• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (11 Viewers)

  • cuong-tham-520.html

Chương 520: Không liên quan tới tiền




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70944.png
“Cảnh sát Triệu!” Lan Thư Bình kích động nói: “Lần này chúng tôi tới đây là để cảm ơn anh!”



“Đúng vậy đấy!” Cao Đình cũng có vẻ hơi kích động: “Cảm ơn anh đã cứu con gái của chúng tôi, cũng cảm ơn anh đã tra ra chân tướng vụ án giết người trong nhà trọ, trả lại sự trong sạch cho chồng của tôi! Anh không biết thời gian qua nhà chúng tôi đã phải trải qua những ngày tháng thế nào đâu...”



Nói tới đây, nước mắt của Cao Đình không kìm được rơi xuống.



“Chú ơi, chú ơi!” Lúc này, bé con cũng đi ra khỏi đám người, trong tay ôm một bó hoa tươi thật to. Cô bé giơ thẳng tay lên đưa bó hoa tới trước mặt Triệu Ngọc: “Chú ơi, cảm ơn2chú đã cứu cháu!”



“Ừ...”



Đây là lần đầu tiên trong hai kiếp làm người, Triệu Ngọc gặp được cảnh một nữ sinh tặng hoa cho mình, hơn nữa còn là một cô bé chín tuổi đáng yêu.



“Cảm... cảm ơn...” Triệu Ngọc dè dặt nhận lấy bó hoa tươi, ấp úng nói ra từ cảm ơn.



Ố ồ...



Bên trong phòng làm việc bất ngờ vang lên tiếng vỗ tay như sấm, đèn flash một lần nữa chớp lóe liên hồi.



Chỉ trong khoảnh khắc, Triệu Ngọc như hiểu ra được điều gì. Dù sao Lan Thư Bình cũng là người dẫn chương trình của đài truyền hình, hiện giờ được giải oan, nên thứ nhất muốn lợi dụng truyền thông tuyên truyền một chút, chứng thực cho khán giả; thứ hai cũng muốn nhờ chuyện này mà ca ngợi Đội9Trọng án phân cục Dung Dương và cả vị thần thám Triệu công cao tựa trời là hắn.



Khá lắm!



Xem ra lần này mình lại nổi tiếng rồi!



“Cảnh sát Triệu.” Lan Thư Bình kích động nắm chặt tay Triệu Ngọc: “Cậu không biết đâu, trong khoảng thời gian khi bé con bị bắt cóc, còn tôi thì bị ép buộc phải nhận tội, tôi đã tuyệt vọng tới mức nào! Cũng may nhờ có cậu điều tra ra chân tướng, trả lại sự trong sạch cho tôi! Là cậu đã cứu tôi, cứu cả nhà chúng tôi!”



Dứt lời, cả ba người cùng cúi gập người xuống cảm ơn Triệu Ngọc. Hắn cũng vội vàng chắp tay cúi chào, ánh đèn flash xung quanh lại chớp nháy.



“À, đúng rồi, còn có một việc tôi muốn nói với cậu6một chút...” Dứt lời, Lan Thư Bình kéo tay của Cao Đình, nói với Triệu Ngọc: “Cô Phùng Lâm là ân sư và cũng là bậc trưởng bối của tôi. Hồi trước bà ấy làm như vậy cũng vì quá yêu con mà sốt ruột, hơn nữa bà ấy cũng không thật sự muốn thương tổn bé con nhà chúng tôi, cho nên... Trước đây tôi từng nói rồi, chỉ cần có thể tra rõ ràng chân tướng Lưu Kiều bị hại, chúng tôi liền hủy bỏ mọi khiếu kiện với bà ấy. Hiện giờ, chúng tôi đã rút đơn kiện về hết rồi!”



Trong lúc hắn ta đang nói chuyện, Cao Đình cũng thành khẩn gật đầu.



Thoáng chốc, bên trong phòng làm việc lại vang lên những tiếng vỗ tay.



Trong lòng Triệu Ngọc hiểu rất rõ,0không cần biết Lan Thư Bình đang giả vờ giả vịt hay nói lời thật lòng, chuyện này đối với gia đình Phùng Lâm vốn đang trong hoàn cảnh khốn đốn toàn diện thì chính là một chuyện tốt, tựa như đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi.



Nếu bọn họ rút đơn khiếu nại, như vậy Phùng Lâm và bà giúp việc Mai Phương sẽ có thể tránh thoát cảnh lao tù, sau này Phùng Lâm cũng có thể sum vầy với Phùng Khoát trong những tháng ngày cuối đời.



“Đã bao năm rồi... Haiz!” Trong mắt Lan Thư Bình ánh lên nước mắt, hắn ta kích động nói: “Tôi và Phùng Khoát là anh em cùng nhau chơi đùa từ bé tới lớn, cùng đến trường, cùng ăn cùng ngủ. Vậy mà, vì vụ án của7Lưu Kiều, tôi ghi hận cậu ấy suốt mười năm! Hiện giờ sự thật đã được làm rõ, cả hai chúng tôi đều vô tội, cho nên tôi và cậu ấy vẫn luôn là anh em! Tôi sẽ gắng hết sức mình giúp đỡ Phùng Khoát...”



Không biết vì mủi lòng hay cố ý sắp xếp, có nhân viên làm việc ở đài truyền hình đã dùng laptop để phát lại đoạn băng quay cảnh diễn kịch năm xưa của Lan Thư Bình, Phùng Khoát và Lưu Kiều.



Vừa nhìn thấy những đoạn phim khiến người ta phải hoài niệm này, Lan Thư Bình đã rơi lệ, khóc không thành tiếng...



Hơn một giờ sau, Triệu Ngọc không những phải tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, mà còn phải xử lý rất nhiều công việc liên quan tới vụ án của Phùng Khoát.



Đầu tiên, vì Cục trưởng Hồng đã đặc biệt phê duyệt chỉ thị, nên quy trình pháp lý sửa lại án sai của Phùng Khoát đã được khởi động. Chẳng bao lâu nữa, gã sẽ được phán trắng án và thả ra.



Hơn nữa, bởi vì Phùng Khoát bị xử oan, bất kể là bản thân gã hay là Trương Hải Ba - chồng của Mai Phương - người trợ giúp gã vượt ngục, tội danh vượt ngục liên quan tới bọn họ đều sẽ được xem xét giảm nhẹ.



Về phương diện khác, vì Tiêu Chấn đã nhận tội, thừa nhận mình là hung thủ thật sự sát hại Lưu Kiều, cho nên những công việc kéo theo cũng cần Triệu Ngọc lần lượt giải quyết.



Về phần Tiêu Quốc Phong và Khổng Duy Sâm khai man thì vẫn đang bị giam giữ trong trại tạm giam, sau này cũng sẽ phải nhận hình phạt tương ứng.



Việc này cũng có nghĩa là cả gia đình bốn người Phùng Khoát đều đang bị bắt giam.



Trước mắt, Triệu Ngọc vẫn chưa gặp Phùng Lâm, không thể biết được bà ta có phản ứng gì với vụ án này, nhưng chắc chắn là chẳng thể nào vui nổi!



Bởi vì, dù cuối cùng con trai lớn Phùng Khoát đã có thể ra tù, nhưng hung thủ thật sự lại đổi thành con thứ hai của mình! Kết quả như vậy đâu thể là điều mà Phùng Lâm hi vọng?



Mặc dù Tiêu Chấn không phải là con ruột của Phùng Lâm, nhưng bà ta vẫn luôn xem anh ta như chính con đẻ của mình, yêu thương hết mực. Bình thường Tiêu Chấn cũng cực kỳ hiếu thuận, đối xử với Phùng Lâm như chính mẹ ruột của mình.



Haiz!



Thật sự là ý trời trêu ngươi, ý trời trêu ngươi mà!



Trong thoáng chốc, Triệu Ngọc liền nghĩ tới câu nói được viết trên cuốn sổ da bìa vàng: “Đằng sau mỗi một vụ án đều có một lít nước mắt!”



Đúng vậy! Vạn vật trên thế gian này đều hỗn loạn phức tạp, cho dù là một vụ án nhỏ nhoi bình thường cũng khó mà tách rõ đen trắng được.



Thân là một người chấp hành pháp luật, đôi khi không phải chỉ đơn giản bắt được một tên tội phạm là có thể kết án một cách hoàn mỹ.



Chỉ với vụ án giết người cách đây mười năm này thôi, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy nó còn có một điểm không hoàn mỹ. Đó chính là Ngải Lỵ Lỵ chỉ gánh trách nhiệm đạo đức, nhưng có thể thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật!



Không ngờ, khi Triệu Ngọc vừa nghĩ tới điểm này thì di động của hắn đột ngột vang lên.



Hắn mở ra xem, hóa ra là đồ đệ Tô Kim Muội gọi tới: “Sư phụ à, em đã đến trước cổng phân cục của các anh rồi! Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta có thể đi gặp người biết rõ chuyện mà anh nói được chưa?”



Triệu Ngọc kê sát điện thoại vào bên tai, bước tới trước cửa sổ. Đập vào mắt hắn là màn mưa phùn bao trùm cảnh vật bên ngoài, không có bất kì dấu hiệu nào là sắp tạnh cả.



Thấy Triệu Ngọc không trả lời, Tô Kim Muội sợ hãi hỏi thêm: “Sư phụ, anh không sao chứ?”



“Ừ... Không sao, không sao!” Lúc này Triệu Ngọc mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Được rồi, cô đứng ở cửa đợi tôi một chút, tôi xuống ngay đây!”



Triệu Ngọc cúp điện thoại rồi vội vàng bàn giao một số công việc với đồng nghiệp, sau đó tự mình chộp lấy một chiếc ô che mưa, đi ra khỏi tòa nhà.



Ngay trong khi hắn xuống lầu lấy xe để tụ họp với Tô Kim Muội, hắn mới nhận thức được một việc, thì ra tất cả đều không liên quan gì tới tiền tài cả!



Cho dù hiện giờ bản thân hắn đã có được khối tài sản lên tới năm mươi triệu, có thể hưởng thụ cuộc sống mà không cần phải cố gắng phơi mình ra làm những việc nặng nhọc phiền lòng, thậm chí có khi mất công mà không có kết quả tốt này nữa.



Thế nhưng, loại chấp niệm theo đuổi chân tướng ấy đã sớm cắm rễ nảy mầm trong lòng mình rồi!



Dù mình luôn mơ mộng một cuộc sống giàu có hạnh phúc vui vẻ, nhưng thực ra trong tận xương tủy mình chưa bao giờ thật sự sinh ra cảm giác không muốn làm thám tử, cũng như ý nghĩ từ bỏ không điều tra nữa!



Vì vậy, sau khi nhận được cuộc gọi của Tô Kim Muội, hắn vẫn lựa chọn tiếp tục mà không hề do dự!



Ngải Lỵ Lỵ!



Khi hắn che ô bước vào trong làn mưa, cái tên Ngải Lỵ Lỵ lại thoáng xuất hiện trong đầu hắn.



Mặc dù trong vụ án giết người ở nhà trọ, cô không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào, nhưng cô còn muốn vẹn toàn rút chân khỏi vụ án chị em nhà họ Trần nhảy lầu sao?



Hừ!



Đợi đấy, Triệu thần thám tôi tới đây!



Đừng tưởng rằng cô lập ra một “kế trong kế” hoàn mỹ là có thể thoát được tội! Cô yên tâm, chỉ cần cô thực sự phạm tội, tôi nhất định khiến cô không có chỗ lẩn trốn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom