Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-523.html
Chương 523: Hóa ra là gã!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Sư phụ, sao vậy?” Tô Kim Muội hỏi: “Đội trưởng Trương đã chuẩn bị xong hết cả rồi, anh còn đợi chờ gì nữa?”
“Giám đốc Lý!” Triệu Ngọc không trả lời Tô Kim Muội, mà ngược lại hỏi Lý Thầm: “Ngải Lỵ Lỵ đã lập ra một kế sách hoàn mỹ như vậy, tại sao còn có thể xuất hiện sơ hở rõ ràng như thế được? Tôi hỏi ông, nếu thật sự Ngải Lỵ Lỵ đã rút mười triệu ra từ ngân hàng, vậy có cách nào để chứng minh đó cũng chính là số tiền mà Cận Siêu đặt trong tủ không?”
“Đương nhiên là có chứ! Chuyện này còn cần phải nói à?” Tô Kim Muội xen miệng: “Ngân hàng rút mười triệu tiền mặt2ra đều phải ghi chép lại! Đối chiếu với nhau, vậy thì chứng cứ xác thực!”
“Không, chưa chắc đâu...” Nào ngờ, Lý Thầm bỗng nhiên cúi người xuống, nói với vẻ mặt chán nản: “Mười triệu đó được lấy từ tài khoản riêng của chủ tịch, không phải là từ ngân hàng, cũng chẳng phải là tiền mặt. Các vị không biết đâu, thường ngày lượng tài chính lưu động của những người thuộc cấp bậc tài phiệt như bọn họ khá là lớn, hơn nữa còn có một số... khu vực cấm... Các vị hiểu mà! Do đó, bởi vì đã dính đến việc vi phạm pháp luật, tài khoản riêng của ông ấy vẫn luôn được bảo mật rất kĩ...”
“Hả? Tức là sao?” Tô Kim9Muội trợn mắt: “Không lẽ ý ông là, bây giờ chúng ta biết rõ Ngải Lỵ Lỵ là hung thủ phía sau, thế nhưng lại không thể khép tội cô ta sao? Ông là Giám đốc mà, chắc sẽ có vài biện pháp chứ nhỉ!”
“Có thì có, nhưng mà...” Lý Thầm nhíu mày nói: “Cho dù tôi dốc sức phối hợp, chuyện truy xét cũng sẽ gặp nhiều trắc trở. Bởi vì có rất nhiều nguồn tài chính xuất phát từ nước ngoài, mà cái này... Ít nhất cũng phải hai ba tháng mới xong được! Hơn nữa, cho dù có điều tra ra được hướng đi của nguồn tiền này, cũng chưa chắc có thể chứng minh số tiền này là do Ngải Lỵ Lỵ rút6ra! Càng không thể xác định rằng đây là tiền thù lao thuê hung thủ giết người, vì vậy...”
“Không thể nào...” Tô Kim Muội buồn bực nói: “Số tiền đó chính là chứng cứ duy nhất, nếu không thể chứng minh hai khoản thu chi đó là một, vậy... vậy phải làm thế nào?”
“Đây chính là điều mà trước đó tôi đã lo lắng!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Sở dĩ Trần Bỉnh Tiên thẳng thắn nhận tội như vậy, cũng chỉ vì phần bằng chứng mà Cận Siêu để lại! Thế nhưng đối với Ngải Lỵ Lỵ, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!”
“Nếu không thể chứng minh mười triệu này là do Ngải Lỵ Lỵ đưa cho Cận Siêu, vậy chúng ta không có0bất kì chứng cứ nào có thể khép tội cô ta cả! Cho nên phải dặn Tiểu Trương, tạm thời đừng manh động!”
“Thật xảo trá!” Tô Kim Muội vuốt cằm mình, tức giận nói: “Lẽ nào chúng ta cứ trơ mắt nhìn Ngải Lỵ Lỵ ngồi làm ngư ông đắc lợi sao?”
“Vấn đề mấu chốt là...” Triệu Ngọc cũng vuốt cằm, nói: “Bây giờ vụ án này vẫn chưa sáng tỏ, chúng ta không thể khẳng định rằng Ngải Lỵ Lỵ chắc chắn là hung thủ thật sự ở phía sau!”
“Mười triệu cơ mà? Còn chưa đủ sáng tỏ nữa à sư phụ?” Tô Kim Muội nói: “Lẽ nào anh cho rằng còn có một hung thủ khác? Còn có ai chứ? Rõ ràng Ngải Lỵ Lỵ7chính là người được lợi nhất rồi! Không phải cô ta thì còn có thể là ai nữa đây?”
“Không!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Tuy rằng Ngải Lỵ Lỵ quả thực chính là người được lợi lớn nhất, cũng rất có khả năng là cô ta đã tham dự vào chuyện này! Thế nhưng từ đầu đến cuối, tôi đều cảm thấy kế hoạch này chẳng phải do Ngải Lỵ Lỵ nghĩ ra!”
“Vậy... còn có thể là ai?” Tô Kim Muội kinh ngạc nói: “Lẽ nào chính là Trần Bỉnh Quang vẫn còn đang hôn mê sao?”
“Cô... Cô nói cái gì vậy?” Lý Thầm sợ đến mức khuôn mặt trở nên trắng bệch: “Đừng... Đừng có ăn nói lung tung được không?”
“Cũng phải!” Tô Kim Muội cúi đầu nói: “Cho dù Trần Bỉnh Quang giả vờ hôn mê, nhưng sao ông ta có thể thuê người đi giết con gái của mình chứ? Nếu ông ta sắp đặt để giết chết Ngải Lỵ Lỵ thì còn tạm được!”
“Ừm... Giết Ngải Lỵ Lỵ sao?” Triệu Ngọc khẽ chấn động: “Đúng vậy? Lúc trước, Trần Bỉnh Tiên thuê giết người, tại sao không giết luôn Ngải Lỵ Lỵ chứ? Sau cứ nhất định phải là hai chị em?”
“Chuyện này em biết!” Tô Kim Muội trả lời: “Trong lời khai của Trần Bỉnh Tiên có nhắc tới, ông ta nói nếu trực tiếp giết chết Ngải Lỵ Lỵ, vậy thì không thể giải quyết chị em nhà họ Trần được! Mà giết chết chị em nhà họ Trần lại có thể giá họa cho Ngải Lỵ Lỵ, như vậy thì có thể dùng một hòn đá hạ hai con chim! Dù sao Ngải Lỵ Lỵ cũng là mẹ kế, hãm hại cô ta sẽ càng có lợi về mặt dư luận!”
“Lòng dạ của tên Trần Bỉnh Tiên này thật quá ác độc!” Lý Thầm kích động nói: “Dù sao Millie và Maggie cũng là cháu gái ruột của ông ta, vậy mà cũng có thể ra tay được. Quả thực là không bằng súc sinh!”
“Đúng đấy!” Tô Kim Muội nói: “Nếu Trần Bỉnh Tiên chỉ giết Ngải Lỵ Lỵ, tuy rằng ông ta có thể cướp được vị trí Chủ tịch rồi khống chế công ty, nhưng nếu làm như vậy thì động cơ của ông ta sẽ rất rõ ràng, tất nhiên sẽ bị cảnh sát cho là đối tượng hoài nghi trọng điểm!”
“Mà giết chết chị em nhà họ Trần rồi giá họa cho Ngải Lỵ Lỵ thì lại khác! Một khi thành công, chẳng những ông ta có thể cướp được công ty, lại còn chiếm được gia sản của Trần Bỉnh Quang! Chuyện này đáng để mạo hiểm!”
“Ồ... Ồ...” Thoáng chốc, đôi mắt của Triệu Ngọc bỗng trở nên sáng lấp lánh. Hắn tựa như vừa ngộ ra điều gì, nói: “Hình như tôi đã làm rõ được toàn bộ sự việc rồi! Hóa ra, hung thủ thật sự đã bày ra ‘kế trong kế’ này... chính là gã!!!”
“Sao? Gì cơ?” Tô Kim Muội giật nảy người, vội vàng hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc thì hung thủ là ai? Anh nói mau đi!”
“Kim Muội.” Triệu Ngọc có vẻ vô cùng kích động: “Còn nhớ mấy lời mà trước đó tôi đã nói với cô không? Chỉ có những vụ án mà trong mưu kế xen lẫn cả tính trùng hợp, mới càng khiến cho chúng ta khó mà tra xét rõ ràng?”
“Nhớ, nhớ rồi, nhưng mà... em vẫn không hiểu, sư phụ?” Tô Kim Muội mở to hai mắt, chờ Triệu Ngọc công bố đáp án.
Thế nhưng hắn chỉ vừa nói ra hai chữ “sở dĩ”, thì điện thoại làm việc của Lý Thầm bỗng nhiên vang lên.
Reng reng reng...
Reng reng reng...
Lý Thầm nói một câu xin lỗi, sau đó vội vàng nghe điện thoại. Nhưng mà ông ta vừa nghe được mấy chữ, thân thể đột nhiên chấn động, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lý Thầm cúp điện thoại rồi mới kinh hoảng quay sang nói với hai người Triệu Ngọc: “Hai vị, không tốt rồi! Bệnh viện gọi điện thoại đến, nói Chủ tịch Trần, ông ấy... ông ấy không ổn rồi!”
“Hả? Sao mà...” Triệu Ngọc và Tô Kim Muội đồng thời kinh hãi.
“Thật xin lỗi, bây giờ tôi... phải chạy đến đó nhanh!” Trên gương mặt Lý Thầm đong đầy sự nôn nóng: “Chuyện của chúng ta để sau hẵng nói! Hai vị xin cứ tự nhiên...”
Nói xong, ông ta không còn để ý đến bất cứ chuyện gì khác nữa, sải chân bước nhanh ra ngoài văn phòng.
“Sư phụ... Chuyện này...” Tô Kim Muội bất đắc dĩ nhìn Triệu Ngọc.
Mà vào giờ phút này, Triệu Ngọc tựa như đang bị điểm huyệt, đôi mắt nhìn thẳng vào trần nhà ở xa, không hề nhúc nhích!
“Sư phụ... Sư phụ...” Tô Kim Muội nhỏ giọng gọi hai câu, thế nhưng Triệu Ngọc cũng chẳng hề phản ứng.
Mãi cho đến mấy chục giây sau, hắn mới đột nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế.
“Bà nội nhà nó chứ! Có rồi! Có rồi!” Dứt lời, Triệu Ngọc kích động nắm vai của Tô Kim Muội, kêu lên: “Đồ đệ à, mau gọi điện thoại cho Tiểu Trương! Lát nữa chúng ta cũng đến bệnh viện một chuyến! Nếu thuận lợi, hôm nay tôi sẽ có thể làm cho hung thủ thật sự ở phía sau... lộ ra nguyên hình!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Giám đốc Lý!” Triệu Ngọc không trả lời Tô Kim Muội, mà ngược lại hỏi Lý Thầm: “Ngải Lỵ Lỵ đã lập ra một kế sách hoàn mỹ như vậy, tại sao còn có thể xuất hiện sơ hở rõ ràng như thế được? Tôi hỏi ông, nếu thật sự Ngải Lỵ Lỵ đã rút mười triệu ra từ ngân hàng, vậy có cách nào để chứng minh đó cũng chính là số tiền mà Cận Siêu đặt trong tủ không?”
“Đương nhiên là có chứ! Chuyện này còn cần phải nói à?” Tô Kim Muội xen miệng: “Ngân hàng rút mười triệu tiền mặt2ra đều phải ghi chép lại! Đối chiếu với nhau, vậy thì chứng cứ xác thực!”
“Không, chưa chắc đâu...” Nào ngờ, Lý Thầm bỗng nhiên cúi người xuống, nói với vẻ mặt chán nản: “Mười triệu đó được lấy từ tài khoản riêng của chủ tịch, không phải là từ ngân hàng, cũng chẳng phải là tiền mặt. Các vị không biết đâu, thường ngày lượng tài chính lưu động của những người thuộc cấp bậc tài phiệt như bọn họ khá là lớn, hơn nữa còn có một số... khu vực cấm... Các vị hiểu mà! Do đó, bởi vì đã dính đến việc vi phạm pháp luật, tài khoản riêng của ông ấy vẫn luôn được bảo mật rất kĩ...”
“Hả? Tức là sao?” Tô Kim9Muội trợn mắt: “Không lẽ ý ông là, bây giờ chúng ta biết rõ Ngải Lỵ Lỵ là hung thủ phía sau, thế nhưng lại không thể khép tội cô ta sao? Ông là Giám đốc mà, chắc sẽ có vài biện pháp chứ nhỉ!”
“Có thì có, nhưng mà...” Lý Thầm nhíu mày nói: “Cho dù tôi dốc sức phối hợp, chuyện truy xét cũng sẽ gặp nhiều trắc trở. Bởi vì có rất nhiều nguồn tài chính xuất phát từ nước ngoài, mà cái này... Ít nhất cũng phải hai ba tháng mới xong được! Hơn nữa, cho dù có điều tra ra được hướng đi của nguồn tiền này, cũng chưa chắc có thể chứng minh số tiền này là do Ngải Lỵ Lỵ rút6ra! Càng không thể xác định rằng đây là tiền thù lao thuê hung thủ giết người, vì vậy...”
“Không thể nào...” Tô Kim Muội buồn bực nói: “Số tiền đó chính là chứng cứ duy nhất, nếu không thể chứng minh hai khoản thu chi đó là một, vậy... vậy phải làm thế nào?”
“Đây chính là điều mà trước đó tôi đã lo lắng!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Sở dĩ Trần Bỉnh Tiên thẳng thắn nhận tội như vậy, cũng chỉ vì phần bằng chứng mà Cận Siêu để lại! Thế nhưng đối với Ngải Lỵ Lỵ, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!”
“Nếu không thể chứng minh mười triệu này là do Ngải Lỵ Lỵ đưa cho Cận Siêu, vậy chúng ta không có0bất kì chứng cứ nào có thể khép tội cô ta cả! Cho nên phải dặn Tiểu Trương, tạm thời đừng manh động!”
“Thật xảo trá!” Tô Kim Muội vuốt cằm mình, tức giận nói: “Lẽ nào chúng ta cứ trơ mắt nhìn Ngải Lỵ Lỵ ngồi làm ngư ông đắc lợi sao?”
“Vấn đề mấu chốt là...” Triệu Ngọc cũng vuốt cằm, nói: “Bây giờ vụ án này vẫn chưa sáng tỏ, chúng ta không thể khẳng định rằng Ngải Lỵ Lỵ chắc chắn là hung thủ thật sự ở phía sau!”
“Mười triệu cơ mà? Còn chưa đủ sáng tỏ nữa à sư phụ?” Tô Kim Muội nói: “Lẽ nào anh cho rằng còn có một hung thủ khác? Còn có ai chứ? Rõ ràng Ngải Lỵ Lỵ7chính là người được lợi nhất rồi! Không phải cô ta thì còn có thể là ai nữa đây?”
“Không!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Tuy rằng Ngải Lỵ Lỵ quả thực chính là người được lợi lớn nhất, cũng rất có khả năng là cô ta đã tham dự vào chuyện này! Thế nhưng từ đầu đến cuối, tôi đều cảm thấy kế hoạch này chẳng phải do Ngải Lỵ Lỵ nghĩ ra!”
“Vậy... còn có thể là ai?” Tô Kim Muội kinh ngạc nói: “Lẽ nào chính là Trần Bỉnh Quang vẫn còn đang hôn mê sao?”
“Cô... Cô nói cái gì vậy?” Lý Thầm sợ đến mức khuôn mặt trở nên trắng bệch: “Đừng... Đừng có ăn nói lung tung được không?”
“Cũng phải!” Tô Kim Muội cúi đầu nói: “Cho dù Trần Bỉnh Quang giả vờ hôn mê, nhưng sao ông ta có thể thuê người đi giết con gái của mình chứ? Nếu ông ta sắp đặt để giết chết Ngải Lỵ Lỵ thì còn tạm được!”
“Ừm... Giết Ngải Lỵ Lỵ sao?” Triệu Ngọc khẽ chấn động: “Đúng vậy? Lúc trước, Trần Bỉnh Tiên thuê giết người, tại sao không giết luôn Ngải Lỵ Lỵ chứ? Sau cứ nhất định phải là hai chị em?”
“Chuyện này em biết!” Tô Kim Muội trả lời: “Trong lời khai của Trần Bỉnh Tiên có nhắc tới, ông ta nói nếu trực tiếp giết chết Ngải Lỵ Lỵ, vậy thì không thể giải quyết chị em nhà họ Trần được! Mà giết chết chị em nhà họ Trần lại có thể giá họa cho Ngải Lỵ Lỵ, như vậy thì có thể dùng một hòn đá hạ hai con chim! Dù sao Ngải Lỵ Lỵ cũng là mẹ kế, hãm hại cô ta sẽ càng có lợi về mặt dư luận!”
“Lòng dạ của tên Trần Bỉnh Tiên này thật quá ác độc!” Lý Thầm kích động nói: “Dù sao Millie và Maggie cũng là cháu gái ruột của ông ta, vậy mà cũng có thể ra tay được. Quả thực là không bằng súc sinh!”
“Đúng đấy!” Tô Kim Muội nói: “Nếu Trần Bỉnh Tiên chỉ giết Ngải Lỵ Lỵ, tuy rằng ông ta có thể cướp được vị trí Chủ tịch rồi khống chế công ty, nhưng nếu làm như vậy thì động cơ của ông ta sẽ rất rõ ràng, tất nhiên sẽ bị cảnh sát cho là đối tượng hoài nghi trọng điểm!”
“Mà giết chết chị em nhà họ Trần rồi giá họa cho Ngải Lỵ Lỵ thì lại khác! Một khi thành công, chẳng những ông ta có thể cướp được công ty, lại còn chiếm được gia sản của Trần Bỉnh Quang! Chuyện này đáng để mạo hiểm!”
“Ồ... Ồ...” Thoáng chốc, đôi mắt của Triệu Ngọc bỗng trở nên sáng lấp lánh. Hắn tựa như vừa ngộ ra điều gì, nói: “Hình như tôi đã làm rõ được toàn bộ sự việc rồi! Hóa ra, hung thủ thật sự đã bày ra ‘kế trong kế’ này... chính là gã!!!”
“Sao? Gì cơ?” Tô Kim Muội giật nảy người, vội vàng hỏi: “Sư phụ, rốt cuộc thì hung thủ là ai? Anh nói mau đi!”
“Kim Muội.” Triệu Ngọc có vẻ vô cùng kích động: “Còn nhớ mấy lời mà trước đó tôi đã nói với cô không? Chỉ có những vụ án mà trong mưu kế xen lẫn cả tính trùng hợp, mới càng khiến cho chúng ta khó mà tra xét rõ ràng?”
“Nhớ, nhớ rồi, nhưng mà... em vẫn không hiểu, sư phụ?” Tô Kim Muội mở to hai mắt, chờ Triệu Ngọc công bố đáp án.
Thế nhưng hắn chỉ vừa nói ra hai chữ “sở dĩ”, thì điện thoại làm việc của Lý Thầm bỗng nhiên vang lên.
Reng reng reng...
Reng reng reng...
Lý Thầm nói một câu xin lỗi, sau đó vội vàng nghe điện thoại. Nhưng mà ông ta vừa nghe được mấy chữ, thân thể đột nhiên chấn động, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lý Thầm cúp điện thoại rồi mới kinh hoảng quay sang nói với hai người Triệu Ngọc: “Hai vị, không tốt rồi! Bệnh viện gọi điện thoại đến, nói Chủ tịch Trần, ông ấy... ông ấy không ổn rồi!”
“Hả? Sao mà...” Triệu Ngọc và Tô Kim Muội đồng thời kinh hãi.
“Thật xin lỗi, bây giờ tôi... phải chạy đến đó nhanh!” Trên gương mặt Lý Thầm đong đầy sự nôn nóng: “Chuyện của chúng ta để sau hẵng nói! Hai vị xin cứ tự nhiên...”
Nói xong, ông ta không còn để ý đến bất cứ chuyện gì khác nữa, sải chân bước nhanh ra ngoài văn phòng.
“Sư phụ... Chuyện này...” Tô Kim Muội bất đắc dĩ nhìn Triệu Ngọc.
Mà vào giờ phút này, Triệu Ngọc tựa như đang bị điểm huyệt, đôi mắt nhìn thẳng vào trần nhà ở xa, không hề nhúc nhích!
“Sư phụ... Sư phụ...” Tô Kim Muội nhỏ giọng gọi hai câu, thế nhưng Triệu Ngọc cũng chẳng hề phản ứng.
Mãi cho đến mấy chục giây sau, hắn mới đột nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế.
“Bà nội nhà nó chứ! Có rồi! Có rồi!” Dứt lời, Triệu Ngọc kích động nắm vai của Tô Kim Muội, kêu lên: “Đồ đệ à, mau gọi điện thoại cho Tiểu Trương! Lát nữa chúng ta cũng đến bệnh viện một chuyến! Nếu thuận lợi, hôm nay tôi sẽ có thể làm cho hung thủ thật sự ở phía sau... lộ ra nguyên hình!”
Bình luận facebook