Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-541.html
Chương 541: Cảnh sát điều tra đặc biệt
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Đúng đó lão Kim!” Cục trưởng Châu An Đông phụ họa: “Tích chút đức đi có được không? Đừng có ép tôi cũng đi theo ông hút hai điếu!”
“Triệu Ngọc à, rốt cuộc cậu muốn đưa chúng tôi đi đâu vậy?” Liêu Cảnh Hiền cau mày nói: “Đến cùng là chuyện khẩn cấp gì, nói cho tôi biết trước một tiếng được không? Cậu nhìn ba chúng tôi, nhìn qua có ai giống người chịu nổi giày vò không?”
“Đến thì biết, cho...” Vừa nói, Triệu Ngọc vừa ném cái gói cho bọn họ, không khách sáo nói: “Giúp tôi mở cái gói này ra trước đi, tôi còn chưa kịp xem nữa!”
“Gói?” Liêu Cảnh Hiền và Kim Chấn Bang nhìn nhau, khi bọn họ nhìn thấy thông tin trên gói thì lập tức vui mừng nhướng mày.
Liêu Cảnh Hiền nhanh chóng mở cái gói ra, bên trong bất thình2lình xuất hiện một bức thư chính quy.
“Không sai, đúng là thư thông báo rồi! Nhanh ghê!” Liêu Cảnh Hiền vui mừng quá đỗi, vừa mở thư vừa nói với Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu à, hôm nay chúng tôi tìm cậu là muốn nói chuyện này đó! Đơn xin làm cảnh sát điều tra đặc biệt của cậu lần trước đã có kết quả, đây là thư thông báo đó! Mấy ngày trước cấp trên đã gọi điện thoại cho Cục thành phố rồi, tôi biết cậu còn chưa đi làm cho nên đổi địa chỉ nhận hàng đến nhà cậu!”
“Cái gì? Cảnh sát điều tra đặc biệt?” Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ tới, trước khi Miêu Anh mất tích hắn đã từng xin làm cảnh sát điều tra đặc biệt. Một khi được thông qua thì hắn có thể vào tổ điều tra cấp trung ương chuyên9đi điều tra những vụ án hình sự hạng một quốc gia được ghi trên sổ bìa da màu vàng kia.
“Đúng vậy đó!” Liêu Cảnh Hiền vội vàng mở văn kiện ra, giải thích cho Triệu Ngọc: “Có điều, tính chất của tổ điều tra đặc biệt này phức tạp hơn cậu tưởng tượng nhiều. Nó được phê chuẩn đặc biệt từ tòa án hình sự trung ương, có rất nhiều đặc quyền trong việc điều tra vụ án. Hơn nữa, không chỉ những vụ án chưa kết thúc, vụ án chưa được giải quyết mà còn có những vụ án đặc biệt lớn khác, cũng sẽ được tổ này phụ trách.”
“Nhưng mà... Bởi vì tổ viên là những tinh anh trong ngành cảnh sát của cả nước, số người khá nhiều... Cho nên...”
“Cho nên sao?” Triệu Ngọc biết chắc phần sau sẽ có ngoài ý muốn.
“Cho nên, bức6thư hôm nay cậu nhận được không phải là thư thông báo trúng tuyển, mà là thư thông báo có tư cách trúng tuyển!” Liêu Cảnh Hiền giơ văn kiện lên, trịnh trọng nói: “Nói cách khác, thứ bây giờ cậu nhận được chỉ là tư cách trúng tuyển, còn việc cuối cùng có thành cảnh sát điều tra đặc biệt hay không, còn phải thông qua bài kiểm tra của bọn họ mới được! Theo tôi suy đoán, đại khái là trong trăm lấy một á?”
“Vậy thì nhanh gọi điện thoại cho em vợ ông đi.” Triệu Ngọc nghiêm túc nói đùa: “Để ông ta mở cửa sau cho tôi đi!”
