Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-48.txt
Chương 48: TẠI NGƯỜI KHÔNG PHẢI TẠI TRỜI
Thật ra, Triệu Ngọc đâu phải căn cứ vào thần cơ diệu toán gì để tìm được hung thủ, việc phán đoán ra ngôi mộ nơi Lý Đan ẩn nấp hoàn toàn nhờ vào một thứ mà Hệ thống Kỳ Ngộ đã cho hắn – thiết bị theo dõi tàng hình!
Hoá ra, khi Triệu Ngọc trúng phải ống tiêm thuốc mê, ngay lúc sắp hôn mê, hắn đã nghĩ đến thiết bị theo dõi tàng hình của2mình, cố gắng tập trung chút tinh thần cuối cùng để gắn chiếc máy định vị lên người Lý Đan.
Chiếc máy theo dõi này thật sự quá lợi hại, hoàn toàn không có bóng dáng, Lý Đan không hề phát giác được ra. Sau khi Triệu Ngọc tỉnh lại liền phát hiện trong đầu có thêm một chiếc radar, mà mục tiêu đánh dấu trên radar chính là vị trí của Lý Đan, cho nên mới xảy8ra một màn vừa rồi.
Bản thân Triệu Ngọc cũng không ngờ rằng, Lý Đan này lại cáo già đến mức đã đào sẵn một ngôi mộ từ trước đó để chừa đường lui cho chính mình.
Tuy ngôi mộ đó vẫn còn trống, nhưng nằm bên trong tới mấy ngày liền sẽ ảnh hưởng đến tinh thần lớn cỡ nào? Về điểm này, căn bản là người bình thường khó lòng làm được.
Nếu không nhờ Triệu Ngọc kịp6thời tới nơi thì Thiệu Lộ Lộ đã trở thành nạn nhân thứ tư trong vụ án chặt tay. Và nếu không có Triệu Ngọc điều tra ra Lý Đan, như vậy vụ án này cũng sẽ giống như năm ngoái, đến cuối cùng thì trở thành một vụ án tồn chưa được giải quyết.
“Này! Anh muốn thừa nước đục thả câu đó à?” Lý Bối Ni vẫn đang giục hỏi, “Mau nói cho em biết, rốt3cuộc là anh đã dùng biện pháp gì?”.
“Ừm… cái đó… cái đó… Em đoán xem!?” Bấy giờ Triệu Ngọc không bịa ra được gì thêm, chỉ có thể hỏi ngược lại một câu.
“Hứ, theo em thấy thì…” Lý Bối Ni đảo đảo mắt, đoán, “Anh chẳng dựa vào suy luận hay chứng cứ nào. Em cho rằng, chắc chắn là chiêu thuốc mê của hung thủ không lợi hại tới vậy, chị ta cứ tưởng anh đã5hôn mê nhưng thực tế anh vẫn còn tỉnh táo, và đã nhìn thấy chị ta chui vào trong ngôi mộ đó, có đúng không?”.
“Ha… ha… ha ha…” Triệu Ngọc giơ ngón tay cái lên giả vờ tán thưởng, “Em lợi hại thật, đều bị em đoán đúng cả rồi!”.
“Xí! Em nói rồi mà!” Lý Bối Ni đắc ý nói, “Hoá ra anh đã sớm biết chị ta trốn ở đâu rồi! Anh cố ý diễn kịch cho đội phó Lưu và tổ trưởng Khúc xem, anh thật đúng là xấu quá đó! Có điều, đàn anh à, thật đúng là rất hả giận…” Lý Bối Ni nói nhỏ, “Lúc hai người họ nhìn thấy anh thật sự bắt được hung thủ, vẻ mặt trông cứ như đôi giày há miệng vậy, trông thật khó coi! Ha ha ha…”.
Thấy Lý Bối Ni cười sảng khoái như vậy, Triệu Ngọc cũng cười theo, nhưng nụ cười của Triệu Ngọc có vẻ rất miễn cưỡng.
Không biết tại sao, hôm nay vụ án đã được phá, hung thủ cũng bị bắt, nhưng Triệu Ngọc lại không có cảm giác vui mừng, chỉ cảm thấy lương tâm mệt mỏi, có chút cắn rứt.
Tuy rằng vụ án còn phải qua thêm một bước thẩm tra xử lý, nhưng những nguyên nhân và hậu quả có liên quan đến vụ án này, trong lòng Triệu Ngọc đã nắm rõ. Tất cả những điều này đều bắt nguồn từ tội ác mà Lý Đan gặp phải từ 18 năm trước!
Nếu không có sự kiện lưỡi dao ngay từ đầu, thì sẽ không có vụ án chặt tay ngày hôm nay! Vì báo thù mà một cô gái vốn có tiền đồ rộng mở đã biến thành một tên ác ma.
Lúc đầu Viên Lỵ Lỵ đã từng nói, cô ta muốn phía cảnh sát lấy lại công lý! Bây giờ, Lý Đan đã bị cảnh sát bắt được rồi, vậy sự công bằng của Viên Lỵ Lỵ coi như đã được đòi lại chưa?
Còn Lý Đan thì sao? 18 năm trước, chị ta cũng là một nạn nhân, công lý của chị ta phải đi đòi ai đây? Có lẽ, Lý Đan chặt đứt cánh tay của những người đó một cách tàn nhẫn, chính là vì chị ta muốn dựa vào sức mạnh của chính bản thân để tìm lại công lý cho chính mình?
Nhưng, người hại chị ta chỉ có một, tại sao chị ta lại chặt tay của nhiều người như vậy?
…
Có rất nhiều chuyện có lập trường trái ngược nhau. Lúc liều mạng đi điều tra vụ án chặt tay, dù ngày nào Triệu Ngọc cũng luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, nhưng tối đến đều có thể ngủ được.
Bây giờ vụ án đã phá rồi, theo lý hắn phải thấy thoải mái hơn, nhưng ngược lại hắn cảm thấy càng khó có thể ngủ được!
Buổi chiều trở về Cục Cảnh sát, Triệu Ngọc thuật lại toàn bộ quá trình từ lúc bắt đầu điều tra cho đến khi đã bắt được Lý Đan cho nhân viên hồ sơ ghi chép và lưu lại.
Có điều, hắn không thể nhắc tới Hệ thống Kỳ Ngộ và cả chuyện liên quan tới Khương Hiểu Tình, chỉ đành tự nói mình là một cảnh sát có suy nghĩ cẩn thận, kín kẽ. Tất cả các chi tiết đều do chính bản thân hắn không ngừng nghĩ đi nghĩ lại mà suy luận ra, bản lĩnh của hắn còn hơn cả Conan, không kém cạnh Sherlock Holmes. Nói chung là hắn nói nhiều tới mức khiến nhân viên lưu hồ sơ ngu người luôn!
Có thể là do bản thân hắn dùng quá nhiều tâm trí để bịa ra câu chuyện điều tra, cho nên bây giờ nằm trên giường rồi hắn vẫn không ngừng nghĩ tới các chi tiết liên quan tới vụ án chặt tay, khiến đầu óc luôn trong trạng thái hỗn loạn, mệt mỏi không có tinh thần.
Dường như hắn đang bị ám ảnh với việc làm rõ tính đúng sai trong vụ án này, rốt cuộc ai đúng ai sai. Song, vụ án chặt tay này phức tạp đến vậy, người bình thường làm sao có đủ khả năng phân tích rõ ràng? Nghĩ đến cuối cùng, chỉ có thể khiến bản thân càng lún càng sâu.
Cuối cùng, dòng suy nghĩ lộn xộn đó của Triệu Ngọc cũng bị Hệ thống Kỳ Ngộ làm gián đoạn: “Kỳ ngộ lần này đã hoàn thành, tỷ lệ hoàn thành: 95%. Chúc mừng, nhận được 5 đạo cụ tàng hình. Xin hãy xác nhận!”.
Ái chà?
Bất thình lình, Triệu Ngọc kinh ngạc tới nỗi không ngậm miệng lại được!
95%!? Cao… cao như vậy sao? Còn cho tới 5 món đạo cụ, thật sự quá bà nội nó luôn!
Triệu Ngọc vội mở ra xem, tiếng giới thiệu của hệ thống cũng vang lên theo:
“Máy kiểm tra nói dối tàng hình x5, sản phẩm sử dụng một lần. Khi sử dụng có khả năng kiểm tra nói dối một cách tàng hình, thời gian sử dụng 10 phút.”
Chà!
Thì ra là máy kiểm tra nói dối!
Triệu Ngọc không giấu nổi thất vọng, tuy có được mức độ hoàn thành cao như vậy, nhưng chỉ nhận được năm chiếc máy kiểm tra nói dối y hệt nhau, thứ này…
Nghĩ lại những đạo cụ đã nhận trước kia như máy nghe lén, máy theo dõi, chìa khoá vạn năng, bây giờ lại là máy kiểm tra nói dối, đây rõ ràng là muốn tôi trở thành điệp viên rồi còn gì?
Nếu muốn tôi trở thành điệp viên cũng được, đưa chiếc xe thể thao ngầu như của 007, điện thoại laser, đồng hồ vạn năng gì đó, để tôi còn khoe ra một tẹo chứ?
Nhưng suy đi nghĩ lại, những món đồ đã nhận được ngày trước dù ít nhiều gì cũng đã có chỗ dùng tới. Chẳng hạn như hôm nay, nếu không phải là hắn thông minh đột xuất, nghĩ tới việc dùng thiết bị theo dõi thì làm sao tìm ra được Lý Đan?
Hi hi…
Dù sao có cũng hơn không, nói không chừng những món đồ này về sau sẽ có đất dụng võ!
Nhận đạo cụ xong, Triệu Ngọc tiếp tục nghiền ngẫm kỹ hơn về Hệ thống Kỳ Ngộ.
Thông qua hiểu biết mấy ngày liền, Triệu Ngọc lại có thêm kiến thức sâu hơn về Hệ thống Kỳ Ngộ này.
Hắn cảm thấy, dù bản thân đã rất cố gắng điều tra vụ án chặt tay đó, nhưng nếu không có sự giúp sức của Hệ thống Kỳ Ngộ, hắn tuyệt đối không thể phá được vụ án.
Nếu không có Hệ thống Kỳ Ngộ, hắn sẽ không đi tham gia buổi họp phụ huynh của Khương Hiểu Tình, từ đó tìm ra mối liên hệ giữa cây đàn piano với vụ án. Nếu không có hệ thống, hắn cũng sẽ không vào nhầm phòng của Dương Hồng, cũng như không có được tin tức của nữ thần đồng. Và nếu không có những phần thưởng từ hệ thống, hắn càng không thể tự tay tóm được Lý Đan!
Dĩ nhiên, việc gì cũng có hai mặt của nó. Nhìn từ hướng ngược lại, nếu Triệu Ngọc không nỗ lực điều tra như vậy, cho dù hệ thống có cho hắn cơ hội thì cũng chẳng được trò trống gì.
Nếu trong đầu hắn không có nhiều thông tin về vụ án như vậy, hắn cũng không thể tìm ra được sự liên quan giữa việc chặt tay và đàn piano! Như vậy thật ra việc Dương Hồng nói về nữ thần đồng cũng không hẳn sẽ làm hắn chú ý.
Điều đó cũng có nghĩa là, nếu Triệu Ngọc không hỗ lực điều tra vụ án, cho dù hung thủ có đứng trước mặt thì hắn cũng không thể biết được chính là kẻ đó!
Vì vậy, Triệu Ngọc càng cho rằng, Hệ thống Kỳ Ngộ này thực chất không phải đang bói toán gì đó, lại càng đừng nói gì tới vận may hay vận rủi.
Hệ thống chẳng qua chỉ cho Triệu Ngọc thêm cơ hội mà thôi, còn việc có nắm bắt được thời cơ hay không, vẫn phải dựa vào chính bản thân hắn!
Sau tất cả, tóm lại là cơ hội đều do con người chứ chẳng phải do trời mà thành!
Thật ra, Triệu Ngọc đâu phải căn cứ vào thần cơ diệu toán gì để tìm được hung thủ, việc phán đoán ra ngôi mộ nơi Lý Đan ẩn nấp hoàn toàn nhờ vào một thứ mà Hệ thống Kỳ Ngộ đã cho hắn – thiết bị theo dõi tàng hình!
Hoá ra, khi Triệu Ngọc trúng phải ống tiêm thuốc mê, ngay lúc sắp hôn mê, hắn đã nghĩ đến thiết bị theo dõi tàng hình của2mình, cố gắng tập trung chút tinh thần cuối cùng để gắn chiếc máy định vị lên người Lý Đan.
Chiếc máy theo dõi này thật sự quá lợi hại, hoàn toàn không có bóng dáng, Lý Đan không hề phát giác được ra. Sau khi Triệu Ngọc tỉnh lại liền phát hiện trong đầu có thêm một chiếc radar, mà mục tiêu đánh dấu trên radar chính là vị trí của Lý Đan, cho nên mới xảy8ra một màn vừa rồi.
Bản thân Triệu Ngọc cũng không ngờ rằng, Lý Đan này lại cáo già đến mức đã đào sẵn một ngôi mộ từ trước đó để chừa đường lui cho chính mình.
Tuy ngôi mộ đó vẫn còn trống, nhưng nằm bên trong tới mấy ngày liền sẽ ảnh hưởng đến tinh thần lớn cỡ nào? Về điểm này, căn bản là người bình thường khó lòng làm được.
Nếu không nhờ Triệu Ngọc kịp6thời tới nơi thì Thiệu Lộ Lộ đã trở thành nạn nhân thứ tư trong vụ án chặt tay. Và nếu không có Triệu Ngọc điều tra ra Lý Đan, như vậy vụ án này cũng sẽ giống như năm ngoái, đến cuối cùng thì trở thành một vụ án tồn chưa được giải quyết.
“Này! Anh muốn thừa nước đục thả câu đó à?” Lý Bối Ni vẫn đang giục hỏi, “Mau nói cho em biết, rốt3cuộc là anh đã dùng biện pháp gì?”.
“Ừm… cái đó… cái đó… Em đoán xem!?” Bấy giờ Triệu Ngọc không bịa ra được gì thêm, chỉ có thể hỏi ngược lại một câu.
“Hứ, theo em thấy thì…” Lý Bối Ni đảo đảo mắt, đoán, “Anh chẳng dựa vào suy luận hay chứng cứ nào. Em cho rằng, chắc chắn là chiêu thuốc mê của hung thủ không lợi hại tới vậy, chị ta cứ tưởng anh đã5hôn mê nhưng thực tế anh vẫn còn tỉnh táo, và đã nhìn thấy chị ta chui vào trong ngôi mộ đó, có đúng không?”.
“Ha… ha… ha ha…” Triệu Ngọc giơ ngón tay cái lên giả vờ tán thưởng, “Em lợi hại thật, đều bị em đoán đúng cả rồi!”.
“Xí! Em nói rồi mà!” Lý Bối Ni đắc ý nói, “Hoá ra anh đã sớm biết chị ta trốn ở đâu rồi! Anh cố ý diễn kịch cho đội phó Lưu và tổ trưởng Khúc xem, anh thật đúng là xấu quá đó! Có điều, đàn anh à, thật đúng là rất hả giận…” Lý Bối Ni nói nhỏ, “Lúc hai người họ nhìn thấy anh thật sự bắt được hung thủ, vẻ mặt trông cứ như đôi giày há miệng vậy, trông thật khó coi! Ha ha ha…”.
Thấy Lý Bối Ni cười sảng khoái như vậy, Triệu Ngọc cũng cười theo, nhưng nụ cười của Triệu Ngọc có vẻ rất miễn cưỡng.
Không biết tại sao, hôm nay vụ án đã được phá, hung thủ cũng bị bắt, nhưng Triệu Ngọc lại không có cảm giác vui mừng, chỉ cảm thấy lương tâm mệt mỏi, có chút cắn rứt.
Tuy rằng vụ án còn phải qua thêm một bước thẩm tra xử lý, nhưng những nguyên nhân và hậu quả có liên quan đến vụ án này, trong lòng Triệu Ngọc đã nắm rõ. Tất cả những điều này đều bắt nguồn từ tội ác mà Lý Đan gặp phải từ 18 năm trước!
Nếu không có sự kiện lưỡi dao ngay từ đầu, thì sẽ không có vụ án chặt tay ngày hôm nay! Vì báo thù mà một cô gái vốn có tiền đồ rộng mở đã biến thành một tên ác ma.
Lúc đầu Viên Lỵ Lỵ đã từng nói, cô ta muốn phía cảnh sát lấy lại công lý! Bây giờ, Lý Đan đã bị cảnh sát bắt được rồi, vậy sự công bằng của Viên Lỵ Lỵ coi như đã được đòi lại chưa?
Còn Lý Đan thì sao? 18 năm trước, chị ta cũng là một nạn nhân, công lý của chị ta phải đi đòi ai đây? Có lẽ, Lý Đan chặt đứt cánh tay của những người đó một cách tàn nhẫn, chính là vì chị ta muốn dựa vào sức mạnh của chính bản thân để tìm lại công lý cho chính mình?
Nhưng, người hại chị ta chỉ có một, tại sao chị ta lại chặt tay của nhiều người như vậy?
…
Có rất nhiều chuyện có lập trường trái ngược nhau. Lúc liều mạng đi điều tra vụ án chặt tay, dù ngày nào Triệu Ngọc cũng luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, nhưng tối đến đều có thể ngủ được.
Bây giờ vụ án đã phá rồi, theo lý hắn phải thấy thoải mái hơn, nhưng ngược lại hắn cảm thấy càng khó có thể ngủ được!
Buổi chiều trở về Cục Cảnh sát, Triệu Ngọc thuật lại toàn bộ quá trình từ lúc bắt đầu điều tra cho đến khi đã bắt được Lý Đan cho nhân viên hồ sơ ghi chép và lưu lại.
Có điều, hắn không thể nhắc tới Hệ thống Kỳ Ngộ và cả chuyện liên quan tới Khương Hiểu Tình, chỉ đành tự nói mình là một cảnh sát có suy nghĩ cẩn thận, kín kẽ. Tất cả các chi tiết đều do chính bản thân hắn không ngừng nghĩ đi nghĩ lại mà suy luận ra, bản lĩnh của hắn còn hơn cả Conan, không kém cạnh Sherlock Holmes. Nói chung là hắn nói nhiều tới mức khiến nhân viên lưu hồ sơ ngu người luôn!
Có thể là do bản thân hắn dùng quá nhiều tâm trí để bịa ra câu chuyện điều tra, cho nên bây giờ nằm trên giường rồi hắn vẫn không ngừng nghĩ tới các chi tiết liên quan tới vụ án chặt tay, khiến đầu óc luôn trong trạng thái hỗn loạn, mệt mỏi không có tinh thần.
Dường như hắn đang bị ám ảnh với việc làm rõ tính đúng sai trong vụ án này, rốt cuộc ai đúng ai sai. Song, vụ án chặt tay này phức tạp đến vậy, người bình thường làm sao có đủ khả năng phân tích rõ ràng? Nghĩ đến cuối cùng, chỉ có thể khiến bản thân càng lún càng sâu.
Cuối cùng, dòng suy nghĩ lộn xộn đó của Triệu Ngọc cũng bị Hệ thống Kỳ Ngộ làm gián đoạn: “Kỳ ngộ lần này đã hoàn thành, tỷ lệ hoàn thành: 95%. Chúc mừng, nhận được 5 đạo cụ tàng hình. Xin hãy xác nhận!”.
Ái chà?
Bất thình lình, Triệu Ngọc kinh ngạc tới nỗi không ngậm miệng lại được!
95%!? Cao… cao như vậy sao? Còn cho tới 5 món đạo cụ, thật sự quá bà nội nó luôn!
