Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-436.txt
Chương 436: Triệu nhị ỉu xìu
“Lý Nhị Cẩu, rốt cuộc mấy người muốn thế nào?” Cha của Triệu Ngọc đứng đầu, trong tay cũng cầm một cây cuốc. Ông quát hỏi đối phương: “Muốn ỷ đông hiếp yếu hả? Có ngon thì tới đây đi? Tôi liều mạng với mấy người luôn!”
“Bà mẹ nó!” Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi để râu cá trê ở đối diện kêu lên: “Ông Triệu, ông liều mạng với bọn tôi thì có ích gì? Dù sao2chúng ta cũng phải phân rõ phải trái chứ? Bò nhà tôi chết trong sân nhà ông, ông còn muốn nói gì nữa? Nói cho ông biết, mau mau trả tiền bồi thường đi! Không thì tôi sẽ kiện ông tội mưu sát, kêu cảnh sát bắt ông!”
“Đúng vậy!” Bên cạnh người đàn ông nọ là một phụ nữ trung niên to như thùng phuy. Bà ta giậm chân mắng: “Ông Triệu, không ngờ ông lại độc ác đến thế!8Mấy ngày trước, chúng ta cũng chỉ vì chuyện dựng chuồng bồ câu mà ầm ĩ khó chịu với nhau, nhưng chút chuyện nhỏ nhặt ấy đâu đáng để bắt bò nhà bọn tôi ra xả giận?”
Bà ta nói xong còn cất giọng nghẹn ngào: “Ông để bà con chòm xóm quanh đây phân xử bình luận thử xem! Có ai âm hiểm như nhà mấy người không chứ? Nhà bọn tôi sống cả năm cũng chỉ dựa vào mỗi6con bò này! Thế mà ông lại giết nó đi! Công lý ở đâu cơ chứ!”
“Đúng đấy, nhà họ Triệu các người thật quá đáng, sao lại làm ra chuyện như vậy? Để người ngoài biết được bộ không thấy mất mặt à?” Bên cạnh có người còn đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu đã giết bò nhà người ta, vậy trả tiền bồi thường đi!”
“Hừ, theo tôi thấy, chúng ta nên đi báo cảnh sát thôi.” Một người khác3chen lời: “Đây chắc chắn là phạm pháp, phải ngồi tù!”
“Mấy… mấy người đừng có vu khống!” Cha của Triệu Ngọc kích động đến nỗi ôm ngực, nói: “Lý Nhị Cẩu, tôi không hề động vào bò của nhà các cậu. Có khi nó đã tự mình chạy vào trong sân nhà chúng tôi mà, sao có thể đổ thừa cho chúng tôi được chứ?”
“Nói bậy!” Lý Nhị Cẩu trợn trừng mắt, gào lên: “Rõ ràng là bò nhà tôi5đã chết trong khu vực nhà ông. Nếu như không phải các người làm, vậy là ma làm chắc?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Vợ Lý Nhị Cẩu kêu khóc ỏm tỏi: “Trộm bò thì cũng thôi đi, ông cần gì phải giết nó chứ? Hu hu… Con bò đáng thương của tôi…”
“Lý Nhị Cẩu, mấy người đừng la lối um sùm nữa được không?” Lúc này, mẹ của Triệu Ngọc cất tiếng: “Muốn nói gì thì cũng phải có bằng chứng. Tuy bò nhà cậu chết trong sân nhà chúng tôi, nhưng cũng đâu chứng minh được là chúng tôi đã giết nó, phải không? Mấy người có bằng chứng gì không? Tôi thấy có khi ai đó đã vu oan hãm hại nhà chúng tôi đấy!”
“Bà! Bà bà bà… Ôi bà con cô bác ơi, mọi người có nghe thấy không? Có nghe thấy không?” Vợ Lý Nhị Cẩu trợn trừng mắt gào lên: “Mọi chuyện rành rành thế rồi mà còn muốn chống chế nữa đấy! Mấy người có còn là người hay không vậy?”