“Chuyện này...” Trên trán Liêu Cảnh Hiền chảy đầy vạch đen: “Chuyện này không được đâu, đó là tổ điều tra cấp trung ương đó, không phải chuyện đùa! Nếu trong tuyển chọn thành viên có gì đen0tối, là sẽ bị châm biếm đó!”
“Vậy... làm cảnh sát điều tra đặc biệt này, tiền lương có cao không? Đãi ngộ thế nào?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Tính chất là tạm thời điều chuyển, tiền lương vẫn nhận của phân cục Dung Dương, chỉ là tên tuổi nghe có vẻ vang dội hơn mà thôi!” Liêu Cảnh Hiền nói thật: “Đãi ngộ hả, còn phải xem xét! Hơn nữa, cạnh tranh vô cùng kịch liệt, chỉ cần sai lầm một chút là có khả năng bị điều về ngay!”
“Hả... Vậy để tôi suy nghĩ thêm một chút đi!” Triệu Ngọc lắc đầu.
“Thằng ranh con này!” Bỗng nhiên Kim Chấn Bang không nhịn được mắng: “Cái gì mà lại suy nghĩ một chút, cậu có biết cả thành phố Tần Sơn này, chỉ có một người từng trúng tuyển thôi hay không! Cậu có biết đây là vinh quang lớn7cỡ nào không? Mẹ nó không biết cố gắng tranh thủ, lại còn suy nghĩ một chút...”
“Một người, là ai vậy?” Triệu Ngọc hỏi một câu, cũng tự tìm ra đáp án cho mình rất nhanh: “À, hóa ra là lão Kim bán dưa hả!”
“Này, nói kiểu gì vậy?” Liêu Cảnh Hiền giận quát: “Triệu Ngọc, tốt xấu gì lão Kim cũng coi như sư phụ của cậu, lão Kim là người duy nhất ở Tần Sơn chúng ta từng vào tổ điều tra đặc biệt, ông ấy đã từng được bao nhiêu người hâm mộ, cậu có biết không? Còn có, chẳng lẽ... Cậu quên chuyện quyển sổ bìa da màu vàng kia sao?”
“À, đòi quyển sổ hả, quay lại sẽ trả cho ông!” Triệu Ngọc khinh thường nói một câu.
“Cậu!” Kim Chấn Bang lập tức phát giận, gào thét nói: “Triệu Ngọc, cậu nhìn lại bản thân mình đi? Cậu xem gần đây cậu làm những chuyện hư hỏng gì, có khác gì mấy thằng lưu manh đầu đường xó chợ không? Không phải là bạn gái rời đi thôi sao? Chuyện có to tát gì đâu, thằng nhóc thối này, còn không mau tỉnh lại một chút hả?”
Két...
Nghe nói như thế, đột nhiên Triệu Ngọc đạp mạnh lên chân ga, xe giống như bay lên, khiến ba ông già lắc trái lắc phải.
“Này, Triệu Ngọc, đừng kích động, đừng kích động!” Sắc mặt Châu An Đông trắng xanh khuyên nhủ: “Lần này tôi đến là muốn nói cho cậu biết, tôi đã vận dụng tất cả các mối quan hệ của tôi tìm giúp cậu. Theo như thông tin tôi biết hiện giờ thì gia cảnh của Miêu Anh còn phức tạp hơn tưởng tượng của cậu! Cậu trước... Chậm một chút... Chậm một chút...”
Nghe thấy Châu An Đông đột ngột nhắc tới Miêu Anh, lúc này Triệu Ngọc mới thoáng giảm tốc độ.
“Mặc dù tôi không thăm dò được tình huống cụ thể, nhưng tôi biết theo tình huống cả nhà Miêu Anh cùng biến mất thì chắc đã được bên nào đó bảo vệ! Chắc cậu cũng có nghĩ đến, vết tích cuộc sống của bọn họ bị người ta xóa bỏ, hoàn toàn phù hợp với sách lược bảo vệ nhân chứng!”
“Cho nên, cá nhân tôi cho rằng, chuyện Miêu Anh rời khỏi cậu chỉ vì tình thế bất đắc dĩ, chứ không phải do tình cảm giữa hai người xảy ra vấn đề.” Cục trưởng Châu An Đông thành khẩn khuyên nhủ: “Tiểu Triệu, cơ hội lần này đối với cậu là một cơ hội tuyệt vời đó! Nếu như cậu có thể trở thành cảnh sát điều tra đặc biệt thì tương lai cậu có thể có quyền hạn điều tra cao hơn. Đến lúc đó, chẳng phải cậu sẽ có hi vọng tìm được Miêu Anh sao!”
Cục trưởng Châu nói một câu, cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, Triệu Ngọc nghe xong thì trong mắt lập tức toát ra ánh sáng chờ mong.
Lúc này, xe cũng gần như đã lái đến đích, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước mắt là quảng trường Thắng Lợi của thành phố Tần Sơn. Căn cứ theo tọa độ của phó bản Kỳ Ngộ, chỗ sẽ xảy ra Kỳ Ngộ là phía ngoài cổng chính của quảng trường.
Triệu Ngọc lại nhìn đồng hồ, thấy thời gian còn thừa không nhiều. Hắn nhanh chóng dừng xe ở ven đường, sau đó vội vàng xuống xe, sốt ruột vội vàng chạy tới mục tiêu.
Triệu Ngọc vừa chạy như thế, ba ông già hai mặt nhìn nhau. Liêu Cảnh Hiền còn đắc ý châm chọc hai người khác: “Nhìn thấy chưa? Không phải tôi đã nói với hai ông là đừng có nhắc tới Miêu Anh trước mặt Triệu Ngọc rồi sao? Thế nào? Hỏng mất rồi làm sao?”
“Ông già quỷ quyệt này!” Kim Chấn Bang cho lão Liêu một quyền: “Nhanh, xuống xe đi xem xem, nói không chừng... Thật mẹ nó có chuyện lớn gì đó!”
“Đúng, đúng!” Cục trưởng Châu vội đẩy cửa xe ra, ba ông già nhanh nhẹn đi theo.
Lúc Triệu Ngọc thở hồng hộc chạy đến cổng quảng trường thì nhìn thấy, nơi này có một đám người đang tụ tập.
Làm cái gì vậy?
Nhiều người như vậy?
Nghĩ tới quẻ Càn của hệ thống, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy trái tim mình nhảy lên bịch bịch, nếu như ở đây có bom, hoặc là khủng bố tấn công thì có chịu nổi không?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lần nữa sử dụng một máy dò xét tàng hình bản cao cấp. Vừa dùng đạo cụ, hắn bắt đầu vây quanh không ngừng đi xuyên qua đám người, muốn cẩn thận xem xét một lần nơi này xem rốt cuộc có nguy hiểm hay không?
Ai ngờ, khi hắn mới vừa tiến vào đám người, không ngờ lại nhìn thấy một đám thanh thiếu niên mặc đồng phục tình nguyện, đứng ngay cạnh bậc thang phát truyền đơn.
Mà một cô bé phát truyền đơn trong đó không phải ai khác, đúng là cô đồ đệ Tô Kim Muội mình mới nhận!
Hả?
Trùng hợp như vậy, vì sao Tô Kim Muội lại ở chỗ này vậy?
Chuyện này...
Chẳng lẽ...
Triệu Ngọc dừng bước lại, vò đầu phỏng đoán, lại hoàn toàn không thể đoán ra, đến cùng phó bản Kỳ Ngộ lần này là chuyện gì?
“Hả? Sư phụ? Tại sao là anh vậy?” Tô Kim Muội vừa nhấc mắt thấy Triệu Ngọc thì vội vàng cầm truyền đơn trong tay vui vẻ ra mặt chạy tới chỗ Triệu Ngọc...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Triệu Ngọc à, rốt cuộc cậu muốn đưa chúng tôi đi đâu vậy?” Liêu Cảnh Hiền cau mày nói: “Đến cùng là chuyện khẩn cấp gì, nói cho tôi biết trước một tiếng được không? Cậu nhìn ba chúng tôi, nhìn qua có ai giống người chịu nổi giày vò không?”
“Đến thì biết, cho...” Vừa nói, Triệu Ngọc vừa ném cái gói cho bọn họ, không khách sáo nói: “Giúp tôi mở cái gói này ra trước đi, tôi còn chưa kịp xem nữa!”
“Gói?” Liêu Cảnh Hiền và Kim Chấn Bang nhìn nhau, khi bọn họ nhìn thấy thông tin trên gói thì lập tức vui mừng nhướng mày.
Liêu Cảnh Hiền nhanh chóng mở cái gói ra, bên trong bất thình2lình xuất hiện một bức thư chính quy.
“Không sai, đúng là thư thông báo rồi! Nhanh ghê!” Liêu Cảnh Hiền vui mừng quá đỗi, vừa mở thư vừa nói với Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu à, hôm nay chúng tôi tìm cậu là muốn nói chuyện này đó! Đơn xin làm cảnh sát điều tra đặc biệt của cậu lần trước đã có kết quả, đây là thư thông báo đó! Mấy ngày trước cấp trên đã gọi điện thoại cho Cục thành phố rồi, tôi biết cậu còn chưa đi làm cho nên đổi địa chỉ nhận hàng đến nhà cậu!”
“Cái gì? Cảnh sát điều tra đặc biệt?” Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ tới, trước khi Miêu Anh mất tích hắn đã từng xin làm cảnh sát điều tra đặc biệt. Một khi được thông qua thì hắn có thể vào tổ điều tra cấp trung ương chuyên9đi điều tra những vụ án hình sự hạng một quốc gia được ghi trên sổ bìa da màu vàng kia.
“Đúng vậy đó!” Liêu Cảnh Hiền vội vàng mở văn kiện ra, giải thích cho Triệu Ngọc: “Có điều, tính chất của tổ điều tra đặc biệt này phức tạp hơn cậu tưởng tượng nhiều. Nó được phê chuẩn đặc biệt từ tòa án hình sự trung ương, có rất nhiều đặc quyền trong việc điều tra vụ án. Hơn nữa, không chỉ những vụ án chưa kết thúc, vụ án chưa được giải quyết mà còn có những vụ án đặc biệt lớn khác, cũng sẽ được tổ này phụ trách.”
“Nhưng mà... Bởi vì tổ viên là những tinh anh trong ngành cảnh sát của cả nước, số người khá nhiều... Cho nên...”
“Cho nên sao?” Triệu Ngọc biết chắc phần sau sẽ có ngoài ý muốn.
“Cho nên, bức6thư hôm nay cậu nhận được không phải là thư thông báo trúng tuyển, mà là thư thông báo có tư cách trúng tuyển!” Liêu Cảnh Hiền giơ văn kiện lên, trịnh trọng nói: “Nói cách khác, thứ bây giờ cậu nhận được chỉ là tư cách trúng tuyển, còn việc cuối cùng có thành cảnh sát điều tra đặc biệt hay không, còn phải thông qua bài kiểm tra của bọn họ mới được! Theo tôi suy đoán, đại khái là trong trăm lấy một á?”
“Vậy thì nhanh gọi điện thoại cho em vợ ông đi.” Triệu Ngọc nghiêm túc nói đùa: “Để ông ta mở cửa sau cho tôi đi!”
“Chuyện này...” Trên trán Liêu Cảnh Hiền chảy đầy vạch đen: “Chuyện này không được đâu, đó là tổ điều tra cấp trung ương đó, không phải chuyện đùa! Nếu trong tuyển chọn thành viên có gì đen0tối, là sẽ bị châm biếm đó!”
“Vậy... làm cảnh sát điều tra đặc biệt này, tiền lương có cao không? Đãi ngộ thế nào?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Tính chất là tạm thời điều chuyển, tiền lương vẫn nhận của phân cục Dung Dương, chỉ là tên tuổi nghe có vẻ vang dội hơn mà thôi!” Liêu Cảnh Hiền nói thật: “Đãi ngộ hả, còn phải xem xét! Hơn nữa, cạnh tranh vô cùng kịch liệt, chỉ cần sai lầm một chút là có khả năng bị điều về ngay!”
“Hả... Vậy để tôi suy nghĩ thêm một chút đi!” Triệu Ngọc lắc đầu.
“Thằng ranh con này!” Bỗng nhiên Kim Chấn Bang không nhịn được mắng: “Cái gì mà lại suy nghĩ một chút, cậu có biết cả thành phố Tần Sơn này, chỉ có một người từng trúng tuyển thôi hay không! Cậu có biết đây là vinh quang lớn7cỡ nào không? Mẹ nó không biết cố gắng tranh thủ, lại còn suy nghĩ một chút...”
“Một người, là ai vậy?” Triệu Ngọc hỏi một câu, cũng tự tìm ra đáp án cho mình rất nhanh: “À, hóa ra là lão Kim bán dưa hả!”
“Này, nói kiểu gì vậy?” Liêu Cảnh Hiền giận quát: “Triệu Ngọc, tốt xấu gì lão Kim cũng coi như sư phụ của cậu, lão Kim là người duy nhất ở Tần Sơn chúng ta từng vào tổ điều tra đặc biệt, ông ấy đã từng được bao nhiêu người hâm mộ, cậu có biết không? Còn có, chẳng lẽ... Cậu quên chuyện quyển sổ bìa da màu vàng kia sao?”
“À, đòi quyển sổ hả, quay lại sẽ trả cho ông!” Triệu Ngọc khinh thường nói một câu.
“Cậu!” Kim Chấn Bang lập tức phát giận, gào thét nói: “Triệu Ngọc, cậu nhìn lại bản thân mình đi? Cậu xem gần đây cậu làm những chuyện hư hỏng gì, có khác gì mấy thằng lưu manh đầu đường xó chợ không? Không phải là bạn gái rời đi thôi sao? Chuyện có to tát gì đâu, thằng nhóc thối này, còn không mau tỉnh lại một chút hả?”
Két...
Nghe nói như thế, đột nhiên Triệu Ngọc đạp mạnh lên chân ga, xe giống như bay lên, khiến ba ông già lắc trái lắc phải.
“Này, Triệu Ngọc, đừng kích động, đừng kích động!” Sắc mặt Châu An Đông trắng xanh khuyên nhủ: “Lần này tôi đến là muốn nói cho cậu biết, tôi đã vận dụng tất cả các mối quan hệ của tôi tìm giúp cậu. Theo như thông tin tôi biết hiện giờ thì gia cảnh của Miêu Anh còn phức tạp hơn tưởng tượng của cậu! Cậu trước... Chậm một chút... Chậm một chút...”
Nghe thấy Châu An Đông đột ngột nhắc tới Miêu Anh, lúc này Triệu Ngọc mới thoáng giảm tốc độ.
“Mặc dù tôi không thăm dò được tình huống cụ thể, nhưng tôi biết theo tình huống cả nhà Miêu Anh cùng biến mất thì chắc đã được bên nào đó bảo vệ! Chắc cậu cũng có nghĩ đến, vết tích cuộc sống của bọn họ bị người ta xóa bỏ, hoàn toàn phù hợp với sách lược bảo vệ nhân chứng!”
“Cho nên, cá nhân tôi cho rằng, chuyện Miêu Anh rời khỏi cậu chỉ vì tình thế bất đắc dĩ, chứ không phải do tình cảm giữa hai người xảy ra vấn đề.” Cục trưởng Châu An Đông thành khẩn khuyên nhủ: “Tiểu Triệu, cơ hội lần này đối với cậu là một cơ hội tuyệt vời đó! Nếu như cậu có thể trở thành cảnh sát điều tra đặc biệt thì tương lai cậu có thể có quyền hạn điều tra cao hơn. Đến lúc đó, chẳng phải cậu sẽ có hi vọng tìm được Miêu Anh sao!”
Cục trưởng Châu nói một câu, cuối cùng cũng nói đến vấn đề chính, Triệu Ngọc nghe xong thì trong mắt lập tức toát ra ánh sáng chờ mong.
Lúc này, xe cũng gần như đã lái đến đích, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước mắt là quảng trường Thắng Lợi của thành phố Tần Sơn. Căn cứ theo tọa độ của phó bản Kỳ Ngộ, chỗ sẽ xảy ra Kỳ Ngộ là phía ngoài cổng chính của quảng trường.
Triệu Ngọc lại nhìn đồng hồ, thấy thời gian còn thừa không nhiều. Hắn nhanh chóng dừng xe ở ven đường, sau đó vội vàng xuống xe, sốt ruột vội vàng chạy tới mục tiêu.
Triệu Ngọc vừa chạy như thế, ba ông già hai mặt nhìn nhau. Liêu Cảnh Hiền còn đắc ý châm chọc hai người khác: “Nhìn thấy chưa? Không phải tôi đã nói với hai ông là đừng có nhắc tới Miêu Anh trước mặt Triệu Ngọc rồi sao? Thế nào? Hỏng mất rồi làm sao?”
“Ông già quỷ quyệt này!” Kim Chấn Bang cho lão Liêu một quyền: “Nhanh, xuống xe đi xem xem, nói không chừng... Thật mẹ nó có chuyện lớn gì đó!”
“Đúng, đúng!” Cục trưởng Châu vội đẩy cửa xe ra, ba ông già nhanh nhẹn đi theo.
Lúc Triệu Ngọc thở hồng hộc chạy đến cổng quảng trường thì nhìn thấy, nơi này có một đám người đang tụ tập.
Làm cái gì vậy?
Nhiều người như vậy?
Nghĩ tới quẻ Càn của hệ thống, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy trái tim mình nhảy lên bịch bịch, nếu như ở đây có bom, hoặc là khủng bố tấn công thì có chịu nổi không?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lần nữa sử dụng một máy dò xét tàng hình bản cao cấp. Vừa dùng đạo cụ, hắn bắt đầu vây quanh không ngừng đi xuyên qua đám người, muốn cẩn thận xem xét một lần nơi này xem rốt cuộc có nguy hiểm hay không?
Ai ngờ, khi hắn mới vừa tiến vào đám người, không ngờ lại nhìn thấy một đám thanh thiếu niên mặc đồng phục tình nguyện, đứng ngay cạnh bậc thang phát truyền đơn.
Mà một cô bé phát truyền đơn trong đó không phải ai khác, đúng là cô đồ đệ Tô Kim Muội mình mới nhận!
Hả?
Trùng hợp như vậy, vì sao Tô Kim Muội lại ở chỗ này vậy?
Chuyện này...
Chẳng lẽ...
Triệu Ngọc dừng bước lại, vò đầu phỏng đoán, lại hoàn toàn không thể đoán ra, đến cùng phó bản Kỳ Ngộ lần này là chuyện gì?
“Hả? Sư phụ? Tại sao là anh vậy?” Tô Kim Muội vừa nhấc mắt thấy Triệu Ngọc thì vội vàng cầm truyền đơn trong tay vui vẻ ra mặt chạy tới chỗ Triệu Ngọc...
Bình luận facebook