Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-454.html
Chương 454: Vụ bắt cóc không hợp tình hợp lý
“Cái gì?” Giọng nói kinh ngạc của Mao Vĩ vang vọng trong văn phòng Cục cảnh sát: “Cục trưởng Loan muốn Đội Trọng án Dung Dương chúng ta phụ trách vụ án này? Nhưng mà... khu2vực ấy đâu nằm trong phạm vi của chúng ta?”
“Còn phạm vi gì nữa!” Lý Bối Ni nói: “Hiện giờ bên phân cục Mạt Dương đang ở trong tình trạng nào, chắc anh cũng phải biết8chứ? Mạng người quan trọng, chẳng lẽ... anh muốn để bọn họ đi xử lý à?”
“Chính vì mạng người quan trọng, cho nên... trách nhiệm càng nặng nề hơn!” Mao Vĩ bối rối nói: “Hơn nữa9kẻ bắt cóc còn là một phạm nhân vượt ngục! Chuyện này... quá khó giải quyết!”
“Khó giải quyết cũng phải làm!” Lý Bối Ni nói tiếp: “Cục trưởng Loan đã nói rồi. Tổ trưởng Mao, anh2trước kia đã từng xử lý không ít vụ án bắt cóc, kinh nghiệm phong phú. Cho nên trong lần hành động này, anh phải đảm nhiệm chức vụ đội trưởng tạm thời, làm tổng chỉ2huy đấy!”
“Được, được!” Mao Vĩ ổn định lại tâm trạng rồi nói: “Nếu cấp trên đã tin tưởng giao việc, vậy thì chúng ta hãy dốc hết sức đi! Tiểu Triệu...” Anh ta quay người lại, nói với Triệu Ngọc: “Lần này hai chúng ta cùng hợp tác, mau chóng giải cứu đứa trẻ an toàn!”
“Ừ... Được, được!” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý.
Thật ra đối với những vụ án bắt cóc thế này, bản thân hắn đúng là không có chút kinh nghiệm nào. Vì thế, hắn cũng không có ý kiến gì về sự sắp xếp của lãnh đạo cả, dù sao kinh nghiệm của Mao Vĩ cũng nhiều hơn hắn một chút.
Sau khi nhận được nhiệm vụ, nhóm cảnh sát điều tra thậm chí còn không kịp ăn trưa. Họ lập tức thông báo tới toàn bộ thành viên trong Đội Trọng án, mở cuộc họp khẩn cấp.
Trong cuộc họp, mọi người cùng chung sức đồng lòng, cuối cùng cũng lập được biện pháp xử lý vụ án bắt cóc lần này.
Đầu tiên, bọn họ phân rõ công việc cho từng cá nhân một. Do tính cơ động của các cảnh sát bên tổ B mạnh hơn một chút, cho nên Mao Vĩ sẽ chỉ huy tổ B tiến hành tất cả công việc bên ngoài. Trong khi đó, Triệu Ngọc chỉ huy tổ A, chủ yếu chịu trách nhiệm điều tra và thu thập tin tình báo.
Vì tình hình của vụ án bắt cóc lần này khá đặc biệt, cho nên Đội Trọng án đã quyết định phải giữ kín thông tin với bên ngoài. Tất cả công việc điều tra đều phải tiến hành bí mật, tuyệt đối không thể để bọn bắt cóc biết Lan Thư Bình đã báo cảnh sát.
Mặt khác, đối với yêu cầu đặc biệt nhằm vào nhóm bắt cóc của Phùng Khoát, Đội Trọng án quyết định tương kế tựu kế*, tạm thời xử lý Lan Thư Bình giống như hắn ta chính là hung phạm thật sự của vụ án mưu sát trong nhà trọ. Không những thế, khi cần thiết Cục Cảnh sát sẽ cố ý truyền tin tức giả ấy ra, dùng cách này để thu hút Phùng Khoát.
* Tương kế, tựu kế là biết rõ và lợi dụng mưu kế của đối phương để lập ra kế của mình đánh lại chúng.
Theo như mục đích của Phùng Khoát, có thể thấy sở dĩ gã mạo hiểm bắt cóc con gái của Lan Thư Bình, là bởi vì gã cho rằng hắn ta chính là hung thủ sát hại Lưu Kiều năm xưa.
Chỉ cần gã biết rằng Lan Thư Bình đã tự nhận tội, án oan của bản thân đã được tẩy sạch, như vậy cũng không có lí do gì mà tổn thương con tin cả.
Nhưng tất cả những chuyện này cũng không thể nóng vội. Nếu tuyên bố quá nhanh, ngược lại sẽ khiến Phùng Khoát hoài nghi, cho nên cảnh sát cần phải kiểm soát chặt chẽ, hành động cẩn thận.
Sau cuộc họp, các cảnh sát điều tra bắt đầu khẩn trương tự làm việc của mình.
Triệu Ngọc là tổ trưởng tổ A nên đương nhiên không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Hắn vừa trở về phòng làm việc liền triệu tập toàn bộ thành viên trong tổ lại, mở một cuộc họp nhỏ.
“Anh Trương!” Triệu Ngọc vừa kêu người ta kéo bảng trắng viết thông tin đến, vừa bảo Trương Cảnh Phong: “Hiện giờ tôi cần đầy đủ tư liệu của Phùng Khoát, càng chi tiết càng tốt!”
“Không thành vấn đề, năm phút là xong!” Trương Cảnh Phong nhận lệnh ngay: “Người này ngồi tù mười năm, tìm tư liệu của gã rất đơn giản!”
“Vậy nhân tiện anh giúp tôi tìm cả tư liệu của Lan Thư Bình nữa!”
Triệu Ngọc tiện thể nói thêm một câu, Trương Cảnh Phong cũng đồng ý.
“Đại Phi, Tiểu Lý!” Triệu Ngọc nói với hai người họ: “Hai người đi tìm lại tư liệu vụ án năm xưa. Từ manh mối, vật chứng, nhân chứng cho đến khẩu cung, chỉ cần có liên quan đến vụ án đều tìm hết ra đây, viết lên bảng trắng!”
“Rõ!”
“Tổ trưởng...” Nghe được mấy chỉ thị của Triệu Ngọc, Lưu Học Sơn buột miệng hỏi: “Tuy vụ án này quả thật có hơi phức tạp, nhưng tôi cảm thấy dù gì nó cũng là một vụ án bắt cóc! Chẳng lẽ... chúng ta không tới hiện trường xem thử sao?”
“Được, vậy thì anh đi đi!” Triệu Ngọc lập tức nói với Lưu Học Sơn: “Về mặt này anh cũng có kinh nghiệm, anh hãy dẫn theo mấy anh em đến hiện trường tìm manh mối đi! Nhớ kỹ, nhất định phải làm việc cẩn thận, không thể để cho bất cứ kẻ nào biết được các anh là cảnh sát! Có điều... tôi cảm thấy chỗ đó chẳng tìm được gì đâu!”
“Tại sao?” Lưu Học Sơn khá bất ngờ.
“Ngay cả một chuyện lớn như vượt ngục mà gã cũng thực hiện đầu xuôi đuôi lọt, việc bắt cóc một đứa trẻ đương nhiên cũng đã vạch sẵn kế hoạch từ trước. Tôi nghĩ chắc gã sẽ không để lại cho chúng ta quá nhiều cơ hội đâu!” Triệu Ngọc nói: “Tôi dám mang tiền lương cả năm của tôi ra cá, gã Phùng Khoát kia chắc chắn có đồng bọn, mà rất có thể không phải chỉ một tên!”
“Đồng bọn?” Trương Cảnh Phong lên tiếng: “Cũng phải, không thì làm sao mà bên kia vừa mới vượt ngục, bên này đã có thể bắt cóc con tin. Mức độ khó khăn quá lớn!”
