Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-433.txt
Chương 433: Cuộc sống hạnh phúc của triệu ngọc
“A...” Triệu Ngọc ngáp một cái rồi trêu chọc thổi một hơi vào lỗ tai Miêu Anh, làm những sợi tóc buông xõa của cô hơi bay lên.
Bỗng dưng cảm thấy tai mình hơi nhồn nhột, Miêu Anh lập tức quay người2lại, ôm chặt lấy Triệu Ngọc.
Nữ thần bạo lực quả thật không giống người bình thường. Buổi trưa nay Triệu Ngọc vừa cùng cô trải qua mấy trận chiến đấu sục sôi, mưa rền gió dữ, sóng cuộn thét gào, đất rung8núi chuyển. Chỉ xét đến địa điểm chiến đấu thôi là họ đã chuyển hết từ chỗ này sang chỗ khác, từ nhà vệ sinh ra phòng khách, từ phòng khách vào phòng ngủ, từ bồn tắm tới sô pha, từ sô6pha lại ra bàn ăn...
Sau mấy hiệp đấu nảy lửa, giày vò qua lại, cả căn phòng sang trọng đã biến thành một đống hỗn độn: Gối đầu thì bay lên xà nhà, sô pha và giường bị lệch ra khỏi vị3trí cũ, điều khiển từ xa của máy điều hòa bị giẫm nứt, ngay cả chén trà và cái gạt tàn thuốc cũng rớt bể mất mấy cái...
Lúc này, Triệu Ngọc đang ôm thân thể mềm mại nóng rực như lửa trong5vòng tay mình. Ngoại trừ cảm giác hớn hở vui sướng, hắn còn được trải nghiệm một cảm xúc hoàn toàn mới từ trên người Miêu Anh. Đó là cảm giác trái tim đập rộn ràng đến kỳ lạ, kiểu như hắn sẵn lòng trả mọi giá vì người con gái này. Hắn biết rõ, đây chính là yêu!!!
Mặc dù kiếp trước Triệu Ngọc từng có một mối tình oanh liệt đẫm máu và nước mắt với Diêu Giai, nhưng bởi vì trẻ người non dạ nên trong cuộc tình này, cảm giác chủ yếu vẫn là tính ngông nghênh và không chịu nổi gò bó, giống như thời trẻ muốn bộc lộ ra hết mọi thứ mà chẳng có mục đích gì vậy.
Mà Miêu Anh trước mắt hắn đây thì lại khác hoàn toàn. Tuy nữ thần bạo lực có tính cách cực kỳ mạnh mẽ, nhưng Triệu Ngọc lại có được cảm giác hạnh phúc chân thực từ trên người cô. Chính niềm hạnh phúc thật sự ấy khiến hắn hiểu được thế nào là trách nghiệm và trọng trách của một người đàn ông trưởng thành!
“Triệu Ngọc, anh hãy nói thật cho em biết....” Miêu Anh vuốt ve gương mặt hắn, hỏi: “Rốt cuộc hồi trước anh ngủ với bao nhiêu người rồi?”
“Cái này hả...” Triệu Ngọc giả vờ như đang suy tư.
“Mẹ kiếp!” Bàn tay âu yếm của Miêu Anh lập tức biến thành Cửu Âm Bạch Cốt Trảo*, bóp lấy cổ Triệu Ngọc. Cô nói với vẻ hung ác: “Đếm không xuể chứ gì? Đồ lưu manh!”
* Theo truyện “Anh hùng xạ điêu”, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo vốn có tên là Cửu Âm Thần Trảo, là một trong nhiều môn võ công được ghi lại trong Cửu Âm Chân Kinh. Khi luyện Cửu Âm Thần Trảo thì chỉ dùng tay đánh vào vách đá để luyện tập, nhưng do Mai Siêu Phong cùng sư huynh Trần Huyền Phong ăn cắp được nửa quyển hạ Cửu Âm Chân Kinh, sau đó tập luyện theo mà không hiểu yếu chỉ đạo gia trong khẩu quyết võ công nên khi luyện dùng tay đánh vào sọ người sống, từ đó được giới giang hồ gọi là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo. (wikipedia)
“Khụ khụ!” Triệu Ngọc vuốt nhẹ lên đầu mũi cô, nói: “Mấy người đó chẳng qua là gặp dịp thì chơi hoặc bạn bè lung tung mà thôi! Đội trưởng Miêu...” Triệu Ngọc không cười nữa mà nói với vẻ cực kỳ trịnh trọng: “Từ hôm nay trở đi, trong lòng anh chỉ có mình em! Anh không nói đùa đâu, thật đấy! Có em, anh cảm thấy cuộc sống của anh có ý nghĩa hơn nhiều! Em yên tâm đi, về sau anh sẽ cực kỳ nỗ lực, nhất định sẽ sớm cưới em về, cùng nhau sống cuộc đời hạnh phúc nhất!”
Nào ngờ, khi Triệu ngọc vừa nhắc tới chữ “cưới”, ánh mắt của Miêu Anh lại bỗng ảm đạm đi một chút. Thế nhưng nó chỉ thoáng qua rồi biến mất rất nhanh, nên Triệu Ngọc cũng không để ý thấy.
“Triệu Ngọc, dù là thật hay giả...” Miêu Anh thu tay về, dịu dàng nói: “Có những lời này của anh là đủ rồi!”
“Sao mà giả được chứ?” Triệu Ngọc vỗ vỗ ngực mình, nói: “Triệu Ngọc anh xin thề, kiếp này không phải tiểu thư Miêu Anh thì không cưới. Nếu không, anh tắm bị người khác ném mất xà phòng, đi coi mắt gặp giả gái...”
“Thôi thôi thôi... Suốt ngày chỉ biết nói tào lao!” Miêu Anh bĩu môi nói: “Ai thèm tin lời của tên lưu manh nhà anh kia chứ?”
“Em nói vậy là sai rồi. Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu mà! Ha ha ha...” Triệu Ngọc vừa cười đùa vừa vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn của cô: “Chỉ có điều, Triệu Ngọc anh cũng không phải là thằng mặt trắng chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt. Em cứ xem hành động thực tế của anh đi! Đội trưởng Miêu, em chắc chắn sẽ không phải hối hận vì đã làm người phụ nữ của anh đâu!”
“Đồ lưu manh thối, đồ xấu xa...” Miêu Anh tặng cho Triệu Ngọc một loạt mấy quả đấm thật đau, khiến hắn ngã về phía sau một cái, lăn xuống khỏi giường...
...
Thực ra, đối với Triệu Ngọc mà nói, có thể xác định quan hệ với tiểu thư Miêu quả đúng là một chuyện rất tốt đẹp mà hắn đã tha thiết ước mơ từ lâu! Có điều, chuyện tốt hơn nữa chính là nhờ tình cảm này mà bóng ma về sự kiện Tướng Quân Lĩnh lưu lại trong lòng cô đã mờ nhạt dần, đồng thời giảm bớt gánh nặng cho cô.
Trong lúc yêu đương ngọt ngào, trạng thái tinh thần của Miêu Anh cũng từ từ khôi phục. Cô đã khá hơn nhiều so với trước đây.
Chỉ có điều, mặc dù dưới sự uy hiếp của Triệu Ngọc, tổ giám sát kỷ luật kia không đi tìm Miêu Anh gây phiền phức nữa, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là chuyện này đã kết thúc.
Có lẽ lãnh đạo cấp trên để ý tới cảm xúc của Miêu Anh nên tạm thời gác chuyện này lại, không thấy đả động gì tới việc tiến hành xử phạt. Nhưng mặt khác, họ cũng không nhắc gì tới việc khôi phục lại chức vụ cho cô.
Trong một thời gian ngắn, chức vụ đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự của Miêu Anh bị bỏ mặc không màng tới.
Vì cấp trên còn chưa nói gì nên đương nhiên Cục trưởng Loan cũng không thể tự ý quyết định. Bà ta chỉ nói với Miêu Anh rằng hi vọng cô có thể dùng khoảng thời gian này để nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ ít lâu sau, khi sức ảnh hưởng và độ chú ý của sự việc này giảm xuống thì lại quay về đơn vị lần nữa.
Đối với lời giải thích và xếp đặt ấy, Miêu Anh và Triệu Ngọc cũng hiểu được phần nào. Dù sao hiện tại hai người cũng đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng, Triệu Ngọc còn ước gì Miêu Anh có thể nghỉ ngơi thật nhiều ý chứ!
Vả lại, sau lưng Miêu Anh có cái ô to như thế, nên Triệu Ngọc càng không cần lo lắng về vấn đề sự nghiệp sau này của cô.
Bây giờ, nhiệm vụ duy nhất của hắn chính là ở bên cạnh nữ thần của mình, hằng ngày cùng cô đi ăn chơi ca múa, mua đồ mua đạc, tập võ rèn luyện sức khỏe...
Sức mạnh của tình yêu quả là vĩ đại, sau khi rơi vào bể tình cuồng nhiệt, Miêu Anh thay đổi hẳn, giống như đã biến thành một con người khác. Ngày nào cô cũng đi cùng với Triệu Ngọc như hình với bóng, nép vào lòng tình nhân như con chim nhỏ, từ xem phim, dạo hàng quán cho đến thưởng thức các món ăn ngon... Hạnh phúc biết bao.
Thấy đôi kim đồng ngọc nữ này đi đâu cũng có nhau, mọi người cực kỳ đố kỵ. Chẳng mấy chốc họ đã trở thành một giai thoại trong đội cảnh sát.
Có điều, trong đội cảnh sát vẫn bận đến đầu tắt mặt tối. Dù sao sự việc Tướng Quân Lĩnh vẫn còn chưa kết thúc, hơn nữa nó còn liên quan đến vụ án cái xác nữ mặc trang phục cổ đại, chưa kể phải kết án vụ Hoàng Tinh bị hại, cho nên thời gian này nhiệm vụ của Đội Trọng án rất nặng.
Nhất là hiện tại Miêu Anh không ở đây làm đội trưởng, nên cũng cần có người tới chèo chống.
Lúc đầu Cục trưởng Loan đã sắp xếp Triệu Ngọc tới tạm thay vào chức vụ đội trưởng, nhưng hắn lại chẳng muốn đi làm mấy loại công tác nhàm chán này nên đã nhường luôn cho Mao Vĩ.
Tuy nhiên, dù đã phủi tay nhưng Triệu Ngọc vẫn không thể nhàn rỗi. Ngày ngày hắn vẫn phải đi làm đúng giờ, chỉ có thể tranh thủ những lúc khác để ở bên cạnh Miêu Anh.
Mỗi một ngày cứ thế chầm chậm trôi qua, Triệu Ngọc nay đã gặt hái thành công trên cả phương diện tình cảm và sự nghiệp, cảm thấy cuộc sống của mình thật sự rất thoải mái hạnh phúc.
Cuộc sống thỏa mãn như ngày hôm nay là điều mà Triệu Ngọc chưa bao giờ nghĩ tới khi vừa mới xuyên qua. Kiếp trước hắn là lưu manh, giờ chẳng những lắc mình biến thành cảnh sát mà còn leo từng bước một lên tới đỉnh, trở thành thám tử lừng danh, hơn nữa còn chinh phục được nữ thần trong lòng. Đúng là khiến người ta phải dạt dào cảm xúc!
Khi nhớ lại đủ mọi chuyện từng xảy ra trong quá khứ, Triệu Ngọc lại càng quý trọng cuộc sống bây giờ hơn. Hắn của ngày hôm nay không những có đủ tình yêu và sự nghiệp, mà trên phương diện tiền bạc cũng rất khá khẩm, có thể coi là một phú ông nho nhỏ. Cuộc sống của hắn phải nói là càng ngày càng thú vị hơn.
Đương nhiên, ngoại trừ niềm xúc động đối với vận mệnh, Triệu Ngọc còn phải cảm ơn hệ thống Kỳ Ngộ thần kỳ kia. Không nhờ nó thì hắn cũng sẽ không đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn mở quẻ đều đặn. Mặc dù không gặp được kỳ ngộ vô cùng lợi hại nào nhưng hắn cũng thu hoạch được không ít đạo cụ, chẳng hạn như kính nhìn xuyên đêm, máy đổi giọng, máy cúp điện… Đặc biệt, vào ngày hắn đẩy ngã được Miêu Anh, hắn đã lấy được đạo cụ hạng nhất tên là máy tăng lực đẩy tàng hình.
Nó được giới thiệu là có thể cung cấp một lực đẩy nhất định cho phương tiện giao thông và có tác dụng trên bất kỳ phương tiện giao thông nào. Nói cách khác, nếu như ô tô đang đi mà bỗng hết xăng, chỉ cần sử dụng máy tăng lực đẩy này thì vẫn có thể chạy tiếp! Hơn nữa, nó còn có thể điều chỉnh tốc độ trong phạm vi khống chế.
Có câu, người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái. Trong khoảng thời gian hạnh phúc sung sướng này, Triệu Ngọc lại gặp được thêm mấy chuyện tốt liên tiếp nữa, thật đúng là sắp làm hắn sướng đến điên mất rồi!
Đầu tiên phải nói về bình hoa triều Minh mà hắn lừa được từ chỗ của Lý Tu Sinh. Vì băng đảng buôn lậu của ông ta đã bị triệt phá nên Triệu Ngọc không muốn giữ lại món đồ kia nữa, hắn bèn nhờ tên Tóc Vàng Chu Dương đi đến vùng khác, tìm một đường dây bí mật rồi đem bán đi.
Mặc dù đây không phải là vụ làm ăn chính quy, nhưng bình hoa Quân Diêu từ thời nhà Minh này vẫn bán được đến ba triệu bảy, khiến Triệu Ngọc kinh ngạc một phen!
Sau đó, càng điều tra sự kiện Tướng Quân Lĩnh sâu hơn, những việc có liên quan tới kho báu tượng Phật bằng vàng cũng dần dần có manh mối.
Hiện giờ chuyên gia đã trục vớt được hết nguyên cả kho báu ấy.
Lần khai quật này có thể nói là lừng lẫy nhất từ xưa đến nay, làm kinh hãi khắp chốn, không chỉ thu hút được rất nhiều chuyên gia khảo cổ nổi danh trong và ngoài nước, mà thậm chí còn được các đài truyền thông nước ngoài chú ý.
Tất nhiên, trong công tác khai quật lần này, ngoại trừ tìm được mười hai pho tượng Phật bằng vàng vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết của Tần Sơn thì còn phát hiện được không ít những kho tàng văn hóa quý giá, món nào món nấy đều là bảo vật vô giá!
Do Triệu Ngọc chính là người duy nhất phát hiện ra kho báu lần này, không những thế còn có sự tích anh hùng liều mình quyết đấu bảo vệ kho báu cùng với Miêu Anh. Vì thế, chỉ trong vòng vài ngày nay, hắn và Miêu Anh đã nhận được bao nhiêu lời tuyên dương khen ngợi từ các ngành khác nhau!
Trong số đó có Cục Văn hóa Khảo cổ, Hiệp hội Văn hóa khảo cổ và tổ chức bảo vệ di sản văn hóa, còn có Phòng Trinh sát hình sự Cục thành phố. Tuy tiền thưởng chỉ mang tính tượng trưng nhưng những vinh dự này đủ để đảm bảo cho Triệu Ngọc được vào danh sách bình chọn làm cảnh sát ưu tú của năm!
Có điều, chuyện khiến người ta kích động hơn nữa vẫn còn ở đằng sau. Bộ phận bảo vệ di sản văn hóa của Cục Cảnh sát đã đem tài liệu liên quan tới tượng Phật mà Triệu Ngọc phát hiện ra báo lên cho Tổ chức bảo vật quốc gia.
Nghe nói với những khám phá kho báu cấp bậc như này, thông thường ai trực tiếp phát hiện ra đều sẽ nhận được phần thưởng của nhà nước theo một tỉ lệ nhất định! Mặc dù tỉ lệ này không lớn lắm, không thể nào vượt quá một phần ngàn, nhưng nếu tính dựa trên tổng giá trị của kho báu tượng Phật, chắc chắn Triệu Ngọc sẽ không chỉ lấy một chút tiền lẻ thôi đâu!
Lương Hoan đã tính thử cho hắn rồi, dù là với tỉ lệ được tính toán thận trọng nhất thì mức tiền thưởng của Triệu Ngọc ắt hẳn không dưới năm triệu!
Nghe được con số làm người ta líu lưỡi này, Triệu Ngọc tưởng chừng như sắp nở phồng lên rồi.
Tuy nhiên, vận may tới đây vẫn chưa kết thúc. Buổi tối, hắn lại nhận được cuộc gọi của mẹ già nhà mình. Bà ấy nói với hắn rằng đã tìm được quyển sách liên quan đến Bát Quái Quỷ Công mà ông ngoại hắn để lại rồi!
Thì ra em họ nhà cậu của Triệu Ngọc đã quyên góp quyển sách cho thư viện nhà trường. Bây giờ cậu của hắn đã lấy quyển sách về, còn nói rõ là trong hôm nay sẽ đưa đến cho mẹ hắn!
Wow!
Đương nhiên, khi nhận được tin này, Triệu Ngọc cực kỳ kích động. Bây giờ, không những hắn đã có thể phá giải được bí ẩn của hệ thống Kỳ Ngộ, mà còn tìm được một cơ hội tốt để ra vẻ nữa!
Thế là hắn lập tức bảo với mẹ mình rằng ngày mai hắn sẽ dẫn theo vợ về quê nhà!!!
“A...” Triệu Ngọc ngáp một cái rồi trêu chọc thổi một hơi vào lỗ tai Miêu Anh, làm những sợi tóc buông xõa của cô hơi bay lên.
Bỗng dưng cảm thấy tai mình hơi nhồn nhột, Miêu Anh lập tức quay người2lại, ôm chặt lấy Triệu Ngọc.
Nữ thần bạo lực quả thật không giống người bình thường. Buổi trưa nay Triệu Ngọc vừa cùng cô trải qua mấy trận chiến đấu sục sôi, mưa rền gió dữ, sóng cuộn thét gào, đất rung8núi chuyển. Chỉ xét đến địa điểm chiến đấu thôi là họ đã chuyển hết từ chỗ này sang chỗ khác, từ nhà vệ sinh ra phòng khách, từ phòng khách vào phòng ngủ, từ bồn tắm tới sô pha, từ sô6pha lại ra bàn ăn...
Sau mấy hiệp đấu nảy lửa, giày vò qua lại, cả căn phòng sang trọng đã biến thành một đống hỗn độn: Gối đầu thì bay lên xà nhà, sô pha và giường bị lệch ra khỏi vị3trí cũ, điều khiển từ xa của máy điều hòa bị giẫm nứt, ngay cả chén trà và cái gạt tàn thuốc cũng rớt bể mất mấy cái...
Lúc này, Triệu Ngọc đang ôm thân thể mềm mại nóng rực như lửa trong5vòng tay mình. Ngoại trừ cảm giác hớn hở vui sướng, hắn còn được trải nghiệm một cảm xúc hoàn toàn mới từ trên người Miêu Anh. Đó là cảm giác trái tim đập rộn ràng đến kỳ lạ, kiểu như hắn sẵn lòng trả mọi giá vì người con gái này. Hắn biết rõ, đây chính là yêu!!!
Mặc dù kiếp trước Triệu Ngọc từng có một mối tình oanh liệt đẫm máu và nước mắt với Diêu Giai, nhưng bởi vì trẻ người non dạ nên trong cuộc tình này, cảm giác chủ yếu vẫn là tính ngông nghênh và không chịu nổi gò bó, giống như thời trẻ muốn bộc lộ ra hết mọi thứ mà chẳng có mục đích gì vậy.
Mà Miêu Anh trước mắt hắn đây thì lại khác hoàn toàn. Tuy nữ thần bạo lực có tính cách cực kỳ mạnh mẽ, nhưng Triệu Ngọc lại có được cảm giác hạnh phúc chân thực từ trên người cô. Chính niềm hạnh phúc thật sự ấy khiến hắn hiểu được thế nào là trách nghiệm và trọng trách của một người đàn ông trưởng thành!
“Triệu Ngọc, anh hãy nói thật cho em biết....” Miêu Anh vuốt ve gương mặt hắn, hỏi: “Rốt cuộc hồi trước anh ngủ với bao nhiêu người rồi?”
“Cái này hả...” Triệu Ngọc giả vờ như đang suy tư.
“Mẹ kiếp!” Bàn tay âu yếm của Miêu Anh lập tức biến thành Cửu Âm Bạch Cốt Trảo*, bóp lấy cổ Triệu Ngọc. Cô nói với vẻ hung ác: “Đếm không xuể chứ gì? Đồ lưu manh!”
* Theo truyện “Anh hùng xạ điêu”, Cửu Âm Bạch Cốt Trảo vốn có tên là Cửu Âm Thần Trảo, là một trong nhiều môn võ công được ghi lại trong Cửu Âm Chân Kinh. Khi luyện Cửu Âm Thần Trảo thì chỉ dùng tay đánh vào vách đá để luyện tập, nhưng do Mai Siêu Phong cùng sư huynh Trần Huyền Phong ăn cắp được nửa quyển hạ Cửu Âm Chân Kinh, sau đó tập luyện theo mà không hiểu yếu chỉ đạo gia trong khẩu quyết võ công nên khi luyện dùng tay đánh vào sọ người sống, từ đó được giới giang hồ gọi là Cửu Âm Bạch Cốt Trảo. (wikipedia)
“Khụ khụ!” Triệu Ngọc vuốt nhẹ lên đầu mũi cô, nói: “Mấy người đó chẳng qua là gặp dịp thì chơi hoặc bạn bè lung tung mà thôi! Đội trưởng Miêu...” Triệu Ngọc không cười nữa mà nói với vẻ cực kỳ trịnh trọng: “Từ hôm nay trở đi, trong lòng anh chỉ có mình em! Anh không nói đùa đâu, thật đấy! Có em, anh cảm thấy cuộc sống của anh có ý nghĩa hơn nhiều! Em yên tâm đi, về sau anh sẽ cực kỳ nỗ lực, nhất định sẽ sớm cưới em về, cùng nhau sống cuộc đời hạnh phúc nhất!”
Nào ngờ, khi Triệu ngọc vừa nhắc tới chữ “cưới”, ánh mắt của Miêu Anh lại bỗng ảm đạm đi một chút. Thế nhưng nó chỉ thoáng qua rồi biến mất rất nhanh, nên Triệu Ngọc cũng không để ý thấy.
“Triệu Ngọc, dù là thật hay giả...” Miêu Anh thu tay về, dịu dàng nói: “Có những lời này của anh là đủ rồi!”
“Sao mà giả được chứ?” Triệu Ngọc vỗ vỗ ngực mình, nói: “Triệu Ngọc anh xin thề, kiếp này không phải tiểu thư Miêu Anh thì không cưới. Nếu không, anh tắm bị người khác ném mất xà phòng, đi coi mắt gặp giả gái...”
“Thôi thôi thôi... Suốt ngày chỉ biết nói tào lao!” Miêu Anh bĩu môi nói: “Ai thèm tin lời của tên lưu manh nhà anh kia chứ?”
“Em nói vậy là sai rồi. Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu mà! Ha ha ha...” Triệu Ngọc vừa cười đùa vừa vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn của cô: “Chỉ có điều, Triệu Ngọc anh cũng không phải là thằng mặt trắng chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt. Em cứ xem hành động thực tế của anh đi! Đội trưởng Miêu, em chắc chắn sẽ không phải hối hận vì đã làm người phụ nữ của anh đâu!”
“Đồ lưu manh thối, đồ xấu xa...” Miêu Anh tặng cho Triệu Ngọc một loạt mấy quả đấm thật đau, khiến hắn ngã về phía sau một cái, lăn xuống khỏi giường...
...
Thực ra, đối với Triệu Ngọc mà nói, có thể xác định quan hệ với tiểu thư Miêu quả đúng là một chuyện rất tốt đẹp mà hắn đã tha thiết ước mơ từ lâu! Có điều, chuyện tốt hơn nữa chính là nhờ tình cảm này mà bóng ma về sự kiện Tướng Quân Lĩnh lưu lại trong lòng cô đã mờ nhạt dần, đồng thời giảm bớt gánh nặng cho cô.
Trong lúc yêu đương ngọt ngào, trạng thái tinh thần của Miêu Anh cũng từ từ khôi phục. Cô đã khá hơn nhiều so với trước đây.
Chỉ có điều, mặc dù dưới sự uy hiếp của Triệu Ngọc, tổ giám sát kỷ luật kia không đi tìm Miêu Anh gây phiền phức nữa, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là chuyện này đã kết thúc.
Có lẽ lãnh đạo cấp trên để ý tới cảm xúc của Miêu Anh nên tạm thời gác chuyện này lại, không thấy đả động gì tới việc tiến hành xử phạt. Nhưng mặt khác, họ cũng không nhắc gì tới việc khôi phục lại chức vụ cho cô.
Trong một thời gian ngắn, chức vụ đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự của Miêu Anh bị bỏ mặc không màng tới.
Vì cấp trên còn chưa nói gì nên đương nhiên Cục trưởng Loan cũng không thể tự ý quyết định. Bà ta chỉ nói với Miêu Anh rằng hi vọng cô có thể dùng khoảng thời gian này để nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ ít lâu sau, khi sức ảnh hưởng và độ chú ý của sự việc này giảm xuống thì lại quay về đơn vị lần nữa.
Đối với lời giải thích và xếp đặt ấy, Miêu Anh và Triệu Ngọc cũng hiểu được phần nào. Dù sao hiện tại hai người cũng đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng, Triệu Ngọc còn ước gì Miêu Anh có thể nghỉ ngơi thật nhiều ý chứ!
Vả lại, sau lưng Miêu Anh có cái ô to như thế, nên Triệu Ngọc càng không cần lo lắng về vấn đề sự nghiệp sau này của cô.
Bây giờ, nhiệm vụ duy nhất của hắn chính là ở bên cạnh nữ thần của mình, hằng ngày cùng cô đi ăn chơi ca múa, mua đồ mua đạc, tập võ rèn luyện sức khỏe...
Sức mạnh của tình yêu quả là vĩ đại, sau khi rơi vào bể tình cuồng nhiệt, Miêu Anh thay đổi hẳn, giống như đã biến thành một con người khác. Ngày nào cô cũng đi cùng với Triệu Ngọc như hình với bóng, nép vào lòng tình nhân như con chim nhỏ, từ xem phim, dạo hàng quán cho đến thưởng thức các món ăn ngon... Hạnh phúc biết bao.
Thấy đôi kim đồng ngọc nữ này đi đâu cũng có nhau, mọi người cực kỳ đố kỵ. Chẳng mấy chốc họ đã trở thành một giai thoại trong đội cảnh sát.
Có điều, trong đội cảnh sát vẫn bận đến đầu tắt mặt tối. Dù sao sự việc Tướng Quân Lĩnh vẫn còn chưa kết thúc, hơn nữa nó còn liên quan đến vụ án cái xác nữ mặc trang phục cổ đại, chưa kể phải kết án vụ Hoàng Tinh bị hại, cho nên thời gian này nhiệm vụ của Đội Trọng án rất nặng.
Nhất là hiện tại Miêu Anh không ở đây làm đội trưởng, nên cũng cần có người tới chèo chống.
Lúc đầu Cục trưởng Loan đã sắp xếp Triệu Ngọc tới tạm thay vào chức vụ đội trưởng, nhưng hắn lại chẳng muốn đi làm mấy loại công tác nhàm chán này nên đã nhường luôn cho Mao Vĩ.
Tuy nhiên, dù đã phủi tay nhưng Triệu Ngọc vẫn không thể nhàn rỗi. Ngày ngày hắn vẫn phải đi làm đúng giờ, chỉ có thể tranh thủ những lúc khác để ở bên cạnh Miêu Anh.
Mỗi một ngày cứ thế chầm chậm trôi qua, Triệu Ngọc nay đã gặt hái thành công trên cả phương diện tình cảm và sự nghiệp, cảm thấy cuộc sống của mình thật sự rất thoải mái hạnh phúc.
Cuộc sống thỏa mãn như ngày hôm nay là điều mà Triệu Ngọc chưa bao giờ nghĩ tới khi vừa mới xuyên qua. Kiếp trước hắn là lưu manh, giờ chẳng những lắc mình biến thành cảnh sát mà còn leo từng bước một lên tới đỉnh, trở thành thám tử lừng danh, hơn nữa còn chinh phục được nữ thần trong lòng. Đúng là khiến người ta phải dạt dào cảm xúc!
Khi nhớ lại đủ mọi chuyện từng xảy ra trong quá khứ, Triệu Ngọc lại càng quý trọng cuộc sống bây giờ hơn. Hắn của ngày hôm nay không những có đủ tình yêu và sự nghiệp, mà trên phương diện tiền bạc cũng rất khá khẩm, có thể coi là một phú ông nho nhỏ. Cuộc sống của hắn phải nói là càng ngày càng thú vị hơn.
Đương nhiên, ngoại trừ niềm xúc động đối với vận mệnh, Triệu Ngọc còn phải cảm ơn hệ thống Kỳ Ngộ thần kỳ kia. Không nhờ nó thì hắn cũng sẽ không đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn mở quẻ đều đặn. Mặc dù không gặp được kỳ ngộ vô cùng lợi hại nào nhưng hắn cũng thu hoạch được không ít đạo cụ, chẳng hạn như kính nhìn xuyên đêm, máy đổi giọng, máy cúp điện… Đặc biệt, vào ngày hắn đẩy ngã được Miêu Anh, hắn đã lấy được đạo cụ hạng nhất tên là máy tăng lực đẩy tàng hình.
Nó được giới thiệu là có thể cung cấp một lực đẩy nhất định cho phương tiện giao thông và có tác dụng trên bất kỳ phương tiện giao thông nào. Nói cách khác, nếu như ô tô đang đi mà bỗng hết xăng, chỉ cần sử dụng máy tăng lực đẩy này thì vẫn có thể chạy tiếp! Hơn nữa, nó còn có thể điều chỉnh tốc độ trong phạm vi khống chế.
Có câu, người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái. Trong khoảng thời gian hạnh phúc sung sướng này, Triệu Ngọc lại gặp được thêm mấy chuyện tốt liên tiếp nữa, thật đúng là sắp làm hắn sướng đến điên mất rồi!
Đầu tiên phải nói về bình hoa triều Minh mà hắn lừa được từ chỗ của Lý Tu Sinh. Vì băng đảng buôn lậu của ông ta đã bị triệt phá nên Triệu Ngọc không muốn giữ lại món đồ kia nữa, hắn bèn nhờ tên Tóc Vàng Chu Dương đi đến vùng khác, tìm một đường dây bí mật rồi đem bán đi.
Mặc dù đây không phải là vụ làm ăn chính quy, nhưng bình hoa Quân Diêu từ thời nhà Minh này vẫn bán được đến ba triệu bảy, khiến Triệu Ngọc kinh ngạc một phen!
Sau đó, càng điều tra sự kiện Tướng Quân Lĩnh sâu hơn, những việc có liên quan tới kho báu tượng Phật bằng vàng cũng dần dần có manh mối.
Hiện giờ chuyên gia đã trục vớt được hết nguyên cả kho báu ấy.
Lần khai quật này có thể nói là lừng lẫy nhất từ xưa đến nay, làm kinh hãi khắp chốn, không chỉ thu hút được rất nhiều chuyên gia khảo cổ nổi danh trong và ngoài nước, mà thậm chí còn được các đài truyền thông nước ngoài chú ý.
Tất nhiên, trong công tác khai quật lần này, ngoại trừ tìm được mười hai pho tượng Phật bằng vàng vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết của Tần Sơn thì còn phát hiện được không ít những kho tàng văn hóa quý giá, món nào món nấy đều là bảo vật vô giá!
Do Triệu Ngọc chính là người duy nhất phát hiện ra kho báu lần này, không những thế còn có sự tích anh hùng liều mình quyết đấu bảo vệ kho báu cùng với Miêu Anh. Vì thế, chỉ trong vòng vài ngày nay, hắn và Miêu Anh đã nhận được bao nhiêu lời tuyên dương khen ngợi từ các ngành khác nhau!
Trong số đó có Cục Văn hóa Khảo cổ, Hiệp hội Văn hóa khảo cổ và tổ chức bảo vệ di sản văn hóa, còn có Phòng Trinh sát hình sự Cục thành phố. Tuy tiền thưởng chỉ mang tính tượng trưng nhưng những vinh dự này đủ để đảm bảo cho Triệu Ngọc được vào danh sách bình chọn làm cảnh sát ưu tú của năm!
Có điều, chuyện khiến người ta kích động hơn nữa vẫn còn ở đằng sau. Bộ phận bảo vệ di sản văn hóa của Cục Cảnh sát đã đem tài liệu liên quan tới tượng Phật mà Triệu Ngọc phát hiện ra báo lên cho Tổ chức bảo vật quốc gia.
Nghe nói với những khám phá kho báu cấp bậc như này, thông thường ai trực tiếp phát hiện ra đều sẽ nhận được phần thưởng của nhà nước theo một tỉ lệ nhất định! Mặc dù tỉ lệ này không lớn lắm, không thể nào vượt quá một phần ngàn, nhưng nếu tính dựa trên tổng giá trị của kho báu tượng Phật, chắc chắn Triệu Ngọc sẽ không chỉ lấy một chút tiền lẻ thôi đâu!
Lương Hoan đã tính thử cho hắn rồi, dù là với tỉ lệ được tính toán thận trọng nhất thì mức tiền thưởng của Triệu Ngọc ắt hẳn không dưới năm triệu!
Nghe được con số làm người ta líu lưỡi này, Triệu Ngọc tưởng chừng như sắp nở phồng lên rồi.
Tuy nhiên, vận may tới đây vẫn chưa kết thúc. Buổi tối, hắn lại nhận được cuộc gọi của mẹ già nhà mình. Bà ấy nói với hắn rằng đã tìm được quyển sách liên quan đến Bát Quái Quỷ Công mà ông ngoại hắn để lại rồi!
Thì ra em họ nhà cậu của Triệu Ngọc đã quyên góp quyển sách cho thư viện nhà trường. Bây giờ cậu của hắn đã lấy quyển sách về, còn nói rõ là trong hôm nay sẽ đưa đến cho mẹ hắn!
Wow!
Đương nhiên, khi nhận được tin này, Triệu Ngọc cực kỳ kích động. Bây giờ, không những hắn đã có thể phá giải được bí ẩn của hệ thống Kỳ Ngộ, mà còn tìm được một cơ hội tốt để ra vẻ nữa!
Thế là hắn lập tức bảo với mẹ mình rằng ngày mai hắn sẽ dẫn theo vợ về quê nhà!!!