Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-435.txt
Chương 435: Đang diễn tuồng đấy à?
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, trên lầu của tiệm hoa quả Đại Phong ở đường Thuận Phong bỗng nhiên vang lên tiếng ho sặc sụa của Triệu Ngọc.
“Khụ khụ… Khụ khụ…”
Triệu Ngọc vừa ho thì Đại Hanh ở ngoài ban công cũng sủa theo gâu gâu.
“Ôi trời, có nặng lắm không vậy?” Miêu Anh nằm trong chăn, vừa lười biếng quấn lấy lọn tóc trước trán mình vừa lẩm bẩm: “Ngày nào cũng ho, có phải là nên đi khám sức khoẻ rồi không? Chậc chậc…”
Cô2trở mình trên chiếc giường mềm mại, bỗng dưng lại nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của Triệu Ngọc trong nhà vệ sinh lần nữa: “Oh yeah!”
“Mẹ kiếp, đây là cái loại tật xấu gì vậy hả?” Miêu Anh để tay xuống, mái tóc trước trán lập tức che lại toàn bộ gương mặt của cô.
“Gâu gâu…” Có lẽ Đại Hanh đã cảm giác được cái gì nên lại sủa gâu gâu.
“Đi nào em yêu, xuất phát thôi!” Triệu Ngọc hưng phấn chạy về phòng bằng chân8trần, vươn tay kéo cô dậy: “Nào, về quê chơi với anh đi!”
“Gâu gâu…”
“Đừng sủa nữa!” Triệu Ngọc nói vọng ra ngoài ban công: “Đại Hanh à, yên tâm đi, chắc chắn tao sẽ mang mày theo mà! Không phải mẹ tao nói rồi đấy à? Bà làm thịt chó là ngon nhất đấy!”
“Ẳng ẳng…” Hình như Đại Hanh có thể nghe hiểu được tiếng người, nó lập tức đổi giọng sang rên ư ử như đang khóc.
“Trời ơi, gì mà gấp gáp thế?” Miêu Anh lăn6một vòng trên giường: “Bây giờ mới mấy giờ chứ… Dù sao thì anh cũng đã xin nghỉ rồi, ngủ tiếp một chút nữa đi…”
“Đi thôi, đi thôi! Đây chính là chuyện hệ trọng đấy! Dẫn em đi gặp cha mẹ và họ hàng của anh mà!” Triệu Ngọc thúc giục.
“Gặp cha mẹ họ hàng gì chứ? Anh tưởng em ngu lắm hả? Hôm qua tên nhãi nhà anh ra ngân hàng rút một triệu tiền mặt để vào túi du lịch.” Miêu Anh vẫn nằm lì3trên giường, nói: “Lại còn một hai cứ đòi em lái Land Rover qua! Anh làm như vậy, còn không phải là muốn trở về khoe khoang hay sao?”
“Ối?” Triệu Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, trịnh trọng nói: “Em nói sai rồi đội trưởng Miêu à! Nếu anh muốn khoe khoang thì mấy thứ này sao mà đủ được? Nhất định phải có đại tiểu thư Miêu hiên ngang anh dũng, sắc đẹp vô ngần, đến nỗi chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn của5anh nữa! Đó mới là vốn liếng lớn nhất để anh khoe khoang ra vẻ! Chỉ cần anh nói em là bạn gái của anh, hừ hừ, lúc đó không phải đàn ông cả thôn sẽ ghen tị đến nỗi về nhà bán vợ luôn à? Có ai từng được diện kiến đại mỹ nữ như em chứ?”
“Ha ha ha, cái miệng này của anh thật là…” Miêu Anh cười khanh khách nhưng vẫn không định dậy.
“Đi thôi nào, em yêu! Bây giờ trong đầu anh toàn là nét mặt hốt hoảng của mợ hai và thím ba khi thấy đống ‘phụ kiện’ diễn trò của anh đấy! Bình thường hai người này toàn đi nói huyên thuyên thôi, bảo rằng nhà anh nghèo, anh không thể thành công…” Triệu Ngọc nhẹ nhàng ôm lấy Miêu Anh từ sau lưng. Thấy cô vẫn chưa thèm nhúc nhích gì, hắn bèn vươn tay cù lét người đẹp một hồi.
“Ha ha ha…” Miêu Anh bị nhột, cười đến nỗi cả người run rẩy, không thể ngừng lại được…
...
Vèo…
Trong tiếng động cơ đầy mạnh mẽ của chiếc Land Rover, Triệu Ngọc đeo mắt kính Bolon mà Miêu Anh đưa cho hắn, giẫm mạnh chân ga, chạy thẳng về quê.
Gâu gâu… Đại Hanh ngồi ở ghế sau uể oải sủa lên hai tiếng, có lẽ trong lòng nó vẫn đang nghĩ đến chuyện mẹ Triệu biết làm thịt chó.
Hôm nay Triệu Ngọc cố tình mặc một bộ cảnh phục mới tinh, tóc thì vuốt đến bóng lưỡng, râu ria cũng cạo nhẵn thín, gương mặt đầy hăng hái, trông rất giống Trạng nguyên áo gấm về làng.
Còn Miêu Anh, tuy cô không mặc đồ long trọng gì, nhưng vì bẩm sinh đã xinh đẹp nên chỉ cần một bộ quần áo bình thường cũng có thể phô bày hết vẻ đẹp sắc nước hương trời vốn có của cô rồi.
Quê của Triệu Ngọc nằm ở thị trấn Lộc Bình, huyện Mễ Dương, Tần Sơn, cách nội thành tròn một trăm năm mươi cây số.
Huyện Mễ Dương nằm cách biệt ở bên cạnh vùng núi của thành phố Tần Sơn. Tuy nơi này ở đồng bằng nhưng đất đai cằn cỗi, giống y như huyện Đồng Dương, xưa giờ vẫn luôn nằm trong diện nghèo khó của thành phố.
Thị trấn Lộc Bình tuy được gọi là thị trấn, nhưng thật ra cũng chỉ là một thôn nhỏ mà thôi. Ngoại trừ những nơi nằm trên trục đường chính thì trông còn giống thị trấn, chứ đa số vẫn không khác nông thôn là mấy. Nhà đất nhà ngói, chuồng bò chuồng dê, chuồng heo ổ chó… nơi nào cũng có hơi thở mộc mạc của nông thôn.
Thật ra, nhìn những cảnh vật trước mắt, Triệu Ngọc cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Tất cả những cảm nhận của hắn với quê nhà đều đến từ trong những ký ức sau khi xuyên qua, đều không phải là những việc mà bản thân hắn tự trải nghiệm.
Cho dù khi hắn gặp mẹ già cũng không cảm thấy có gì xa lạ, nhưng mà sau khi xe chạy vào thôn, trong lòng hắn vẫn dâng lên chút lo lắng thấp thỏm.
Chẳng qua hiện giờ hắn có xe ngon, bên cạnh là người đẹp, trên tay lại xách một túi tiền. Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên, sửng sốt của họ hàng là Triệu Ngọc liền cảm thấy rất đắc ý.
“Triệu Ngọc.” Miêu Anh nhìn vẻ mặt hả hê của hắn, khoanh tay nói: “Anh dám đưa em về quê anh, chẳng lẽ anh không sợ em ghét bỏ nhà anh nghèo, ghét bỏ xuất thân của anh sao?”
“Xì!” Triệu Ngọc nói bằng giọng hết sức tự tin: “Anh còn chưa hiểu đội trưởng Miêu em sao? Nếu như em là cái loại phụ nữ tham giàu chê nghèo, chỉ xem trọng mã ngoài không xem trọng bên trong, thì sao Triệu Ngọc anh lại chọn em làm vợ được chứ?”
“Hừ! Miệng anh đúng thật là…” Miêu Anh thở dài: “Xem như là em phục rồi!”
“Nhưng mà, anh phải nói trước.” Triệu Ngọc dặn dò: “Trong nhà anh toàn là người thành thật, nói chuyện thẳng thắn. Lỡ họ nói gì đó mà em không thích nghe thì hãy nể mặt anh, đừng để trong lòng, trở về cứ bù lên người anh!”
“Anh cũng coi trọng tình nghĩa phết đấy!” Miêu Anh cười nói: “Nhưng thành thật như vậy tốt mà. Em cũng rất muốn nghe mấy chuyện khó xử khi còn bé của anh đấy!”
Triệu Ngọc hơi bất ngờ, đờ ra mất hai giây mới giơ ngón tay cái lên khen: “Rất biết thưởng thức!”
Lúc này, xe đã chạy đến khu trung tâm của thôn, Triệu Ngọc cố ý mở cửa sổ xe để người bên ngoài dễ dàng nhìn thấy mình. Tuy nhiên, hắn lại bất ngờ nhận ra rằng trong thông chẳng có bóng người nào cả.
Không phải chứ?
Bây giờ là mười giờ sáng, vào thời điểm này sao lại vắng tanh như thế được?
Chẳng lẽ… đi họp chợ rồi?
Trong lúc hắn mải mê suy nghĩ, chiếc Land Rover đã chạy qua khu trung tâm, chỉ cần rẽ thêm một lần nữa là đến nhà Triệu Ngọc.
Hắn chỉ vào một mảnh đất trống được bao quanh bởi hàng rào trúc, giới thiệu với Miêu Anh rằng chỗ này cũng thuộc nhà hắn, bảo rằng mai sau mà xây một căn nhà lớn ở đây thì chắc chắn sẽ ngầu vô cùng…
Kết quả, khi ô tô vừa mới chạy ngang qua mảnh đất này thì hắn đột nhiên trông thấy một đám đông đang bu lại ở ngay trước khu đất!
Mẹ kiếp!
Triệu Ngọc âm thầm chửi một tiếng, vội vàng nâng mắt kính Bolon lên cao để xem cho kỹ hơn. Không nhìn thì thôi, mà nhìn rồi mới thấy không còn gì để nói. Hèn chi khi nãy không gặp được ai cả! Người của cả thôn đều tập trung ở đây hết rồi còn đâu!
Ôi?
Thế này là sao?
Triệu Ngọc lập tức nhìn thấy ở ngay giữa khu đất có mười mấy người đang cầm xẻng cầm cuốc, kêu gào gì đó với một ông già? Mà ông già đó lại trông rất quen!
Không phải chứ?
Triệu Ngọc vội vàng nhô đầu ra khỏi xe, nhìn thật cẩn thật. Ơ đúng rồi? Ông bác bị người ta bao vây đằng kia không phải là cha của mình sao?
Hắn lại dõi mắt nhìn ra đằng sau, thấy mẹ mình, anh cả, chị dâu cả, chú hai, thím ba, em gái họ… toàn bộ họ hàng đều đang tập trung ở đó!
“Triệu Ngọc, cái này… là đang diễn tuồng đấy à?” Miêu Anh dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào môi mình, nói: “Sao không thấy kéo đàn tam*? Mấy người thôn anh thích hát chay à?”
* Đàn tam (còn được gọi là tam huyền cầm) là nhạc cụ dây gẩy xuất xứ từ Trung Quốc được du nhập vào Việt Nam. Đàn được mắc ba dây nên gọi là đàn tam.
“Chị hai à!” Triệu ngọc lắc đầu: “Em đang trêu anh đấy hả? Có ai cầm xẻng và cuốc để hát tuồng không? Em không thấy à? Đây là đánh nhau đấy!”
Chậc chậc…
Trong lúc Triệu Ngọc tặc lưỡi thì bỗng sực nhớ ra, hôm nay hắn mở được quẻ “Chấn Tốn”.
Chấn đại diện cho địa vị, Tốn đại diện cho gia đình. Hắn cứ tưởng là quẻ Chấn hôm nay đang ám chỉ đến việc hắn khoe khoang ra vẻ chứ. Nhưng theo như hoàn cảnh hiện tại thì e là phải hoàn thành quẻ này bằng cách khác rồi!
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, trên lầu của tiệm hoa quả Đại Phong ở đường Thuận Phong bỗng nhiên vang lên tiếng ho sặc sụa của Triệu Ngọc.
“Khụ khụ… Khụ khụ…”
Triệu Ngọc vừa ho thì Đại Hanh ở ngoài ban công cũng sủa theo gâu gâu.
“Ôi trời, có nặng lắm không vậy?” Miêu Anh nằm trong chăn, vừa lười biếng quấn lấy lọn tóc trước trán mình vừa lẩm bẩm: “Ngày nào cũng ho, có phải là nên đi khám sức khoẻ rồi không? Chậc chậc…”
Cô2trở mình trên chiếc giường mềm mại, bỗng dưng lại nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của Triệu Ngọc trong nhà vệ sinh lần nữa: “Oh yeah!”
“Mẹ kiếp, đây là cái loại tật xấu gì vậy hả?” Miêu Anh để tay xuống, mái tóc trước trán lập tức che lại toàn bộ gương mặt của cô.
“Gâu gâu…” Có lẽ Đại Hanh đã cảm giác được cái gì nên lại sủa gâu gâu.
“Đi nào em yêu, xuất phát thôi!” Triệu Ngọc hưng phấn chạy về phòng bằng chân8trần, vươn tay kéo cô dậy: “Nào, về quê chơi với anh đi!”
“Gâu gâu…”
“Đừng sủa nữa!” Triệu Ngọc nói vọng ra ngoài ban công: “Đại Hanh à, yên tâm đi, chắc chắn tao sẽ mang mày theo mà! Không phải mẹ tao nói rồi đấy à? Bà làm thịt chó là ngon nhất đấy!”
“Ẳng ẳng…” Hình như Đại Hanh có thể nghe hiểu được tiếng người, nó lập tức đổi giọng sang rên ư ử như đang khóc.
“Trời ơi, gì mà gấp gáp thế?” Miêu Anh lăn6một vòng trên giường: “Bây giờ mới mấy giờ chứ… Dù sao thì anh cũng đã xin nghỉ rồi, ngủ tiếp một chút nữa đi…”
“Đi thôi, đi thôi! Đây chính là chuyện hệ trọng đấy! Dẫn em đi gặp cha mẹ và họ hàng của anh mà!” Triệu Ngọc thúc giục.
“Gặp cha mẹ họ hàng gì chứ? Anh tưởng em ngu lắm hả? Hôm qua tên nhãi nhà anh ra ngân hàng rút một triệu tiền mặt để vào túi du lịch.” Miêu Anh vẫn nằm lì3trên giường, nói: “Lại còn một hai cứ đòi em lái Land Rover qua! Anh làm như vậy, còn không phải là muốn trở về khoe khoang hay sao?”
“Ối?” Triệu Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, trịnh trọng nói: “Em nói sai rồi đội trưởng Miêu à! Nếu anh muốn khoe khoang thì mấy thứ này sao mà đủ được? Nhất định phải có đại tiểu thư Miêu hiên ngang anh dũng, sắc đẹp vô ngần, đến nỗi chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn của5anh nữa! Đó mới là vốn liếng lớn nhất để anh khoe khoang ra vẻ! Chỉ cần anh nói em là bạn gái của anh, hừ hừ, lúc đó không phải đàn ông cả thôn sẽ ghen tị đến nỗi về nhà bán vợ luôn à? Có ai từng được diện kiến đại mỹ nữ như em chứ?”
“Ha ha ha, cái miệng này của anh thật là…” Miêu Anh cười khanh khách nhưng vẫn không định dậy.
“Đi thôi nào, em yêu! Bây giờ trong đầu anh toàn là nét mặt hốt hoảng của mợ hai và thím ba khi thấy đống ‘phụ kiện’ diễn trò của anh đấy! Bình thường hai người này toàn đi nói huyên thuyên thôi, bảo rằng nhà anh nghèo, anh không thể thành công…” Triệu Ngọc nhẹ nhàng ôm lấy Miêu Anh từ sau lưng. Thấy cô vẫn chưa thèm nhúc nhích gì, hắn bèn vươn tay cù lét người đẹp một hồi.
“Ha ha ha…” Miêu Anh bị nhột, cười đến nỗi cả người run rẩy, không thể ngừng lại được…
...
Vèo…
Trong tiếng động cơ đầy mạnh mẽ của chiếc Land Rover, Triệu Ngọc đeo mắt kính Bolon mà Miêu Anh đưa cho hắn, giẫm mạnh chân ga, chạy thẳng về quê.
Gâu gâu… Đại Hanh ngồi ở ghế sau uể oải sủa lên hai tiếng, có lẽ trong lòng nó vẫn đang nghĩ đến chuyện mẹ Triệu biết làm thịt chó.
Hôm nay Triệu Ngọc cố tình mặc một bộ cảnh phục mới tinh, tóc thì vuốt đến bóng lưỡng, râu ria cũng cạo nhẵn thín, gương mặt đầy hăng hái, trông rất giống Trạng nguyên áo gấm về làng.
Còn Miêu Anh, tuy cô không mặc đồ long trọng gì, nhưng vì bẩm sinh đã xinh đẹp nên chỉ cần một bộ quần áo bình thường cũng có thể phô bày hết vẻ đẹp sắc nước hương trời vốn có của cô rồi.
Quê của Triệu Ngọc nằm ở thị trấn Lộc Bình, huyện Mễ Dương, Tần Sơn, cách nội thành tròn một trăm năm mươi cây số.
Huyện Mễ Dương nằm cách biệt ở bên cạnh vùng núi của thành phố Tần Sơn. Tuy nơi này ở đồng bằng nhưng đất đai cằn cỗi, giống y như huyện Đồng Dương, xưa giờ vẫn luôn nằm trong diện nghèo khó của thành phố.
Thị trấn Lộc Bình tuy được gọi là thị trấn, nhưng thật ra cũng chỉ là một thôn nhỏ mà thôi. Ngoại trừ những nơi nằm trên trục đường chính thì trông còn giống thị trấn, chứ đa số vẫn không khác nông thôn là mấy. Nhà đất nhà ngói, chuồng bò chuồng dê, chuồng heo ổ chó… nơi nào cũng có hơi thở mộc mạc của nông thôn.
Thật ra, nhìn những cảnh vật trước mắt, Triệu Ngọc cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Tất cả những cảm nhận của hắn với quê nhà đều đến từ trong những ký ức sau khi xuyên qua, đều không phải là những việc mà bản thân hắn tự trải nghiệm.
Cho dù khi hắn gặp mẹ già cũng không cảm thấy có gì xa lạ, nhưng mà sau khi xe chạy vào thôn, trong lòng hắn vẫn dâng lên chút lo lắng thấp thỏm.
Chẳng qua hiện giờ hắn có xe ngon, bên cạnh là người đẹp, trên tay lại xách một túi tiền. Chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên, sửng sốt của họ hàng là Triệu Ngọc liền cảm thấy rất đắc ý.
“Triệu Ngọc.” Miêu Anh nhìn vẻ mặt hả hê của hắn, khoanh tay nói: “Anh dám đưa em về quê anh, chẳng lẽ anh không sợ em ghét bỏ nhà anh nghèo, ghét bỏ xuất thân của anh sao?”
“Xì!” Triệu Ngọc nói bằng giọng hết sức tự tin: “Anh còn chưa hiểu đội trưởng Miêu em sao? Nếu như em là cái loại phụ nữ tham giàu chê nghèo, chỉ xem trọng mã ngoài không xem trọng bên trong, thì sao Triệu Ngọc anh lại chọn em làm vợ được chứ?”
“Hừ! Miệng anh đúng thật là…” Miêu Anh thở dài: “Xem như là em phục rồi!”
“Nhưng mà, anh phải nói trước.” Triệu Ngọc dặn dò: “Trong nhà anh toàn là người thành thật, nói chuyện thẳng thắn. Lỡ họ nói gì đó mà em không thích nghe thì hãy nể mặt anh, đừng để trong lòng, trở về cứ bù lên người anh!”
“Anh cũng coi trọng tình nghĩa phết đấy!” Miêu Anh cười nói: “Nhưng thành thật như vậy tốt mà. Em cũng rất muốn nghe mấy chuyện khó xử khi còn bé của anh đấy!”
Triệu Ngọc hơi bất ngờ, đờ ra mất hai giây mới giơ ngón tay cái lên khen: “Rất biết thưởng thức!”
Lúc này, xe đã chạy đến khu trung tâm của thôn, Triệu Ngọc cố ý mở cửa sổ xe để người bên ngoài dễ dàng nhìn thấy mình. Tuy nhiên, hắn lại bất ngờ nhận ra rằng trong thông chẳng có bóng người nào cả.
Không phải chứ?
Bây giờ là mười giờ sáng, vào thời điểm này sao lại vắng tanh như thế được?
Chẳng lẽ… đi họp chợ rồi?
Trong lúc hắn mải mê suy nghĩ, chiếc Land Rover đã chạy qua khu trung tâm, chỉ cần rẽ thêm một lần nữa là đến nhà Triệu Ngọc.
Hắn chỉ vào một mảnh đất trống được bao quanh bởi hàng rào trúc, giới thiệu với Miêu Anh rằng chỗ này cũng thuộc nhà hắn, bảo rằng mai sau mà xây một căn nhà lớn ở đây thì chắc chắn sẽ ngầu vô cùng…
Kết quả, khi ô tô vừa mới chạy ngang qua mảnh đất này thì hắn đột nhiên trông thấy một đám đông đang bu lại ở ngay trước khu đất!
Mẹ kiếp!
Triệu Ngọc âm thầm chửi một tiếng, vội vàng nâng mắt kính Bolon lên cao để xem cho kỹ hơn. Không nhìn thì thôi, mà nhìn rồi mới thấy không còn gì để nói. Hèn chi khi nãy không gặp được ai cả! Người của cả thôn đều tập trung ở đây hết rồi còn đâu!
Ôi?
Thế này là sao?
Triệu Ngọc lập tức nhìn thấy ở ngay giữa khu đất có mười mấy người đang cầm xẻng cầm cuốc, kêu gào gì đó với một ông già? Mà ông già đó lại trông rất quen!
Không phải chứ?
Triệu Ngọc vội vàng nhô đầu ra khỏi xe, nhìn thật cẩn thật. Ơ đúng rồi? Ông bác bị người ta bao vây đằng kia không phải là cha của mình sao?
Hắn lại dõi mắt nhìn ra đằng sau, thấy mẹ mình, anh cả, chị dâu cả, chú hai, thím ba, em gái họ… toàn bộ họ hàng đều đang tập trung ở đó!
“Triệu Ngọc, cái này… là đang diễn tuồng đấy à?” Miêu Anh dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào môi mình, nói: “Sao không thấy kéo đàn tam*? Mấy người thôn anh thích hát chay à?”
* Đàn tam (còn được gọi là tam huyền cầm) là nhạc cụ dây gẩy xuất xứ từ Trung Quốc được du nhập vào Việt Nam. Đàn được mắc ba dây nên gọi là đàn tam.
“Chị hai à!” Triệu ngọc lắc đầu: “Em đang trêu anh đấy hả? Có ai cầm xẻng và cuốc để hát tuồng không? Em không thấy à? Đây là đánh nhau đấy!”
Chậc chậc…
Trong lúc Triệu Ngọc tặc lưỡi thì bỗng sực nhớ ra, hôm nay hắn mở được quẻ “Chấn Tốn”.
Chấn đại diện cho địa vị, Tốn đại diện cho gia đình. Hắn cứ tưởng là quẻ Chấn hôm nay đang ám chỉ đến việc hắn khoe khoang ra vẻ chứ. Nhưng theo như hoàn cảnh hiện tại thì e là phải hoàn thành quẻ này bằng cách khác rồi!