“Thôi đi chị, cần gì phải nhiều lời với bọn họ!” Lúc này, một gã đàn ông mặt đen đứng sau lưng Lý Nhị Cẩu bước tới: “Trước tiên cứ đánh bọn họ một trận cho hả dạ rồi muốn nói gì thì nói. Nếu không chịu trả tiền bồi thường, vậy lát nữa chúng ta cứ trói bọn họ đưa đến Cục Cảnh sát, để bọn họ ngồi tù đi!”
“Cậu… Cậu dám!” Cha của Triệu Ngọc tức giận đến nỗi cả người cũng run rẩy: “Lý Nhị Cẩu, cậu ỷ thế hiếp người! Cậu ỷ mình có cậu ruột làm trưởng thôn nên ức hiếp người khác à? Cậu nhìn đi…” Ông quay đầu chỉ vào anh cả của Triệu Ngọc: “Cậu đã đánh con trai tôi thành ra cái gì thế này? Muốn đánh người chứ gì? Đến đây! Nhằm vào tôi đây này!”
Hóa ra anh cả của Triệu Ngọc đã bị mấy người Lý Nhị Cẩu đánh đến nỗi mặt mày bầm tím. Lúc này anh ta đang ngồi nhe răng nhếch miệng rên rỉ ngay trước cửa nhà mình!
“Hả? Cái lão già này!” Lý Nhị Cẩu vén tay áo lên mắng trông đầy ngang ngược: “Ông Triệu, ông muốn cậy già lên mặt chứ gì! Đừng tưởng tôi không dám đụng vào ông!”
Vừa dứt lời, gã liền bước lên vài bước, đẩy ông cụ một cái thật mạnh. Tuổi tác ông cụ đã cao, không đỡ nổi cú đẩy ấy nên lập tức lảo đảo rồi ngã sóng soài ra đất.
“Ôi trời!” Mẹ Triệu Ngọc tái mặt, vội vàng chạy tới đỡ ông cụ.
“Ha ha ha…”
Trong lúc người nhà Lý Nhị Cẩu đang đứng cười ha hả thì Triệu Ngọc lại điều khiển chiếc Land Rover lái thẳng về phía Lý Nhị Cẩu. Mãi đến khi sắp đụng vào gã, hắn mới phanh xe lại cái két rồi dừng lại.
Lý Nhị Cẩu đột nhiên nhìn thấy một quái vật khổng lồ như thế phóng ầm ầm tới chỗ mình thì giật bắn người, vội vàng né tránh. Khéo thế nào gã lại đụng trúng vợ mình, khiến bà ta ngã bệt xuống đất.
Cạch cạch…
Cùng với tiếng cửa xe bật mở, Triệu Ngọc thực hiện một động tác cao cấp hệt như một nhân vật tai to mặt lớn chuẩn bị ra sân, sau đó mới khệ nệ đi tới trước mặt mọi người.
Tại thôn nhỏ ở nơi thâm sơn cùng cốc này bỗng dưng lại xuất hiện một người lấp lóe ánh hào quang như thế, chưa kể người đó còn mặc đồng phục cảnh sát. Hình ảnh này lập tức khiến đôi mắt mọi người chói lòa, hấp dẫn sự chú ý của tất cả bọn họ.
Chưa hết, chỉ một giây sau, khi Miêu Anh với vóc người thon thả và gương mặt đẹp tuyệt trần bước xuống, mọi người càng không tự chủ được mà “Wow” một tiếng.
Thoáng chốc, dù là mấy người Lý Nhị Cẩu hay là hàng xóm láng giềng xem náo nhiệt, ngay cả nhóm họ hàng thân thích của Triệu Ngọc cũng trợn tròn mắt, cứng họng há hốc miệng.
“Cậu… Cậu cảnh sát…” Ai ngờ, cha của Triệu Ngọc đang ngồi dưới đất bỗng xông tới chỗ hắn, chắp hai tay năn nỉ: “Oan… Oan cho tôi quá! Xin cậu đấy, đừng bắt tôi đi mà!”
