Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-526.html
Chương 526: Kế hoạch mà người bình thường không thể nào nghĩ ra nổi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Những người đang ở hiện trường đều sửng sốt khi nghe Triệu Ngọc nói thế, ngay cả đội trưởng Tiểu Trương và Tô Kim Muội cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Mọi người cùng nhìn về phía Triệu Ngọc. Tuy hắn nói “là gã ta” nhưng ngón tay hắn lại không chỉ vào bất kì ai ở đây.
Lúc này, Triệu Ngọc rút điện thoại di động ra ngay trước mặt mọi người, sau đó chỉ vào tấm ảnh trên điện thoại rồi nói: “Thật ra... kẻ bày ra tất cả mọi chuyện... là gã ta!”
“Ối!”
Mọi người khiếp sợ nhìn vào điện thoại của hắn, phát hiện trên đó là ảnh của một người đàn ông trung niên.
“Đây... Người này... Chẳng phải là hung thủ giết người đó sao?” Lý Thầm nhận ra người trong ảnh, vội vàng nói: “Tên của gã2là gì ấy nhỉ?”
“Cận Siêu!” Triệu Ngọc gật đầu, nói: “Không sai! Toàn bộ kế hoạch này đều do một tay gã vạch ra!”
“Thế nhưng...” Lý Thầm nhíu mày hỏi: “Không phải... gã đã chết rồi sao?”
“Đúng vậy.” Triệu Ngọc cười đáp: “Cũng vì gã đã chết nên gã mới có thể qua mắt mọi người!”
“Anh... Rốt cuộc anh đang nói cái gì đó!?” Ngải Lỵ Lỵ từng gặp Triệu Ngọc rồi nên biết hắn là cảnh sát. Cô ta chỉ vào hắn, hỏi: “Nếu gã này là hung thủ và gã đã chết thì... anh còn tới tìm tôi làm chi nữa?”
“Hừ!” Triệu Ngọc lập tức nói: “Tuy Cận Siêu là kẻ sắp đặt mọi chuyện, thế nhưng... nếu không có sự tham gia của cô và Trần Bỉnh Tiên, nếu không có khoản tiền mười triệu mà cô đưa9gã, thì kế hoạch của gã có thực hiện được không? Vì thế, cả ba người... đều là kẻ có tội!!”
Hả?
Tất cả mọi người ở đây lại ồ lên lần nữa. Thân thể Ngải Lỵ Lỵ hơi run rẩy, vẻ mặt cũng chợt bối rối hơn.
“Mọi người đừng vội. Mới nhìn thì chuyện này có vẻ rất khó hiểu, nhưng đợi tôi kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối thì mọi người sẽ hiểu ra thôi!” Triệu Ngọc xua tay, nói: “Thật ra muốn kể lại mọi chuyện thì phải bắt đầu từ ba tháng trước, kể từ lúc Trần Bỉnh Quang không may bị hôn mê!”
Triệu Ngọc nói xong liền chắp tay cúi lạy người chết trên giường bệnh, nghiêm túc nói: “Chủ tịch Trần, ông tuyệt đối đừng trách tôi! Tôi không muốn nói ra chuyện của ông6đâu, tôi làm vậy là để lấy lại công bằng cho hai cô con gái đáng thương của ông đó! Cho nên, ông ở trên trời có linh thiêng thì nhất định phải phù hộ cho tôi nha...”
Mọi người câm như hến, nổi da gà khi nhìn thấy Triệu Ngọc nói chuyện với người chết.
“Ha ha... Bây giờ mọi người nghe tôi kể nhé. Cảnh sát chúng tôi đã điều tra cẩn thận rồi.” Triệu Ngọc nói: “Về việc Chủ tịch Trần hôn mê, đây có lẽ chỉ đơn thuần là một sự cố không mong muốn! Tuy nhiên, hậu quả của sự việc này thì lại vô cùng nghiêm trọng!”
