Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-431.txt
Chương 431: Nữ thần trở về
Nơi Triệu Ngọc đưa Miêu Anh tới đúng là vô cùng đặc biệt, cũng vượt ra ngoài mọi dự đoán của Miêu Anh.
Thật không ngờ Triệu Ngọc lại dừng xe trước cửa một câu lạc bộ Taekwondo, mà câu lạc bộ này chính là do sư huynh của Miêu Anh - Lôi Bân mở. Gần một tháng trước, Triệu Ngọc đã đánh bại hắn ta ở chỗ này!
“Triệu Ngọc, anh… làm vậy là sao?” Miêu Anh xuống xe rồi mà vẫn không thể nào hiểu được.
“Vào đi!” Triệu Ngọc kéo tay Miêu Anh, vừa đi vào câu lạc bộ Taekwondo2vừa nói: “Khi còn bé, những khi trong lòng tôi không thoải mái thì lại đi tìm người đánh nhau! Bất kể là bị đánh cũng được, hay là đánh người ta cũng được, tóm lại sau khi đánh nhau xong, trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều!”
“Không phải chứ? Anh cái tên điên này!” Miêu Anh trừng to mắt: “Không phải anh vẫn còn muốn tìm Lôi Bân quyết đấu đó chứ? Anh không thấy rõ à? Lần trước chỉ là do Lôi Bân khinh địch còn anh thì may mắn thôi! Vậy mà còn tới nữa? Muốn chết8phải không?”
“Không phải tôi, là cô!” Triệu Ngọc cười nói: “Chẳng phải cô nói, đại sư huynh của cô vẫn luôn là bóng ma trong lòng cô hay sao? Vậy thì đánh bại anh ta đi! Hãy chiến thắng bóng ma của cô!”
“Anh…” Miêu Anh nóng nảy: “Đầu óc anh có vấn đề gì không vậy? Bóng ma trong lòng tôi với lại chuyện bây giờ có liên quan gì đâu? Triệu Ngọc… Này…”
Tuy Miêu Anh phản kháng nhưng vẫn không thoát ra khỏi một kẻ có sức trâu như Triệu Ngọc, cứ thế mà bị hắn vừa lôi vừa6kéo vào trong câu lạc bộ.
Hiện đang là giờ lên lớp của câu lạc bộ Taekwondo, tất cả đệ tử và học viên đang luyện tập đầy khí thế.
Khi Triệu Ngọc vừa kéo Miêu Anh tiến vào, lập tức có người nhận ra bọn họ. Mọi người vội vàng dừng việc luyện tập lại, đi tới vây xung quanh hai người.
Triệu Ngọc bảo Miêu Anh đứng bên ngoài, còn mình thì đi thẳng tới chỗ võ đài nằm giữa phòng. Sau đó, hắn quát lên với vẻ hết sức phách lối: “Ê! Đám rác rưởi mấy người hãy dỏng tai3lên mà nghe cho ông! Mau gọi đống rác rưởi lớn của mấy người là Lôi Bân tới đây cho ông, bây giờ ông đây muốn nện mấy người một trận nhừ tử!”
Đậu má…
Triệu Ngọc vừa gào lên như thế, các đệ tử của câu lạc bộ Taekwondo đều giật mình. Họ chưa bao giờ gặp kẻ nào cả gan làm loạn, ngang ngược càn rỡ đến thế. Trong mắt của bọn họ, Triệu Ngọc chính là một tên thần kinh không hơn không kém!
“Lôi Bân! Mau ra đây, ông nội mày tới thăm mày đây!” Triệu Ngọc gào lên5ầm ĩ, nhưng xung quanh chỉ có các đệ tử của câu lạc bộ Taekwondo đang từ từ xúm lại chứ không thấy bóng dáng Lôi Bân đâu.
“Ê! Cái tên khốn kiếp kia!” Lúc này, một đệ tử Taekwondo đeo kính gọng đen xông tới chỗ Triệu Ngọc, quát to: “Lá gan anh thật đúng là không nhỏ, lại dám đến chỗ chúng tôi ầm ĩ sinh sự! Chán sống rồi phải không?”
“Sư huynh, sư huynh.” Bên cạnh lập tức có người nhắc nhở đệ tử kia: “Chính người này đã đánh sư phụ bị thương, hại sư phụ bây giờ còn chưa xuất viện đó!”
“Gì cơ!?” Triệu Ngọc kinh hãi: “Mẹ nó chứ, tới giờ đã gần một tháng rồi, làm sao còn chưa xuất hiện hả? Sao lại như vậy? Bị tôi đánh cho tàn phế rồi à?”
“A! Khốn kiếp!” Tên đeo kính tức giận đến nỗi cả người run run, mở miệng mắng chửi: “Tên khốn kia! Giỏi lắm, tao còn chưa đi tìm mày trả thù, mày lại tự đưa tới cửa! Nhãi ranh, hôm nay tao phải báo thù cho sư phụ! Tới đây, chịu chết đi!”
“Chậc chậc…” Ai ngờ, Triệu Ngọc chẳng thèm để ý đến tên đeo kính chút nào. Hắn quay đầu lại, vẫy tay với Miêu Anh: “Đội trưởng Miêu à, Lôi Bân không có ở đây, hay là hai ngày nữa chúng ta lại quay lại đi! Nếu cô không chờ được thì bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện đánh anh ta ngay…”
“Như vậy sao mà được!” Miêu Anh lắc đầu nói: “Dù sao chúng ta cũng phải coi trọng lễ nghĩa, quyết đấu công bằng chứ? Như vậy thắng mới vẻ vang! Không bằng…”
“Vậy… Chúng ta viết thư khiêu chiến nhé? Chữ của tôi không được đẹp lắm, hay là đánh máy đi…”
Hai người Triệu Ngọc và Miêu Anh kẻ tung người hứng, chẳng thèm đoái hoài gì đến tên đeo kính và mấy đệ tử Taekwondo đứng gần đó. Hành động này đã chọc tức đám đông, ai nấy đều tức giận đến đỏ mặt tía tai, có người còn chặn đường đi của Triệu Ngọc.
Tên đeo kính như phát điên. Gã túm lấy bả vai Triệu Ngọc, quát: “Thằng nhãi kia, có dám quyết đấu với tao không? Nếu không dám thì phải chui qua háng tao…”
Gã còn chưa dứt lời, Triệu Ngọc đã xoay người đấm mạnh một quyền lên mặt gã, cặp kính của gã nhanh chóng vỡ thành vô số mảnh vụn, người cũng cúi gập xuống. Triệu Ngọc nhân cơ hội này nhấn tay lên phần lưng của gã một cái, nhảy qua người gã.
“Ôi chao, sư điệt* miễn lễ, không nên khách sáo như vậy!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Dập đầu một cái là được rồi, cần gì mà phải chui qua háng chứ? Tôi không mang theo tiền lì xì đâu nhé!”
* Khi gặp học trò của người có vai vế ngang mình thì gọi là sư điệt.
“A!”
“Không thể chấp nhận được…”
“Giết hắn đi, á…”
Triệu Ngọc vung tay đánh người, đám đệ tử Taekwondo sao mà nhịn được nữa? Tất cả bọn họ đều hét lên, đồng thời bổ nhào về phía Triệu Ngọc, cùng xúm lại đánh hắn!
Số đệ tử Taekwondo có mặt ở đây không dưới hai mươi người, nhưng trước đó Triệu Ngọc chỉ đến đây vì Lôi Bân, vốn không để bọn họ vào mắt. Thế là lúc này hắn cũng vén tay áo lên chiến với bọn họ.
Triệu Ngọc biết, những người này đều là người luyện võ, đối mặt với bấy nhiêu người cùng tiến lên, hắn khó mà tránh được hết mọi đòn tấn công. Vì thế, đã không tránh được thì tránh làm chi nữa, cứ thế mà xông vào đánh thôi!
Triệu Ngọc đấm một cú vào mặt người nào đó khiến gã lệch cả mũi, máu me đầy mặt. Sau đó hắn xoay người đá vào ngay đũng quần của một kẻ khác, xém chút biến đối phương thành thái giám.
Có điều, trong lúc hắn đánh người, trên cơ thể và trên mặt hắn cũng bị trúng đòn. Thế nhưng Triệu Ngọc lại như chẳng hề hay biết, hắn vung tay lên đánh lung tung không có chủ định, hạ gục thêm hai người.
Ngay sau đó, Triệu Ngọc húc tới như con trâu điên, phá vòng vây xông ra khỏi đám người. Tiếp theo, hắn túm lấy chân và tay của kẻ nào đó, lại tung ra tuyệt chiêu ném người của mình. Sau khi xoay tròn người này trên không trung một lúc, hắn quẳng luôn gã vào đám đệ tử Taekwondo, khiến bọn họ ngã xuống ầm ầm.
Nhưng anh hùng cũng khó địch lại số đông, khi hắn túm được người thứ hai, định dùng tuyệt chiêu “ném người” lần nữa thì sau lưng lại bị trúng vài cú đá, ngã sấp mặt xuống đất.
“Ai ui!”
Hắn vừa ngã xuống thì bất chợt nghe thấy đằng sau vang lên tiếng hét cực kỳ hung ác. Hai gã đang định xông vào đấm đá Triệu Ngọc đột nhiên bay vút đi hệt như diều đứt dây.
Mọi người quay đầu nhìn lại mới hoảng hốt trông thấy chân phải của Miêu Anh đang giơ ngang thẳng tắp giữa trời. Đây là tư thế đúng chuẩn mà chỉ có cao thủ Taekwondo mới có thể làm được.
Hơn nữa, chân cô giơ lên cao như vậy nhưng người cô vẫn đứng thẳng tắp như một cây đinh, vừa vững vàng vừa trầm ổn, người bình thường tuyệt đối không làm được.
“Phù…” Triệu Ngọc bò dậy từ dưới đất. Hắn thấy rốt cuộc Miêu Anh cũng chịu ra tay thì bất giác vui mừng thì thầm: “Thật tốt quá, nữ thần trở về rồi!”
“Các anh em, lên cho tôi! Hôm nay tuyệt đối không thể để cho hai người này còn đứng mà trở về! Giết!” Đương nhiên, các đệ tử Taekwondo đâu thể từ bỏ ý đồ. Bọn họ lập tức chia nhau ra thành hai đường, đánh về phía Triệu Ngọc và Miêu Anh.
Bên tấn công Triệu Ngọc vẫn còn đỡ, nhưng còn bên tấn công Miêu Anh thì thậm chí còn không gắng gượng nổi hai phút đồng hồ, lập tức bị Miêu Anh đánh cho một trận tơi bời hoa lá!
Miêu Anh dùng hết mọi chiêu thức mình học được, thân thể nhoáng qua nhoáng lại giữa nhóm đệ tử Taekwondo đông đúc. Lúc thì cô tung cú đá lốc xoáy ra khiến một kẻ bay vút đi, lúc thì lại cúi gập người xuống vác một người qua lưng mình rồi quẳng mạnh xuống đất. Làm nền cho những động tác đẹp mắt đó là tiếng kêu thảm thiết của rất nhiều người, cùng với tiếng răng rắc khi cánh tay bị bẻ gãy.
Miêu Anh khác hẳn với Triệu Ngọc, trong toàn bộ quá trình đánh nhau, gần như không ai có thể đụng vào người cô. Động tác của cô rất linh hoạt, chiêu thức lại mạnh mẽ. Tuy bị một đống người cùng nhau vây đánh nhưng cô vẫn chiến đấu rất điêu luyện.
Không bao lâu sau, với cú móc chân có độ khó cực cao, gã đệ tử Taekwondo cuối cùng bị Miêu Anh đá vật ra đất. Không những thế, cô còn quỳ một gối xuống ở trên lưng gã, khiến gã ta đau đớn kêu la oai oái, tay đập đập trên đất.
Tuy nhiên, bên phía Miêu Anh đã giải quyết xong xuôi, nhưng còn Triệu Ngọc thì vẫn chưa ra đâu vào đâu cả. Tuy hắn đã học được một số phương pháp tấn công và vài chiêu võ thuật, nhưng khi áp dụng vẫn còn chật vật gượng gạo, không thành thạo cho lắm. Thậm chí đôi khi vì sử dụng động tác không hợp lý mà bị người ta áp chế, bị các đệ tử Taekwondo ghìm chặt cổ, trên mặt còn trúng một cú đấm, máu mũi cũng chảy ra.
Bà mẹ nó chứ! Triệu Ngọc nổi giận, lại quay về với cách chiến đấu chợ búa của mình, bắt đầu liều mạng đánh đấm. Kẻ địch đấm hắn ba cú, hắn sẽ trả lại sáu cú, hơn nữa còn đánh cho một kẻ thê thảm đến nỗi kêu cha gọi mẹ mới tiếp tục quay sang đối phó với kẻ tiếp theo. Còn đối với những đòn tấn công mà bản thân mình bị trúng thì hắn lại chẳng hề hay biết.
Cuối cùng, Miêu Anh thực sự không thể nhìn nổi nữa bèn lao tới, đá hai ba cú làm mấy kẻ đứng ngoài rìa bay vút đi!
Khi Triệu Ngọc bò dậy lần nữa thì thấy hơn hai mươi tên đệ tử của Lôi Bân đều nằm rạp hết trên đệm, không kẻ nào dám đứng dậy nữa.
Còn những nhân viên làm việc trong câu lạc bộ Taekwondo thì đều trợn tròn cả mắt, nhìn Triệu Ngọc và Miêu Anh như nhìn một đôi ác quỷ...
Nơi Triệu Ngọc đưa Miêu Anh tới đúng là vô cùng đặc biệt, cũng vượt ra ngoài mọi dự đoán của Miêu Anh.
Thật không ngờ Triệu Ngọc lại dừng xe trước cửa một câu lạc bộ Taekwondo, mà câu lạc bộ này chính là do sư huynh của Miêu Anh - Lôi Bân mở. Gần một tháng trước, Triệu Ngọc đã đánh bại hắn ta ở chỗ này!
“Triệu Ngọc, anh… làm vậy là sao?” Miêu Anh xuống xe rồi mà vẫn không thể nào hiểu được.
“Vào đi!” Triệu Ngọc kéo tay Miêu Anh, vừa đi vào câu lạc bộ Taekwondo2vừa nói: “Khi còn bé, những khi trong lòng tôi không thoải mái thì lại đi tìm người đánh nhau! Bất kể là bị đánh cũng được, hay là đánh người ta cũng được, tóm lại sau khi đánh nhau xong, trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều!”
“Không phải chứ? Anh cái tên điên này!” Miêu Anh trừng to mắt: “Không phải anh vẫn còn muốn tìm Lôi Bân quyết đấu đó chứ? Anh không thấy rõ à? Lần trước chỉ là do Lôi Bân khinh địch còn anh thì may mắn thôi! Vậy mà còn tới nữa? Muốn chết8phải không?”
“Không phải tôi, là cô!” Triệu Ngọc cười nói: “Chẳng phải cô nói, đại sư huynh của cô vẫn luôn là bóng ma trong lòng cô hay sao? Vậy thì đánh bại anh ta đi! Hãy chiến thắng bóng ma của cô!”
“Anh…” Miêu Anh nóng nảy: “Đầu óc anh có vấn đề gì không vậy? Bóng ma trong lòng tôi với lại chuyện bây giờ có liên quan gì đâu? Triệu Ngọc… Này…”
Tuy Miêu Anh phản kháng nhưng vẫn không thoát ra khỏi một kẻ có sức trâu như Triệu Ngọc, cứ thế mà bị hắn vừa lôi vừa6kéo vào trong câu lạc bộ.
Hiện đang là giờ lên lớp của câu lạc bộ Taekwondo, tất cả đệ tử và học viên đang luyện tập đầy khí thế.
Khi Triệu Ngọc vừa kéo Miêu Anh tiến vào, lập tức có người nhận ra bọn họ. Mọi người vội vàng dừng việc luyện tập lại, đi tới vây xung quanh hai người.
Triệu Ngọc bảo Miêu Anh đứng bên ngoài, còn mình thì đi thẳng tới chỗ võ đài nằm giữa phòng. Sau đó, hắn quát lên với vẻ hết sức phách lối: “Ê! Đám rác rưởi mấy người hãy dỏng tai3lên mà nghe cho ông! Mau gọi đống rác rưởi lớn của mấy người là Lôi Bân tới đây cho ông, bây giờ ông đây muốn nện mấy người một trận nhừ tử!”
Đậu má…
Triệu Ngọc vừa gào lên như thế, các đệ tử của câu lạc bộ Taekwondo đều giật mình. Họ chưa bao giờ gặp kẻ nào cả gan làm loạn, ngang ngược càn rỡ đến thế. Trong mắt của bọn họ, Triệu Ngọc chính là một tên thần kinh không hơn không kém!
“Lôi Bân! Mau ra đây, ông nội mày tới thăm mày đây!” Triệu Ngọc gào lên5ầm ĩ, nhưng xung quanh chỉ có các đệ tử của câu lạc bộ Taekwondo đang từ từ xúm lại chứ không thấy bóng dáng Lôi Bân đâu.
“Ê! Cái tên khốn kiếp kia!” Lúc này, một đệ tử Taekwondo đeo kính gọng đen xông tới chỗ Triệu Ngọc, quát to: “Lá gan anh thật đúng là không nhỏ, lại dám đến chỗ chúng tôi ầm ĩ sinh sự! Chán sống rồi phải không?”
“Sư huynh, sư huynh.” Bên cạnh lập tức có người nhắc nhở đệ tử kia: “Chính người này đã đánh sư phụ bị thương, hại sư phụ bây giờ còn chưa xuất viện đó!”
“Gì cơ!?” Triệu Ngọc kinh hãi: “Mẹ nó chứ, tới giờ đã gần một tháng rồi, làm sao còn chưa xuất hiện hả? Sao lại như vậy? Bị tôi đánh cho tàn phế rồi à?”
“A! Khốn kiếp!” Tên đeo kính tức giận đến nỗi cả người run run, mở miệng mắng chửi: “Tên khốn kia! Giỏi lắm, tao còn chưa đi tìm mày trả thù, mày lại tự đưa tới cửa! Nhãi ranh, hôm nay tao phải báo thù cho sư phụ! Tới đây, chịu chết đi!”
“Chậc chậc…” Ai ngờ, Triệu Ngọc chẳng thèm để ý đến tên đeo kính chút nào. Hắn quay đầu lại, vẫy tay với Miêu Anh: “Đội trưởng Miêu à, Lôi Bân không có ở đây, hay là hai ngày nữa chúng ta lại quay lại đi! Nếu cô không chờ được thì bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện đánh anh ta ngay…”
“Như vậy sao mà được!” Miêu Anh lắc đầu nói: “Dù sao chúng ta cũng phải coi trọng lễ nghĩa, quyết đấu công bằng chứ? Như vậy thắng mới vẻ vang! Không bằng…”
“Vậy… Chúng ta viết thư khiêu chiến nhé? Chữ của tôi không được đẹp lắm, hay là đánh máy đi…”
Hai người Triệu Ngọc và Miêu Anh kẻ tung người hứng, chẳng thèm đoái hoài gì đến tên đeo kính và mấy đệ tử Taekwondo đứng gần đó. Hành động này đã chọc tức đám đông, ai nấy đều tức giận đến đỏ mặt tía tai, có người còn chặn đường đi của Triệu Ngọc.
Tên đeo kính như phát điên. Gã túm lấy bả vai Triệu Ngọc, quát: “Thằng nhãi kia, có dám quyết đấu với tao không? Nếu không dám thì phải chui qua háng tao…”
Gã còn chưa dứt lời, Triệu Ngọc đã xoay người đấm mạnh một quyền lên mặt gã, cặp kính của gã nhanh chóng vỡ thành vô số mảnh vụn, người cũng cúi gập xuống. Triệu Ngọc nhân cơ hội này nhấn tay lên phần lưng của gã một cái, nhảy qua người gã.
“Ôi chao, sư điệt* miễn lễ, không nên khách sáo như vậy!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài: “Dập đầu một cái là được rồi, cần gì mà phải chui qua háng chứ? Tôi không mang theo tiền lì xì đâu nhé!”
* Khi gặp học trò của người có vai vế ngang mình thì gọi là sư điệt.
“A!”
“Không thể chấp nhận được…”
“Giết hắn đi, á…”
Triệu Ngọc vung tay đánh người, đám đệ tử Taekwondo sao mà nhịn được nữa? Tất cả bọn họ đều hét lên, đồng thời bổ nhào về phía Triệu Ngọc, cùng xúm lại đánh hắn!
Số đệ tử Taekwondo có mặt ở đây không dưới hai mươi người, nhưng trước đó Triệu Ngọc chỉ đến đây vì Lôi Bân, vốn không để bọn họ vào mắt. Thế là lúc này hắn cũng vén tay áo lên chiến với bọn họ.
Triệu Ngọc biết, những người này đều là người luyện võ, đối mặt với bấy nhiêu người cùng tiến lên, hắn khó mà tránh được hết mọi đòn tấn công. Vì thế, đã không tránh được thì tránh làm chi nữa, cứ thế mà xông vào đánh thôi!
Triệu Ngọc đấm một cú vào mặt người nào đó khiến gã lệch cả mũi, máu me đầy mặt. Sau đó hắn xoay người đá vào ngay đũng quần của một kẻ khác, xém chút biến đối phương thành thái giám.
Có điều, trong lúc hắn đánh người, trên cơ thể và trên mặt hắn cũng bị trúng đòn. Thế nhưng Triệu Ngọc lại như chẳng hề hay biết, hắn vung tay lên đánh lung tung không có chủ định, hạ gục thêm hai người.
Ngay sau đó, Triệu Ngọc húc tới như con trâu điên, phá vòng vây xông ra khỏi đám người. Tiếp theo, hắn túm lấy chân và tay của kẻ nào đó, lại tung ra tuyệt chiêu ném người của mình. Sau khi xoay tròn người này trên không trung một lúc, hắn quẳng luôn gã vào đám đệ tử Taekwondo, khiến bọn họ ngã xuống ầm ầm.
Nhưng anh hùng cũng khó địch lại số đông, khi hắn túm được người thứ hai, định dùng tuyệt chiêu “ném người” lần nữa thì sau lưng lại bị trúng vài cú đá, ngã sấp mặt xuống đất.
“Ai ui!”
Hắn vừa ngã xuống thì bất chợt nghe thấy đằng sau vang lên tiếng hét cực kỳ hung ác. Hai gã đang định xông vào đấm đá Triệu Ngọc đột nhiên bay vút đi hệt như diều đứt dây.
Mọi người quay đầu nhìn lại mới hoảng hốt trông thấy chân phải của Miêu Anh đang giơ ngang thẳng tắp giữa trời. Đây là tư thế đúng chuẩn mà chỉ có cao thủ Taekwondo mới có thể làm được.
Hơn nữa, chân cô giơ lên cao như vậy nhưng người cô vẫn đứng thẳng tắp như một cây đinh, vừa vững vàng vừa trầm ổn, người bình thường tuyệt đối không làm được.
“Phù…” Triệu Ngọc bò dậy từ dưới đất. Hắn thấy rốt cuộc Miêu Anh cũng chịu ra tay thì bất giác vui mừng thì thầm: “Thật tốt quá, nữ thần trở về rồi!”
“Các anh em, lên cho tôi! Hôm nay tuyệt đối không thể để cho hai người này còn đứng mà trở về! Giết!” Đương nhiên, các đệ tử Taekwondo đâu thể từ bỏ ý đồ. Bọn họ lập tức chia nhau ra thành hai đường, đánh về phía Triệu Ngọc và Miêu Anh.
Bên tấn công Triệu Ngọc vẫn còn đỡ, nhưng còn bên tấn công Miêu Anh thì thậm chí còn không gắng gượng nổi hai phút đồng hồ, lập tức bị Miêu Anh đánh cho một trận tơi bời hoa lá!
Miêu Anh dùng hết mọi chiêu thức mình học được, thân thể nhoáng qua nhoáng lại giữa nhóm đệ tử Taekwondo đông đúc. Lúc thì cô tung cú đá lốc xoáy ra khiến một kẻ bay vút đi, lúc thì lại cúi gập người xuống vác một người qua lưng mình rồi quẳng mạnh xuống đất. Làm nền cho những động tác đẹp mắt đó là tiếng kêu thảm thiết của rất nhiều người, cùng với tiếng răng rắc khi cánh tay bị bẻ gãy.
Miêu Anh khác hẳn với Triệu Ngọc, trong toàn bộ quá trình đánh nhau, gần như không ai có thể đụng vào người cô. Động tác của cô rất linh hoạt, chiêu thức lại mạnh mẽ. Tuy bị một đống người cùng nhau vây đánh nhưng cô vẫn chiến đấu rất điêu luyện.
Không bao lâu sau, với cú móc chân có độ khó cực cao, gã đệ tử Taekwondo cuối cùng bị Miêu Anh đá vật ra đất. Không những thế, cô còn quỳ một gối xuống ở trên lưng gã, khiến gã ta đau đớn kêu la oai oái, tay đập đập trên đất.
Tuy nhiên, bên phía Miêu Anh đã giải quyết xong xuôi, nhưng còn Triệu Ngọc thì vẫn chưa ra đâu vào đâu cả. Tuy hắn đã học được một số phương pháp tấn công và vài chiêu võ thuật, nhưng khi áp dụng vẫn còn chật vật gượng gạo, không thành thạo cho lắm. Thậm chí đôi khi vì sử dụng động tác không hợp lý mà bị người ta áp chế, bị các đệ tử Taekwondo ghìm chặt cổ, trên mặt còn trúng một cú đấm, máu mũi cũng chảy ra.
Bà mẹ nó chứ! Triệu Ngọc nổi giận, lại quay về với cách chiến đấu chợ búa của mình, bắt đầu liều mạng đánh đấm. Kẻ địch đấm hắn ba cú, hắn sẽ trả lại sáu cú, hơn nữa còn đánh cho một kẻ thê thảm đến nỗi kêu cha gọi mẹ mới tiếp tục quay sang đối phó với kẻ tiếp theo. Còn đối với những đòn tấn công mà bản thân mình bị trúng thì hắn lại chẳng hề hay biết.
Cuối cùng, Miêu Anh thực sự không thể nhìn nổi nữa bèn lao tới, đá hai ba cú làm mấy kẻ đứng ngoài rìa bay vút đi!
Khi Triệu Ngọc bò dậy lần nữa thì thấy hơn hai mươi tên đệ tử của Lôi Bân đều nằm rạp hết trên đệm, không kẻ nào dám đứng dậy nữa.
Còn những nhân viên làm việc trong câu lạc bộ Taekwondo thì đều trợn tròn cả mắt, nhìn Triệu Ngọc và Miêu Anh như nhìn một đôi ác quỷ...
Bình luận facebook