“Bối Ni!” Triệu Ngọc quay sang nói với Lý Bối Ni: “Vậy đi, em hãy giúp anh liên lạc với phía nhà tù Vân Châu, xem có thể điều tra tình huống trong tù của Phùng Khoát không!”
“Gã đã ngồi tù mười năm, nếu quả thật có đồng bọn, như vậy tất nhiên là bạn tù đã được thả ra ngoài. Anh rất hiểu đám người này, tình bạn xây dựng trong tù thường còn sâu sắc hơn cả đồng đội chiến đấu cùng mình!”
“Cho nên em điều tra theo hướng này thử xem, để coi kẻ nào có khả năng là đồng bọn của Phùng Khoát nhất?”
“Được!” Lý Bối Ni gật đầu đáp ứng.
“Đúng rồi!” Triệu Ngọc vội vàng dặn dò thêm: “Nói chuyện khéo léo một chút, đừng để cảnh sát Vân Châu biết Phùng Khoát có thể đã tới Tần Sơn, như vậy sẽ gây bất lợi cho chúng ta trong việc giải cứu con tin!”
“Đã hiểu!”
“Anh Lương!” Triệu Ngọc lại nói với Lương Hoan: “Anh hãy điều tra theo hướng khai thác chi tiết việc Phùng Khoát vượt ngục, xem rốt cuộc gã ta làm thế nào vượt ngục thành công? Đây là đề bài có độ khó rất cao đấy!”
“Ha ha, không thành vấn đề!” Lương Hoan vui vẻ đáp ứng.
Sau đó Triệu Ngọc búng tay một cái, mọi người lập tức tản đi làm việc của mình.
Vào giờ phút này, bên phía Mao Vĩ đã có người đang ở trong phòng thẩm vấn tìm hiểu tình huống với Lan Thư Bình, từ chuyện đứa bé bị bắt cóc như thế nào, cho đến phương thức liên lạc của Phùng Khoát và gã đã ép buộc ra sao.
Mặc dù Triệu Ngọc vẫn chưa nhận được tin tức xác thực nào, nhưng hắn cảm thấy đây là một vụ bắt cóc vô cùng kỳ quặc. Trong này dường như có rất nhiều chỗ cũng không quá hợp tình hợp lý!
Dưới cái nhìn của Triệu Ngọc, Phùng Khoát thà đối mặt với nguy cơ phải ngồi tù chung thân cũng muốn bắt cóc con gái của Lan Thư Bình, buộc hắn ta nhận tội, như vậy ít nhất có thể nói rõ hai điểm:
Thứ nhất, Phùng Khoát rất có khả năng bị oan. Nếu gã chính là thủ phạm, như vậy cố gắng nhẫn nhịn thêm chín năm nữa là có thể quay về với xã hội, cần gì phải gây ra chuyện như vậy?
Thứ hai, Phùng Khoát tìm tới Lan Thư Bình, tức là gã đã chắc chắn rằng hắn ta chính là thủ phạm sát hại Lưu Kiều và hãm hại mình.
Nhưng biểu hiện và phản ứng của Lan Thư Bình lại cho thấy điều hoàn toàn ngược lại. Dù nhìn kiểu gì, hắn ta cũng không giống hung thủ thật sự.
Chẳng lẽ... Lan Thư Bình đang giả vờ? Hắn ta cố ý lộ ra sơ hở khiến cảnh sát nghĩ rằng chuyện này không liên quan gì tới hắn ta? Nói như vậy, tên này thật sự quá xảo quyệt rồi!
Chậc chậc...
Triệu Ngọc vô thức chậc lưỡi liên tục, trong lòng thầm nghĩ, vụ án này cũng khá thú vị đấy chứ! Sau lưng một vụ bắt cóc nhìn như có vẻ bình thường là một cuộc vượt ngục và một vụ án giết người mười năm trước.
Như vậy... rốt cuộc sự thật là gì?
“Cái gì?” Giọng nói kinh ngạc của Mao Vĩ vang vọng trong văn phòng Cục cảnh sát: “Cục trưởng Loan muốn Đội Trọng án Dung Dương chúng ta phụ trách vụ án này? Nhưng mà... khu2vực ấy đâu nằm trong phạm vi của chúng ta?”
“Còn phạm vi gì nữa!” Lý Bối Ni nói: “Hiện giờ bên phân cục Mạt Dương đang ở trong tình trạng nào, chắc anh cũng phải biết8chứ? Mạng người quan trọng, chẳng lẽ... anh muốn để bọn họ đi xử lý à?”
“Chính vì mạng người quan trọng, cho nên... trách nhiệm càng nặng nề hơn!” Mao Vĩ bối rối nói: “Hơn nữa9kẻ bắt cóc còn là một phạm nhân vượt ngục! Chuyện này... quá khó giải quyết!”
“Khó giải quyết cũng phải làm!” Lý Bối Ni nói tiếp: “Cục trưởng Loan đã nói rồi. Tổ trưởng Mao, anh2trước kia đã từng xử lý không ít vụ án bắt cóc, kinh nghiệm phong phú. Cho nên trong lần hành động này, anh phải đảm nhiệm chức vụ đội trưởng tạm thời, làm tổng chỉ2huy đấy!”
“Được, được!” Mao Vĩ ổn định lại tâm trạng rồi nói: “Nếu cấp trên đã tin tưởng giao việc, vậy thì chúng ta hãy dốc hết sức đi! Tiểu Triệu...” Anh ta quay người lại, nói với Triệu Ngọc: “Lần này hai chúng ta cùng hợp tác, mau chóng giải cứu đứa trẻ an toàn!”
“Ừ... Được, được!” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý.
Thật ra đối với những vụ án bắt cóc thế này, bản thân hắn đúng là không có chút kinh nghiệm nào. Vì thế, hắn cũng không có ý kiến gì về sự sắp xếp của lãnh đạo cả, dù sao kinh nghiệm của Mao Vĩ cũng nhiều hơn hắn một chút.
Sau khi nhận được nhiệm vụ, nhóm cảnh sát điều tra thậm chí còn không kịp ăn trưa. Họ lập tức thông báo tới toàn bộ thành viên trong Đội Trọng án, mở cuộc họp khẩn cấp.
Trong cuộc họp, mọi người cùng chung sức đồng lòng, cuối cùng cũng lập được biện pháp xử lý vụ án bắt cóc lần này.
Đầu tiên, bọn họ phân rõ công việc cho từng cá nhân một. Do tính cơ động của các cảnh sát bên tổ B mạnh hơn một chút, cho nên Mao Vĩ sẽ chỉ huy tổ B tiến hành tất cả công việc bên ngoài. Trong khi đó, Triệu Ngọc chỉ huy tổ A, chủ yếu chịu trách nhiệm điều tra và thu thập tin tình báo.
Vì tình hình của vụ án bắt cóc lần này khá đặc biệt, cho nên Đội Trọng án đã quyết định phải giữ kín thông tin với bên ngoài. Tất cả công việc điều tra đều phải tiến hành bí mật, tuyệt đối không thể để bọn bắt cóc biết Lan Thư Bình đã báo cảnh sát.
Mặt khác, đối với yêu cầu đặc biệt nhằm vào nhóm bắt cóc của Phùng Khoát, Đội Trọng án quyết định tương kế tựu kế*, tạm thời xử lý Lan Thư Bình giống như hắn ta chính là hung phạm thật sự của vụ án mưu sát trong nhà trọ. Không những thế, khi cần thiết Cục Cảnh sát sẽ cố ý truyền tin tức giả ấy ra, dùng cách này để thu hút Phùng Khoát.
* Tương kế, tựu kế là biết rõ và lợi dụng mưu kế của đối phương để lập ra kế của mình đánh lại chúng.
Theo như mục đích của Phùng Khoát, có thể thấy sở dĩ gã mạo hiểm bắt cóc con gái của Lan Thư Bình, là bởi vì gã cho rằng hắn ta chính là hung thủ sát hại Lưu Kiều năm xưa.
Chỉ cần gã biết rằng Lan Thư Bình đã tự nhận tội, án oan của bản thân đã được tẩy sạch, như vậy cũng không có lí do gì mà tổn thương con tin cả.
Nhưng tất cả những chuyện này cũng không thể nóng vội. Nếu tuyên bố quá nhanh, ngược lại sẽ khiến Phùng Khoát hoài nghi, cho nên cảnh sát cần phải kiểm soát chặt chẽ, hành động cẩn thận.
Sau cuộc họp, các cảnh sát điều tra bắt đầu khẩn trương tự làm việc của mình.
Triệu Ngọc là tổ trưởng tổ A nên đương nhiên không thể đổ trách nhiệm cho người khác. Hắn vừa trở về phòng làm việc liền triệu tập toàn bộ thành viên trong tổ lại, mở một cuộc họp nhỏ.
“Anh Trương!” Triệu Ngọc vừa kêu người ta kéo bảng trắng viết thông tin đến, vừa bảo Trương Cảnh Phong: “Hiện giờ tôi cần đầy đủ tư liệu của Phùng Khoát, càng chi tiết càng tốt!”
“Không thành vấn đề, năm phút là xong!” Trương Cảnh Phong nhận lệnh ngay: “Người này ngồi tù mười năm, tìm tư liệu của gã rất đơn giản!”
“Vậy nhân tiện anh giúp tôi tìm cả tư liệu của Lan Thư Bình nữa!”
Triệu Ngọc tiện thể nói thêm một câu, Trương Cảnh Phong cũng đồng ý.
“Đại Phi, Tiểu Lý!” Triệu Ngọc nói với hai người họ: “Hai người đi tìm lại tư liệu vụ án năm xưa. Từ manh mối, vật chứng, nhân chứng cho đến khẩu cung, chỉ cần có liên quan đến vụ án đều tìm hết ra đây, viết lên bảng trắng!”
“Rõ!”
“Tổ trưởng...” Nghe được mấy chỉ thị của Triệu Ngọc, Lưu Học Sơn buột miệng hỏi: “Tuy vụ án này quả thật có hơi phức tạp, nhưng tôi cảm thấy dù gì nó cũng là một vụ án bắt cóc! Chẳng lẽ... chúng ta không tới hiện trường xem thử sao?”
“Được, vậy thì anh đi đi!” Triệu Ngọc lập tức nói với Lưu Học Sơn: “Về mặt này anh cũng có kinh nghiệm, anh hãy dẫn theo mấy anh em đến hiện trường tìm manh mối đi! Nhớ kỹ, nhất định phải làm việc cẩn thận, không thể để cho bất cứ kẻ nào biết được các anh là cảnh sát! Có điều... tôi cảm thấy chỗ đó chẳng tìm được gì đâu!”
“Tại sao?” Lưu Học Sơn khá bất ngờ.
“Ngay cả một chuyện lớn như vượt ngục mà gã cũng thực hiện đầu xuôi đuôi lọt, việc bắt cóc một đứa trẻ đương nhiên cũng đã vạch sẵn kế hoạch từ trước. Tôi nghĩ chắc gã sẽ không để lại cho chúng ta quá nhiều cơ hội đâu!” Triệu Ngọc nói: “Tôi dám mang tiền lương cả năm của tôi ra cá, gã Phùng Khoát kia chắc chắn có đồng bọn, mà rất có thể không phải chỉ một tên!”
“Đồng bọn?” Trương Cảnh Phong lên tiếng: “Cũng phải, không thì làm sao mà bên kia vừa mới vượt ngục, bên này đã có thể bắt cóc con tin. Mức độ khó khăn quá lớn!”
