Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-425.txt
Chương 425: Tham lam
Lúc này, Triệu Ngọc và Miêu Anh đang ngồi song song trên một tảng đá lớn trong hang. Triệu Ngọc đội cái khăn mặt trên đầu, miệng tu một chai nước khoáng. Trong khi đó, Miêu Anh dùng hai tay chống cằm, đờ đẫn nhìn đám cảnh sát và nhân viên cứu hộ đang2lăng xăng chạy qua chạy lại trước mặt mình.
Chỉ mỗi cáng cứu thương thôi mà bọn họ đã vận chuyển hơn mười lần. Nằm trên cáng không phải người chết thì cũng bị thương rất nặng.
Triệu Ngọc chẳng thể ngờ nổi, sau trận chiến ác liệt vừa rồi, trong hang động lại biến thành8chiến trường Tu La như thế. Trong số mười một người của Lý Tu Sinh, bây giờ chỉ còn lại hai ba người có thể thở! Còn những kẻ còn lại, bao gồm cả Lý Tu Sinh, tất cả đều đã lìa đời, hơn nữa còn chết rất thảm khốc....
Không biết Miêu Anh cố6ý hay chỉ đơn giản là phản ứng theo bản năng, mặc dù đạo trưởng bị trúng hai phát đạn nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Lúc này, gã đã được nhân viên cứu hộ đưa lên máy bay, chở đến bệnh viện để cứu chữa!
Giáo sư Điền Đông Dân bị trúng đạn3ở bả vai, cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Hai vị chuyên gia già cả ấy đều đã được đưa đến bệnh viện.
Thật ra mới đầu Triệu Ngọc và Miêu Anh cũng có thể đi theo! Nhưng ngặt nỗi trực thăng đã kín chỗ, bọn họ phải chờ một trực thăng khác đến5mới có thể rời đi.
Triệu Ngọc đã báo cáo lại chuyện tượng Phật bằng vàng cho các sếp của mình. Khi nhận được tin, bọn họ lập tức liên hệ với lãnh đạo của các đơn vị liên quan như Cục Văn hóa Khảo cổ. Bây giờ, đội chuyên gia xử lý các di tích văn hóa đã lên đường. Đến lúc đó, Triệu Ngọc còn phải cung cấp vị trí chính xác của kho báu cho bọn họ nữa.
Haiz!
Hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh hang động. Hài cốt thời nhà Minh mà mấy ông chuyên gia phát hiện lúc trước vẫn còn nguyên bên trong chỗ lõm.
Lúc trước, sau khi bốn người Đổng Phái Trác phát hiện được hài cốt, bởi vì không có cách di chuyển nó đi nên bọn họ vẫn để nguyên ở lại đó.
Từ góc độ của Triệu Ngọc nhìn sang, có thể trông thấy một góc của cái xác. Lúc này hắn ngồi kết hợp lại với những phát hiện của mình khi còn ở dưới nước, càng nghĩ càng không thể hiểu được cái ông thời Minh đó đang tính toán cái gì!
Kho báu được giấu chỗ sâu trong hang động, vậy rốt cuộc vì sao hắn ta lại vô duyên vô cớ leo lên chỗ cao như thế để chết?
Chẳng lẽ... mặc dù hắn ta sinh sống trong hang này ngần ấy năm, nhưng vẫn không tìm được kho báu?
Nhưng theo lý thì không thể thế được?
Vào thời xa xưa, trong động này không có nước. Nếu hắn ta giữ bản đồ kho báu thì lẽ ra phải dễ dàng tìm được nó mới đúng. Chẳng lẽ... hắn ta thật sự đã làm mất bản đồ?
Hay là hắn ta vốn đã tìm được kho báu rồi, nhưng vì nó không mang lại lợi ích gì cho hắn ta, nên hắn ta mới để nguyên ở đó?
Nhưng mà... nếu thật sự tìm được kho báu, vậy tại sao hắn ta không chết trong cái hang có giấu kho báu kia? Làm vậy thì coi như chôn cùng với nó mà?
Triệu Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy, có lẽ con cháu của Khâu Thành không tìm được kho báu! Hay là Khâu Thành cũng đề phòng con cháu mình, cố ý bớt đi một manh mối bên trên bản đồ kho báu? Chỉ cần không viết đá Vũ Tích thì cho dù con cháu ông ta có ở trong hang động hơn mười năm, cũng chưa chắc tìm được kho báu!
Haiz!
Dù thế nào đi chăng nữa, chuyện xưa lắc xưa lơ này cũng chẳng liên quan gì đến mình! Mình đã tìm ra kho báu rồi, vậy chắc sẽ được không ít tiền thưởng đâu nhỉ?
Tuy nhiên, dù đang nghĩ đến số tiền thưởng hậu hĩnh nhưng Triệu Ngọc lại không vui nổi.
Cáng cứu thương vẫn đang không ngừng đưa ra ngoài, còn có một số nhân viên của Khoa Giám định pháp y Cục thành phố đến thu thập chứng cứ tại hiện trường. Chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có người đến hỏi khẩu cung hai người Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc lặng lẽ nhìn Miêu Anh, thấy cô vẫn cứ đờ đẫn nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt mình, tinh thần không được tốt.
Quẻ Càn!
Haiz!
Triệu Ngọc vừa nghĩ đến hệ thống và quẻ bói mà hắn đã mở, không kìm được mà than thở.
Mặc dù hắn không biết rốt cuộc quẻ Càn đại diện cho cái gì, nhưng căn cứ theo kết quả trước mắt, quẻ Càn này tuyệt đối còn lợi hại hơn quẻ Khôn nhiều!
Nổ bom, bắn nhau, tìm kho báu, giết người...
Triệu Ngọc đếm sơ qua một lượt. Lần này, những người lên núi tìm kiếm kho báu có thể chia thành bốn đội. Một đội là đạo trưởng cầm đầu đám trộm mộ. Mục đích của chúng hoàn toàn là vì tượng Phật bằng vàng!
Đội thứ hai là nhân viên điều tra phân cục Mạt Dương do Phó Kiếm Tinh dẫn đầu.
Bọn họ ngoại trừ truy tìm bảo vật, còn muốn truy bắt đám người đạo trưởng.
Đội thứ ba dĩ nhiên là đám người Lý Tu Sinh. Tuy nhiên, mục đích của đám người này không phải vì tượng Phật mà là vì đạo trưởng. Bọn họ muốn khống chế đạo trưởng, thứ nhất là để báo thù cho Cách Cách và Hoàng Tinh năm xưa; thứ hai là muốn tìm ra kho tài sản của đạo trưởng, từ đó thu về một mớ của cải kếch xù.
Còn về đội thứ tư, hiển nhiên chính là Miêu Anh và Triệu Ngọc.
Nhìn chung, bốn đội ngũ đến Tướng Quân Lĩnh đã chết mất ba. Cuối cùng chỉ còn lại Triệu Ngọc và Miêu Anh, có thể được gọi là đội chiến thắng cuối cùng!
Có điều, mặc dù sống đến cuối cùng, nhưng trong lòng Miêu Anh và Triệu Ngọc lại không hề cảm thấy vui mừng chút nào. Ngược lại, cả hai đều cảm thấy nặng nề, rất không thoải mái.
Không ngờ trận chiến ở Tướng Quân Lĩnh lại làm chết nhiều người như vậy! Đến bây giờ, Triệu Ngọc và Miêu Anh cũng không thể nào chấp nhận được sự thật này. Bọn họ cứ có cảm giác rằng dường như còn có biện pháp nào đó giúp họ tránh được cái kết thê thảm này....
Nhất là đám người Phó Kiếm Tinh. Bọn họ chết thật sự quá mức đột ngột, chẳng đáng chút nào! Mặc dù trước đó có chút khúc mắc, nhưng tất cả mọi người đều là đồng nghiệp trong giới cảnh sát Tần Sơn. Dù thế nào đi nữa, Triệu Ngọc cũng không muốn nhìn thấy bọn họ mất mạng vô ích như thế!
Gã đạo trưởng Viên Thụ Tài thật sự quá độc ác! Nếu không phải gã dùng thuốc nổ nổ chết đám người Phó Kiếm Tinh, mọi việc sẽ không trầm trọng ác liệt đến mức này!
Hơn nữa, Viên Thụ Tài cũng không chỉ giết chết đám người Phó Kiếm Tinh, mà mười tám năm trước gã đã hại Cách Cách, Hoàng Tinh, về sau thì có Giáo sư Đổng Phái Trác. Tất cả đều chết trong tay gã! Người này tội ác chồng chất, tội lỗi tày trời! Gã ta chắc chắn sẽ phải chịu mức phạt tàn khốc nhất!