“Theo như lời khai trước đó của Trần Bỉnh Tiên thì ông ta thấy anh trai mình hôn mê bất tỉnh, nên mới nhân cơ hội giành vị trí Chủ tịch0để khống chế toàn bộ tập đoàn!” Triệu Ngọc chỉ vào Ngải Lỵ Lỵ: “Thế nhưng, phu nhân Chủ tịch của chúng ta là người phụ nữ không chịu thua kém đấng mày râu. Cô ta tìm đủ mọi cách bảo vệ vị trí đó, kiên quyết không để Trần Bỉnh Tiên ngồi vào được. Kết quả là, hai người giằng co mãi không xong!”
“Lúc này, Trần Bỉnh Tiên là người đầu tiên mất bình tĩnh, bởi vì ông ta phát hiện Ngải Lỵ Lỵ là một người phụ nữ vô cùng thủ đoạn. Sau này, dù cho anh trai của ông ta có mất thì ông ta cũng không thể làm Chủ tịch!”
“Mọi người cũng biết đó, trong lần đấu tranh giành quyền nắm giữ cổ phần mấy năm trước, Trần Bỉnh Tiên không chỉ bị Trần Bỉnh Quang đánh7bại mà còn bị ông ấy hãm hại, làm mất một số tiền lớn! Vừa mất người vừa mất tiền, thử hỏi sao Trần Bỉnh Tiên có thể nuốt trôi cơn tức này được?”
“Bởi thế, Trần Bỉnh Tiên bị thù hận thúc đẩy. Ông ta không cam tâm nên bí quá hóa liều, quyết định đánh một trận lớn, thuê một kẻ giết người đến diệt trừ phe đối lập!”
“Sau khi quyết định xong, ông ta nhanh chóng tìm kiếm và lựa chọn kẻ thích hợp nhất.”
“Kẻ đó chính là Cận Siêu!”
“Cận Siêu là một cảnh sát bị cách chức, hoàn cảnh gia đình khó khăn, con trai bị ung thư mắt nên cần tiền gấp. Quan trọng hơn là, chính bản thân Cận Siêu cũng được chẩn đoán là bị ung thư tuyến dịch lim-pha thời kỳ cuối, thời gian của gã không còn nhiều nữa. Vì thế, nếu như Trần Bỉnh Tiên muốn lợi dụng ai đó để giết người bịt miệng cho ông ta, thì không còn ai khác thích hợp hơn Cận Siêu cả!”
“Thật ra, ban đầu Trần Bỉnh Tiên cũng không suy nghĩ quá nhiều. Ông ta chỉ muốn Cận Siêu giết chết chướng ngại vật trước mắt là Ngải Lỵ Lỵ mà thôi! Chỉ cần Ngải Lỵ Lỵ chết thì đương nhiên công ty sẽ rơi vào tay ông ta!”
Triệu Ngọc vừa nói đến đây thì Tô Kim Muội và Tiểu Trương đột nhiên kinh ngạc nhìn nhau, bởi vì hai người họ biết rằng trong khẩu cung của Trần Bỉnh Tiên không có đoạn này. Hiển nhiên, những lời đó là do Triệu Ngọc tự mình thêm vào!
Nhưng tất nhiên bọn họ sẽ không vạch trần Triệu Ngọc, cuối cùng chỉ đành im lặng không lên tiếng, tiếp tục nghe hắn nói.
Triệu Ngọc tiếp tục câu chuyện của mình: “Nhưng mà Cận Siêu là một kẻ lão luyện. Gã chủ động nghĩ kế giúp cho Trần Bỉnh Tiên, bảo rằng giết chết Ngải Lỵ Lỵ thì không tốt lắm. Một khi cô ta chết, cảnh sát sẽ lập tức điều tra tới Trần Bỉnh Tiên ngay!”
“Thay vì làm thế thì không bằng làm ác hơn nữa, giết chết hai chị em họ Trần rồi đổ tội cho Ngải Lỵ Lỵ! Làm thế chẳng những khiến cho Trần Bỉnh Tiên có được công ty mà còn thừa hưởng cả tài sản của anh trai ông ta, bên cạnh đó còn có thể loại bỏ hoài nghi của cảnh sát đối với ông ta. Một cục đá trúng ba con chim, sao ông ta lại không làm chứ?”
“Trần Bỉnh Tiên nghe được phương pháp tuyệt vời của Cận Siêu liền cảm thấy động lòng. Tuy rằng hai chị em họ Trần là cháu gái ruột của ông ta, nhưng trước giờ bọn họ không có cảm tình gì với nhau. Vì vậy, Trần Bỉnh Tiên và Cận Siêu lập tức bắt tay hợp tác. Ông ta đồng ý đưa cho gã năm triệu làm thù lao giết người, hơn nữa còn đưa trước cho gã một triệu làm tiền đặt cọc!”
“Các vị chú ý, tiếp theo... Thời điểm mấu chốt nhất đến rồi đây!”
Triệu Ngọc liếc nhìn mọi người rồi mới nói tiếp: “Sau khi Cận Siêu và Trần Bỉnh Tiên thỏa thuận xong với nhau, gã không vội vàng đi giết người theo hợp đồng ngay mà lại nghĩ cách âm thầm tiếp cận Ngải Lỵ Lỵ, kể hết toàn bộ kế hoạch của Trần Bỉnh Tiên cho Ngải Lỵ Lỵ nghe!”
“Hả!?”
“Thế...”
Triệu Ngọc vừa dứt lời, mọi người không những vô cùng kinh ngạc mà còn không khỏi đưa mắt nhìn sang Ngải Lỵ Lỵ.
Mặt Ngải Lỵ Lỵ lập tức đỏ tới mang tai, lồng ngực phập phồng lên xuống. Cô ta vừa muốn phản bác thì Triệu Ngọc lại tiếp tục nói: “Các vị, hãy đoán xem vì sao Cận Siêu lại muốn làm như vậy?” Triệu Ngọc ra vẻ thần bí hỏi một câu trước, sau đó hắn không chờ mọi người phản ứng mà tự mình đưa ra đáp án luôn: “Đúng! Bởi vì Cận Siêu nghĩ rằng nếu gã chỉ hợp tác với mình Trần Bỉnh Tiên thôi thì gã sẽ không được đảm bảo!”
“Âm mưu giết người trong gia đình giàu có này đang bị điều khiển bởi móc xích lợi ích thật lớn và rõ ràng.”
“Cận Siêu nghĩ rằng nếu gã chỉ hợp tác với Trần Bỉnh Tiên thôi thì cảnh sát vẫn có thể điều tra ra gã được. Đến lúc đó, nếu Trần Bỉnh Tiên bị lộ tẩy thì năm triệu mà gã để lại cho người nhà cũng sẽ tan thành bọt nước!”
“Các vị thử nghĩ xem, Cận Siêu đang dùng tính mạng của mình để kiếm lợi ích cho người nhà của mình, nên tất nhiên gã phải tìm ra biện pháp ổn thỏa chắc chắn hơn!”
“Mà nhân vật then chốt trong biện pháp này chính là phu nhân Chủ tịch Ngải Lỵ Lỵ!”
Triệu Ngọc nói xong lại chỉ vào Ngải Lỵ Lỵ, nâng cao giọng tiếp tục: “Cận Siêu tìm đến Ngải Lỵ Lỵ không chỉ để kể ra hết âm mưu của Trần Bỉnh Tiên, mà còn đưa ra một âm mưu càng đáng sợ, càng hoàn mỹ hơn cho Ngải Lỵ Lỵ! Âm mưu này chính là ‘kế trong kế’ mà tôi đã nói trước đó!”
“Cận Siêu đúng là rất thông minh, gã đã nghĩ tới tất cả chi tiết trong việc này.”
“Hơn nữa kế hoạch của gã vô cùng lợi hại, người bình thường không cách nào tưởng tượng ra được!”
“Kế hoạch đó chính là: gã sẽ giết chết hai chị em họ Trần như đã giao hẹn với Trần Bỉnh Tiên, nhưng gã sẽ không để cho cảnh sát bắt cũng như không đi ra tố cáo Ngải Lỵ Lỵ, mà gã... sẽ dùng một cách trông giống như một sự cố để kết thúc tính mạng của mình! Gã dùng tính mạng của mình để đảm bảo kế hoạch sẽ được thực hiện một cách thuận lợi!”
Ôi trời...
Triệu Ngọc nói đến đây, tiếng xôn xao khó nén lại vang lên khắp trong phòng.
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Có kế hoạch nào to gan hơn việc đặt cả tính mạng của mình vào đó? Thế mà Cận Siêu lại thật sự làm được rồi! Cũng vì thế nên cảnh sát chúng tôi mới phải đi nhiều đường vòng đến như vậy!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Mọi người cùng nhìn về phía Triệu Ngọc. Tuy hắn nói “là gã ta” nhưng ngón tay hắn lại không chỉ vào bất kì ai ở đây.
Lúc này, Triệu Ngọc rút điện thoại di động ra ngay trước mặt mọi người, sau đó chỉ vào tấm ảnh trên điện thoại rồi nói: “Thật ra... kẻ bày ra tất cả mọi chuyện... là gã ta!”
“Ối!”
Mọi người khiếp sợ nhìn vào điện thoại của hắn, phát hiện trên đó là ảnh của một người đàn ông trung niên.
“Đây... Người này... Chẳng phải là hung thủ giết người đó sao?” Lý Thầm nhận ra người trong ảnh, vội vàng nói: “Tên của gã2là gì ấy nhỉ?”
“Cận Siêu!” Triệu Ngọc gật đầu, nói: “Không sai! Toàn bộ kế hoạch này đều do một tay gã vạch ra!”
“Thế nhưng...” Lý Thầm nhíu mày hỏi: “Không phải... gã đã chết rồi sao?”
“Đúng vậy.” Triệu Ngọc cười đáp: “Cũng vì gã đã chết nên gã mới có thể qua mắt mọi người!”
“Anh... Rốt cuộc anh đang nói cái gì đó!?” Ngải Lỵ Lỵ từng gặp Triệu Ngọc rồi nên biết hắn là cảnh sát. Cô ta chỉ vào hắn, hỏi: “Nếu gã này là hung thủ và gã đã chết thì... anh còn tới tìm tôi làm chi nữa?”
“Hừ!” Triệu Ngọc lập tức nói: “Tuy Cận Siêu là kẻ sắp đặt mọi chuyện, thế nhưng... nếu không có sự tham gia của cô và Trần Bỉnh Tiên, nếu không có khoản tiền mười triệu mà cô đưa9gã, thì kế hoạch của gã có thực hiện được không? Vì thế, cả ba người... đều là kẻ có tội!!”
Hả?
Tất cả mọi người ở đây lại ồ lên lần nữa. Thân thể Ngải Lỵ Lỵ hơi run rẩy, vẻ mặt cũng chợt bối rối hơn.
“Mọi người đừng vội. Mới nhìn thì chuyện này có vẻ rất khó hiểu, nhưng đợi tôi kể lại mọi chuyện từ đầu tới cuối thì mọi người sẽ hiểu ra thôi!” Triệu Ngọc xua tay, nói: “Thật ra muốn kể lại mọi chuyện thì phải bắt đầu từ ba tháng trước, kể từ lúc Trần Bỉnh Quang không may bị hôn mê!”
Triệu Ngọc nói xong liền chắp tay cúi lạy người chết trên giường bệnh, nghiêm túc nói: “Chủ tịch Trần, ông tuyệt đối đừng trách tôi! Tôi không muốn nói ra chuyện của ông6đâu, tôi làm vậy là để lấy lại công bằng cho hai cô con gái đáng thương của ông đó! Cho nên, ông ở trên trời có linh thiêng thì nhất định phải phù hộ cho tôi nha...”
Mọi người câm như hến, nổi da gà khi nhìn thấy Triệu Ngọc nói chuyện với người chết.
“Ha ha... Bây giờ mọi người nghe tôi kể nhé. Cảnh sát chúng tôi đã điều tra cẩn thận rồi.” Triệu Ngọc nói: “Về việc Chủ tịch Trần hôn mê, đây có lẽ chỉ đơn thuần là một sự cố không mong muốn! Tuy nhiên, hậu quả của sự việc này thì lại vô cùng nghiêm trọng!”
“Theo như lời khai trước đó của Trần Bỉnh Tiên thì ông ta thấy anh trai mình hôn mê bất tỉnh, nên mới nhân cơ hội giành vị trí Chủ tịch0để khống chế toàn bộ tập đoàn!” Triệu Ngọc chỉ vào Ngải Lỵ Lỵ: “Thế nhưng, phu nhân Chủ tịch của chúng ta là người phụ nữ không chịu thua kém đấng mày râu. Cô ta tìm đủ mọi cách bảo vệ vị trí đó, kiên quyết không để Trần Bỉnh Tiên ngồi vào được. Kết quả là, hai người giằng co mãi không xong!”
“Lúc này, Trần Bỉnh Tiên là người đầu tiên mất bình tĩnh, bởi vì ông ta phát hiện Ngải Lỵ Lỵ là một người phụ nữ vô cùng thủ đoạn. Sau này, dù cho anh trai của ông ta có mất thì ông ta cũng không thể làm Chủ tịch!”
“Mọi người cũng biết đó, trong lần đấu tranh giành quyền nắm giữ cổ phần mấy năm trước, Trần Bỉnh Tiên không chỉ bị Trần Bỉnh Quang đánh7bại mà còn bị ông ấy hãm hại, làm mất một số tiền lớn! Vừa mất người vừa mất tiền, thử hỏi sao Trần Bỉnh Tiên có thể nuốt trôi cơn tức này được?”
“Bởi thế, Trần Bỉnh Tiên bị thù hận thúc đẩy. Ông ta không cam tâm nên bí quá hóa liều, quyết định đánh một trận lớn, thuê một kẻ giết người đến diệt trừ phe đối lập!”
“Sau khi quyết định xong, ông ta nhanh chóng tìm kiếm và lựa chọn kẻ thích hợp nhất.”
“Kẻ đó chính là Cận Siêu!”
“Cận Siêu là một cảnh sát bị cách chức, hoàn cảnh gia đình khó khăn, con trai bị ung thư mắt nên cần tiền gấp. Quan trọng hơn là, chính bản thân Cận Siêu cũng được chẩn đoán là bị ung thư tuyến dịch lim-pha thời kỳ cuối, thời gian của gã không còn nhiều nữa. Vì thế, nếu như Trần Bỉnh Tiên muốn lợi dụng ai đó để giết người bịt miệng cho ông ta, thì không còn ai khác thích hợp hơn Cận Siêu cả!”
“Thật ra, ban đầu Trần Bỉnh Tiên cũng không suy nghĩ quá nhiều. Ông ta chỉ muốn Cận Siêu giết chết chướng ngại vật trước mắt là Ngải Lỵ Lỵ mà thôi! Chỉ cần Ngải Lỵ Lỵ chết thì đương nhiên công ty sẽ rơi vào tay ông ta!”
Triệu Ngọc vừa nói đến đây thì Tô Kim Muội và Tiểu Trương đột nhiên kinh ngạc nhìn nhau, bởi vì hai người họ biết rằng trong khẩu cung của Trần Bỉnh Tiên không có đoạn này. Hiển nhiên, những lời đó là do Triệu Ngọc tự mình thêm vào!
Nhưng tất nhiên bọn họ sẽ không vạch trần Triệu Ngọc, cuối cùng chỉ đành im lặng không lên tiếng, tiếp tục nghe hắn nói.
Triệu Ngọc tiếp tục câu chuyện của mình: “Nhưng mà Cận Siêu là một kẻ lão luyện. Gã chủ động nghĩ kế giúp cho Trần Bỉnh Tiên, bảo rằng giết chết Ngải Lỵ Lỵ thì không tốt lắm. Một khi cô ta chết, cảnh sát sẽ lập tức điều tra tới Trần Bỉnh Tiên ngay!”
“Thay vì làm thế thì không bằng làm ác hơn nữa, giết chết hai chị em họ Trần rồi đổ tội cho Ngải Lỵ Lỵ! Làm thế chẳng những khiến cho Trần Bỉnh Tiên có được công ty mà còn thừa hưởng cả tài sản của anh trai ông ta, bên cạnh đó còn có thể loại bỏ hoài nghi của cảnh sát đối với ông ta. Một cục đá trúng ba con chim, sao ông ta lại không làm chứ?”
“Trần Bỉnh Tiên nghe được phương pháp tuyệt vời của Cận Siêu liền cảm thấy động lòng. Tuy rằng hai chị em họ Trần là cháu gái ruột của ông ta, nhưng trước giờ bọn họ không có cảm tình gì với nhau. Vì vậy, Trần Bỉnh Tiên và Cận Siêu lập tức bắt tay hợp tác. Ông ta đồng ý đưa cho gã năm triệu làm thù lao giết người, hơn nữa còn đưa trước cho gã một triệu làm tiền đặt cọc!”
“Các vị chú ý, tiếp theo... Thời điểm mấu chốt nhất đến rồi đây!”
Triệu Ngọc liếc nhìn mọi người rồi mới nói tiếp: “Sau khi Cận Siêu và Trần Bỉnh Tiên thỏa thuận xong với nhau, gã không vội vàng đi giết người theo hợp đồng ngay mà lại nghĩ cách âm thầm tiếp cận Ngải Lỵ Lỵ, kể hết toàn bộ kế hoạch của Trần Bỉnh Tiên cho Ngải Lỵ Lỵ nghe!”
“Hả!?”
“Thế...”
Triệu Ngọc vừa dứt lời, mọi người không những vô cùng kinh ngạc mà còn không khỏi đưa mắt nhìn sang Ngải Lỵ Lỵ.
Mặt Ngải Lỵ Lỵ lập tức đỏ tới mang tai, lồng ngực phập phồng lên xuống. Cô ta vừa muốn phản bác thì Triệu Ngọc lại tiếp tục nói: “Các vị, hãy đoán xem vì sao Cận Siêu lại muốn làm như vậy?” Triệu Ngọc ra vẻ thần bí hỏi một câu trước, sau đó hắn không chờ mọi người phản ứng mà tự mình đưa ra đáp án luôn: “Đúng! Bởi vì Cận Siêu nghĩ rằng nếu gã chỉ hợp tác với mình Trần Bỉnh Tiên thôi thì gã sẽ không được đảm bảo!”
“Âm mưu giết người trong gia đình giàu có này đang bị điều khiển bởi móc xích lợi ích thật lớn và rõ ràng.”
“Cận Siêu nghĩ rằng nếu gã chỉ hợp tác với Trần Bỉnh Tiên thôi thì cảnh sát vẫn có thể điều tra ra gã được. Đến lúc đó, nếu Trần Bỉnh Tiên bị lộ tẩy thì năm triệu mà gã để lại cho người nhà cũng sẽ tan thành bọt nước!”
“Các vị thử nghĩ xem, Cận Siêu đang dùng tính mạng của mình để kiếm lợi ích cho người nhà của mình, nên tất nhiên gã phải tìm ra biện pháp ổn thỏa chắc chắn hơn!”
“Mà nhân vật then chốt trong biện pháp này chính là phu nhân Chủ tịch Ngải Lỵ Lỵ!”
Triệu Ngọc nói xong lại chỉ vào Ngải Lỵ Lỵ, nâng cao giọng tiếp tục: “Cận Siêu tìm đến Ngải Lỵ Lỵ không chỉ để kể ra hết âm mưu của Trần Bỉnh Tiên, mà còn đưa ra một âm mưu càng đáng sợ, càng hoàn mỹ hơn cho Ngải Lỵ Lỵ! Âm mưu này chính là ‘kế trong kế’ mà tôi đã nói trước đó!”
“Cận Siêu đúng là rất thông minh, gã đã nghĩ tới tất cả chi tiết trong việc này.”
“Hơn nữa kế hoạch của gã vô cùng lợi hại, người bình thường không cách nào tưởng tượng ra được!”
“Kế hoạch đó chính là: gã sẽ giết chết hai chị em họ Trần như đã giao hẹn với Trần Bỉnh Tiên, nhưng gã sẽ không để cho cảnh sát bắt cũng như không đi ra tố cáo Ngải Lỵ Lỵ, mà gã... sẽ dùng một cách trông giống như một sự cố để kết thúc tính mạng của mình! Gã dùng tính mạng của mình để đảm bảo kế hoạch sẽ được thực hiện một cách thuận lợi!”
Ôi trời...
Triệu Ngọc nói đến đây, tiếng xôn xao khó nén lại vang lên khắp trong phòng.
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Có kế hoạch nào to gan hơn việc đặt cả tính mạng của mình vào đó? Thế mà Cận Siêu lại thật sự làm được rồi! Cũng vì thế nên cảnh sát chúng tôi mới phải đi nhiều đường vòng đến như vậy!”
Bình luận facebook