“Bối Ni!” Triệu Ngọc quay sang nói với Lý Bối Ni: “Vậy đi, em hãy giúp anh liên lạc với phía nhà tù Vân Châu, xem có thể điều tra tình huống trong tù của Phùng Khoát không!”
“Gã đã ngồi tù mười năm, nếu quả thật có đồng bọn, như vậy tất nhiên là bạn tù đã được thả ra ngoài. Anh rất hiểu đám người này, tình bạn xây dựng trong tù thường còn sâu sắc hơn cả đồng đội chiến đấu cùng mình!”
“Cho nên em điều tra theo hướng này thử xem, để coi kẻ nào có khả năng là đồng bọn của Phùng Khoát nhất?”
“Được!” Lý Bối Ni gật đầu đáp ứng.
“Đúng rồi!” Triệu Ngọc vội vàng dặn dò thêm: “Nói chuyện khéo léo một chút, đừng để cảnh sát Vân Châu biết Phùng Khoát có thể đã tới Tần Sơn, như vậy sẽ gây bất lợi cho chúng ta trong việc giải cứu con tin!”
“Đã hiểu!”
“Anh Lương!” Triệu Ngọc lại nói với Lương Hoan: “Anh hãy điều tra theo hướng khai thác chi tiết việc Phùng Khoát vượt ngục, xem rốt cuộc gã ta làm thế nào vượt ngục thành công? Đây là đề bài có độ khó rất cao đấy!”
“Ha ha, không thành vấn đề!” Lương Hoan vui vẻ đáp ứng.
Sau đó Triệu Ngọc búng tay một cái, mọi người lập tức tản đi làm việc của mình.
Vào giờ phút này, bên phía Mao Vĩ đã có người đang ở trong phòng thẩm vấn tìm hiểu tình huống với Lan Thư Bình, từ chuyện đứa bé bị bắt cóc như thế nào, cho đến phương thức liên lạc của Phùng Khoát và gã đã ép buộc ra sao.
Mặc dù Triệu Ngọc vẫn chưa nhận được tin tức xác thực nào, nhưng hắn cảm thấy đây là một vụ bắt cóc vô cùng kỳ quặc. Trong này dường như có rất nhiều chỗ cũng không quá hợp tình hợp lý!
Dưới cái nhìn của Triệu Ngọc, Phùng Khoát thà đối mặt với nguy cơ phải ngồi tù chung thân cũng muốn bắt cóc con gái của Lan Thư Bình, buộc hắn ta nhận tội, như vậy ít nhất có thể nói rõ hai điểm:
Thứ nhất, Phùng Khoát rất có khả năng bị oan. Nếu gã chính là thủ phạm, như vậy cố gắng nhẫn nhịn thêm chín năm nữa là có thể quay về với xã hội, cần gì phải gây ra chuyện như vậy?
Thứ hai, Phùng Khoát tìm tới Lan Thư Bình, tức là gã đã chắc chắn rằng hắn ta chính là thủ phạm sát hại Lưu Kiều và hãm hại mình.
Nhưng biểu hiện và phản ứng của Lan Thư Bình lại cho thấy điều hoàn toàn ngược lại. Dù nhìn kiểu gì, hắn ta cũng không giống hung thủ thật sự.
Chẳng lẽ... Lan Thư Bình đang giả vờ? Hắn ta cố ý lộ ra sơ hở khiến cảnh sát nghĩ rằng chuyện này không liên quan gì tới hắn ta? Nói như vậy, tên này thật sự quá xảo quyệt rồi!
Chậc chậc...
Triệu Ngọc vô thức chậc lưỡi liên tục, trong lòng thầm nghĩ, vụ án này cũng khá thú vị đấy chứ! Sau lưng một vụ bắt cóc nhìn như có vẻ bình thường là một cuộc vượt ngục và một vụ án giết người mười năm trước.
Như vậy... rốt cuộc sự thật là gì?
Bình luận facebook