Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-423.txt
Chương 423: Đột nhiên tập kích
Triệu Ngọc xông vào giữa quân địch. Hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là phá hỏng hết các thiết bị chiếu sáng của đối phương.
Bây giờ hắn có kính nhìn xuyên đêm, có thể nhìn rõ đồ vật trong bóng tối. Vì thế, nếu đối phương không thấy được gì thì tất nhiên lợi thế sẽ2nghiêng về phía hắn!
Thế nhưng kẻ địch quá đông, số lượng đèn pin cũng không ít. Trong thời gian ngắn Triệu Ngọc không thể phá hỏng hết toàn bộ, chỉ có thể phá hủy từng cái một.
Sau khi xông vào giữa đám người, hắn lập tức chiến đấu kịch liệt với bọn chúng.
Hắn tung ra những cú đấm đầy8mạnh mẽ, sau một hiệp đã đánh bại được hai tên. Nhưng khi ngẩng đầu lên, hắn phát hiện đằng trước bên trái có người đang nhắm họng súng ngay mình.
Trong tình hình nguy cấp ấy, Triệu Ngọc vội vàng kéo một tên đã bị mình đánh qua, dùng cơ thể của gã ngăn trước mặt mình. Đoàng! Tiếng6súng vang lên gần như cùng lúc, vừa vặn trúng vào lưng của người trước mặt hắn!
A...
Người bị trúng đạn hét lên, cong gập người xuống. Triệu Ngọc dồn sức vào hai tay, sử dụng tuyệt kỹ của riêng mình: Ném người!
Tay trái của hắn nắm lấy phần trước ngực người này, tay phải thì tóm đùi gã, cứ3thế mà quẳng một người còn sống nhăn đi chỗ khác!
Người nổ súng sợ mình lại bắn trúng đồng bọn lần nữa nên đành phải lách mình né tránh. Triệu Ngọc lập tức bước một bước thật dài, xông đến thẳng vào người gã ta.
Sức lực của hắn mạnh mẽ hệt như một con trâu điên, gã kia bị5hắn húc phải lập tức bay vút đi, lưng đập xuống đất, ngã không dậy nổi. Ngay cả cây súng trong tay gã cũng văng ra thật xa.
Triệu Ngọc thấy khẩu súng nọ nằm chỏng chơ trên đất thì vội vàng bật người lên định nhặt lấy.
Có điều, nơi mà khẩu súng rơi xuống lại có vài kẻ địch ở đó. Khi nãy bọn chúng mới bị Triệu Ngọc húc một cái choáng váng cả người, hiện giờ đã tỉnh táo lại.
Lúc này thấy hắn lại vọt tới lần nữa, bọn chúng vội cầm lấy súng và cung tên, bắn loạn xạ về phía hắn.
Tất nhiên Triệu Ngọc không thể tiếp tục xông tới, đành phải nhanh chóng chuyển hướng, quay ngược về chỗ đầm nước.
Bên đầm nước cũng có hai tên địch đang choáng váng. Triệu Ngọc vừa chạy đến nơi liền kéo một tên ra trước mặt mình làm lá chắn. Không những thế, hắn còn vung mạnh nắm đấm vào cơ thể của một người khác.
Thật ra, kế hoạch ban đầu của Triệu Ngọc cũng giống như Miêu Anh, bắt giặc phải bắt vua trước nên nhất định phải tóm lấy Lý Tu Sinh mới được. Tuy nhiên, lão già xảo quyệt kia đã ôm tượng Phật chạy ra khỏi hang từ lâu, chẳng thấy bóng dáng ông ta đâu nữa!
Sau khi đánh bại hai kẻ kia xong, Triệu Ngọc định đuổi theo Lý Tu Sinh thì đột nhiên ở phía chếch bên trong lại có một người đàn ông cao lớn lao ra, ôm ngang người hắn!
Thế những gã ta còn chưa kịp làm gì khác thì một tiếng “đoàng” vang lên, gã ta ngã xuống. Triệu Ngọc nhìn lại, thấy người nổ súng chính là Miêu Anh. Họng súng săn của cô thậm chí còn đang bốc khói!
Lúc này, bởi vì kẻ địch của Triệu Ngọc đều đã ngã xuống, ba người còn lại không bị cản trở gì nữa bèn nổ súng và bắn tên về phía Triệu Ngọc và Miêu Anh!
Triệu Ngọc vội vàng cúi đầu né tránh, còn Miêu Anh thì nổ súng phản kích. Tiếng đấu súng đùng đoàng vang lên inh ỏi bên cạnh đầm nước, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng....
Ai ngờ, sau khi Triệu Ngọc cúi rạp xuống đất thì vừa vặn đụng phải một tên bắn cung, chính là kẻ vẫn luôn đi theo giám sát hắn. Gã đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc vọt tới liền bắn một mũi tên về phía hắn, nhưng vì quá khẩn trương nên hướng bắn bị lệch, mũi tên sượt qua da đầu Triệu Ngọc.
“Đi gặp tổ tiên mày đi!” Triệu Ngọc xoay tròn cánh tay, đấm một cú vào thẳng mặt gã, làm cho gương mặt kia bầm tím đến thê thảm.
Bốp bốp bốp... Hắn giáng thêm vài cú đấm nữa rồi mới nắm lấy cổ áo gã, quăng vào trong đầm nước.
Mà vừa khéo thế nào, lúc này tên bị Triệu Ngọc đá xuống đầm nước đầu tiên đang loay hoay leo lên bờ. Nhưng khi gã ta vừa mới hao hết sức lực vất vả bò lên thì lại đột nhiên nhìn thấy một bóng đen bay về phía mình.
A...
Bốp!
Tõm...
Sau cú va chạm, hai người cùng nhau chìm xuống đầm nước!
Cùng lúc đó, trận đấu súng của Miêu Anh đã có kết quả. Trong số ba kẻ địch có một tên bị súng săn của cô bắn trúng, hai tên còn lại vội vàng kéo tên bị thương chạy bán sống bán chết.
Triệu Ngọc nhân cơ hội chạy đến, nhặt khẩu súng ngắn đã rơi trước đó.
Thế nhưng, khi hắn vừa mới nhặt nó lên thì bốn năm người đột nhiên từ cửa hang xông vào.
Tất cả bọn chúng đều cầm súng săn hoặc súng ngắn, còn chưa đến gần đã nã đạn về phía hai người Triệu Ngọc.
Pằng pằng!
Đoàng...
Triệu Ngọc và Miêu Anh vội chia nhau ra tìm kiếm nơi có thể che chắn, đồng thời nổ súng phản kích.
Kết quả, sau khi hai bên bắn nhau mấy phát, bên phía đối phương đột nhiên vang lên tiếng quát đầy giận dữ của Lý Tu Sinh: “Giết! Giết chết hai đứa nó cho tao! Giết hết cho tao!”
Thì ra, sau khi trải qua một khoảng thời gian hỗn loạn ngắn ngủi, Lý Tu Sinh đã tập trung đội ngũ lại, hơn nữa còn gọi mấy người đứng gác ngoài cửa hang đến. Hỏa lực của chúng rất mạnh, trong hang động bỗng chốc ngập tràn tiếng súng, đạn bay tứ tung!
Pằng...
Đoàng....
Miêu Anh và Triệu Ngọc bị làn mưa đạn áp chế, chỉ có thể tìm nơi hẻo lánh, khó khăn lắm mới tránh né được.
Nhưng lúc này, trong hang động không chỉ có Miêu Anh và Triệu Ngọc mà còn có rất nhiều người của Lý Tu Sinh. Sau trận nã đạn hàng loạt ấy, có mấy gã bị chính phe mình bắn trúng!
“A...”
“A...”
Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng trong hang động, nhưng Lý Tu Sinh vẫn không có ý định dừng tay. Ông ta vừa ra lệnh cho đám tay chân tiếp tục nổ súng, vừa muốn bọn chúng xông vào trong động!
Hai vị chuyên gia vốn đang trốn trong một góc hẻo lánh, nhưng vì đối phương cứ tiến lên nên họ bị lộ ra ngoài. Dưới làn đạn dày đặc, sau lưng Điền Đông Dân bị trúng một viên, tia máu văng ra khắp nơi!
“A!” Điền Đông Dân hét lên.
“Ông Điền!” Vương Thái Minh vội vàng dùng cơ thể của mình bảo vệ cho ông ta. Hai người cùng nhau ngã xuống mặt đất.
Miêu Anh thừa dịp bắn một phát về phía kẻ địch, nhưng không ngờ đạn đã hết sạch. Cô lập tức lộn một vòng, lẻn đến bên cạnh một gã đã bị Triệu Ngọc đánh ngất trước đó, nhặt băng đạn khác để đổi.
Mặc dù đã thay đạn nhưng đồng thời Miêu Anh cũng bị bại lộ. Mấy tên kia lập tức điên cuồng nã đạn về phía cô.
Lúc này Triệu Ngọc đang núp đằng sau một tảng đá nhỏ. Thấy Miêu Anh trở thành mục tiêu của chúng, hắn tranh thủ nổ hai phát súng về phía kẻ địch.
Mặc dù hai phát súng này không bắn kẻ địch bị thương nhưng vẫn khiến chúng giật nảy mình, tiếng súng đột nhiên ngưng bặt!
Pằng!
Triệu Ngọc giơ tay lên cao bắn thêm một phát, lúc này kẻ địch mới phản ứng kịp, tất cả họng súng lại đồng loạt chuyển về phía hắn.
Kết quả, Miêu Anh lợi dụng đúng cơ hội này, đột nhiên xông ra khỏi chỗ núp, tiến thẳng đến chỗ kẻ địch!
Đám người kia nhìn thấy Miêu Anh, định chuyển hướng nhắm bắn nhưng cô lại nổ súng quá nhanh. Hai tiến “pằng pằng” vang lên, hai kẻ trong số chúng liền ngã gục!
“Á!?”
Đối phương không ngờ tài nghệ bắn súng của Miêu Anh lại cao như vậy, bỗng giật bắn người vội vàng kéo kẻ bị thương đi và tìm kiếm sự yểm trợ. Ai ngờ, Triệu Ngọc thấy thế lại liều lĩnh chui ra khỏi chỗ núp, bắn mấy phát về phía bọn họ!
Pằng!
Đoàng...
Mặc dù Triệu Ngọc bắn súng không giỏi nhưng vẫn khiến cho kẻ địch giật mình, chúng đành phải lui tiếp ra sau. Miêu Anh nhân cơ hội này vọt lên lần nữa, tiếp tục bắn ra hai phát, đánh bại một tên!
Lần này, tất cả kẻ địch đều luống cuống, liên tiếp lui về phía sau, thậm chí còn quên cả việc bắn súng phản công lại!
Triệu Ngọc bắn thêm hai phát nhưng vẫn chẳng trúng được mục tiêu nào! Có điều hiện giờ hắn đang bừng bừng khí thế, bèn quẳng luôn khẩu súng đi hệt như đang ném đá, vừa vặn đập trúng vào đầu của một tên đang chạy trốn!
“Ái da!” Gã kia hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Pằng...
Miêu Anh nổ một phát súng, bắn bay súng của một tên khác. Sau đó cô lại nã thêm vài đường đạn khiến đám người kia phải kêu cha gọi mẹ, chẳng những liên tiếp lui về phía sau, mà còn bỏ một đồng bọn bị trúng đạn ở lại.
Triệu Ngọc bật người xông lên, sử dụng chiêu “Thần Công Móng Heo Giẫm” của mình đạp lên mặt người này, khiến cho gã ta kêu la oai oái.
Ngay sau đó, Miêu Anh cũng vọt đến gần, rốt cuộc hai người cũng kết hợp thành công. Có điều, đấu từ nãy đến giờ, súng của Miêu Anh đã hết đạn. Cũng may trước đó cô nhặt được một băng đạn khác, lúc này đang định thay đổi.
Nào ngờ, khi cô vừa mới tháo băng đạn ra thì một người đột nhiên xuất hiện từ sau tảng đá ở trước mặt hai người!
Kẻ này không phải ai khác mà chính là Lý Tu Sinh!
Chắc hẳn ông ta đã mai phục ở đó từ lâu, trong tay còn cầm cung tên. Ông ta vừa xông ra đã nhắm thẳng mũi tên về hướng Miêu Anh!
Á!?
Do khoảng cách quá gần nên Miêu Anh chẳng thể tránh kịp, như vậy thì chắc chắn sẽ bị mũi tên tẩm thuốc độc kia bắn trúng! Lúc này Triệu Ngọc đứng ngay bên cạnh cô, hắn thấy Lý Tu Sinh đột nhiên tập kích thì gần như vô thức nhào vào người cô.
Phập!
Mũi tên độc găm ngay vào cánh tay trái của Triệu Ngọc!
Chậc chậc...
Triệu Ngọc cắn răng, vội dùng tay phải rút mũi tên ra. Nhưng ngay sau đó, hắn bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng!
Triệu Ngọc xông vào giữa quân địch. Hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là phá hỏng hết các thiết bị chiếu sáng của đối phương.
Bây giờ hắn có kính nhìn xuyên đêm, có thể nhìn rõ đồ vật trong bóng tối. Vì thế, nếu đối phương không thấy được gì thì tất nhiên lợi thế sẽ2nghiêng về phía hắn!
Thế nhưng kẻ địch quá đông, số lượng đèn pin cũng không ít. Trong thời gian ngắn Triệu Ngọc không thể phá hỏng hết toàn bộ, chỉ có thể phá hủy từng cái một.
Sau khi xông vào giữa đám người, hắn lập tức chiến đấu kịch liệt với bọn chúng.
Hắn tung ra những cú đấm đầy8mạnh mẽ, sau một hiệp đã đánh bại được hai tên. Nhưng khi ngẩng đầu lên, hắn phát hiện đằng trước bên trái có người đang nhắm họng súng ngay mình.
Trong tình hình nguy cấp ấy, Triệu Ngọc vội vàng kéo một tên đã bị mình đánh qua, dùng cơ thể của gã ngăn trước mặt mình. Đoàng! Tiếng6súng vang lên gần như cùng lúc, vừa vặn trúng vào lưng của người trước mặt hắn!
A...
Người bị trúng đạn hét lên, cong gập người xuống. Triệu Ngọc dồn sức vào hai tay, sử dụng tuyệt kỹ của riêng mình: Ném người!
Tay trái của hắn nắm lấy phần trước ngực người này, tay phải thì tóm đùi gã, cứ3thế mà quẳng một người còn sống nhăn đi chỗ khác!
Người nổ súng sợ mình lại bắn trúng đồng bọn lần nữa nên đành phải lách mình né tránh. Triệu Ngọc lập tức bước một bước thật dài, xông đến thẳng vào người gã ta.
Sức lực của hắn mạnh mẽ hệt như một con trâu điên, gã kia bị5hắn húc phải lập tức bay vút đi, lưng đập xuống đất, ngã không dậy nổi. Ngay cả cây súng trong tay gã cũng văng ra thật xa.
Triệu Ngọc thấy khẩu súng nọ nằm chỏng chơ trên đất thì vội vàng bật người lên định nhặt lấy.
Có điều, nơi mà khẩu súng rơi xuống lại có vài kẻ địch ở đó. Khi nãy bọn chúng mới bị Triệu Ngọc húc một cái choáng váng cả người, hiện giờ đã tỉnh táo lại.
Lúc này thấy hắn lại vọt tới lần nữa, bọn chúng vội cầm lấy súng và cung tên, bắn loạn xạ về phía hắn.
Tất nhiên Triệu Ngọc không thể tiếp tục xông tới, đành phải nhanh chóng chuyển hướng, quay ngược về chỗ đầm nước.
Bên đầm nước cũng có hai tên địch đang choáng váng. Triệu Ngọc vừa chạy đến nơi liền kéo một tên ra trước mặt mình làm lá chắn. Không những thế, hắn còn vung mạnh nắm đấm vào cơ thể của một người khác.
Thật ra, kế hoạch ban đầu của Triệu Ngọc cũng giống như Miêu Anh, bắt giặc phải bắt vua trước nên nhất định phải tóm lấy Lý Tu Sinh mới được. Tuy nhiên, lão già xảo quyệt kia đã ôm tượng Phật chạy ra khỏi hang từ lâu, chẳng thấy bóng dáng ông ta đâu nữa!
Sau khi đánh bại hai kẻ kia xong, Triệu Ngọc định đuổi theo Lý Tu Sinh thì đột nhiên ở phía chếch bên trong lại có một người đàn ông cao lớn lao ra, ôm ngang người hắn!
Thế những gã ta còn chưa kịp làm gì khác thì một tiếng “đoàng” vang lên, gã ta ngã xuống. Triệu Ngọc nhìn lại, thấy người nổ súng chính là Miêu Anh. Họng súng săn của cô thậm chí còn đang bốc khói!
Lúc này, bởi vì kẻ địch của Triệu Ngọc đều đã ngã xuống, ba người còn lại không bị cản trở gì nữa bèn nổ súng và bắn tên về phía Triệu Ngọc và Miêu Anh!
Triệu Ngọc vội vàng cúi đầu né tránh, còn Miêu Anh thì nổ súng phản kích. Tiếng đấu súng đùng đoàng vang lên inh ỏi bên cạnh đầm nước, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng....
Ai ngờ, sau khi Triệu Ngọc cúi rạp xuống đất thì vừa vặn đụng phải một tên bắn cung, chính là kẻ vẫn luôn đi theo giám sát hắn. Gã đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc vọt tới liền bắn một mũi tên về phía hắn, nhưng vì quá khẩn trương nên hướng bắn bị lệch, mũi tên sượt qua da đầu Triệu Ngọc.
“Đi gặp tổ tiên mày đi!” Triệu Ngọc xoay tròn cánh tay, đấm một cú vào thẳng mặt gã, làm cho gương mặt kia bầm tím đến thê thảm.
Bốp bốp bốp... Hắn giáng thêm vài cú đấm nữa rồi mới nắm lấy cổ áo gã, quăng vào trong đầm nước.
Mà vừa khéo thế nào, lúc này tên bị Triệu Ngọc đá xuống đầm nước đầu tiên đang loay hoay leo lên bờ. Nhưng khi gã ta vừa mới hao hết sức lực vất vả bò lên thì lại đột nhiên nhìn thấy một bóng đen bay về phía mình.
A...
Bốp!
Tõm...
Sau cú va chạm, hai người cùng nhau chìm xuống đầm nước!
Cùng lúc đó, trận đấu súng của Miêu Anh đã có kết quả. Trong số ba kẻ địch có một tên bị súng săn của cô bắn trúng, hai tên còn lại vội vàng kéo tên bị thương chạy bán sống bán chết.
Triệu Ngọc nhân cơ hội chạy đến, nhặt khẩu súng ngắn đã rơi trước đó.
Thế nhưng, khi hắn vừa mới nhặt nó lên thì bốn năm người đột nhiên từ cửa hang xông vào.
Tất cả bọn chúng đều cầm súng săn hoặc súng ngắn, còn chưa đến gần đã nã đạn về phía hai người Triệu Ngọc.
Pằng pằng!
Đoàng...
Triệu Ngọc và Miêu Anh vội chia nhau ra tìm kiếm nơi có thể che chắn, đồng thời nổ súng phản kích.
Kết quả, sau khi hai bên bắn nhau mấy phát, bên phía đối phương đột nhiên vang lên tiếng quát đầy giận dữ của Lý Tu Sinh: “Giết! Giết chết hai đứa nó cho tao! Giết hết cho tao!”
Thì ra, sau khi trải qua một khoảng thời gian hỗn loạn ngắn ngủi, Lý Tu Sinh đã tập trung đội ngũ lại, hơn nữa còn gọi mấy người đứng gác ngoài cửa hang đến. Hỏa lực của chúng rất mạnh, trong hang động bỗng chốc ngập tràn tiếng súng, đạn bay tứ tung!
Pằng...
Đoàng....
Miêu Anh và Triệu Ngọc bị làn mưa đạn áp chế, chỉ có thể tìm nơi hẻo lánh, khó khăn lắm mới tránh né được.
Nhưng lúc này, trong hang động không chỉ có Miêu Anh và Triệu Ngọc mà còn có rất nhiều người của Lý Tu Sinh. Sau trận nã đạn hàng loạt ấy, có mấy gã bị chính phe mình bắn trúng!
“A...”
“A...”
Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng trong hang động, nhưng Lý Tu Sinh vẫn không có ý định dừng tay. Ông ta vừa ra lệnh cho đám tay chân tiếp tục nổ súng, vừa muốn bọn chúng xông vào trong động!
Hai vị chuyên gia vốn đang trốn trong một góc hẻo lánh, nhưng vì đối phương cứ tiến lên nên họ bị lộ ra ngoài. Dưới làn đạn dày đặc, sau lưng Điền Đông Dân bị trúng một viên, tia máu văng ra khắp nơi!
“A!” Điền Đông Dân hét lên.
“Ông Điền!” Vương Thái Minh vội vàng dùng cơ thể của mình bảo vệ cho ông ta. Hai người cùng nhau ngã xuống mặt đất.
Miêu Anh thừa dịp bắn một phát về phía kẻ địch, nhưng không ngờ đạn đã hết sạch. Cô lập tức lộn một vòng, lẻn đến bên cạnh một gã đã bị Triệu Ngọc đánh ngất trước đó, nhặt băng đạn khác để đổi.
Mặc dù đã thay đạn nhưng đồng thời Miêu Anh cũng bị bại lộ. Mấy tên kia lập tức điên cuồng nã đạn về phía cô.
Lúc này Triệu Ngọc đang núp đằng sau một tảng đá nhỏ. Thấy Miêu Anh trở thành mục tiêu của chúng, hắn tranh thủ nổ hai phát súng về phía kẻ địch.
Mặc dù hai phát súng này không bắn kẻ địch bị thương nhưng vẫn khiến chúng giật nảy mình, tiếng súng đột nhiên ngưng bặt!
Pằng!
Triệu Ngọc giơ tay lên cao bắn thêm một phát, lúc này kẻ địch mới phản ứng kịp, tất cả họng súng lại đồng loạt chuyển về phía hắn.
Kết quả, Miêu Anh lợi dụng đúng cơ hội này, đột nhiên xông ra khỏi chỗ núp, tiến thẳng đến chỗ kẻ địch!
Đám người kia nhìn thấy Miêu Anh, định chuyển hướng nhắm bắn nhưng cô lại nổ súng quá nhanh. Hai tiến “pằng pằng” vang lên, hai kẻ trong số chúng liền ngã gục!
“Á!?”
Đối phương không ngờ tài nghệ bắn súng của Miêu Anh lại cao như vậy, bỗng giật bắn người vội vàng kéo kẻ bị thương đi và tìm kiếm sự yểm trợ. Ai ngờ, Triệu Ngọc thấy thế lại liều lĩnh chui ra khỏi chỗ núp, bắn mấy phát về phía bọn họ!
Pằng!
Đoàng...
Mặc dù Triệu Ngọc bắn súng không giỏi nhưng vẫn khiến cho kẻ địch giật mình, chúng đành phải lui tiếp ra sau. Miêu Anh nhân cơ hội này vọt lên lần nữa, tiếp tục bắn ra hai phát, đánh bại một tên!
Lần này, tất cả kẻ địch đều luống cuống, liên tiếp lui về phía sau, thậm chí còn quên cả việc bắn súng phản công lại!
Triệu Ngọc bắn thêm hai phát nhưng vẫn chẳng trúng được mục tiêu nào! Có điều hiện giờ hắn đang bừng bừng khí thế, bèn quẳng luôn khẩu súng đi hệt như đang ném đá, vừa vặn đập trúng vào đầu của một tên đang chạy trốn!
“Ái da!” Gã kia hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.
Pằng...
Miêu Anh nổ một phát súng, bắn bay súng của một tên khác. Sau đó cô lại nã thêm vài đường đạn khiến đám người kia phải kêu cha gọi mẹ, chẳng những liên tiếp lui về phía sau, mà còn bỏ một đồng bọn bị trúng đạn ở lại.
Triệu Ngọc bật người xông lên, sử dụng chiêu “Thần Công Móng Heo Giẫm” của mình đạp lên mặt người này, khiến cho gã ta kêu la oai oái.
Ngay sau đó, Miêu Anh cũng vọt đến gần, rốt cuộc hai người cũng kết hợp thành công. Có điều, đấu từ nãy đến giờ, súng của Miêu Anh đã hết đạn. Cũng may trước đó cô nhặt được một băng đạn khác, lúc này đang định thay đổi.
Nào ngờ, khi cô vừa mới tháo băng đạn ra thì một người đột nhiên xuất hiện từ sau tảng đá ở trước mặt hai người!
Kẻ này không phải ai khác mà chính là Lý Tu Sinh!
Chắc hẳn ông ta đã mai phục ở đó từ lâu, trong tay còn cầm cung tên. Ông ta vừa xông ra đã nhắm thẳng mũi tên về hướng Miêu Anh!
Á!?
Do khoảng cách quá gần nên Miêu Anh chẳng thể tránh kịp, như vậy thì chắc chắn sẽ bị mũi tên tẩm thuốc độc kia bắn trúng! Lúc này Triệu Ngọc đứng ngay bên cạnh cô, hắn thấy Lý Tu Sinh đột nhiên tập kích thì gần như vô thức nhào vào người cô.
Phập!
Mũi tên độc găm ngay vào cánh tay trái của Triệu Ngọc!
Chậc chậc...
Triệu Ngọc cắn răng, vội dùng tay phải rút mũi tên ra. Nhưng ngay sau đó, hắn bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng!