Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuồng thám-605
Chương 605: Đừng có gọi tôi là lão rùa già
Sau khi trả tiền xe, cô gái không đi thẳng vào cổng chính mà đi men theo tường vây của viện dưỡng lão tới một chỗ khác.
Cơ thể cô gái yếu ớt, lại thêm gió lạnh thấu xương nên cô ta đi đường cứ lảo đà lảo đảo như có thể té xỉu bất cứ lúc nào.
Nhưng cô gái vẫn quật cường cắn răng kiên trì, đi thẳng tới một cổng nhỏ nằm ở tường vây phía tây của viện dưỡng lão.
Cổng nhỏ bằng sắt đã bị viện dưỡng lão bỏ hoang nhiều năm, lâu lắm rồi không có người nào đoái hoài đến nó. Sau khi đi tới trước cổng, cô gái thò tay vào một lỗ hổng trên cổng sắt tìm kiếm thứ gì đó, sau đó nhanh chóng móc3ra một chiếc chìa khóa từ bên trong.
“Két...”, cô gái dùng chìa khóa mở cổng sắt, rồi cảnh giác nhìn xung quanh. Sau khi xác nhận không có ai phát hiện, cô gái mới nhanh chân đi vào trong viện dưỡng lão.
Cô gái băng qua sân golf của viện dưỡng lão, đi thẳng tới tòa nhà trung tâm điều dưỡng. Bởi vì tối qua ở đây vừa xảy ra vụ đấu súng nghiêm trọng nên hiện tại cả tòa nhà vẫn đang bị phong tỏa, hầu hết người già ở đây đều đã được sắp xếp tới chỗ khác.
Cảnh sát đã xử lý hiện trường xong rồi, tuy vẫn có vài nhân viên cảnh sát ở lại canh gác nhưng họ cũng chỉ đi qua đi lại theo hình thức thôi, hoàn0toàn không có một ai chú ý tới sự tồn tại của cô gái này.
Sau khi tiến vào trong tòa nhà, cô gái đi tới phòng lưu giữ đồ - nơi cất giữ những đồ vật quan trọng, rồi ấn mật mã, mở một cái tủ trong đó ra.
Trong tủ giữ đồ có rất nhiều đồ vật. Đầu tiên, cô gái thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó mới lấy điện thoại kiểm tra tin tức.
Lúc xem giờ trên điện thoại, tầm mắt cô gái lại dừng trên hai tay của mình một lần nữa, chỉ thấy đầu hai bàn tay bị quấn đầy băng vải trắng, hai ngón út đã không còn!
Không sai, cô gái này đúng là nữ phi tặc Thôi Lệ Châu!
Cô ta cảm thấy hai bàn5tay mình nhẹ đi, trong lòng không khỏi u ám như nước. Tuy nhiên thời gian gấp rút, cô ta không có thời gian hối tiếc chuyện cũ. Cô ta vội vàng mở điện thoại kiểm tra, cuối cùng cũng tìm thấy tin tức mình muốn. Thì ra ông già ở phòng 606 đã được phía viện dưỡng lão sắp xếp chỗ ở mới trong tòa nhà bên cạnh.
Vì thế, Thôi Lệ Châu nhanh chóng thu dọn đồ vật trong tủ giữ đồ, cất một cọc tiền lớn vào ba lô, sau đó đeo ba lô lên lưng, ra khỏi tòa nhà, đi sang tòa nhà bên cạnh.
Tòa nhà bên này không có cảnh sát canh gác, những người qua lại ở đây đều là nhân viên công tác của viện dưỡng4lão và người già được sắp xếp chỗ ở tạm thời tại đây.
Mấy phút sau, Thôi Lệ Châu đã tìm được phòng của ông già trên lầu hai. Cửa phòng đang mở rộng, cô ta nhanh chóng đẩy cửa bước nhanh vào trong phòng.
“Nhất định cao thăng, lưỡng tương hảo này! Tam tinh cao chiếu, tứ quý phát tài...” Thật không ngờ trong phòng truyền tới tiếng người chơi hành tửu lệnh*, Thôi Lệ Châu chỉ nghe thấy một giọng nói vang dội gào lên: “Ha ha ha, chú thua rồi nhé, uống đi nào!”
* Hành tửu lệnh: trò chơi trợ hứng trong các bữa tiệc Trung Quốc thời cổ đại, có nguồn gốc từ thời Tây Chu, được hoàn thiện vào thời Tùy Đường và thịnh hành nhất trong giới sĩ9phu thời Đường. Theo quy tắc trò chơi, phải có một người làm lệnh quan để ra đề, những người còn lại nghe lệnh lần lượt làm thơ theo chủ đề. Ai không đọc được hoặc nói trùng sẽ bị phạt rượu.
Thôi Lệ Châu cảm thấy bất ngờ vô cùng, vội bước nhanh hơn, lúc này mới thình lình nhìn thấy trong phòng có hai người đàn ông đang chơi kéo búa bao uống rượu bên bàn uống nước.
Điều khiến cô ta kinh ngạc hơn là một trong số hai người kia là ông cha già nhà mình, mà người còn lại chính là Triệu Ngọc!
“Sao lại là tôi thua?” Ông già miễn cưỡng ngửa cổ uống một chén, sau đó không cam lòng la hét: “Tiếp nào, tiếp nào! Tôi không tin tôi không thắng được cậu. Ngũ tử đăng khoa, lục lục thuận, thất xảo xảo…”
Triệu Ngọc đã nhìn thấy Thôi Lệ Châu vội vã chạy tới từ lâu rồi nhưng đến lúc này hắn lại không để ý tới cô ta, vẫn tập trung chơi kéo búa bao.
Thôi Lệ Châu liếc nhìn xung quanh, mặc dù không thấy những cảnh sát khác, nhưng trong lòng cô ta hiểu rõ mình không thể trốn thoát dưới mí mắt Triệu Ngọc!
Sau khi từ bỏ ý định chạy trốn, Thôi Lệ Châu ngược lại thả lỏng. Cô ta ném ba lô xuống đất, sau đó chậm rì rì đi tới trước mặt Triệu Ngọc.
“Bé con à, con tới rồi!” Sau khi nhìn thấy Thôi Lệ Châu, ông già lập tức vẫy tay nói với Triệu Ngọc: “Nào, để tôi và bé con đấu với cậu. Tôi không tin hai cha con chúng tôi không thắng được cậu!”
“Kìa cha!” Thôi Lệ Châu buồn bực trách: “Bác sĩ bảo cha không được uống rượu cơ mà! Rốt cuộc là cha có muốn khỏi bệnh không hả?”
“Chỉ là giấm táo thôi mà!” Triệu Ngọc nâng chén nhấp một ngụm rồi nói với Thôi Lệ Châu: “Hay là.. chúng ta giải quyết chuyện chính trước, rồi lại tiếp tục chơi kéo búa bao nhé? Nhưng mà trộm đồng hồ đeo tay của tôi là không đúng đâu! Cô mau bảo cha cô trả đồng hồ lại cho tôi đi, đắt lắm đấy!”
“Ừ...” Thôi Lệ Châu nhướng mày, đang định bước tới trước mặt ông già kia thì đột nhiên cảm thấy chóng mặt, suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Triệu Ngọc nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô ta, sau đó dìu cô ta đến chiếc giường bên cạnh.
Lúc này, Nhiễm Đào đứng ngoài cửa phòng ló đầu nhìn vào trong, đồng thời giơ chiếc còng tay ra hiệu. Triệu Ngọc nháy mắt với hắn ta, ý bảo hắn ta cứ lui ra trước rồi nói sau.
“Haiz, bây giờ không có mấy người chơi trò uống hành tửu lệnh này nữa đâu.” Triệu Ngọc chậc lưỡi, nói với Thôi Lệ Châu: “Tôi đoán có lẽ trước đây cha cô là vua trộm nhỉ?”
“Ơ kìa, tôi tốt bụng uống rượu với cậu, nhưng sao cậu lại mắng tôi thế?” Ai dè ông già kia lại không để yên: “Đồ con rùa cái gì mà đồ con rùa? Cậu mắng ai đấy? Chẳng phải chỉ là một cái đồng hồ đeo tay thôi sao? Tôi trả lại cho cậu là được chứ gì!”
* Triệu Ngọc nói “có lẽ trước đây cha cô là vua trộm nhỉ?” tiếng Trung là “你老爸, 过去应该是个贼王吧?”, trong đó 王吧 đọc là “wáng bā”. Mà “đồ con rùa” tiếng Trung là 王八 đọc là “wáng ba”. Hai từ này có cách đọc gần giống nhau, làm cho cha Thôi Lệ Châu hiểm nhầm rằng Triệu Ngọc mắng mình là đồ con rùa.
Nói xong, lão biến ra một cái đồng hồ đeo tay như một màn ảo thuật vậy. Triệu Ngọc vừa chìa tay ra, ông già kia chỉ cần lật cổ tay một cái là đồng hồ đã đeo đàng hoàng trên cổ tay Triệu Ngọc rồi.
“Ừm...” Triệu Ngọc nhướng mày, nói với Thôi Lệ Châu: “Tôi có một vấn đề vẫn chưa hiểu lắm. Với bản lĩnh của cha cô, những ông già bà lão khác ở đây vẫn chưa bị ông ấy trộm sạch à? Sao viện dưỡng lão lại có thể... Ồ... Hèn chi cô phải trả một trăm bảy mươi nghìn tệ tiền nằm viện cho cha mình!”
“Không... không phải đâu...” Sắc mặt Thôi Lệ Châu trắng bệch: “Bởi vì chẳng những cha tôi cần dưỡng lão mà còn phải chữa bệnh nữa!”
Nói xong, cô ta chỉ vào đầu mình, ý nói cho Triệu Ngọc biết đầu óc ông già kia có vấn đề.
“Anh cảnh sát ơi... tôi cầu xin anh...” Ai mà ngờ được một giây sau, Thôi Lệ Châu lại đột nhiên bật khóc nức nở: “Cha tôi... Nếu không có ai chăm sóc cha tôi, cha tôi sẽ chết mất! Tôi cầu xin anh đấy!”
Nói xong, Thôi Lệ Châu lại giãy giụa xuống giường, định quỳ xuống cầu xin Triệu Ngọc.
“Này này này...” Triệu Ngọc vội đè cô ta trở lại giường, mở miệng nói: “Theo quy tắc giang hồ, hãy đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác, nếu cô muốn tôi giúp cô, vậy thì cô phải tỏ thành ý trước mới phải! Nhưng mà hành vi của cô lại khiến tôi thất vọng vô cùng...”
“Không... không phải vậy!” Thôi Lệ Châu nước mắt giàn giụa, năn nỉ ỉ ôi: “Không phải tôi muốn lừa anh đâu, tôi thật sự có nỗi khổ trong lòng mà! Nếu tôi bị các anh bắt tới Cục Cảnh sát thì cha tôi... sẽ không có người chăm sóc cho ông ấy! Tôi cầu xin anh...”
Thôi Lệ Châu sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, đang khóc mà vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa, dáng vẻ thê thảm vô cùng. Triệu Ngọc lại nhìn băng vải quấn trên tay cô ta, trong lòng không khỏi dấy lên lòng thương xót.
“Được, thế thì bây giờ cô hãy nói hết tất cả những gì cô biết đi!” Triệu Ngọc nặng nề lên tiếng: “Tôi đảm bảo đây là cơ hội cuối cùng của cô! Nếu cô còn dám nói dối nửa lời, thì tôi sẽ loan tin cha cô là vua trộm!”
“Ối! Đừng... Anh tuyệt đối đừng làm vậy... Tôi nói, tôi nói hết...” Thôi Lệ Châu hoảng đến nỗi chắp hai tay thi lễ luôn.
Nhưng đúng lúc này, ông già kia lại hung dữ nói với Triệu Ngọc: “Này, cậu muốn chết à? Tôi nói với cậu mấy lần rồi hả? Đừng có gọi tôi là lão rùa già*, đồ con rùa cũng không được!”
* Triệu Ngọc nói “cha cô là vua trộm” tiếng Trung là “你贼王老爸”, trong đó “王老爸” đọc là “wáng lǎo bà”. Mà “lão rùa già” tiếng Trung là “老王八”, đọc là “lǎo wáng ba”. Hai từ này đọc gần giống nhau khiến cha Thôi Lệ Châu hiểu lầm Triệu Ngọc mắng mình là lão rùa già.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cơ thể cô gái yếu ớt, lại thêm gió lạnh thấu xương nên cô ta đi đường cứ lảo đà lảo đảo như có thể té xỉu bất cứ lúc nào.
Nhưng cô gái vẫn quật cường cắn răng kiên trì, đi thẳng tới một cổng nhỏ nằm ở tường vây phía tây của viện dưỡng lão.
Cổng nhỏ bằng sắt đã bị viện dưỡng lão bỏ hoang nhiều năm, lâu lắm rồi không có người nào đoái hoài đến nó. Sau khi đi tới trước cổng, cô gái thò tay vào một lỗ hổng trên cổng sắt tìm kiếm thứ gì đó, sau đó nhanh chóng móc3ra một chiếc chìa khóa từ bên trong.
“Két...”, cô gái dùng chìa khóa mở cổng sắt, rồi cảnh giác nhìn xung quanh. Sau khi xác nhận không có ai phát hiện, cô gái mới nhanh chân đi vào trong viện dưỡng lão.
Cô gái băng qua sân golf của viện dưỡng lão, đi thẳng tới tòa nhà trung tâm điều dưỡng. Bởi vì tối qua ở đây vừa xảy ra vụ đấu súng nghiêm trọng nên hiện tại cả tòa nhà vẫn đang bị phong tỏa, hầu hết người già ở đây đều đã được sắp xếp tới chỗ khác.
Cảnh sát đã xử lý hiện trường xong rồi, tuy vẫn có vài nhân viên cảnh sát ở lại canh gác nhưng họ cũng chỉ đi qua đi lại theo hình thức thôi, hoàn0toàn không có một ai chú ý tới sự tồn tại của cô gái này.
Sau khi tiến vào trong tòa nhà, cô gái đi tới phòng lưu giữ đồ - nơi cất giữ những đồ vật quan trọng, rồi ấn mật mã, mở một cái tủ trong đó ra.
Trong tủ giữ đồ có rất nhiều đồ vật. Đầu tiên, cô gái thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó mới lấy điện thoại kiểm tra tin tức.
Lúc xem giờ trên điện thoại, tầm mắt cô gái lại dừng trên hai tay của mình một lần nữa, chỉ thấy đầu hai bàn tay bị quấn đầy băng vải trắng, hai ngón út đã không còn!
Không sai, cô gái này đúng là nữ phi tặc Thôi Lệ Châu!
Cô ta cảm thấy hai bàn5tay mình nhẹ đi, trong lòng không khỏi u ám như nước. Tuy nhiên thời gian gấp rút, cô ta không có thời gian hối tiếc chuyện cũ. Cô ta vội vàng mở điện thoại kiểm tra, cuối cùng cũng tìm thấy tin tức mình muốn. Thì ra ông già ở phòng 606 đã được phía viện dưỡng lão sắp xếp chỗ ở mới trong tòa nhà bên cạnh.
Vì thế, Thôi Lệ Châu nhanh chóng thu dọn đồ vật trong tủ giữ đồ, cất một cọc tiền lớn vào ba lô, sau đó đeo ba lô lên lưng, ra khỏi tòa nhà, đi sang tòa nhà bên cạnh.
Tòa nhà bên này không có cảnh sát canh gác, những người qua lại ở đây đều là nhân viên công tác của viện dưỡng4lão và người già được sắp xếp chỗ ở tạm thời tại đây.
Mấy phút sau, Thôi Lệ Châu đã tìm được phòng của ông già trên lầu hai. Cửa phòng đang mở rộng, cô ta nhanh chóng đẩy cửa bước nhanh vào trong phòng.
“Nhất định cao thăng, lưỡng tương hảo này! Tam tinh cao chiếu, tứ quý phát tài...” Thật không ngờ trong phòng truyền tới tiếng người chơi hành tửu lệnh*, Thôi Lệ Châu chỉ nghe thấy một giọng nói vang dội gào lên: “Ha ha ha, chú thua rồi nhé, uống đi nào!”
* Hành tửu lệnh: trò chơi trợ hứng trong các bữa tiệc Trung Quốc thời cổ đại, có nguồn gốc từ thời Tây Chu, được hoàn thiện vào thời Tùy Đường và thịnh hành nhất trong giới sĩ9phu thời Đường. Theo quy tắc trò chơi, phải có một người làm lệnh quan để ra đề, những người còn lại nghe lệnh lần lượt làm thơ theo chủ đề. Ai không đọc được hoặc nói trùng sẽ bị phạt rượu.
Thôi Lệ Châu cảm thấy bất ngờ vô cùng, vội bước nhanh hơn, lúc này mới thình lình nhìn thấy trong phòng có hai người đàn ông đang chơi kéo búa bao uống rượu bên bàn uống nước.
Điều khiến cô ta kinh ngạc hơn là một trong số hai người kia là ông cha già nhà mình, mà người còn lại chính là Triệu Ngọc!
“Sao lại là tôi thua?” Ông già miễn cưỡng ngửa cổ uống một chén, sau đó không cam lòng la hét: “Tiếp nào, tiếp nào! Tôi không tin tôi không thắng được cậu. Ngũ tử đăng khoa, lục lục thuận, thất xảo xảo…”
Triệu Ngọc đã nhìn thấy Thôi Lệ Châu vội vã chạy tới từ lâu rồi nhưng đến lúc này hắn lại không để ý tới cô ta, vẫn tập trung chơi kéo búa bao.
Thôi Lệ Châu liếc nhìn xung quanh, mặc dù không thấy những cảnh sát khác, nhưng trong lòng cô ta hiểu rõ mình không thể trốn thoát dưới mí mắt Triệu Ngọc!
Sau khi từ bỏ ý định chạy trốn, Thôi Lệ Châu ngược lại thả lỏng. Cô ta ném ba lô xuống đất, sau đó chậm rì rì đi tới trước mặt Triệu Ngọc.
“Bé con à, con tới rồi!” Sau khi nhìn thấy Thôi Lệ Châu, ông già lập tức vẫy tay nói với Triệu Ngọc: “Nào, để tôi và bé con đấu với cậu. Tôi không tin hai cha con chúng tôi không thắng được cậu!”
“Kìa cha!” Thôi Lệ Châu buồn bực trách: “Bác sĩ bảo cha không được uống rượu cơ mà! Rốt cuộc là cha có muốn khỏi bệnh không hả?”
“Chỉ là giấm táo thôi mà!” Triệu Ngọc nâng chén nhấp một ngụm rồi nói với Thôi Lệ Châu: “Hay là.. chúng ta giải quyết chuyện chính trước, rồi lại tiếp tục chơi kéo búa bao nhé? Nhưng mà trộm đồng hồ đeo tay của tôi là không đúng đâu! Cô mau bảo cha cô trả đồng hồ lại cho tôi đi, đắt lắm đấy!”
“Ừ...” Thôi Lệ Châu nhướng mày, đang định bước tới trước mặt ông già kia thì đột nhiên cảm thấy chóng mặt, suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Triệu Ngọc nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô ta, sau đó dìu cô ta đến chiếc giường bên cạnh.
Lúc này, Nhiễm Đào đứng ngoài cửa phòng ló đầu nhìn vào trong, đồng thời giơ chiếc còng tay ra hiệu. Triệu Ngọc nháy mắt với hắn ta, ý bảo hắn ta cứ lui ra trước rồi nói sau.
“Haiz, bây giờ không có mấy người chơi trò uống hành tửu lệnh này nữa đâu.” Triệu Ngọc chậc lưỡi, nói với Thôi Lệ Châu: “Tôi đoán có lẽ trước đây cha cô là vua trộm nhỉ?”
“Ơ kìa, tôi tốt bụng uống rượu với cậu, nhưng sao cậu lại mắng tôi thế?” Ai dè ông già kia lại không để yên: “Đồ con rùa cái gì mà đồ con rùa? Cậu mắng ai đấy? Chẳng phải chỉ là một cái đồng hồ đeo tay thôi sao? Tôi trả lại cho cậu là được chứ gì!”
* Triệu Ngọc nói “có lẽ trước đây cha cô là vua trộm nhỉ?” tiếng Trung là “你老爸, 过去应该是个贼王吧?”, trong đó 王吧 đọc là “wáng bā”. Mà “đồ con rùa” tiếng Trung là 王八 đọc là “wáng ba”. Hai từ này có cách đọc gần giống nhau, làm cho cha Thôi Lệ Châu hiểm nhầm rằng Triệu Ngọc mắng mình là đồ con rùa.
Nói xong, lão biến ra một cái đồng hồ đeo tay như một màn ảo thuật vậy. Triệu Ngọc vừa chìa tay ra, ông già kia chỉ cần lật cổ tay một cái là đồng hồ đã đeo đàng hoàng trên cổ tay Triệu Ngọc rồi.
“Ừm...” Triệu Ngọc nhướng mày, nói với Thôi Lệ Châu: “Tôi có một vấn đề vẫn chưa hiểu lắm. Với bản lĩnh của cha cô, những ông già bà lão khác ở đây vẫn chưa bị ông ấy trộm sạch à? Sao viện dưỡng lão lại có thể... Ồ... Hèn chi cô phải trả một trăm bảy mươi nghìn tệ tiền nằm viện cho cha mình!”
“Không... không phải đâu...” Sắc mặt Thôi Lệ Châu trắng bệch: “Bởi vì chẳng những cha tôi cần dưỡng lão mà còn phải chữa bệnh nữa!”
Nói xong, cô ta chỉ vào đầu mình, ý nói cho Triệu Ngọc biết đầu óc ông già kia có vấn đề.
“Anh cảnh sát ơi... tôi cầu xin anh...” Ai mà ngờ được một giây sau, Thôi Lệ Châu lại đột nhiên bật khóc nức nở: “Cha tôi... Nếu không có ai chăm sóc cha tôi, cha tôi sẽ chết mất! Tôi cầu xin anh đấy!”
Nói xong, Thôi Lệ Châu lại giãy giụa xuống giường, định quỳ xuống cầu xin Triệu Ngọc.
“Này này này...” Triệu Ngọc vội đè cô ta trở lại giường, mở miệng nói: “Theo quy tắc giang hồ, hãy đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác, nếu cô muốn tôi giúp cô, vậy thì cô phải tỏ thành ý trước mới phải! Nhưng mà hành vi của cô lại khiến tôi thất vọng vô cùng...”
“Không... không phải vậy!” Thôi Lệ Châu nước mắt giàn giụa, năn nỉ ỉ ôi: “Không phải tôi muốn lừa anh đâu, tôi thật sự có nỗi khổ trong lòng mà! Nếu tôi bị các anh bắt tới Cục Cảnh sát thì cha tôi... sẽ không có người chăm sóc cho ông ấy! Tôi cầu xin anh...”
Thôi Lệ Châu sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt, đang khóc mà vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa, dáng vẻ thê thảm vô cùng. Triệu Ngọc lại nhìn băng vải quấn trên tay cô ta, trong lòng không khỏi dấy lên lòng thương xót.
“Được, thế thì bây giờ cô hãy nói hết tất cả những gì cô biết đi!” Triệu Ngọc nặng nề lên tiếng: “Tôi đảm bảo đây là cơ hội cuối cùng của cô! Nếu cô còn dám nói dối nửa lời, thì tôi sẽ loan tin cha cô là vua trộm!”
“Ối! Đừng... Anh tuyệt đối đừng làm vậy... Tôi nói, tôi nói hết...” Thôi Lệ Châu hoảng đến nỗi chắp hai tay thi lễ luôn.
Nhưng đúng lúc này, ông già kia lại hung dữ nói với Triệu Ngọc: “Này, cậu muốn chết à? Tôi nói với cậu mấy lần rồi hả? Đừng có gọi tôi là lão rùa già*, đồ con rùa cũng không được!”
* Triệu Ngọc nói “cha cô là vua trộm” tiếng Trung là “你贼王老爸”, trong đó “王老爸” đọc là “wáng lǎo bà”. Mà “lão rùa già” tiếng Trung là “老王八”, đọc là “lǎo wáng ba”. Hai từ này đọc gần giống nhau khiến cha Thôi Lệ Châu hiểu lầm Triệu Ngọc mắng mình là lão rùa già.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook