Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-446.txt
Chương 446: Sử sách lưu danh
Sáng hôm sau, Triệu Ngọc và Miêu Anh đều mặc bộ đồng phục mới rồi cùng nhau đi đến nhà tang lễ, tham dự lễ tang của nhóm người Phó Kiếm Tinh.
Trong sự kiện Tướng Quân Lĩnh lần này, phân cục Mạt Dương có thể nói là đã phải chịu2thiệt hại nặng nề. Năm cảnh sát bao gồm cả Phó Kiếm Tinh trong đó, toàn bộ đều hi sinh vì nhiệm vụ.
Cục Cảnh sát Tần Sơn đã cử hành tang lễ theo quy cách cao nhất của đội cảnh sát giống như tổ trưởng Khúc Bình lúc trước.
Năm người8cảnh sát điều tra đang trong độ tuổi trẻ trung, tràn đầy sức lực và nhiệt huyết mà lại hi sinh, tin dữ như vậy thật sự làm cho người ta rất xúc động, mà những người đau buồn hơn ai hết chính là gia đình người quá cố. Họ6kêu trời trách đất, khóc đến lặng người…
Những hình ảnh đầy thương cảm ấy thu hết vào trong mắt Triệu Ngọc. Hắn lại nhớ lại những chuyện xưa kia của tổ trưởng Khúc Bình, bỗng cảm thấy thổn thức khôn nguôi.
Sau khi lễ truy điệu kết thúc, Triệu Ngọc, Miêu3Anh và các đồng nghiệp trong Đội Trọng án Dung Dương cố ý đến nghĩa trang, dâng hoa cho tổ trưởng Khúc Bình.
Mặc dù hung thủ sát hại chị ấy đã phải đền tội, nhưng kẻ đầu sỏ là Dư Phù Sinh thì vẫn cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp5luật. Theo một nguồn tin cho biết, lão già Dư Phù Sinh tội ác tày trời ấy đã chạy trốn ra nước ngoài ẩn náu rồi. Tuy phía cảnh sát đã tăng thêm lực lượng và mở rộng phạm vi truy bắt nhưng vẫn không tóm được ông ta.
Mặc dù thế, Triệu Ngọc vẫn tin chắc rằng ông ta đã cùng đường rồi, chẳng còn chút hi vọng nào nữa. Một ngày nào đó ông ta sẽ bị cảnh sát bắt giữ thôi.
Mà trùng hợp là khi đám người Triệu Ngọc đang đi viếng tổ trưởng Khúc Bình thì gặp được Cục trưởng Châu An Đông – người đã vắng bóng bấy lâu. Trong tay ông ta cũng cầm một bó hoa tươi, hiển nhiên là cũng đến thăm Khúc Bình.
Lãnh đạo cũ gặp được cấp dưới cũ đương nhiên là vô cùng vui vẻ, mọi người đứng ngoài nghĩa trang thân thiết trò chuyện với nhau.
Bây giờ, mặc dù Cục trưởng Châu nhận được cái may trong cái rủi, được thăng lên một cấp, nhưng khi nhớ lại những việc đã trải qua trong nhà giam lúc trước, mồ hôi trên người ông ta vẫn túa ra như mưa.
Cũng chính vì thế mà sau khi Cục trưởng Châu đảm nhiệm chức vị mới, việc gì ông cũng phải tự làm lấy, cẩn thận vô cùng. Bởi vậy ông ta mới chẳng còn thời gian đâu để đến thăm hỏi mấy cô mấy cậu từng làm việc dưới quyền mình.
Mọi người nói chuyện với nhau được một lúc thì Cục trưởng Châu đột nhiên gọi riêng Triệu Ngọc sang một bên, vét lòng vét dạ nói vài lời với hắn.
Giọng điệu ông ta cực kỳ chân thành: “Tiểu Triệu à, trong lòng Châu An Đông tôi biết rất rõ, lần trước tôi có thể vượt qua đại nạn, rửa sạch được oan khuất, người có công lớn nhất chính là cậu! Ngoài cậu ra thì không còn ai khác nữa! Nếu không nhờ cậu bắt được những kẻ phạm tội đó, lại còn tìm ra được bằng chứng bọn họ hãm hại tôi, thì dù tôi có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết oan khuất được!”
“Đừng nói như vậy, ngài tuyệt đối đừng như vậy. Hì hì hì…” Triệu Ngọc vô tư đáp lại: “Cục trưởng Châu à, chỉ nói suông không thì chẳng có lòng thành gì cả! Tôi thấy… nếu ông muốn cảm ơn tôi thì nên đưa mấy thứ thực tế chút… Hề hề hề…”
Triệu Ngọc vừa nói vừa xòe bàn tay ra, làm động tác đếm tiền.
Dù sao Châu An Đông cũng đã quen với cái ghế lãnh đạo này, bình thường cấp dưới luôn phải vâng theo ý mình mà nói chuyện. Hôm nay đột nhiên nghe được giọng điệu trả treo của tên Triệu Ngọc này thì bỗng cảm thấy hết sức thân thiết.
“Ha ha ha, thằng nhãi nhà cậu vẫn cứ toan tính như xưa!” Cục trưởng Châu nói bằng giọng tràn đầy cảm xúc: “Nói thật, hồi trước tôi thật sự rất ghét cái bộ dạng trân tráo này của cậu đấy!”
“Ha ha, vậy bây giờ thì sao?” Triệu Ngọc cười xấu xa hỏi.
“Bây giờ à, càng thấy ghét hơn đấy!” Cục trưởng Châu nói xong lại tự cười ha ha.
Bên kia, Triệu Ngọc chỉ nhỏ giọng trả đũa: “Hóa ra vị lãnh đạo lịch sự văn nhã như ông cũng biết nói móc cơ đấy!”
“Ha ha ha…”
Cục trưởng Châu cười ngặt nghẽo làm cho mấy cảnh sát điều tra ở đằng xa đều sững sờ. Bởi vì nơi đây dù sao cũng là nghĩa địa trang nghiêm, một người quyền cao chức trọng như thế mà cười ầm ĩ ở đây, chuyện này không được thích hợp lắm thì phải?
Quả nhiên, sau khi cười được mấy tiếng thì Cục trưởng Châu mới chú ý tới hoàn cảnh hiện tại. Ông ta vội vàng ngừng cười, nghiêm túc nói: “Như vậy đi, Tiểu Triệu! Châu An Đông tôi cũng không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa. Tôi cho cậu một lời hứa, sau này dù gặp phải chuyện gì thì cứ việc đến tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu! Cho dù thằng nhãi nhà cậu có chọc phải mối họa to bằng trời thì tôi cũng mãi mãi đứng về phía cậu!”
“Tốt! Đúng là anh em!”
Triệu Ngọc và ông Châu bắt tay nhau. Trong lòng hắn biết rất rõ, đừng thấy Châu An Đông làm người hơi bảo thủ cố chấp, nhưng thực chất bên trong lại có tinh thần chính nghĩa như hiệp khách ngày xưa. Bây giờ ông ta nói ra những lời này là đủ thấy ông chân thành đến nhường nào rồi.
Ha ha ha…
Triệu Ngọc cười thầm, nghĩ bụng, lần này thật đúng là không tệ, ngoại trừ Liêu Cảnh Hiền ra thì mình lại có thêm một cái ô thật to khác ở Cục thành phố rồi!
“Tiểu Triệu à.” Cục trưởng Châu lại nói lời sâu sắc: “Bây giờ trong Cục thành phố, từ các cấp lãnh đạo cho đến những nhân viên bình thường, ai cũng khen ngợi tán thưởng cậu đấy! Sau này… phải làm cho thật tốt! Khi nào cậu muốn lên trên thì cứ nói với tôi, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu!”
“Được! Được! Nhờ hết vào ngài, ha ha ha…”
Hai người lại tán gẫu thêm vài câu rồi mới quay lại tụ họp với mọi người lần nữa.
Mời mọc không bằng tình cờ gặp, Cục trưởng Châu bèn ngỏ lời, muốn mời mọi người ăn bữa cơm và ôn lại chuyện cũ. Tất nhiên ai nấy đều vui vẻ đồng ý.
Giữa trưa, ngoại trừ các cảnh sát trong Đội Trọng án bọn họ, những đồng nghiệp cũ như Cục trưởng Loan Tiêu Tiêu, bí thư Tống Siêu, và một số người ở các phòng ban khác cũng được Cục trưởng Châu mời đến. Cuối cùng, thậm chí ngay cả đội trưởng Kim đã lui về tuyến hai cũng tham dự.
Bạn bè cũ gặp mặt, đương nhiên là hết sức vui vẻ. Không khí trên bàn tiệc vô cùng ấm áp náo nhiệt.
Dùng xong bữa trưa, Triệu Ngọc và Miêu Anh dựa theo cái hẹn trước đó, lái xe chạy đến Cục Văn hóa Khảo cổ thành phố Tần Sơn.
Hôm nay bọn họ đến đây, thứ nhất là vì được mời tham quan kho báu tượng Phật bằng vàng, đồng thời phải điền vào một vài hồ sơ báo cáo liên quan. Thứ hai, họ muốn tiện thể thăm hỏi hai vị chuyên gia già kia một chút.
Nghe nói Triệu Ngọc và Miêu Anh sẽ đến tham dự, giáo sư Điền Đông Dân dù bị trúng đạn nhưng vẫn tự mình ngồi xe lăn đi ra tận cửa nghênh đón.
Trong mắt hai cụ già này, hai người Triệu - Miêu chính là đại ân nhân cứu mạng bọn họ! Nếu không nhờ hai người dũng cảm đứng ra ngay lúc mấu chốt thì bọn họ đã sớm nối gót Đổng Phái Trác rồi.
Mặc dù hai vị giáo sư già phải nhận một vài trách phạt do dính líu đến vụ án tượng Phật này, nhưng phía cảnh sát niệm tình bọn họ bị người ta khống chế, bất đắc dĩ đành phải nghe theo, nên cũng không có truy cứu việc này đến cùng. Mặt khác, bên phía Cục Văn hóa Khảo cổ cũng suy xét đến khía cạnh tuổi tác và công lao của họ trong việc khai quật tượng Phật bằng vàng nên không xử phạt bọn họ.
Tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của hai vị chuyên gia Điền Đông Dân và Vương Thái Minh, hai người Triệu - Miêu đi vào nhà kho được giữ ở nhiệt độ ổn định của Cục Văn hóa Khảo cổ để tham quan hiện trường xử lý tượng Phật.
Lúc này, những chuyên gia uy tín đến từ trong và ngoài nước đang lúi húi làm việc, động tác cẩn thận từng li từng tý, cực kỳ thận trọng.
Mười hai pho tượng Phật với cách tạo hình không giống nhau, sinh động như thật bỗng xuất hiện trước mắt hai người.
Sau khi được xử lý tỉ mỉ, mười hai bức tượng Phật bằng vàng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, lộng lẫy tinh xảo đến tột độ, ngay cả Triệu Ngọc không phải là người trong nghề mà cũng bị hấp dẫn, hai mắt tỏa sáng.
Không những thế, các món châu báu khác ở trong thùng gỗ cũng đã được lấy ra. Vàng bạc ngọc ngà, mã não trân châu... với số lượng khổng lồ được trưng bày, sặc sỡ loá mắt, nhiều đến nỗi không biết nên xem từ đâu...
Triệu Ngọc nhìn số báu vật khiến người ta phải bật thốt lên kia, bàn tính trong lòng hắn gảy lên liên tục. Hắn tính kiểu gì cũng thấy số phần trăm được trích thưởng của mình ít nhất cũng phải năm triệu!
Tuy nhiên, đối với Triệu Ngọc mà nói, việc phát hiện ra tượng Phật không chỉ mang lại lợi ích về mặt tiền tài cho hắn.
Thân là người phát hiện và tham dự vào công cuộc khai quật kho báu, Triệu Ngọc không những phải liên tiếp ký lên vài tệp hồ sơ và báo cáo liên quan, mà hắn còn chụp rất nhiều ảnh với kho báu dưới sự xếp đặt của các nhân viên.
Sau khi ký hồ sơ và chụp ảnh lưu niệm xong, Triệu Ngọc trở thành người phát hiện hợp pháp duy nhất của kho báu tượng Phật khiến cả thế giới đều phải chú ý này!
Nói cách khác, tên tuổi của hắn cũng sẽ được ghi chép lại vào sử sách cùng với tượng Phật bằng vàng.
Lần này, Triệu Ngọc có thể nói là vừa có danh, vừa có lợi. Vì thế, đôi tình nhân đang trong mối yêu đương cuồng nhiệt là Triệu Ngọc và Miêu Anh sẽ phải nâng ly chúc mừng nhau một chút.
Đêm đó, hai người họ chọn một nhà hàng sang trọng khá yên tĩnh, thưởng thức một bữa ăn tuyệt vời.
Có điều, sau khi kết thúc bữa tối vui vẻ, bởi vì Miêu Anh đã đặt trước một chỗ trong spa nên cô đến đó để chăm sóc bản thân, mãi cho đến khuya mới xong. Mà spa cách nơi Miêu Anh ở rất gần, cho nên đêm nay cô quyết định trở về nhà của mình, không ngủ lại bên chỗ Triệu Ngọc nữa.
Tối nay Triệu Ngọc cũng vừa vặn có chuyện quan trọng cần làm nên đương nhiên là không có ý kiến gì cả. Sau khi hai người tạm biệt nhau, hắn liền lái ô tô chạy thêm khoảng mười phút, đến một khách sạn lớn tên là Thời Thượng Quốc Tế.
Tối hôm qua hắn phải đối chiếu với bản đồ rất lâu, cuối cùng mới tìm được nơi mà những con số trong quẻ bói muốn ám chỉ, đó chính là khách sạn Thời Thượng Quốc Tế này.
Bây giờ đã sắp đến 21 giờ 09 phút, không biết rốt cuộc kỳ ngộ nào đang đợi hắn tại đây?
Sáng hôm sau, Triệu Ngọc và Miêu Anh đều mặc bộ đồng phục mới rồi cùng nhau đi đến nhà tang lễ, tham dự lễ tang của nhóm người Phó Kiếm Tinh.
Trong sự kiện Tướng Quân Lĩnh lần này, phân cục Mạt Dương có thể nói là đã phải chịu2thiệt hại nặng nề. Năm cảnh sát bao gồm cả Phó Kiếm Tinh trong đó, toàn bộ đều hi sinh vì nhiệm vụ.
Cục Cảnh sát Tần Sơn đã cử hành tang lễ theo quy cách cao nhất của đội cảnh sát giống như tổ trưởng Khúc Bình lúc trước.
Năm người8cảnh sát điều tra đang trong độ tuổi trẻ trung, tràn đầy sức lực và nhiệt huyết mà lại hi sinh, tin dữ như vậy thật sự làm cho người ta rất xúc động, mà những người đau buồn hơn ai hết chính là gia đình người quá cố. Họ6kêu trời trách đất, khóc đến lặng người…
Những hình ảnh đầy thương cảm ấy thu hết vào trong mắt Triệu Ngọc. Hắn lại nhớ lại những chuyện xưa kia của tổ trưởng Khúc Bình, bỗng cảm thấy thổn thức khôn nguôi.
Sau khi lễ truy điệu kết thúc, Triệu Ngọc, Miêu3Anh và các đồng nghiệp trong Đội Trọng án Dung Dương cố ý đến nghĩa trang, dâng hoa cho tổ trưởng Khúc Bình.
Mặc dù hung thủ sát hại chị ấy đã phải đền tội, nhưng kẻ đầu sỏ là Dư Phù Sinh thì vẫn cứ nhởn nhơ ngoài vòng pháp5luật. Theo một nguồn tin cho biết, lão già Dư Phù Sinh tội ác tày trời ấy đã chạy trốn ra nước ngoài ẩn náu rồi. Tuy phía cảnh sát đã tăng thêm lực lượng và mở rộng phạm vi truy bắt nhưng vẫn không tóm được ông ta.
Mặc dù thế, Triệu Ngọc vẫn tin chắc rằng ông ta đã cùng đường rồi, chẳng còn chút hi vọng nào nữa. Một ngày nào đó ông ta sẽ bị cảnh sát bắt giữ thôi.
Mà trùng hợp là khi đám người Triệu Ngọc đang đi viếng tổ trưởng Khúc Bình thì gặp được Cục trưởng Châu An Đông – người đã vắng bóng bấy lâu. Trong tay ông ta cũng cầm một bó hoa tươi, hiển nhiên là cũng đến thăm Khúc Bình.
Lãnh đạo cũ gặp được cấp dưới cũ đương nhiên là vô cùng vui vẻ, mọi người đứng ngoài nghĩa trang thân thiết trò chuyện với nhau.
Bây giờ, mặc dù Cục trưởng Châu nhận được cái may trong cái rủi, được thăng lên một cấp, nhưng khi nhớ lại những việc đã trải qua trong nhà giam lúc trước, mồ hôi trên người ông ta vẫn túa ra như mưa.
Cũng chính vì thế mà sau khi Cục trưởng Châu đảm nhiệm chức vị mới, việc gì ông cũng phải tự làm lấy, cẩn thận vô cùng. Bởi vậy ông ta mới chẳng còn thời gian đâu để đến thăm hỏi mấy cô mấy cậu từng làm việc dưới quyền mình.
Mọi người nói chuyện với nhau được một lúc thì Cục trưởng Châu đột nhiên gọi riêng Triệu Ngọc sang một bên, vét lòng vét dạ nói vài lời với hắn.
Giọng điệu ông ta cực kỳ chân thành: “Tiểu Triệu à, trong lòng Châu An Đông tôi biết rất rõ, lần trước tôi có thể vượt qua đại nạn, rửa sạch được oan khuất, người có công lớn nhất chính là cậu! Ngoài cậu ra thì không còn ai khác nữa! Nếu không nhờ cậu bắt được những kẻ phạm tội đó, lại còn tìm ra được bằng chứng bọn họ hãm hại tôi, thì dù tôi có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết oan khuất được!”
“Đừng nói như vậy, ngài tuyệt đối đừng như vậy. Hì hì hì…” Triệu Ngọc vô tư đáp lại: “Cục trưởng Châu à, chỉ nói suông không thì chẳng có lòng thành gì cả! Tôi thấy… nếu ông muốn cảm ơn tôi thì nên đưa mấy thứ thực tế chút… Hề hề hề…”
Triệu Ngọc vừa nói vừa xòe bàn tay ra, làm động tác đếm tiền.
Dù sao Châu An Đông cũng đã quen với cái ghế lãnh đạo này, bình thường cấp dưới luôn phải vâng theo ý mình mà nói chuyện. Hôm nay đột nhiên nghe được giọng điệu trả treo của tên Triệu Ngọc này thì bỗng cảm thấy hết sức thân thiết.
“Ha ha ha, thằng nhãi nhà cậu vẫn cứ toan tính như xưa!” Cục trưởng Châu nói bằng giọng tràn đầy cảm xúc: “Nói thật, hồi trước tôi thật sự rất ghét cái bộ dạng trân tráo này của cậu đấy!”
“Ha ha, vậy bây giờ thì sao?” Triệu Ngọc cười xấu xa hỏi.
“Bây giờ à, càng thấy ghét hơn đấy!” Cục trưởng Châu nói xong lại tự cười ha ha.
Bên kia, Triệu Ngọc chỉ nhỏ giọng trả đũa: “Hóa ra vị lãnh đạo lịch sự văn nhã như ông cũng biết nói móc cơ đấy!”
“Ha ha ha…”
Cục trưởng Châu cười ngặt nghẽo làm cho mấy cảnh sát điều tra ở đằng xa đều sững sờ. Bởi vì nơi đây dù sao cũng là nghĩa địa trang nghiêm, một người quyền cao chức trọng như thế mà cười ầm ĩ ở đây, chuyện này không được thích hợp lắm thì phải?
Quả nhiên, sau khi cười được mấy tiếng thì Cục trưởng Châu mới chú ý tới hoàn cảnh hiện tại. Ông ta vội vàng ngừng cười, nghiêm túc nói: “Như vậy đi, Tiểu Triệu! Châu An Đông tôi cũng không phải là hạng người vong ân phụ nghĩa. Tôi cho cậu một lời hứa, sau này dù gặp phải chuyện gì thì cứ việc đến tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu! Cho dù thằng nhãi nhà cậu có chọc phải mối họa to bằng trời thì tôi cũng mãi mãi đứng về phía cậu!”
“Tốt! Đúng là anh em!”
Triệu Ngọc và ông Châu bắt tay nhau. Trong lòng hắn biết rất rõ, đừng thấy Châu An Đông làm người hơi bảo thủ cố chấp, nhưng thực chất bên trong lại có tinh thần chính nghĩa như hiệp khách ngày xưa. Bây giờ ông ta nói ra những lời này là đủ thấy ông chân thành đến nhường nào rồi.
Ha ha ha…
Triệu Ngọc cười thầm, nghĩ bụng, lần này thật đúng là không tệ, ngoại trừ Liêu Cảnh Hiền ra thì mình lại có thêm một cái ô thật to khác ở Cục thành phố rồi!
“Tiểu Triệu à.” Cục trưởng Châu lại nói lời sâu sắc: “Bây giờ trong Cục thành phố, từ các cấp lãnh đạo cho đến những nhân viên bình thường, ai cũng khen ngợi tán thưởng cậu đấy! Sau này… phải làm cho thật tốt! Khi nào cậu muốn lên trên thì cứ nói với tôi, tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu!”
“Được! Được! Nhờ hết vào ngài, ha ha ha…”
Hai người lại tán gẫu thêm vài câu rồi mới quay lại tụ họp với mọi người lần nữa.
Mời mọc không bằng tình cờ gặp, Cục trưởng Châu bèn ngỏ lời, muốn mời mọi người ăn bữa cơm và ôn lại chuyện cũ. Tất nhiên ai nấy đều vui vẻ đồng ý.
Giữa trưa, ngoại trừ các cảnh sát trong Đội Trọng án bọn họ, những đồng nghiệp cũ như Cục trưởng Loan Tiêu Tiêu, bí thư Tống Siêu, và một số người ở các phòng ban khác cũng được Cục trưởng Châu mời đến. Cuối cùng, thậm chí ngay cả đội trưởng Kim đã lui về tuyến hai cũng tham dự.
Bạn bè cũ gặp mặt, đương nhiên là hết sức vui vẻ. Không khí trên bàn tiệc vô cùng ấm áp náo nhiệt.
Dùng xong bữa trưa, Triệu Ngọc và Miêu Anh dựa theo cái hẹn trước đó, lái xe chạy đến Cục Văn hóa Khảo cổ thành phố Tần Sơn.
Hôm nay bọn họ đến đây, thứ nhất là vì được mời tham quan kho báu tượng Phật bằng vàng, đồng thời phải điền vào một vài hồ sơ báo cáo liên quan. Thứ hai, họ muốn tiện thể thăm hỏi hai vị chuyên gia già kia một chút.
Nghe nói Triệu Ngọc và Miêu Anh sẽ đến tham dự, giáo sư Điền Đông Dân dù bị trúng đạn nhưng vẫn tự mình ngồi xe lăn đi ra tận cửa nghênh đón.
Trong mắt hai cụ già này, hai người Triệu - Miêu chính là đại ân nhân cứu mạng bọn họ! Nếu không nhờ hai người dũng cảm đứng ra ngay lúc mấu chốt thì bọn họ đã sớm nối gót Đổng Phái Trác rồi.
Mặc dù hai vị giáo sư già phải nhận một vài trách phạt do dính líu đến vụ án tượng Phật này, nhưng phía cảnh sát niệm tình bọn họ bị người ta khống chế, bất đắc dĩ đành phải nghe theo, nên cũng không có truy cứu việc này đến cùng. Mặt khác, bên phía Cục Văn hóa Khảo cổ cũng suy xét đến khía cạnh tuổi tác và công lao của họ trong việc khai quật tượng Phật bằng vàng nên không xử phạt bọn họ.
Tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của hai vị chuyên gia Điền Đông Dân và Vương Thái Minh, hai người Triệu - Miêu đi vào nhà kho được giữ ở nhiệt độ ổn định của Cục Văn hóa Khảo cổ để tham quan hiện trường xử lý tượng Phật.
Lúc này, những chuyên gia uy tín đến từ trong và ngoài nước đang lúi húi làm việc, động tác cẩn thận từng li từng tý, cực kỳ thận trọng.
Mười hai pho tượng Phật với cách tạo hình không giống nhau, sinh động như thật bỗng xuất hiện trước mắt hai người.
Sau khi được xử lý tỉ mỉ, mười hai bức tượng Phật bằng vàng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, lộng lẫy tinh xảo đến tột độ, ngay cả Triệu Ngọc không phải là người trong nghề mà cũng bị hấp dẫn, hai mắt tỏa sáng.
Không những thế, các món châu báu khác ở trong thùng gỗ cũng đã được lấy ra. Vàng bạc ngọc ngà, mã não trân châu... với số lượng khổng lồ được trưng bày, sặc sỡ loá mắt, nhiều đến nỗi không biết nên xem từ đâu...
Triệu Ngọc nhìn số báu vật khiến người ta phải bật thốt lên kia, bàn tính trong lòng hắn gảy lên liên tục. Hắn tính kiểu gì cũng thấy số phần trăm được trích thưởng của mình ít nhất cũng phải năm triệu!
Tuy nhiên, đối với Triệu Ngọc mà nói, việc phát hiện ra tượng Phật không chỉ mang lại lợi ích về mặt tiền tài cho hắn.
Thân là người phát hiện và tham dự vào công cuộc khai quật kho báu, Triệu Ngọc không những phải liên tiếp ký lên vài tệp hồ sơ và báo cáo liên quan, mà hắn còn chụp rất nhiều ảnh với kho báu dưới sự xếp đặt của các nhân viên.
Sau khi ký hồ sơ và chụp ảnh lưu niệm xong, Triệu Ngọc trở thành người phát hiện hợp pháp duy nhất của kho báu tượng Phật khiến cả thế giới đều phải chú ý này!
Nói cách khác, tên tuổi của hắn cũng sẽ được ghi chép lại vào sử sách cùng với tượng Phật bằng vàng.
Lần này, Triệu Ngọc có thể nói là vừa có danh, vừa có lợi. Vì thế, đôi tình nhân đang trong mối yêu đương cuồng nhiệt là Triệu Ngọc và Miêu Anh sẽ phải nâng ly chúc mừng nhau một chút.
Đêm đó, hai người họ chọn một nhà hàng sang trọng khá yên tĩnh, thưởng thức một bữa ăn tuyệt vời.
Có điều, sau khi kết thúc bữa tối vui vẻ, bởi vì Miêu Anh đã đặt trước một chỗ trong spa nên cô đến đó để chăm sóc bản thân, mãi cho đến khuya mới xong. Mà spa cách nơi Miêu Anh ở rất gần, cho nên đêm nay cô quyết định trở về nhà của mình, không ngủ lại bên chỗ Triệu Ngọc nữa.
Tối nay Triệu Ngọc cũng vừa vặn có chuyện quan trọng cần làm nên đương nhiên là không có ý kiến gì cả. Sau khi hai người tạm biệt nhau, hắn liền lái ô tô chạy thêm khoảng mười phút, đến một khách sạn lớn tên là Thời Thượng Quốc Tế.
Tối hôm qua hắn phải đối chiếu với bản đồ rất lâu, cuối cùng mới tìm được nơi mà những con số trong quẻ bói muốn ám chỉ, đó chính là khách sạn Thời Thượng Quốc Tế này.
Bây giờ đã sắp đến 21 giờ 09 phút, không biết rốt cuộc kỳ ngộ nào đang đợi hắn tại đây?
Bình luận facebook