Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-556.html
Chương 556: Sát hại không ngừng
“Tôi nghĩ mà không hiểu, giết ba người rồi!” Tăng Khả nhíu mày nói: “Mới nhớ đến việc đòi tiền chuộc, hung thủ có phải hơi bị ngông cuồng quá rồi không? Chị Ngô, chị không phải là chuyên gia tâm lý học sao? Thử phân tích xem sao?”
“Đồ ngu, không phải là tiền chuộc! Là tống tiền đấy có được không hả?” Ngô Tú Mẫn dừng cọ móng tay, nói: “Cũng có thể gọi là đòi tiền để dừng tay. Mày cho tao tiền, tao sẽ không giết người lung tung nữa!”
“Nếu như cả ba vụ án này đều do cùng một người gây ra. Vậy thì tôi còn có thể phác họa ra! Nhưng nếu như là một nhóm người2gây án, phần phác họa mà tôi làm ra có khả năng sẽ sai! Cách mà ba người bọn họ chết đều không giống nhau. Thật sự là rất khó đánh giá bọn họ có phải là do cùng một người giết chết hay không!”
“Cứ trực tiếp nói mình không có bản lĩnh có phải là tốt hơn không hả?” Đột nhiên Nhiễm Đào không hài lòng nói một câu với Ngô Tú Mẫn.
“Cậu!? Nhiễm Đào, đủ rồi đấy!” Ngô Tú Mẫn thở gấp: “Cái đồ nạn dân Bosnia và Herzegovia đầu to mà không có não nhà cậu! Muốn gây chuyện phải không hả?”
“Bosnia và Herzegovia chỉ là một vùng địa lý trong môn lịch sử mà thôi, cũng chẳng phải7là một thực thể chính trị gì cả!” Tăng Khả giải thích một câu sau đó nghiêm túc nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng! Trong thư tống tiền hung thủ viết, hai giờ chiều, cao ốc thương mại Tinh Vân, để bọn họ bỏ tiền vào thùng rác ở cửa cầu thang bộ của tầng chín! Không cho báo cảnh sát!” Cậu ta chậc lưỡi: “Rốt cuộc là hung thủ nghĩ gì vậy chứ? Để tiền ở một chỗ như vậy, lát nữa làm sao lấy được đây?”
“Đúng vậy đấy! Đùa trò gì vậy chứ?” Mạch suy nghĩ của Ngô Tú Mẫn cũng được Tăng Khả kéo lại, vội nói: “Có thể để năm triệu vào thùng rác được sao?”
“Ối? Có thể9không?” Ánh mắt Nhiễm Đào sáng lên: “Sau khi bỏ tiền xong, có thể nào hung thủ lại gửi thêm một tin nhắn nữa, kêu bọn họ ném tiền từ tầng chín xuống, sau đó đợi ở tầng một không? Này! Tổ trưởng, nếu không, hay là tôi đi cùng bọn họ xem thử vậy!”
“Cậu cũng quá coi thường cảnh sát Tấn Bình rồi nhỉ?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nếu như ngay cả chuyện như vậy mà Lý Lạc Vân cũng không nghĩ đến, vậy còn làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự làm gì nữa? Mấy người ngẫm lại đi. Lãnh đạo tỉnh và tổ điều tra đặc biệt của chúng ta đều đến cả rồi, bên phía cảnh sát5Tấn Bình có thể không chọn ra một người tốt nhất để chỉ huy phá án sao?”
“Ồ, cũng đúng, cũng đúng!” Nhiễm Đào vò đầu: “Nói như vậy, chúng ta chỉ cần chờ bọn họ bắt được hung thủ là được rồi sao?”
“Cậu yên tâm đi!” Trong lòng Triệu Ngọc đã có tính toán, nói: “Hành động giao tiền chuộc lần này, bọn họ tuyệt đối sẽ không có bất kì thu hoạch nào cả đâu!”
Hả!?
Cái gì?
Triệu Ngọc nói xong, cả ba người đều kinh ngạc không hiểu.
“Tại sao chứ?” Nhiễm Đào vội hỏi.
“Rõ ràng hung thủ không phải đến vì tiền.” Triệu Ngọc nói: “Kế hoạch của hắn ta chu đáo, chặt chẽ đến như vậy, sao lại có thể chọn3nơi nhận tiền ở đấy được chứ?”
Tăng Khả xoay tròn con ngươi một vòng, vội vàng gõ mấy cái xuống bàn phím, nói: “Tổ trưởng, em đã tra ra rồi. Hôm nay là cuối tuần, ở cao ốc thương mại Tinh Vân còn có một hoạt động bán đại hạ giá, chắc chắn là sẽ có không ít người!”
“Mấy người cũng đừng tốn công suy nghĩ chuyện này nữa!” Triệu Ngọc nói với mọi người: “Chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm!”
“Hả?” Ba người vô cùng kinh ngạc, vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Tôi hoài nghi.” Triệu Ngọc trịnh trọng nói: “Hung thủ không những bất mãn với nhà máy sản xuất thuốc, hơn nữa còn vô cùng thù hận ba người này! Cho nên, hắn ta giết người xong mới đòi tiền!”
“Ớ?” Ngô Tú Mẫn suy nghĩ nói: “Anh nói là ba người đã chết này đã từng đắc tội với hung thủ sao?”
“Xem ra, cái tên đội trưởng Lý kia đã nói đúng rồi!” Nhiễm Đào nói: “Hung thủ rất có khả năng chính là người đã từng đi làm tại nhà máy sản xuất thuốc trước đây! Đây là một sự kiện báo thù!”
“Thế nhưng…” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Mấy người chú ý vào vụ án thứ ba một chút. Nếu như hung thủ hạ độc trong nước uống, điều này không phải nói lên rằng hung thủ vốn không để ý người bị giết là ai, chỉ cần là công nhân trong nhà máy sản xuất thuốc là được hay sao?”
“Không!” Triệu Ngọc nói: “Vụ án này có mục tiêu rất rõ ràng! Hung thủ hẳn là đã sớm biết nạn nhân trúng độc kia tăng ca vào sáng sớm, sẽ là người đầu tiên đến đơn vị, đồng thời cũng sẽ uống nước!”
“Đúng, trong báo cáo của tình tiết vụ án viết, người chết có thói quen pha trà vào buổi sáng!” Tăng Khả cầm báo cáo nói: “Xem ra, hung thủ chắc chắn là có quen biết với người chết!”
“Tổ trưởng!” Nhiễm Đào nói: “Nếu như động cơ thật sự là đã rõ ràng như vậy, tại sao mà bọn đội trưởng Lý vẫn chưa điều tra ra được vậy? Chỉ cần điều tra thử xem ba nạn nhân này đã từng đắc tội với ai, chẳng phải đã có thể tìm ra mục tiêu rồi sao?”
“Nhưng mà bọn họ không tìm ra.” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Việc này đã nói rõ, bên trong chuyện này còn có chuyện gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng! Chuyện bọn họ đắc tội hung thủ, người ngoài không biết được!”
“Ồ...” Nhiễm Đào giật nảy cả mình, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhỏ giọng thì thầm: “Trách không được, cấp trên muốn tổ điều tra đặc biệt của chúng ta đi điều tra! Tổ trưởng à, chúng ta... phải thật cẩn thận! Trong này đều là mìn cả đấy!”
“Cho nên...” Triệu Ngọc ôm hai vai, khoan thai nói: “Ba người vừa hay mỗi người đi điều tra một người, cũng là lúc để cho tôi xem thử bản lĩnh của mấy người! Tôi cũng không gây áp lực gì với mấy người cả. Việc này mà cũng không giải quyết được thì cuốn gói rời đi cho tôi là được!”
“Cái này... Cái này còn không phải là đang gây áp lực sao? Anh...” Nhiễm Đào nuốt khan một ngụm nước bọt. Không nghĩ đến cái vị tổ trưởng Triệu này vậy mà lại chuyển áp lực lên đầu bọn họ!
“Tôi đi điều tra chuyện độc trong nước!” Ai ngờ, Tăng Khả không có bất kì lời cãi lại nào cả, vội vàng ôm lấy laptop của mình, nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, tôi đi điều tra đây. Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước sáng ngày mai!”
“Người bị thiêu chết là một cô gái.” Ngô Tú Mẫn cũng tràn đầy lòng tin đứng dậy nói: “Tôi sẽ đi điều tra người này vậy!”
Khi cô chậm rãi đi qua bên cạnh Nhiễm Đào, còn không quên châm biếm hắn ta một câu: “Đã nói là nạn dân Bosnia và Herzegovia đầu to mà không có não rồi mà, vào lúc quan trọng, ngu luôn rồi sao?”
Nói xong, Ngô Tú Mẫn lại chưa hả giận lườm hắn ta một cái, lúc này mới quay người rời đi.
“Này, nói cái gì đó?” Nhiễm Đào nhìn Triệu Ngọc rồi lập tức xắn tay áo lên đuổi theo, cũng đồng thời la to: “Họ Ngô kia, hôm nay tôi sẽ để cho chị mở mang kiến thức về bản lĩnh của tôi. Nếu mà tôi để cho chị cướp vị trí dẫn đầu của tôi thì tôi sẽ theo họ của chị...”
Sau khi cả ba người đều rời đi, Triệu Ngọc lại im lặng trầm tư rất lâu, sắp xếp tất cả tình tiết của vụ án lại từ đầu. Đối với hắn, vụ án này không hề giống do một người gây ra, năng lực của một người dường như không thể đạt tới loại trình độ này.
Một ngày giết một người có lẽ là không khó. Nhưng, nếu mỗi một lần giết người đều phải dày công chuẩn bị, không để lại sơ hở gì cả, vậy thì không còn dễ dàng như thế nữa.
Chẳng qua khi nhớ lại vụ án chặt tay của Lý Đan lúc trước và vụ án giấu xác của Cầu Tân Dương, bọn họ đều chỉ dựa vào sức của chính mình mà thực hiện những vụ án tội ác tày trời đấy! Cho nên, vụ án giết người thần tốc hiện nay cũng không thể loại bỏ khả năng chỉ có một tên hung thủ!
Vậy... chân tướng rốt cuộc sẽ là như thế nào đây?
...
Trong lúc Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ về tình tiết vụ án, những cảnh sát mặc thường phục do Lý Lạc Vân dẫn đầu đã đến cao ốc thương mại Tinh Vân ở thành phố Tấn Bình.
Mới đầu, bọn họ cũng không nghĩ ra, làm sao để có thể nhét vừa năm triệu vào một cái thùng rác bé tí được? Chờ sau khi đến tầng chín mới hiểu, hóa ra cửa thang máy của tầng chín chính là nơi thu gom rác. Ở đấy đặt một cái thùng rác công cộng bằng nhựa!
Thùng rác công cộng lớn hơn nhiều so thùng rác bình thường, hoàn toàn có thể bỏ năm triệu vào!
Sau khi kiểm tra hiện trường xong, những cảnh sát mặc thường phục bắt đầu tuyên bố đã khống chế được hiện trường rồi, đừng nói là tầng chín và tầng một, thậm chí ở mỗi tầng và cả bên ngoài cao ốc, Lý Lạc Vân đều đã bố trí hết rồi.
Đám cảnh sát người thì cải trang thành nhân viên làm việc, người thì cải trang thành du khách, đã bủa vây khắp nơi ở đây! Một khi có người đến lấy tiền, tất nhiên sẽ khó mà trốn thoát được!
Để bảo đảm chắc chắn, bọn họ còn đặt máy theo dõi mini trong đống tiền, đề phòng việc hung thủ nhờ người khác lấy thay!
Sắp đến hai giờ chiều, hai vị phụ trách cấp cao của nhà máy sản xuất thuốc mới đem theo túi tiền đi đến tầng chín.
Dựa theo yêu cầu của đối phương, bọn họ gói tiền vào hai cái túi nhựa đen cỡ lớn, sau đó cẩn thận bỏ vào thùng rác.
Ai ngờ, khi hai người vừa mới rời khỏi hiện trường, tại chỗ thùng rác xảy ra một tình huống bất ngờ. Bỗng nhiên có một tên lang thang, ăn mặc rách rưới, lấm la lấm lét xuất hiện ở bên cạnh thùng rác.
Sau đó xuất hiện một màn làm cho người ta kinh ngạc! Tên lang thang đó cũng không lục lọi tìm kiếm thứ gì cả, mà lại quẹt lửa, sau đó ném bật lửa vào thùng rác!
Oàng...
Không biết trong thùng rác đó đã thêm chất dẫn cháy gì, bật lửa vừa mới thả vào, bên trong lập tức bốc cháy dữ dội!
“Đồ ngu, không phải là tiền chuộc! Là tống tiền đấy có được không hả?” Ngô Tú Mẫn dừng cọ móng tay, nói: “Cũng có thể gọi là đòi tiền để dừng tay. Mày cho tao tiền, tao sẽ không giết người lung tung nữa!”
“Nếu như cả ba vụ án này đều do cùng một người gây ra. Vậy thì tôi còn có thể phác họa ra! Nhưng nếu như là một nhóm người2gây án, phần phác họa mà tôi làm ra có khả năng sẽ sai! Cách mà ba người bọn họ chết đều không giống nhau. Thật sự là rất khó đánh giá bọn họ có phải là do cùng một người giết chết hay không!”
“Cứ trực tiếp nói mình không có bản lĩnh có phải là tốt hơn không hả?” Đột nhiên Nhiễm Đào không hài lòng nói một câu với Ngô Tú Mẫn.
“Cậu!? Nhiễm Đào, đủ rồi đấy!” Ngô Tú Mẫn thở gấp: “Cái đồ nạn dân Bosnia và Herzegovia đầu to mà không có não nhà cậu! Muốn gây chuyện phải không hả?”
“Bosnia và Herzegovia chỉ là một vùng địa lý trong môn lịch sử mà thôi, cũng chẳng phải7là một thực thể chính trị gì cả!” Tăng Khả giải thích một câu sau đó nghiêm túc nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng! Trong thư tống tiền hung thủ viết, hai giờ chiều, cao ốc thương mại Tinh Vân, để bọn họ bỏ tiền vào thùng rác ở cửa cầu thang bộ của tầng chín! Không cho báo cảnh sát!” Cậu ta chậc lưỡi: “Rốt cuộc là hung thủ nghĩ gì vậy chứ? Để tiền ở một chỗ như vậy, lát nữa làm sao lấy được đây?”
“Đúng vậy đấy! Đùa trò gì vậy chứ?” Mạch suy nghĩ của Ngô Tú Mẫn cũng được Tăng Khả kéo lại, vội nói: “Có thể để năm triệu vào thùng rác được sao?”
“Ối? Có thể9không?” Ánh mắt Nhiễm Đào sáng lên: “Sau khi bỏ tiền xong, có thể nào hung thủ lại gửi thêm một tin nhắn nữa, kêu bọn họ ném tiền từ tầng chín xuống, sau đó đợi ở tầng một không? Này! Tổ trưởng, nếu không, hay là tôi đi cùng bọn họ xem thử vậy!”
“Cậu cũng quá coi thường cảnh sát Tấn Bình rồi nhỉ?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nếu như ngay cả chuyện như vậy mà Lý Lạc Vân cũng không nghĩ đến, vậy còn làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự làm gì nữa? Mấy người ngẫm lại đi. Lãnh đạo tỉnh và tổ điều tra đặc biệt của chúng ta đều đến cả rồi, bên phía cảnh sát5Tấn Bình có thể không chọn ra một người tốt nhất để chỉ huy phá án sao?”
“Ồ, cũng đúng, cũng đúng!” Nhiễm Đào vò đầu: “Nói như vậy, chúng ta chỉ cần chờ bọn họ bắt được hung thủ là được rồi sao?”
“Cậu yên tâm đi!” Trong lòng Triệu Ngọc đã có tính toán, nói: “Hành động giao tiền chuộc lần này, bọn họ tuyệt đối sẽ không có bất kì thu hoạch nào cả đâu!”
Hả!?
Cái gì?
Triệu Ngọc nói xong, cả ba người đều kinh ngạc không hiểu.
“Tại sao chứ?” Nhiễm Đào vội hỏi.
“Rõ ràng hung thủ không phải đến vì tiền.” Triệu Ngọc nói: “Kế hoạch của hắn ta chu đáo, chặt chẽ đến như vậy, sao lại có thể chọn3nơi nhận tiền ở đấy được chứ?”
Tăng Khả xoay tròn con ngươi một vòng, vội vàng gõ mấy cái xuống bàn phím, nói: “Tổ trưởng, em đã tra ra rồi. Hôm nay là cuối tuần, ở cao ốc thương mại Tinh Vân còn có một hoạt động bán đại hạ giá, chắc chắn là sẽ có không ít người!”
“Mấy người cũng đừng tốn công suy nghĩ chuyện này nữa!” Triệu Ngọc nói với mọi người: “Chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm!”
“Hả?” Ba người vô cùng kinh ngạc, vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Tôi hoài nghi.” Triệu Ngọc trịnh trọng nói: “Hung thủ không những bất mãn với nhà máy sản xuất thuốc, hơn nữa còn vô cùng thù hận ba người này! Cho nên, hắn ta giết người xong mới đòi tiền!”
“Ớ?” Ngô Tú Mẫn suy nghĩ nói: “Anh nói là ba người đã chết này đã từng đắc tội với hung thủ sao?”
“Xem ra, cái tên đội trưởng Lý kia đã nói đúng rồi!” Nhiễm Đào nói: “Hung thủ rất có khả năng chính là người đã từng đi làm tại nhà máy sản xuất thuốc trước đây! Đây là một sự kiện báo thù!”
“Thế nhưng…” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Mấy người chú ý vào vụ án thứ ba một chút. Nếu như hung thủ hạ độc trong nước uống, điều này không phải nói lên rằng hung thủ vốn không để ý người bị giết là ai, chỉ cần là công nhân trong nhà máy sản xuất thuốc là được hay sao?”
“Không!” Triệu Ngọc nói: “Vụ án này có mục tiêu rất rõ ràng! Hung thủ hẳn là đã sớm biết nạn nhân trúng độc kia tăng ca vào sáng sớm, sẽ là người đầu tiên đến đơn vị, đồng thời cũng sẽ uống nước!”
“Đúng, trong báo cáo của tình tiết vụ án viết, người chết có thói quen pha trà vào buổi sáng!” Tăng Khả cầm báo cáo nói: “Xem ra, hung thủ chắc chắn là có quen biết với người chết!”
“Tổ trưởng!” Nhiễm Đào nói: “Nếu như động cơ thật sự là đã rõ ràng như vậy, tại sao mà bọn đội trưởng Lý vẫn chưa điều tra ra được vậy? Chỉ cần điều tra thử xem ba nạn nhân này đã từng đắc tội với ai, chẳng phải đã có thể tìm ra mục tiêu rồi sao?”
“Nhưng mà bọn họ không tìm ra.” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Việc này đã nói rõ, bên trong chuyện này còn có chuyện gì đó không thể lộ ra ngoài ánh sáng! Chuyện bọn họ đắc tội hung thủ, người ngoài không biết được!”
“Ồ...” Nhiễm Đào giật nảy cả mình, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhỏ giọng thì thầm: “Trách không được, cấp trên muốn tổ điều tra đặc biệt của chúng ta đi điều tra! Tổ trưởng à, chúng ta... phải thật cẩn thận! Trong này đều là mìn cả đấy!”
“Cho nên...” Triệu Ngọc ôm hai vai, khoan thai nói: “Ba người vừa hay mỗi người đi điều tra một người, cũng là lúc để cho tôi xem thử bản lĩnh của mấy người! Tôi cũng không gây áp lực gì với mấy người cả. Việc này mà cũng không giải quyết được thì cuốn gói rời đi cho tôi là được!”
“Cái này... Cái này còn không phải là đang gây áp lực sao? Anh...” Nhiễm Đào nuốt khan một ngụm nước bọt. Không nghĩ đến cái vị tổ trưởng Triệu này vậy mà lại chuyển áp lực lên đầu bọn họ!
“Tôi đi điều tra chuyện độc trong nước!” Ai ngờ, Tăng Khả không có bất kì lời cãi lại nào cả, vội vàng ôm lấy laptop của mình, nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, tôi đi điều tra đây. Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ trước sáng ngày mai!”
“Người bị thiêu chết là một cô gái.” Ngô Tú Mẫn cũng tràn đầy lòng tin đứng dậy nói: “Tôi sẽ đi điều tra người này vậy!”
Khi cô chậm rãi đi qua bên cạnh Nhiễm Đào, còn không quên châm biếm hắn ta một câu: “Đã nói là nạn dân Bosnia và Herzegovia đầu to mà không có não rồi mà, vào lúc quan trọng, ngu luôn rồi sao?”
Nói xong, Ngô Tú Mẫn lại chưa hả giận lườm hắn ta một cái, lúc này mới quay người rời đi.
“Này, nói cái gì đó?” Nhiễm Đào nhìn Triệu Ngọc rồi lập tức xắn tay áo lên đuổi theo, cũng đồng thời la to: “Họ Ngô kia, hôm nay tôi sẽ để cho chị mở mang kiến thức về bản lĩnh của tôi. Nếu mà tôi để cho chị cướp vị trí dẫn đầu của tôi thì tôi sẽ theo họ của chị...”
Sau khi cả ba người đều rời đi, Triệu Ngọc lại im lặng trầm tư rất lâu, sắp xếp tất cả tình tiết của vụ án lại từ đầu. Đối với hắn, vụ án này không hề giống do một người gây ra, năng lực của một người dường như không thể đạt tới loại trình độ này.
Một ngày giết một người có lẽ là không khó. Nhưng, nếu mỗi một lần giết người đều phải dày công chuẩn bị, không để lại sơ hở gì cả, vậy thì không còn dễ dàng như thế nữa.
Chẳng qua khi nhớ lại vụ án chặt tay của Lý Đan lúc trước và vụ án giấu xác của Cầu Tân Dương, bọn họ đều chỉ dựa vào sức của chính mình mà thực hiện những vụ án tội ác tày trời đấy! Cho nên, vụ án giết người thần tốc hiện nay cũng không thể loại bỏ khả năng chỉ có một tên hung thủ!
Vậy... chân tướng rốt cuộc sẽ là như thế nào đây?
...
Trong lúc Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ về tình tiết vụ án, những cảnh sát mặc thường phục do Lý Lạc Vân dẫn đầu đã đến cao ốc thương mại Tinh Vân ở thành phố Tấn Bình.
Mới đầu, bọn họ cũng không nghĩ ra, làm sao để có thể nhét vừa năm triệu vào một cái thùng rác bé tí được? Chờ sau khi đến tầng chín mới hiểu, hóa ra cửa thang máy của tầng chín chính là nơi thu gom rác. Ở đấy đặt một cái thùng rác công cộng bằng nhựa!
Thùng rác công cộng lớn hơn nhiều so thùng rác bình thường, hoàn toàn có thể bỏ năm triệu vào!
Sau khi kiểm tra hiện trường xong, những cảnh sát mặc thường phục bắt đầu tuyên bố đã khống chế được hiện trường rồi, đừng nói là tầng chín và tầng một, thậm chí ở mỗi tầng và cả bên ngoài cao ốc, Lý Lạc Vân đều đã bố trí hết rồi.
Đám cảnh sát người thì cải trang thành nhân viên làm việc, người thì cải trang thành du khách, đã bủa vây khắp nơi ở đây! Một khi có người đến lấy tiền, tất nhiên sẽ khó mà trốn thoát được!
Để bảo đảm chắc chắn, bọn họ còn đặt máy theo dõi mini trong đống tiền, đề phòng việc hung thủ nhờ người khác lấy thay!
Sắp đến hai giờ chiều, hai vị phụ trách cấp cao của nhà máy sản xuất thuốc mới đem theo túi tiền đi đến tầng chín.
Dựa theo yêu cầu của đối phương, bọn họ gói tiền vào hai cái túi nhựa đen cỡ lớn, sau đó cẩn thận bỏ vào thùng rác.
Ai ngờ, khi hai người vừa mới rời khỏi hiện trường, tại chỗ thùng rác xảy ra một tình huống bất ngờ. Bỗng nhiên có một tên lang thang, ăn mặc rách rưới, lấm la lấm lét xuất hiện ở bên cạnh thùng rác.
Sau đó xuất hiện một màn làm cho người ta kinh ngạc! Tên lang thang đó cũng không lục lọi tìm kiếm thứ gì cả, mà lại quẹt lửa, sau đó ném bật lửa vào thùng rác!
Oàng...
Không biết trong thùng rác đó đã thêm chất dẫn cháy gì, bật lửa vừa mới thả vào, bên trong lập tức bốc cháy dữ dội!
Bình luận facebook