• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (5 Viewers)

  • cuong-tham-424.txt

Chương 424: Nữ sát thần




“Triệu Ngọc! Không!!!”



Thấy Triệu Ngọc bị trúng tên, Miêu Anh giống như bị sét đánh, vội vàng ôm chầm lấy hắn.



Lạch cạch...



Ai ngờ, cô còn không kịp kiểm tra thương thế của Triệu Ngọc thì bỗng nghe được tiếng “lạch cạch” bất thường. Cô lập2tức ngẩng đầu nhìn, hóa ra Lý Tu Sinh đã gắn một mũi tên mới vào nỏ.



Loại nỏ này không bắn được nhiều lượt cùng lúc mà chỉ có thể bắn từng phát một, sau đó phải nạp mũi tên mới.



Nhìn thấy tên cầm đầu8Lý Tu Sinh, ánh mắt Miêu Anh đỏ lên. Cô cầm lấy mũi tên độc trong tay Triệu Ngọc, lao thẳng đến chỗ ông ta.



Vì đang khẩn trương nên Lý Tu Sinh loay hoay mãi cũng không gắn mũi tên vào được. Thấy Miêu Anh6vọt tới, ông ta vội vứt bỏ cái nỏ, ôm tượng Phật bằng vàng chạy trốn ra ngoài.



Miêu Anh thấy ông ta muốn chạy, tay trái cô cầm khẩu súng đã nhét băng đạn vào trong đập lên đùi, tay kia thì lên nòng. Chỉ3với một phát súng duy nhất, viên đạn đã găm thẳng vào chân Lý Tu Sinh!



Lý Tu Sinh ngã xuống đất, gương mặt hoảng loạn. Nhưng ông ta chẳng còn hơi sức đâu mà để ý đến nỗi đau trên cơ thể mình nữa, chỉ5ôm lấy tượng Phật tiếp tục bò về phía trước!



“A!”



Tốc độ Miêu Anh rất nhanh, chỉ trong chớp mắt cô đã vọt đến trước mặt ông ta.



Nghe được tiếng thét ấy, Lý Tu Sinh càng sợ hãi hơn. Ông ta vội vàng lật người, dùng tượng Phật che cơ thể mình lại.



Tay phải Miêu Anh cầm chặt mũi tên, cô nhảy lên thật cao, tạo thành một đường vòng cung giữa không trung rồi rơi thẳng xuống người Lý Tu Sinh.



Cô giơ mũi tên lên rồi đâm thẳng xuống dưới.



Mũi tên xuyên qua khe hở trên đầu tượng Phật, cắm “phập” một phát vào cổ Lý Tu Sinh!



“A!”



Trong cơn tức giận tột cùng, Miêu Anh đã sử dụng hết toàn bộ sức lực, gần như cắm ngập hết mũi tên vào cổ ông ta. Máu tươi lập tức trào ra ồ ạt, ông ta muốn kêu lên nhưng khi há miệng thì chỉ có máu trào ra! Cho dù mũi tên này không có độc, ông ta cũng phải chết!



A...



Cảnh tượng Lý Tu Sinh bị Miêu Anh dùng mũi tên độc giết chết khiến đám đồng bọn đang rút lui hoảng sợ. Bọn chúng vội vàng giơ súng trường và súng lục lên nhắm vào Miêu Anh, muốn làm ra hành động giãy giụa sau cùng!



Thế nhưng, kẻ đứng ở phía trước vừa giơ khẩu súng lục lên, đạo trưởng nãy giờ im hơi lặng tiếng không biết từ chỗ nào xông ra, đá người này ngã xuống đất.



Cơ thể đạo trưởng cực kỳ linh hoạt. Gã ta nhảy vọt lên không trung, hai tay đang bị còng sau lưng vòng qua dưới chân đến trước người.



Ngay sau đó, gã lưu loát xoay người lại, vung tay lên, dùng phần dây xích giữa còng tay thắt cổ một kẻ khác.



“A....”



Đạo trưởng dồn lực thật mạnh vào hai tay, siết cổ người này chặt đến nỗi khiến gã trợn trắng mắt.



Tuy nhiên, mặc dù đạo trưởng đã giúp Miêu Anh thoát khỏi vòng vây, nhưng hiện giờ vì Triệu Ngọc trúng tên mà cơn thịnh nộ của cô đã dâng lên cao ngút! Cô thấy quanh đó vẫn còn đồng bọn của Lý Tu Sinh, lập tức giơ tay lên, nổ súng về phía bọn chúng.



Pằng!



Viên đạn thứ nhất bắn trúng đầu của kẻ bị đạo trưởng đá ngã, óc văng tứ tung!



Pằng!



Viên đạn thứ hai bắn vụt tới trúng ngay bả vai đạo trưởng, máu liền phọt ra. Không đợi gã hạ thấp người, viên đạn thứ ba đã theo sát tới, găm vào đùi gã ta!



A...



Đạo trưởng hét lên, ngã xuống đất.



Miêu Anh vừa nổ súng vừa xông lên. Đạo trưởng mới ngã xuống, cô liền bắn ra thêm một viên nữa, trúng gã đàn ông đang bị còng tay ghìm chặt cổ. Viên đạn trúng ngay giữa trán gã, một phát mất mạng!



Ối trời!?



Lúc này, tại hiện trường chỉ còn lại hai tên. Có một gã trong đó thậm chí còn sợ quá tiểu luôn ra quần, ngay cả chạy trốn cũng không chạy nổi!



Tên còn lại thì đỡ hơn một chút. Đối mặt với Miêu Anh đang giết người đỏ cả mắt, gã giơ súng trường trong tay lên, định phản công lại.



Nhưng tốc độ của Miêu Anh rất nhanh, cô chỉ cúi đầu một cái đã xuất hiện ngay trước họng súng trường. Đôi chân dài của cô đá ra cú hết sức tàn nhẫn, trúng vào ngay bụng dưới người này. Gã ta bị đau, cả người co gập lại, Miêu Anh thuận tiện cướp luôn khẩu súng trường trong tay gã.



Pằng!



Đầu tiên, Miêu Anh dùng súng lục bắn chết tên tiểu ra quần kia, sau đó cô đột nhiên quay lại bóp cò cây súng trường!



Đoàng...



Tiếng súng nổ vang, trước ngực một tên địch chỉ còn lại máu thịt bầy nhầy...



“Ưm.... A....”



Đạo trưởng trúng hai phát đạn, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, nhưng hai tay ông ta vẫn bị mang còng, không cách nào động đậy được. Miêu Anh thấy vậy, đôi mắt ngập tràn vẻ lạnh lẽo. Cô bật người nhảy lên, đá trúng huyệt Thái Dương của đạo trưởng, khiến ông ta ngất ngay lập tức!



Sau đó, Miêu Anh tay trái cầm súng trường, tay phải cầm súng ngắn, lại tiếp tục quay trở vào trong hang động!



Lúc này, đại đa số kẻ địch đều đã mất đi năng lực chiến đấu, người thì trúng đạn, người thì hôn mê.



Nhưng Miêu Anh với đôi mắt đỏ ngầu vẫn không buông tha cho bọn chúng. Cô tiến lên, phàm là người còn động đậy, tất cả đều bị cô nã thêm vài phát đạn. Cô bắn giết đến nỗi máu văng khắp nơi, trời đất mù mịt!



Hai người bị Triệu Ngọc đạp xuống đầm nước lúc trước vừa mới khó nhọc bò được lên bờ, không ngờ lại gặp phải Miêu Anh đang bắn giết loạn xạ tựa như sát thần. Bọn chúng đành phải bóp mũi, quay người nhảy vào trong nước lạnh lần nữa.



Tuy nhiên, động tác của hai kẻ này vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Miêu Anh. Cô nhảy đến bên bờ, nã súng xuống nước, cả cái đầm liền nhuộm thành màu đỏ au...



Cuối cùng, khi Miêu Anh đã thật sự dừng tay, trong hang động mới khôi phục lại sự yên tĩnh.



Cạch cạch...



Súng trường và súng ngắn đều rơi xuống đất, Miêu Anh chỉ cảm thấy cả người mình như bị thứ gì đó khoét rỗng. Cơ thể cô thoáng lảo đảo, suýt thì ngã sấp xuống!



“Triệu... Triệu Ngọc... Triệu Ngọc....”



Đột nhiên Miêu Anh lại nhớ đến Triệu Ngọc, vội lấy lại tinh thần đứng phắt dậy, sau đó chạy như điên về phía hắn.



Khi cô đến gần nhìn, chỉ thấy sắc mặt Triệu Ngọc đã tái xanh, không hề nhúc nhích, cơ thể đã có dấu hiệu cứng ngắc.



Miêu Anh biết rất rõ, trên mũi tên này có chất độc cực mạnh, chỉ cần bị lan vào máu là sẽ chết. Triệu Ngọc... đã chết rồi!!!



Nhưng cô hoàn toàn không chấp nhận được sự thật này, vội vàng nhào lên người hắn.



“Triệu Ngọc... Triệu Ngọc...” Cô gọi hắn, nước mắt rơi xuống như mưa. Một lát sau, cô cúi đầu xoay người, nhẹ nhàng ôm đầu Triệu Ngọc vào trong lòng mình.



Lúc này, tim Miêu Anh đau như dao cắt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.



“Triệu Ngọc... Triệu Ngọc...” Cô lại khe khẽ gọi thêm vài tiếng nhưng vẫn không thấy Triệu Ngọc phản ứng. Cuối cùng, cô không thể kìm nén được nữa, khóc òa lên: “A! A!!! Triệu Ngọc! Anh có bị ngốc không vậy, tại sao lại cản mũi tên kia chứ! Triệu Ngọc, cái tên lưu manh này, anh mau, mau...! Hu... hu... Triệu Ngọc... Anh tỉnh đi, tỉnh dậy đi mà...”



Chỉ một thoáng, đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng Miêu Anh, khiến cô không thể khống chế được bản thân mình. Tất cả những dáng vẻ xưa kia của Triệu Ngọc, lúc hắn ba hoa lẻo mép, lúc hắn liều mạng, lúc hắn cố chấp cứng đầu... mỗi một chuyện cứ ùa về trong đầu cô như một cái đèn kéo quân.



“Triệu Ngọc... Anh tỉnh đi. Không phải anh nói muốn theo đuổi tôi sao? Anh còn chưa hoàn thành nhiệm vụ mà, anh chưa thể chết được... hu hu...”



Nào ngờ, trong lúc đang khóc, Miêu Anh chợt cảm giác được hình như Triệu Ngọc vừa mới nhúc nhích một chút.



“Ơ!?” Cô vội ngừng thút thít, ngay cả nước mắt cũng không lau, vội đưa tay xoay gương mặt Triệu Ngọc lại để nhìn: “Triệu Ngọc... Triệu Ngọc... Anh...”



Đột nhiên, Miêu Anh giống như nhìn thấy được hi vọng nào đó. Cô vội bóp mũi Triệu Ngọc, mở miệng hắn ra, bắt đầu hô hấp nhân tạo.



Nhưng sau vào lần hà hơi, cô cảm thấy không có hiệu quả, bèn vội vàng cởi áo hắn ra, bắt đầu nhấn tim cho hắn!



“Triệu Ngọc! Triệu Ngọc, anh không được chết, không được chết...” Cứ mỗi lần nói một từ chết, cô lại dùng sức ấn một cái. Khi nói đến lần thứ mười, Triệu Ngọc bỗng nhiên há miệng ra, tay chân giơ lên trông giống hệt như cương thi sống lại. Sau đó, hắn bỗng hít vào một hơi thật mạnh!



Ban đầu Miêu Anh bị động tác của hắn làm giật bắn người. Một giây sau, cô mới sợ hãi nhận ra: Triệu Ngọc... không chết!!?



Hít vào... Thở ra...



Triệu Ngọc há to miệng, dùng sức hít thở mấy lần, lúc này gương mặt hắn mới hơi hồng lên được một chút.



“Phù... Phù...” Triệu Ngọc thở phì phò, mắt trợn trắng. Sau khi nhìn thấy Miêu Anh ở ngay bên cạnh mình, hắn mới yên tâm nằm vật xuống, còn Miêu Anh thì vội vươn tay ra ôm hắn vào lòng.



“Triệu Ngọc... Triệu Ngọc!” Sau khi trải qua cảm giác vui buồn đến tột độ, đầu óc Miêu Anh vẫn trống rỗng, giống như vừa mới nằm mơ. Mất một lúc lâu sau, cô mới hỏi được một câu: “Anh... không chết!?”



“Miêu... Miêu Miêu...” Triệu Ngọc thở hổn hển, khó khăn nói: “Tôi còn chưa đánh dã chiến với cô, làm sao có thể chết được! Ưm...”



Triệu Ngọc cứ tưởng rằng mình nói câu này sẽ lại bị Miêu Anh quở trách, nhưng không ngờ cô chỉ nâng đầu hắn lên cao, sau đó hôn mạnh lên môi hắn!



Ối chà!?



Triệu Ngọc giống như một quả bong bóng bị thổi đến căng phồng, cơ thể căng lên, ánh mắt tròn xoe. Khi cảm nhận được đôi môi nóng bỏng mềm mại của Miêu Anh, hắn vội nhấc tay lên, ôm lấy cô hôn say đắm...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom