• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (19 Viewers)

  • cuong-tham-420.txt

Chương 420: Một thoáng ấn tượng trong đầm nước tối




Sau khi nhảy vào đầm nước, Triệu Ngọc lập tức mở kính nhìn xuyên đêm lên. Mặc dù hắn đã mang theo một bộ thiết bị chiếu sáng, nhưng trong đầm tối tăm và sâu thẳm như vậy, chút ánh sáng đó cũng chẳng chiếu được bao xa!



Kính nhìn đêm vừa được kích hoạt, tầm mắt đằng trước rõ ràng hơn không ít. Lúc này Triệu Ngọc mới phát hiện,2thì ra cái đầm nước này sâu không thấy đáy, khiến người ta nhìn thấy mà sợ...



Thật ra, trong lòng Triệu Ngọc biết rất rõ, hôm nay hắn mở được quẻ Cấn Càn. Nếu không có quẻ Đoái, hắn thật sự không có khả năng tìm được kho báu tượng Phật bằng vàng!



Mặc dù trước đó hắn đã đưa ra một đống suy luận hợp lý, thậm chí ngay cả8bản thân hắn cũng tin tưởng vào điều này, nhưng hắn cũng biết, xác suất tìm được tượng Phật là cực kỳ bé nhỏ.



Sở dĩ hắn vẫn khăng khăng muốn tiến vào đầm nước, đơn giản chỉ là bị ép đến đường cùng mà thôi. Nếu hắn không làm vậy thì chắc khi nãy Lý Tu Sinh đã bắn hắn một phát chết tươi luôn rồi!



Đã đến nước này, Triệu6Ngọc chẳng còn nghĩ ra được biện pháp gì để thoát khỏi tay Lý Tu Sinh nữa. Thế nên hắn đành phải gửi gắm hi vọng vào đầm nước này, mong là có thể tìm ra được con đường thoát thân nào khác.



Hắn cảm thấy, đầm nước này lớn như thế, nói không chừng sẽ có đường ra nào khác thông ra bên ngoài. Nếu như hắn có thể tìm3được thì hắn sẽ lẻn ra sau lưng đám người Lý Tu Sinh, tiến hành một cuộc tấn công bất ngờ!



Đương nhiên, hắn biết cơ hội này không lớn, cho nên cũng đã chuẩn bị sẵn kế hoạch dự bị. Nếu không tìm được đường ra khác, hắn sẽ dứt khoát bơi về, sau đó nói dối rằng mình đã tìm được tượng Phật, nhưng bởi vì không có công5cụ, cho nên mới quay về tay không.



Triệu Ngọc nhận thấy, Lý Tu Sinh dám mạo hiểm đi cùng hắn vào trong hang động này, đủ để cho thấy ông ta si mê tượng Phật bằng vàng đến cỡ nào! Chỉ cần có chút cơ hội lấy được mấy bức tượng, ông ta tuyệt đối không bỏ qua.



Vì vậy, đến lúc đó tất nhiên Lý Tu Sinh sẽ nghĩ biện pháp để Triệu Ngọc dẫn đường, như vậy hắn có thể kéo dài thời gian thêm một chút nữa! Đối với Triệu Ngọc mà nói, chỉ có kéo thời gian càng lâu, cơ hội để hắn thoát khỏi hiểm nguy mới càng lớn.



Bởi vậy, sau khi nhảy vào đầm nước, hắn không quan tâm đến cảm giác rét lạnh bao trùm khắp người mình mà lập tức di chuyển, tìm chỗ có khả năng có đường ra.



Mặc dù đầm nước rất sâu, nhưng dưới nước lại không hoàn toàn trống rỗng mà có không ít những tảng đá to lớn đứng lộn xộn không theo quy tắc nào. Chính giữa mấy tảng đá còn có rất nhiều khe hở, có chỗ còn giống như mê cung!



Chậc chậc...



Thoạt nhìn thì địa hình dưới đầm nước đúng là phức tạp thật. Triệu Ngọc vừa lặn vừa quan sát, khi nào không nín thở được nữa, hắn mới nổi lên mặt nước để lấy hơi.



Mặc dù hắn còn một bình dưỡng khí tàng hình, nhưng không phải trường hợp bất đắc dĩ, hắn sẽ không tùy tiện sử dụng.



Phù...



Đầm nước này thật sự rất lạnh, Triệu Ngọc cảm thấy cả người mình lạnh buốt, lạnh đến tận xương tủy. Hơn nữa, đầm nước này không phải là một vũng nước đọng. Hắn rõ ràng cảm giác được có sóng ngầm cuồn cuộn chảy, đẩy hắn vào sâu trong hang động.



Nếu không phải bị đám người Lý Tu Sinh uy hiếp đến tính mạng thì khi đột nhiên rơi vào hoàn cảnh này, Triệu Ngọc sẽ cảm thấy đặc biệt kinh khủng.



Lối ra... lối ra...



Triệu Ngọc cố dằn cảm giác rét buốt bao phủ quanh mình xuống, lại lặn vào trong nước lần nữa. Lần này, để có thể nhìn rõ hơn một chút, hắn kết hợp kính viễn vọng tàng hình với kính nhìn xuyên đêm. Sau khi sử dụng, mắt của hắn càng rõ ràng hơn! Hắn có thể không cần bơi đến gần cũng có thể nhìn thấy tình hình ở chỗ sâu trong đầm nước.



Lối ra... lối ra...



Rốt cuộc làm thế nào mới có thể tìm được một cửa ra?



Mặc dù xuyên qua mấy tảng đá, hắn nhìn thấy rất nhiều khe hở, nhưng hắn không cách nào xác định được những khe hở đó thông đến chỗ nào.



Làm sao bây giờ?



Thời gian trôi qua rất nhanh, Triệu Ngọc lại càng sốt ruột hơn. Hắn vừa tiếp tục bơi về phía trước vừa vắt óc suy nghĩ đối sách.



Hay là....



Hắn thấy trong đầu của mình vẫn còn một máy nhìn xuyên thấu. Hay là sử dụng đạo cụ này nhìn thử một chút?



Ai ngờ, trong lúc hắn còn đang cân nhắc xem có nên sử dụng máy nhìn xuyên thấu hay không thì đột nhiên, hắn vô tình nhìn thoáng qua một nơi khá tĩnh mịch. Có điều, sau cái liếc mắt đó, hắn bỗng dưng giật mình, đứng im tại chỗ!



Ông trời ơi!



Đó... đó là cái gì!?



Dưới tác dụng song song của kính nhìn xuyên đêm và kính viễn vọng, hắn đột nhiên nhìn thấy ở một chỗ bên dưới cách chân hắn khoảng năm sáu mét có một khe nứt thật to!



Khe nứt đó giống như miệng của một con ác quỷ, bên trong còn tối và sâu hơn so với những chỗ khác. Mà quan trọng nhất là khe hở này rõ ràng có hình dáng của trăng lưỡi liềm!



Đột nhiên nhìn thấy trăng lưỡi liềm ở chỗ sâu trong đầm nước, trong lòng Triệu Ngọc hơi hồi hộp, thậm chí còn sinh ra cảm giác rợn tóc gáy!



Trong sự kinh hãi bất ngờ ập tới, Triệu Ngọc thở gấp một hơi nên bị sặc nước. Hắn nhanh chóng ngoi đầu lên khỏi mặt nước rồi ho sặc sụa.



“Khụ khụ...”



Hắn còn không kịp ho cho hết nước bị sặc ra ngoài thì đã hít sâu một hơi, lặn xuống lần nữa.



Không sai!



Khe nứt đó có hình trăng lưỡi liềm, dài khoảng hơn ba chục mét!



Chẳng... chẳng lẽ...



Lần này thì cảm giác rùng mình dâng lên, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân mình đã dựng lên hết. Chẳng lẽ... khe hở hình trăng lưỡi liềm này chính là hố Nguyệt Nha mà bản đồ kho báu đã nhắc tới!!?



Ông trời ơi!



Nếu như vậy, chẳng phải tượng Phật bằng vàng... đang nằm ngay bên dưới sao!?



Lẽ nào... kho báu thật sự bị vùi lấp dưới nước?



Mẹ kiếp!



Trong nháy mắt, Triệu Ngọc thậm chí không còn cảm thấy rét lạnh, máu trong người sôi trào lên như lửa đốt. Hắn nhìn đồng hồ, thấy còn cách thời gian ước định mười phút. Muốn tìm được đá hình giọt mưa bên trong vũng nước to lớn như vậy, thời gian cực kỳ gấp gáp!



Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không dám do dự nữa mà lập tức sử dụng bình dưỡng khí tàng hình cuối cùng, nhanh chóng bơi về phía khe hở!



Trước kia, khi chiến đấu với Triệu Khánh, hắn đã sử dụng bình dưỡng khí tàng hình một lần. Thế nên bây giờ sử dụng lại hắn đã thấy quen hơn, chẳng mấy chốc đã thích ứng với nó.



Thế nhưng, hắn càng đến gần khe hở đó thì trong lòng lại càng thấy u ám hơn. Bởi vì miệng khe hở đã ở vào độ sâu năm sáu mét so với mặt nước, mà bản thân hình trăng lưỡi liềm này lại có độ cao không nhỏ. Nói cách khác, nếu hắn muốn tiến vào hình trăng lưỡi liềm này, hắn cần phải lặn xuống hơn mười mét, thậm chí còn phải lặn sâu thêm hơn hai chục mét mới tìm kiếm được.



Nước sâu như vậy, hắn không biết cơ thể của hắn có chịu nổi hay không? Mặc dù bình dưỡng khí có thể giúp hắn duy trì hô hấp, nhưng áp lực nước quá lớn sẽ làm chậm lại tốc độ của hắn. Muốn lục soát khắp cái khe hở to lớn này, e là khó hoàn thành cho nổi!



Có điều...



Trong quá trình vội vàng lặn xuống, đầu óc của Triệu Ngọc vẫn chạy thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đưa ra một giả thiết. Hắn nghĩ, mấy trăm năm trước, khi Khâu Thành đặt kho báu ở đây, nơi này không có nước. Như vậy, khe hở hình trăng lưỡi liềm này chắc hẳn sẽ là một hố hang động rất sâu.



Vậy thì... Khâu Thành có khả năng đem kho báu giấu ở chỗ nào nhất?



Dưới đáy?



Chính giữa?



Hay là... bên trên?



Sau khi ngẫm nghĩ một hồi, Triệu Ngọc loại bỏ khả năng dưới đáy trước. Bởi vì, nếu nơi này là một cái hố sâu, mặc dù dưới đáy không có nước nhưng cũng rất ẩm ướt. Khâu Thành không thể giấu kho báu ở đó được!



Không phải dưới đáy, còn lại cũng chỉ có phần giữa hoặc phần trên?



Như vậy... hắn nên tìm từ chỗ nào?



Trong lúc Triệu Ngọc đang nghiêm túc suy nghĩ, hắn đã bơi đến miệng hố Nguyệt Nha. Độ rộng của cái hố này không đồng đều, chỗ rộng nhất ở giữa cũng phải gần mười mét! Càng đến gần càng thấy ngoạn mục hơn nữa.



Hiện giờ hắn đang ở vị trí chính giữa, nơi rộng nhất của khe hở. Kết quả, khi hắn đang quan sát nơi này thì đột nhiên phát hiện ra một tảng đá trông không giống với những tảng đá bình thường.



Chẳng những nó rất lớn, mà còn có hình dáng trên hẹp dưới rộng, trông giống hệt một giọt nước mắt!



Giọt nước mắt!



Giọt mưa!?



Mẹ cha ơi! Khi nhìn thấy tảng đá kia, Triệu Ngọc suýt thì hét toáng lên. Hắn cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi!



Trùng... trùng hợp như vậy sao?



Chẳng lẽ... tảng đá trước mắt hắn chính là đá Vũ Tích!?



Vậy còn tượng Phật bằng vàng!?



Tượng Phật... liệu có ở đó không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom