Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-536.html
Chương 536: Chưa từng tùy tiện
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Vì thế, gã vội bắt đầu quay sang cầu xin, thậm chí còn quỳ xuống đất gọi tiếng ông nội. Nhưng Triệu Ngọc vẫn chẳng thèm để ý, đánh đến lúc mệt thì tàn nhẫn ấn đầu gã vào trong bồn cầu!
Ồ...
Giữa sự hoảng hốt tột cùng, Triệu Ngọc lại sinh ra ảo giác rằng thời gian, không gian đang chảy ngược. Lúc hắn ấn đầu đại thiếu gia nhà họ Khâu, nhìn gã không thể giãy giụa trong bồn cầu, hắn lại có cảm giác bản thân như đang trở về thời điểm lăn lộn trong giang hồ trước kia!
Ánh kiếm phản chiếu, chiến đấu tranh giành tàn nhẫn, chỉ cần anh hơi nhân từ với kẻ địch, kẻ địch có thể cắn ngược lại một cái bất cứ lúc nào.
“A...”
Nhớ lại quá khứ đẫm máu, Triệu Ngọc chỉ2cảm thấy sức lực trong cơ thể đang dần dâng trào. Lúc không thể kiềm chế được nữa, hắn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, tay trái kéo đầu đại thiếu gia nhà họ Khâu, tay phải nắm chặt, nện xuống bồn cầu một cái ầm!
Ầm!
Ngay sau một âm thanh giòn giã, bồn nước vệ sinh bị đập vỡ tan tành, nước chảy ào ào, mảnh gốm nhỏ văng ra khắp nơi!
Do đầu của đại thiếu gia nhà họ Khâu được nhấc lên đúng lúc nên gã có thể thấy được toàn bộ động tác điên cuồng của Triệu Ngọc!
A!?
Khụ khụ khụ khụ...
Đại thiếu gia nhà họ Khâu vừa bị sặc nước bẩn, vừa bị động tác điên cuồng của Triệu Ngọc dọa sợ điếng người. Bỗng nhiên, đùng một tiếng, gã quỳ gối xuống đất, cả người9run rẩy nói với Triệu Ngọc :
“Flunitrazepam… Flunitrazepam…” Đại thiếu gia nhà họ Khâu vừa rồi khí thế kiêu ngạo là vậy, nhưng giờ lại khóc lóc một cách thảm thiết: “Tôi nói, tôi thú nhận... Thứ tôi dùng chính là Flunitrazepam... Tổng cộng có sáu cô gái, tất cả đều do tôi làm! Tôi xin anh... đừng đánh nữa... Hu hu hu... Tôi sẽ nói tên tất cả số đó cho anh... Hu hu...”
Á...
Đám Tiểu Trương vừa mới đuổi đến nghe đại thiếu gia nhà họ Khâu gia nói vậy thì sợ ngây người!
Bọn họ chỉ cho rằng Triệu Ngọc chỉ đánh dọa người này, thay mọi người xả giận mà thôi, nào ngờ, đại thiếu gia nhà họ Khâu lại khai hành vi phạm tội của mình ra luôn.
Flunitrazepam là một loại thuốc ngủ cực mạnh, có vẻ,6cảnh sát không hề đổ tội oan cho gã, những cô gái đó thật sự đã bị gã xâm hại.
“Nhanh nhanh nhanh...” Tiểu Trương nhanh chóng phất tay với cấp dưới, mọi người ngay lập tức hành động, có người ghi lại lời khai của đại thiếu gia nhà họ Khâu, có người xử lý vết thương cho gã, còn có người lên dọn dẹp hiện trường.
“Ôi chao, sư...”
Tô Kim Muội nhìn cánh tay Triệu Ngọc chảy máu, vừa định gọi một tiếng “Sư phụ”, nhưng lại bị Tiểu Trương thúc một cái. Lúc này, cô mới ý thức mình suýt chút nữa là nói sai, thế là cô vội vàng lôi Triệu Ngọc đi.
