Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-538.html
Chương 538: Mãnh thú sổ lồng
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Lúc này, Triệu Ngọc chộp lấy dây chuyền của tên đàn ông đeo dây chuyền vàng, vừa điên cuồng tát gã ta, vừa bắt gã ta quỳ gối trước mặt cô hộ sĩ bị đánh và xin lỗi cô hộ sĩ.
Mấy anh cảnh sát thấy thế, vốn định vọt tới trước ngăn cản. Nhưng lại bị Triệu Ngọc quay đầu lườm một cái, hung hăng réo lên: “M* nó xéo ngay cho tao, ai dám bước tới trước một bước nữa, đừng trách ông đây không khách sáo!”
Giờ phút này, quần áo của Triệu Ngọc bị rách tả tơi, trên người cũng chồng chất vết thương, chỗ lông mày có máu đang không ngừng chảy ra ngoài.
Nhìn thoáng qua thì hắn giống như quỷ Tu La đến từ địa ngục, đáng2sợ đến mức mấy anh cảnh sát kia không dám tiến lên trước bước nào.
“Mẹ nó, không nghe tao nói à?” Ầm một cái, Triệu Ngọc đá vào tai của tên đeo dây chuyền vàng: “Xin lỗi!”
“A a a...” Tên đeo dây chuyền vàng run rẩy úp sấp trước mặt cô hộ sĩ, hô lên giữa tiếng khóc nức nở: “Xin lỗi, tôi xin lỗi!”
“Bà mẹ con gấu!” Triệu Ngọc lại tiếp tục đá qua một cú nữa, đầu tên đeo dây chuyền vàng đâm vào tường, đập ra tiếng “binh binh”.
“Biết cái gì là nói lớn một chút không hả?” Ngay sau đó, hắn kéo lỗ tai của tên đeo dây chuyền vàng hô: “Lặp lại một lần nữa xem!”
“Á...” Tên đeo dây chuyền vàng máu me đầy mặt, nghe9thấy Triệu Ngọc quát lớn xong thì không thể không nằm rạp xuống đất, cố to giọng hơn, lại nói một tiếng tôi xin lỗi!
Giờ khắc này, cô hộ sĩ bị đánh đã sớm sợ đến mức mặt không còn chút máu, cả người run rẩy, vốn không biết nên nói gì.
“Cảnh sát Triệu... Ừm...” Diêu Giai cũng cau chặt mày, dùng giọng nói nhuốm vẻ hoảng sợ nói với Triệu Ngọc: “Bọn họ đã nói xin lỗi rồi, nếu không thì cứ coi như xong...”
Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, chỉ vào hình xăm đầu sói trên cánh tay của tên đeo dây chuyền vàng nói: “Tao mặc kệ bọn mày lăn lộn ở khu nào, cũng mặc kệ thế lực của bọn mày lớn bao nhiêu, nhưng mà tùy6tiện bắt nạt người khác là không được!”
“Tao biết chắc là bọn mày không phục, cho nên, chúng ta hẹn một dịp đi! Ba ngày sau, tao tới địa bàn của bọn mày khiêu chiến, đến lúc đó, Triệu Thiên Bá tao nói được thì làm được, bọn mày cứ chuẩn bị sẵn sàng đi!”
“Khụ khụ...” Tên đeo dây chuyền vàng ho ra một ngụm máu tươi, sợ đến con mắt cũng không dám nhìn vào Triệu Ngọc một chút.
“Được rồi, giờ thì bọn mày có thể xéo đi!” Triệu Ngọc khoát tay áo về phía cửa, đồng thời nhắc nhở: “Tao mong là, bọn mày cũng biết nguyên tắc...”
Sau khi Triệu Ngọc nói xong, đám đàn em của tên đeo dây chuyền vàng mới dám đứng lên khỏi mặt đất0lên, từng người ủ rũ, lảo đảo đi ra ngoài.
Theo đạo lý, chuyện này phải về đồn công an xử lý, nhưng lúc mấy đồng chí cảnh sát tiến lên hỏi thăm, những người bị đánh lại không thèm để ý mà đi thẳng luôn, không tìm kiếm sự giúp đỡ của cảnh sát.
“Không có việc gì... Không có việc gì...” Triệu Ngọc lau máu tươi trên má, bình tĩnh nói với Diêu Giai: “Tôi sẽ bồi thường tổn thất của bệnh viện các cô!”
“Không không không... Tôi, tôi nghĩ cách...” Diêu Giai nói: “Dù sao anh cũng đã giúp đỡ chúng tôi rồi, sao có thể để anh bỏ tiền nữa? Nhanh...”
Hai tay Diêu Giai nâng Triệu Ngọc, lo lắng nói: “Vẫn là xử lý vết thương cho anh trước7đi!”
Nói xong, Diêu Giai đỡ lấy Triệu Ngọc muốn đi, thế nhưng đương nhiên mấy đồng chí cảnh sát nhân dân của đồn công an không chịu, lập tức tiến lên muốn tra hỏi Triệu Ngọc.
May mắn mà Mao Vĩ nghe tin lập tức dẫn theo các đồng nghiệp của phân cục Dung Dương chạy tới. Sau khi hiểu rõ tình huống anh ta lập tức mềm mỏng giải thích với phía cảnh sát, mãi mới ém được việc này xuống.
Thế nhưng, dù sao đây cũng là sự kiện đánh nhau tại nơi công cộng, ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ. Không bao lâu sau đã truyền đến tai Cục trưởng Loan và các vị lãnh đạo khác của Cục thành phố.
Ngày hôm sau, Cục trưởng Loan gọi Triệu Ngọc vào văn phòng, tìm hắn nói chuyện.
Mặc dù là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng Cục trưởng Loan vô cùng kiêng kị Triệu Ngọc, dù là phê bình trách cứ nhưng bà ta lại nói vô cùng uyển chuyển, nói rằng chuyện của đội trưởng Miêu, bọn họ sẽ nghĩ cách, để cho Triệu Ngọc an tâm. Sau đó khuyên nhủ hắn, nếu còn gặp lại chuyện không công bằng thế này, nhất định phải dùng cách chính thức, đừng hành động theo cảm tính nữa...
Trước mặt Cục trưởng Loan, Triệu Ngọc rất có nguyên tắc, đứng tại chỗ chăm chú nghe, còn không ngừng gật đầu.
Cục trưởng Loan thấy thái độ của Triệu Ngọc không tệ nên không truy cứu đến cùng, bà ta vốn cho rằng chuyện này có thể dần dần yên ổn lại. Nhưng không ngờ rằng, sự kiện bệnh viện lần này, Triệu Ngọc chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Không quá hai ngày, Triệu Ngọc trong một lần bắt giữ nghi phạm, lại ra tay đánh nhau, chuyện vừa xảy ra lại không thể ém xuống được.
Lúc ấy, cảnh sát hoài nghi nghi phạm nào đó có liên quan tới một vụ việc cố ý đả thương người, vốn định bắt trở về thẩm vấn. Nhưng không ngờ đến, Triệu Ngọc lại ra tay đánh nhau ngay tại hiện trường, triển khai vật lộn tay chân với đông đảo các nghi phạm trong một cái hẻm nhỏ.
Kết quả là, vụ việc lấy kết cục Triệu Ngọc tàn sát đẫm máu mà chấm dứt, đám người đó - tính cả bản thân người hiềm nghi, cuối cùng bị Triệu Ngọc đánh cho vào ICU hết...
Ngày thứ ba, Triệu Ngọc vẫn chẳng rảnh rang, hắn thật sự dẫn một đám thuộc hạ của tên Tóc Vàng đến địa bàn của tên đeo dây chuyên vàng gây sự. Tên đeo dây chuyên vàng sớm đã không muốn đánh nhau, quân lính tan rã, Triệu Ngọc không dùng bao nhiêu sức đã tiêu diệt cả ổ.
Nhưng mà Triệu Ngọc lại cảm thấy không đã nghiền, thế nên dẫn người xông vào bệnh viện, lại đánh đồng bọn của tên đeo dây chuyên vàng một lần nữa...
Ngày thứ tư, Triệu Ngọc một thân một mình trở lại võ quán Taekwondo đi tìm Lôi Bân. Lôi Bân không dám ra ngoài, chỉ sai người đưa cho Triệu Ngọc một bức ảnh của Miêu Anh khi còn bé đang nhận thưởng!
Nhìn thấy ảnh của Miêu Anh, Triệu Ngọc cảm thấy trong lòng không dễ chịu, nên tìm cái cớ, lại đại náo võ quán Taekwondo một trận, dẫn đến võ quán Taekwondo phải đóng cửa hai ngày, thậm chí còn dán thông báo chuyển nhượng...
...
Cứ như vậy, mấy ngày liên tiếp, Triệu Ngọc giống như một con mãnh thú sổ lồng, chỉ lo làm theo ý mình, không thèm phân rõ phải trái. Tựa như phương châm của hắn kiếp trước, phàm là chuyện có thể dùng quả đấm giải quyết thì xưa nay hắn chưa từng nghĩ cách khác.
Đương nhiên, Triệu Ngọc giày vò một trận như thế, khiếu nại dành cho hắn cũng như hoa tuyết liên tiếp không ngừng mà đưa đến bàn làm việc của Cục trưởng Loan, làm bà ta sứt đầu mẻ trán một phen.
Cuối cùng, thực sự bất đắc dĩ, Cục trưởng Loan cưỡng chế ra lệnh cho Triệu Ngọc nghỉ, tự kiểm điểm bản thân.
Nhưng Triệu Ngọc vẫn không có cảm giác gì, mấy ngày tiếp theo vẫn tiếp tục gây ra vài sự kiện bạo lực.
Các đồng nghiệp rất lo lắng tương lai của Triệu Ngọc không dễ thu thập, mặc kệ là bên Dung Dương hay là bên Nhữ Dương, phàm là người có giao tình với Triệu Ngọc, ai cũng chạy tới khuyên nhủ.
Thế nhưng Triệu Ngọc lại không nghe lọt lời nào cả, có bạn bè tới, hắn lôi kéo bọn họ uống rượu, không uống không được, không uống nhiều cũng không được.
Dần dà, cuối cùng cũng không còn ai chạy đến thuyết phục hắn nữa...
Lại qua thêm mấy ngày, bỗng nhiên Triệu Ngọc nhận được một thông báo từ phía tòa án, nhìn kĩ lại, hóa ra là có người kiện hắn! Người kiện hắn cũng không phải ai xa lạ, chính là luật sư biện hộ của đại thiếu gia nhà họ Khâu kia - Phùng Triêu Dương!
Tên Phùng Triêu Dương này đúng là lợi hại, mặc dù đám người Tiểu Trương bên phân cục Nhữ Dương đã kiệt lực che giấu cho Triệu Ngọc, nhưng Phùng Triêu Dương vẫn tìm ra Triệu Ngọc.
Bây giờ hắn ta lấy tội danh ẩu đả phi pháp và tội bức cung để kiện Triệu Ngọc lên toà án, đồng thời còn muốn biện hộ cho đại thiếu gia nhà họ Khâu, chứng minh tội danh cưỡng gian lúc người hôn mê của hắn ta không thành lập, chứng minh đại thiếu gia nhà họ Khâu chỉ là một người bị hại vô tội.
Sau khi nhận được tin tức này, đồng nghiệp và các bạn của Triệu Ngọc hoảng sợ, nhao nhao chạy đến nghĩ kế cho Triệu Ngọc. Nhưng mà, Triệu Ngọc lại không thèm để ý.