Đương nhiên, một kẻ vì lợi ích riêng như Lý Tu Sinh cũng phải trả giá lớn cho sự tham lam của mình!
Cho đến bây giờ, Triệu Ngọc cũng không cách nào hiểu được. Lý Tu Sinh vốn đã giàu nứt đố đổ vách rồi, vậy mà ông ta vẫn không hề thỏa mãn. Thậm chí, chỉ vì muốn lấy được tài sản của đạo trưởng mà ông ta còn lao vào mối nguy hệt như một con thiêu thân! Cuối cùng, nếu không phải ông ta tham lam thèm muốn tượng Phật bằng vàng thì cũng không bị hắn lừa, để rồi phải trả bằng chính mạng sống của mình!
Haiz!
Một người tham lam đến như vậy, thật khiến người ta phải ngán ngẩm thở dài!
Triệu Ngọc nói không sai, Lý Tu Sinh và Viên Thụ Tài đều là loại người cực kỳ ích kỷ! Cuối cùng, bọn họ đều thua trong sự tham lam của mình!
Ực ực...
Triệu Ngọc ngửa cổ, uống sạch chai nước khoáng. Khi hắn quay đầu lại, hắn phát hiện tình huống của Miêu Anh vẫn chẳng khá hơn chút nào. Cô vẫn ngơ ngác suy nghĩ chuyện gì đó, gương mặt đơ ra không chút biểu cảm.
Triệu Ngọc biết nguyên nhân. Bởi vì, đây là lần đầu tiên Miêu Anh giết người! Hơn nữa cô còn giết một lúc nhiều người như vậy, nên hiển nhiên trong lòng cô không thể dễ chịu được.
Mặc dù những người kia đều là tội phạm cực kỳ hung ác, Miêu Anh chỉ là phòng vệ chính đáng, lại đang chấp hành nhiệm vụ. Nhưng một hơi đoạt đi nhiều mạng người như thế, một người lương thiện như cô vẫn khó mà chấp nhận nổi.
Thấy cô buồn khổ như vậy, Triệu Ngọc vội khoác vai cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng an ủi: “Đội trưởng Miêu, đừng suy nghĩ nhiều nữa! Đám người kia đều đáng chết! Nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định phải xé xác chúng ra mới hả giận! Tôi còn chê cô ra tay hơi nhẹ đấy!”
Miêu Anh rúc vào ngực Triệu Ngọc, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa.
“Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa!” Triệu Ngọc dùng khăn mặt lau mấy vết bẩn trên mặt Miêu Anh, lo lắng nói: “Hai chúng ta còn sống, đây mới là điều quan trọng nhất!”
Nghe được lời này, rốt cuộc Miêu Anh cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ngập nước nhìn Triệu Ngọc một chút. Một giây sau, cô lại rúc vào lòng hắn, đồng thời ôm chặt lấy hắn.
“Triệu Ngọc, tôi còn tưởng rằng... tôi đã mất anh rồi chứ... hu hu...”
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và thân hình run rẩy của cô, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy ấm áp. Hắn vội dỗ dành cô: “Đội trưởng Miêu, tôi vẫn chưa hoàn thành sứ mệnh đánh dã chiến với cô mà, sao có thể tùy tiện chết được!”
Nghe được ba chữ “đánh dã chiến”, cơ thể Miêu Anh run lên, giống như bị Triệu Ngọc chọc cười. Thế nhưng, khi cô ngẩng đầu lên, nước mắt cũng đã ướt đẫm khuôn mặt. Cô nắm tay Triệu Ngọc, nói: “Triệu Ngọc, chỉ lần này thôi nhé. Về sau, nếu anh còn ngốc như vậy, thay tôi cản súng, tôi sẽ giết chết anh!”
Nói xong cô mới ý thức được lời của mình quá mâu thuẫn, lập tức đỏ mặt.
Triệu Ngọc nhìn gò má đỏ bừng của cô, hooc-môn giống đực đột nhiên tăng lên, định cúi xuống hôn Miêu Anh một cái thật sâu. Ai ngờ, hệ thống trong đầu hắn bỗng vang lên: “Kỳ ngộ đã hoàn thành. Độ hoàn thành: 175%. Chúc mừng, bạn nhận được mười đạo cụ tàng hình, mời kiểm tra và nhận!”
Lúc này, Triệu Ngọc và Miêu Anh đang ngồi song song trên một tảng đá lớn trong hang. Triệu Ngọc đội cái khăn mặt trên đầu, miệng tu một chai nước khoáng. Trong khi đó, Miêu Anh dùng hai tay chống cằm, đờ đẫn nhìn đám cảnh sát và nhân viên cứu hộ đang2lăng xăng chạy qua chạy lại trước mặt mình.
Chỉ mỗi cáng cứu thương thôi mà bọn họ đã vận chuyển hơn mười lần. Nằm trên cáng không phải người chết thì cũng bị thương rất nặng.
Triệu Ngọc chẳng thể ngờ nổi, sau trận chiến ác liệt vừa rồi, trong hang động lại biến thành8chiến trường Tu La như thế. Trong số mười một người của Lý Tu Sinh, bây giờ chỉ còn lại hai ba người có thể thở! Còn những kẻ còn lại, bao gồm cả Lý Tu Sinh, tất cả đều đã lìa đời, hơn nữa còn chết rất thảm khốc....
Không biết Miêu Anh cố6ý hay chỉ đơn giản là phản ứng theo bản năng, mặc dù đạo trưởng bị trúng hai phát đạn nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Lúc này, gã đã được nhân viên cứu hộ đưa lên máy bay, chở đến bệnh viện để cứu chữa!
Giáo sư Điền Đông Dân bị trúng đạn3ở bả vai, cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Hai vị chuyên gia già cả ấy đều đã được đưa đến bệnh viện.
Thật ra mới đầu Triệu Ngọc và Miêu Anh cũng có thể đi theo! Nhưng ngặt nỗi trực thăng đã kín chỗ, bọn họ phải chờ một trực thăng khác đến5mới có thể rời đi.
Triệu Ngọc đã báo cáo lại chuyện tượng Phật bằng vàng cho các sếp của mình. Khi nhận được tin, bọn họ lập tức liên hệ với lãnh đạo của các đơn vị liên quan như Cục Văn hóa Khảo cổ. Bây giờ, đội chuyên gia xử lý các di tích văn hóa đã lên đường. Đến lúc đó, Triệu Ngọc còn phải cung cấp vị trí chính xác của kho báu cho bọn họ nữa.
Haiz!
Hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh hang động. Hài cốt thời nhà Minh mà mấy ông chuyên gia phát hiện lúc trước vẫn còn nguyên bên trong chỗ lõm.
Lúc trước, sau khi bốn người Đổng Phái Trác phát hiện được hài cốt, bởi vì không có cách di chuyển nó đi nên bọn họ vẫn để nguyên ở lại đó.
Từ góc độ của Triệu Ngọc nhìn sang, có thể trông thấy một góc của cái xác. Lúc này hắn ngồi kết hợp lại với những phát hiện của mình khi còn ở dưới nước, càng nghĩ càng không thể hiểu được cái ông thời Minh đó đang tính toán cái gì!
Kho báu được giấu chỗ sâu trong hang động, vậy rốt cuộc vì sao hắn ta lại vô duyên vô cớ leo lên chỗ cao như thế để chết?
Chẳng lẽ... mặc dù hắn ta sinh sống trong hang này ngần ấy năm, nhưng vẫn không tìm được kho báu?
Nhưng theo lý thì không thể thế được?
Vào thời xa xưa, trong động này không có nước. Nếu hắn ta giữ bản đồ kho báu thì lẽ ra phải dễ dàng tìm được nó mới đúng. Chẳng lẽ... hắn ta thật sự đã làm mất bản đồ?
Hay là hắn ta vốn đã tìm được kho báu rồi, nhưng vì nó không mang lại lợi ích gì cho hắn ta, nên hắn ta mới để nguyên ở đó?
Nhưng mà... nếu thật sự tìm được kho báu, vậy tại sao hắn ta không chết trong cái hang có giấu kho báu kia? Làm vậy thì coi như chôn cùng với nó mà?
Triệu Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy, có lẽ con cháu của Khâu Thành không tìm được kho báu! Hay là Khâu Thành cũng đề phòng con cháu mình, cố ý bớt đi một manh mối bên trên bản đồ kho báu? Chỉ cần không viết đá Vũ Tích thì cho dù con cháu ông ta có ở trong hang động hơn mười năm, cũng chưa chắc tìm được kho báu!
Haiz!
Dù thế nào đi chăng nữa, chuyện xưa lắc xưa lơ này cũng chẳng liên quan gì đến mình! Mình đã tìm ra kho báu rồi, vậy chắc sẽ được không ít tiền thưởng đâu nhỉ?
Tuy nhiên, dù đang nghĩ đến số tiền thưởng hậu hĩnh nhưng Triệu Ngọc lại không vui nổi.
Cáng cứu thương vẫn đang không ngừng đưa ra ngoài, còn có một số nhân viên của Khoa Giám định pháp y Cục thành phố đến thu thập chứng cứ tại hiện trường. Chắc chẳng bao lâu nữa sẽ có người đến hỏi khẩu cung hai người Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc lặng lẽ nhìn Miêu Anh, thấy cô vẫn cứ đờ đẫn nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt mình, tinh thần không được tốt.
Quẻ Càn!
Haiz!
Triệu Ngọc vừa nghĩ đến hệ thống và quẻ bói mà hắn đã mở, không kìm được mà than thở.
Mặc dù hắn không biết rốt cuộc quẻ Càn đại diện cho cái gì, nhưng căn cứ theo kết quả trước mắt, quẻ Càn này tuyệt đối còn lợi hại hơn quẻ Khôn nhiều!
Nổ bom, bắn nhau, tìm kho báu, giết người...
Triệu Ngọc đếm sơ qua một lượt. Lần này, những người lên núi tìm kiếm kho báu có thể chia thành bốn đội. Một đội là đạo trưởng cầm đầu đám trộm mộ. Mục đích của chúng hoàn toàn là vì tượng Phật bằng vàng!
Đội thứ hai là nhân viên điều tra phân cục Mạt Dương do Phó Kiếm Tinh dẫn đầu.
Bọn họ ngoại trừ truy tìm bảo vật, còn muốn truy bắt đám người đạo trưởng.
Đội thứ ba dĩ nhiên là đám người Lý Tu Sinh. Tuy nhiên, mục đích của đám người này không phải vì tượng Phật mà là vì đạo trưởng. Bọn họ muốn khống chế đạo trưởng, thứ nhất là để báo thù cho Cách Cách và Hoàng Tinh năm xưa; thứ hai là muốn tìm ra kho tài sản của đạo trưởng, từ đó thu về một mớ của cải kếch xù.
Còn về đội thứ tư, hiển nhiên chính là Miêu Anh và Triệu Ngọc.
Nhìn chung, bốn đội ngũ đến Tướng Quân Lĩnh đã chết mất ba. Cuối cùng chỉ còn lại Triệu Ngọc và Miêu Anh, có thể được gọi là đội chiến thắng cuối cùng!
Có điều, mặc dù sống đến cuối cùng, nhưng trong lòng Miêu Anh và Triệu Ngọc lại không hề cảm thấy vui mừng chút nào. Ngược lại, cả hai đều cảm thấy nặng nề, rất không thoải mái.
Không ngờ trận chiến ở Tướng Quân Lĩnh lại làm chết nhiều người như vậy! Đến bây giờ, Triệu Ngọc và Miêu Anh cũng không thể nào chấp nhận được sự thật này. Bọn họ cứ có cảm giác rằng dường như còn có biện pháp nào đó giúp họ tránh được cái kết thê thảm này....
Nhất là đám người Phó Kiếm Tinh. Bọn họ chết thật sự quá mức đột ngột, chẳng đáng chút nào! Mặc dù trước đó có chút khúc mắc, nhưng tất cả mọi người đều là đồng nghiệp trong giới cảnh sát Tần Sơn. Dù thế nào đi nữa, Triệu Ngọc cũng không muốn nhìn thấy bọn họ mất mạng vô ích như thế!
Gã đạo trưởng Viên Thụ Tài thật sự quá độc ác! Nếu không phải gã dùng thuốc nổ nổ chết đám người Phó Kiếm Tinh, mọi việc sẽ không trầm trọng ác liệt đến mức này!
Hơn nữa, Viên Thụ Tài cũng không chỉ giết chết đám người Phó Kiếm Tinh, mà mười tám năm trước gã đã hại Cách Cách, Hoàng Tinh, về sau thì có Giáo sư Đổng Phái Trác. Tất cả đều chết trong tay gã! Người này tội ác chồng chất, tội lỗi tày trời! Gã ta chắc chắn sẽ phải chịu mức phạt tàn khốc nhất!