Triệu Ngọc vội mở ra xem, tiếng giới thiệu của hệ thống cũng vang lên theo:
“Máy kiểm tra nói dối tàng hình x5, sản phẩm sử dụng một lần. Khi sử dụng có khả năng kiểm tra nói dối một cách tàng hình, thời gian sử dụng 10 phút.”
Chà!
Thì ra là máy kiểm tra nói dối!
Triệu Ngọc không giấu nổi thất vọng, tuy có được mức độ hoàn thành cao như vậy, nhưng chỉ nhận được năm chiếc máy kiểm tra nói dối y hệt nhau, thứ này…
Nghĩ lại những đạo cụ đã nhận trước kia như máy nghe lén, máy theo dõi, chìa khoá vạn năng, bây giờ lại là máy kiểm tra nói dối, đây rõ ràng là muốn tôi trở thành điệp viên rồi còn gì?
Nếu muốn tôi trở thành điệp viên cũng được, đưa chiếc xe thể thao ngầu như của 007, điện thoại laser, đồng hồ vạn năng gì đó, để tôi còn khoe ra một tẹo chứ?
Nhưng suy đi nghĩ lại, những món đồ đã nhận được ngày trước dù ít nhiều gì cũng đã có chỗ dùng tới. Chẳng hạn như hôm nay, nếu không phải là hắn thông minh đột xuất, nghĩ tới việc dùng thiết bị theo dõi thì làm sao tìm ra được Lý Đan?
Hi hi…
Dù sao có cũng hơn không, nói không chừng những món đồ này về sau sẽ có đất dụng võ!
Nhận đạo cụ xong, Triệu Ngọc tiếp tục nghiền ngẫm kỹ hơn về Hệ thống Kỳ Ngộ.
Thông qua hiểu biết mấy ngày liền, Triệu Ngọc lại có thêm kiến thức sâu hơn về Hệ thống Kỳ Ngộ này.
Hắn cảm thấy, dù bản thân đã rất cố gắng điều tra vụ án chặt tay đó, nhưng nếu không có sự giúp sức của Hệ thống Kỳ Ngộ, hắn tuyệt đối không thể phá được vụ án.
Nếu không có Hệ thống Kỳ Ngộ, hắn sẽ không đi tham gia buổi họp phụ huynh của Khương Hiểu Tình, từ đó tìm ra mối liên hệ giữa cây đàn piano với vụ án. Nếu không có hệ thống, hắn cũng sẽ không vào nhầm phòng của Dương Hồng, cũng như không có được tin tức của nữ thần đồng. Và nếu không có những phần thưởng từ hệ thống, hắn càng không thể tự tay tóm được Lý Đan!
Dĩ nhiên, việc gì cũng có hai mặt của nó. Nhìn từ hướng ngược lại, nếu Triệu Ngọc không nỗ lực điều tra như vậy, cho dù hệ thống có cho hắn cơ hội thì cũng chẳng được trò trống gì.
Nếu trong đầu hắn không có nhiều thông tin về vụ án như vậy, hắn cũng không thể tìm ra được sự liên quan giữa việc chặt tay và đàn piano! Như vậy thật ra việc Dương Hồng nói về nữ thần đồng cũng không hẳn sẽ làm hắn chú ý.
Điều đó cũng có nghĩa là, nếu Triệu Ngọc không hỗ lực điều tra vụ án, cho dù hung thủ có đứng trước mặt thì hắn cũng không thể biết được chính là kẻ đó!
Vì vậy, Triệu Ngọc càng cho rằng, Hệ thống Kỳ Ngộ này thực chất không phải đang bói toán gì đó, lại càng đừng nói gì tới vận may hay vận rủi.
Hệ thống chẳng qua chỉ cho Triệu Ngọc thêm cơ hội mà thôi, còn việc có nắm bắt được thời cơ hay không, vẫn phải dựa vào chính bản thân hắn!
Sau tất cả, tóm lại là cơ hội đều do con người chứ chẳng phải do trời mà thành!
Bình luận facebook