Ghi chép lời khai xong, đại thiếu gia nhà họ Khâu lúc này mới dần dần khôi phục lại tinh thần sau những việc đáng sợ0vừa rồi. Gã run run rẩy rẩy mở to đôi mắt, tìm kiếm bóng dáng người vừa hành hung mình trong đám đông, nhưng mà tìm một hồi lâu cũng không tìm thấy.
“Các... các anh...” Gã cuối cùng cũng tỉnh ngộ, vô cùng kinh ngạc, bảo: “Mấy người dám đánh tôi, cảnh sát đánh người! Mấy người phạm pháp rồi...”
“Này, đừng nói lung tung được không hả?” Tiểu Trương gào lên một tiếng: “Mở con mắt chó của anh ra mà nhìn xem, người đánh anh lúc nãy cũng không phải là chúng tôi! Mắc mớ gì đến chúng tôi?”
“Hả?” Đại thiếu gia nhà họ Khâu bỗng nhiên từ trên mặt đất ngồi phắt dậy, mở to đôi mắt sưng húp của gã lên, quát: “Thế... đấy là ai?”
“Sao tôi biết được?” Tiểu Trương giả ngu nói: “Tôi còn tưởng7là bạn anh chứ!”
“Hả? Cái này...”
Đại thiếu gia nhà họ Khâu khóc không ra nước mắt, Tiểu Trương mỉm cười, nói: “Nhưng mà, theo như lời anh mới nói khi nãy, chúng tôi đã ghi chép lại hết rồi! Tiếp theo, nên nói quá trình phạm tội của anh đi...”
Nói xong, Tiểu Trương đưa mắt ra hiệu, ngay lập tức có người lấy còng số tám ra, còng tay đại thiếu gia nhà họ Khâu lại...
...
“Hu hu...”
Trong phòng cấp cứu, thấy bác sĩ may vết thương lại cho Triệu Ngọc, con người nhát gan Tô Kim Muội cứ thế mà khóc hu hu.
“Này!” Triệu Ngọc nổi giận, quát: “Tôi có chết đâu, cô khóc cái gì?”
“Em... em đã không ngăn sư phụ lại, khâu mất... hu hu...” Tuy đã không còn tiếng khóc nữa nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã trên khuôn mặt Tô Kim Muội.
“Đừng lo mà, người bị khâu cũng đâu phải là cô đâu?” Triệu Ngọc nhìn bộ dạng dễ thương của đồ đệ mình, không nhịn được mà nhếch miệng cười.
“Sư phụ, người tốt sẽ được báo đáp! Sư nương nhất định sẽ không sao đâu, anh nhất định có thể tìm được chị ấy! Nhất định luôn!” Tô Kim Muội kiên định nói.
Hóa ra, Tô Kim Muội đã sớm nhận ra, ban nãy Triệu Ngọc điên cuồng như vậy không phải tất cả đều bởi vì đại thiếu gia nhà họ Khâu, mà là do những tích tụ trong lòng hắn gây ra.
“Được rồi, được rồi, hi vọng là vậy! Tôi không sao đâu...” Triệu Ngọc thu lại vẻ tươi cười, bảo: “Là do tôi nhìn tên nhãi kia không vừa mắt nên muốn đập nó một trận thôi! Đồ đệ, trên thế giới này có hai loại người, một loại chỉ biết nói và loại còn lại chỉ biết làm! Sư phụ thuộc loại người sau, nhìn không nổi việc gì thì cứ dùng nắm đấm giải quyết hết!”
“Nhưng mà...” Tô Kim Muội lo lắng nói: “Em nghe nói, đại thiếu gia nhà họ Khâu không dễ chọc đâu, chẳng những vừa có tiền vừa có quyền, mà còn có một luật sư vô cùng nổi tiếng bảo vệ gã, chính là luật sư Phùng, người này giỏi vô cùng! Sư phụ này, tuy là do gã tự khai, nhưng... khai trong tình huống này, sẽ không khỏi bị người khác nghi ngờ chúng ta bức cung! Em lo sẽ bất lợi với anh!”
“Được rồi, đừng lo vớ vẩn nữa!” Triệu Ngọc thấy miệng vết thương đã được xử lý xong thì lập tức vẫy vẫy tay về phía Tô Kim Muội, bảo: “Tôi còn có việc phải làm! Đi đây!”
“Vâng... Để em tiễn anh...” Vừa nói, Tô Kim Muội vừa tiễn Triệu Ngọc ra khỏi cửa phân cục Nhữ Dương, trên đường đi, cô còn báo cáo đơn giản tình hình xử lý án nhảy lầu cho Triệu Ngọc.
Hiện tại, tuy Ngải Lỵ Lỵ đã thừa nhận cô ta là người đã đưa mười triệu cho Cận Siêu để gã giết người, nhưng vì chủ mưu của vụ án chính là Cận Siêu, nên khả năng Ngải Lỵ Lỵ chịu tội có thể sẽ nhỏ hơn so với dự kiến.
Có lẽ, phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể có được kết quả cuối cùng. Thế nhưng, cho dù thế nào đi chăng nữa, vụ án này liên quan đến sinh mạng của hai người trẻ tuổi, nên những người tham gia vào âm mưu này, đến cuối cùng vẫn sẽ ra tòa như cái giá mà họ đáng phải trả!
Sau khi ra khỏi phân cục Nhữ Dương, lần theo địa chỉ mà Cục trưởng Lương đưa cho, Triệu Ngọc đã tìm được một lãnh đạo có tuổi có thể sẽ biết rõ nhà Miêu Anh, nhưng thật không may, vị lãnh đạo già này tuổi tác đã cao, lại còn bị Alzheimer, đã không còn nhớ được gì!
Cả một chiều bôn ba của Triệu Ngọc cứ thế mà lãng phí.
Thời gian càng trôi, Triệu Ngọc càng có cảm giác, cơ hội tìm thấy Miêu Anh ở Tần Sơn đã vô cùng xa vời.
Có điều, tuy là thế, hắn vẫn kịp chạy đến nơi xuất hiện phó bản Kỳ Ngộ đúng giờ, hi vọng có thể tìm được cái gì đó ở đây.
Dù sao hôm nay cũng mở được quẻ Khảm, nhỡ đâu có thể tìm được manh mối có liên quan đến Miêu Anh trong phó bản thì sao?
Thế nhưng, đúng lúc Triệu Ngọc tìm được mục tiêu theo chỉ thị thì dường như hắn có thể đoán trước được điều gì, lập tức cảm thấy thất vọng vô cùng.
Hóa ra, nơi phó bản Kỳ Ngộ biểu thị là một nơi Triệu Ngọc vô cùng quen thuộc.
Khoa Xương khớp, bệnh viện Trung tâm thành phố Tần Sơn.
Đầu tiên, Diêu Giai chính là y tá trưởng ở đây. Thứ hai, lúc đầu, sau vụ đại chiến lính đặc chủng, hắn đã nằm viện ở đây nửa tháng, lại chả quen thuộc hay sao?
Lúc này đã là tám giờ tối, phòng bệnh vẫn đang bận rộn tấp nập, y tá hoặc là đang đẩy xe truyền dịch, hoặc là đang bưng khay thuốc vội vã đi qua đi lại giữa các phòng bệnh.
“Ủa? Cảnh sát Triệu, sao lại là anh?”
Không ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc cúi đầu tìm vị trí chính xác kỳ ngộ xuất hiện thì một âm thanh dịu dàng quen thuộc đột nhiên vang lên, truyền vào tai hắn.
Hắn ngẩng đầu lên thì thấy người đứng đối diện là y tá trưởng duyên dáng yêu kiều, Diêu Giai! Diêu Giai mặc một bộ đồ y tá, nhưng vẫn không thể che giấu được dáng người hoàn hảo kia của mình.
Không phải chứ!
Từ sâu trong lòng Triệu Ngọc thầm than, ông lớn hệ thống à, mày sẽ không máu chó đến thế đâu nhỉ? Miêu Anh đi rồi, không lẽ… giờ mày lại muốn tặng Diêu Giai cho tao?
Mày rốt cuộc bày cái trò gì đây?
Tao nói mày nhé, tuy tao đây tuỳ tiện lên thì không phải người, nhưng tao không hề tuỳ tiện đâu nha!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Ồ...
Giữa sự hoảng hốt tột cùng, Triệu Ngọc lại sinh ra ảo giác rằng thời gian, không gian đang chảy ngược. Lúc hắn ấn đầu đại thiếu gia nhà họ Khâu, nhìn gã không thể giãy giụa trong bồn cầu, hắn lại có cảm giác bản thân như đang trở về thời điểm lăn lộn trong giang hồ trước kia!
Ánh kiếm phản chiếu, chiến đấu tranh giành tàn nhẫn, chỉ cần anh hơi nhân từ với kẻ địch, kẻ địch có thể cắn ngược lại một cái bất cứ lúc nào.
“A...”
Nhớ lại quá khứ đẫm máu, Triệu Ngọc chỉ2cảm thấy sức lực trong cơ thể đang dần dâng trào. Lúc không thể kiềm chế được nữa, hắn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, tay trái kéo đầu đại thiếu gia nhà họ Khâu, tay phải nắm chặt, nện xuống bồn cầu một cái ầm!
Ầm!
Ngay sau một âm thanh giòn giã, bồn nước vệ sinh bị đập vỡ tan tành, nước chảy ào ào, mảnh gốm nhỏ văng ra khắp nơi!
Do đầu của đại thiếu gia nhà họ Khâu được nhấc lên đúng lúc nên gã có thể thấy được toàn bộ động tác điên cuồng của Triệu Ngọc!
A!?
Khụ khụ khụ khụ...
Đại thiếu gia nhà họ Khâu vừa bị sặc nước bẩn, vừa bị động tác điên cuồng của Triệu Ngọc dọa sợ điếng người. Bỗng nhiên, đùng một tiếng, gã quỳ gối xuống đất, cả người9run rẩy nói với Triệu Ngọc :
“Flunitrazepam… Flunitrazepam…” Đại thiếu gia nhà họ Khâu vừa rồi khí thế kiêu ngạo là vậy, nhưng giờ lại khóc lóc một cách thảm thiết: “Tôi nói, tôi thú nhận... Thứ tôi dùng chính là Flunitrazepam... Tổng cộng có sáu cô gái, tất cả đều do tôi làm! Tôi xin anh... đừng đánh nữa... Hu hu hu... Tôi sẽ nói tên tất cả số đó cho anh... Hu hu...”
Á...
Đám Tiểu Trương vừa mới đuổi đến nghe đại thiếu gia nhà họ Khâu gia nói vậy thì sợ ngây người!
Bọn họ chỉ cho rằng Triệu Ngọc chỉ đánh dọa người này, thay mọi người xả giận mà thôi, nào ngờ, đại thiếu gia nhà họ Khâu lại khai hành vi phạm tội của mình ra luôn.
Flunitrazepam là một loại thuốc ngủ cực mạnh, có vẻ,6cảnh sát không hề đổ tội oan cho gã, những cô gái đó thật sự đã bị gã xâm hại.
“Nhanh nhanh nhanh...” Tiểu Trương nhanh chóng phất tay với cấp dưới, mọi người ngay lập tức hành động, có người ghi lại lời khai của đại thiếu gia nhà họ Khâu, có người xử lý vết thương cho gã, còn có người lên dọn dẹp hiện trường.
“Ôi chao, sư...”
Tô Kim Muội nhìn cánh tay Triệu Ngọc chảy máu, vừa định gọi một tiếng “Sư phụ”, nhưng lại bị Tiểu Trương thúc một cái. Lúc này, cô mới ý thức mình suýt chút nữa là nói sai, thế là cô vội vàng lôi Triệu Ngọc đi.
Ghi chép lời khai xong, đại thiếu gia nhà họ Khâu lúc này mới dần dần khôi phục lại tinh thần sau những việc đáng sợ0vừa rồi. Gã run run rẩy rẩy mở to đôi mắt, tìm kiếm bóng dáng người vừa hành hung mình trong đám đông, nhưng mà tìm một hồi lâu cũng không tìm thấy.
“Các... các anh...” Gã cuối cùng cũng tỉnh ngộ, vô cùng kinh ngạc, bảo: “Mấy người dám đánh tôi, cảnh sát đánh người! Mấy người phạm pháp rồi...”
“Này, đừng nói lung tung được không hả?” Tiểu Trương gào lên một tiếng: “Mở con mắt chó của anh ra mà nhìn xem, người đánh anh lúc nãy cũng không phải là chúng tôi! Mắc mớ gì đến chúng tôi?”
“Hả?” Đại thiếu gia nhà họ Khâu bỗng nhiên từ trên mặt đất ngồi phắt dậy, mở to đôi mắt sưng húp của gã lên, quát: “Thế... đấy là ai?”
“Sao tôi biết được?” Tiểu Trương giả ngu nói: “Tôi còn tưởng7là bạn anh chứ!”
“Hả? Cái này...”
Đại thiếu gia nhà họ Khâu khóc không ra nước mắt, Tiểu Trương mỉm cười, nói: “Nhưng mà, theo như lời anh mới nói khi nãy, chúng tôi đã ghi chép lại hết rồi! Tiếp theo, nên nói quá trình phạm tội của anh đi...”
Nói xong, Tiểu Trương đưa mắt ra hiệu, ngay lập tức có người lấy còng số tám ra, còng tay đại thiếu gia nhà họ Khâu lại...
...
“Hu hu...”
Trong phòng cấp cứu, thấy bác sĩ may vết thương lại cho Triệu Ngọc, con người nhát gan Tô Kim Muội cứ thế mà khóc hu hu.
“Này!” Triệu Ngọc nổi giận, quát: “Tôi có chết đâu, cô khóc cái gì?”
“Em... em đã không ngăn sư phụ lại, khâu mất... hu hu...” Tuy đã không còn tiếng khóc nữa nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã trên khuôn mặt Tô Kim Muội.
“Đừng lo mà, người bị khâu cũng đâu phải là cô đâu?” Triệu Ngọc nhìn bộ dạng dễ thương của đồ đệ mình, không nhịn được mà nhếch miệng cười.
“Sư phụ, người tốt sẽ được báo đáp! Sư nương nhất định sẽ không sao đâu, anh nhất định có thể tìm được chị ấy! Nhất định luôn!” Tô Kim Muội kiên định nói.
Hóa ra, Tô Kim Muội đã sớm nhận ra, ban nãy Triệu Ngọc điên cuồng như vậy không phải tất cả đều bởi vì đại thiếu gia nhà họ Khâu, mà là do những tích tụ trong lòng hắn gây ra.
“Được rồi, được rồi, hi vọng là vậy! Tôi không sao đâu...” Triệu Ngọc thu lại vẻ tươi cười, bảo: “Là do tôi nhìn tên nhãi kia không vừa mắt nên muốn đập nó một trận thôi! Đồ đệ, trên thế giới này có hai loại người, một loại chỉ biết nói và loại còn lại chỉ biết làm! Sư phụ thuộc loại người sau, nhìn không nổi việc gì thì cứ dùng nắm đấm giải quyết hết!”
“Nhưng mà...” Tô Kim Muội lo lắng nói: “Em nghe nói, đại thiếu gia nhà họ Khâu không dễ chọc đâu, chẳng những vừa có tiền vừa có quyền, mà còn có một luật sư vô cùng nổi tiếng bảo vệ gã, chính là luật sư Phùng, người này giỏi vô cùng! Sư phụ này, tuy là do gã tự khai, nhưng... khai trong tình huống này, sẽ không khỏi bị người khác nghi ngờ chúng ta bức cung! Em lo sẽ bất lợi với anh!”
“Được rồi, đừng lo vớ vẩn nữa!” Triệu Ngọc thấy miệng vết thương đã được xử lý xong thì lập tức vẫy vẫy tay về phía Tô Kim Muội, bảo: “Tôi còn có việc phải làm! Đi đây!”
“Vâng... Để em tiễn anh...” Vừa nói, Tô Kim Muội vừa tiễn Triệu Ngọc ra khỏi cửa phân cục Nhữ Dương, trên đường đi, cô còn báo cáo đơn giản tình hình xử lý án nhảy lầu cho Triệu Ngọc.
Hiện tại, tuy Ngải Lỵ Lỵ đã thừa nhận cô ta là người đã đưa mười triệu cho Cận Siêu để gã giết người, nhưng vì chủ mưu của vụ án chính là Cận Siêu, nên khả năng Ngải Lỵ Lỵ chịu tội có thể sẽ nhỏ hơn so với dự kiến.
Có lẽ, phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể có được kết quả cuối cùng. Thế nhưng, cho dù thế nào đi chăng nữa, vụ án này liên quan đến sinh mạng của hai người trẻ tuổi, nên những người tham gia vào âm mưu này, đến cuối cùng vẫn sẽ ra tòa như cái giá mà họ đáng phải trả!
Sau khi ra khỏi phân cục Nhữ Dương, lần theo địa chỉ mà Cục trưởng Lương đưa cho, Triệu Ngọc đã tìm được một lãnh đạo có tuổi có thể sẽ biết rõ nhà Miêu Anh, nhưng thật không may, vị lãnh đạo già này tuổi tác đã cao, lại còn bị Alzheimer, đã không còn nhớ được gì!
Cả một chiều bôn ba của Triệu Ngọc cứ thế mà lãng phí.
Thời gian càng trôi, Triệu Ngọc càng có cảm giác, cơ hội tìm thấy Miêu Anh ở Tần Sơn đã vô cùng xa vời.
Có điều, tuy là thế, hắn vẫn kịp chạy đến nơi xuất hiện phó bản Kỳ Ngộ đúng giờ, hi vọng có thể tìm được cái gì đó ở đây.
Dù sao hôm nay cũng mở được quẻ Khảm, nhỡ đâu có thể tìm được manh mối có liên quan đến Miêu Anh trong phó bản thì sao?
Thế nhưng, đúng lúc Triệu Ngọc tìm được mục tiêu theo chỉ thị thì dường như hắn có thể đoán trước được điều gì, lập tức cảm thấy thất vọng vô cùng.
Hóa ra, nơi phó bản Kỳ Ngộ biểu thị là một nơi Triệu Ngọc vô cùng quen thuộc.
Khoa Xương khớp, bệnh viện Trung tâm thành phố Tần Sơn.
Đầu tiên, Diêu Giai chính là y tá trưởng ở đây. Thứ hai, lúc đầu, sau vụ đại chiến lính đặc chủng, hắn đã nằm viện ở đây nửa tháng, lại chả quen thuộc hay sao?
Lúc này đã là tám giờ tối, phòng bệnh vẫn đang bận rộn tấp nập, y tá hoặc là đang đẩy xe truyền dịch, hoặc là đang bưng khay thuốc vội vã đi qua đi lại giữa các phòng bệnh.
“Ủa? Cảnh sát Triệu, sao lại là anh?”
Không ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc cúi đầu tìm vị trí chính xác kỳ ngộ xuất hiện thì một âm thanh dịu dàng quen thuộc đột nhiên vang lên, truyền vào tai hắn.
Hắn ngẩng đầu lên thì thấy người đứng đối diện là y tá trưởng duyên dáng yêu kiều, Diêu Giai! Diêu Giai mặc một bộ đồ y tá, nhưng vẫn không thể che giấu được dáng người hoàn hảo kia của mình.
Không phải chứ!
Từ sâu trong lòng Triệu Ngọc thầm than, ông lớn hệ thống à, mày sẽ không máu chó đến thế đâu nhỉ? Miêu Anh đi rồi, không lẽ… giờ mày lại muốn tặng Diêu Giai cho tao?
Mày rốt cuộc bày cái trò gì đây?
Tao nói mày nhé, tuy tao đây tuỳ tiện lên thì không phải người, nhưng tao không hề tuỳ tiện đâu nha!