Đương nhiên, một kẻ vì lợi ích riêng như Lý Tu Sinh cũng phải trả giá lớn cho sự tham lam của mình!
Cho đến bây giờ, Triệu Ngọc cũng không cách nào hiểu được. Lý Tu Sinh vốn đã giàu nứt đố đổ vách rồi, vậy mà ông ta vẫn không hề thỏa mãn. Thậm chí, chỉ vì muốn lấy được tài sản của đạo trưởng mà ông ta còn lao vào mối nguy hệt như một con thiêu thân! Cuối cùng, nếu không phải ông ta tham lam thèm muốn tượng Phật bằng vàng thì cũng không bị hắn lừa, để rồi phải trả bằng chính mạng sống của mình!
Haiz!
Một người tham lam đến như vậy, thật khiến người ta phải ngán ngẩm thở dài!
Triệu Ngọc nói không sai, Lý Tu Sinh và Viên Thụ Tài đều là loại người cực kỳ ích kỷ! Cuối cùng, bọn họ đều thua trong sự tham lam của mình!
Ực ực...
Triệu Ngọc ngửa cổ, uống sạch chai nước khoáng. Khi hắn quay đầu lại, hắn phát hiện tình huống của Miêu Anh vẫn chẳng khá hơn chút nào. Cô vẫn ngơ ngác suy nghĩ chuyện gì đó, gương mặt đơ ra không chút biểu cảm.
Triệu Ngọc biết nguyên nhân. Bởi vì, đây là lần đầu tiên Miêu Anh giết người! Hơn nữa cô còn giết một lúc nhiều người như vậy, nên hiển nhiên trong lòng cô không thể dễ chịu được.
Mặc dù những người kia đều là tội phạm cực kỳ hung ác, Miêu Anh chỉ là phòng vệ chính đáng, lại đang chấp hành nhiệm vụ. Nhưng một hơi đoạt đi nhiều mạng người như thế, một người lương thiện như cô vẫn khó mà chấp nhận nổi.
Thấy cô buồn khổ như vậy, Triệu Ngọc vội khoác vai cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng an ủi: “Đội trưởng Miêu, đừng suy nghĩ nhiều nữa! Đám người kia đều đáng chết! Nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định phải xé xác chúng ra mới hả giận! Tôi còn chê cô ra tay hơi nhẹ đấy!”
Miêu Anh rúc vào ngực Triệu Ngọc, ánh mắt vẫn nhìn về phía xa.
“Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa!” Triệu Ngọc dùng khăn mặt lau mấy vết bẩn trên mặt Miêu Anh, lo lắng nói: “Hai chúng ta còn sống, đây mới là điều quan trọng nhất!”
Nghe được lời này, rốt cuộc Miêu Anh cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ngập nước nhìn Triệu Ngọc một chút. Một giây sau, cô lại rúc vào lòng hắn, đồng thời ôm chặt lấy hắn.
“Triệu Ngọc, tôi còn tưởng rằng... tôi đã mất anh rồi chứ... hu hu...”
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và thân hình run rẩy của cô, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy ấm áp. Hắn vội dỗ dành cô: “Đội trưởng Miêu, tôi vẫn chưa hoàn thành sứ mệnh đánh dã chiến với cô mà, sao có thể tùy tiện chết được!”
Nghe được ba chữ “đánh dã chiến”, cơ thể Miêu Anh run lên, giống như bị Triệu Ngọc chọc cười. Thế nhưng, khi cô ngẩng đầu lên, nước mắt cũng đã ướt đẫm khuôn mặt. Cô nắm tay Triệu Ngọc, nói: “Triệu Ngọc, chỉ lần này thôi nhé. Về sau, nếu anh còn ngốc như vậy, thay tôi cản súng, tôi sẽ giết chết anh!”
Nói xong cô mới ý thức được lời của mình quá mâu thuẫn, lập tức đỏ mặt.
Triệu Ngọc nhìn gò má đỏ bừng của cô, hooc-môn giống đực đột nhiên tăng lên, định cúi xuống hôn Miêu Anh một cái thật sâu. Ai ngờ, hệ thống trong đầu hắn bỗng vang lên: “Kỳ ngộ đã hoàn thành. Độ hoàn thành: 175%. Chúc mừng, bạn nhận được mười đạo cụ tàng hình, mời kiểm tra và nhận!”