Thì ra, ông cụ Triệu không nhận ra Triệu Ngọc, còn tưởng hắn là cảnh sát tới bắt giữ mình.
“Khụ! Ông à, mắt ông bị mù rồi hả?” Ngược lại, đôi mắt của mẹ Triệu Ngọc rất tinh. Bà đã nhận ra hai người này chính là con trai và con dâu tương lai của mình, bèn vội vàng đẩy đẩy ông cụ Triệu, nói: “Ông nhìn cho kỹ xem, đây không phải thằng hai con trai ông sao?”
Gì cơ!?
Mọi người nghe vậy càng kinh ngạc hơn.
Triệu Ngọc cười cười vẻ rất thỏa mãn. Bấy giờ hắn mới chà chà mũi, tháo cặp mắt kính râm lấp lóe kia xuống.
“Đây… Thật sự là Triệu Ngọc à!?” Ông cụ lập tức vui vẻ, phủi phủi mông đứng dậy, muốn nhìn kỹ con trai mình hơn.
Ai ngờ đúng lúc này, Lý Nhị Cẩu bỗng lên tiếng: “À… Tôi còn tưởng là ai! Thì ra… là Triệu Nhị ỉu xìu đây mà!”
Hả?
Triệu Nhị ỉu xìu?
Triệu Ngọc nhíu nhíu mày, sau một lúc lục lọi trí nhớ tìm kiếm thông tin hắn mới hiểu ra. Bởi vì trong thế giới này, tính cách của Triệu Ngọc từ nhỏ đã hay e dè ngượng ngùng, cho nên người trong thôn mới đặt cho hắn một biệt danh là “Triệu Nhị ỉu xìu”.
“Ha ha ha…” Nghe được biệt danh này, Miêu Anh không kìm nổi mà phì cười.
“Ừm…” Mặt Triệu Ngọc đen như đít nồi. Hắn nhìn Lý Nhị Cẩu, cười nói: “Đúng vậy, là tôi đây. Chú Nhị Cẩu, mọi người đang làm gì vậy? Cha tôi tuổi tác đã cao thế này rồi, sao chú có thể đẩy mạnh như vậy chứ?”
Thật ra, Triệu Ngọc vốn muốn tặng luôn cho Lý Nhị Cẩu một cú đấm để gã ta phải rụng hết cả răng. Thế nhưng bây giờ hắn vẫn chưa dám chắc rốt cuộc chuyện giết bò kia là thế nào, nên mới muốn tìm hiểu rõ tình huống trước đã rồi xử sau. Hơn nữa, bốn chữ “Triệu Nhị ỉu xìu” này đã chạm tới điểm mấu chốt của hắn, hắn muốn tìm ra một phương thức trả thù sảng khoái hơn.
“Nhìn xem, lợi hại nhỉ, Nhị ỉu xìu!” Lý Nhị Cẩu chỉ vào xe hơi, nhe răng cười nói: “Ngay cả xe hơi bự như vầy cũng mua được rồi à? Hay chỉ là đi mướn thôi? Tôi nghe nói thằng nhóc cậu đi làm cảnh sát hả? Thật đúng lúc! Cậu đến phân xử thử đi, nhìn xem tôi có trách oan ông cụ nhà cậu không?”
Sau đó Lý Nhị Cẩu bắt đầu thuật lại đầu đuôi mọi chuyện. Thì ra, sáng sớm hôm nay, gã phát hiện một con bò mình nuôi trong nhà biến mất nên tập trung họ hàng thân thích lại, cùng nhau đi tìm.
Thật không ngờ, cuối cùng họ lại phát hiện con bò này ở trong khu vực nhà Triệu Ngọc, lại còn bị người ta cắt cổ. Lúc phát hiện ra thì nó đã chết từ lâu rồi.
Chính vì thế nên Lý Nhị Cẩu mới đổ hết chuyện này lên đầu ông cụ Triệu.
“Cậu nhìn đi.” Lý Nhị Cẩu chỉ vào cổng sân, nói: “Lúc bọn tôi tới tìm bò, ở ngoài cổng vẫn còn ổ khóa đấy! Cậu thử nói xem, không phải do ông cụ nhà cậu làm thì còn có thể là ai hả?”
“Con trai, đừng nghe cậu ta nói bậy!” Mẹ của Triệu Ngọc vội vàng giải thích: “Nếu cha mẹ có ý đồ gì với bò của cậu ta thì cứ bỏ thuốc là được rồi, cần gì phải dắt nó vào mảnh đất của nhà mình làm gì? Lại còn dùng dao đâm chết nó nữa? Xung quanh khu đất này toàn là hàng rào, đứng ngoài liếc vào một cái là có thể nhìn thấy hết bên trong, cha mẹ phải ngu cỡ nào mới làm mấy chuyện kiểu đó chứ?”
“Này, bà già kia!” Lý Nhị Cẩu chống nạnh nói: “Tôi không cần biết các người có ngu hay không, nhưng bò nhà tôi chết trên đất của nhà các người, đây chính là sự thật! Theo tôi thấy, chính vì chuyện dựng chuồng bồ câu mấy ngày trước, nhà các người ghi hận trong lòng, tức không chịu nổi nên mới giết bò cho hả giận!”
“Cậu! Cậu nói bậy bạ!” Ông cụ Triệu tức tối giậm chân: “Chuồng bồ câu nhà cậu dựng ở trên đầu tường nhà tôi, còn cố ý xả cứt chim vào sân nhà tôi nữa! Tôi có thể không tức giận ư? Nhưng như thế cũng không đáng để tôi đi giết bò nhà cậu chứ?”
“Lại còn nói là không tức giận? Ông xem ngón tay ông đang run lên kìa! Hôm nay giết bò của tôi, có phải ngày mai ngay cả tôi ông cũng giết luôn không?” Lý Nhị Cẩu trách móc ông cụ xong, lại quay sang gào lên với Triệu Ngọc: “Ê! Triệu Nhị ỉu xìu, còn đứng ngớ ra đó làm gì? Mau khuyên cha cậu trả tiền bồi thường bò cho tôi đi! Cậu làm cảnh sát, chắc phải hiểu luật pháp chứ đúng không?”
Thấy Triệu Ngọc không có phản ứng, gã lại to gan khiêu khích lần nữa: “Tôi nói này Nhị ỉu xìu, làm cảnh sát làm đến ngu người luôn rồi hả? Đừng tưởng chạy chiếc xe rởm, dẫn em gái đẹp về thì giỏi lắm nhé! Trong mắt tôi, cậu vĩnh viễn cũng chỉ là tên hèn nhát buổi tối ngay cả nhà vệ sinh cũng không dám đi! Ha ha ha ha…”
Nghe Lý Nhị Cẩu nói mấy lời ngứa đòn như vậy, Miêu Anh sợ đến tái mặt, vội vàng quay đầu nhìn chỗ khác. Cô cứ tưởng là chưa đầy ba giây sau, Triệu Ngọc sẽ đánh Lý Nhị Cẩu bầm dập đến nỗi phải kêu cha gọi mẹ!
Nhưng không ngờ lần này Miêu Anh lại đoán sai!
Ba giây trôi qua, Triệu Ngọc chỉ nói với giọng bình tĩnh ôn hòa, thậm chí còn dịu dàng nhỏ nhẹ: “Chú Nhị Cẩu, không phải chỉ là trả tiền bồi thường thôi sao? Chuyện này đâu có to tát gì, sao lại phải nôn nóng vậy chứ?” Triệu Ngọc cười ha ha, nói: “Nào nào nào, chẳng phải chú nói bò nhà chú chết rồi ư? Vậy chúng ta đi kiểm tra hiện trường vụ án trước đã chứ nhỉ?”
“Lý Nhị Cẩu, rốt cuộc mấy người muốn thế nào?” Cha của Triệu Ngọc đứng đầu, trong tay cũng cầm một cây cuốc. Ông quát hỏi đối phương: “Muốn ỷ đông hiếp yếu hả? Có ngon thì tới đây đi? Tôi liều mạng với mấy người luôn!”
“Bà mẹ nó!” Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi để râu cá trê ở đối diện kêu lên: “Ông Triệu, ông liều mạng với bọn tôi thì có ích gì? Dù sao2chúng ta cũng phải phân rõ phải trái chứ? Bò nhà tôi chết trong sân nhà ông, ông còn muốn nói gì nữa? Nói cho ông biết, mau mau trả tiền bồi thường đi! Không thì tôi sẽ kiện ông tội mưu sát, kêu cảnh sát bắt ông!”
“Đúng vậy!” Bên cạnh người đàn ông nọ là một phụ nữ trung niên to như thùng phuy. Bà ta giậm chân mắng: “Ông Triệu, không ngờ ông lại độc ác đến thế!8Mấy ngày trước, chúng ta cũng chỉ vì chuyện dựng chuồng bồ câu mà ầm ĩ khó chịu với nhau, nhưng chút chuyện nhỏ nhặt ấy đâu đáng để bắt bò nhà bọn tôi ra xả giận?”
Bà ta nói xong còn cất giọng nghẹn ngào: “Ông để bà con chòm xóm quanh đây phân xử bình luận thử xem! Có ai âm hiểm như nhà mấy người không chứ? Nhà bọn tôi sống cả năm cũng chỉ dựa vào mỗi6con bò này! Thế mà ông lại giết nó đi! Công lý ở đâu cơ chứ!”
“Đúng đấy, nhà họ Triệu các người thật quá đáng, sao lại làm ra chuyện như vậy? Để người ngoài biết được bộ không thấy mất mặt à?” Bên cạnh có người còn đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu đã giết bò nhà người ta, vậy trả tiền bồi thường đi!”
“Hừ, theo tôi thấy, chúng ta nên đi báo cảnh sát thôi.” Một người khác3chen lời: “Đây chắc chắn là phạm pháp, phải ngồi tù!”
“Mấy… mấy người đừng có vu khống!” Cha của Triệu Ngọc kích động đến nỗi ôm ngực, nói: “Lý Nhị Cẩu, tôi không hề động vào bò của nhà các cậu. Có khi nó đã tự mình chạy vào trong sân nhà chúng tôi mà, sao có thể đổ thừa cho chúng tôi được chứ?”
“Nói bậy!” Lý Nhị Cẩu trợn trừng mắt, gào lên: “Rõ ràng là bò nhà tôi5đã chết trong khu vực nhà ông. Nếu như không phải các người làm, vậy là ma làm chắc?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Vợ Lý Nhị Cẩu kêu khóc ỏm tỏi: “Trộm bò thì cũng thôi đi, ông cần gì phải giết nó chứ? Hu hu… Con bò đáng thương của tôi…”
“Lý Nhị Cẩu, mấy người đừng la lối um sùm nữa được không?” Lúc này, mẹ của Triệu Ngọc cất tiếng: “Muốn nói gì thì cũng phải có bằng chứng. Tuy bò nhà cậu chết trong sân nhà chúng tôi, nhưng cũng đâu chứng minh được là chúng tôi đã giết nó, phải không? Mấy người có bằng chứng gì không? Tôi thấy có khi ai đó đã vu oan hãm hại nhà chúng tôi đấy!”
“Bà! Bà bà bà… Ôi bà con cô bác ơi, mọi người có nghe thấy không? Có nghe thấy không?” Vợ Lý Nhị Cẩu trợn trừng mắt gào lên: “Mọi chuyện rành rành thế rồi mà còn muốn chống chế nữa đấy! Mấy người có còn là người hay không vậy?”
“Thôi đi chị, cần gì phải nhiều lời với bọn họ!” Lúc này, một gã đàn ông mặt đen đứng sau lưng Lý Nhị Cẩu bước tới: “Trước tiên cứ đánh bọn họ một trận cho hả dạ rồi muốn nói gì thì nói. Nếu không chịu trả tiền bồi thường, vậy lát nữa chúng ta cứ trói bọn họ đưa đến Cục Cảnh sát, để bọn họ ngồi tù đi!”
“Cậu… Cậu dám!” Cha của Triệu Ngọc tức giận đến nỗi cả người cũng run rẩy: “Lý Nhị Cẩu, cậu ỷ thế hiếp người! Cậu ỷ mình có cậu ruột làm trưởng thôn nên ức hiếp người khác à? Cậu nhìn đi…” Ông quay đầu chỉ vào anh cả của Triệu Ngọc: “Cậu đã đánh con trai tôi thành ra cái gì thế này? Muốn đánh người chứ gì? Đến đây! Nhằm vào tôi đây này!”
Hóa ra anh cả của Triệu Ngọc đã bị mấy người Lý Nhị Cẩu đánh đến nỗi mặt mày bầm tím. Lúc này anh ta đang ngồi nhe răng nhếch miệng rên rỉ ngay trước cửa nhà mình!
“Hả? Cái lão già này!” Lý Nhị Cẩu vén tay áo lên mắng trông đầy ngang ngược: “Ông Triệu, ông muốn cậy già lên mặt chứ gì! Đừng tưởng tôi không dám đụng vào ông!”
Vừa dứt lời, gã liền bước lên vài bước, đẩy ông cụ một cái thật mạnh. Tuổi tác ông cụ đã cao, không đỡ nổi cú đẩy ấy nên lập tức lảo đảo rồi ngã sóng soài ra đất.
“Ôi trời!” Mẹ Triệu Ngọc tái mặt, vội vàng chạy tới đỡ ông cụ.
“Ha ha ha…”
Trong lúc người nhà Lý Nhị Cẩu đang đứng cười ha hả thì Triệu Ngọc lại điều khiển chiếc Land Rover lái thẳng về phía Lý Nhị Cẩu. Mãi đến khi sắp đụng vào gã, hắn mới phanh xe lại cái két rồi dừng lại.
Lý Nhị Cẩu đột nhiên nhìn thấy một quái vật khổng lồ như thế phóng ầm ầm tới chỗ mình thì giật bắn người, vội vàng né tránh. Khéo thế nào gã lại đụng trúng vợ mình, khiến bà ta ngã bệt xuống đất.
Cạch cạch…
Cùng với tiếng cửa xe bật mở, Triệu Ngọc thực hiện một động tác cao cấp hệt như một nhân vật tai to mặt lớn chuẩn bị ra sân, sau đó mới khệ nệ đi tới trước mặt mọi người.
Tại thôn nhỏ ở nơi thâm sơn cùng cốc này bỗng dưng lại xuất hiện một người lấp lóe ánh hào quang như thế, chưa kể người đó còn mặc đồng phục cảnh sát. Hình ảnh này lập tức khiến đôi mắt mọi người chói lòa, hấp dẫn sự chú ý của tất cả bọn họ.
Chưa hết, chỉ một giây sau, khi Miêu Anh với vóc người thon thả và gương mặt đẹp tuyệt trần bước xuống, mọi người càng không tự chủ được mà “Wow” một tiếng.
Thoáng chốc, dù là mấy người Lý Nhị Cẩu hay là hàng xóm láng giềng xem náo nhiệt, ngay cả nhóm họ hàng thân thích của Triệu Ngọc cũng trợn tròn mắt, cứng họng há hốc miệng.
“Cậu… Cậu cảnh sát…” Ai ngờ, cha của Triệu Ngọc đang ngồi dưới đất bỗng xông tới chỗ hắn, chắp hai tay năn nỉ: “Oan… Oan cho tôi quá! Xin cậu đấy, đừng bắt tôi đi mà!”
Thì ra, ông cụ Triệu không nhận ra Triệu Ngọc, còn tưởng hắn là cảnh sát tới bắt giữ mình.
“Khụ! Ông à, mắt ông bị mù rồi hả?” Ngược lại, đôi mắt của mẹ Triệu Ngọc rất tinh. Bà đã nhận ra hai người này chính là con trai và con dâu tương lai của mình, bèn vội vàng đẩy đẩy ông cụ Triệu, nói: “Ông nhìn cho kỹ xem, đây không phải thằng hai con trai ông sao?”
Gì cơ!?
Mọi người nghe vậy càng kinh ngạc hơn.
Triệu Ngọc cười cười vẻ rất thỏa mãn. Bấy giờ hắn mới chà chà mũi, tháo cặp mắt kính râm lấp lóe kia xuống.
“Đây… Thật sự là Triệu Ngọc à!?” Ông cụ lập tức vui vẻ, phủi phủi mông đứng dậy, muốn nhìn kỹ con trai mình hơn.
Ai ngờ đúng lúc này, Lý Nhị Cẩu bỗng lên tiếng: “À… Tôi còn tưởng là ai! Thì ra… là Triệu Nhị ỉu xìu đây mà!”
Hả?
Triệu Nhị ỉu xìu?
Triệu Ngọc nhíu nhíu mày, sau một lúc lục lọi trí nhớ tìm kiếm thông tin hắn mới hiểu ra. Bởi vì trong thế giới này, tính cách của Triệu Ngọc từ nhỏ đã hay e dè ngượng ngùng, cho nên người trong thôn mới đặt cho hắn một biệt danh là “Triệu Nhị ỉu xìu”.
“Ha ha ha…” Nghe được biệt danh này, Miêu Anh không kìm nổi mà phì cười.
“Ừm…” Mặt Triệu Ngọc đen như đít nồi. Hắn nhìn Lý Nhị Cẩu, cười nói: “Đúng vậy, là tôi đây. Chú Nhị Cẩu, mọi người đang làm gì vậy? Cha tôi tuổi tác đã cao thế này rồi, sao chú có thể đẩy mạnh như vậy chứ?”
Thật ra, Triệu Ngọc vốn muốn tặng luôn cho Lý Nhị Cẩu một cú đấm để gã ta phải rụng hết cả răng. Thế nhưng bây giờ hắn vẫn chưa dám chắc rốt cuộc chuyện giết bò kia là thế nào, nên mới muốn tìm hiểu rõ tình huống trước đã rồi xử sau. Hơn nữa, bốn chữ “Triệu Nhị ỉu xìu” này đã chạm tới điểm mấu chốt của hắn, hắn muốn tìm ra một phương thức trả thù sảng khoái hơn.
“Nhìn xem, lợi hại nhỉ, Nhị ỉu xìu!” Lý Nhị Cẩu chỉ vào xe hơi, nhe răng cười nói: “Ngay cả xe hơi bự như vầy cũng mua được rồi à? Hay chỉ là đi mướn thôi? Tôi nghe nói thằng nhóc cậu đi làm cảnh sát hả? Thật đúng lúc! Cậu đến phân xử thử đi, nhìn xem tôi có trách oan ông cụ nhà cậu không?”
Sau đó Lý Nhị Cẩu bắt đầu thuật lại đầu đuôi mọi chuyện. Thì ra, sáng sớm hôm nay, gã phát hiện một con bò mình nuôi trong nhà biến mất nên tập trung họ hàng thân thích lại, cùng nhau đi tìm.
Thật không ngờ, cuối cùng họ lại phát hiện con bò này ở trong khu vực nhà Triệu Ngọc, lại còn bị người ta cắt cổ. Lúc phát hiện ra thì nó đã chết từ lâu rồi.
Chính vì thế nên Lý Nhị Cẩu mới đổ hết chuyện này lên đầu ông cụ Triệu.
“Cậu nhìn đi.” Lý Nhị Cẩu chỉ vào cổng sân, nói: “Lúc bọn tôi tới tìm bò, ở ngoài cổng vẫn còn ổ khóa đấy! Cậu thử nói xem, không phải do ông cụ nhà cậu làm thì còn có thể là ai hả?”
“Con trai, đừng nghe cậu ta nói bậy!” Mẹ của Triệu Ngọc vội vàng giải thích: “Nếu cha mẹ có ý đồ gì với bò của cậu ta thì cứ bỏ thuốc là được rồi, cần gì phải dắt nó vào mảnh đất của nhà mình làm gì? Lại còn dùng dao đâm chết nó nữa? Xung quanh khu đất này toàn là hàng rào, đứng ngoài liếc vào một cái là có thể nhìn thấy hết bên trong, cha mẹ phải ngu cỡ nào mới làm mấy chuyện kiểu đó chứ?”
“Này, bà già kia!” Lý Nhị Cẩu chống nạnh nói: “Tôi không cần biết các người có ngu hay không, nhưng bò nhà tôi chết trên đất của nhà các người, đây chính là sự thật! Theo tôi thấy, chính vì chuyện dựng chuồng bồ câu mấy ngày trước, nhà các người ghi hận trong lòng, tức không chịu nổi nên mới giết bò cho hả giận!”
“Cậu! Cậu nói bậy bạ!” Ông cụ Triệu tức tối giậm chân: “Chuồng bồ câu nhà cậu dựng ở trên đầu tường nhà tôi, còn cố ý xả cứt chim vào sân nhà tôi nữa! Tôi có thể không tức giận ư? Nhưng như thế cũng không đáng để tôi đi giết bò nhà cậu chứ?”
“Lại còn nói là không tức giận? Ông xem ngón tay ông đang run lên kìa! Hôm nay giết bò của tôi, có phải ngày mai ngay cả tôi ông cũng giết luôn không?” Lý Nhị Cẩu trách móc ông cụ xong, lại quay sang gào lên với Triệu Ngọc: “Ê! Triệu Nhị ỉu xìu, còn đứng ngớ ra đó làm gì? Mau khuyên cha cậu trả tiền bồi thường bò cho tôi đi! Cậu làm cảnh sát, chắc phải hiểu luật pháp chứ đúng không?”
Thấy Triệu Ngọc không có phản ứng, gã lại to gan khiêu khích lần nữa: “Tôi nói này Nhị ỉu xìu, làm cảnh sát làm đến ngu người luôn rồi hả? Đừng tưởng chạy chiếc xe rởm, dẫn em gái đẹp về thì giỏi lắm nhé! Trong mắt tôi, cậu vĩnh viễn cũng chỉ là tên hèn nhát buổi tối ngay cả nhà vệ sinh cũng không dám đi! Ha ha ha ha…”
Nghe Lý Nhị Cẩu nói mấy lời ngứa đòn như vậy, Miêu Anh sợ đến tái mặt, vội vàng quay đầu nhìn chỗ khác. Cô cứ tưởng là chưa đầy ba giây sau, Triệu Ngọc sẽ đánh Lý Nhị Cẩu bầm dập đến nỗi phải kêu cha gọi mẹ!
Nhưng không ngờ lần này Miêu Anh lại đoán sai!
Ba giây trôi qua, Triệu Ngọc chỉ nói với giọng bình tĩnh ôn hòa, thậm chí còn dịu dàng nhỏ nhẹ: “Chú Nhị Cẩu, không phải chỉ là trả tiền bồi thường thôi sao? Chuyện này đâu có to tát gì, sao lại phải nôn nóng vậy chứ?” Triệu Ngọc cười ha ha, nói: “Nào nào nào, chẳng phải chú nói bò nhà chú chết rồi ư? Vậy chúng ta đi kiểm tra hiện trường vụ án trước đã chứ nhỉ?”
Bình luận facebook