“Luật sư Phùng Triêu Dương à!” Hắn cười gằn với đồng nghiệp và các bạn mình: “Coi như hắn ta không tìm đến tôi, tôi còn muốn đi tìm hắn ta chơi một chút đây! Mọi người cứ yên tâm đi, chuyện này, tôi giải quyết nhanh thôi!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Mấy anh cảnh sát thấy thế, vốn định vọt tới trước ngăn cản. Nhưng lại bị Triệu Ngọc quay đầu lườm một cái, hung hăng réo lên: “M* nó xéo ngay cho tao, ai dám bước tới trước một bước nữa, đừng trách ông đây không khách sáo!”
Giờ phút này, quần áo của Triệu Ngọc bị rách tả tơi, trên người cũng chồng chất vết thương, chỗ lông mày có máu đang không ngừng chảy ra ngoài.
Nhìn thoáng qua thì hắn giống như quỷ Tu La đến từ địa ngục, đáng2sợ đến mức mấy anh cảnh sát kia không dám tiến lên trước bước nào.
“Mẹ nó, không nghe tao nói à?” Ầm một cái, Triệu Ngọc đá vào tai của tên đeo dây chuyền vàng: “Xin lỗi!”
“A a a...” Tên đeo dây chuyền vàng run rẩy úp sấp trước mặt cô hộ sĩ, hô lên giữa tiếng khóc nức nở: “Xin lỗi, tôi xin lỗi!”
“Bà mẹ con gấu!” Triệu Ngọc lại tiếp tục đá qua một cú nữa, đầu tên đeo dây chuyền vàng đâm vào tường, đập ra tiếng “binh binh”.
“Biết cái gì là nói lớn một chút không hả?” Ngay sau đó, hắn kéo lỗ tai của tên đeo dây chuyền vàng hô: “Lặp lại một lần nữa xem!”
“Á...” Tên đeo dây chuyền vàng máu me đầy mặt, nghe9thấy Triệu Ngọc quát lớn xong thì không thể không nằm rạp xuống đất, cố to giọng hơn, lại nói một tiếng tôi xin lỗi!
Giờ khắc này, cô hộ sĩ bị đánh đã sớm sợ đến mức mặt không còn chút máu, cả người run rẩy, vốn không biết nên nói gì.
“Cảnh sát Triệu... Ừm...” Diêu Giai cũng cau chặt mày, dùng giọng nói nhuốm vẻ hoảng sợ nói với Triệu Ngọc: “Bọn họ đã nói xin lỗi rồi, nếu không thì cứ coi như xong...”
Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, chỉ vào hình xăm đầu sói trên cánh tay của tên đeo dây chuyền vàng nói: “Tao mặc kệ bọn mày lăn lộn ở khu nào, cũng mặc kệ thế lực của bọn mày lớn bao nhiêu, nhưng mà tùy6tiện bắt nạt người khác là không được!”
“Tao biết chắc là bọn mày không phục, cho nên, chúng ta hẹn một dịp đi! Ba ngày sau, tao tới địa bàn của bọn mày khiêu chiến, đến lúc đó, Triệu Thiên Bá tao nói được thì làm được, bọn mày cứ chuẩn bị sẵn sàng đi!”
“Khụ khụ...” Tên đeo dây chuyền vàng ho ra một ngụm máu tươi, sợ đến con mắt cũng không dám nhìn vào Triệu Ngọc một chút.
“Được rồi, giờ thì bọn mày có thể xéo đi!” Triệu Ngọc khoát tay áo về phía cửa, đồng thời nhắc nhở: “Tao mong là, bọn mày cũng biết nguyên tắc...”
Sau khi Triệu Ngọc nói xong, đám đàn em của tên đeo dây chuyền vàng mới dám đứng lên khỏi mặt đất0lên, từng người ủ rũ, lảo đảo đi ra ngoài.
Theo đạo lý, chuyện này phải về đồn công an xử lý, nhưng lúc mấy đồng chí cảnh sát tiến lên hỏi thăm, những người bị đánh lại không thèm để ý mà đi thẳng luôn, không tìm kiếm sự giúp đỡ của cảnh sát.
“Không có việc gì... Không có việc gì...” Triệu Ngọc lau máu tươi trên má, bình tĩnh nói với Diêu Giai: “Tôi sẽ bồi thường tổn thất của bệnh viện các cô!”
“Không không không... Tôi, tôi nghĩ cách...” Diêu Giai nói: “Dù sao anh cũng đã giúp đỡ chúng tôi rồi, sao có thể để anh bỏ tiền nữa? Nhanh...”
Hai tay Diêu Giai nâng Triệu Ngọc, lo lắng nói: “Vẫn là xử lý vết thương cho anh trước7đi!”
Nói xong, Diêu Giai đỡ lấy Triệu Ngọc muốn đi, thế nhưng đương nhiên mấy đồng chí cảnh sát nhân dân của đồn công an không chịu, lập tức tiến lên muốn tra hỏi Triệu Ngọc.
May mắn mà Mao Vĩ nghe tin lập tức dẫn theo các đồng nghiệp của phân cục Dung Dương chạy tới. Sau khi hiểu rõ tình huống anh ta lập tức mềm mỏng giải thích với phía cảnh sát, mãi mới ém được việc này xuống.
Thế nhưng, dù sao đây cũng là sự kiện đánh nhau tại nơi công cộng, ảnh hưởng vô cùng mạnh mẽ. Không bao lâu sau đã truyền đến tai Cục trưởng Loan và các vị lãnh đạo khác của Cục thành phố.
Ngày hôm sau, Cục trưởng Loan gọi Triệu Ngọc vào văn phòng, tìm hắn nói chuyện.
Mặc dù là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng Cục trưởng Loan vô cùng kiêng kị Triệu Ngọc, dù là phê bình trách cứ nhưng bà ta lại nói vô cùng uyển chuyển, nói rằng chuyện của đội trưởng Miêu, bọn họ sẽ nghĩ cách, để cho Triệu Ngọc an tâm. Sau đó khuyên nhủ hắn, nếu còn gặp lại chuyện không công bằng thế này, nhất định phải dùng cách chính thức, đừng hành động theo cảm tính nữa...
Trước mặt Cục trưởng Loan, Triệu Ngọc rất có nguyên tắc, đứng tại chỗ chăm chú nghe, còn không ngừng gật đầu.
Cục trưởng Loan thấy thái độ của Triệu Ngọc không tệ nên không truy cứu đến cùng, bà ta vốn cho rằng chuyện này có thể dần dần yên ổn lại. Nhưng không ngờ rằng, sự kiện bệnh viện lần này, Triệu Ngọc chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Không quá hai ngày, Triệu Ngọc trong một lần bắt giữ nghi phạm, lại ra tay đánh nhau, chuyện vừa xảy ra lại không thể ém xuống được.
Lúc ấy, cảnh sát hoài nghi nghi phạm nào đó có liên quan tới một vụ việc cố ý đả thương người, vốn định bắt trở về thẩm vấn. Nhưng không ngờ đến, Triệu Ngọc lại ra tay đánh nhau ngay tại hiện trường, triển khai vật lộn tay chân với đông đảo các nghi phạm trong một cái hẻm nhỏ.
Kết quả là, vụ việc lấy kết cục Triệu Ngọc tàn sát đẫm máu mà chấm dứt, đám người đó - tính cả bản thân người hiềm nghi, cuối cùng bị Triệu Ngọc đánh cho vào ICU hết...
Ngày thứ ba, Triệu Ngọc vẫn chẳng rảnh rang, hắn thật sự dẫn một đám thuộc hạ của tên Tóc Vàng đến địa bàn của tên đeo dây chuyên vàng gây sự. Tên đeo dây chuyên vàng sớm đã không muốn đánh nhau, quân lính tan rã, Triệu Ngọc không dùng bao nhiêu sức đã tiêu diệt cả ổ.
Nhưng mà Triệu Ngọc lại cảm thấy không đã nghiền, thế nên dẫn người xông vào bệnh viện, lại đánh đồng bọn của tên đeo dây chuyên vàng một lần nữa...
Ngày thứ tư, Triệu Ngọc một thân một mình trở lại võ quán Taekwondo đi tìm Lôi Bân. Lôi Bân không dám ra ngoài, chỉ sai người đưa cho Triệu Ngọc một bức ảnh của Miêu Anh khi còn bé đang nhận thưởng!
Nhìn thấy ảnh của Miêu Anh, Triệu Ngọc cảm thấy trong lòng không dễ chịu, nên tìm cái cớ, lại đại náo võ quán Taekwondo một trận, dẫn đến võ quán Taekwondo phải đóng cửa hai ngày, thậm chí còn dán thông báo chuyển nhượng...
...
Cứ như vậy, mấy ngày liên tiếp, Triệu Ngọc giống như một con mãnh thú sổ lồng, chỉ lo làm theo ý mình, không thèm phân rõ phải trái. Tựa như phương châm của hắn kiếp trước, phàm là chuyện có thể dùng quả đấm giải quyết thì xưa nay hắn chưa từng nghĩ cách khác.
Đương nhiên, Triệu Ngọc giày vò một trận như thế, khiếu nại dành cho hắn cũng như hoa tuyết liên tiếp không ngừng mà đưa đến bàn làm việc của Cục trưởng Loan, làm bà ta sứt đầu mẻ trán một phen.
Cuối cùng, thực sự bất đắc dĩ, Cục trưởng Loan cưỡng chế ra lệnh cho Triệu Ngọc nghỉ, tự kiểm điểm bản thân.
Nhưng Triệu Ngọc vẫn không có cảm giác gì, mấy ngày tiếp theo vẫn tiếp tục gây ra vài sự kiện bạo lực.
Các đồng nghiệp rất lo lắng tương lai của Triệu Ngọc không dễ thu thập, mặc kệ là bên Dung Dương hay là bên Nhữ Dương, phàm là người có giao tình với Triệu Ngọc, ai cũng chạy tới khuyên nhủ.
Thế nhưng Triệu Ngọc lại không nghe lọt lời nào cả, có bạn bè tới, hắn lôi kéo bọn họ uống rượu, không uống không được, không uống nhiều cũng không được.
Dần dà, cuối cùng cũng không còn ai chạy đến thuyết phục hắn nữa...
Lại qua thêm mấy ngày, bỗng nhiên Triệu Ngọc nhận được một thông báo từ phía tòa án, nhìn kĩ lại, hóa ra là có người kiện hắn! Người kiện hắn cũng không phải ai xa lạ, chính là luật sư biện hộ của đại thiếu gia nhà họ Khâu kia - Phùng Triêu Dương!
Tên Phùng Triêu Dương này đúng là lợi hại, mặc dù đám người Tiểu Trương bên phân cục Nhữ Dương đã kiệt lực che giấu cho Triệu Ngọc, nhưng Phùng Triêu Dương vẫn tìm ra Triệu Ngọc.
Bây giờ hắn ta lấy tội danh ẩu đả phi pháp và tội bức cung để kiện Triệu Ngọc lên toà án, đồng thời còn muốn biện hộ cho đại thiếu gia nhà họ Khâu, chứng minh tội danh cưỡng gian lúc người hôn mê của hắn ta không thành lập, chứng minh đại thiếu gia nhà họ Khâu chỉ là một người bị hại vô tội.
Sau khi nhận được tin tức này, đồng nghiệp và các bạn của Triệu Ngọc hoảng sợ, nhao nhao chạy đến nghĩ kế cho Triệu Ngọc. Nhưng mà, Triệu Ngọc lại không thèm để ý.
“Luật sư Phùng Triêu Dương à!” Hắn cười gằn với đồng nghiệp và các bạn mình: “Coi như hắn ta không tìm đến tôi, tôi còn muốn đi tìm hắn ta chơi một chút đây! Mọi người cứ yên tâm đi, chuyện này, tôi giải quyết nhanh thôi!”
Bình luận facebook