳ xuống. Kết quả, bọn họ quát chưa được mấy câu thì thuốc nổ bỗng nhiên phát nổ! Sau đó là tiếng súng ầm ĩ, hai bên bắt đầu bắn nhau.”
“Tiếc là vụ nổ làm cảnh sát trở tay không kịp, cho nên chẳng mấy chốc đã định rõ thắng thua!” Điền Đông Dân ủ rũ nói: “Khi chúng tôi đi ra ngoài thì đập vào mắt chính là tình cảnh bi thảm ấy, cả đội cảnh sát đều bị tiêu diệt!”
“Ngay lúc đó, hai chúng tôi cũng ý thức được rằng mạng của mình cũng không giữ được lâu nữa! Cuối cùng, không ngờ hai vị lại xuất hiện, cứu chúng tôi ra khỏi tình huống nguy hiểm ngàn cân trao sợi tóc ấy, thực sự là.... thực sự là..”
Chết thật rồi!
Nghe đến đó, trong lòng Triệu Ngọc lại chợt dâng lên cảm giác u sầu. Theo như những gì hai người họ nói thì đám người Phó Kiếm Tinh đúng là đã chết ở trong tay kẻ địch. Tuy rằng hắn không thích cái tên Phó Kiếm Tinh này, nhưng khi nghe tin hắn ta đã chết, hắn vẫn cảm thấy hết sức khó chịu.
Nói gì đi chăng nữa, Phó Kiếm Tinh cũng là một cảnh sát điều tra xuất sắc, thế mà lại chết trong tay một nhóm trộm mộ! Thực sự không đáng!
“Còn về người được gọi là đạo trưởng...” Miêu Anh lại hỏi: “Hai ông còn biết được gì nữa? Ví dụ như gã là người ở nơi nào? Tên thật là gì?”
“Kẻ này là do anh Đổng tìm tới, tên thật là gì chúng tôi cũng không biết!” Điền Đông Dân đáp: “Có điều, tôi từng nghe anh Đổng nhắc đến một lần, bảo rằng quê của tên đạo trưởng này cũng là ở Tần Sơn chúng ta, hơn nữa còn được sinh ra ở Tần Sơn, sau này mới ra bên ngoài lập nghiệp. Tuy rằng anh Đổng chỉ nói qua loa đại khái nhưng tôi vẫn cảm nhận được rằng danh tiếng của gã đạo trưởng này chắc hẳn rất vang dội!”
“Đúng vậy...” Vương Thái Minh bổ sung thêm: “Không riêng gì đạo trưởng mà tất cả những kẻ khác trong nhóm trộm mộ cũng đều mang âm giọng của người Tần Sơn chúng ta!”
Lúc nói tới đây, bốn người bọn họ đã nhìn thấy được lều trại cách đó không xa. Miêu Anh vội vàng lấy di động của Triệu Ngọc ra, định gọi điện xin cứu viện.
Trong khi đó, Triệu Ngọc vẫn đang chìm đắm trong dòng suy tư....
Hiện tại, qua lời giải thích của hai vị chuyên gia, hắn đã biết được đầu đuôi vụ án giết người trong ngôi mộ cổ. Thế nhưng, không biết vì sao hắn vẫn cảm thấy hình như mình đang bỏ sót điều gì đó!
Từ chuyện kho báu cho đến băng nhóm trộm mộ, hắn có cảm giác là mình còn có thể tìm ra điều gì rất quan trọng từ trong những lời kể của hai ông chuyên gia này!
Nhất là gã đạo trưởng thần bí kia. Tuy rằng trước giờ Triệu Ngọc chưa từng gặp gã lần nào, nhưng hắn cứ có cảm giác hình như đã từng quen biết. Ở trong này... liệu còn có thứ gì khác nữa không...
Ngay trong lúc Triệu Ngọc đang suy tư, di động trong tay Miêu Anh bỗng vang lên tiếng bíp bíp.
Hử?
Tiếng chuông này khá đặc biệt, không phải tiếng chuông di động, cũng không phải chuông báo tin nhắn hay Wechat.
“Khốn khiếp!” Triệu Ngọc đột nhiên nhớ ra, vội nói: “Là bộ đàm!”
Thì ra, di động mà Cục Cảnh sát phát cho còn có tính năng như một bộ đàm. Ở những nơi có tín hiệu không tốt, nó có thể được sử dụng như một chiếc máy bộ đàm trong phạm vi nhỏ.
Mà tiếng bíp bíp này chính là âm thanh khi có người dùng bộ đàm để liên lạc với bọn họ!
“Ồ?” Mắt Triệu Ngọc sáng lên, vội nói: “Như vậy... có phải là Phó Kiếm Tinh... vẫn còn sống?”
Miêu Anh vội ấn nút nghe. Kết quả, sau những tiếng loạt xoạt liên hồi, từ di động phát ra một giọng nói trầm thấp, u ám:
“A lô, a lô... đúng là kết nối được này, ha ha ha...”
Hả!?
Nghe được giọng nói này, cả bốn người nơi đây đều kinh hãi. Thật không ngờ giọng nói phát ra từ bộ đàm lại là của tên đạo trưởng kia!?
“Sau Già Lăng Thập A Kinh là Bán Bộ Ma Sa Na Kinh, Vương Thái Minh nói tiếp: “Bộ kinh này đã bị thất truyền gần hết, mà những tư liệu hiện có ở Cục Văn hóa Khảo cổ vẫn chưa được chỉnh lý xong! Nhưng tôi và ông Điền biết rằng dưới hồ sen cổ trong chùa Kim Phật có bản khắc của quyển kinh này, nên chúng tôi mới đi2cùng với họ đến hồ sen cổ, đồng thời rút bớt nước trong hồ ra!”
“Làm ơn đi, đã là giờ nào rồi!” Triệu Ngọc sốt ruột thúc giục: “Nhanh nhanh nói cho tôi biết, rốt cuộc ông đã tìm thấy manh mối gì?”
“Cuối cùng, theo những gợi ý trên bản đồ kho báu.” Điền Đông Dân vội vàng trả lời: “Chúng tôi lại tìm ra ba chữ ‘Dốc Ngọc Thạch’!”
“Dốc Ngọc Thạch?”8Triệu Ngọc cau mày, hỏi: “Nghĩa là sao?”
“Nếu nối các manh mối với nhau, có lẽ là Dốc Ngọc Thạch ở Tướng Quân Lĩnh.” Điền Đông Dân nói: “Chân núi phía nam và chân núi phía bắc của Tướng Quân Lĩnh đều có một sơn cốc, tôi đoán rằng Dốc Ngọc Thạch này có thể là một vị trí cụ thể ở Tướng Quân Lĩnh! Nhưng trên sách cổ không có đề6cập đến, đám người đạo trưởng cũng đã hỏi những người dân xung quanh núi nhưng họ đều không biết!”
“Có điều,” Vương Thái Minh bổ sung thêm: “Chúng tôi biết rằng vào thời cổ đại, sơn cốc phía nam Tướng Quân Lĩnh được gọi là Dốc Lộc Vĩ. Nên nếu phỏng đoán theo hướng này thì rất có khả năng Dốc Ngọc Thạch là chỉ chân núi phía bắc của Tướng Quân3Lĩnh!”.
“Ồ... có vẻ phạm vi đã được thu hẹp thêm một chút!” Mắt Triệu Ngọc sáng lên, hắn vội hỏi: “Vậy manh mối thứ ba thì sao? Nó viết gì?”
“Cây tùng ngàn năm!” Lần này, Vương Thái Minh nói thẳng đáp án ra luôn: “Manh mối này được tìm thấy trong bản ‘Phúc Nghiệp Trường Thọ Kinh’ không hoàn chỉnh trên tấm bia đá của kho báu.”
“Cây tùng ngàn năm?” Hai mắt5Triệu Ngọc xoay tròn: “Vậy là chỉ cần tìm thấy cây tùng cổ ở sườn phía bắc Tướng Quân Lĩnh là được rồi, không phải sao? Nhưng… mấy người các ông… trông không giống như đã tìm được tượng Phật bằng vàng? Nếu đã tìm được thì sao mà các ông còn sống đến tận bây giờ cơ chứ?”
“Đúng vậy! Là cây tùng ngàn năm này đã cứu mạng chúng tôi!” Điền Đông Dân bồi hồi đáp lại: “Bọn họ đã tìm khắp sườn phía bắc của Tướng Quân Lĩnh nhưng vẫn không tìm thấy cây tùng ngàn năm này. Chúng tôi ngờ rằng có lẽ cây tùng ấy đã bị người ta chặt mất, hoặc là đã chết rồi, nên không thể nào tìm thấy nữa!”
“Cũng phải!” Triệu Ngọc cũng khá là tán thành: “Vào thời nhà Minh mà đã được gọi là tùng ngàn năm, vậy thì khả năng nó sống được tới hôm nay thật sự không lớn lắm!”
“Chính vì vậy nên mấy người đạo trưởng thậm chí còn cách hack trang thông tin của Cục Kiểm lâm để lấy bản đồ phân bố thực vật ở khu vực Tướng Quân Lĩnh. Bọn họ muốn xem xem cây tùng ngàn năm có thể sống được ở vùng nào trong khu vực này? Nhưng tiếc là Cục Kiểm lâm của chúng ta chưa đạt đến trình độ này, nên không có hồ sơ dữ liệu chi tiết!”
“À, bởi vì không tìm thấy cây tùng, nên không thể tìm thấy kho báu!” Triệu Ngọc lại hỏi: “Vậy sau đó thì sao? Còn có manh mối nào khác không?”
“Trên miếng ngọc cổ có tổng cộng sáu manh mối, mà chúng tôi chẳng thể nào tìm ra được manh mối thứ tư sau Tướng Quân Lĩnh, Dốc Ngọc Thạch và cây tùng ngàn năm! Hiện giờ bộ kinh ấy đã hoàn toàn thất truyền, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn không tìm ra được!” Vương Thái Minh trả lời: “Nhưng hai manh mối còn lại thì chúng tôi đã tìm được rồi, manh mối thứ năm là hố Nguyệt Nha*, manh mối thứ sáu là đá Vũ Tích**.”
* Nguyệt nha: hình trăng lưỡi liềm.
** Vũ tích: nghĩa là giọt mưa.
“Ồ?” Nghe đến đây, Miêu Anh bất giác nhíu mày. Thật không ngờ sau cây tùng ngàn năm còn có ba manh mối khác nữa! Như vậy đã đủ để thấy rõ, muốn tìm được kho báu này nhất định phải vượt qua những khó khăn rất lớn.
Mà Triệu Ngọc cũng có cảm giác tương tự, hắn lắc đầu nói: “Thật quá phiền phức! Hố Nguyệt Nha rất có thể là một cái hố lớn, bên cạnh cây tùng ngàn năm có một cái hố lớn, bọn họ mang kho báu chôn dưới một khối đá có hình dạng giống như giọt mưa! Chỉ có điều, đã qua vài trăm năm, e là cái hố kia đã sớm bị lấp đi rồi?”
“Chúng tôi cũng nghĩ vậy.” Điền Đông Dân nói: “Nhưng mà Khâu Thành thông minh đến thế, chắc chắn ông ta sẽ tìm một nơi an toàn, vững chãi để giấu, chứ sao có thể chôn đại một kho báu quan trọng như vậy trong một cái hố được?”
“Mấy ngày qua, đám người đạo trưởng đã lùng sục khắp sơn cốc này mấy lần rồi.” Vương Thái Minh nói: “Bất kể là cây tùng ngàn năm, hố Nguyệt Nha hay là đá Vũ Tích, bọn chúng đều không tìm được nơi nào có điều kiện tương tự như thế! Vì thế, bọn chúng định ngày mai sẽ đi đến chân núi phía nam để kiểm tra! Nào ngờ sáng sớm hôm nay lại xảy ra sự việc thảm khốc kia! Lại còn... chết nhiều người như thế!”
“Đúng rồi!” Miêu Anh vội hỏi: “Rốt cuộc sáng sớm hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Vụ nổ kia....”
“Haizz!” Điền Đông Dân thở dài: “Gã đạo trưởng này làm việc cực kỳ cẩn thận, bất cứ lúc nào cũng chừa sẵn đường lui cho mình!”
“Bởi vì trong quá trình tìm kho báu có thể cần phải phá đá cho nên bọn chúng đã mang theo không ít thuốc nổ!”
“Mỗi tối, vào lúc hạ trại, bọn chúng sẽ dùng đá để chôn một bao thuốc nổ ở phía ngoài lều trại, phòng ngừa lỡ có chuyện gì xảy ra.”
“Sáng sớm hôm nay, trong lúc chúng tôi còn đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy hình như có người bao vây lều trại của đám người đạo trưởng. Hơn nữa, nghe tiếng nói thì có vẻ đều là cảnh sát!”
“Lúc ấy chúng tôi còn tưởng là hai người chúng tôi được cứu rồi! Bởi vì cảnh sát ập tới rất đột ngột, hơn nữa những kẻ trộm mộ vẫn đang ngủ say, không kịp đề phòng, nên có lẽ cảnh sát sẽ dễ dàng chế ngự được bọn họ!”
“Ban đầu quả thật mọi chuyện đều rất thuận lợi, cảnh sát đều được trang bị súng nên đã nhanh chóng bao vây những kẻ trộm mộ!”
“Lúc ấy lều của chúng tôi ở sát ngay bờ sông, cách chỗ đó khá xa. Tôi và lão Vương vốn định lao ra kêu cứu, nhưng trong lều vẫn có người canh gác nên không dám cựa quậy.”
Một lát sau, đội cảnh sát bắt đầu quát to, bảo những kẻ trộm mộ giơ hai tay lên cao quá đầu, yêu cầu chúng quỳ xuống. Kết quả, bọn họ quát chưa được mấy câu thì thuốc nổ bỗng nhiên phát nổ! Sau đó là tiếng súng ầm ĩ, hai bên bắt đầu bắn nhau.”
“Tiếc là vụ nổ làm cảnh sát trở tay không kịp, cho nên chẳng mấy chốc đã định rõ thắng thua!” Điền Đông Dân ủ rũ nói: “Khi chúng tôi đi ra ngoài thì đập vào mắt chính là tình cảnh bi thảm ấy, cả đội cảnh sát đều bị tiêu diệt!”
“Ngay lúc đó, hai chúng tôi cũng ý thức được rằng mạng của mình cũng không giữ được lâu nữa! Cuối cùng, không ngờ hai vị lại xuất hiện, cứu chúng tôi ra khỏi tình huống nguy hiểm ngàn cân trao sợi tóc ấy, thực sự là.... thực sự là..”
Chết thật rồi!
Nghe đến đó, trong lòng Triệu Ngọc lại chợt dâng lên cảm giác u sầu. Theo như những gì hai người họ nói thì đám người Phó Kiếm Tinh đúng là đã chết ở trong tay kẻ địch. Tuy rằng hắn không thích cái tên Phó Kiếm Tinh này, nhưng khi nghe tin hắn ta đã chết, hắn vẫn cảm thấy hết sức khó chịu.
Nói gì đi chăng nữa, Phó Kiếm Tinh cũng là một cảnh sát điều tra xuất sắc, thế mà lại chết trong tay một nhóm trộm mộ! Thực sự không đáng!
“Còn về người được gọi là đạo trưởng...” Miêu Anh lại hỏi: “Hai ông còn biết được gì nữa? Ví dụ như gã là người ở nơi nào? Tên thật là gì?”
“Kẻ này là do anh Đổng tìm tới, tên thật là gì chúng tôi cũng không biết!” Điền Đông Dân đáp: “Có điều, tôi từng nghe anh Đổng nhắc đến một lần, bảo rằng quê của tên đạo trưởng này cũng là ở Tần Sơn chúng ta, hơn nữa còn được sinh ra ở Tần Sơn, sau này mới ra bên ngoài lập nghiệp. Tuy rằng anh Đổng chỉ nói qua loa đại khái nhưng tôi vẫn cảm nhận được rằng danh tiếng của gã đạo trưởng này chắc hẳn rất vang dội!”
“Đúng vậy...” Vương Thái Minh bổ sung thêm: “Không riêng gì đạo trưởng mà tất cả những kẻ khác trong nhóm trộm mộ cũng đều mang âm giọng của người Tần Sơn chúng ta!”
Lúc nói tới đây, bốn người bọn họ đã nhìn thấy được lều trại cách đó không xa. Miêu Anh vội vàng lấy di động của Triệu Ngọc ra, định gọi điện xin cứu viện.
Trong khi đó, Triệu Ngọc vẫn đang chìm đắm trong dòng suy tư....
Hiện tại, qua lời giải thích của hai vị chuyên gia, hắn đã biết được đầu đuôi vụ án giết người trong ngôi mộ cổ. Thế nhưng, không biết vì sao hắn vẫn cảm thấy hình như mình đang bỏ sót điều gì đó!
Từ chuyện kho báu cho đến băng nhóm trộm mộ, hắn có cảm giác là mình còn có thể tìm ra điều gì rất quan trọng từ trong những lời kể của hai ông chuyên gia này!
Nhất là gã đạo trưởng thần bí kia. Tuy rằng trước giờ Triệu Ngọc chưa từng gặp gã lần nào, nhưng hắn cứ có cảm giác hình như đã từng quen biết. Ở trong này... liệu còn có thứ gì khác nữa không...
Ngay trong lúc Triệu Ngọc đang suy tư, di động trong tay Miêu Anh bỗng vang lên tiếng bíp bíp.
Hử?
Tiếng chuông này khá đặc biệt, không phải tiếng chuông di động, cũng không phải chuông báo tin nhắn hay Wechat.
“Khốn khiếp!” Triệu Ngọc đột nhiên nhớ ra, vội nói: “Là bộ đàm!”
Thì ra, di động mà Cục Cảnh sát phát cho còn có tính năng như một bộ đàm. Ở những nơi có tín hiệu không tốt, nó có thể được sử dụng như một chiếc máy bộ đàm trong phạm vi nhỏ.
Mà tiếng bíp bíp này chính là âm thanh khi có người dùng bộ đàm để liên lạc với bọn họ!
“Ồ?” Mắt Triệu Ngọc sáng lên, vội nói: “Như vậy... có phải là Phó Kiếm Tinh... vẫn còn sống?”
Miêu Anh vội ấn nút nghe. Kết quả, sau những tiếng loạt xoạt liên hồi, từ di động phát ra một giọng nói trầm thấp, u ám:
“A lô, a lô... đúng là kết nối được này, ha ha ha...”
Hả!?
Nghe được giọng nói này, cả bốn người nơi đây đều kinh hãi. Thật không ngờ giọng nói phát ra từ bộ đàm lại là của tên đạo trưởng kia!?
Bình luận facebook