Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuồng thám-606
Chương 606: Ngôi sao tamil
Lần này Thôi Lệ Châu không dám che giấu Triệu Ngọc nữa, cô ta dứt khoát nói thẳng tên của ông già kia. Nhưng Thôi Lệ Châu hơi ngạc nhiên vì sau khi cô ta nhắc tới cái tên Đào Hương, Triệu Ngọc lại không hề tỏ ra kinh ngạc.
Hóa ra Đào Hương mà Thôi Lệ Châu nhắc đến chính là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới trộm cắp. Thôi Lệ Châu cứ tưởng là điều này sẽ khiến Triệu Ngọc giật mình, nhưng bởi vì ở thế giới trước khi hắn xuyên không hoàn toàn không có cái người gọi là Đào Hương gì đó, cho nên hắn chưa từng nghe người ta nhắc tới nhân vật này.
“Đúng vậy, anh đoán không sai, cha tôi đúng là vua trộm như anh nói!” Thôi Lệ Châu đành phải giới3thiệu: “Có thể nói kỹ xảo của cha tôi thuộc hàng cao thủ đứng đầu trong giới! Rất nhiều vụ án trộm cắp tài sản đều do ông ấy làm! Cha tôi hô mưa gọi gió trong giới trộm cắp cả đời nhưng chưa từng bị cảnh sát tóm được! Thậm chí có người còn đặt cho ông ấy biệt danh Đào thần!”
Ồ...
Triệu Ngọc khẽ gật đầu, xem ra trực giác của hắn không sai, quả nhiên ông già này không đơn giản.
“Đúng vậy, bản lĩnh của tôi đều học từ cha tôi đó! Ông vừa là cha, vừa là thầy của tôi. Từ lúc tôi có trí nhớ, ông đã nghiêm khắc dạy dỗ tôi rồi!” Thôi Lệ Châu hơi bất đắc dĩ lên tiếng: “Vì vậy, kể từ lúc đó số phận của tôi đã được định sẵn rồi,0không phải tôi muốn thay đổi là có thể thay đổi được!”
“Hèn chi... tay nghề của cô lại điêu luyện như thế! Hóa ra cô là đệ tử thân truyền của đại thần! Thất kính, thất kính rồi!” Triệu Ngọc nói đùa với Thôi Lệ Châu, đồng thời cố ý liếc mắt nhìn ông già ở đằng xa. Thật không ngờ vua trộm một đời lại biến thành bộ dạng như bây giờ. Không biết rốt cuộc là ông ta đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
“Tuy là cha tôi nghiêm khắc đấy, nhưng ông vẫn thương tôi lắm! Cha luôn mua cho tôi món đồ chơi tốt nhất và quần áo đẹp nhất!” Thôi Lệ Châu mải mê đắm chìm trong dòng hồi ức: “Mặc dù cha tôi là vua trộm nhưng chúng tôi vẫn luôn mai danh ẩn tích, trải5qua cuộc sống của người bình thường, trong con mắt người ngoài, ông là một người cha hiền từ! Chỉ tiếc là...”
Nói đến đây, cuối cùng Thôi Lệ Châu cũng thu lại dòng hồi ức đẹp đẽ, cả người toát ra vẻ đau thương.
“Sáu năm trước, cha tôi nhận một đơn hàng cực khủng. Ông ấy được người ta ủy thác đi trộm một thứ có giá trị liên thành*! Nếu thành công, cha tôi có thể công thành danh toại, rửa tay gác kiếm! Thế nhưng...” Thôi Lệ Châu đưa mắt nhìn Đào Hương phía trước, nói: “Thế nhưng không biết đã xảy ra chuyện bất ngờ gì nữa, rõ ràng là cha tôi đã trộm đồ thành công, nhưng món đồ kia lại đột nhiên biến mất! Vì vậy cha tôi bị chủ thuê đuổi giết, suýt chút nữa4thì mất mạng!”
* Giá trị liên thành: chỉ một vật rất có giá trị, tương đương với giá trị nhiều thành trì gộp lại.
“Để trốn bọn họ, cha tôi dẫn tôi chạy trốn khắp nơi, nay đây mai đó, khó khăn lắm mới thoát khỏi sự đuổi giết của bọn họ!” Thôi Lệ Châu đau khổ nói: “Nhưng vì chuyện này mà cha tôi phải chịu đả kích mãnh liệt, tình trạng tinh thần càng ngày càng kém! Qua khoảng một năm thì cha tôi trở nên thế này đây!”
“Cha tôi không thể lộ diện vì ông bị kẻ thù đuổi giết, lại bị cảnh sát truy nã nữa.” Thôi Lệ Châu thở dài đầy bất lực: “Tôi nghe nói ở Tấn Bình có một viện dưỡng lão sang trọng nên đã tới đây! Chỉ cần có tiền là viện dưỡng9lão này sẽ bảo vệ cuộc sống cá nhân của khách hàng, không bị người bên ngoài làm phiền!”
“Để trả khoản chi phí kếch xù, tôi buộc lòng phải gia nhập tổ chức của Mã Cường phố Trương Bình, bán sức cho bọn họ!” Nói đến đây, rốt cuộc Thôi Lệ Châu mới dẫn đề tài cuộc nói chuyện tới vụ án giết người thần tốc: “Thế nhưng thật sự là viện dưỡng lão đốt tiền quá, tôi đã dốc hết sức lực rồi mà vẫn thu không đủ chi! Anh cũng thấy chỗ ở kia của tôi tồi tàn đến cỡ nào rồi nhỉ?”
Ồ...
Bây giờ Triệu Ngọc mới hiểu tại sao nữ phi tặc có kỹ thuật điêu luyện lại phải sống nghèo khổ như thế.
“Sau này, một ngày nọ, đám người Bàng Dũng theo dõi két sắt ‘vỏ xe tăng’ trong biệt thự kia, muốn phá két sắt và lấy vật bên trong.” Thôi Lệ Châu nói: “Tôi cứ cân nhắc mãi, phải chăng cơ hội của mình tới rồi? Mình có thể mở két sắt, nếu như có thể trộm được một khoản lớn trong đó thì mình không cần làm việc cực khổ như vậy nữa?”
“Vì thế tôi đã ra tay trước, đánh cắp tài liệu từ đám Bàng Dũng, nhanh chân đi trước bọn họ một bước!” Nói đến đây, Thôi Lệ Châu khẽ nhíu mày: “Nhưng mà... tôi không tài nào ngờ được là sau khi mở két sắt ra, bên trong chỉ có một đống toàn thuốc là thuốc, ngoài ra chẳng còn gì nữa! Tôi buồn bực kinh khủng!”
“Tuy nhiên, bởi vì hàng ngày cha tôi phải uống một vài loại thuốc chống loạn thần kinh nên tôi nhận ra mấy loại thuốc kia. Nếu tôi bán lại số thuốc này cho người khác thì ít nhất còn có thể kiếm ít tiền! Cho nên tôi trộm số thuốc đó đi!”
“Nào ngờ lúc tôi chuẩn bị rời đi thì chủ nhà đột nhiên trở về. Người đó lái một chiếc Trumpchi chạy thẳng vào nhà để xe. Tuy chỉ thoáng nhìn qua trong chớp mắt nhưng tôi vẫn nhớ rõ diện mạo của ông ta. Ông ta chính là Lưu Vũ - người mà anh hỏi tôi lúc ở Cục Cảnh sát ấy!”
“Về sau tôi nghe nói người này chết rồi!”
“Ồ...” Triệu Ngọc gật đầu: “Sau đó cô bán thuốc cho tên bác sĩ vô lương tâm của bệnh viện tâm thần phải không?”
“Đúng vậy!” Thôi Lệ Châu thẳng thắn thừa nhận: “Sau khi tôi bán thuốc cho tên bác sĩ kia, lại chợt nghe phong thanh có người rao tin muốn tìm người phá két sắt và lấy trộm vật bên trong, lại còn treo thưởng giá cao nữa chứ! Loại chuyện này cực kì hiếm khi xảy ra, lúc ấy tôi mới ý thức được rất có thể là bên trong chỗ thuốc kia còn có giá trị khác nữa!”
“Vì vậy tôi mạo hiểm trở lại bệnh viện tâm thần lấy trộm chỗ thuốc kia về!” Thôi Lệ Châu nói: “Ai dè đúng lúc tôi đang trộm thuốc thì bất ngờ gặp anh!”
“Ừm... Tôi nhớ là sau khi chúng ta đụng phải con chó kia, cô đã chạy trước tôi một bước.” Triệu Ngọc hỏi: “Nhưng tại sao lúc đó cô không lấy thuốc luôn?”
“Xin anh đấy đại ca à, có người treo thưởng bắt tôi đó, tôi có biết anh là thần thánh phương nào đâu?” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết anh có đồng bọn hay không, lúc đó tôi làm gì còn tâm tư mà chú ý tới thuốc men gì nữa! Tôi lại càng không ngờ anh lại ‘thả bom” thối đến thế, cái mùi đó ngay cả chó cũng phải sợ, mãi mà không tản hết mùi, khiến cả người tôi ám đầy cái mùi đó!”
“Không còn cách nào khác, tôi đành phải về nhà tắm rửa thay quần áo. Nhưng ai ngờ bọn Bàng Dũng lại tìm tới cửa nhanh đến vậy... Ừm... Chuyện sau đó chẳng phải là anh đều biết hết rồi sao?”
“Tôi không biết hết tất cả mọi chuyện!” Triệu Ngọc trợn trắng mắt trừng Thôi Lệ Châu, tức giận hỏi: “Cô kể lại những chuyện xảy ra sau khi chuồn khỏi cống thoát nước đi!”
“Đó là do tôi tự làm tự chịu, bị ma quỷ ám đầu!” Thôi Lệ Châu thở dài, giọng điệu đầy bất đắc dĩ: “Sau khi trốn thoát, tôi trở lại khách sạn trộm thuốc đi! Tiếp đó, tôi giấu thuốc dưới gầm giường của cha tôi cho an toàn!”
“Khi ấy tôi đã chuẩn bị chạy trốn rồi! Nhưng không ngờ lúc đó tôi lại nhận được tin tức từ Nhị gia. Ông ta để lại cho tôi một lời nhắn thông qua một đường dây bí mật chỉ có chúng tôi biết, nói là có người muốn ra giá năm triệu tệ mua thứ đồ mà tôi lấy trộm từ két sắt!”
“Thế mà tôi lại ngu ngốc tin tưởng, đi đến địa điểm giao dịch thật!” Vẻ mặt Thôi Lệ Châu ủ rũ, nói tiếp: “Lúc đó tôi cũng cẩn thận lắm, không dám trực tiếp lộ diện mà chỉ muốn trốn ở gần đó quan sát một chút thôi. Nhưng nào ngờ tôi vừa mới đến gần thì đã bị bọn họ tóm cổ rồi!”
“Khoảng thời gian sau đó, bọn họ tra tấn tôi cực kì kinh khủng, còn cắt đứt ngón tay tôi nữa!” Thôi Lệ Châu đau khổ nói: “Chuyện này liên quan tới sự an toàn của cha tôi nên tôi liều chết cũng không hé răng! Nhưng không biết bọn họ đã cho tôi uống thuốc gì mà trong lúc mơ mơ màng màng tôi đã khai hết tất cả mọi chuyện!”
“Khi ấy, tôi thật sự tưởng là hai cha con tôi chết chắc rồi!” Thôi Lệ Châu lòng đầy cảm kích nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, tôi vẫn chưa trịnh trọng cảm ơn anh đã cứu mạng chúng tôi đâu! Nếu không có anh, e là cha con tôi đã gặp nhau dưới suối vàng rồi!”
Ồ...
Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, ban đầu Thôi Lệ Châu giấu thuốc dưới gầm giường, nhưng có lẽ sau đó ông cha tinh quái của cô ta muốn trêu đùa con gái nên mới giấu thuốc vào trong máy điều hòa.
Cho tới khi đám sát thủ chuyên nghiệp đến tìm thuốc, bọn họ không tìm thấy thuốc dưới gầm giường nên mới khống chế cha của Thôi Lệ Châu, muốn thẩm vấn ông ta.
Như vậy thì tất cả mọi chuyện đã được liên kết lại với nhau. Thôi Lệ Châu dính líu tới vụ án giết người thần tốc hoàn toàn là do vụ trộm cắp ngoài ý muốn mà thôi.
“Cảnh sát Triệu, tôi cầu xin anh đấy!” Thôi Lệ Châu lại tiếp tục khóc lóc van xin: “Tôi ngồi tù cũng không sao, nhưng cầu xin anh hãy giữ bí mật về thân phận của cha tôi nhé! Một khi bên ngoài nhận được tin thì cha tôi chắc chắn sẽ chết mất!”
“Ồ, Vậy ư? Cha cô chỉ là một tên trộm thôi mà, hơn nữa đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, còn có người nhớ tới ông ấy chắc?” Triệu Ngọc hờ hững lắc đầu.
“Không phải, không đơn giản như vậy đâu!” Thôi Lệ Châu vội nói: “Anh vẫn chưa biết trước đây cha tôi vì lấy trộm cái gì nên mới gặp chuyện không may nhỉ? Cha tôi trộm được một món đồ trong một buổi triển lãm, đó là đồ của một người Ấn Độ, tên của nó là ‘Ngôi sao Tamil’!”
Bộp... bộp...
Sau khi Nhiễm Đào nghe thấy mấy chữ “Ngôi sao Tamil”, bàn tay hắn ta khẽ run lên, cuốn sách trong tay rơi xuống đất. Bởi vì Đào Hương bắt chước theo dáng vẻ của Nhiễm Đào nên ông ta cũng ném sách của mình luôn.
“Anh có biết không?” Thôi Lệ Châu hết sức lo lắng: “Bây giờ thiên hạ vẫn luôn đồn là viên đá ‘Ngôi sao Tamil’ vẫn đang ở trong tay cha tôi! Tôi cầu xin anh, một khi thân phận của cha tôi bại lộ thì ông ấy sẽ thật sự xong đời đó!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Hóa ra Đào Hương mà Thôi Lệ Châu nhắc đến chính là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới trộm cắp. Thôi Lệ Châu cứ tưởng là điều này sẽ khiến Triệu Ngọc giật mình, nhưng bởi vì ở thế giới trước khi hắn xuyên không hoàn toàn không có cái người gọi là Đào Hương gì đó, cho nên hắn chưa từng nghe người ta nhắc tới nhân vật này.
“Đúng vậy, anh đoán không sai, cha tôi đúng là vua trộm như anh nói!” Thôi Lệ Châu đành phải giới3thiệu: “Có thể nói kỹ xảo của cha tôi thuộc hàng cao thủ đứng đầu trong giới! Rất nhiều vụ án trộm cắp tài sản đều do ông ấy làm! Cha tôi hô mưa gọi gió trong giới trộm cắp cả đời nhưng chưa từng bị cảnh sát tóm được! Thậm chí có người còn đặt cho ông ấy biệt danh Đào thần!”
Ồ...
Triệu Ngọc khẽ gật đầu, xem ra trực giác của hắn không sai, quả nhiên ông già này không đơn giản.
“Đúng vậy, bản lĩnh của tôi đều học từ cha tôi đó! Ông vừa là cha, vừa là thầy của tôi. Từ lúc tôi có trí nhớ, ông đã nghiêm khắc dạy dỗ tôi rồi!” Thôi Lệ Châu hơi bất đắc dĩ lên tiếng: “Vì vậy, kể từ lúc đó số phận của tôi đã được định sẵn rồi,0không phải tôi muốn thay đổi là có thể thay đổi được!”
“Hèn chi... tay nghề của cô lại điêu luyện như thế! Hóa ra cô là đệ tử thân truyền của đại thần! Thất kính, thất kính rồi!” Triệu Ngọc nói đùa với Thôi Lệ Châu, đồng thời cố ý liếc mắt nhìn ông già ở đằng xa. Thật không ngờ vua trộm một đời lại biến thành bộ dạng như bây giờ. Không biết rốt cuộc là ông ta đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
“Tuy là cha tôi nghiêm khắc đấy, nhưng ông vẫn thương tôi lắm! Cha luôn mua cho tôi món đồ chơi tốt nhất và quần áo đẹp nhất!” Thôi Lệ Châu mải mê đắm chìm trong dòng hồi ức: “Mặc dù cha tôi là vua trộm nhưng chúng tôi vẫn luôn mai danh ẩn tích, trải5qua cuộc sống của người bình thường, trong con mắt người ngoài, ông là một người cha hiền từ! Chỉ tiếc là...”
Nói đến đây, cuối cùng Thôi Lệ Châu cũng thu lại dòng hồi ức đẹp đẽ, cả người toát ra vẻ đau thương.
“Sáu năm trước, cha tôi nhận một đơn hàng cực khủng. Ông ấy được người ta ủy thác đi trộm một thứ có giá trị liên thành*! Nếu thành công, cha tôi có thể công thành danh toại, rửa tay gác kiếm! Thế nhưng...” Thôi Lệ Châu đưa mắt nhìn Đào Hương phía trước, nói: “Thế nhưng không biết đã xảy ra chuyện bất ngờ gì nữa, rõ ràng là cha tôi đã trộm đồ thành công, nhưng món đồ kia lại đột nhiên biến mất! Vì vậy cha tôi bị chủ thuê đuổi giết, suýt chút nữa4thì mất mạng!”
* Giá trị liên thành: chỉ một vật rất có giá trị, tương đương với giá trị nhiều thành trì gộp lại.
“Để trốn bọn họ, cha tôi dẫn tôi chạy trốn khắp nơi, nay đây mai đó, khó khăn lắm mới thoát khỏi sự đuổi giết của bọn họ!” Thôi Lệ Châu đau khổ nói: “Nhưng vì chuyện này mà cha tôi phải chịu đả kích mãnh liệt, tình trạng tinh thần càng ngày càng kém! Qua khoảng một năm thì cha tôi trở nên thế này đây!”
“Cha tôi không thể lộ diện vì ông bị kẻ thù đuổi giết, lại bị cảnh sát truy nã nữa.” Thôi Lệ Châu thở dài đầy bất lực: “Tôi nghe nói ở Tấn Bình có một viện dưỡng lão sang trọng nên đã tới đây! Chỉ cần có tiền là viện dưỡng9lão này sẽ bảo vệ cuộc sống cá nhân của khách hàng, không bị người bên ngoài làm phiền!”
“Để trả khoản chi phí kếch xù, tôi buộc lòng phải gia nhập tổ chức của Mã Cường phố Trương Bình, bán sức cho bọn họ!” Nói đến đây, rốt cuộc Thôi Lệ Châu mới dẫn đề tài cuộc nói chuyện tới vụ án giết người thần tốc: “Thế nhưng thật sự là viện dưỡng lão đốt tiền quá, tôi đã dốc hết sức lực rồi mà vẫn thu không đủ chi! Anh cũng thấy chỗ ở kia của tôi tồi tàn đến cỡ nào rồi nhỉ?”
Ồ...
Bây giờ Triệu Ngọc mới hiểu tại sao nữ phi tặc có kỹ thuật điêu luyện lại phải sống nghèo khổ như thế.
“Sau này, một ngày nọ, đám người Bàng Dũng theo dõi két sắt ‘vỏ xe tăng’ trong biệt thự kia, muốn phá két sắt và lấy vật bên trong.” Thôi Lệ Châu nói: “Tôi cứ cân nhắc mãi, phải chăng cơ hội của mình tới rồi? Mình có thể mở két sắt, nếu như có thể trộm được một khoản lớn trong đó thì mình không cần làm việc cực khổ như vậy nữa?”
“Vì thế tôi đã ra tay trước, đánh cắp tài liệu từ đám Bàng Dũng, nhanh chân đi trước bọn họ một bước!” Nói đến đây, Thôi Lệ Châu khẽ nhíu mày: “Nhưng mà... tôi không tài nào ngờ được là sau khi mở két sắt ra, bên trong chỉ có một đống toàn thuốc là thuốc, ngoài ra chẳng còn gì nữa! Tôi buồn bực kinh khủng!”
“Tuy nhiên, bởi vì hàng ngày cha tôi phải uống một vài loại thuốc chống loạn thần kinh nên tôi nhận ra mấy loại thuốc kia. Nếu tôi bán lại số thuốc này cho người khác thì ít nhất còn có thể kiếm ít tiền! Cho nên tôi trộm số thuốc đó đi!”
“Nào ngờ lúc tôi chuẩn bị rời đi thì chủ nhà đột nhiên trở về. Người đó lái một chiếc Trumpchi chạy thẳng vào nhà để xe. Tuy chỉ thoáng nhìn qua trong chớp mắt nhưng tôi vẫn nhớ rõ diện mạo của ông ta. Ông ta chính là Lưu Vũ - người mà anh hỏi tôi lúc ở Cục Cảnh sát ấy!”
“Về sau tôi nghe nói người này chết rồi!”
“Ồ...” Triệu Ngọc gật đầu: “Sau đó cô bán thuốc cho tên bác sĩ vô lương tâm của bệnh viện tâm thần phải không?”
“Đúng vậy!” Thôi Lệ Châu thẳng thắn thừa nhận: “Sau khi tôi bán thuốc cho tên bác sĩ kia, lại chợt nghe phong thanh có người rao tin muốn tìm người phá két sắt và lấy trộm vật bên trong, lại còn treo thưởng giá cao nữa chứ! Loại chuyện này cực kì hiếm khi xảy ra, lúc ấy tôi mới ý thức được rất có thể là bên trong chỗ thuốc kia còn có giá trị khác nữa!”
“Vì vậy tôi mạo hiểm trở lại bệnh viện tâm thần lấy trộm chỗ thuốc kia về!” Thôi Lệ Châu nói: “Ai dè đúng lúc tôi đang trộm thuốc thì bất ngờ gặp anh!”
“Ừm... Tôi nhớ là sau khi chúng ta đụng phải con chó kia, cô đã chạy trước tôi một bước.” Triệu Ngọc hỏi: “Nhưng tại sao lúc đó cô không lấy thuốc luôn?”
“Xin anh đấy đại ca à, có người treo thưởng bắt tôi đó, tôi có biết anh là thần thánh phương nào đâu?” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết anh có đồng bọn hay không, lúc đó tôi làm gì còn tâm tư mà chú ý tới thuốc men gì nữa! Tôi lại càng không ngờ anh lại ‘thả bom” thối đến thế, cái mùi đó ngay cả chó cũng phải sợ, mãi mà không tản hết mùi, khiến cả người tôi ám đầy cái mùi đó!”
“Không còn cách nào khác, tôi đành phải về nhà tắm rửa thay quần áo. Nhưng ai ngờ bọn Bàng Dũng lại tìm tới cửa nhanh đến vậy... Ừm... Chuyện sau đó chẳng phải là anh đều biết hết rồi sao?”
“Tôi không biết hết tất cả mọi chuyện!” Triệu Ngọc trợn trắng mắt trừng Thôi Lệ Châu, tức giận hỏi: “Cô kể lại những chuyện xảy ra sau khi chuồn khỏi cống thoát nước đi!”
“Đó là do tôi tự làm tự chịu, bị ma quỷ ám đầu!” Thôi Lệ Châu thở dài, giọng điệu đầy bất đắc dĩ: “Sau khi trốn thoát, tôi trở lại khách sạn trộm thuốc đi! Tiếp đó, tôi giấu thuốc dưới gầm giường của cha tôi cho an toàn!”
“Khi ấy tôi đã chuẩn bị chạy trốn rồi! Nhưng không ngờ lúc đó tôi lại nhận được tin tức từ Nhị gia. Ông ta để lại cho tôi một lời nhắn thông qua một đường dây bí mật chỉ có chúng tôi biết, nói là có người muốn ra giá năm triệu tệ mua thứ đồ mà tôi lấy trộm từ két sắt!”
“Thế mà tôi lại ngu ngốc tin tưởng, đi đến địa điểm giao dịch thật!” Vẻ mặt Thôi Lệ Châu ủ rũ, nói tiếp: “Lúc đó tôi cũng cẩn thận lắm, không dám trực tiếp lộ diện mà chỉ muốn trốn ở gần đó quan sát một chút thôi. Nhưng nào ngờ tôi vừa mới đến gần thì đã bị bọn họ tóm cổ rồi!”
“Khoảng thời gian sau đó, bọn họ tra tấn tôi cực kì kinh khủng, còn cắt đứt ngón tay tôi nữa!” Thôi Lệ Châu đau khổ nói: “Chuyện này liên quan tới sự an toàn của cha tôi nên tôi liều chết cũng không hé răng! Nhưng không biết bọn họ đã cho tôi uống thuốc gì mà trong lúc mơ mơ màng màng tôi đã khai hết tất cả mọi chuyện!”
“Khi ấy, tôi thật sự tưởng là hai cha con tôi chết chắc rồi!” Thôi Lệ Châu lòng đầy cảm kích nói với Triệu Ngọc: “Cảnh sát Triệu, tôi vẫn chưa trịnh trọng cảm ơn anh đã cứu mạng chúng tôi đâu! Nếu không có anh, e là cha con tôi đã gặp nhau dưới suối vàng rồi!”
Ồ...
Triệu Ngọc ngẫm nghĩ, ban đầu Thôi Lệ Châu giấu thuốc dưới gầm giường, nhưng có lẽ sau đó ông cha tinh quái của cô ta muốn trêu đùa con gái nên mới giấu thuốc vào trong máy điều hòa.
Cho tới khi đám sát thủ chuyên nghiệp đến tìm thuốc, bọn họ không tìm thấy thuốc dưới gầm giường nên mới khống chế cha của Thôi Lệ Châu, muốn thẩm vấn ông ta.
Như vậy thì tất cả mọi chuyện đã được liên kết lại với nhau. Thôi Lệ Châu dính líu tới vụ án giết người thần tốc hoàn toàn là do vụ trộm cắp ngoài ý muốn mà thôi.
“Cảnh sát Triệu, tôi cầu xin anh đấy!” Thôi Lệ Châu lại tiếp tục khóc lóc van xin: “Tôi ngồi tù cũng không sao, nhưng cầu xin anh hãy giữ bí mật về thân phận của cha tôi nhé! Một khi bên ngoài nhận được tin thì cha tôi chắc chắn sẽ chết mất!”
“Ồ, Vậy ư? Cha cô chỉ là một tên trộm thôi mà, hơn nữa đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, còn có người nhớ tới ông ấy chắc?” Triệu Ngọc hờ hững lắc đầu.
“Không phải, không đơn giản như vậy đâu!” Thôi Lệ Châu vội nói: “Anh vẫn chưa biết trước đây cha tôi vì lấy trộm cái gì nên mới gặp chuyện không may nhỉ? Cha tôi trộm được một món đồ trong một buổi triển lãm, đó là đồ của một người Ấn Độ, tên của nó là ‘Ngôi sao Tamil’!”
Bộp... bộp...
Sau khi Nhiễm Đào nghe thấy mấy chữ “Ngôi sao Tamil”, bàn tay hắn ta khẽ run lên, cuốn sách trong tay rơi xuống đất. Bởi vì Đào Hương bắt chước theo dáng vẻ của Nhiễm Đào nên ông ta cũng ném sách của mình luôn.
“Anh có biết không?” Thôi Lệ Châu hết sức lo lắng: “Bây giờ thiên hạ vẫn luôn đồn là viên đá ‘Ngôi sao Tamil’ vẫn đang ở trong tay cha tôi! Tôi cầu xin anh, một khi thân phận của cha tôi bại lộ thì ông ấy sẽ thật sự xong đời đó!”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com